Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 129
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 129:
__________
“Chà, hai người đang viết văn sao?”
Phía trên đầu bỗng vang lên tiếng nói xinh đẹp. Ngôn Trăn tò mò nhìn nét chữ cực kỳ đẹp của Cố Tu Diễn.
Nhỏ như thế mà viết quá đẹp, thật sự phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng Ngôn Trăn không nhìn rõ nội dung.
Cố Lộng Khê, người đang ngồi trên bàn nhỏ cùng Cố Tu Diễn vội vã che quyển vở lại, sao cô dám để Ngôn Trăn nhìn thấy bí tịch viết lách của mình.
Chị dâu Ngôn Trăn không thể thấy được nội dung điên rồ này được nếu không thì còn tưởng em vợ quá độc ác rồi.
Hiển nhiên, việc Cố Lộng Khê dạy em trai viết văn không thể để người thứ ba biết được.
“Chị dâu tốt của em, cuối cùng chị cũng tới rồi.”
Hôm nay cô cũng mặc váy giống Ngôn Trăn, nhưng Ngôn Trăn mặc chiếc váy đỏ thục nữ bao nhiêu thì cô lại mặc cái váy ôm người màu đen, nhìn qua là biết gái hư.
“Đúng rồi, chị bị bao quanh, hôm nay em mặc váy xinh quá...” Ngôn Trăn nhìn Cố Lộng Khê, chiếc váy ren làm nàng mê đắm của SOPL. Không nghĩ Cố Lộng Khê mặc còn xinh hơn người mẫu, không hổ là cô, Cố tổng, người đi đầu trong lĩnh vực thời trang.
Cố Lộng Khê nghe chị dâu khen là vui ngay, cô biết ăn mặc hơn bà chị nhiều.
Bà chị cô là đồ cổ hủ, cứng ngắc, không có gu thời trang.
Lúc này, Cố Thanh Hà đã đi đến trước mặt Ngôn Trăn, nhìn nàng thật sâu. Ngôn Trăn cũng tự nhiên nắm tay Cố Thanh Hà, nhờ cô giúp nàng vuốt tóc.
“Người lớn trong nhà nhiệt tình quá, tôi không chạy ra nổi nên tới bây giờ.” Ngôn Trăn để Cố Thanh Hà sửa tóc rồi thẹn thùng nhưng cũng oán giận nhìn người yêu, “Cậu cũng không biết đi cứu tôi.”
“Tôi bị đuổi ra ngoài, Ngôn Trăn.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nắm tay Ngôn Trăn, xoa xoa xoa, ý bảo cô bị oan.
Cố Lộng Khê không bỏ qua ánh mắt dịu dàng của chị gái, sắp rơi ra trước mặt Ngôn Trăn rồi, quả thật là người dính vào tình yêu...
Cố Lộng Khê đầy ghét bỏ, cô đâu có muốn nhìn.
“Chị, em thứ ba, tên là Cố Hồng Trinh ạ.”
Lúc này, một tiểu soái ca bước ra, cảm giác như là bản thiếu niên của Cố Tu Diễn.
Ngôn Trăn nhìn cậu bé đẹp trai, nhịn không được nên đoán ra, “Ỏ, soái ca nha! Chào em, chào em, em là con của chú hai đúng không?”
Cố Hồng Trinh nghe Ngôn Trăn khen lại đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Đúng rồi, em là anh của Cố Tu Diễn.”
Ngôn Trăn thật sự kinh ngạc với gen nhà này, sao ai cũng ưu tú, sao ai cũng nổi bật vậy?
Đương nhiên, trong lòng nàng, Cố Thanh Hà là đẹp nhất.
“Ngôn Trăn.”
“Ơi?”
“Tôi ghen.”
Sau khi chào các em, Cố Thanh Hà kéo Ngôn Trăn vào trong sân, đây là thế giới nhỏ của hai người, sẽ không ai đến làm phiền, thế nên Cố Thanh Hà có thể nói mình ghen.
“Sao lại ghen thế, em bé Tiểu Cố.” Ngôn Trăn thấy hơi kỳ, sao Tiểu Cố thay đổi tâm trạng nhanh vậy, ngay khi bước vào nhà buổi sáng.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, cay đắng và càng cau mày sâu hơn vì Ngôn Trăn không hiểu cô.
“Ừmm...Cậu đang bảo tôi đoán.” Ngôn Trăn xoa xoa mặt Cố Thanh Hà, nhướng mày, dùng hai con mắt to đen láy nhìn người yêu bướng bỉnh, ngạo kiều của mình.
“Vì chuyện của em trai sao?” Ngôn Trăn suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra chuyện Cố Tu Diễn ôm bắp chân nàng.
Cố Thanh Hà trầm mặc mấy giây, sau đó chậm rãi nói: “Chỉ là một phần thôi.”
“Gì nữa?”
“Cậu cảm thấy mấy người kia đẹp hơn tôi.” Cố Thanh Hà gằn từng chữ, giọng nói run run, nói chung là rất uỷ khuất.
“Sao lại vậy được!” Ngôn Trăn phản đối ngay, nàng nắm tay nhỏ của Cố Thanh Hà vì đã nói sai, “Làm sao tôi thấy người khác đẹp hơn cậu, cậu nói nhảm rồi.”
“Cậu khen Cố Lộng Khê mặc váy đẹp, còn nhìn Cố Hồng Trinh nhiều giây, bảo là soái ca nữa.”
“...” Ngôn Trăn cảm thấy, Cố nhãi con đôi khi thật là Cố ba tuổi.
Ăn dấm với em mình luôn.
“Ò, đứa em già đầu của cậu mặc đồ đẹp thiệt, tôi khen thì con bé cũng vui. Hơn nữa em trai cậu cũng đẹp, quan trọng hơn là tôi thấy thằng bé giống với Tu Diễn, hơn nữa...” Giọng nói của Ngôn Trăn lại quyến rũ, hết cách rồi, cái người thích ăn mềm, nói ngọt lại có nhiều tính tình nhỏ như Cố Thanh Hà phải được dỗ, “Tôi vốn dĩ cảm thấy cậu xinh đẹp nhất thế giới, ngỗng nhỏ ngốc, không ai so được với cậu.”
“Thật sao?” Cố Thanh Hà lập tức mỉm cười.
Ngôn Trăn thề với trời: “Tuyệt đối thật.”
Cố Thanh Hà nghe xong là tâm tình tăng lên 100 điểm, cô thích Ngôn Trăn nói lời yêu thương, ngọt ngào, cô rất rất hưởng thụ.
“Hôm nay tôi ngoan lắm.” Cố Thanh Hà nghĩ mình đã nghiêm túc tuân thủ yêu cầu của đối phương.
Chẳng hạn như đánh nhau.
“Cần thưởng một nụ hôn không?'' Ngôn Trăn nâng cằm Cố Thanh Hà, quyến rũ cô.
“Ừm, hôn thật sâu.”
Cố Thanh Hà được một tấc lại muốn thêm một thước, định cúi đầu cạp môi Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhanh tay nhanh mắt chặn đòn tấn công hung hãn của đối phương, “Chờ đã, chờ chút nữa ăn cơm rồi, hôn sâu gì mà sâu...Son môi trôi là phải bôi lại, tôi bỏ trong xe, không trang điểm được.”
Cố Thanh Hà cảm thấy này không phải chuyện, nhưng đối với Ngôn Trăn thì vẻ bề ngoài rất quan trọng.
“Ò...Vậy thôi.”
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, sau đó đưa mặt hướng về phía nàng, Ngôn Trăn nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Hai ông chú vừa ra ngoài hóng gió tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ ở trong sân.
Cha Cố Thanh Hà và chú ba chỉ muốn trốn vợ ra sân hút thuốc.
“Được rồi, anh, không ngờ Tiểu Thanh Hà lại chủ động thế, nhìn không ra nha.” Chú ba là kẻ lưu manh nhất trong các anh em, tóc vuốt ngược tỉ mỉ, cho nên lúc nhìn thấy cảnh xa xa kia thì ông suýt đánh rơi điếu thuốc vừa châm.
Bố Cố hít một hơi thuốc thật sâu, vẻ mặt có chút bối rối.
Bởi vì trong ấn tượng của ông, ông nghĩ con gái ở chung với Trăn Trăn sẽ thụ động, dù sao tính cô cũng xấu.
Hôm nay ông thật sự há hốc mồm, chính Thanh Hà là người đến trước mặt Ngôn Trăn cầu thân thân.
Là vẻ mặt dục cầu bất mãn, đói khát điển hình.
Chậc chậc chậc, không nỡ nhìn thẳng.
Ông muốn nói với mẹ con bé, này là tin lớn.
“Khi nào thì kết hôn? Cố gia đã lâu không làm gì lớn.” Chú ba thổi một vòng khói, tò mò hỏi.
Bố Cố mỉm cười, không có cách, mấy chuyện hôn lễ này sao người cha như ông làm chủ được? Phải thuận theo tự nhiên, để hai đứa nhỏ quyết định.
Nhưng ông vẫn hy vọng hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, như vậy sẽ rất có mặt mũi nha, không được để con gái của thằng em ba giành trước.
Ông cũng thèm muốn lời hứa của bà cụ, bảo con ai kết hôn trước thì sẽ được chia miếng đất.
“Nếu không phải Lộng Khê lợn chết không sợ nước sôi thì em còn có thể cùng anh tranh miếng đất bờ Nam. Thôi đi, không có cơ hội rồi, rõ ràng nhỏ hơn Tiểu Thanh Hà mấy tháng thôi nhưng tới cái bóng còn không thấy, con bé đó bị tâm thần.” Chú ba đang trong trạng thái nuôi thả Cố Lộng Khê, không ôm hy vọng. Ông còn có kế hoạch sinh đứa khác với vợ trong năm nay.
“Chị em cũng hi vọng hai đứa có thể kết hôn sớm một chút, nhưng còn phải xem hai đứa muốn gì. Anh cũng không ngại nói, mỗi lần chị em thấy mấy đứa nhỏ trong tiểu khu hay gì đó đều thèm.” Cố baba mở miệng, lâu lâu nhìn thấy nhà hàng xóm kết hôn rồi sinh ra mấy đứa nhóc, vui vẻ như thế, gia đình hạnh phúc như vậy cũng tốt.
Công nghệ giờ cũng tiên tiến, Kế hoạch Kaguya của Nhật cũng công khai nhiều năm.
Tất nhiên là bố Cố thích Ngôn Trăn từ tận đáy lòng.
Kể từ khi Ngôn Trăn đến nhà họ, không khí gia đình cũng ấm áp hơn. Vì thế ông cũng có tâm tư nho nhỏ, hi vọng mai sau hai đứa sẽ có bảo bảo, nếu được thì giống Ngôn Trăn nhiều một chút, đừng có mặt lạnh, không thích cười như Tiểu Thanh Hà.
Mỗi ngày đều như người ta mắc nợ tám triệu.
Nhưng mà, có ai trong Cố gia thích cười, không mặt lạnh đâu? Hình như Cố baba không ý thức được tầm quan trọng của việc di truyền.
Mà đôi tình nhân đang thắm thiết bên kia làm sao biết được ông bố già cùng chú ba lưu manh đã nhìn thấy hết, cũng bàn luôn chuyện cưới sinh cho hai người.
Sắp kết hôn.
Thế nên cơm giao thừa...
Cả gia đình vui vẻ, ăn uống linh đình.
Nói chính xác là chỉ có người lớn nâng chén nói chuyện, bởi vì chưa đến lúc lớp trẻ cầm ly.
Ngôn Trăn ngồi cạnh Cố Thanh Hà rồi ngồi nhìn bàn đầy đồ xa hoa, phong phú, quả nhiên, giữ trưa ăn ít là đúng.
Nhưng nàng cũng không hiểu sao lại như này, chắc ngồi xe lâu với chưa uống sữa chua, nên thấy không ổn lắm, trước mỗi lần uống rượu nàng đều uống sữa chua để tửu lượng ổn hơn chút.
Trước khi vào bàn nàng đã nói với Cố Thanh Hà chuyện này. Cố Thanh hà cũng bảo nàng là không cần uống rượu, mọi người đều là người trong nhà cả.
Nhưng Ngôn Trăn không nghĩ vậy, đây là lần đầu nàng đến đón năm mới, nếu không uống rượu thì bất kính mất, tuy có thể lấy trà thay rượu nhưng cũng không ổn lắm.
Ngôn Trăn rất để ý đến người nhà Tiểu Cố.
Kết quả là, Cố Thanh Hà ra một quyết định chưa từng có, cô muốn uống thay Ngôn Trăn.
Cô chưa bao giờ uống rượu nhưng cũng không thể để người nhà cho Ngôn Trăn uống rượu.
Thế nên cô muốn thay Ngôn Trăn, vừa không để mặt mũi cho người lớn cũng không làm Ngôn Trăn khó xử. Quan trọng hơn là Ngôn Trăn có thể cảm thấy cô siêu lợi hại, có thể làm mọi thứ vì nàng.
Mấy người trong gia tộc đều uống rất tốt, Cố Lộng Khê cũng giỏi. Mặc dù chưa uống bao giờ nhưng chắc tửu lượng cũng được đi.
“Có tôi ở đây, tôi uống thay cậu.” Cố Thanh Hà lập lời thề son sắt với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cảm động, Tiểu Cố của nàng mãi mãi ân cần như thế.
Nàng chưa bao giờ thấy Cố Thanh Hà uống rượu, vẫn luôn cho rằng Tiểu Cố không biết uống đâu. Không nghĩ đến người yêu mình lại giấu nghề, uống khá tốt, chỗ nào cũng giỏi hết!
Ngôn Trăn nghĩ thế cho đến khi...
Sau một ly rượu trắng nhỏ, khuôn mặt vốn trắng trẻo vốn có của Cố Thanh Hà không có chút phản ứng nào, nhưng biểu cảm đã bắt đầu trôi đi.
Dần dần, ánh mắt cô lơ đãng, cô ngồi ngốc cạnh Ngôn Trăn, nàng đang trò chuyện với những người khác.
Mọi người chỉ cảm thấy Cố Thanh Hà kỳ lạ khi chủ động uống rượu, không ai để ý cháu gái lớn của Cố gia sau khi say lại bắt đầu đau đầu.
Cố Thanh Hà đảo mắt nhìn nhau, cô đỡ đầu nhìn xung quanh bốn phía, bên phải là mẹ già.
Mẹ cô đang định nâng ly với bà nội nhưng cô lại nắm chặt tay Cố mama, hung hãn: “Ngồi xuống!”
Giọng cô lớn đến mức mọi người phải nhìn qua.
Ngôn Trăn càng sốc hơn.
“Nhãi ranh ngứa da à?” Mẹ Cố bị Cố Thanh Hà kéo, đành phải ngồi xuống mắng cô.
Đôi mắt choáng váng của Cố Thanh Hà bỗng nhiên có chút không vui, cô cau mày, đặt tay lên vai mẹ, nghiêm túc nói: “Đồng chí Tiểu Tiêu, đồng chí có biết hôm nay mình làm gì là sai không?”
Mẹ Cố họ Tiêu, do lời hỏi thăm của Cố Thanh Hà làm toàn bộ khán giả sốc, bởi vì Cố Thanh Hà chưa bao giờ nói chuyện như vậy.
Mọi người nhìn kỹ khuôn mặt trắng trẻo của Cố Thanh Hà nhưng cũng không nhìn ra gì, ngoại trừ vẻ mặt của cô hình như có chút...có chút...say?
Mẹ nó, uống ly rượu cũng say khướt!?
“Hửm? Mẹ không đúng chỗ nào?” Mẹ Cố bị túm không buông được tay nên quyết định hỏi con gái đang mất mặt.
Cố Thanh Hà nhìn thái độ đùa giỡn, không nghiêm túc của mẹ Cố, cô buông mẹ ra rồi chỉ vào bà, lại lắc lắc tay, rất khó hiểu nói lời phàn nàn với bà: “Mẹ đuổi con ra ngoài...Sao mẹ làm vậy? Mọi người...Mọi người ăn hiếp cậu ấy thì con phải làm sao bây giờ?” Cố Thanh Hà vừa nói vừa ngả người ra sau, tựa vai vào Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố...” Ngôn Trăn rất kinh hãi nhìn Cố Thanh Hà say rượu rồi nói nhảm trước mặt mọi người, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, vội vã đỡ vai Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nghe người bên cạnh gọi mình, mặt cô hơi đỏ lên.
Cô nghiêng đầu thấy mặt Ngôn Trăn, liền nắm tay Ngôn Trăn lại, “Đúng, là cậu ấy, con nói cậu ấy.”
Trên bàn chỉ có Cố Tu Diễn không ảnh hưởng, tập trung ăn uống, những người khác thì đang xem Cố Thanh Hà biểu diễn, màn biểu diễn làm mọi người lau mắt để nhìn.
Cố Lộng Khê còn không sợ chết, lấy điện thoại ra quay phim.
Bữa cơm đoàn tụ chưa từng có, người chị kiêu ngạo Cố Thanh Hà của cô đã say khướt chỉ vì một ly rượu. Này quá kích con mẹ nó thích!
Ngôn Trăn ngồi sang một bên cảm thấy rất rất rất xấu hổ khi Cố Thanh Hà cứ nắm tay nàng, chết cũng không bỏ, ngồi đó nói nhảm trước mặt nhiều người như vậy, ai cho nàng cái hố chui vào dùm đi.
“Tiểu Cố, cậu say rồi, tôi lấy cho cậu cốc nước mật ong nha, cậu buông tay tôi ra đã...” Ngôn Trăn nhẹ nhàng dỗ dành, cố gắng để Cố Thanh Hà buông tay, nhưng sức cô quá mạnh, không chịu buông.
Nàng có thể cảm nhận mọi người trên bàn cùng bàn bên kia đều nhìn hai người bằng ánh mắt ái muội.
“...Cố Thanh Hà uống rượu xong sẽ vậy sao?” Ngôn Trăn bất lực, quay sang cầu cứu ba mẹ.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nghi hoặc, chỉ cười rồi phe phẩy đầu, như thể Ngôn Trăn đang kể câu chuyện cười.
“Lần đầu tiên thấy nó uống say đó. Trước nay chưa bao giờ thấy con bé uống rượu, giờ uống một ly là say thành vậy, thật là...” Mẹ Cố rất đau lòng khi thấy mọi người nhìn Cố Thanh Hà, nhưng mấy người thân ai cũng thích thú xem.
Ngay cả ba Cố cũng chưa thấy, sức uống này thì sao là người Cố gia vậy? Tửu lượng quá kém, muốn cách ly cô, quá mất mặt!
“Chị, em vào bếp kiếm tí đồ giải rượu cho Cố Thanh Hà.” Thím ba đề nghị
“Thím ba, làm phiền thím rồi, nhưng mà, Cố Thanh Hà không cho con đi...” Ngôn Trăn nói lời cảm ơn với thím ba, lúc này nàng muốn kéo Cố Thanh Hà xuống.
Cố Thanh Hà vội vàng ôm mặt Ngôn Trăn, ai trong bàn nhìn thấy cảnh này cũng há hốc mồm, vị uống say khướt bên kia đang uỷ khuất: “Cậu không được nhìn, cậu nhìn tôi sẽ ghen!”
Lời vừa nói ra, ngay cả em trai Cố Tu Diễn đang múc canh cũng sợ đến rơi thìa xuống đất.
Ai cũng sốc khi nhìn thấy Cố Thanh Hà ghen.
“Rồi...Không nhìn không nhìn, nhìn cậu thôi được không.” Giờ Ngôn Trăn không để ý đến ánh nhìn của người khác nữa, nàng phải trấn tĩnh Cố Thanh Hà, ngăn cô nói mấy lời sốc hơn nữa.
Cố Thanh Hà nghe xong rất vui vẻ mỉm cười, nụ cười khiến người thân chết lặng.
“Tốt quá à Ngôn Trăn, tôi nói cậu nghe một bí mật nha?” Cố Thanh Hà ôm chặt Ngôn Trăn đang cố gắng tránh khỏi móng vuốt của cô, lải nha lải nhải vào tai Ngôn Trăn.
Chuyện cô làm khiến mọi người xung quanh vểnh tai nghe lén.
“Tiểu Cố, giờ chúng ta đi trước đi.” Ngôn Trăn quá ngại rồi, giờ nàng muốn mang Cố Thanh Hà về phòng, nàng sợ Cố Thanh Hà lại nói ra mấy lời kinh hãi trước mặt nhiều người như vậy.
“Tôi, tôi rất thích cậu, thích cậu từ lâu rồi, cậu biết không?” Cố Thanh Hà nhẹ giọng nói, sau đó ậm ừ xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng, say sưa một mình.
Ngôn Trăn đỏ mặt khi nghe lời yêu thương của Cố Thanh Hà, nàng cũng không biết làm sao đánh thức lại sự nghiêm túc của Cố Thanh Hà.
“Vậy cậu thích tôi không?” Cố Thanh Hà hơi buồn bã nhìn Ngôn Trăn, cô thấp giọng hỏi, hoàn toàn không biết mình đang bị vây quanh.
Ai cũng tập trung theo dõi cái tuồng tình yêu buồn nôn này.
“Thích...Tất nhiên thích.” Ngôn Trăn muốn điên, nàng cực kỳ xấu hổ, nàng muốn kéo Cố Thanh Hà đi.
Cố Thanh Hà lại ngồi xuống, uỷ khuất muốn khóc. Ngôn Trăn không biết phải làm sao, gì vậy trời? Tiểu Cố sao vậy? Nói thích còn không chịu?
“Tiểu Cố...” Ngôn Trăn sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của Cố Thanh Hà.
“Cậu nói dối, cậu còn bảo tôi chờ, tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì.” Cố Thanh Hà tựa đầu khóc sướt mướt.
“Chờ gì cơ, cục cưng Tiểu Cố? Này...” Ngôn Trăn hoàn toàn mềm lòng, nàng ôm chặt Cố Thanh Hà, từ bỏ mặt mũi.
Cố Thanh Hà lấy nĩa chọt chọt đồ ăn trước mặt sau đó lại ném đi, tức giận lên: “Chờ lâu thế cậu còn không đến cưới tôi, bắt tôi chờ bao lâu nữa... ugh... “
Lại bắt đầu rầm rì, sắp khóc tới nơi.
Mọi người như con gà gỗ.
Đây...Đây có phải là cháu gái lớn của Cố gia gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, lý trí không? Từ từ, này là tiết tấu của bức hôn sao? Mọi người rất muốn biết câu trả lời nha.
Vì vậy họ nhìn vào Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn càng sốc hơn, nàng là...chứng minh Tiểu Cố muốn kết hôn với nàng? Là như này sao?
Ngôn Trăn vội vàng trả lời trước khi Cố Thanh Hà mất bình tĩnh, thuận tay xoa xoa mắt đối phương, không cho cô rơi hạt đậu vàng.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, giờ kết hôn liền được không? Không, ý là chờ cậu tỉnh là kết hôn ngay!!! Giờ cậu theo tôi về phòng nha, tôi dẫn cậu về phòng trước...”
Ngôn Trăn đang điên, giờ nàng chỉ muốn kéo Cố Thanh Hà, đừng ngồi đây nói mấy lời buồn nôn nữa, này là chuyện quan trọng nhất.
Không thể để Cố Thanh Hà nói nữa!
Kết hôn gì đó, cần, rất cần, nàng càng quyết tâm cầu hôn Cố Thanh Hà!
“Về phòng nghỉ chút nha Tiểu Cố, tôi dẫn cậu đi, nếu không tôi đổi ý đó.”
Cố Thanh Hà nghe xong liền ngoan ngoãn bị xách lên, cơ thể cứ lắc lư, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng kỳ quái, vành tai đỏ bừng: “Cha mẹ còn bên cạnh mà, giờ chúng ta làm thì...ouhjegjd...”
Ngôn Trăn vội bịt cái miệng nhỏ ăn thịt người không nhả xương của Cố Thanh Hà!
__________
Tác giả: Cố ba tuổi say rượu xấu hổ trên mạng.
____________
Ngại dùm Thanh Hà
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 129:
__________
“Chà, hai người đang viết văn sao?”
Phía trên đầu bỗng vang lên tiếng nói xinh đẹp. Ngôn Trăn tò mò nhìn nét chữ cực kỳ đẹp của Cố Tu Diễn.
Nhỏ như thế mà viết quá đẹp, thật sự phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng Ngôn Trăn không nhìn rõ nội dung.
Cố Lộng Khê, người đang ngồi trên bàn nhỏ cùng Cố Tu Diễn vội vã che quyển vở lại, sao cô dám để Ngôn Trăn nhìn thấy bí tịch viết lách của mình.
Chị dâu Ngôn Trăn không thể thấy được nội dung điên rồ này được nếu không thì còn tưởng em vợ quá độc ác rồi.
Hiển nhiên, việc Cố Lộng Khê dạy em trai viết văn không thể để người thứ ba biết được.
“Chị dâu tốt của em, cuối cùng chị cũng tới rồi.”
Hôm nay cô cũng mặc váy giống Ngôn Trăn, nhưng Ngôn Trăn mặc chiếc váy đỏ thục nữ bao nhiêu thì cô lại mặc cái váy ôm người màu đen, nhìn qua là biết gái hư.
“Đúng rồi, chị bị bao quanh, hôm nay em mặc váy xinh quá...” Ngôn Trăn nhìn Cố Lộng Khê, chiếc váy ren làm nàng mê đắm của SOPL. Không nghĩ Cố Lộng Khê mặc còn xinh hơn người mẫu, không hổ là cô, Cố tổng, người đi đầu trong lĩnh vực thời trang.
Cố Lộng Khê nghe chị dâu khen là vui ngay, cô biết ăn mặc hơn bà chị nhiều.
Bà chị cô là đồ cổ hủ, cứng ngắc, không có gu thời trang.
Lúc này, Cố Thanh Hà đã đi đến trước mặt Ngôn Trăn, nhìn nàng thật sâu. Ngôn Trăn cũng tự nhiên nắm tay Cố Thanh Hà, nhờ cô giúp nàng vuốt tóc.
“Người lớn trong nhà nhiệt tình quá, tôi không chạy ra nổi nên tới bây giờ.” Ngôn Trăn để Cố Thanh Hà sửa tóc rồi thẹn thùng nhưng cũng oán giận nhìn người yêu, “Cậu cũng không biết đi cứu tôi.”
“Tôi bị đuổi ra ngoài, Ngôn Trăn.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nắm tay Ngôn Trăn, xoa xoa xoa, ý bảo cô bị oan.
Cố Lộng Khê không bỏ qua ánh mắt dịu dàng của chị gái, sắp rơi ra trước mặt Ngôn Trăn rồi, quả thật là người dính vào tình yêu...
Cố Lộng Khê đầy ghét bỏ, cô đâu có muốn nhìn.
“Chị, em thứ ba, tên là Cố Hồng Trinh ạ.”
Lúc này, một tiểu soái ca bước ra, cảm giác như là bản thiếu niên của Cố Tu Diễn.
Ngôn Trăn nhìn cậu bé đẹp trai, nhịn không được nên đoán ra, “Ỏ, soái ca nha! Chào em, chào em, em là con của chú hai đúng không?”
Cố Hồng Trinh nghe Ngôn Trăn khen lại đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Đúng rồi, em là anh của Cố Tu Diễn.”
Ngôn Trăn thật sự kinh ngạc với gen nhà này, sao ai cũng ưu tú, sao ai cũng nổi bật vậy?
Đương nhiên, trong lòng nàng, Cố Thanh Hà là đẹp nhất.
“Ngôn Trăn.”
“Ơi?”
“Tôi ghen.”
Sau khi chào các em, Cố Thanh Hà kéo Ngôn Trăn vào trong sân, đây là thế giới nhỏ của hai người, sẽ không ai đến làm phiền, thế nên Cố Thanh Hà có thể nói mình ghen.
“Sao lại ghen thế, em bé Tiểu Cố.” Ngôn Trăn thấy hơi kỳ, sao Tiểu Cố thay đổi tâm trạng nhanh vậy, ngay khi bước vào nhà buổi sáng.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, cay đắng và càng cau mày sâu hơn vì Ngôn Trăn không hiểu cô.
“Ừmm...Cậu đang bảo tôi đoán.” Ngôn Trăn xoa xoa mặt Cố Thanh Hà, nhướng mày, dùng hai con mắt to đen láy nhìn người yêu bướng bỉnh, ngạo kiều của mình.
“Vì chuyện của em trai sao?” Ngôn Trăn suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra chuyện Cố Tu Diễn ôm bắp chân nàng.
Cố Thanh Hà trầm mặc mấy giây, sau đó chậm rãi nói: “Chỉ là một phần thôi.”
“Gì nữa?”
“Cậu cảm thấy mấy người kia đẹp hơn tôi.” Cố Thanh Hà gằn từng chữ, giọng nói run run, nói chung là rất uỷ khuất.
“Sao lại vậy được!” Ngôn Trăn phản đối ngay, nàng nắm tay nhỏ của Cố Thanh Hà vì đã nói sai, “Làm sao tôi thấy người khác đẹp hơn cậu, cậu nói nhảm rồi.”
“Cậu khen Cố Lộng Khê mặc váy đẹp, còn nhìn Cố Hồng Trinh nhiều giây, bảo là soái ca nữa.”
“...” Ngôn Trăn cảm thấy, Cố nhãi con đôi khi thật là Cố ba tuổi.
Ăn dấm với em mình luôn.
“Ò, đứa em già đầu của cậu mặc đồ đẹp thiệt, tôi khen thì con bé cũng vui. Hơn nữa em trai cậu cũng đẹp, quan trọng hơn là tôi thấy thằng bé giống với Tu Diễn, hơn nữa...” Giọng nói của Ngôn Trăn lại quyến rũ, hết cách rồi, cái người thích ăn mềm, nói ngọt lại có nhiều tính tình nhỏ như Cố Thanh Hà phải được dỗ, “Tôi vốn dĩ cảm thấy cậu xinh đẹp nhất thế giới, ngỗng nhỏ ngốc, không ai so được với cậu.”
“Thật sao?” Cố Thanh Hà lập tức mỉm cười.
Ngôn Trăn thề với trời: “Tuyệt đối thật.”
Cố Thanh Hà nghe xong là tâm tình tăng lên 100 điểm, cô thích Ngôn Trăn nói lời yêu thương, ngọt ngào, cô rất rất hưởng thụ.
“Hôm nay tôi ngoan lắm.” Cố Thanh Hà nghĩ mình đã nghiêm túc tuân thủ yêu cầu của đối phương.
Chẳng hạn như đánh nhau.
“Cần thưởng một nụ hôn không?'' Ngôn Trăn nâng cằm Cố Thanh Hà, quyến rũ cô.
“Ừm, hôn thật sâu.”
Cố Thanh Hà được một tấc lại muốn thêm một thước, định cúi đầu cạp môi Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhanh tay nhanh mắt chặn đòn tấn công hung hãn của đối phương, “Chờ đã, chờ chút nữa ăn cơm rồi, hôn sâu gì mà sâu...Son môi trôi là phải bôi lại, tôi bỏ trong xe, không trang điểm được.”
Cố Thanh Hà cảm thấy này không phải chuyện, nhưng đối với Ngôn Trăn thì vẻ bề ngoài rất quan trọng.
“Ò...Vậy thôi.”
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, sau đó đưa mặt hướng về phía nàng, Ngôn Trăn nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Hai ông chú vừa ra ngoài hóng gió tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ ở trong sân.
Cha Cố Thanh Hà và chú ba chỉ muốn trốn vợ ra sân hút thuốc.
“Được rồi, anh, không ngờ Tiểu Thanh Hà lại chủ động thế, nhìn không ra nha.” Chú ba là kẻ lưu manh nhất trong các anh em, tóc vuốt ngược tỉ mỉ, cho nên lúc nhìn thấy cảnh xa xa kia thì ông suýt đánh rơi điếu thuốc vừa châm.
Bố Cố hít một hơi thuốc thật sâu, vẻ mặt có chút bối rối.
Bởi vì trong ấn tượng của ông, ông nghĩ con gái ở chung với Trăn Trăn sẽ thụ động, dù sao tính cô cũng xấu.
Hôm nay ông thật sự há hốc mồm, chính Thanh Hà là người đến trước mặt Ngôn Trăn cầu thân thân.
Là vẻ mặt dục cầu bất mãn, đói khát điển hình.
Chậc chậc chậc, không nỡ nhìn thẳng.
Ông muốn nói với mẹ con bé, này là tin lớn.
“Khi nào thì kết hôn? Cố gia đã lâu không làm gì lớn.” Chú ba thổi một vòng khói, tò mò hỏi.
Bố Cố mỉm cười, không có cách, mấy chuyện hôn lễ này sao người cha như ông làm chủ được? Phải thuận theo tự nhiên, để hai đứa nhỏ quyết định.
Nhưng ông vẫn hy vọng hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, như vậy sẽ rất có mặt mũi nha, không được để con gái của thằng em ba giành trước.
Ông cũng thèm muốn lời hứa của bà cụ, bảo con ai kết hôn trước thì sẽ được chia miếng đất.
“Nếu không phải Lộng Khê lợn chết không sợ nước sôi thì em còn có thể cùng anh tranh miếng đất bờ Nam. Thôi đi, không có cơ hội rồi, rõ ràng nhỏ hơn Tiểu Thanh Hà mấy tháng thôi nhưng tới cái bóng còn không thấy, con bé đó bị tâm thần.” Chú ba đang trong trạng thái nuôi thả Cố Lộng Khê, không ôm hy vọng. Ông còn có kế hoạch sinh đứa khác với vợ trong năm nay.
“Chị em cũng hi vọng hai đứa có thể kết hôn sớm một chút, nhưng còn phải xem hai đứa muốn gì. Anh cũng không ngại nói, mỗi lần chị em thấy mấy đứa nhỏ trong tiểu khu hay gì đó đều thèm.” Cố baba mở miệng, lâu lâu nhìn thấy nhà hàng xóm kết hôn rồi sinh ra mấy đứa nhóc, vui vẻ như thế, gia đình hạnh phúc như vậy cũng tốt.
Công nghệ giờ cũng tiên tiến, Kế hoạch Kaguya của Nhật cũng công khai nhiều năm.
Tất nhiên là bố Cố thích Ngôn Trăn từ tận đáy lòng.
Kể từ khi Ngôn Trăn đến nhà họ, không khí gia đình cũng ấm áp hơn. Vì thế ông cũng có tâm tư nho nhỏ, hi vọng mai sau hai đứa sẽ có bảo bảo, nếu được thì giống Ngôn Trăn nhiều một chút, đừng có mặt lạnh, không thích cười như Tiểu Thanh Hà.
Mỗi ngày đều như người ta mắc nợ tám triệu.
Nhưng mà, có ai trong Cố gia thích cười, không mặt lạnh đâu? Hình như Cố baba không ý thức được tầm quan trọng của việc di truyền.
Mà đôi tình nhân đang thắm thiết bên kia làm sao biết được ông bố già cùng chú ba lưu manh đã nhìn thấy hết, cũng bàn luôn chuyện cưới sinh cho hai người.
Sắp kết hôn.
Thế nên cơm giao thừa...
Cả gia đình vui vẻ, ăn uống linh đình.
Nói chính xác là chỉ có người lớn nâng chén nói chuyện, bởi vì chưa đến lúc lớp trẻ cầm ly.
Ngôn Trăn ngồi cạnh Cố Thanh Hà rồi ngồi nhìn bàn đầy đồ xa hoa, phong phú, quả nhiên, giữ trưa ăn ít là đúng.
Nhưng nàng cũng không hiểu sao lại như này, chắc ngồi xe lâu với chưa uống sữa chua, nên thấy không ổn lắm, trước mỗi lần uống rượu nàng đều uống sữa chua để tửu lượng ổn hơn chút.
Trước khi vào bàn nàng đã nói với Cố Thanh Hà chuyện này. Cố Thanh hà cũng bảo nàng là không cần uống rượu, mọi người đều là người trong nhà cả.
Nhưng Ngôn Trăn không nghĩ vậy, đây là lần đầu nàng đến đón năm mới, nếu không uống rượu thì bất kính mất, tuy có thể lấy trà thay rượu nhưng cũng không ổn lắm.
Ngôn Trăn rất để ý đến người nhà Tiểu Cố.
Kết quả là, Cố Thanh Hà ra một quyết định chưa từng có, cô muốn uống thay Ngôn Trăn.
Cô chưa bao giờ uống rượu nhưng cũng không thể để người nhà cho Ngôn Trăn uống rượu.
Thế nên cô muốn thay Ngôn Trăn, vừa không để mặt mũi cho người lớn cũng không làm Ngôn Trăn khó xử. Quan trọng hơn là Ngôn Trăn có thể cảm thấy cô siêu lợi hại, có thể làm mọi thứ vì nàng.
Mấy người trong gia tộc đều uống rất tốt, Cố Lộng Khê cũng giỏi. Mặc dù chưa uống bao giờ nhưng chắc tửu lượng cũng được đi.
“Có tôi ở đây, tôi uống thay cậu.” Cố Thanh Hà lập lời thề son sắt với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cảm động, Tiểu Cố của nàng mãi mãi ân cần như thế.
Nàng chưa bao giờ thấy Cố Thanh Hà uống rượu, vẫn luôn cho rằng Tiểu Cố không biết uống đâu. Không nghĩ đến người yêu mình lại giấu nghề, uống khá tốt, chỗ nào cũng giỏi hết!
Ngôn Trăn nghĩ thế cho đến khi...
Sau một ly rượu trắng nhỏ, khuôn mặt vốn trắng trẻo vốn có của Cố Thanh Hà không có chút phản ứng nào, nhưng biểu cảm đã bắt đầu trôi đi.
Dần dần, ánh mắt cô lơ đãng, cô ngồi ngốc cạnh Ngôn Trăn, nàng đang trò chuyện với những người khác.
Mọi người chỉ cảm thấy Cố Thanh Hà kỳ lạ khi chủ động uống rượu, không ai để ý cháu gái lớn của Cố gia sau khi say lại bắt đầu đau đầu.
Cố Thanh Hà đảo mắt nhìn nhau, cô đỡ đầu nhìn xung quanh bốn phía, bên phải là mẹ già.
Mẹ cô đang định nâng ly với bà nội nhưng cô lại nắm chặt tay Cố mama, hung hãn: “Ngồi xuống!”
Giọng cô lớn đến mức mọi người phải nhìn qua.
Ngôn Trăn càng sốc hơn.
“Nhãi ranh ngứa da à?” Mẹ Cố bị Cố Thanh Hà kéo, đành phải ngồi xuống mắng cô.
Đôi mắt choáng váng của Cố Thanh Hà bỗng nhiên có chút không vui, cô cau mày, đặt tay lên vai mẹ, nghiêm túc nói: “Đồng chí Tiểu Tiêu, đồng chí có biết hôm nay mình làm gì là sai không?”
Mẹ Cố họ Tiêu, do lời hỏi thăm của Cố Thanh Hà làm toàn bộ khán giả sốc, bởi vì Cố Thanh Hà chưa bao giờ nói chuyện như vậy.
Mọi người nhìn kỹ khuôn mặt trắng trẻo của Cố Thanh Hà nhưng cũng không nhìn ra gì, ngoại trừ vẻ mặt của cô hình như có chút...có chút...say?
Mẹ nó, uống ly rượu cũng say khướt!?
“Hửm? Mẹ không đúng chỗ nào?” Mẹ Cố bị túm không buông được tay nên quyết định hỏi con gái đang mất mặt.
Cố Thanh Hà nhìn thái độ đùa giỡn, không nghiêm túc của mẹ Cố, cô buông mẹ ra rồi chỉ vào bà, lại lắc lắc tay, rất khó hiểu nói lời phàn nàn với bà: “Mẹ đuổi con ra ngoài...Sao mẹ làm vậy? Mọi người...Mọi người ăn hiếp cậu ấy thì con phải làm sao bây giờ?” Cố Thanh Hà vừa nói vừa ngả người ra sau, tựa vai vào Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố...” Ngôn Trăn rất kinh hãi nhìn Cố Thanh Hà say rượu rồi nói nhảm trước mặt mọi người, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, vội vã đỡ vai Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nghe người bên cạnh gọi mình, mặt cô hơi đỏ lên.
Cô nghiêng đầu thấy mặt Ngôn Trăn, liền nắm tay Ngôn Trăn lại, “Đúng, là cậu ấy, con nói cậu ấy.”
Trên bàn chỉ có Cố Tu Diễn không ảnh hưởng, tập trung ăn uống, những người khác thì đang xem Cố Thanh Hà biểu diễn, màn biểu diễn làm mọi người lau mắt để nhìn.
Cố Lộng Khê còn không sợ chết, lấy điện thoại ra quay phim.
Bữa cơm đoàn tụ chưa từng có, người chị kiêu ngạo Cố Thanh Hà của cô đã say khướt chỉ vì một ly rượu. Này quá kích con mẹ nó thích!
Ngôn Trăn ngồi sang một bên cảm thấy rất rất rất xấu hổ khi Cố Thanh Hà cứ nắm tay nàng, chết cũng không bỏ, ngồi đó nói nhảm trước mặt nhiều người như vậy, ai cho nàng cái hố chui vào dùm đi.
“Tiểu Cố, cậu say rồi, tôi lấy cho cậu cốc nước mật ong nha, cậu buông tay tôi ra đã...” Ngôn Trăn nhẹ nhàng dỗ dành, cố gắng để Cố Thanh Hà buông tay, nhưng sức cô quá mạnh, không chịu buông.
Nàng có thể cảm nhận mọi người trên bàn cùng bàn bên kia đều nhìn hai người bằng ánh mắt ái muội.
“...Cố Thanh Hà uống rượu xong sẽ vậy sao?” Ngôn Trăn bất lực, quay sang cầu cứu ba mẹ.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nghi hoặc, chỉ cười rồi phe phẩy đầu, như thể Ngôn Trăn đang kể câu chuyện cười.
“Lần đầu tiên thấy nó uống say đó. Trước nay chưa bao giờ thấy con bé uống rượu, giờ uống một ly là say thành vậy, thật là...” Mẹ Cố rất đau lòng khi thấy mọi người nhìn Cố Thanh Hà, nhưng mấy người thân ai cũng thích thú xem.
Ngay cả ba Cố cũng chưa thấy, sức uống này thì sao là người Cố gia vậy? Tửu lượng quá kém, muốn cách ly cô, quá mất mặt!
“Chị, em vào bếp kiếm tí đồ giải rượu cho Cố Thanh Hà.” Thím ba đề nghị
“Thím ba, làm phiền thím rồi, nhưng mà, Cố Thanh Hà không cho con đi...” Ngôn Trăn nói lời cảm ơn với thím ba, lúc này nàng muốn kéo Cố Thanh Hà xuống.
Cố Thanh Hà vội vàng ôm mặt Ngôn Trăn, ai trong bàn nhìn thấy cảnh này cũng há hốc mồm, vị uống say khướt bên kia đang uỷ khuất: “Cậu không được nhìn, cậu nhìn tôi sẽ ghen!”
Lời vừa nói ra, ngay cả em trai Cố Tu Diễn đang múc canh cũng sợ đến rơi thìa xuống đất.
Ai cũng sốc khi nhìn thấy Cố Thanh Hà ghen.
“Rồi...Không nhìn không nhìn, nhìn cậu thôi được không.” Giờ Ngôn Trăn không để ý đến ánh nhìn của người khác nữa, nàng phải trấn tĩnh Cố Thanh Hà, ngăn cô nói mấy lời sốc hơn nữa.
Cố Thanh Hà nghe xong rất vui vẻ mỉm cười, nụ cười khiến người thân chết lặng.
“Tốt quá à Ngôn Trăn, tôi nói cậu nghe một bí mật nha?” Cố Thanh Hà ôm chặt Ngôn Trăn đang cố gắng tránh khỏi móng vuốt của cô, lải nha lải nhải vào tai Ngôn Trăn.
Chuyện cô làm khiến mọi người xung quanh vểnh tai nghe lén.
“Tiểu Cố, giờ chúng ta đi trước đi.” Ngôn Trăn quá ngại rồi, giờ nàng muốn mang Cố Thanh Hà về phòng, nàng sợ Cố Thanh Hà lại nói ra mấy lời kinh hãi trước mặt nhiều người như vậy.
“Tôi, tôi rất thích cậu, thích cậu từ lâu rồi, cậu biết không?” Cố Thanh Hà nhẹ giọng nói, sau đó ậm ừ xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng, say sưa một mình.
Ngôn Trăn đỏ mặt khi nghe lời yêu thương của Cố Thanh Hà, nàng cũng không biết làm sao đánh thức lại sự nghiêm túc của Cố Thanh Hà.
“Vậy cậu thích tôi không?” Cố Thanh Hà hơi buồn bã nhìn Ngôn Trăn, cô thấp giọng hỏi, hoàn toàn không biết mình đang bị vây quanh.
Ai cũng tập trung theo dõi cái tuồng tình yêu buồn nôn này.
“Thích...Tất nhiên thích.” Ngôn Trăn muốn điên, nàng cực kỳ xấu hổ, nàng muốn kéo Cố Thanh Hà đi.
Cố Thanh Hà lại ngồi xuống, uỷ khuất muốn khóc. Ngôn Trăn không biết phải làm sao, gì vậy trời? Tiểu Cố sao vậy? Nói thích còn không chịu?
“Tiểu Cố...” Ngôn Trăn sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của Cố Thanh Hà.
“Cậu nói dối, cậu còn bảo tôi chờ, tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì.” Cố Thanh Hà tựa đầu khóc sướt mướt.
“Chờ gì cơ, cục cưng Tiểu Cố? Này...” Ngôn Trăn hoàn toàn mềm lòng, nàng ôm chặt Cố Thanh Hà, từ bỏ mặt mũi.
Cố Thanh Hà lấy nĩa chọt chọt đồ ăn trước mặt sau đó lại ném đi, tức giận lên: “Chờ lâu thế cậu còn không đến cưới tôi, bắt tôi chờ bao lâu nữa... ugh... “
Lại bắt đầu rầm rì, sắp khóc tới nơi.
Mọi người như con gà gỗ.
Đây...Đây có phải là cháu gái lớn của Cố gia gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, lý trí không? Từ từ, này là tiết tấu của bức hôn sao? Mọi người rất muốn biết câu trả lời nha.
Vì vậy họ nhìn vào Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn càng sốc hơn, nàng là...chứng minh Tiểu Cố muốn kết hôn với nàng? Là như này sao?
Ngôn Trăn vội vàng trả lời trước khi Cố Thanh Hà mất bình tĩnh, thuận tay xoa xoa mắt đối phương, không cho cô rơi hạt đậu vàng.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, giờ kết hôn liền được không? Không, ý là chờ cậu tỉnh là kết hôn ngay!!! Giờ cậu theo tôi về phòng nha, tôi dẫn cậu về phòng trước...”
Ngôn Trăn đang điên, giờ nàng chỉ muốn kéo Cố Thanh Hà, đừng ngồi đây nói mấy lời buồn nôn nữa, này là chuyện quan trọng nhất.
Không thể để Cố Thanh Hà nói nữa!
Kết hôn gì đó, cần, rất cần, nàng càng quyết tâm cầu hôn Cố Thanh Hà!
“Về phòng nghỉ chút nha Tiểu Cố, tôi dẫn cậu đi, nếu không tôi đổi ý đó.”
Cố Thanh Hà nghe xong liền ngoan ngoãn bị xách lên, cơ thể cứ lắc lư, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng kỳ quái, vành tai đỏ bừng: “Cha mẹ còn bên cạnh mà, giờ chúng ta làm thì...ouhjegjd...”
Ngôn Trăn vội bịt cái miệng nhỏ ăn thịt người không nhả xương của Cố Thanh Hà!
__________
Tác giả: Cố ba tuổi say rượu xấu hổ trên mạng.
____________
Ngại dùm Thanh Hà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.