Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 123
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 123:
__________
Vừa ra thang máy là thấy ngay Phùng Thần.
Phùng Thần nhìn đối phương ăn mặc rất đặc biệt, ban đầu còn nghĩ cô ăn mặc gợi cảm gì đó, chẳng hạn cổ áo khoét sâu để lộ ra làn da hơi lõa lồ, như vậy không phải kích thích hơn sao?
Càng giấu lại càng chọc người.
“Cô Cố, em là người đặc biệt nhất tôi từng gặp.” Người đàn ông lịch sự mở cửa xe cho cô, sau khi lên xe hắn còn bỏ thêm một câu, “Vừa nhìn giống như gái ngoan.”
“Tôi không biết anh Phùng định nghĩa “gái ngoan” như nào?” Cố Thanh Hà ngồi ở ghế phụ, trên mặt tươi cười nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“Hửm?” Phùng Thần hơi khựng lại, hắn liếc qua người phụ nữ thoạt nhìn dịu dàng, vô hại đang ngồi cạnh mình, “Tôi thấy cô Cố là như thế.”
Không quen thế sự, không có chủ kiến, phó mặc cho người khác.
Có lẽ đây là định nghĩa của Phùng Thần đi, ít nhất nhìn cô không nguy hiểm chút nào.
“I'm not nice.” Cố Thanh Hà từng câu từng chữ, ánh mắt âm trầm tiếp tục nhìn về phía trước.
Sau đó, Phùng Thần kinh ngạc nhìn cô.
“Đùa thôi, anh Phùng chắc không để ý đi?” Cố Thanh Hà nhàn nhạt giải thích câu từ nặng nề vừa rồi.
Phùng Thần gật đầu ngay, “Tất nhiên là không, Cố tiểu thư thật thú vị.”
Nói chuyện một lúc cũng đến biệt thự, Cố Thanh Hà chỉ nhìn xung quanh một chút, bí ẩn, bí ẩn đến mức dù cô hành hung người trong phòng ngủ của hắn cũng sẽ không bị phát hiện.
“Cố tiểu thư, mời em.”
Phùng Thần chu đáo mở cửa xe.
Cố Thanh Hà nhếch môi, bước ra khỏi xe, nhìn căn biệt thự ba tầng trước mặt, đây có thể là tổ ấm tình yêu của người đàn ông này và vợ chung chăn chung gối của hắn. Chẳng qua, người vợ cũng không có cách trông coi cái người chồng nhìn qua đứng đắn nhưng lén lút ăn vụng này.
“Anh Phùng sống một mình trong nhà lớn như vậy.” Giọng điệu của Cố Thanh Hà tràn ngập sự ghen tị.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu, mời Cố Thanh Hà vào biệt thự của mình.
Theo hướng dẫn của Phùng Thần, Cố Thanh Hà bước vào.
Sạch sẽ, gọn gàng, màu xám trang nhã.
Giống như lúc cô sống một mình, nếu Ngôn Trăn thấy sẽ bảo cô không có dấu vết của khói bụi nhân gian.
Cô vươn tay, theo thói quen chạm vào các góc bàn, không hề có một hạt bụi. Có dấu hiệu mỗi ngày đều có người lau chùi, thậm chí còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô luôn nhạy cảm với mùi, đặc biệt là cái nhà này có mùi nước hoa hơi nồng với cô.
“Thoải mái tham quan.” Người đàn ông mỉm cười mời Cố Thanh Hà đi xem căn nhà nơi anh ta sống một mình.
Cố Thanh Hà lắc đầu: “Tôi chỉ đến nếm thử tay nghề bác sĩ Phùng thôi.”
“Vậy thôi, xem ra em không có hứng thú với phòng của tôi.” Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai, lấy đồ ăn vừa mới nấu ra trước đó.
Cố Thanh Hà mỉm cười nhìn đối phương mang ra món tráng miệng trước bữa tối, “Cho tôi mượn phòng tắm được không?”
Sau khi đối phương đồng ý, Cố Thanh Hà vào phòng tắm ở tầng một.
Đúng như cô nghĩ, đều là những thứ mới nhất, như kiểu được đặc biệt thay đổi.
Không có một hạt bụi.
Cố Thanh Hà dùng nước rửa đôi tay vốn sạch sẽ của mình, nhìn quần áo của bản thân trong gương, giả vờ nghịch mái tóc đen trước gương. Cô không bỏ lỡ khoảnh khắc người đàn ông cởi giày sau cánh cửa hé mở.
Vui đấy.
Rõ ràng sống một mình nhưng có tóc dài màu vàng trong thùng rác, tinh tế đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Sau khi Cố Thanh Hà rửa tay, cô vui vẻ bước ra ngoài, trước mặt là một bàn đồ Tây tinh tế.
Thậm chí còn có nến.
Không thể không nói, người đàn ông mặc vest, phong thái lịch sự, dịu dàng, có đủ mọi ưu điểm của một người đàn ông tốt mà bất cứ cô gái nào cũng muốn gả cho. Cố Thanh Hà nhếch miệng, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cố Thanh Hà nhìn những chiếc đĩa tinh xảo trên bàn ăn, bò nướng, gà nướng cùng hương thảo, salad cùng mùi tây, tất nhiên còn có đồ ngọt. Trình nấu nướng của tên này thật không phải nói cho có.
Gia vị rất chính xác, không nhiều cũng không ít, có thể duy trì hương vị ban đầu, hơn nữa còn che đậy được những hương vị không muốn bày ra
Ví dụ - alprazolam.
Cố Thanh Hà cắt miếng bít tết đưa vào miệng, vẻ mặt phức tạp cùng nụ cười nhẹ.
“Cố tiểu thư, chúng ta uống một ly.” Anh Phùng ngồi đối mỉm cười nâng ly rượu đỏ.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn thơm lau miệng.
Nhẹ nhàng cầm thân rượu bằng ngón tay.
“Tôi vừa thử tay nghề của anh Phùng.”
“Thế nào?” Phùng Thần háo hức muốn biết cô thấy ra sao.
Cố Thanh Hà liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Vị rất ngon, nhưng...”
Cố Thanh Hà dừng lại một chút, cô không chạm ly với đối phương mà chỉ giơ lên một cách tượng trưng rồi đặt xuống, sau đó cô nói: “Hương thảo hơi nồng, che đi mùi vị thật.”
Phùng Thân hơi nghi ngờ, giọng điệu có chút khó hiểu, “Cô Cố không thích loại mùi hương này? Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc cô có thể thử cái này xem.”
“Không phải không thích, chỉ là không đủ che lại vị đắng của alprazolam thôi.”
Cố Thanh Hà nói xong, lạnh lùng nhìn người đối diện.
Phùng Thần sửng sốt một lúc, sau đó lập tức thu lại nụ cười và cau mày nói đùa: “Cô, nói đùa sao?”
“Tôi đùa hay không, anh Phùng không biết sao?”
Cố Thanh Hà nhướng mày, biểu tình nhìn thấu hết làm người đàn ông đối diện vô cùng xấu hổ.
Phùng Thần đặt ly rượu, đưa tay hành động.
Nhưng, hắn còn chưa nghĩ xong thì người phụ nữ làm người sợ hãi đối diện đã rút ra cây dao làm hắn kinh ngạc.
Nháy mắt, hắn thấy tay trái mình bị đối phương cầm đứng lên, lưỡi dao sáng bóng xuyên qua lòng bàn tay, cấm thẳng lên bàn.
“Ah--!!”
Phùng Thần khó tin khi tay mình bị con dao đóng thẳng vào bàn, tay đau ruột sót, cảm giác điếng người khiến hắn thất thanh.
Hắn thống khổ nhìn người phụ nữ váy đen.
Cố Thanh Hà đi tới trước mặt hắn, im lặng đưa ngón tay gần miệng làm động tác.
“Suỵt.”
Tên đó cố sức nghiến răng nghiến lợi, tay phải gắt gao giữ chặt tay trái để ngăn máu chảy ngược.
Cố Thanh Hà thản nhiên kéo ghế ra ngồi, nhìn vào tên đàn ông đau đớn.
“Món nào cũng bỏ alprazolam, bác sĩ Phùng muốn hiếp tôi rồi giết?” Cố Thanh Hà bình tĩnh, nhìn mâm thức ăn thịnh soạn, hơi thương hại lắc đầu.
“Không, không phải.” Phùng Thần đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, giọng hắn cũng run rẩy hết cả lên. Làm sao hắn dám rút ra lưỡi dao sắc bén kia, bởi giờ đây bàn tay đã chìm trong gỗ, được đóng rất chắc, “Cô, cô là ai...Làm sao cô biết?”
“Thuốc này không có tác dụng với tôi, nó ở với tôi cũng mười năm rồi.” Cố Thanh Hà bóp chặt miệng Phùng Thần, đổ đĩa gà hương thảo vào mồm hắn, miếng gà vẫn còn xương nhưng Cố Thanh Hà không nương tay, bắt hắn nuốt muốn hết đĩa thịt.
Phùng Thần bị nghẹn, ho khan không ngừng, xương gà mắc ở cổ làm hắn thiếu chút chết ngạt, đau đớn làm hắn muốn nôn ra.
Mà Cố Thanh Hà đang lạnh lùng nhìn Phùng Thần sống không bằng chết.
Dưới đất hỗn loạn, Phùng Thần cũng không còn ăn mặt chỉnh tề.
Trên đất là bãi nôn của hắn, bãi nôn kéo theo máu của thực quản, hoàn hảo.
Hắn đau đớn nhưng tay trái vẫn bị cố định, vô phương nhúc nhích.
“Xin...Xin cô.”
“Tôi hỏi, thành thật trả lời, nếu muốn đôi tay bác sĩ này không bị vô dụng.” Cố Thanh Hà lạnh lùng.
“...Được.”
“Nếu tôi ngất đi, kết quả sẽ là gì?” Cố Thanh Hà vừa hỏi, vừa bẻ khớp tay.
Phùng Thần nhanh chóng giải thích: “Tôi... tôi sẽ không ép buộc cô, tôi chỉ...”
Như thể điều kiêng kị, kiêng tới mức Phùng Thần chịu được cơ thể đau đớn, chọn cách im lặng.
Cố Thanh Hà hơi nhếch khóe miệng nâng cằm đối phương lên, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, “Tôi có một trăm cách tra tấn, nhưng hôm nay tôi cũng không muốn giết người lắm, hôm nay tôi có chuyện vui, vậy, nói tiếp, ha?”
Lần đầu tiên cha sanh mẹ đẻ Phùng Thần mới gặp người phụ nữ làm hắn sợ chết khiếp. Nói đúng hơn người này không phải người, lạnh lùng đáng sợ như quái vật.
Rõ ràng mười phút trước, đối phương là người phụ nữ vô hại, ngu xuẩn, ngây thơ, có thể tùy ý thao túng. Hắn cần một vật để cống hiến cho ông già kia, nghĩ người này là người tốt nhất, chưa từng tưởng tượng đến chuyện như này.
Đối phương không đùa, dựa vào việc cô đâm bàn tay hắn tàn nhẫn như vậy.
Người này không hiền lành, dịu dàng như cô nói! Người này là quái vật ăn thịt người.
“Tôi không chạm vào cô...Nhưng....Nhưng tôi phải giao cô cho người kia, người đó yêu cầu người xuất sắc để thụ thai.” Cuối cùng, giữ tiền bạc và mạng sống Phùng Thần cũng lên tiếng, tất nhiên hắn chọn vế sau.
“Người kia là Lương Nghị, phải không?” Cố Thanh Hà mỉm cười suy đoán, như đoán được gì rồi.
Tên kia đau đớn gật đầu.
Bác sĩ độc quyền của Lương Nghị, Phùng Thần không chỉ chăm sóc sức khoẻ mà thỉnh thoảng cũng tìm ra nhiều thứ tốt cho người kia, thu đủ loại tiền tài.
Không cần nghĩ cũng biết kết cục của những người phụ nữ kia.
Cha nào con nấy, giống nhau như đút, đáng chết, đều đáng chết.
Đột nhiên, Cố Thanh Hà lại nghĩ đến việc nếu Ngôn Trăn bị Lương Hạo Quần gửi đến Hồng Kông, bị tên già biến thái kia đùa giữa, khuôn mặt cô đỏ bừng, ấn mạnh lưỡi dao trên tay Phùng Thần.
Tiếng cơ bắp đứt gãy làm Phùng Thần sắp co giật vì đau.
“Bàn tay này xem như làm cái giao dịch với tôi.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay người đàn ông, “Anh có muốn giao dịch với tôi không?”
Phùng Thần nghe Tử Thần hỏi chuyện, đây đâu phải giao dịch gì.
“Cái gì... thỏa thuận... ưkugeduw...” Người đàn ông hít một hơi, duy trì cảm giác sắp sụp đổ.
Bàn tay của hắn, bàn tay sẽ cầm dao mổ, nếu không được băng bó thì sẽ thực sự trở nên vô dụng.
“Sáng mai, anh phải đưa cho tôi một tấm vé vào phòng Lương Nghị, hối lộ tất cả nhân viên xung quanh hắn, làm tôi tự do ra vào, hơn nữa không bị phát hiện. Việc này có lẽ không làm khó được bác sĩ Phùng phải không?”
Cố Thanh Hà yêu cầu, thân thiết nắm bàn tay co giật của đối phương, mỉm cười nhìn Phùng Thần.
Phùng Thần liều mạng gật đầu.
Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn đối phương hồi lâu rồi mới chậm rãi bỏ tay.
Cố Thanh Hà cầm khăn trải bàn bên cạnh lau máu trên tay.
“Cô...Cuối cùng cô muốn gì?” Phùng Thần quấn khăn trải bàn quanh tay trái, sợ hãi nhìn người phụ nữ làm người ta sởn tóc gáy, hắn không đoán nổi cô muốn làm gì, mục đích gì, rõ ràng người này không phải bác sĩ bình thường.
“Tôi muốn làm gì?”
Cố Thanh Hà hoang mang cau màu, sau đó bày tỏ tiếng lòng.
“Tất nhiên là mong Lương lão tiên sinh đi nhanh hơn chút.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 123:
__________
Vừa ra thang máy là thấy ngay Phùng Thần.
Phùng Thần nhìn đối phương ăn mặc rất đặc biệt, ban đầu còn nghĩ cô ăn mặc gợi cảm gì đó, chẳng hạn cổ áo khoét sâu để lộ ra làn da hơi lõa lồ, như vậy không phải kích thích hơn sao?
Càng giấu lại càng chọc người.
“Cô Cố, em là người đặc biệt nhất tôi từng gặp.” Người đàn ông lịch sự mở cửa xe cho cô, sau khi lên xe hắn còn bỏ thêm một câu, “Vừa nhìn giống như gái ngoan.”
“Tôi không biết anh Phùng định nghĩa “gái ngoan” như nào?” Cố Thanh Hà ngồi ở ghế phụ, trên mặt tươi cười nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“Hửm?” Phùng Thần hơi khựng lại, hắn liếc qua người phụ nữ thoạt nhìn dịu dàng, vô hại đang ngồi cạnh mình, “Tôi thấy cô Cố là như thế.”
Không quen thế sự, không có chủ kiến, phó mặc cho người khác.
Có lẽ đây là định nghĩa của Phùng Thần đi, ít nhất nhìn cô không nguy hiểm chút nào.
“I'm not nice.” Cố Thanh Hà từng câu từng chữ, ánh mắt âm trầm tiếp tục nhìn về phía trước.
Sau đó, Phùng Thần kinh ngạc nhìn cô.
“Đùa thôi, anh Phùng chắc không để ý đi?” Cố Thanh Hà nhàn nhạt giải thích câu từ nặng nề vừa rồi.
Phùng Thần gật đầu ngay, “Tất nhiên là không, Cố tiểu thư thật thú vị.”
Nói chuyện một lúc cũng đến biệt thự, Cố Thanh Hà chỉ nhìn xung quanh một chút, bí ẩn, bí ẩn đến mức dù cô hành hung người trong phòng ngủ của hắn cũng sẽ không bị phát hiện.
“Cố tiểu thư, mời em.”
Phùng Thần chu đáo mở cửa xe.
Cố Thanh Hà nhếch môi, bước ra khỏi xe, nhìn căn biệt thự ba tầng trước mặt, đây có thể là tổ ấm tình yêu của người đàn ông này và vợ chung chăn chung gối của hắn. Chẳng qua, người vợ cũng không có cách trông coi cái người chồng nhìn qua đứng đắn nhưng lén lút ăn vụng này.
“Anh Phùng sống một mình trong nhà lớn như vậy.” Giọng điệu của Cố Thanh Hà tràn ngập sự ghen tị.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu, mời Cố Thanh Hà vào biệt thự của mình.
Theo hướng dẫn của Phùng Thần, Cố Thanh Hà bước vào.
Sạch sẽ, gọn gàng, màu xám trang nhã.
Giống như lúc cô sống một mình, nếu Ngôn Trăn thấy sẽ bảo cô không có dấu vết của khói bụi nhân gian.
Cô vươn tay, theo thói quen chạm vào các góc bàn, không hề có một hạt bụi. Có dấu hiệu mỗi ngày đều có người lau chùi, thậm chí còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô luôn nhạy cảm với mùi, đặc biệt là cái nhà này có mùi nước hoa hơi nồng với cô.
“Thoải mái tham quan.” Người đàn ông mỉm cười mời Cố Thanh Hà đi xem căn nhà nơi anh ta sống một mình.
Cố Thanh Hà lắc đầu: “Tôi chỉ đến nếm thử tay nghề bác sĩ Phùng thôi.”
“Vậy thôi, xem ra em không có hứng thú với phòng của tôi.” Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai, lấy đồ ăn vừa mới nấu ra trước đó.
Cố Thanh Hà mỉm cười nhìn đối phương mang ra món tráng miệng trước bữa tối, “Cho tôi mượn phòng tắm được không?”
Sau khi đối phương đồng ý, Cố Thanh Hà vào phòng tắm ở tầng một.
Đúng như cô nghĩ, đều là những thứ mới nhất, như kiểu được đặc biệt thay đổi.
Không có một hạt bụi.
Cố Thanh Hà dùng nước rửa đôi tay vốn sạch sẽ của mình, nhìn quần áo của bản thân trong gương, giả vờ nghịch mái tóc đen trước gương. Cô không bỏ lỡ khoảnh khắc người đàn ông cởi giày sau cánh cửa hé mở.
Vui đấy.
Rõ ràng sống một mình nhưng có tóc dài màu vàng trong thùng rác, tinh tế đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.
Sau khi Cố Thanh Hà rửa tay, cô vui vẻ bước ra ngoài, trước mặt là một bàn đồ Tây tinh tế.
Thậm chí còn có nến.
Không thể không nói, người đàn ông mặc vest, phong thái lịch sự, dịu dàng, có đủ mọi ưu điểm của một người đàn ông tốt mà bất cứ cô gái nào cũng muốn gả cho. Cố Thanh Hà nhếch miệng, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cố Thanh Hà nhìn những chiếc đĩa tinh xảo trên bàn ăn, bò nướng, gà nướng cùng hương thảo, salad cùng mùi tây, tất nhiên còn có đồ ngọt. Trình nấu nướng của tên này thật không phải nói cho có.
Gia vị rất chính xác, không nhiều cũng không ít, có thể duy trì hương vị ban đầu, hơn nữa còn che đậy được những hương vị không muốn bày ra
Ví dụ - alprazolam.
Cố Thanh Hà cắt miếng bít tết đưa vào miệng, vẻ mặt phức tạp cùng nụ cười nhẹ.
“Cố tiểu thư, chúng ta uống một ly.” Anh Phùng ngồi đối mỉm cười nâng ly rượu đỏ.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn thơm lau miệng.
Nhẹ nhàng cầm thân rượu bằng ngón tay.
“Tôi vừa thử tay nghề của anh Phùng.”
“Thế nào?” Phùng Thần háo hức muốn biết cô thấy ra sao.
Cố Thanh Hà liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Vị rất ngon, nhưng...”
Cố Thanh Hà dừng lại một chút, cô không chạm ly với đối phương mà chỉ giơ lên một cách tượng trưng rồi đặt xuống, sau đó cô nói: “Hương thảo hơi nồng, che đi mùi vị thật.”
Phùng Thân hơi nghi ngờ, giọng điệu có chút khó hiểu, “Cô Cố không thích loại mùi hương này? Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc cô có thể thử cái này xem.”
“Không phải không thích, chỉ là không đủ che lại vị đắng của alprazolam thôi.”
Cố Thanh Hà nói xong, lạnh lùng nhìn người đối diện.
Phùng Thần sửng sốt một lúc, sau đó lập tức thu lại nụ cười và cau mày nói đùa: “Cô, nói đùa sao?”
“Tôi đùa hay không, anh Phùng không biết sao?”
Cố Thanh Hà nhướng mày, biểu tình nhìn thấu hết làm người đàn ông đối diện vô cùng xấu hổ.
Phùng Thần đặt ly rượu, đưa tay hành động.
Nhưng, hắn còn chưa nghĩ xong thì người phụ nữ làm người sợ hãi đối diện đã rút ra cây dao làm hắn kinh ngạc.
Nháy mắt, hắn thấy tay trái mình bị đối phương cầm đứng lên, lưỡi dao sáng bóng xuyên qua lòng bàn tay, cấm thẳng lên bàn.
“Ah--!!”
Phùng Thần khó tin khi tay mình bị con dao đóng thẳng vào bàn, tay đau ruột sót, cảm giác điếng người khiến hắn thất thanh.
Hắn thống khổ nhìn người phụ nữ váy đen.
Cố Thanh Hà đi tới trước mặt hắn, im lặng đưa ngón tay gần miệng làm động tác.
“Suỵt.”
Tên đó cố sức nghiến răng nghiến lợi, tay phải gắt gao giữ chặt tay trái để ngăn máu chảy ngược.
Cố Thanh Hà thản nhiên kéo ghế ra ngồi, nhìn vào tên đàn ông đau đớn.
“Món nào cũng bỏ alprazolam, bác sĩ Phùng muốn hiếp tôi rồi giết?” Cố Thanh Hà bình tĩnh, nhìn mâm thức ăn thịnh soạn, hơi thương hại lắc đầu.
“Không, không phải.” Phùng Thần đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, giọng hắn cũng run rẩy hết cả lên. Làm sao hắn dám rút ra lưỡi dao sắc bén kia, bởi giờ đây bàn tay đã chìm trong gỗ, được đóng rất chắc, “Cô, cô là ai...Làm sao cô biết?”
“Thuốc này không có tác dụng với tôi, nó ở với tôi cũng mười năm rồi.” Cố Thanh Hà bóp chặt miệng Phùng Thần, đổ đĩa gà hương thảo vào mồm hắn, miếng gà vẫn còn xương nhưng Cố Thanh Hà không nương tay, bắt hắn nuốt muốn hết đĩa thịt.
Phùng Thần bị nghẹn, ho khan không ngừng, xương gà mắc ở cổ làm hắn thiếu chút chết ngạt, đau đớn làm hắn muốn nôn ra.
Mà Cố Thanh Hà đang lạnh lùng nhìn Phùng Thần sống không bằng chết.
Dưới đất hỗn loạn, Phùng Thần cũng không còn ăn mặt chỉnh tề.
Trên đất là bãi nôn của hắn, bãi nôn kéo theo máu của thực quản, hoàn hảo.
Hắn đau đớn nhưng tay trái vẫn bị cố định, vô phương nhúc nhích.
“Xin...Xin cô.”
“Tôi hỏi, thành thật trả lời, nếu muốn đôi tay bác sĩ này không bị vô dụng.” Cố Thanh Hà lạnh lùng.
“...Được.”
“Nếu tôi ngất đi, kết quả sẽ là gì?” Cố Thanh Hà vừa hỏi, vừa bẻ khớp tay.
Phùng Thần nhanh chóng giải thích: “Tôi... tôi sẽ không ép buộc cô, tôi chỉ...”
Như thể điều kiêng kị, kiêng tới mức Phùng Thần chịu được cơ thể đau đớn, chọn cách im lặng.
Cố Thanh Hà hơi nhếch khóe miệng nâng cằm đối phương lên, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, “Tôi có một trăm cách tra tấn, nhưng hôm nay tôi cũng không muốn giết người lắm, hôm nay tôi có chuyện vui, vậy, nói tiếp, ha?”
Lần đầu tiên cha sanh mẹ đẻ Phùng Thần mới gặp người phụ nữ làm hắn sợ chết khiếp. Nói đúng hơn người này không phải người, lạnh lùng đáng sợ như quái vật.
Rõ ràng mười phút trước, đối phương là người phụ nữ vô hại, ngu xuẩn, ngây thơ, có thể tùy ý thao túng. Hắn cần một vật để cống hiến cho ông già kia, nghĩ người này là người tốt nhất, chưa từng tưởng tượng đến chuyện như này.
Đối phương không đùa, dựa vào việc cô đâm bàn tay hắn tàn nhẫn như vậy.
Người này không hiền lành, dịu dàng như cô nói! Người này là quái vật ăn thịt người.
“Tôi không chạm vào cô...Nhưng....Nhưng tôi phải giao cô cho người kia, người đó yêu cầu người xuất sắc để thụ thai.” Cuối cùng, giữ tiền bạc và mạng sống Phùng Thần cũng lên tiếng, tất nhiên hắn chọn vế sau.
“Người kia là Lương Nghị, phải không?” Cố Thanh Hà mỉm cười suy đoán, như đoán được gì rồi.
Tên kia đau đớn gật đầu.
Bác sĩ độc quyền của Lương Nghị, Phùng Thần không chỉ chăm sóc sức khoẻ mà thỉnh thoảng cũng tìm ra nhiều thứ tốt cho người kia, thu đủ loại tiền tài.
Không cần nghĩ cũng biết kết cục của những người phụ nữ kia.
Cha nào con nấy, giống nhau như đút, đáng chết, đều đáng chết.
Đột nhiên, Cố Thanh Hà lại nghĩ đến việc nếu Ngôn Trăn bị Lương Hạo Quần gửi đến Hồng Kông, bị tên già biến thái kia đùa giữa, khuôn mặt cô đỏ bừng, ấn mạnh lưỡi dao trên tay Phùng Thần.
Tiếng cơ bắp đứt gãy làm Phùng Thần sắp co giật vì đau.
“Bàn tay này xem như làm cái giao dịch với tôi.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay người đàn ông, “Anh có muốn giao dịch với tôi không?”
Phùng Thần nghe Tử Thần hỏi chuyện, đây đâu phải giao dịch gì.
“Cái gì... thỏa thuận... ưkugeduw...” Người đàn ông hít một hơi, duy trì cảm giác sắp sụp đổ.
Bàn tay của hắn, bàn tay sẽ cầm dao mổ, nếu không được băng bó thì sẽ thực sự trở nên vô dụng.
“Sáng mai, anh phải đưa cho tôi một tấm vé vào phòng Lương Nghị, hối lộ tất cả nhân viên xung quanh hắn, làm tôi tự do ra vào, hơn nữa không bị phát hiện. Việc này có lẽ không làm khó được bác sĩ Phùng phải không?”
Cố Thanh Hà yêu cầu, thân thiết nắm bàn tay co giật của đối phương, mỉm cười nhìn Phùng Thần.
Phùng Thần liều mạng gật đầu.
Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn đối phương hồi lâu rồi mới chậm rãi bỏ tay.
Cố Thanh Hà cầm khăn trải bàn bên cạnh lau máu trên tay.
“Cô...Cuối cùng cô muốn gì?” Phùng Thần quấn khăn trải bàn quanh tay trái, sợ hãi nhìn người phụ nữ làm người ta sởn tóc gáy, hắn không đoán nổi cô muốn làm gì, mục đích gì, rõ ràng người này không phải bác sĩ bình thường.
“Tôi muốn làm gì?”
Cố Thanh Hà hoang mang cau màu, sau đó bày tỏ tiếng lòng.
“Tất nhiên là mong Lương lão tiên sinh đi nhanh hơn chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.