Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 151
Tố Tây
14/07/2024
Cố Lộng Khê - Chương 12
__________
Bạn gái?
Mọi người hầu như nhìn về người con gái váy đen.
Ôn Thiền cũng nhìn về phía Cố Lộng Khê.
Bàn tay bị Cố Lộng Khê nắm chặt, dưới chiếc găng tay là sự lạnh băng nhưng lại nóng muốn bỏng da.
Mang lại cho Ôn Thiền sự chở che.
Cố Lộng Khê nhẹ giọng hỏi thăm người dì của Ôn Thiền.
Lúc đầu vẫn hoang mang nhưng sau đó giận giữ chỉ vào Cố Lộng Khê và Ôn Thiền, bà hét lớn: “Tuyệt quá, toàn là đồ vô học. Thói đời ngày càng suy tàn, cái con nhỏ này dám đánh con gái tôi?!”
“Dì, dì nói gì con cũng được nhưng không được nói em ấy như vậy!” Ôn Thiền không nghe được người khác mắng Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê mỉm cười, nắm chặt tay Ôn Thiền, ý bảo cô không sao. Hơn nữa, Ôn Thiền bảo vệ làm cô thấy vui mừng trong lòng. Tuy nhiên, cô không muốn Ôn Thiền nhiều lời với mụ đó.
Giám đốc Mã đứng cạnh bên sợ toát mồ hôi hột, lo đến nuốt nước bọt. Cái người này bị thần kinh chắc? Ông phải tranh thủ đưa bà này ra trước khi Cố Lộng Khê nổi giận.
Cố Lộng Khê phất tay bảo giám đốc Mã đừng để ý. Cô mỉm cười đứng gần tới chỗ người dì kia. Bà là dì của Ôn Thiền nên cô không thể quá thô bạo, thôi thì đổi cái chỗ tính sổ là đẹp.
Với lại chỗ này nhiều mắt, nhiều mồm và cũng không nên ảnh hưởng đến khách hàng đang dùng bữa.
“Dì, hoá ra là con gái của dì. Xin lỗi nha, ăn mặc diêm dúa quá nên tôi tưởng đi diễn xiếc ngoài đường.” Cố Lộng Khê rất chân thành, nhưng đôi mắt ẩn chứa sự căm phẫn vô tận.
“Cô...cô mắng ai đó? Biết váy của tôi bao nhiêu tiền không? Mau bồi thường cho tôi.” Được mẹ che chở nên Tiểu Nhã hét lên.
Cố Lộng Khê quay đầu nhìn giám đốc Mã.
Ông làm trong cái nghề này đâu phải ngày một ngày hai, xem mặt đoán ý mới kiếm ra tiền, tất nhiên biết Cố tổng muốn gì.
Ông đi lên, “mời” hai người không biết điều: “Tôi đã hiểu sơ tình hình, là giám đốc khách sạn nên tôi mời hai vị cùng đi phòng khách giải quyết. Dù sao ở đây có nhiều khách, không nên làm phiền họ dùng bữa có đúng không? Hy vọng mỗi bên lùi một bước và Quốc Huy sẽ xử lý chuyện này công bằng cũng như bồi thường thỏa đáng.”
Bà dì và Tiểu Nhã nhìn nhau, kiêu ngạo bước vào phòng khách.
Họ muốn người con gái váy đen và Ôn Thiền phải bồi thường cho coi được, tốt nhất là sẽ lấy luôn căn nhà.
Thấy họ không che giấu ý xấu, Ôn Thiền giữ chặt Cố Lộng Khê. Cô muốn tự mình giải quyết, không để ảnh hưởng đến Lộng Khê.
Cố Lộng Khê biết rõ chuyện Ôn Thiền lo lắng, cô kéo người vào lòng, thấp giọng an ủi: “Không sao, cứ giao cho tôi. Chị đến bàn số 3 ngồi đi, chị tôi bên kia, cứ ngồi đó chờ là được.”
“Nhưng mà?” Ôn Thiền vẫn lo, cô không muốn Lộng Khê bước vào hồ nước đục.
Cố Lộng Khê ôm chặt Ôn Thiền vào lòng, nhìn bà chị già ngồi bên kia xem kịch, dùng mồm ra hiệu cho chị:
Để ý em dâu của chị.
“Không sao đâu, tuy chị tôi không phải loại tốt lành gì nhưng vẫn tốt hơn bà dì của chị, đừng lo nha.” Cố Lộng Khê buông Ôn Thiền ra, dịu dàng nhìn cô, vuốt ve mặt cô: “Xinh quá.”
Sau đó cô nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh: “Mời mỹ nữ này qua bàn số 3, thêm một phần...”
“Muốn ăn gì?” Cố Lộng Khê hỏi Ôn Thiền.
Ôn Thiền cau mày, sao cô có thể nuốt trôi? Giờ đây chỉ lo lắng người dì xảo quyệt và Tiểu Nhã làm khó làm dễ Lộng Khê.
“Có dị ứng hải sản không?”
“Không có.” Ôn Thiền thành thật trả lời. Hình như cô không theo kịp Cố Lộng Khê lắm.
Cố Lộng Khê đành gọi giúp Ôn Thiền: “Canh cá kiểu Marseille đi.”
Ôn Thiền định mở miệng nhưng Cố Lộng Khê đặt ngón trỏ lên môi: “Nhà hàng làm món này ngon, tôi thử rồi, chắc chắn chị thích.”
Cố Lộng Khê đẩy Ôn Thiền qua bàn số 3.
Ôn Thiền đành đi, nhưng trước khi đi cô bảo Lộng Khê có chuyện gì phải cho cô biết.
Bước đến bàn số ba, một giọng nói lạnh lùng chào đón.
“Mời ngồi.”
Ôn Thiền ngồi.
Cô nhìn người phụ nữ mặc sơ mi xám ngồi đối diện.
Khuôn mặt trắng trẻo mang theo sự xa cách giống Lộng Khê, đối phương đeo kính càng tạo nên khí chất lạnh lùng.
Chị Cố Lộng Khê.
Hai người thật sự giống nhau.
“Xin chào, em là Ôn Thiền, làm phiền hai người rồi.” Ôn Thiền hơi bối rối khi nói chuyện với đối phương.
Bởi vì cô nên mới xảy ra chuyện, cô thật sự không thích làm phiền tới người khác, đặc biệt là Lộng Khê. Cô không muốn Lộng Khê gặp mấy chuyện phiền phức vì mình.
Cố Thanh Hà nhìn cô gái mang vẻ đẹp tri thức trước mặt, cô nhếch khoé miệng. Ra là con em thích hình mẫu như này.
“Không sao, tôi là Cố Thanh Hà, chị của Cố Lộng Khê.” Cố Thanh Hà thôi lạnh nhạt, lịch sự chào đón đối phương. Có lẽ mai sau người này sẽ trở thành vợ của em gái cô.
“Lúc nãy”
“Ra là”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Ôn Thiền vội nhường Cố Thanh Hà nói trước, vì cô là chị của Cố Lộng Khê.
Cố Thanh Hà không từ chối, thuận theo sự tò mò, cô lạnh giọng: “Ra là bạn gái của nó.”
“Không, không có, chị hiểu lầm.” Ôn Thiền thấy khó xử, chị ấy thật sự nghi hoặc. Mà cũng đúng vì Cố Lộng Khê vừa mới đứng ra tuyên bố chủ quyền: “Em ấy giúp em nên mới nói như vậy, chị đừng hiểu lầm!”
Ôn Thiền cố gắng hết sức để giải thích.
Với lại sao cô có thể làm bạn gái Lộng Khê? Em đã có gia đình, có cuộc sống. Dù người trước mặt là chị của em thì chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận thân phận kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Ôn Thiền bất lực nở nụ cười, hy vọng Cố Thanh Hà không hiểu lầm.
Cố Thanh Hà nhướng mày. Hoá ra Cố Lộng Khê đơn phương người ta, vui đó.
Nhưng bị con em cô thích cũng không biết nên vui hay buồn. Cố Thanh Hà cảm thấy khá đồng cảm với Ôn Thiền.
“Đang lo cho nó?” Cố Thanh Hà thấy Ôn Thiền không ăn, cô hỏi.
Ôn Thiền gật đầu: “Dì em toàn ỷ thế hiếp người, nói chuyện khó nghe. Em lo cho Lộng Khê nhưng em ấy không cho em đi cùng...”
Cố Thanh Hà suy nghĩ, sau đó bảo Ôn Thiền đừng quá lo.
“Nó không có chuyện gì để lo, nên lo cho người chọc nó thì hơn.”
***
“Mẹ, mẹ thấy gì không? Hai đứa nó dám ôm nhau ở nơi công cộng, nhìn muốn ói. Ôn Thiền cặp kè với con nhỏ đó nên mới không muốn đi xem mắt.” Trương Tiểu Nhã chéo chân trên sofa, nói chuyện nổ như pháo với bà mẹ cạnh bên.
“Đừng có nhắc nữa, mẹ bực hết cả người. Nghĩ đến con mặc váy đen đó thôi mẹ đã thấy khó chịu. Cái con Ôn Thiền ăn gan trời rồi, không mai mối được làm mẹ lỗ nặng....” Mẹ Trương Tiểu Nhã nhấp ngụm trà.
“Con nhỏ đó tát con, làm bẩn váy của con. Bây giờ vào giải quyết riêng con cũng phải làm nó tán gia bại sản. Ôn Thiền nữa, tưởng đâu cao quý gì, không muốn xem mắt, ra là thích phụ nữ.” Trương Tiểu Nhã nhìn chiếc váy dính rượu, giận sôi máu.
Giám đốc Mã nghe thấy họ nói chuyện, ông hảo tâm nhắc nhở: “Hai người nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đi, người con gái áo đen hai người nhắc đến là..”
“Giám đốc Mã.”
Giọng cười vang lên cắt ngang lời giám đốc Mã.
Cố Lộng Khê bước vào phòng, nhìn tư thế thanh cao của hai mẹ con trên sofa, sau đó quay đầu lại với giám đốc Mã. Khoảnh khắc cô vươn bàn tay làm người đàn ông trung niên luôn đứng thẳng co rúm lại.
“Cà vạt lệch thôi.” Cố Lộng Khê chỉnh cà vạt dưới cổ giám đốc Mã: “Nói chuyện cẩn thận thì còn gì gọi là thú vị thú vị? Nếu làm vậy sao tôi xuống tay? Đúng không?”
Giám đốc Mã gật đầu.
“Ra ngoài đi.” Cố Lộng Khê nói, không nhìn ông ấy.
Giám đốc Mã chạy ngay.
Hai mẹ con ngồi trên sofa thưởng trà nghi ngờ nhìn giám đốc Mã. Ông ấy là giám đốc khách sạn nhưng phải khom lưng uốn gối? Nhận thấy chuyện chẳng lành, hai mẹ con muốn gọi người lại nhưng đối phương đã chạy khỏi phòng.
Cố Lộng Khê khoá cửa.
Cô mỉm cười cởi găng tay ra. Đôi mắt lạnh lùng tràn đầy độc ác làm hai mẹ con choáng váng...
“Bắt đầu thôi.”
Hai vệ sĩ đứng gác bên ngoài phòng khách tầng ba, không ai được bước vào.
Cách âm trong phòng rất tốt nhưng không cản được tiếng hét của hai người phụ nữ trong phòng.
Thậm chí, có đoạn họ điên cuồng đập cửa hy vọng ai đó nghe lời cầu cứu.
Đáng thương, thê thảm.
Tuy nhiên, hai vệ sĩ vẫn bất động, lạnh lùng ra hiệu nhân viên công tác không được phép đến gần.
Cố Lộng Khê nắm cổ áo Trương Tiểu Nhã, kéo người đến trước mặt cô. Máu mũi của người kia tôn thêm vẻ xinh đẹp của chiếc váy trắng tinh.
“Vẫn muốn dùng cái mồm này mắng người hỏ?'' Cố Lộng Khê vỗ vỗ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Trương Tiểu Nhã.
Đôi mắt đã sớm bị nước mắt làm lem.
“Không, không mắng nữa.” Cô gái bị túm lắc đầu nguầy nguậy, mong đối phương buông tha.
Người phụ nữ lớn tuổi ung dung trước đó, người dì hợm hĩnh của Ôn Thiền đang bò trên sàn tìm chiếc răng cửa đáng thương.
Cố Lộng Khê nhìn, mặt tối trong cô muốn cho hai người đăng xuất khỏi thế giới, nhưng cô vẫn kìm lại, chớp chớp đôi mắt u ám.
Ngồi cách mấy bàn vẫn nghe rõ lời mắng chửi. Hai người mắng Ôn Thiền không thương tiếc làm cô không giận cũng khó.
“Hai người nên thấy mình may vì là thân thích của Ôn Thiền đi.” Đôi giày cao gót đen giẫm mạnh lên chiếc đồng hồ trên cổ tay của bà dì. Cơn đau làm người phụ nữ trung niên muốn ngất đi. Nhưng bà không dám hét, vì nếu bà hét thì ác ma sẽ tức giận và đánh bà gãy răng!
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi thề sẽ không làm như vậy nữa, con gái tôi cũng biết sai...” Người phụ nữ vội lặp đi lặp lại.
“Từ hôm nay trở đi mà hai người tiếp tục tìm kiếm lợi ích từ chị ấy nữa thì biết tay. Tốt nhất nên chà rửa sự thối nát trong lòng mình đi, nếu rửa không sạch thì để tôi giúp. Còn nữa, nếu Ôn Thiền có hỏi thì nói chúng ta giải quyết trong hoà bình, nghe chưa? Tôi tin hai người hiểu được ý của tôi.”
Cố Lộng Khê nói xong, nhìn hai người quỳ trên đất, sau đó cô rút ra tấm thẻ đen.
“Vì làm bẩn váy của cô trước mặt Ôn Thiền nên tôi sẽ bồi thường, không muốn làm Ôn Thiền lo. Nhưng nhớ, váy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hơn một cắc sẽ bẻ một ngón tay của cô.” Cố Lộng Khê săn sóc đặt thẻ vào đôi tay run run của Trương Tiểu Nhã.
Cố đứng dậy, nói vọng ra cửa: “Bảo giám đốc Mã đến.”
Chỉ vài giây, Giám đốc Mã lịch sử gõ cửa bước vào trong.
Đập vào mắt là hai người phụ nữ đầu bù tóc rối trong bộ quần áo bẩn thỉu, khác xa với sự lộng lẫy ban đầu! Thêm nữa, hình như có mấy cây răng rụng trên đấy.
Cố Lộng Khê lau sạch máu trên tay, nhìn vào vẻ mặt khiếp sợ của giám đốc Mã: “Miễn phí bữa ăn hôm nay của họ. Nhưng giám đốc Mã, Quốc Huy không phải chỗ để mấy thứ dơ bẩn vào ăn cơm, đi báo cáo cho ông chủ Quý đi. Nếu ông ấy không hiểu thì bảo đến văn phòng tôi, tôi nói cho hiểu.”
__________
Bạn gái?
Mọi người hầu như nhìn về người con gái váy đen.
Ôn Thiền cũng nhìn về phía Cố Lộng Khê.
Bàn tay bị Cố Lộng Khê nắm chặt, dưới chiếc găng tay là sự lạnh băng nhưng lại nóng muốn bỏng da.
Mang lại cho Ôn Thiền sự chở che.
Cố Lộng Khê nhẹ giọng hỏi thăm người dì của Ôn Thiền.
Lúc đầu vẫn hoang mang nhưng sau đó giận giữ chỉ vào Cố Lộng Khê và Ôn Thiền, bà hét lớn: “Tuyệt quá, toàn là đồ vô học. Thói đời ngày càng suy tàn, cái con nhỏ này dám đánh con gái tôi?!”
“Dì, dì nói gì con cũng được nhưng không được nói em ấy như vậy!” Ôn Thiền không nghe được người khác mắng Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê mỉm cười, nắm chặt tay Ôn Thiền, ý bảo cô không sao. Hơn nữa, Ôn Thiền bảo vệ làm cô thấy vui mừng trong lòng. Tuy nhiên, cô không muốn Ôn Thiền nhiều lời với mụ đó.
Giám đốc Mã đứng cạnh bên sợ toát mồ hôi hột, lo đến nuốt nước bọt. Cái người này bị thần kinh chắc? Ông phải tranh thủ đưa bà này ra trước khi Cố Lộng Khê nổi giận.
Cố Lộng Khê phất tay bảo giám đốc Mã đừng để ý. Cô mỉm cười đứng gần tới chỗ người dì kia. Bà là dì của Ôn Thiền nên cô không thể quá thô bạo, thôi thì đổi cái chỗ tính sổ là đẹp.
Với lại chỗ này nhiều mắt, nhiều mồm và cũng không nên ảnh hưởng đến khách hàng đang dùng bữa.
“Dì, hoá ra là con gái của dì. Xin lỗi nha, ăn mặc diêm dúa quá nên tôi tưởng đi diễn xiếc ngoài đường.” Cố Lộng Khê rất chân thành, nhưng đôi mắt ẩn chứa sự căm phẫn vô tận.
“Cô...cô mắng ai đó? Biết váy của tôi bao nhiêu tiền không? Mau bồi thường cho tôi.” Được mẹ che chở nên Tiểu Nhã hét lên.
Cố Lộng Khê quay đầu nhìn giám đốc Mã.
Ông làm trong cái nghề này đâu phải ngày một ngày hai, xem mặt đoán ý mới kiếm ra tiền, tất nhiên biết Cố tổng muốn gì.
Ông đi lên, “mời” hai người không biết điều: “Tôi đã hiểu sơ tình hình, là giám đốc khách sạn nên tôi mời hai vị cùng đi phòng khách giải quyết. Dù sao ở đây có nhiều khách, không nên làm phiền họ dùng bữa có đúng không? Hy vọng mỗi bên lùi một bước và Quốc Huy sẽ xử lý chuyện này công bằng cũng như bồi thường thỏa đáng.”
Bà dì và Tiểu Nhã nhìn nhau, kiêu ngạo bước vào phòng khách.
Họ muốn người con gái váy đen và Ôn Thiền phải bồi thường cho coi được, tốt nhất là sẽ lấy luôn căn nhà.
Thấy họ không che giấu ý xấu, Ôn Thiền giữ chặt Cố Lộng Khê. Cô muốn tự mình giải quyết, không để ảnh hưởng đến Lộng Khê.
Cố Lộng Khê biết rõ chuyện Ôn Thiền lo lắng, cô kéo người vào lòng, thấp giọng an ủi: “Không sao, cứ giao cho tôi. Chị đến bàn số 3 ngồi đi, chị tôi bên kia, cứ ngồi đó chờ là được.”
“Nhưng mà?” Ôn Thiền vẫn lo, cô không muốn Lộng Khê bước vào hồ nước đục.
Cố Lộng Khê ôm chặt Ôn Thiền vào lòng, nhìn bà chị già ngồi bên kia xem kịch, dùng mồm ra hiệu cho chị:
Để ý em dâu của chị.
“Không sao đâu, tuy chị tôi không phải loại tốt lành gì nhưng vẫn tốt hơn bà dì của chị, đừng lo nha.” Cố Lộng Khê buông Ôn Thiền ra, dịu dàng nhìn cô, vuốt ve mặt cô: “Xinh quá.”
Sau đó cô nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh: “Mời mỹ nữ này qua bàn số 3, thêm một phần...”
“Muốn ăn gì?” Cố Lộng Khê hỏi Ôn Thiền.
Ôn Thiền cau mày, sao cô có thể nuốt trôi? Giờ đây chỉ lo lắng người dì xảo quyệt và Tiểu Nhã làm khó làm dễ Lộng Khê.
“Có dị ứng hải sản không?”
“Không có.” Ôn Thiền thành thật trả lời. Hình như cô không theo kịp Cố Lộng Khê lắm.
Cố Lộng Khê đành gọi giúp Ôn Thiền: “Canh cá kiểu Marseille đi.”
Ôn Thiền định mở miệng nhưng Cố Lộng Khê đặt ngón trỏ lên môi: “Nhà hàng làm món này ngon, tôi thử rồi, chắc chắn chị thích.”
Cố Lộng Khê đẩy Ôn Thiền qua bàn số 3.
Ôn Thiền đành đi, nhưng trước khi đi cô bảo Lộng Khê có chuyện gì phải cho cô biết.
Bước đến bàn số ba, một giọng nói lạnh lùng chào đón.
“Mời ngồi.”
Ôn Thiền ngồi.
Cô nhìn người phụ nữ mặc sơ mi xám ngồi đối diện.
Khuôn mặt trắng trẻo mang theo sự xa cách giống Lộng Khê, đối phương đeo kính càng tạo nên khí chất lạnh lùng.
Chị Cố Lộng Khê.
Hai người thật sự giống nhau.
“Xin chào, em là Ôn Thiền, làm phiền hai người rồi.” Ôn Thiền hơi bối rối khi nói chuyện với đối phương.
Bởi vì cô nên mới xảy ra chuyện, cô thật sự không thích làm phiền tới người khác, đặc biệt là Lộng Khê. Cô không muốn Lộng Khê gặp mấy chuyện phiền phức vì mình.
Cố Thanh Hà nhìn cô gái mang vẻ đẹp tri thức trước mặt, cô nhếch khoé miệng. Ra là con em thích hình mẫu như này.
“Không sao, tôi là Cố Thanh Hà, chị của Cố Lộng Khê.” Cố Thanh Hà thôi lạnh nhạt, lịch sự chào đón đối phương. Có lẽ mai sau người này sẽ trở thành vợ của em gái cô.
“Lúc nãy”
“Ra là”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Ôn Thiền vội nhường Cố Thanh Hà nói trước, vì cô là chị của Cố Lộng Khê.
Cố Thanh Hà không từ chối, thuận theo sự tò mò, cô lạnh giọng: “Ra là bạn gái của nó.”
“Không, không có, chị hiểu lầm.” Ôn Thiền thấy khó xử, chị ấy thật sự nghi hoặc. Mà cũng đúng vì Cố Lộng Khê vừa mới đứng ra tuyên bố chủ quyền: “Em ấy giúp em nên mới nói như vậy, chị đừng hiểu lầm!”
Ôn Thiền cố gắng hết sức để giải thích.
Với lại sao cô có thể làm bạn gái Lộng Khê? Em đã có gia đình, có cuộc sống. Dù người trước mặt là chị của em thì chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận thân phận kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Ôn Thiền bất lực nở nụ cười, hy vọng Cố Thanh Hà không hiểu lầm.
Cố Thanh Hà nhướng mày. Hoá ra Cố Lộng Khê đơn phương người ta, vui đó.
Nhưng bị con em cô thích cũng không biết nên vui hay buồn. Cố Thanh Hà cảm thấy khá đồng cảm với Ôn Thiền.
“Đang lo cho nó?” Cố Thanh Hà thấy Ôn Thiền không ăn, cô hỏi.
Ôn Thiền gật đầu: “Dì em toàn ỷ thế hiếp người, nói chuyện khó nghe. Em lo cho Lộng Khê nhưng em ấy không cho em đi cùng...”
Cố Thanh Hà suy nghĩ, sau đó bảo Ôn Thiền đừng quá lo.
“Nó không có chuyện gì để lo, nên lo cho người chọc nó thì hơn.”
***
“Mẹ, mẹ thấy gì không? Hai đứa nó dám ôm nhau ở nơi công cộng, nhìn muốn ói. Ôn Thiền cặp kè với con nhỏ đó nên mới không muốn đi xem mắt.” Trương Tiểu Nhã chéo chân trên sofa, nói chuyện nổ như pháo với bà mẹ cạnh bên.
“Đừng có nhắc nữa, mẹ bực hết cả người. Nghĩ đến con mặc váy đen đó thôi mẹ đã thấy khó chịu. Cái con Ôn Thiền ăn gan trời rồi, không mai mối được làm mẹ lỗ nặng....” Mẹ Trương Tiểu Nhã nhấp ngụm trà.
“Con nhỏ đó tát con, làm bẩn váy của con. Bây giờ vào giải quyết riêng con cũng phải làm nó tán gia bại sản. Ôn Thiền nữa, tưởng đâu cao quý gì, không muốn xem mắt, ra là thích phụ nữ.” Trương Tiểu Nhã nhìn chiếc váy dính rượu, giận sôi máu.
Giám đốc Mã nghe thấy họ nói chuyện, ông hảo tâm nhắc nhở: “Hai người nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đi, người con gái áo đen hai người nhắc đến là..”
“Giám đốc Mã.”
Giọng cười vang lên cắt ngang lời giám đốc Mã.
Cố Lộng Khê bước vào phòng, nhìn tư thế thanh cao của hai mẹ con trên sofa, sau đó quay đầu lại với giám đốc Mã. Khoảnh khắc cô vươn bàn tay làm người đàn ông trung niên luôn đứng thẳng co rúm lại.
“Cà vạt lệch thôi.” Cố Lộng Khê chỉnh cà vạt dưới cổ giám đốc Mã: “Nói chuyện cẩn thận thì còn gì gọi là thú vị thú vị? Nếu làm vậy sao tôi xuống tay? Đúng không?”
Giám đốc Mã gật đầu.
“Ra ngoài đi.” Cố Lộng Khê nói, không nhìn ông ấy.
Giám đốc Mã chạy ngay.
Hai mẹ con ngồi trên sofa thưởng trà nghi ngờ nhìn giám đốc Mã. Ông ấy là giám đốc khách sạn nhưng phải khom lưng uốn gối? Nhận thấy chuyện chẳng lành, hai mẹ con muốn gọi người lại nhưng đối phương đã chạy khỏi phòng.
Cố Lộng Khê khoá cửa.
Cô mỉm cười cởi găng tay ra. Đôi mắt lạnh lùng tràn đầy độc ác làm hai mẹ con choáng váng...
“Bắt đầu thôi.”
Hai vệ sĩ đứng gác bên ngoài phòng khách tầng ba, không ai được bước vào.
Cách âm trong phòng rất tốt nhưng không cản được tiếng hét của hai người phụ nữ trong phòng.
Thậm chí, có đoạn họ điên cuồng đập cửa hy vọng ai đó nghe lời cầu cứu.
Đáng thương, thê thảm.
Tuy nhiên, hai vệ sĩ vẫn bất động, lạnh lùng ra hiệu nhân viên công tác không được phép đến gần.
Cố Lộng Khê nắm cổ áo Trương Tiểu Nhã, kéo người đến trước mặt cô. Máu mũi của người kia tôn thêm vẻ xinh đẹp của chiếc váy trắng tinh.
“Vẫn muốn dùng cái mồm này mắng người hỏ?'' Cố Lộng Khê vỗ vỗ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Trương Tiểu Nhã.
Đôi mắt đã sớm bị nước mắt làm lem.
“Không, không mắng nữa.” Cô gái bị túm lắc đầu nguầy nguậy, mong đối phương buông tha.
Người phụ nữ lớn tuổi ung dung trước đó, người dì hợm hĩnh của Ôn Thiền đang bò trên sàn tìm chiếc răng cửa đáng thương.
Cố Lộng Khê nhìn, mặt tối trong cô muốn cho hai người đăng xuất khỏi thế giới, nhưng cô vẫn kìm lại, chớp chớp đôi mắt u ám.
Ngồi cách mấy bàn vẫn nghe rõ lời mắng chửi. Hai người mắng Ôn Thiền không thương tiếc làm cô không giận cũng khó.
“Hai người nên thấy mình may vì là thân thích của Ôn Thiền đi.” Đôi giày cao gót đen giẫm mạnh lên chiếc đồng hồ trên cổ tay của bà dì. Cơn đau làm người phụ nữ trung niên muốn ngất đi. Nhưng bà không dám hét, vì nếu bà hét thì ác ma sẽ tức giận và đánh bà gãy răng!
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi thề sẽ không làm như vậy nữa, con gái tôi cũng biết sai...” Người phụ nữ vội lặp đi lặp lại.
“Từ hôm nay trở đi mà hai người tiếp tục tìm kiếm lợi ích từ chị ấy nữa thì biết tay. Tốt nhất nên chà rửa sự thối nát trong lòng mình đi, nếu rửa không sạch thì để tôi giúp. Còn nữa, nếu Ôn Thiền có hỏi thì nói chúng ta giải quyết trong hoà bình, nghe chưa? Tôi tin hai người hiểu được ý của tôi.”
Cố Lộng Khê nói xong, nhìn hai người quỳ trên đất, sau đó cô rút ra tấm thẻ đen.
“Vì làm bẩn váy của cô trước mặt Ôn Thiền nên tôi sẽ bồi thường, không muốn làm Ôn Thiền lo. Nhưng nhớ, váy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hơn một cắc sẽ bẻ một ngón tay của cô.” Cố Lộng Khê săn sóc đặt thẻ vào đôi tay run run của Trương Tiểu Nhã.
Cố đứng dậy, nói vọng ra cửa: “Bảo giám đốc Mã đến.”
Chỉ vài giây, Giám đốc Mã lịch sử gõ cửa bước vào trong.
Đập vào mắt là hai người phụ nữ đầu bù tóc rối trong bộ quần áo bẩn thỉu, khác xa với sự lộng lẫy ban đầu! Thêm nữa, hình như có mấy cây răng rụng trên đấy.
Cố Lộng Khê lau sạch máu trên tay, nhìn vào vẻ mặt khiếp sợ của giám đốc Mã: “Miễn phí bữa ăn hôm nay của họ. Nhưng giám đốc Mã, Quốc Huy không phải chỗ để mấy thứ dơ bẩn vào ăn cơm, đi báo cáo cho ông chủ Quý đi. Nếu ông ấy không hiểu thì bảo đến văn phòng tôi, tôi nói cho hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.