Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 121
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 121:
__________
Ngôn Trăn luôn cảm thấy, nàng với Cố Thanh Hà ở bổn gia như bị ngăn cách với thế giới, tháng năm yên bình, cuộc sống thần tiên, thoải mái sinh hoạt.
Thật sự nàng mong có thể cùng Cố Thanh Hà sống cuộc sống yên bình như này. Không ai quấy rầy, trồng rau nuôi động vật nhỏ, quá là vui sướng.
Nhưng là người của công chúng, nàng phải trở về ánh đèn sân khấu.
Mới có mấy ngày cách ly thế giới, Ngôn Trăn lại phát hiện bên ngoài như thay đổi thành thế giới khác.
Rất nhiều chuyện lớn cùng nhân vật lớn làm nên tin tức lớn.
Con trai duy nhất của ông trùm Lương Nghị và ảnh hậu Hà Mẫn Tịnh biến mất một cách bí ẩn, không rõ tung tích.
Một trận hoả hoạn bùng lên đốt cháy căn biệt thự trong đêm, mọi thứ đều bị thiêu rụi, đến ngọn cỏ cũng không còn.
Mọi người nghi ngờ nhưng cũng không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Song, sau đó lại có nhiều phương tiện truyền thông vạch trần tội ác cùng những việc làm xấu xa của Lương thị cùng bạn gái tai tiếng, khiến người ta nhìn không nổi.
Tất cả sản phẩm cùng Lương thị đều bị tẩy chay.
Mà những người nhục mạ Ngôn Trăn trước đây đều câm như hến, ngậm miệng không nói.
Bởi họ biết kim chủ của họ còn không giữ được mình, ai cũng là người thông minh.
Ngôn Trăn cũng không hỏi Cố Thanh Hà chuyện về biệt thự. Bởi nàng cảm thấy nếu Cố Thanh Hà không nhắc thì mình không nên biết vẫn hơn.
Ngôn Trăn xử lý xong mọi thứ đã 12h trưa. Nàng nhìn Cao đổng ở đối diện, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy đi rất nhiều.
Nhìn cũng sầu.
“Cho nhiều người đi tìm cháu nhưng cũng không thấy.” Cao đổng thở dài, cả đời ông chưa bao giờ gặp người nghệ sĩ nào làm bạc hết cả tóc như Ngôn Trăn.
“Con bị bắt cóc, người bắt là ai thì có thể đoán.” Ngôn Trăn nhìn kế hoạch Cao đổng đưa.
Tất nhiên Cao đổng cũng không mấy ngạc nhiên, bởi ông cũng hiểu được đại khái thông qua Đàm Hằng.
Lòng người khó lường, không ngờ Giả Chiêu Dũng, người đắc lực nhất bên cạnh ông lại ăn cây táo, rào cây sung. Lúc đó Cao đổng suýt gọi cảnh sát rồi, nhưng đêm đó ông lại nhận được cuộc gọi của người phụ nữ lạ.
Từ đó trở đi ông giữ im lặng, Ngôn Trăn an toàn là được.
Mà ý đối phương cũng rất rõ, không muốn cảnh sát nhúng tay.
Bởi vì, ở trong vòng nhiều năm như vậy, thức thời mới có thể tiến xa. Hơn nữa sức mạnh của Lương Hạo Quần, bọn họ làm không lại.
Cao đổng nhìn Ngôn Trăn, sắc mặt cũng chuyển từ phức tạp sang thoải mái.
“Thay chú hỏi thăm vị kia.”
Ngôn Trăn sửng sốt rồi mỉm cười.
“Cũng làm khó Cao đổng, nhưng cháu vẫn có thể làm thêm mấy năm. Nói chung là vẫn muốn kiếm tí của hồi môn, nên mấy ngày nữa sẽ trở lại làm việc như kế hoạch, không làm khó chú. Dù sao mấy nhà quảng cáo đều là đôi mắt danh lợi.” Ngôn Trăn mỉm cười bảo bản thân sẵn sàng tiếp tục công việc.
Cao đổng tất nhiên rất vui, mặc dù chuyện tình cảm của Ngôn Trăn cũng ồn ào hết một thời gian, nhưng nói chung thế đạo là vậy.
Mọi người rất dễ chuyển sang những tin tức bắt mắt hơn, thế nên mấy ngày tịnh tâm cũng có thể ngăn chặn được mấy cái miệng dơ của một số người.
“Nhưng cháu không nghĩ sẽ che che, giấu giấu. Nếu chú chấp nhận thì cháu, Ngôn Trăn sẽ tiếp tục làm chị lớn trong công ty của chú. Nếu không thì cháu tự lập studio, xem như mọi người đã từng hợp tác.” Ngôn Trăn nhẹ giọng, dù sao hợp đồng cũng sắp hết, nàng sẵn sàng bỏ tiền đền khoản vi phạm.
Tóm lại, nàng chỉ muốn sống theo ý mình, không muốn che đậy đời sống tình cảm. Càng không muốn bị tiểu nhân lợi dụng để ầm ĩ lên, người yêu nàng quá xuất sắc, không cần phải giấu.
Cao đổng mỉm cười, chuyển hợp đồng gia hạn qua cho Ngôn Trăn.
“Cháu vĩnh viễn là chị lớn của Minh Độ, chỉ một mình cháu.”
Ngôn Trăn nhướng mày xem hợp đồng. Nhìn mọi điều khoản, không phản đối, chủ động đưa tay ra bắt tay cùng Cao đổng.
“Vậy thì mong đợi hợp tác sau này của chúng ta càng thêm vui vẻ.”
“Tất nhiên.”
Sau khi tiễn Ngôn Trăn, Cao đổng lấy tư liệu trong ngăn kéo, bật lửa, đốt sạch.
Đây là phần tư liệu bên ngoài biệt thự Lương Hạo Quần, đủ để ghi lại thảm trạng lúc bấy giờ.
Những bức ảnh cực kỳ hiếm hoi thông qua một số thủ đoạn bất hợp pháp có được, nhưng những thứ này căn bản không thể lưu lại, dù sao những con quỷ ẩn trong thành phố không phải là thứ ông có thể đối mặt. Ông cũng không ngờ người yêu Ngôn Trăn lại là nhân vật lớn, thần bí như vậy.
Tuy ông vẫn không tài nào biết đối phương thật sự là ai, nhưng ông biết rõ là cần phải giữ mạng mình, biết nhiều chỉ tổn rước hoạ vào thân.
Lúc trước đạo diễn Trương đã cực lực đề nghị mời Ngôn Trăn vào công ty ông, một cô bé không có bối cảnh gì.
Con bé có ngày hôm nay là nhờ sự chăm chỉ, nỗ lực đi từng bước một. Con bé luôn luôn phấn đấu để có được ánh mặt trời, thật khó để nghĩ đến ánh sáng đối lập bên kia, Cao đổng thực sự tò mò người yêu của Ngôn Trăn là người như thế nào.
Nói chung, nếu hai người kết hôn thì ông là sếp, phải bỏ bao thật dày, ông vẫn còn muốn sống lâu hơn chút.
“Sếp, không nghĩ Cao đổng gia hạn hợp đồng.” Đàm Hằng theo Ngôn Trăn vào thang máy, không nhịn được nói ngay.
Ngôn Trăn nhìn Đàm Hằng đẹp trai hơn chút, từ khi thằng bé này liều mình bảo vệ nàng đến nhập viện, không biết đồ ăn trong đó không hợp khẩu vị hay sao mà lại gầy đi một vòng, nhưng như thế lại thành thiếu niên đẹp trai, “Em nói em xem, em gọi chị là sếp, còn sắp lên người đại diện nữa mà vẫn không chú ý ăn nói.”
“Nhưng em cũng thấy đâu có khác, đều làm việc cho chị...” Đàm Hằng thành thật sờ sờ đầu, cậu chỉ thấy đổi đúng có cái xưng hô.
“Sao? Lương không tăng à? Đồ sói mắt trắng.” Ngôn Trăn lẩm bẩm.
“Anh Trạch Cần!” Ngôn Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng trước mặt ngay lúc thang máy mở.
Sau đó Ngôn Trăn mới nhớ người yêu gửi tin, nói là cậu này sẽ đi theo nàng mấy ngày để bảo vệ.
Ngôn Trăn ngượng ngùng nhìn người trước mặt, trông còn đáng sợ hơn Cố Thanh Hà, anh là cấp dưới của Cố Lộng Khê, trên mặt cũng có một vết sẹo.
“Này, Trạch Cần, không cần đâu.” Ngôn Trăn cười tủm tỉm, nàng có anh Lãng là đủ rồi nhưng Cố Thanh Hà lại muốn thêm người mới chịu.
“Đại tiểu thư giao việc, mong cô Ngôn bỏ qua.”
“À, được được được...~” Ngôn Trăn mỉm cười rồi đi về bãi đổ xe.
Đàm Hằng rất ngưỡng mộ nhìn anh Trạch Cần, cậu còn nghĩ sau này sẽ học một chút từ anh Trạch Cần, nhưng lại bóng gió hỏi chuyện, “Sếp, em thấy lý do Cao đổng gia hạn hợp đồng chắc là do bác sĩ Cố.” Đàm Hằng đã phân tích kỹ lưỡng trong lòng.
Ngôn Trăn cười, thế mới nói người yêu tay to mặt lớn cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có nhiều chuyện nàng không cần tự giải quyết, dù sao nàng cũng ghét mấy cái phiền toái như này. Nói chung thì tự thành lập studio, tự làm chủ cũng thoải mái nhưng cũng tốn nhiều công, Ngôn Trăn chỉ muốn diễn xuất chứ không muốn mấy thứ khác.
“Vì vậy, chúng ta nên đăng một bài để chào mừng sự trở lại của tôi.”
“Không, không, không...Em thấy chị đừng làm vẫn hơn.
“Ối, chị đăng rồi.”
“Trời đất ơi.”
Đàm Hằng nhìn ảnh hậu Ngôn, người luôn tuỳ hứng, không màng hậu quả, cậu luôn tự hỏi, sao bác sĩ Cố thích sếp được hay vậy?
Cậu bất lực nhìn Ngôn Trăn tự đăng bài, không cần ai kiểm tra cả, không chừng Cao đổng ngồi trên tầng cao nhất của Minh Độ chắc đang giận đến ho ra máu.
Nội dung như sau:
Tôi chỉ có một hướng, tâm chi sở hướng, chỉ yêu mình cậu.
Chỉ một dòng, server mạng nổ tung.
Không thể ước tính nổi số bình luận, ảnh hậu Ngôn, tự nhiên biến mất một tuần lại bất ngờ quay về thông báo một tin chấn động thiên hạ.
Đàm Hằng nhìn số lượng cảm xúc cũng như bình luận trên mạng của Ngôn Trăn mà run cả mắt, “Aaaaaaa...sếp ơi, sao lúc nào chị cũng như vậy! Nhanh lên, em nghĩ chúng ta chạy nhanh đi, paparazzi sắp đuổi tới cửa rồi.”
Đàm Hằng nhét Ngôn Trăn vào xe bảo mẫu, nhanh bảo anh Lãng chạy xe ngay.
Ngôn Trăn nhìn cảnh vật bên ngoài xe, tự nhiên lại nhớ đến cục cưng của nàng. Người yêu gì không nói tiếng nào hết đã chạy ngay sang Hồng Kông, bảo gì mà phải đi học.
Thật là hao tổn tâm trí.
***
“Anh ấy là bệnh nhân quan trọng, tôi nghĩ mọi người ở đây ai cũng giỏi nhất trong việc phẫu thuật tim, vì vậy tôi hi vọng ca phẫu thuật có thể thành công. Dù sao thì Lương Nghị tiên sinh cũng làm nhiều việc tốt, giúp đỡ trẻ em câm điếc đến trường, hơn nữa...”
Cố Thanh Hà thờ ơ nghe lời nói kém cỏi và đầy nhiệt huyết của vị đại diện nhóm chuyên gia. Lúc này cô đang ở Hồng Kông, tại nơi cứu người đắc tiền nhất, cũng là duy nhất dành cho giới nhà giàu - Bệnh viện tư nhân Notre Dame (Thánh Mẫu).
Nói đúng ra cô là một trong những người tham gia hội thảo được mời đến đây.
Dù cô không có tên trong danh sách chuyên gia được mời ban đầu nhưng bằng một số phương pháp rất “thân thiện” và sự sắp xếp hài hoà nên không ai từ chối lời đề nghị xin ra trận của cô.
Lương Nghị thật sự chi rất lớn, bỏ ra số tiền khổng lồ để bí mật ghép trái tim trẻ nhất, khoẻ mạnh nhất, cô phải giúp thôi, vì đứa con trai đáng thương đã chết của ông.
Để cứu Lương tiên sinh đang cận kề cái chết, cô không ngại cực khổ, bỏ lại người yêu sớm chiều ở chung, cô bảo Ngôn Trăn phải ở bên cạnh cô mãi mãi bởi cô vì nàng mà sống.
Để cứu nhà từ thiện vĩ đại này, cô hy sinh quá trời rồi.
Ngẫm lại thấy hơi giận.
Thế nên, phàm là uy hiếp đến Ngôn Trăn, ai cô cũng sẽ không tha.
Như vậy thì cô và Ngôn Trăn có thể mãi mãi bên nhau.
Cố Thanh Hà đẩy gọng kính, bình tĩnh mỉm cười, nhớ lại báo cáo bệnh lý của bác sĩ ban đầu chữa trị cho Lương Nghị.
Bác sĩ điều trị tại Hồng Kông thoạt nhìn đã nhìn thấy nữ bác sĩ trẻ nhất trong số các thành viên nhóm chuyên gia. Ông rất tò mò tại sao người trẻ như vậy lại xuất hiện trong danh sách bí mật quan trọng.
Người này đã xác minh riêng với nhân viên vài lần, đọc sơ yếu lý lịch đáng kinh ngạc của đối phương cùng các thông tin đảm bảo sự chính xác trong nhân sự. Dù sao cũng liên quan đến mạng Lương Nghị, không thể sai sót.
“Bác sĩ Cố, rất vui được gặp. Có lẽ bác sĩ là người trẻ nhất trong nhóm, tôi thực sự phải lau mắt nhìn.”
Cố Thanh Hà thu dọn sổ ghi chép, đang định đứng dậy đi thì nghe người đàn ông nói tiếng phổ thông rất chuẩn gọi cô. Cô im lặng quay người lại, nhìn thấy logo trên quần áo của người đàn ông, chắc là người tiếp đoán tổ chuyên gia.
Bác sĩ của Lương Nghị.
“Xin chào bác sĩ Phùng.” Cố Thanh Hà lịch sự và xa cách chào hỏi đối phương.
“Xin chào, tôi là bác sĩ phụ trách của Lương tổng. Lúc nãy mô tả bệnh lý thấy bác sĩ ghi chép rất nghiêm túc, cảm giác thật sự là thiên tài, bác sĩ rất trẻ tuổi, quá hiếm có rồi.” Bác sĩ Phùng rất thích nữ bác sĩ trẻ trước mặt, thậm chí còn nguyện ý tung ra cành oliu.
“Nghiêm túc ghi...” Cố Thanh Hà nhếch miệng, nhẹ nhàng lặp lại lời đối phương, trong lòng có chút buồn cười. Muốn giết tên kia nên cô mới ghi thôi.
Nhưng chỉ mất một giây cô đã thu lại âm u, đổi sang vẻ dịu dàng, lễ phép trả lời: “Dù sao cũng là ca phẫu thuật quan trọng, nếu đã vinh dự được mời thì tôi phải nghiêm túc. Nói chung thì Lương lão tiên sinh là nhà từ thiện đáng kính, tôi là phận tiểu bối, đây cũng là lần học tập khó quên.”
Bác sĩ Phùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp cùng giọng nói lạnh lùng đầy mê hoặc trước mặt. Tuy hắn là người đã có vợ có con nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị khí chất hiếm có, độc đáo của cô thu hút.
Hắn đưa tay ra sau lưng, tháo chiếc nhẫn trên tay trái bỏ vào túi.
“Bác sĩ Cố, vì cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra trong hai ngày nữa, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể trao đổi sâu sắc về một số vấn đề quan trọng. Cũng đến giờ ăn tối, nếu không chê thì tôi có mời Cố tiểu thư dùng bữa cơm được không? Nói thật thì kỹ năng nấu nướng của tôi cũng được.”
Phùng Thần có sức hấp dẫn của người đàn ông tuổi ba mươi. Vẻ ngoài đẹp trai cùng trình độ chuyên môn cao, hơn nữa tài lực ở các bệnh viện tư nhân cao cấp. Đối với người khác phái, anh đây đủ kỹ năng.
Lần đầu gặp đã chủ động mời người xa lạ đến nhà mình.
Quá rõ ràng.
Cố Thanh Hà cất cây bút carbon lên bìa sổ, nhìn bác sĩ Phùng, người ăn mặc chỉnh tề đối diện. Tuy cười nhưng trong mắt không có chút ấm áp: “Chắc chưa?”
“Rất chắc chắn, cô Cố Thanh Hà muốn có vinh dự này không?” Bác sĩ Phùng nhìn đối phương, rất phong độ mời cô.
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu. Ít nhất xem ra cô chỉ là một phế vật có trình độ học vấn cao, không có kiến thức về thế giới, “Tất nhiên là được.”
“Tôi rất thích tính cách của cô Cố. Vậy tối nay tôi sẽ rước cô. Tay nghề của tôi rất tốt, cô nhất định sẽ thích.” Lúc đầu Phùng Thần rất ngạc nhiên, cuối cùng lại cùng Cố Thanh Hà trêu đùa, nói tốt kế hoạch đêm nay.
“Được, tôi cũng mong chờ tay nghề của bác sĩ Phùng.”
Hiển nhiên, người đàn ông này cho rằng cô là một người phụ nữ bình thường. Cố Thanh Hà mỉm cười, cầm cây bút carbon trên tay. Lúc cô quay người đi, nháy mắt đã rút đi lớp nguỵ trang, âm trầm che giấu đi đôi mắt giết chóc.
__________
Tác giả: Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Cố Thanh Hà đã ẩn sâu trong xương cốt.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 121:
__________
Ngôn Trăn luôn cảm thấy, nàng với Cố Thanh Hà ở bổn gia như bị ngăn cách với thế giới, tháng năm yên bình, cuộc sống thần tiên, thoải mái sinh hoạt.
Thật sự nàng mong có thể cùng Cố Thanh Hà sống cuộc sống yên bình như này. Không ai quấy rầy, trồng rau nuôi động vật nhỏ, quá là vui sướng.
Nhưng là người của công chúng, nàng phải trở về ánh đèn sân khấu.
Mới có mấy ngày cách ly thế giới, Ngôn Trăn lại phát hiện bên ngoài như thay đổi thành thế giới khác.
Rất nhiều chuyện lớn cùng nhân vật lớn làm nên tin tức lớn.
Con trai duy nhất của ông trùm Lương Nghị và ảnh hậu Hà Mẫn Tịnh biến mất một cách bí ẩn, không rõ tung tích.
Một trận hoả hoạn bùng lên đốt cháy căn biệt thự trong đêm, mọi thứ đều bị thiêu rụi, đến ngọn cỏ cũng không còn.
Mọi người nghi ngờ nhưng cũng không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Song, sau đó lại có nhiều phương tiện truyền thông vạch trần tội ác cùng những việc làm xấu xa của Lương thị cùng bạn gái tai tiếng, khiến người ta nhìn không nổi.
Tất cả sản phẩm cùng Lương thị đều bị tẩy chay.
Mà những người nhục mạ Ngôn Trăn trước đây đều câm như hến, ngậm miệng không nói.
Bởi họ biết kim chủ của họ còn không giữ được mình, ai cũng là người thông minh.
Ngôn Trăn cũng không hỏi Cố Thanh Hà chuyện về biệt thự. Bởi nàng cảm thấy nếu Cố Thanh Hà không nhắc thì mình không nên biết vẫn hơn.
Ngôn Trăn xử lý xong mọi thứ đã 12h trưa. Nàng nhìn Cao đổng ở đối diện, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy đi rất nhiều.
Nhìn cũng sầu.
“Cho nhiều người đi tìm cháu nhưng cũng không thấy.” Cao đổng thở dài, cả đời ông chưa bao giờ gặp người nghệ sĩ nào làm bạc hết cả tóc như Ngôn Trăn.
“Con bị bắt cóc, người bắt là ai thì có thể đoán.” Ngôn Trăn nhìn kế hoạch Cao đổng đưa.
Tất nhiên Cao đổng cũng không mấy ngạc nhiên, bởi ông cũng hiểu được đại khái thông qua Đàm Hằng.
Lòng người khó lường, không ngờ Giả Chiêu Dũng, người đắc lực nhất bên cạnh ông lại ăn cây táo, rào cây sung. Lúc đó Cao đổng suýt gọi cảnh sát rồi, nhưng đêm đó ông lại nhận được cuộc gọi của người phụ nữ lạ.
Từ đó trở đi ông giữ im lặng, Ngôn Trăn an toàn là được.
Mà ý đối phương cũng rất rõ, không muốn cảnh sát nhúng tay.
Bởi vì, ở trong vòng nhiều năm như vậy, thức thời mới có thể tiến xa. Hơn nữa sức mạnh của Lương Hạo Quần, bọn họ làm không lại.
Cao đổng nhìn Ngôn Trăn, sắc mặt cũng chuyển từ phức tạp sang thoải mái.
“Thay chú hỏi thăm vị kia.”
Ngôn Trăn sửng sốt rồi mỉm cười.
“Cũng làm khó Cao đổng, nhưng cháu vẫn có thể làm thêm mấy năm. Nói chung là vẫn muốn kiếm tí của hồi môn, nên mấy ngày nữa sẽ trở lại làm việc như kế hoạch, không làm khó chú. Dù sao mấy nhà quảng cáo đều là đôi mắt danh lợi.” Ngôn Trăn mỉm cười bảo bản thân sẵn sàng tiếp tục công việc.
Cao đổng tất nhiên rất vui, mặc dù chuyện tình cảm của Ngôn Trăn cũng ồn ào hết một thời gian, nhưng nói chung thế đạo là vậy.
Mọi người rất dễ chuyển sang những tin tức bắt mắt hơn, thế nên mấy ngày tịnh tâm cũng có thể ngăn chặn được mấy cái miệng dơ của một số người.
“Nhưng cháu không nghĩ sẽ che che, giấu giấu. Nếu chú chấp nhận thì cháu, Ngôn Trăn sẽ tiếp tục làm chị lớn trong công ty của chú. Nếu không thì cháu tự lập studio, xem như mọi người đã từng hợp tác.” Ngôn Trăn nhẹ giọng, dù sao hợp đồng cũng sắp hết, nàng sẵn sàng bỏ tiền đền khoản vi phạm.
Tóm lại, nàng chỉ muốn sống theo ý mình, không muốn che đậy đời sống tình cảm. Càng không muốn bị tiểu nhân lợi dụng để ầm ĩ lên, người yêu nàng quá xuất sắc, không cần phải giấu.
Cao đổng mỉm cười, chuyển hợp đồng gia hạn qua cho Ngôn Trăn.
“Cháu vĩnh viễn là chị lớn của Minh Độ, chỉ một mình cháu.”
Ngôn Trăn nhướng mày xem hợp đồng. Nhìn mọi điều khoản, không phản đối, chủ động đưa tay ra bắt tay cùng Cao đổng.
“Vậy thì mong đợi hợp tác sau này của chúng ta càng thêm vui vẻ.”
“Tất nhiên.”
Sau khi tiễn Ngôn Trăn, Cao đổng lấy tư liệu trong ngăn kéo, bật lửa, đốt sạch.
Đây là phần tư liệu bên ngoài biệt thự Lương Hạo Quần, đủ để ghi lại thảm trạng lúc bấy giờ.
Những bức ảnh cực kỳ hiếm hoi thông qua một số thủ đoạn bất hợp pháp có được, nhưng những thứ này căn bản không thể lưu lại, dù sao những con quỷ ẩn trong thành phố không phải là thứ ông có thể đối mặt. Ông cũng không ngờ người yêu Ngôn Trăn lại là nhân vật lớn, thần bí như vậy.
Tuy ông vẫn không tài nào biết đối phương thật sự là ai, nhưng ông biết rõ là cần phải giữ mạng mình, biết nhiều chỉ tổn rước hoạ vào thân.
Lúc trước đạo diễn Trương đã cực lực đề nghị mời Ngôn Trăn vào công ty ông, một cô bé không có bối cảnh gì.
Con bé có ngày hôm nay là nhờ sự chăm chỉ, nỗ lực đi từng bước một. Con bé luôn luôn phấn đấu để có được ánh mặt trời, thật khó để nghĩ đến ánh sáng đối lập bên kia, Cao đổng thực sự tò mò người yêu của Ngôn Trăn là người như thế nào.
Nói chung, nếu hai người kết hôn thì ông là sếp, phải bỏ bao thật dày, ông vẫn còn muốn sống lâu hơn chút.
“Sếp, không nghĩ Cao đổng gia hạn hợp đồng.” Đàm Hằng theo Ngôn Trăn vào thang máy, không nhịn được nói ngay.
Ngôn Trăn nhìn Đàm Hằng đẹp trai hơn chút, từ khi thằng bé này liều mình bảo vệ nàng đến nhập viện, không biết đồ ăn trong đó không hợp khẩu vị hay sao mà lại gầy đi một vòng, nhưng như thế lại thành thiếu niên đẹp trai, “Em nói em xem, em gọi chị là sếp, còn sắp lên người đại diện nữa mà vẫn không chú ý ăn nói.”
“Nhưng em cũng thấy đâu có khác, đều làm việc cho chị...” Đàm Hằng thành thật sờ sờ đầu, cậu chỉ thấy đổi đúng có cái xưng hô.
“Sao? Lương không tăng à? Đồ sói mắt trắng.” Ngôn Trăn lẩm bẩm.
“Anh Trạch Cần!” Ngôn Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng trước mặt ngay lúc thang máy mở.
Sau đó Ngôn Trăn mới nhớ người yêu gửi tin, nói là cậu này sẽ đi theo nàng mấy ngày để bảo vệ.
Ngôn Trăn ngượng ngùng nhìn người trước mặt, trông còn đáng sợ hơn Cố Thanh Hà, anh là cấp dưới của Cố Lộng Khê, trên mặt cũng có một vết sẹo.
“Này, Trạch Cần, không cần đâu.” Ngôn Trăn cười tủm tỉm, nàng có anh Lãng là đủ rồi nhưng Cố Thanh Hà lại muốn thêm người mới chịu.
“Đại tiểu thư giao việc, mong cô Ngôn bỏ qua.”
“À, được được được...~” Ngôn Trăn mỉm cười rồi đi về bãi đổ xe.
Đàm Hằng rất ngưỡng mộ nhìn anh Trạch Cần, cậu còn nghĩ sau này sẽ học một chút từ anh Trạch Cần, nhưng lại bóng gió hỏi chuyện, “Sếp, em thấy lý do Cao đổng gia hạn hợp đồng chắc là do bác sĩ Cố.” Đàm Hằng đã phân tích kỹ lưỡng trong lòng.
Ngôn Trăn cười, thế mới nói người yêu tay to mặt lớn cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có nhiều chuyện nàng không cần tự giải quyết, dù sao nàng cũng ghét mấy cái phiền toái như này. Nói chung thì tự thành lập studio, tự làm chủ cũng thoải mái nhưng cũng tốn nhiều công, Ngôn Trăn chỉ muốn diễn xuất chứ không muốn mấy thứ khác.
“Vì vậy, chúng ta nên đăng một bài để chào mừng sự trở lại của tôi.”
“Không, không, không...Em thấy chị đừng làm vẫn hơn.
“Ối, chị đăng rồi.”
“Trời đất ơi.”
Đàm Hằng nhìn ảnh hậu Ngôn, người luôn tuỳ hứng, không màng hậu quả, cậu luôn tự hỏi, sao bác sĩ Cố thích sếp được hay vậy?
Cậu bất lực nhìn Ngôn Trăn tự đăng bài, không cần ai kiểm tra cả, không chừng Cao đổng ngồi trên tầng cao nhất của Minh Độ chắc đang giận đến ho ra máu.
Nội dung như sau:
Tôi chỉ có một hướng, tâm chi sở hướng, chỉ yêu mình cậu.
Chỉ một dòng, server mạng nổ tung.
Không thể ước tính nổi số bình luận, ảnh hậu Ngôn, tự nhiên biến mất một tuần lại bất ngờ quay về thông báo một tin chấn động thiên hạ.
Đàm Hằng nhìn số lượng cảm xúc cũng như bình luận trên mạng của Ngôn Trăn mà run cả mắt, “Aaaaaaa...sếp ơi, sao lúc nào chị cũng như vậy! Nhanh lên, em nghĩ chúng ta chạy nhanh đi, paparazzi sắp đuổi tới cửa rồi.”
Đàm Hằng nhét Ngôn Trăn vào xe bảo mẫu, nhanh bảo anh Lãng chạy xe ngay.
Ngôn Trăn nhìn cảnh vật bên ngoài xe, tự nhiên lại nhớ đến cục cưng của nàng. Người yêu gì không nói tiếng nào hết đã chạy ngay sang Hồng Kông, bảo gì mà phải đi học.
Thật là hao tổn tâm trí.
***
“Anh ấy là bệnh nhân quan trọng, tôi nghĩ mọi người ở đây ai cũng giỏi nhất trong việc phẫu thuật tim, vì vậy tôi hi vọng ca phẫu thuật có thể thành công. Dù sao thì Lương Nghị tiên sinh cũng làm nhiều việc tốt, giúp đỡ trẻ em câm điếc đến trường, hơn nữa...”
Cố Thanh Hà thờ ơ nghe lời nói kém cỏi và đầy nhiệt huyết của vị đại diện nhóm chuyên gia. Lúc này cô đang ở Hồng Kông, tại nơi cứu người đắc tiền nhất, cũng là duy nhất dành cho giới nhà giàu - Bệnh viện tư nhân Notre Dame (Thánh Mẫu).
Nói đúng ra cô là một trong những người tham gia hội thảo được mời đến đây.
Dù cô không có tên trong danh sách chuyên gia được mời ban đầu nhưng bằng một số phương pháp rất “thân thiện” và sự sắp xếp hài hoà nên không ai từ chối lời đề nghị xin ra trận của cô.
Lương Nghị thật sự chi rất lớn, bỏ ra số tiền khổng lồ để bí mật ghép trái tim trẻ nhất, khoẻ mạnh nhất, cô phải giúp thôi, vì đứa con trai đáng thương đã chết của ông.
Để cứu Lương tiên sinh đang cận kề cái chết, cô không ngại cực khổ, bỏ lại người yêu sớm chiều ở chung, cô bảo Ngôn Trăn phải ở bên cạnh cô mãi mãi bởi cô vì nàng mà sống.
Để cứu nhà từ thiện vĩ đại này, cô hy sinh quá trời rồi.
Ngẫm lại thấy hơi giận.
Thế nên, phàm là uy hiếp đến Ngôn Trăn, ai cô cũng sẽ không tha.
Như vậy thì cô và Ngôn Trăn có thể mãi mãi bên nhau.
Cố Thanh Hà đẩy gọng kính, bình tĩnh mỉm cười, nhớ lại báo cáo bệnh lý của bác sĩ ban đầu chữa trị cho Lương Nghị.
Bác sĩ điều trị tại Hồng Kông thoạt nhìn đã nhìn thấy nữ bác sĩ trẻ nhất trong số các thành viên nhóm chuyên gia. Ông rất tò mò tại sao người trẻ như vậy lại xuất hiện trong danh sách bí mật quan trọng.
Người này đã xác minh riêng với nhân viên vài lần, đọc sơ yếu lý lịch đáng kinh ngạc của đối phương cùng các thông tin đảm bảo sự chính xác trong nhân sự. Dù sao cũng liên quan đến mạng Lương Nghị, không thể sai sót.
“Bác sĩ Cố, rất vui được gặp. Có lẽ bác sĩ là người trẻ nhất trong nhóm, tôi thực sự phải lau mắt nhìn.”
Cố Thanh Hà thu dọn sổ ghi chép, đang định đứng dậy đi thì nghe người đàn ông nói tiếng phổ thông rất chuẩn gọi cô. Cô im lặng quay người lại, nhìn thấy logo trên quần áo của người đàn ông, chắc là người tiếp đoán tổ chuyên gia.
Bác sĩ của Lương Nghị.
“Xin chào bác sĩ Phùng.” Cố Thanh Hà lịch sự và xa cách chào hỏi đối phương.
“Xin chào, tôi là bác sĩ phụ trách của Lương tổng. Lúc nãy mô tả bệnh lý thấy bác sĩ ghi chép rất nghiêm túc, cảm giác thật sự là thiên tài, bác sĩ rất trẻ tuổi, quá hiếm có rồi.” Bác sĩ Phùng rất thích nữ bác sĩ trẻ trước mặt, thậm chí còn nguyện ý tung ra cành oliu.
“Nghiêm túc ghi...” Cố Thanh Hà nhếch miệng, nhẹ nhàng lặp lại lời đối phương, trong lòng có chút buồn cười. Muốn giết tên kia nên cô mới ghi thôi.
Nhưng chỉ mất một giây cô đã thu lại âm u, đổi sang vẻ dịu dàng, lễ phép trả lời: “Dù sao cũng là ca phẫu thuật quan trọng, nếu đã vinh dự được mời thì tôi phải nghiêm túc. Nói chung thì Lương lão tiên sinh là nhà từ thiện đáng kính, tôi là phận tiểu bối, đây cũng là lần học tập khó quên.”
Bác sĩ Phùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp cùng giọng nói lạnh lùng đầy mê hoặc trước mặt. Tuy hắn là người đã có vợ có con nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị khí chất hiếm có, độc đáo của cô thu hút.
Hắn đưa tay ra sau lưng, tháo chiếc nhẫn trên tay trái bỏ vào túi.
“Bác sĩ Cố, vì cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra trong hai ngày nữa, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể trao đổi sâu sắc về một số vấn đề quan trọng. Cũng đến giờ ăn tối, nếu không chê thì tôi có mời Cố tiểu thư dùng bữa cơm được không? Nói thật thì kỹ năng nấu nướng của tôi cũng được.”
Phùng Thần có sức hấp dẫn của người đàn ông tuổi ba mươi. Vẻ ngoài đẹp trai cùng trình độ chuyên môn cao, hơn nữa tài lực ở các bệnh viện tư nhân cao cấp. Đối với người khác phái, anh đây đủ kỹ năng.
Lần đầu gặp đã chủ động mời người xa lạ đến nhà mình.
Quá rõ ràng.
Cố Thanh Hà cất cây bút carbon lên bìa sổ, nhìn bác sĩ Phùng, người ăn mặc chỉnh tề đối diện. Tuy cười nhưng trong mắt không có chút ấm áp: “Chắc chưa?”
“Rất chắc chắn, cô Cố Thanh Hà muốn có vinh dự này không?” Bác sĩ Phùng nhìn đối phương, rất phong độ mời cô.
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu. Ít nhất xem ra cô chỉ là một phế vật có trình độ học vấn cao, không có kiến thức về thế giới, “Tất nhiên là được.”
“Tôi rất thích tính cách của cô Cố. Vậy tối nay tôi sẽ rước cô. Tay nghề của tôi rất tốt, cô nhất định sẽ thích.” Lúc đầu Phùng Thần rất ngạc nhiên, cuối cùng lại cùng Cố Thanh Hà trêu đùa, nói tốt kế hoạch đêm nay.
“Được, tôi cũng mong chờ tay nghề của bác sĩ Phùng.”
Hiển nhiên, người đàn ông này cho rằng cô là một người phụ nữ bình thường. Cố Thanh Hà mỉm cười, cầm cây bút carbon trên tay. Lúc cô quay người đi, nháy mắt đã rút đi lớp nguỵ trang, âm trầm che giấu đi đôi mắt giết chóc.
__________
Tác giả: Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Cố Thanh Hà đã ẩn sâu trong xương cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.