Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 41
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 41
__________
“Quỷ hẹp hòi, cậu muốn đến cũng không còn cơ hội nữa đâu.” Ngôn Trăn nở nụ cười rạng rỡ, lắc lắc cánh tay của Cố Thanh Hà - đang giận: “Buổi diễn tập của tôi kết thúc quá hoàn hảo. Tiếp theo sẽ được biểu diễn chính thức vào ngày mốt.”
“Hoàn hảo?” Cố Thanh Hà nghi ngờ nhìn Ngôn Trăn, không biết hôm nay ai ở trên sân khấu mà tay run như sàng.
“Sao nhìn cậu như không tin tôi thế? Không phải do buổi đầu nên tay tôi mới bị chuột rút sao? Hôm nay là buổi thứ hai, không phải đã tốt hơn à? Hơn nữa, cũng may là có cậu ở đây nên tôi mới không hoảng như thế.” Ngôn Trăn thẹn thùng cười với Cố Thanh Hà.
Sau đó, Ngôn Trăn thò tay vào túi, lấy ra một chai nước ngọt vị dâu: “Nà, mời cậu, coi như là đãi ngộ khi đã đến xem tôi diễn đi.”
Cố Thanh Hà không khách khí nhận lấy, lẩm bẩm: “Hương dâu, nhưng lại chả có miếng dâu nào.”
Ngôn Trăn trợn tròn mắt, đôi khi Cố Thanh Hà nói chuyện làm người ta muốn đấm vào mặt.
“Sau này nếu mà làm ngôi sao, tôi sẽ làm đại sứ cho thương hiệu nước ngọt vị dâu này, nó quá ngon.” Ngôn Trăn uống cạn nước trong tay.
Cố Thanh Hà không nhịn được cười khi nghe mấy lời táo bạo của nàng.
“Tiểu Cố, đến hôm đó tôi sẽ mặc bộ trang phục vô cùng hợp với khí chất tiên nữ của mình đi biểu diễn. Cậu cảm thấy tôi mặc cái gì thì đẹp?” Ngôn Trăn vừa đi vừa hỏi. Vấn đề này đã làm cho nàng đau đầu trong một thời gian dài và cũng chỉ có Cố Thanh Hà mới trả lời được. Nàng luôn cảm thấy thẩm mỹ của Cố Thanh Hà sẽ phù hợp với mình.
Cố Thanh Hà cụp mắt, cô không thể tưởng tượng được việc Ngôn Trăn lại mặc váy. Trong ký ức của cô, chỉ có chiếc váy hoa nhỏ mà Ngôn Trăn đã mặc hôm đi thăm nhà mình, cùng với hôm hai người “hẹn hò” với nhau.
“Cái đó chắc sẽ rất đẹp.” Cố Thanh Hà khen từ tận đáy lòng.
“Cái người này, tôi đã nói là sẽ mặc cái gì đâu, cậu tự tưởng tượng rồi nói đẹp thì có.” Ngôn Trăn vừa giận vừa thấy buồn cười.
Cố Thanh Hà chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trịnh trọng khẳng định lại: “Dáng vẻ cậu lúc mặc váy đều rất xinh đẹp.”
Cố Thanh Hà nghiêm túc khen làm cho Ngôn Trăn không thích ứng được, ánh mắt nóng rực của cô dường như có thể đốt cháy cả gương mặt nàng, bằng mắt thường cũng nhìn thấy gương mặt nàng đang nhanh chóng bị nhóm lửa.
“Cố Thanh Hà, cậu nói những lời này với tôi thì được, nhưng đừng bao giờ nói với người khác như vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm.” Ngôn Trăn lẩm bẩm, dùng chai nước lạnh áp vào mặt để xoa dịu đôi má nóng bừng của nàng.
“Hiểu lầm gì?” Cố Thanh Hà dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn đối phương.
Vâng, chính là ánh mắt đáng chết này, chuyên chú, dồn hết tâm trí vào đối phương, cùng với sự thâm tình, người nói chuyện có ba hoa chích chòe bao nhiêu thì thì người nghe cũng sẽ tin sái cổ. Ngôn Trăn mở miệng, muốn nói nhưng cũng chẳng thể nói.
Hiểu lầm cô thích nàng.
Làm gì có khả năng.
“Chính là... chính là không cho cậu khen người khác xinh đẹp, cậu chỉ có thể khen mình tôi.” Ngôn Trăn cúi đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, lời này tuy có chút tùy hứng nhưng nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cố Thanh Hà nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, cô không hiểu gia hỏa này bị sao nữa: “Tôi chưa bao giờ khen người khác, cậu là người đầu tiên. Hơn nữa này cũng đâu thể nói là khen, là có sao nói vậy.” Cố Thanh Hà cố gắng giải thích rõ ràng nhưng Ngôn Trăn thì lại nghe không vào được nữa.
Nàng là người đầu tiên, như vậy là đủ rồi.
Ngôn Trăn đi trên đường, thi thoảng lại nhìn qua Cố Thanh Hà, trong lòng nàng lại hơi hâm mộ, chưa bao giờ thấy ai mặc đồng phục đến xinh đẹp như vậy. Ngôn Trăn rất coi thường bộ đồng phục xanh trắng của trường, mặc dù là mùa thu nhưng nàng cũng chỉ mặc áo khoác để tượng trưng, không như Cố Thanh Hà - người ăn mặc rất chỉnh tề.
Trong trí nhớ của nàng, Cố Thanh Hà lúc nào cũng đoan trang, tao nhã, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cô mất bình tĩnh, người này thật sự hoàn mỹ như một vị thần.
“Cố Thanh Hà, cậu nhìn đám mây trên trời kia đi, tôi muốn nằm bò trên đó làm một giấc.” Ngôn Trăn ngẩng đầu, hôm nay thời tiết rất tốt, nắng cũng thật đẹp, lại còn thêm một đám mây lơ lửng trên bầu trời, nhìn như được xử lý 3D rồi đặt lên đó.
Cố Thanh Hà cũng ngẩng đầu, cô hơi khó hiểu cái ý tưởng kỳ lạ của Ngôn Trăn.
Bất quá cô có thể hiểu được sự mê ngủ của Ngôn Trăn.
“Sao cậu lại cười?” Ngôn Trăn kỳ lạ nhìn đối phương, “Ò, có phải cậu lại nghĩ đến cái lần tôi nằm bò trên bàn chảy nước bọt đúng không? Tôi đã nói hôm đó nghẹt mũi, tại tôi bị cảm, cậu còn cười tôi.”
“Không có.” Cố Thanh Hà mím môi phủ nhận, nhưng lại nhịn hết nổi mà nhếch môi, “Chỉ là tôi cảm thấy đám mây kia chịu không nổi sức nặng của cậu.”
“???” Ý gì đây? Nói nàng béo? Đột nhiên Ngôn Trăn thấy chai nước trong tay không còn ngọt nữa...
“Tôi vừa bế cậu xong, không nhẹ lắm.” Cố Thanh Hà cảm xúc không rõ nhìn qua eo Ngôn Trăn, sau đó cô cố ý nói.
Ngôn Trăn hoá đá trên đường, dáng nàng tốt như này, mảnh khảnh như này, thế mà Cố Thanh Hà lại còn chê nàng như thế ư!
“Cố Thanh Hà, tôi cho cậu cơ hội rút lại mấy lời cậu nói.” Ngôn Trăn uy hiếp.
Cố Thanh Hà nhướng mày hỏi: “Không thì sao?”
Ngôn Trăn mở hai móng vuốt ra, Cố Thanh Hà vội “rút lại”, cô đã thử vụ này một lần rồi, không muốn thử thêm, dù sao cô cũng không chịu nổi cái trò mèo cào, cù lét này của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn kéo kéo tay Cố Thanh Hà, mặc dù không quen với sự đụng chạm của nàng nhưng cô cũng không đẩy ra: “Tiểu Cố, chúng ta thoả thuận đi, cả đời này cậu sẽ không chê bai cũng không ghét bỏ tôi, có được không?”
Người bị ôm hơi ngẩn ra một chút, lâu sau mới hỏi: “Cả đời?”
“Ừm, chúng ta phải luôn ở bên nhau. Cho dù sau này tôi có béo lên hay thậm chí là có thêm nếp nhăn trên mặt đi chăng nữa thì cậu cũng không được ghét bỏ tôi, làm vậy tôi sẽ đau lòng lắm đó. Lúc nãy tôi không được vui, người khác nói gì về tôi cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng cậu thì khác, cậu như thế tôi sẽ buồn.”
Đáy mắt Cố Thanh Hà có một cảm xúc kỳ lạ khi nhìn Ngôn Trăn đang ôm tay mình như một con mèo. Cô cố ý quay đầu làm mặt lạnh để tránh Ngôn Trăn phát hiện sự thay đổi nhỏ của mình.
“Nha, cậu đỏ mặt nha.” Ngôn Trăn chọt chọt lên mặt Cố Thanh Hà, thích thú như phát hiện ra vùng đất mới.
“Cậu câm miệng.”
“Nha, còn không cho người ta nói.” Ngôn Trăn trêu ghẹo, nhìn qua Cố Thanh Hà thấy cô đang bực thì đành phải mỉm cười rồi ngậm miệng lại “Ò, tôi im, tôi im.”
***
Tiếng chuông vang lên, một học sinh trung học mặc đồng phục đẩy cửa bước vào.
Vừa mở cửa thì đã có khách, Lily cảm thấy hôm nay quá là tuyệt vời.
Lily ngẩng đầu lên từ trong một đám hoa thì nhìn thấy một cô bé khá xinh đẹp.
“Em mua hoa sao?” Lily bỏ kéo xuống, cô mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, quay đầu nhìn qua tiểu mỹ nhân đang đứng ở ngoài kia.
Cố Thanh Hà hạ mí mắt, do dự lúc lâu rồi gật đầu.
“Xem ra là lần đầu mua hoa.” Lily cười.
Lily đã mở cửa hàng trên phố này nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ thấy cô bé khí chất đặc biệt lạnh lùng như thế này. Cô lấy ly, rót một ít nước nóng rồi đưa cho cô bé đứng ở cửa.
“Đây là do chị tự làm.”
Cố Thanh Hà nhận lấy, nhưng cô lại nhìn vào chiếc váy lạ lẫm của bà chủ cửa hàng. Cố Thanh Hà cầm nhưng không dám uống, chỉ đặt nó ở trên tay mình.
“Có cần chị giới thiệu với em một chút không? Em muốn mua cho ai? Người nhà? Bạn? Hay là người yêu.” Lily mang theo ý cười nhìn người đẹp bé nhỏ trước mặt, đối phương hình như khá câu nệ nhưng cũng không ngăn được sự tò mò của cô.
Cố Thanh Hà nghe đối phương nói một loạt, nghĩ nghĩ rồi chọn một cái từ phù hợp: “Bạn.”
“Ò, uhmmm~” Lily dẫn cô vào chỗ bày biện hoa được sắp xếp gọn gàng ở phía sau, bắt đầu giới thiệu: “Hoa hồng vàng, hoa hồng, tulip, hướng dương cùng hoa lan Nam Phi đều có thể tặng cho bạn bè.”
Cố Thanh Hà nhìn những bông hoa xinh đẹp, ánh mắt dừng lại ở những bông hoa trắng lẻ loi trên hàng thứ hai: “Em muốn hoa cúc nhỏ.”
Lily nghi hoặc nhìn qua cô bé, sau đó cười một cái: “Hoa cúc nhỏ không thích hợp để tặng bạn bè nha.”
“Tại sao?” Cố Thanh Hà không hiểu.
“Phần lớn là để tặng cho người mình thích, suy cho cùng hoa này tượng trưng cho tình yêu được giấu kín trong tim. Như chỗ chị cũng có nhiều người đến mua rồi tặng cho người họ thầm thương trộm nhớ.” Lily lấy những bông hoa nhỏ xuống, cánh hoa thuần khiết làm con người ta cảm thấy thư thái trong lòng, “Nhưng mà nếu người bạn đó quan trọng với em thì em có thể chọn hoa này.”
Cố Thanh Hà hoang mang nhìn hoa trong tay đối phương, cô trầm mặc thật lâu, sau đó lên tiếng: “Là một người bạn rất quan trọng.”
Lily cười thầm rồi nhìn biểu hiện của đối phương. Cô buôn bán cũng đã lâu, gặp cũng nhiều người nhưng cô bé trước mặt này...
“Em... thích người ta đúng không?” Cô ấy nhìn thấy cô bé ngẩng đầu muốn giải thích thì nở nụ cười ngăn cản đối phương: “Này, đừng vội nói không. Chị giúp em gói hoa lại. Đảm bảo đối phương sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lily nói xong thì bảo cô bé ngồi lên ghế bên cạnh còn cô thì đi gói hoa.
“Như thế nào... mới gọi là thích?” Cố Thanh Hà đột nhiên hỏi.
Lily cũng ngẩn ra, sau đó cười cười, lấy kinh nghiệm tình trường của mình ra giải thích: “Vào lúc em nói ra, người đầu tiên em nghĩ đến chính là người em thích, loại tình cảm này rất khó che giấu.”
Cố Thanh Hà nghe xong thì trầm mặc, lặng lẽ nhìn vào những bông hoa nhỏ trên tay. Những lời nói của chủ tiệm hoa bao quanh trái tim cô như lốc xoáy trong nước trà hoa.
Cô thích nàng.
Cố Thanh Hà nở nụ cười chua xót, loại tình cảm xa xôi không thể với tới này sao có thể xảy ra với cô? Cô là người luôn lý trí, luôn bình tĩnh.
Tuy rằng đại não cô đã mất khống chế mà bắt đầu nhớ đến người kia, không, bắt đầu từ buổi sáng cô đã bắt đầu nhớ đến.
Cô sợ nàng vì lo lắng, vì khẩn trương mà đêm qua ngủ không yên, sợ rằng nàng hoảng loạn trong khi thay quần áo nên không kéo chắc khoá, sợ rằng nàng hay đãng trí, sợ rằng nàng...
Cô nhớ nàng nhưng không thể nói cho nàng.
“Được rồi, cô bé xinh đẹp.” Lily đưa bó hoa được bó bằng ruy băng đỏ cho đối phương. Nhìn vào đoá hoa xinh đẹp mà mình đã gói, Lily thực sự mong rằng đứa nhỏ này sẽ được thần linh chiếu cố.
Cố Thanh Hà lấy lại tinh thần, nhận lấy bó hoa, cúi đầu nhìn: “Đẹp quá.”
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 41
__________
“Quỷ hẹp hòi, cậu muốn đến cũng không còn cơ hội nữa đâu.” Ngôn Trăn nở nụ cười rạng rỡ, lắc lắc cánh tay của Cố Thanh Hà - đang giận: “Buổi diễn tập của tôi kết thúc quá hoàn hảo. Tiếp theo sẽ được biểu diễn chính thức vào ngày mốt.”
“Hoàn hảo?” Cố Thanh Hà nghi ngờ nhìn Ngôn Trăn, không biết hôm nay ai ở trên sân khấu mà tay run như sàng.
“Sao nhìn cậu như không tin tôi thế? Không phải do buổi đầu nên tay tôi mới bị chuột rút sao? Hôm nay là buổi thứ hai, không phải đã tốt hơn à? Hơn nữa, cũng may là có cậu ở đây nên tôi mới không hoảng như thế.” Ngôn Trăn thẹn thùng cười với Cố Thanh Hà.
Sau đó, Ngôn Trăn thò tay vào túi, lấy ra một chai nước ngọt vị dâu: “Nà, mời cậu, coi như là đãi ngộ khi đã đến xem tôi diễn đi.”
Cố Thanh Hà không khách khí nhận lấy, lẩm bẩm: “Hương dâu, nhưng lại chả có miếng dâu nào.”
Ngôn Trăn trợn tròn mắt, đôi khi Cố Thanh Hà nói chuyện làm người ta muốn đấm vào mặt.
“Sau này nếu mà làm ngôi sao, tôi sẽ làm đại sứ cho thương hiệu nước ngọt vị dâu này, nó quá ngon.” Ngôn Trăn uống cạn nước trong tay.
Cố Thanh Hà không nhịn được cười khi nghe mấy lời táo bạo của nàng.
“Tiểu Cố, đến hôm đó tôi sẽ mặc bộ trang phục vô cùng hợp với khí chất tiên nữ của mình đi biểu diễn. Cậu cảm thấy tôi mặc cái gì thì đẹp?” Ngôn Trăn vừa đi vừa hỏi. Vấn đề này đã làm cho nàng đau đầu trong một thời gian dài và cũng chỉ có Cố Thanh Hà mới trả lời được. Nàng luôn cảm thấy thẩm mỹ của Cố Thanh Hà sẽ phù hợp với mình.
Cố Thanh Hà cụp mắt, cô không thể tưởng tượng được việc Ngôn Trăn lại mặc váy. Trong ký ức của cô, chỉ có chiếc váy hoa nhỏ mà Ngôn Trăn đã mặc hôm đi thăm nhà mình, cùng với hôm hai người “hẹn hò” với nhau.
“Cái đó chắc sẽ rất đẹp.” Cố Thanh Hà khen từ tận đáy lòng.
“Cái người này, tôi đã nói là sẽ mặc cái gì đâu, cậu tự tưởng tượng rồi nói đẹp thì có.” Ngôn Trăn vừa giận vừa thấy buồn cười.
Cố Thanh Hà chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trịnh trọng khẳng định lại: “Dáng vẻ cậu lúc mặc váy đều rất xinh đẹp.”
Cố Thanh Hà nghiêm túc khen làm cho Ngôn Trăn không thích ứng được, ánh mắt nóng rực của cô dường như có thể đốt cháy cả gương mặt nàng, bằng mắt thường cũng nhìn thấy gương mặt nàng đang nhanh chóng bị nhóm lửa.
“Cố Thanh Hà, cậu nói những lời này với tôi thì được, nhưng đừng bao giờ nói với người khác như vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm.” Ngôn Trăn lẩm bẩm, dùng chai nước lạnh áp vào mặt để xoa dịu đôi má nóng bừng của nàng.
“Hiểu lầm gì?” Cố Thanh Hà dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn đối phương.
Vâng, chính là ánh mắt đáng chết này, chuyên chú, dồn hết tâm trí vào đối phương, cùng với sự thâm tình, người nói chuyện có ba hoa chích chòe bao nhiêu thì thì người nghe cũng sẽ tin sái cổ. Ngôn Trăn mở miệng, muốn nói nhưng cũng chẳng thể nói.
Hiểu lầm cô thích nàng.
Làm gì có khả năng.
“Chính là... chính là không cho cậu khen người khác xinh đẹp, cậu chỉ có thể khen mình tôi.” Ngôn Trăn cúi đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, lời này tuy có chút tùy hứng nhưng nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cố Thanh Hà nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, cô không hiểu gia hỏa này bị sao nữa: “Tôi chưa bao giờ khen người khác, cậu là người đầu tiên. Hơn nữa này cũng đâu thể nói là khen, là có sao nói vậy.” Cố Thanh Hà cố gắng giải thích rõ ràng nhưng Ngôn Trăn thì lại nghe không vào được nữa.
Nàng là người đầu tiên, như vậy là đủ rồi.
Ngôn Trăn đi trên đường, thi thoảng lại nhìn qua Cố Thanh Hà, trong lòng nàng lại hơi hâm mộ, chưa bao giờ thấy ai mặc đồng phục đến xinh đẹp như vậy. Ngôn Trăn rất coi thường bộ đồng phục xanh trắng của trường, mặc dù là mùa thu nhưng nàng cũng chỉ mặc áo khoác để tượng trưng, không như Cố Thanh Hà - người ăn mặc rất chỉnh tề.
Trong trí nhớ của nàng, Cố Thanh Hà lúc nào cũng đoan trang, tao nhã, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cô mất bình tĩnh, người này thật sự hoàn mỹ như một vị thần.
“Cố Thanh Hà, cậu nhìn đám mây trên trời kia đi, tôi muốn nằm bò trên đó làm một giấc.” Ngôn Trăn ngẩng đầu, hôm nay thời tiết rất tốt, nắng cũng thật đẹp, lại còn thêm một đám mây lơ lửng trên bầu trời, nhìn như được xử lý 3D rồi đặt lên đó.
Cố Thanh Hà cũng ngẩng đầu, cô hơi khó hiểu cái ý tưởng kỳ lạ của Ngôn Trăn.
Bất quá cô có thể hiểu được sự mê ngủ của Ngôn Trăn.
“Sao cậu lại cười?” Ngôn Trăn kỳ lạ nhìn đối phương, “Ò, có phải cậu lại nghĩ đến cái lần tôi nằm bò trên bàn chảy nước bọt đúng không? Tôi đã nói hôm đó nghẹt mũi, tại tôi bị cảm, cậu còn cười tôi.”
“Không có.” Cố Thanh Hà mím môi phủ nhận, nhưng lại nhịn hết nổi mà nhếch môi, “Chỉ là tôi cảm thấy đám mây kia chịu không nổi sức nặng của cậu.”
“???” Ý gì đây? Nói nàng béo? Đột nhiên Ngôn Trăn thấy chai nước trong tay không còn ngọt nữa...
“Tôi vừa bế cậu xong, không nhẹ lắm.” Cố Thanh Hà cảm xúc không rõ nhìn qua eo Ngôn Trăn, sau đó cô cố ý nói.
Ngôn Trăn hoá đá trên đường, dáng nàng tốt như này, mảnh khảnh như này, thế mà Cố Thanh Hà lại còn chê nàng như thế ư!
“Cố Thanh Hà, tôi cho cậu cơ hội rút lại mấy lời cậu nói.” Ngôn Trăn uy hiếp.
Cố Thanh Hà nhướng mày hỏi: “Không thì sao?”
Ngôn Trăn mở hai móng vuốt ra, Cố Thanh Hà vội “rút lại”, cô đã thử vụ này một lần rồi, không muốn thử thêm, dù sao cô cũng không chịu nổi cái trò mèo cào, cù lét này của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn kéo kéo tay Cố Thanh Hà, mặc dù không quen với sự đụng chạm của nàng nhưng cô cũng không đẩy ra: “Tiểu Cố, chúng ta thoả thuận đi, cả đời này cậu sẽ không chê bai cũng không ghét bỏ tôi, có được không?”
Người bị ôm hơi ngẩn ra một chút, lâu sau mới hỏi: “Cả đời?”
“Ừm, chúng ta phải luôn ở bên nhau. Cho dù sau này tôi có béo lên hay thậm chí là có thêm nếp nhăn trên mặt đi chăng nữa thì cậu cũng không được ghét bỏ tôi, làm vậy tôi sẽ đau lòng lắm đó. Lúc nãy tôi không được vui, người khác nói gì về tôi cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng cậu thì khác, cậu như thế tôi sẽ buồn.”
Đáy mắt Cố Thanh Hà có một cảm xúc kỳ lạ khi nhìn Ngôn Trăn đang ôm tay mình như một con mèo. Cô cố ý quay đầu làm mặt lạnh để tránh Ngôn Trăn phát hiện sự thay đổi nhỏ của mình.
“Nha, cậu đỏ mặt nha.” Ngôn Trăn chọt chọt lên mặt Cố Thanh Hà, thích thú như phát hiện ra vùng đất mới.
“Cậu câm miệng.”
“Nha, còn không cho người ta nói.” Ngôn Trăn trêu ghẹo, nhìn qua Cố Thanh Hà thấy cô đang bực thì đành phải mỉm cười rồi ngậm miệng lại “Ò, tôi im, tôi im.”
***
Tiếng chuông vang lên, một học sinh trung học mặc đồng phục đẩy cửa bước vào.
Vừa mở cửa thì đã có khách, Lily cảm thấy hôm nay quá là tuyệt vời.
Lily ngẩng đầu lên từ trong một đám hoa thì nhìn thấy một cô bé khá xinh đẹp.
“Em mua hoa sao?” Lily bỏ kéo xuống, cô mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp, quay đầu nhìn qua tiểu mỹ nhân đang đứng ở ngoài kia.
Cố Thanh Hà hạ mí mắt, do dự lúc lâu rồi gật đầu.
“Xem ra là lần đầu mua hoa.” Lily cười.
Lily đã mở cửa hàng trên phố này nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ thấy cô bé khí chất đặc biệt lạnh lùng như thế này. Cô lấy ly, rót một ít nước nóng rồi đưa cho cô bé đứng ở cửa.
“Đây là do chị tự làm.”
Cố Thanh Hà nhận lấy, nhưng cô lại nhìn vào chiếc váy lạ lẫm của bà chủ cửa hàng. Cố Thanh Hà cầm nhưng không dám uống, chỉ đặt nó ở trên tay mình.
“Có cần chị giới thiệu với em một chút không? Em muốn mua cho ai? Người nhà? Bạn? Hay là người yêu.” Lily mang theo ý cười nhìn người đẹp bé nhỏ trước mặt, đối phương hình như khá câu nệ nhưng cũng không ngăn được sự tò mò của cô.
Cố Thanh Hà nghe đối phương nói một loạt, nghĩ nghĩ rồi chọn một cái từ phù hợp: “Bạn.”
“Ò, uhmmm~” Lily dẫn cô vào chỗ bày biện hoa được sắp xếp gọn gàng ở phía sau, bắt đầu giới thiệu: “Hoa hồng vàng, hoa hồng, tulip, hướng dương cùng hoa lan Nam Phi đều có thể tặng cho bạn bè.”
Cố Thanh Hà nhìn những bông hoa xinh đẹp, ánh mắt dừng lại ở những bông hoa trắng lẻ loi trên hàng thứ hai: “Em muốn hoa cúc nhỏ.”
Lily nghi hoặc nhìn qua cô bé, sau đó cười một cái: “Hoa cúc nhỏ không thích hợp để tặng bạn bè nha.”
“Tại sao?” Cố Thanh Hà không hiểu.
“Phần lớn là để tặng cho người mình thích, suy cho cùng hoa này tượng trưng cho tình yêu được giấu kín trong tim. Như chỗ chị cũng có nhiều người đến mua rồi tặng cho người họ thầm thương trộm nhớ.” Lily lấy những bông hoa nhỏ xuống, cánh hoa thuần khiết làm con người ta cảm thấy thư thái trong lòng, “Nhưng mà nếu người bạn đó quan trọng với em thì em có thể chọn hoa này.”
Cố Thanh Hà hoang mang nhìn hoa trong tay đối phương, cô trầm mặc thật lâu, sau đó lên tiếng: “Là một người bạn rất quan trọng.”
Lily cười thầm rồi nhìn biểu hiện của đối phương. Cô buôn bán cũng đã lâu, gặp cũng nhiều người nhưng cô bé trước mặt này...
“Em... thích người ta đúng không?” Cô ấy nhìn thấy cô bé ngẩng đầu muốn giải thích thì nở nụ cười ngăn cản đối phương: “Này, đừng vội nói không. Chị giúp em gói hoa lại. Đảm bảo đối phương sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lily nói xong thì bảo cô bé ngồi lên ghế bên cạnh còn cô thì đi gói hoa.
“Như thế nào... mới gọi là thích?” Cố Thanh Hà đột nhiên hỏi.
Lily cũng ngẩn ra, sau đó cười cười, lấy kinh nghiệm tình trường của mình ra giải thích: “Vào lúc em nói ra, người đầu tiên em nghĩ đến chính là người em thích, loại tình cảm này rất khó che giấu.”
Cố Thanh Hà nghe xong thì trầm mặc, lặng lẽ nhìn vào những bông hoa nhỏ trên tay. Những lời nói của chủ tiệm hoa bao quanh trái tim cô như lốc xoáy trong nước trà hoa.
Cô thích nàng.
Cố Thanh Hà nở nụ cười chua xót, loại tình cảm xa xôi không thể với tới này sao có thể xảy ra với cô? Cô là người luôn lý trí, luôn bình tĩnh.
Tuy rằng đại não cô đã mất khống chế mà bắt đầu nhớ đến người kia, không, bắt đầu từ buổi sáng cô đã bắt đầu nhớ đến.
Cô sợ nàng vì lo lắng, vì khẩn trương mà đêm qua ngủ không yên, sợ rằng nàng hoảng loạn trong khi thay quần áo nên không kéo chắc khoá, sợ rằng nàng hay đãng trí, sợ rằng nàng...
Cô nhớ nàng nhưng không thể nói cho nàng.
“Được rồi, cô bé xinh đẹp.” Lily đưa bó hoa được bó bằng ruy băng đỏ cho đối phương. Nhìn vào đoá hoa xinh đẹp mà mình đã gói, Lily thực sự mong rằng đứa nhỏ này sẽ được thần linh chiếu cố.
Cố Thanh Hà lấy lại tinh thần, nhận lấy bó hoa, cúi đầu nhìn: “Đẹp quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.