Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 47
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 47
___
“Tiểu Cố, tối nay đi xem phim có được không, xem bộ phim lãng mạn, tôi lên mạng tìm thử một chút.”
Ngôn Trăn nghiêng đầu: “Chúng ta xem phim khuya đi, không chừng chỉ hai đứa mình bao rạp, vừa lúc tôi cũng sinh ra vào nửa đêm hahaha.”
Cố Thanh Hà mỉm cười: “12h đêm?”
“Ừa, Dì Dung nói thế, sinh nhật tôi khá đặc biệt. Hôm nay chúng ta đi xem phim khuya cũng coi như mừng tôi ra đời.” Ngôn Trăn cười, song song cũng nhìn cái lắc tay lấp lánh, càng nhìn càng hạnh phúc.
Ý kiến của Ngôn Trăn không tồi, Cố Thanh Hà định gật đầu thì điện thoại Ngôn Trăn vang lên.
Ngôn Trăn cúi đầu xem, là chú Trần.
“Tiểu Trăn, con đang ở đâu?”
“Hả, chú, con đang đi chơi.” Ngôn Trăn nghi hoặc, không phải chú Trần ở nhà với bố sao? Tìm nàng làm gì, hình như giọng ông còn hơi lo.
“Gửi địa chỉ cho chú, chú đến đón.” Đầu dây bên kia rất nôn nóng.
“Trong nhà có chuyện, ba con bảo tìm con, nhanh lên, gửi địa chỉ cho chú!”
Trong nhà có chuyện? Ngôn Trăn hoảng sợ, vội đưa địa chỉ cho chú Trần, sau đó hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy chú? Ba con bị sao? Có nghiêm trọng không? Rốt cuộc là có chuyện gì!?”
Ngôn Trăn nghe điện thoại xong thì lo lắng, đứng ngồi không yên.
“Sao thế?” Cố Thanh Hà không nghe được rõ, chỉ có thể trấn an đối phương.
Ngôn Trăn cầm điện thoại, trên mặt đầy dấu chấm hỏi: “Chú Trần nói ở nhà có chuyện, bảo tôi về nhanh. Không biết sao nữa, chú ấy không nói gì, lúc nãy ra ngoài mọi chuyện vẫn ổn còn gì...”
“Vậy tôi đưa cậu về.” Cố Thanh Hà nói xong liền đứng dậy đi về con lừa điện.
Ngôn Trăn giữ tay cô: “Không cần, chú Trần bảo đến đón tôi, hình như còn rất vội.”
“Ừm.” Cố Thanh Hà gật đầu, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Ngôn Trăn nhìn ra, suy nghĩ chút rồi nói: “Tiểu Cố, cậu đợi tôi có được không, tôi nghĩ tôi sẽ quay lại nhanh, cậu yên tâm nha?”
Cố Thanh Hà nhìn vào đôi mắt đang cười của Ngôn Trăn: “Vậy tôi đợi cậu.”
“Được rồi, ở đây ngoan ngoãn đợi tôi. Tối nay chúng ta đi xem phim. Cậu lên mạng kiếm xem có phim gì hay có được không? Chắc là dì Dung lại chuyện bé xé ra to, có chút chuyện phải bắt tôi về mới được.” Ngôn Trăn gật gù cười, nàng nhìn chiếc lắc trên tay, định tháo ra bỏ vào hộp vì sợ trầy.
Nào biết, Cố Thanh Hà lại không cho cởi, mặt cô còn có điểm hoảng loạn: “Không phải nói lúc nào cũng đeo sao?”
Ngôn Trăn nhìn vào mắt Cố Thanh Hà, đôi mắt con người này đang tràn đầy sự chờ mong, nàng không tháo nữa: “Tôi sợ trầy, sẽ đau lòng... Thôi, tôi sẽ mãi mang.” Nàng lắc lắc cổ tay cho Cố Thanh Hà xem.
“Nếu bị trầy thì tôi mua cái khác cho cậu.” Cố Thanh Hà không cần nghĩ mà nói ra.
Ngôn Trăn không thể tin nhìn Cố Thanh Hà, trong mắt cô có thứ cảm xúc làm nàng hiểu lầm, nàng mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi sẽ giữ nó thật tốt. Dù sao cũng là món quà đầu tiên Tiểu Cố tặng, tôi nhất định phải bảo vệ!”
Nàng nói được sẽ làm được.
Không lâu sau, xe chú Trần cũng đến, Ngôn Trăn phải nói lời tạm biệt với Cố Thanh Hà.
Ngay lúc Ngôn Trăn định lên xe, Cố Thanh Hà lại lên tiếng:
“Ngôn Trăn.”
“Hửm?” Ngôn Trăn mở nửa cửa xe, đáng yêu thò đầu ra ngoài.
Cố Thanh Hà lặng lẽ nhìn nàng, sau đó dịu dàng nói lên: “Tôi đợi cậu.”
Ngôn Trăn sửng sốt, rồi lại gật đầu: “Được, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Ngôn Trăn nhẹ nhàng mỉm cười, mà chính nụ cười này khiến Cố Thanh Hà hoàn toàn trầm mê.
***
“Tiểu Trăn, các con tạm biệt nhau xong chưa?” Chú Trần mở cửa sổ, châm điếu thuốc.
Ông biết hai đứa rất thân với nhau.
Ngôn Trăn thắt dây an toàn, lạ lùng nhìn ông: “Tạm biệt? Sao lại tạm biệt? Con bảo chút nữa con sẽ quay lại, tối tụi con còn có chuyện khác phải làm.” Không biết có phim nào hay không, thôi kệ, để Cố Thanh Hà chọn là được.
“Ừm.” Chú Trần gật đầu, im lặng lái xe.
Thật ra lúc Ngôn Trăn lên xe đã thấy bác sĩ riêng của ba, bác sĩ Triệu cũng ngồi trong xe, không phải bác ấy luôn làm việc với ba ba sao? Ngôn Trăn cứ thấy là lạ.
“Chú, có chuyện gì vậy?”
Chú Trần không trả lời, ông chỉ kéo cần số, xe chạy nhanh làm Ngôn Trăn suýt đập đầu. “Chú, sao vậy? Chú lái nhanh quá? Còn này... đâu phải đường về nhà?” Ngôn Trăn hỏi, vội nắm cái tựa tay, nàng sợ kỹ năng lái xe đỉnh cao của chú Trần có thể vứt nàng ra cửa sổ.
Sau khi chạy qua cây cầu phía Tây, Ngôn Trăn lại thấy gì đó không ổn, đường này là đường duy nhất đến sân bay, ngày thường nàng sẽ không bao giờ đến chỗ này.
“Tiểu Trăn, chú chỉ có thể nói là ba con xảy ra chuyện, con phải rời khỏi chỗ này một thời gian.”
Giọng chú ấy tang thương, nặng nề, ông dập điếu thuốc, thở dài thườn thượt.
Ngôn Trăn trợn mắt há mồm nhìn người chú đã ở bên cạnh hơn mười năm, nàng khó mà tin được chuyện này.
“Chú Trần, chú đùa con sao? Hôm nay là sinh nhật con, mấy người hợp tác để lừa con?”
Ngôn Trăn không tin nổi, nhưng sự im lặng của đối phương thực sự khiến nàng không bình tĩnh được nữa.
“Chú, đừng có gạt con có được không? Nói dối không có vui, sáng nay ba con còn tốt mà? Làm sao có thể...”
“Vì không muốn con lo!” Chú ấy đột nhiên cao giọng, Ngôn Trăn lại ngơ ngác nhìn ông. Ông ấy hít sâu, rồi lại thở dài, buồn bã nhìn cây cầu trước mặt. Ai có thể nghĩ Ngôn gia lại gặp hoạ: “Nhà máy có chuyện rồi, chết mấy người, ba con phải chịu trách nhiệm nên có thể con sẽ bị liên luỵ. Tuy do người khác gây ra nhưng tình huống không ổn, không còn cách nào khác, mà con cũng không thể xảy ra chuyện.”
“Cho nên...con phải đi?” Ngôn Trăn yên lặng nghe, tim nàng thắt lại.
“Đúng, con phải đi. Con đi rồi ba con mới có thể yên tâm. Ông bảo phải lo cho con chu toàn, con là nỗi vướng bận duy nhất của ông.” Bác sĩ Triệu cũng lên tiếng, bất lực thở dài. Ông đưa hộp đồ được cất trong tủ sắt cho Ngôn Trăn.
“Ba con chuẩn bị cho con. Ông biết sớm muộn cũng có chuyện xảy ra, ông ấy chỉ lo mỗi con thôi nên cũng sớm chuẩn bị hết cho con.”
Lời chú Trần cứ văng vẳng bên tai, Ngôn Trăn nhìn chứng minh, visa, hộ chiếu, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng... bên trong còn có ảnh của nàng và ba. Ngôn Trăn đưa tay bụm mặt, tay nàng cứ run run, quá đột ngột, thực sự quá đột ngột rồi!
Hôm nay nàng phải đón sinh nhật đúng không? Sao lại xảy ra chuyện này? Nàng không chấp nhận nổi! Làm sao có thể!?
“Chú Trần, cháu...” Ngôn Trăn sững sờ.
Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện đang diễn ra trước mắt, nàng hi vọng bác sĩ Triệu nói đùa, chơi khăm nàng vào sinh nhật. Nàng hi vọng chú Trần bảo mấy này đều là giả thôi, tối nay mọi người sẽ cùng mừng sinh nhật cho nàng.
“Tiểu Trăn, con phải đi rồi. Con sẽ bay vào chiều nay, có người sẽ hướng dẫn con ở sân bay. Những người khác không có khả năng tìm được con.''
“Chú thấy con sẽ đi sao? Sao con có thể như vậy mà đi? Con không muốn, con không muốn đi, không muốn!” Nàng nghẹn ngào, cầu xin chú Trần đừng bắt nàng đi. Nàng còn người muốn gặp, nàng muốn gặp ba, muốn gặp Cố Thanh Hà. Nàng vẫn chưa tạm biệt họ mà? Cố Thanh Hà vẫn còn ở đó đợi nàng. Nàng còn chưa nói nàng thích Cố Thanh Hà đến nhường nào, nàng không thể đi như vậy, không thể...
Ngôn Trăn tuyệt vọng nhìn sườn mặt cứng rắn của chú Trần, nàng biết nói gì đối phương cũng thờ ơ, mọi thứ đã được lên kế hoạch, ai cũng biết chỉ có nàng là không.
“Không, con không muốn, con không muốn đi, con muốn về, con phải về!” Ngôn Trăn điên cuồng đẩy cửa, nhưng chú Trần đã khoá từ trước, với tính tình của nàng thì chú Trần cũng biết nàng sẽ không nghe.
“Tiểu Trăn, xin lỗi con.”
Bác sĩ Triệu làm một mũi sau gáy Ngôn Trăn, cảm giác ngứa ran, đau rát lướt qua người, nàng cố gắng kìm nén sự trống rỗng, rớt nước mắt nhìn về phía bác sĩ Triệu: “Cầu xin các người, con muốn về, con còn nhiều việc phải làm...”
Bởi vì nàng biết nếu nàng đi, nàng sẽ không còn cơ hội gặp được người nàng muốn gặp...
Chú Trần thở dài, ông không đành lòng nghe Ngôn Trăn cầu xin như vậy. Ông lặng lẽ lau nước mắt, ba Ngôn nói đúng, chỉ có làm như vậy mới bảo vệ được nàng, đây là cách duy nhất. Ông lấy điện thoại trong túi Ngôn Trăn ra, đập nát rồi quăng xuống dòng sông đang chảy xiết.
***
“Tuyết rơi, nhìn kìa, tuyết rơi rồi!”
Những âm thanh vui vẻ truyền vào tai, Cố Thanh Hà ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bông tuyết đang rơi lơ lửng dưới bầu trời tối mịt, cô kinh ngạc mà nhìn cảnh này.
“Xem xem, tuyết rơi! Tuyết đầu mùa của năm nay đó!”
“Tuyết đầu mùa đó, chụp ảnh, chụp ảnh.”
“Đẹp quá, quá đẹp.”
Ai ai cũng vui vẻ nhìn tuyết đầu mùa rơi, không chần chừ mà lấy ra điện thoại để ghi lại khoảnh khắc này. Cố Thanh Hà cũng chăm chú nhìn ra cửa sổ, cô không nghĩ hôm nay lại thực sự có tuyết đầu mùa.
Ngôn Trăn, sinh nhật vui vẻ, tuyết đầu mùa cậu thích rơi rồi.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay, lẩm ba lẩm bẩm một mình, đầu ngón tay cô chà xát thành cốc, đột nhiên, một con đau truyền qua các đầu ngón tay. Ly cà phê vốn dĩ nguyên vẹn lại nứt toạc ra.
Cố Thanh Hà lau máu trên ngón tay, đột nhiên cô thấy có gì đó không lành, cảm giác bất an mãnh liệt truyền đến.
Ngôn Trăn có bị gì không?
Nhưng Ngôn Trăn bảo cô đợi, Ngôn Trăn cũng đi cùng chú Trần nên chắc sẽ không sao. Cô nghĩ vậy, lặng lẽ ngồi nhìn thời gian trôi.
...
“Bạn ơi, cửa hàng chúng tôi phải đóng cửa, bạn của bạn đâu?”
Nhân viên nhẹ nhàng bước đến chỗ vị khách đang ngồi cạnh cửa sổ, vị khách này đã ngồi đây mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa đợi được bạn mình.
Cố Thanh Hà ngẩng đầu, hơi ngại ngại nói “xin lỗi” với nhân viên cửa hàng.
“Tôi nghĩ bạn nên gọi hỏi thử xem bạn của bạn có đến không?” Quản lý cửa hàng có lòng tốt đề nghị, vì cô thấy trên mặt cô bé này rất bi thương, làm người ta nhìn mà thương.
Cố Thanh Hà lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng, không phải cô không gọi mà cô gọi nhưng chẳng ai trả lời.
Không biết lái xe kiểu gì, đến khi dừng lại thì cô thấy mình ngừng ở Hoa Đình Viên.
Cô chỉ lo lắng nên muốn tới xem thử.
Rõ ràng trời đã tối nhưng lại có rất nhiều xe màu đen xếp hàng bên ngoài Hoa Đình Viên, còn có nhiều người đeo găng tay chuyển đồ trong khu.
Cố Thanh Hà cảm thấy có gì đó không ổn, vội xuống xe, chạy vào xem mấy người đó làm gì. Những người đó đều mang cầu vai, có trang bị vũ khí, cô còn giật mình hơn khi thấy hai người đang khiêng cây dương cầm màu trắng, cô tuyệt đối không lầm, đó là cây piano của Ngôn Trăn.
Cô muốn chạy lên xem nhưng bị nhân viên công tác chặn lại.
Cố Thanh Hà ngơ ngác nhìn mấy người khuân đồ, những thứ đó đều là đồ quý của Ngôn gia, không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không ai dám nghị luận.
Cô nhìn thấy đội trưởng Triệu trong đám đông, vừa nhìn cô liền nhận ra ông, nhanh chạy lại hỏi: “Đội trưởng Triệu, xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi nghe tiếng, đội trưởng Triệu đang ngậm thuốc lá, nhìn thấy cô là ông nhận ra ngay, con bé này hình như rất thân với con gái của Ngôn Đức Minh, thân thủ còn rất tốt nữa. Ông vội kéo Cố Thanh Hà sang chỗ khác, lo lắng lắc lắc đầu, ý bảo không được lớn tiếng nói về chuyện này.
“Con tìm con bé sao?” Triệu đội trưởng bất đắc dĩ nhìn con bé đang lo lắng trước mặt mình, liếc sơ là nhận ra ngay.
“Đúng vậy, gia đình Ngôn Trăn có chuyện gì sao...” Cố Thanh Hà quay đầu nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng cùng dòng người đang chen chúc phía xa.
Đội trưởng Triệu thở dài, ai ngờ Ngôn gia lại sa cơ thất thế chỉ sau một đêm, không còn gì nữa.
“Ba con bé xảy ra chuyện, nghe bảo liên quan đến mạng người, hình như còn rất nghiêm trọng. Còn bạn con thì tôi không biết, nghe bảo đi rồi. Chiều nay còn có người đến trường học điều tra, nhưng chỉ là tin đồn thôi. Dù sao Ngôn Đức Minh cũng sẽ bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình. Chúng ta chỉ là người bình thường, mấy việc này cũng chỉ có thể đứng xem. Con thấy mà, nhà con bé như thế ai nghĩ lại ra nông nỗi này...”
Cố Thanh Hà sửng sốt đứng nghe, giờ thì cô hiểu sao chú Trần lại chạy đến đón Ngôn Trăn, cô cũng hiểu sao Ngôn Trăn lại không nghe điện thoại.
Cô đứng dưới màn tuyết buốt giá, đờ đẫn nhìn mọi chuyện diễn ra.
Thật lâu sau, đôi môi run rẩy của cô cứ lẩm bẩm: “Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt...”
Không ngờ, nước mắt đã lặng lẽ chảy dài trên má cô.
Đội trưởng Triệu cũng ngạc nhiên, con bé sao khác xa với lần trước, biểu cảm của đối phương khiến người ta nhìn mà lo.
“Con... con không sao chứ?”
Cố Thanh Hà vội lau đi nước mắt, im lặng lắc đầu rồi xoay người bước đi.
Tuyết đang rơi, gió đêm lạnh lẽo thổi lên mặt, cô bước đi trên đường như linh hồn lang thang. Sự cô đơn, sợ hãi, mờ mịt cùng với sự bất lực càng khiến cô rét run, cô gần như ngừng bước, dựa người lên bức tường cạnh bên.
Cô thậm chí còn chẳng hiểu sao mình lại đi đến đây, cây cầu này là con đường duy nhất đến sân bay.
Đèn đường từ từ sáng lên, giống như sợi dây kéo ra ánh sáng nhè nhẹ, nhiều cửa sổ xung quanh cũng sáng đèn, nhưng không có cái nào vì cô mà sáng.
Cô lướt qua nhiều người trên đường, mặt ai cũng vui vẻ, hạnh phúc. Đúng vậy, hôm nay là ngày tuyết đầu mùa.
Cố Thanh Hà, nếu tỏ tình vào ngày tuyết đầu mùa, tôi nghe bảo nó sẽ trở thành hiện thực, cùng người đó mãi mãi bên nhau.
Tối nay đi xem phim có được không, xem bộ phim lãng mạn.
Không chừng chỉ hai đứa mình bao rạp.
Được rồi, ở đây ngoan ngoãn đợi tôi.
...
Tiếng cười ban trưa cứ quanh quẩn bên tai, Cố Thanh Hà nhịn không được mà run rẩy, mà nức nở.
Nàng đi rồi, đúng vậy, nàng đi rồi, cô hiểu, cho dù không từ mà biệt, cô cũng có thể hiểu.
Cậu đi rồi tôi làm sao bây giờ? Sao cậu lại có thể, sao cậu lại như vậy với tôi? Cậu bảo tôi đợi cậu mà...
Cô có thể hiểu Ngôn Trăn, nhưng cô không thể làm tê liệt dây thần kinh mỏng manh của mình.
Cô cứ lẻ loi đi trên đường, đi đến sức cùng lực kiệt, chịu không nổi mà khuỵu bên thành cầu. Cô cúi đầu, run rẩy bấm đi bấm lại cái số điện thoại gọi mãi không được kia.
“Ngôn Trăn, tôi phải làm sao bây giờ...”
Làm ơn đừng bỏ cô một mình có được không?
Tiếng khóc của cô dường như làm rung động những người lướt qua. Nó như ẩn chứa sự thống khổ cực đại. Không ai biết kể từ giây phút này, cô đã mất người quan trọng nhất cuộc đời mình. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cô bé trong đêm tuyết đầu mùa đang thất hồn lạc phách gục ngã trên cầu, chiếc cầu duy nhất dẫn đến sân bay.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 47
___
“Tiểu Cố, tối nay đi xem phim có được không, xem bộ phim lãng mạn, tôi lên mạng tìm thử một chút.”
Ngôn Trăn nghiêng đầu: “Chúng ta xem phim khuya đi, không chừng chỉ hai đứa mình bao rạp, vừa lúc tôi cũng sinh ra vào nửa đêm hahaha.”
Cố Thanh Hà mỉm cười: “12h đêm?”
“Ừa, Dì Dung nói thế, sinh nhật tôi khá đặc biệt. Hôm nay chúng ta đi xem phim khuya cũng coi như mừng tôi ra đời.” Ngôn Trăn cười, song song cũng nhìn cái lắc tay lấp lánh, càng nhìn càng hạnh phúc.
Ý kiến của Ngôn Trăn không tồi, Cố Thanh Hà định gật đầu thì điện thoại Ngôn Trăn vang lên.
Ngôn Trăn cúi đầu xem, là chú Trần.
“Tiểu Trăn, con đang ở đâu?”
“Hả, chú, con đang đi chơi.” Ngôn Trăn nghi hoặc, không phải chú Trần ở nhà với bố sao? Tìm nàng làm gì, hình như giọng ông còn hơi lo.
“Gửi địa chỉ cho chú, chú đến đón.” Đầu dây bên kia rất nôn nóng.
“Trong nhà có chuyện, ba con bảo tìm con, nhanh lên, gửi địa chỉ cho chú!”
Trong nhà có chuyện? Ngôn Trăn hoảng sợ, vội đưa địa chỉ cho chú Trần, sau đó hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy chú? Ba con bị sao? Có nghiêm trọng không? Rốt cuộc là có chuyện gì!?”
Ngôn Trăn nghe điện thoại xong thì lo lắng, đứng ngồi không yên.
“Sao thế?” Cố Thanh Hà không nghe được rõ, chỉ có thể trấn an đối phương.
Ngôn Trăn cầm điện thoại, trên mặt đầy dấu chấm hỏi: “Chú Trần nói ở nhà có chuyện, bảo tôi về nhanh. Không biết sao nữa, chú ấy không nói gì, lúc nãy ra ngoài mọi chuyện vẫn ổn còn gì...”
“Vậy tôi đưa cậu về.” Cố Thanh Hà nói xong liền đứng dậy đi về con lừa điện.
Ngôn Trăn giữ tay cô: “Không cần, chú Trần bảo đến đón tôi, hình như còn rất vội.”
“Ừm.” Cố Thanh Hà gật đầu, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Ngôn Trăn nhìn ra, suy nghĩ chút rồi nói: “Tiểu Cố, cậu đợi tôi có được không, tôi nghĩ tôi sẽ quay lại nhanh, cậu yên tâm nha?”
Cố Thanh Hà nhìn vào đôi mắt đang cười của Ngôn Trăn: “Vậy tôi đợi cậu.”
“Được rồi, ở đây ngoan ngoãn đợi tôi. Tối nay chúng ta đi xem phim. Cậu lên mạng kiếm xem có phim gì hay có được không? Chắc là dì Dung lại chuyện bé xé ra to, có chút chuyện phải bắt tôi về mới được.” Ngôn Trăn gật gù cười, nàng nhìn chiếc lắc trên tay, định tháo ra bỏ vào hộp vì sợ trầy.
Nào biết, Cố Thanh Hà lại không cho cởi, mặt cô còn có điểm hoảng loạn: “Không phải nói lúc nào cũng đeo sao?”
Ngôn Trăn nhìn vào mắt Cố Thanh Hà, đôi mắt con người này đang tràn đầy sự chờ mong, nàng không tháo nữa: “Tôi sợ trầy, sẽ đau lòng... Thôi, tôi sẽ mãi mang.” Nàng lắc lắc cổ tay cho Cố Thanh Hà xem.
“Nếu bị trầy thì tôi mua cái khác cho cậu.” Cố Thanh Hà không cần nghĩ mà nói ra.
Ngôn Trăn không thể tin nhìn Cố Thanh Hà, trong mắt cô có thứ cảm xúc làm nàng hiểu lầm, nàng mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi sẽ giữ nó thật tốt. Dù sao cũng là món quà đầu tiên Tiểu Cố tặng, tôi nhất định phải bảo vệ!”
Nàng nói được sẽ làm được.
Không lâu sau, xe chú Trần cũng đến, Ngôn Trăn phải nói lời tạm biệt với Cố Thanh Hà.
Ngay lúc Ngôn Trăn định lên xe, Cố Thanh Hà lại lên tiếng:
“Ngôn Trăn.”
“Hửm?” Ngôn Trăn mở nửa cửa xe, đáng yêu thò đầu ra ngoài.
Cố Thanh Hà lặng lẽ nhìn nàng, sau đó dịu dàng nói lên: “Tôi đợi cậu.”
Ngôn Trăn sửng sốt, rồi lại gật đầu: “Được, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Ngôn Trăn nhẹ nhàng mỉm cười, mà chính nụ cười này khiến Cố Thanh Hà hoàn toàn trầm mê.
***
“Tiểu Trăn, các con tạm biệt nhau xong chưa?” Chú Trần mở cửa sổ, châm điếu thuốc.
Ông biết hai đứa rất thân với nhau.
Ngôn Trăn thắt dây an toàn, lạ lùng nhìn ông: “Tạm biệt? Sao lại tạm biệt? Con bảo chút nữa con sẽ quay lại, tối tụi con còn có chuyện khác phải làm.” Không biết có phim nào hay không, thôi kệ, để Cố Thanh Hà chọn là được.
“Ừm.” Chú Trần gật đầu, im lặng lái xe.
Thật ra lúc Ngôn Trăn lên xe đã thấy bác sĩ riêng của ba, bác sĩ Triệu cũng ngồi trong xe, không phải bác ấy luôn làm việc với ba ba sao? Ngôn Trăn cứ thấy là lạ.
“Chú, có chuyện gì vậy?”
Chú Trần không trả lời, ông chỉ kéo cần số, xe chạy nhanh làm Ngôn Trăn suýt đập đầu. “Chú, sao vậy? Chú lái nhanh quá? Còn này... đâu phải đường về nhà?” Ngôn Trăn hỏi, vội nắm cái tựa tay, nàng sợ kỹ năng lái xe đỉnh cao của chú Trần có thể vứt nàng ra cửa sổ.
Sau khi chạy qua cây cầu phía Tây, Ngôn Trăn lại thấy gì đó không ổn, đường này là đường duy nhất đến sân bay, ngày thường nàng sẽ không bao giờ đến chỗ này.
“Tiểu Trăn, chú chỉ có thể nói là ba con xảy ra chuyện, con phải rời khỏi chỗ này một thời gian.”
Giọng chú ấy tang thương, nặng nề, ông dập điếu thuốc, thở dài thườn thượt.
Ngôn Trăn trợn mắt há mồm nhìn người chú đã ở bên cạnh hơn mười năm, nàng khó mà tin được chuyện này.
“Chú Trần, chú đùa con sao? Hôm nay là sinh nhật con, mấy người hợp tác để lừa con?”
Ngôn Trăn không tin nổi, nhưng sự im lặng của đối phương thực sự khiến nàng không bình tĩnh được nữa.
“Chú, đừng có gạt con có được không? Nói dối không có vui, sáng nay ba con còn tốt mà? Làm sao có thể...”
“Vì không muốn con lo!” Chú ấy đột nhiên cao giọng, Ngôn Trăn lại ngơ ngác nhìn ông. Ông ấy hít sâu, rồi lại thở dài, buồn bã nhìn cây cầu trước mặt. Ai có thể nghĩ Ngôn gia lại gặp hoạ: “Nhà máy có chuyện rồi, chết mấy người, ba con phải chịu trách nhiệm nên có thể con sẽ bị liên luỵ. Tuy do người khác gây ra nhưng tình huống không ổn, không còn cách nào khác, mà con cũng không thể xảy ra chuyện.”
“Cho nên...con phải đi?” Ngôn Trăn yên lặng nghe, tim nàng thắt lại.
“Đúng, con phải đi. Con đi rồi ba con mới có thể yên tâm. Ông bảo phải lo cho con chu toàn, con là nỗi vướng bận duy nhất của ông.” Bác sĩ Triệu cũng lên tiếng, bất lực thở dài. Ông đưa hộp đồ được cất trong tủ sắt cho Ngôn Trăn.
“Ba con chuẩn bị cho con. Ông biết sớm muộn cũng có chuyện xảy ra, ông ấy chỉ lo mỗi con thôi nên cũng sớm chuẩn bị hết cho con.”
Lời chú Trần cứ văng vẳng bên tai, Ngôn Trăn nhìn chứng minh, visa, hộ chiếu, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng... bên trong còn có ảnh của nàng và ba. Ngôn Trăn đưa tay bụm mặt, tay nàng cứ run run, quá đột ngột, thực sự quá đột ngột rồi!
Hôm nay nàng phải đón sinh nhật đúng không? Sao lại xảy ra chuyện này? Nàng không chấp nhận nổi! Làm sao có thể!?
“Chú Trần, cháu...” Ngôn Trăn sững sờ.
Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện đang diễn ra trước mắt, nàng hi vọng bác sĩ Triệu nói đùa, chơi khăm nàng vào sinh nhật. Nàng hi vọng chú Trần bảo mấy này đều là giả thôi, tối nay mọi người sẽ cùng mừng sinh nhật cho nàng.
“Tiểu Trăn, con phải đi rồi. Con sẽ bay vào chiều nay, có người sẽ hướng dẫn con ở sân bay. Những người khác không có khả năng tìm được con.''
“Chú thấy con sẽ đi sao? Sao con có thể như vậy mà đi? Con không muốn, con không muốn đi, không muốn!” Nàng nghẹn ngào, cầu xin chú Trần đừng bắt nàng đi. Nàng còn người muốn gặp, nàng muốn gặp ba, muốn gặp Cố Thanh Hà. Nàng vẫn chưa tạm biệt họ mà? Cố Thanh Hà vẫn còn ở đó đợi nàng. Nàng còn chưa nói nàng thích Cố Thanh Hà đến nhường nào, nàng không thể đi như vậy, không thể...
Ngôn Trăn tuyệt vọng nhìn sườn mặt cứng rắn của chú Trần, nàng biết nói gì đối phương cũng thờ ơ, mọi thứ đã được lên kế hoạch, ai cũng biết chỉ có nàng là không.
“Không, con không muốn, con không muốn đi, con muốn về, con phải về!” Ngôn Trăn điên cuồng đẩy cửa, nhưng chú Trần đã khoá từ trước, với tính tình của nàng thì chú Trần cũng biết nàng sẽ không nghe.
“Tiểu Trăn, xin lỗi con.”
Bác sĩ Triệu làm một mũi sau gáy Ngôn Trăn, cảm giác ngứa ran, đau rát lướt qua người, nàng cố gắng kìm nén sự trống rỗng, rớt nước mắt nhìn về phía bác sĩ Triệu: “Cầu xin các người, con muốn về, con còn nhiều việc phải làm...”
Bởi vì nàng biết nếu nàng đi, nàng sẽ không còn cơ hội gặp được người nàng muốn gặp...
Chú Trần thở dài, ông không đành lòng nghe Ngôn Trăn cầu xin như vậy. Ông lặng lẽ lau nước mắt, ba Ngôn nói đúng, chỉ có làm như vậy mới bảo vệ được nàng, đây là cách duy nhất. Ông lấy điện thoại trong túi Ngôn Trăn ra, đập nát rồi quăng xuống dòng sông đang chảy xiết.
***
“Tuyết rơi, nhìn kìa, tuyết rơi rồi!”
Những âm thanh vui vẻ truyền vào tai, Cố Thanh Hà ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bông tuyết đang rơi lơ lửng dưới bầu trời tối mịt, cô kinh ngạc mà nhìn cảnh này.
“Xem xem, tuyết rơi! Tuyết đầu mùa của năm nay đó!”
“Tuyết đầu mùa đó, chụp ảnh, chụp ảnh.”
“Đẹp quá, quá đẹp.”
Ai ai cũng vui vẻ nhìn tuyết đầu mùa rơi, không chần chừ mà lấy ra điện thoại để ghi lại khoảnh khắc này. Cố Thanh Hà cũng chăm chú nhìn ra cửa sổ, cô không nghĩ hôm nay lại thực sự có tuyết đầu mùa.
Ngôn Trăn, sinh nhật vui vẻ, tuyết đầu mùa cậu thích rơi rồi.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay, lẩm ba lẩm bẩm một mình, đầu ngón tay cô chà xát thành cốc, đột nhiên, một con đau truyền qua các đầu ngón tay. Ly cà phê vốn dĩ nguyên vẹn lại nứt toạc ra.
Cố Thanh Hà lau máu trên ngón tay, đột nhiên cô thấy có gì đó không lành, cảm giác bất an mãnh liệt truyền đến.
Ngôn Trăn có bị gì không?
Nhưng Ngôn Trăn bảo cô đợi, Ngôn Trăn cũng đi cùng chú Trần nên chắc sẽ không sao. Cô nghĩ vậy, lặng lẽ ngồi nhìn thời gian trôi.
...
“Bạn ơi, cửa hàng chúng tôi phải đóng cửa, bạn của bạn đâu?”
Nhân viên nhẹ nhàng bước đến chỗ vị khách đang ngồi cạnh cửa sổ, vị khách này đã ngồi đây mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa đợi được bạn mình.
Cố Thanh Hà ngẩng đầu, hơi ngại ngại nói “xin lỗi” với nhân viên cửa hàng.
“Tôi nghĩ bạn nên gọi hỏi thử xem bạn của bạn có đến không?” Quản lý cửa hàng có lòng tốt đề nghị, vì cô thấy trên mặt cô bé này rất bi thương, làm người ta nhìn mà thương.
Cố Thanh Hà lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng, không phải cô không gọi mà cô gọi nhưng chẳng ai trả lời.
Không biết lái xe kiểu gì, đến khi dừng lại thì cô thấy mình ngừng ở Hoa Đình Viên.
Cô chỉ lo lắng nên muốn tới xem thử.
Rõ ràng trời đã tối nhưng lại có rất nhiều xe màu đen xếp hàng bên ngoài Hoa Đình Viên, còn có nhiều người đeo găng tay chuyển đồ trong khu.
Cố Thanh Hà cảm thấy có gì đó không ổn, vội xuống xe, chạy vào xem mấy người đó làm gì. Những người đó đều mang cầu vai, có trang bị vũ khí, cô còn giật mình hơn khi thấy hai người đang khiêng cây dương cầm màu trắng, cô tuyệt đối không lầm, đó là cây piano của Ngôn Trăn.
Cô muốn chạy lên xem nhưng bị nhân viên công tác chặn lại.
Cố Thanh Hà ngơ ngác nhìn mấy người khuân đồ, những thứ đó đều là đồ quý của Ngôn gia, không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không ai dám nghị luận.
Cô nhìn thấy đội trưởng Triệu trong đám đông, vừa nhìn cô liền nhận ra ông, nhanh chạy lại hỏi: “Đội trưởng Triệu, xảy ra chuyện gì sao?”
Sau khi nghe tiếng, đội trưởng Triệu đang ngậm thuốc lá, nhìn thấy cô là ông nhận ra ngay, con bé này hình như rất thân với con gái của Ngôn Đức Minh, thân thủ còn rất tốt nữa. Ông vội kéo Cố Thanh Hà sang chỗ khác, lo lắng lắc lắc đầu, ý bảo không được lớn tiếng nói về chuyện này.
“Con tìm con bé sao?” Triệu đội trưởng bất đắc dĩ nhìn con bé đang lo lắng trước mặt mình, liếc sơ là nhận ra ngay.
“Đúng vậy, gia đình Ngôn Trăn có chuyện gì sao...” Cố Thanh Hà quay đầu nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng cùng dòng người đang chen chúc phía xa.
Đội trưởng Triệu thở dài, ai ngờ Ngôn gia lại sa cơ thất thế chỉ sau một đêm, không còn gì nữa.
“Ba con bé xảy ra chuyện, nghe bảo liên quan đến mạng người, hình như còn rất nghiêm trọng. Còn bạn con thì tôi không biết, nghe bảo đi rồi. Chiều nay còn có người đến trường học điều tra, nhưng chỉ là tin đồn thôi. Dù sao Ngôn Đức Minh cũng sẽ bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình. Chúng ta chỉ là người bình thường, mấy việc này cũng chỉ có thể đứng xem. Con thấy mà, nhà con bé như thế ai nghĩ lại ra nông nỗi này...”
Cố Thanh Hà sửng sốt đứng nghe, giờ thì cô hiểu sao chú Trần lại chạy đến đón Ngôn Trăn, cô cũng hiểu sao Ngôn Trăn lại không nghe điện thoại.
Cô đứng dưới màn tuyết buốt giá, đờ đẫn nhìn mọi chuyện diễn ra.
Thật lâu sau, đôi môi run rẩy của cô cứ lẩm bẩm: “Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt...”
Không ngờ, nước mắt đã lặng lẽ chảy dài trên má cô.
Đội trưởng Triệu cũng ngạc nhiên, con bé sao khác xa với lần trước, biểu cảm của đối phương khiến người ta nhìn mà lo.
“Con... con không sao chứ?”
Cố Thanh Hà vội lau đi nước mắt, im lặng lắc đầu rồi xoay người bước đi.
Tuyết đang rơi, gió đêm lạnh lẽo thổi lên mặt, cô bước đi trên đường như linh hồn lang thang. Sự cô đơn, sợ hãi, mờ mịt cùng với sự bất lực càng khiến cô rét run, cô gần như ngừng bước, dựa người lên bức tường cạnh bên.
Cô thậm chí còn chẳng hiểu sao mình lại đi đến đây, cây cầu này là con đường duy nhất đến sân bay.
Đèn đường từ từ sáng lên, giống như sợi dây kéo ra ánh sáng nhè nhẹ, nhiều cửa sổ xung quanh cũng sáng đèn, nhưng không có cái nào vì cô mà sáng.
Cô lướt qua nhiều người trên đường, mặt ai cũng vui vẻ, hạnh phúc. Đúng vậy, hôm nay là ngày tuyết đầu mùa.
Cố Thanh Hà, nếu tỏ tình vào ngày tuyết đầu mùa, tôi nghe bảo nó sẽ trở thành hiện thực, cùng người đó mãi mãi bên nhau.
Tối nay đi xem phim có được không, xem bộ phim lãng mạn.
Không chừng chỉ hai đứa mình bao rạp.
Được rồi, ở đây ngoan ngoãn đợi tôi.
...
Tiếng cười ban trưa cứ quanh quẩn bên tai, Cố Thanh Hà nhịn không được mà run rẩy, mà nức nở.
Nàng đi rồi, đúng vậy, nàng đi rồi, cô hiểu, cho dù không từ mà biệt, cô cũng có thể hiểu.
Cậu đi rồi tôi làm sao bây giờ? Sao cậu lại có thể, sao cậu lại như vậy với tôi? Cậu bảo tôi đợi cậu mà...
Cô có thể hiểu Ngôn Trăn, nhưng cô không thể làm tê liệt dây thần kinh mỏng manh của mình.
Cô cứ lẻ loi đi trên đường, đi đến sức cùng lực kiệt, chịu không nổi mà khuỵu bên thành cầu. Cô cúi đầu, run rẩy bấm đi bấm lại cái số điện thoại gọi mãi không được kia.
“Ngôn Trăn, tôi phải làm sao bây giờ...”
Làm ơn đừng bỏ cô một mình có được không?
Tiếng khóc của cô dường như làm rung động những người lướt qua. Nó như ẩn chứa sự thống khổ cực đại. Không ai biết kể từ giây phút này, cô đã mất người quan trọng nhất cuộc đời mình. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cô bé trong đêm tuyết đầu mùa đang thất hồn lạc phách gục ngã trên cầu, chiếc cầu duy nhất dẫn đến sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.