Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 146

Tố Tây

14/07/2024

Cố Lộng Khê - Chương 7

__________

Cố Lộng Khê hoang mang nhíu mày. Cô vẫn không hiểu, chẳng lẽ Ôn Thiền không tin cô nói được làm được?

“Bữa cơm thôi? Cô suy nghĩ hết nửa tháng rồi.” Cố Lộng Khê ngẩng đầu, con ngươi thật sâu nhìn Ôn Thiền mở cửa xe.

Ôn Thiền mở cửa bảo Cố Lộng Khê lên xe.

Cố Lộng Khê thấy...khá vi diệu khi được Ôn Thiền săn sóc.

Cô đành ngồi vào ghế phụ.

Ôn Thiền vừa khởi động xe vừa quay đầu nhìn Cố Lộng Khê. Họ đang rất gần, chỉ gần vươn tay là có thể chạm được Lộng Khê.

“Không phải nửa tháng, mười tám ngày.” Ôn Thiền cười.

Duỗi cánh tay trắng nõn lười biếng chống bên cửa sổ xe, Lộng Khê cười: “Tôi nói đại khái.”

“Tôi nghiêm túc.” Ôn Thiền nhìn thoáng qua Cố Lộng Khê, sau đó chuyển mắt về phía trước, lái xe khỏi bãi đỗ.

“Được rồi, mười tám ngày có kết quả.” Cố Lộng Khê bị chọc cười, cô rất ít khi cười với người khác. Cô hơi nghiêng đầu nhìn cô giáo Ôn đang lái xe.

“Cô lo gì?” Cố Lộng Khê bỗng dưng nói.

Ôn Thiền hốt hoảng, xấu hổ cười trừ: “Có sao? Tôi....ít khi đi với người khác, trên xe của mình.”

“Ừm, nên chạy có 40 mile/h.” Cố Lộng Khê trêu cô Ôn rất tuân thủ luật giao thông.

Mặt Ôn Thiền đỏ lên, “Giới hạn tốc độ.”

Không hiểu sao khi thấy Ôn Thiền đỏ mặt, đáy lòng Cố Lộng Khê chợt có gợn sóng. Cô nhìn xe Ôn Thiền, sạch sẽ mà mùi hương cũng nhẹ nhàng, chỉ là chiếc xe bình thường để đi lại.

Hình như cô chưa bao giờ ngồi trên chiếc xe bình thường.

Không cảm giác ưu việt, cô nghĩ rất đơn giản. Nếu Ôn Thiền không muốn gì thì cô có thể cân nhắc mua chiếc xe mới cho đối phương.

“Bữa cơm thôi, coi như không phải điều cô muốn đi. Không cần vội, cứ từ từ nghĩ, mà nếu vẫn không được nữa thì tôi sẽ mua cho cái xe, tuỳ cô chọn.”

“Xe!?” Kinh ngạc đến suýt phanh gấp, Ôn Thiền không nhận, “Không, đừng. Xe tôi rất dễ lái và cũng chỉ là phương tiện đi lại, không cần xe mới, thật sự không cần.”

“Cô không tin thực lực của tôi sao?” Cố Lộng Khê nhướng mày.

“Sao lại không tin. Nhưng tôi thật sự không cần, cũng không nghĩ đến mấy thứ này.” Ôn Thiền không muốn Cố Lộng Khê hiểu lầm cô. Hơn nữa cũng không mong Cố Lộng Khê tiêu tiền, căn bản cô đâu cần ai kia trả ơn, hoàn toàn không.

Cố Lộng Khê nhức nhức cái đầu. Lần đầu cô gặp người không có tham vọng như Ôn Thiền.

Chỉ là ăn bữa cơm, dù đối phương không bảo đó là mong muốn thì cô cũng sẽ đi cùng.

Phải không?

Cố Lộng Khê không nghĩ đến chuyện nhiều người bỏ tiền để mời Nhị tiểu thư Cố Thị ăn bữa cơm để lấy lòng nhưng cô luôn từ chối.

“Cô muốn ăn gì? Tôi biết mấy chỗ ăn ngon, phục vụ cũng tốt.” Cố Lộng Khê lấy điện thoại ra. Nếu Ôn Thiền muốn ăn gì cô sẽ gọi trợ lý tìm chỗ tốt.

Ôn Thiền nghĩ nghĩ, ngượng ngùng hỏi Lộng Khê: “Thịt nướng Hàn Quốc được không?”

Thịt nướng Hàn Quốc?

“Là cái loại mà ưa xuất hiện trong mấy bộ phim Hàn, mọi người ngồi quanh cái mâm sắt nướng thịt?” Cố Lộng Khê không dám tưởng tượng.

“Đúng rồi.”

Vẻ mặt Cố Lộng Khê không có văn miêu tả, cô có bao giờ ăn cái này? Lúc trước bà chị già kêu cô đi ăn chung nhưng cô cảm thấy không xứng tầm. Hơn nữa, có thể trong nhà hàng sẽ nhiều người, khói dầu bay tứ tung đi? Cô không muốn bộ quần áo đắt tiền của mình dính mấy mùi dầu khó ngửi.

Xưa nay Cố Lộng Khê rất ra vẻ và hay kén chọn.

“Nghe đồng nghiệp bảo có quán nướng mới mở, rất sạch sẽ và hợp vệ sinh. Còn nữa, không nhiều mùi dầu mỡ, nêm nếm khá ngon. Lúc trước cô ấy có mời tôi đi cùng nhưng không có thời gian.” Ôn Thiền vừa nói vừa nhìn Cố Lộng Khê để trưng cầu ý kiến.

Đồng Nghiệp? Đi ăn thịt nướng cùng Ôn Thiền? Chỉ hai người?

Nghe Ôn Thiền trình bày nhưng Cố Lộng Khê không vui lắm. Ôn Thiền muốn ăn thì cô dẫn đi, sao cái người đồng nghiệp gì đó phải kêu Ôn Thiền đi chung?

“Không, cô muốn thì tôi đi với cô.”

Cố Lộng Khê có thể thấy con ngươi Ôn Thiền sáng lên sau khi cô nói xong. Vậy là Ôn Thiền rất muốn ăn thịt nước, tuy rằng cô có thể mời đối phương ăn ở nhà hàng tốt hơn.

Ôn Thiền cười, đỗ xe vào bãi.

“Thật ngại quá, để em tiêu tiền.” Ôn Thiền tắt máy xe, quay đầu nhìn Cố Lộng Khê.

Thật ra đã lâu không cùng ai đi ăn tối nên không biết phải làm sao. Hơn nữa bản thân là người yêu cầu làm Ôn Thiền thấy xấu hổ.

“Tôi tiêu tiền nên cô phải ăn nhiều hơn.” Cố Lộng Khê trả lời, hai người xuống xe, sóng vai nhau trên đường.

Chỗ đỗ xe hơi xa quán thịt nướng.

Cố Lộng Khê không ngại đi cùng Ôn Thiền, thỉnh thoảng có mùi hoa ngọt ngào lướt ngang. Cố Lộng Khê ngẩng đầu nhìn, chắc là mùi mấy cây hoa hoè bên cạnh.

“Hoa hoè thơm quá.” Ôn Thiền thích mùi hoa tự nhiên như này.

Cố Lộng Khê quay đầu nhìn Ôn Thiền, đuôi tóc đối phương có bông hoa nhỏ trắng đậu vào.

“Đừng di chuyển.”



Ôn Thiền bất động.

Xoay người đối mặt Ôn Thiền, lại gần, vươn tay. Cố Lộng Khê nhẹ nhàng lấy bông hoa nhỏ vương trên tóc Ôn Thiền.

“Hoa cỏ cũng thích cô.” Cố Lộng Khê đặt bông hoa trắng vào tay Ôn Thiền.

Nhìn hoa Cố Lộng Khê đưa, Ôn Thiền mỉm cười. Cô nhìn vào Cố Lộng Khê, vô thức lên tiếng.

“Còn em?”

Em thích tôi không?

“Hửm?” Cố Lộng Khê không hiểu ý Ôn Thiền. Ôn Thiền muốn hỏi cô thích người ta không?

Như bị người đâm trúng vào tim, Cố Lộng Khê tránh đi tầm mắt Ôn Thiền. Cô hoảng loạn mấy giây.

“Ý tôi là, hoa lá cỏ cây cũng sẽ thích Lộng Khê.” Ôn Thiền vừa nói vừa bỏ bông hoa vào túi.

Cố Lộng Khê mím đôi môi mỏng. Cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

“Đi thôi em, đến rồi. Em muốn mời tôi mà?” Ôn Thiền thấy Cố Lộng Khê ngơ ngác lại buồn cười.

Ý cười dịu dàng của Ôn Thiền làm Cố Lộng Khê mê man.

Sự xuất hiện của Ôn Thiền là ngoài ý muốn.

Thật sự là sự tồn tại đặc biệt trong cuộc sống cô đơn ướt đẫm mưa máu của cô.

“Ôn Thiền.”

Cố Lộng Khê gọi tên đối phương. Hai người đang đứng ở cửa hàng thịt nướng bận rộn, tiếng cười nói ồn ào của người bên trong không ảnh hưởng đến họ, như thể mọi tiếng ồn đều dừng lại.

Chỉ còn lại hai người.

Ôn Thiền nhìn vào mắt Cố Lộng Khê, hỏi cô có chuyện gì.

Hình như tôi thích chị.

Cố Lộng Khê mở miệng, cuối cùng nuốt những lời muốn nói: “Không gì. Tôi chưa ăn thịt nướng bao giờ, cô đừng kỳ thị là được.”

“Tưởng em cần gì. Không sao, tôi nướng cho em, tôi cũng ít ăn.” Ôn Thiền đẩy Cố Lộng Khê vào cửa hàng. Nếu không tới sáng người này vẫn chưa đi.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ và vì thứ Sáu nên cửa hàng khá đông.

Nhưng vẫn còn may bởi có duy nhất cái bàn trống.

Vừa đến gần cửa hàng, Cố Lộng Khê đã ngửi thấy mùi thịt nồng nàn, cũng không tệ lắm. Nhưng cô dám chắc dù có máy hút khói thì người vẫn sẽ đầy mùi thịt nướng.

Thật ra từ lúc bắt đầu Ôn Thiền đã thấy Cố Lộng Khê có chút lạc lõng với cửa hàng thịt nướng.

Suy cho cùng khí chất Cố Lộng Khê giống hệt Công Chúa Tóc Dài trên lâu đài cao, không dính khói lửa phàm tục, hơn nữa đối phương mặc váy đen.

“Làm phiền Lộng Khê đi ăn cùng tôi.” Ôn Thiền tráng bát đũa bằng nước nóng cho Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê lắc đầu, chỉ là cô hơi tò mò chỗ này. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến mấy nơi như vậy mà cô là người thích ăn cơm ở chỗ yên tĩnh. Và chỗ ngồi càng cách xa càng tốt, nếu được thì cho cô order cái phòng riêng.

Lúc nhân viên mang thực đơn, Cố Lộng Khê gọi gần hết cái menu.

Bởi vì, cô cảm thấy Ôn Thiền thích nên muốn cho đối phương hết.

“Đủ rồi Lộng Khê, nhiều quá ăn không hết.” Ôn Thiền ngăn Cố Lộng Khê lại.

Bé nhân viên lo lắng nhìn chị gái váy đen. Rõ ràng người ánh mắt người kia mỉm cười nhìn mình nhưng không hiểu sao lạnh sống lưng.

“Có nhiều không?”

Bé nhân viên nhìn đồ Cố Lộng Khê gọi, gật gật đầu: “Chỉ ăn hai người thì nhiêu đây đủ rồi.”

Ôn Thiền thấy Cố Lộng Khê bối rối nên bảo nhân viên mang hai món cuối cùng ra trước. Tất nhiên Cố Lộng Khê không vui.

“Ăn trước đã, ăn xong lại gọi.”

Cố Lộng Khê đành thôi.

***

Hai người ăn đến vui vẻ.

Nếu thật sự gọi đồ theo ý Cố Lộng Khê chắc chắn ăn không hết. Cũng may là nghe Ôn Thiền, thiếu bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu.

Cố Lộng Khê gật đầu lia lịa, cô chưa bao giờ vui vẻ như này.

Cô không còn quan tâm mùi thịt trên người, chuyện nhỏ. Hơn nữa chỗ này rất sạch sẽ, mà ban đêm nên mùi thịt cũng tiêu tán đi nhiều.

Ôn Thiền hy vọng có thể đi chậm hơn một chút. Nhưng đậu xe quá gần nên rất nhanh họ đã đến bãi đỗ xe.

Cô vẫn chưa muốn đưa Lộng Khê về.

Nhưng sao lại không, suy nghĩ nhiều làm cô gần như trở thành tội đồ gian xảo.

Cố Lộng Khê có gia đình.

Cô lại nuôi dưỡng suy nghĩ tội lỗi trong lòng, muốn em ở với cô thêm một lúc, dù cho chỉ vài phút.

Vì vậy, lúc Ôn Thiền tự lừa dối mình thì không thấy bà cụ khua tay múa chân trước mặt.

“Ôn....”



Tiếng phanh xe rít mạnh.

Cuối cùng dừng lại cách bà cụ 0.3 mét.

Cảm ơn trời đất.

Tuy nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra, dường như bà lão đã lên sẵn kế hoạch. Rõ ràng vẫn cách xa một đoạn nhưng bà lão lại va vào, ngã xuống đất một cách kịch tính.

Ôn Thiền to mắt.

Này gọi là...

Ăn vạ.

Cố Lộng Khê không vui nhìn người nằm trên đường chặn các cô. Cô chưa bao giờ gặp qua mấy chuyện này, “Sao đây?”

“Lộng Khê ở đây đợi, tôi đi hỏi chuyện.” Ôn Thiền tháo dây an toàn, đi đến trước xe.

Cố Lộng Khê nheo mắt hạ kính, nghe hai người nói chuyện.

Ôn Thiền nhìn người phụ nữ khoẻ mạnh khoảng hơn năm mươi. Người kia đang dựa vào đầu xe rì rầm, thỉnh thoảng gõ đầu vào xe.

“Dì, con không hề va vào dì, dì đừng ăn vạ con như vậy.” Ôn Thiền cúi nhìn đối phương, nhìn tới nhìn lui vẫn không nhìn thấy một vết xước. Dì này ăn mặt cũng lịch sự chứ không phải nghèo túng nên làm chuyện cực đoan.

“Ăn vạ gì mà ăn vạ!? Sao cô nói chuyện khó nghe vậy? Cô lái xe không mang mắt nên đụng vào tôi mà còn nói tôi ăn vạ! Bây giờ người tôi đau ơi là đau cô còn không nhận. Cô muốn máu huyết tôi ứ đọng mới chịu nhận sao? Người trẻ mấy người càng ngày càng vô đạo đức!” Người nọ thấy Ôn Thiền nho nhã nên há mồm rống với cô.

Âm thanh sắc bén trên đường phố ban đêm không dễ nghe.

“Dì ơi, xe con có camera hành trình nên dì đừng tranh cãi với con. Dì là người tự đụng vào xe con và con không muốn làm hai bên khó xử đến mức báo cảnh sát.” Ôn Thiền ngăn chặn, cô vẫn lịch sự giải thích.

Người nọ ngẩng đầu nhìn người con gái đang ngồi trong xe, mà hai đứa nhóc thì làm được gì? Bà đây phải ghì chết mấy đứa trẻ ranh, trước giờ bà chưa từng thất bại.

“Sao? Có mấy cái máy thì ghê gớm? Có mấy cái máy là đụng người được hả? Giờ chân tôi bị thương mà tay cũng đau, tôi phải đến bệnh viện kiểm tra! Cô phải chịu mọi chi phí y tế cho tôi, nếu cô không làm thì tôi sẽ không để yên! Gọi cảnh sát thì gọi cảnh sát đi, mắt cô mù còn trách tôi? Đmm, chút tiền còn không muốn trả cho bà...”

Bà ấy ồn ào đến mức hấp dẫn người qua đường. Bà hung dữ nhìn Ôn Thiền, thậm chí còn phun nước bọt vào mặt cô.

Đúng là người lớn nhưng cũng có người này người kia.

“Dì, dì mà còn như vậy thì con..”

Ôn Thiền cau mày, vẫn muốn nói nhưng bị kéo lại.

“Lộng Khê...”

Cố Lộng Khê cố gắng nén lại khuôn mặt sắp đông thành băng. Cô cởi đồng hồ đưa cho Ôn Thiền, cố gắng nhẹ giọng với Ôn Thiền, “Lên xe trước, kéo cửa sổ lên hết, tôi sẽ giải quyết, biết không?”

Ánh mắt không cho từ chối, Ôn Thiền đành làm theo.

Ôn Thiền vừa kéo cửa kính ô tô, Cố Lộng Khê cũng rũ bỏ dịu dàng. Cô ngồi xổm xuống, ấn tay vào cổ của người phụ nữ đanh đá kia. Ánh mắt cô u ám phản chiếu sự lạnh lẽo khôn nguôi.

“Ai cho bà nói chuyện với cô ấy như vậy?”

Người nọ bị cô bóp cổ đến mức nổi gân xanh. Dù muốn mở miệng hét nhưng Cố Lộng Khê không cho đối phương cơ hội.

Cô dùng tay còn lại bịt mũi đối phương: “Nếu bà kêu lên, tôi sẽ cho bà chết ngay bây giờ.”

Bà kia ngừng la, hai tay đáng thương ôm Cố Lộng Khê, cố gắng ngăn cô lại vì bản thân không thở nổi.

“Bà đau ở đâu? Tay sao?” Cố Lộng Khê buông chiếc cổ bầm tím in hình ngón tay. Giây tiếp theo, cô vặn tay người nọ đến trật khớp, dù đau muốn chết nhưng không thấy máu.

Nước mắt trào ra, nhưng mồm bị bịt nên không phát ra được âm thanh. Thậm chí, bà ta không dám nhìn người phụ nữ váy đen.

Người này.

Không phải con người.

Cố Lộng Khê liếc bà lão mắng Ôn Thiền. Cô thật sự muốn giết bà già vô liêm sĩ này, nhưng Ôn Thiền ngồi trong xe hoàn toàn trói buộc cô.

Cô kéo cổ áo, nói ra câu nghẹn mãi trong họng.

“Hôm nay vui như vậy nhưng bà nhất quyết dùng đôi mắt mù của mình phá vỡ tâm tình tốt đẹp của tôi. Bà già, bà có biết mình gào rống với ai không?” Cố Lộng Khê nắm đầu bà ta, nhìn nước mắt kinh tởm lăn dài trên má đối phương.

Cô hít sâu, đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy Ôn Thiền đang sốt ruột trong xe. Cố Lộng Khê cười với Ôn Thiền, ý bảo không cần lo, cô sẽ xử lý mọi chuyện.

Cô cầm điện thoại gọi điện.

“Cố tổng! Cố tổng cần gì sao?”

“Ông chủ Quý, tôi định vào chỗ anh ăn cơm nhưng bị người ta ăn vạ cách khu vực anh quản lý 50m. Nói tôi nghe, tôi nên làm gì với anh?” Cố Lộng Khê khẽ hừ hừ và nhìn khách sạn Quốc Huy cao chót vớt gần đó.

“Xin lỗi, là sơ suất của cấp tôi, tôi sẽ cho người qua xử lý ngay. Thật sự xin lỗi, Cố tổng!” Giọng người đàn ông bên kia rất hoảng sợ.

Cố Lộng Khê lạnh mắt nhìn bà già khóc sướt mướt trên đất. Người kia sốt ruột nhìn cô, mà bà ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình.

“Bây giờ tôi rất tức giận, tốt nhất anh xử lý cho sạch sẽ, cắt lưỡi cũng được. Nhớ, tôi muốn sẽ xảy ra chuyện này một lần nữa ở chỗ của anh. Anh muốn về hưu sớm à?”

“Hiểu, đã hiểu, sẽ không bao giờ xảy ra. Xin Cố tổng bỏ qua.”

Cố Lộng Khê tắt điện thoại, cô quay đầu nhìn khách sạn Quốc Huy, cởi găng tay ném vào thùng rác. Sau đó âm trầm nhìn người phụ nữ trung niên có mắt không tròng rồi vào lại trong xe.

“Lộng Khê, bà ấy không làm gì em đúng không?” Ôn Thiền lo lắng nắm tay Cố Lộng Khê, nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Ôn Thiền sợ người kia giở trò gì đó với Lộng Khê.

Cố Lộng Khê rút đi sát ý, trở lại bình thường. Vì Ôn Thiền nắm tay nên môi cô cong lên.

“Đi thôi, tôi nghĩ bà ấy không dám làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook