Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 57
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 57
__________
“Không có, không có gì, chỉ nghĩ đến mấy chuyện thôi, xem hồi nên mua gì.” Ngôn Trăn tuỳ tiện đưa ra lý do, hơi ngơ ngác.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn dựa vào cửa sổ ngồi thiền, sao tự nhiên héo úa vậy?
“Tôi nghĩ xong hết rồi.” Tay phải cô cầm vô lăng, tay trái gác lên cửa sổ.
“Cậu nghĩ rồi?” Ngôn Trăn kinh ngạc.
Cố Thanh Hà gật đầu, Đàm Hằng đã gửi cho cô cái tin nhắn, nói với cô mấy thứ cậu mang đến cho Ngôn Trăn nên cô biết nàng còn thiếu gì. Tất nhiên, trợ lý cũng gửi thêm mấy thông tin của Ngôn Trăn cho cô nhưng cô không có thời gian xem kỹ.
Tóm lại, Đàm Hằng, người trà trộn trong giới giải trí nhiều năm, nhìn mặt đoán ý, chân chó nhỏ của Ngôn Trăn đã xem Cố Thanh Hà là người một nhà.
Vì vậy, cậu cũng đã đem hết mọi thông tin của Ngôn Trăn gửi cho bác sĩ Cố, cậu biết Cố Thanh Hà là sự tồn tại đặc biệt đối với Ngôn Trăn. Vì sếp thực sự muốn sống cùng cô nên phải biết người biết ta, hiểu hết mọi nguy hiểm tiềm ẩn bên người Ngôn Trăn.
Đối thủ số một: Hà Mẫn Tịnh.
Mặc dù Ngôn Trăn không coi đối phương là đối thủ, không, phải nói là nàng khá khinh thường. Nhưng cũng không hề biết Hà Mẫn Tịnh là người như nào, cô ta có thể ngây thơ trong mắt người khác nhưng thật ra lại rất xấu tính, thường dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu để vu khống đối thủ, thậm chí còn ảnh hưởng đến Ngôn Trăn, nói chung là nội tâm người này khá ác độc.
Tuy hai người chưa từng diễn chung sân khấu nhưng lại thường xuyên bị so sánh với nhau, dù sao cũng trước sau ra mắt, đều là ảnh hậu, yểu điệu, duyên dáng, tài nguyên cũng khá ấn tượng.
Nhưng mà nghe nói đại diện Trung Quốc của IQUEEN lần này là Hà Mẫn Tịnh nhưng cuối cùng lại là Ngôn Trăn, Hà Mẫn Tịnh không ký được hợp đồng như tin đồn vậy thì có thể nói nguồn lực của Lương Hạo Quần là vô ích, uổng phí. Chuyện này khiến Hà Mẫn Tịnh rất là bực bội, còn việc có muốn chơi chút thủ đoạn để trả đũa Ngôn Trăn không thì lại khó nói.
Vậy nên, Đàm Hằng rất đau đầu khi biết sếp chỉ mặc đồ thể thao rồi chạy ra mấy trung tâm thương mại để mua sắm.
Ngôn Trăn nhìn tin nhắn trợ lý nhảy trên màn hình mà bất lực thở dài. Đàm Hằng suốt ngày lo cho nàng còn hơn mẹ, chỉ là mặc đồ thể thao đi trung tâm thương mại thôi mà, sao lại mất mặt được.
Nàng, Ngôn Trăn nữ sĩ, là người rất chi bình dân.
[Sếp ơi, mấy nay Hà Mẫn Tịnh cũng ở đây. Không phải em nói chị mặc đồ thể thao không tốt nhưng em sợ mấy người đó nhàm chán chụp ảnh bêu xấu chị, em đi tìm hiểu chút lại báo với chị.]
Ngôn Trăn nhíu mày, nàng sớm biết Hà Mẫn Tịnh ở đây, lần trước ở Golden Earth đã biết, còn cùng cái tên phú nhị đại Lương Hạo Quần kia chơi vui vẻ vô cùng.
[Sao, chị mà đi sợ cô ta sao?]
Ngôn Trăn hỏi lại, nàng vốn đi theo đường riêng của mình, mà tính tình nàng cũng đâu có tốt.
[Không phải, vấn đề là hợp đồng lần trước, cô ta nhất định không vui. Cô ta biết chị quay phim ở đây nữa, nếu còn nhìn thấy bên cạnh chị chỉ có mình bác sĩ Cố thì có thể bay lên chửi chị đó, dù sao cũng phải cẩn thận.]
Ngôn Trăn thở dài, chỉ đi mua đồ đạc bình thường thôi, bị paparazzi chụp cũng chẳng sao.
Trong làng giải trí vốn là “một vũng nước tĩnh” ai cũng thấy nguy hiểm, như đi trên băng mỏng, một hành động nhỏ cũng bị người ta đem ra nói này nói kia. Huống chi nàng còn bị một con mèo bệnh coi như cái như đinh trong mắt. Nàng bực bội, vì sao không tranh đấu công bằng đi?
Nàng trầm ngâm giây lát rồi nhìn qua Cố Thanh Hà bên cạnh, khẽ cau mày, có lẽ Đàm Hằng nói đúng, bây giờ nàng còn sống cùng Cố Thanh Hà nữa, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn, cẩn thận. Không phải nàng sợ mà nàng không muốn Cố Thanh Hà bị thị phi.
“Tiểu Cố, cậu có bút không?”
Cố Thanh Hà nhìn nàng, ý bảo trong ngăn trước mặt Ngôn Trăn chắc có.
Ngôn Trăn mở ra, tìm thấy một cây bút đen, sau đó quay người, nhìn kính, tô tô vẽ vẽ lên mặt.
Sau Cố Thanh Hà đỗ xe, Ngôn Trăn quay người lại, suýt chút nữa doạ cô nhảy dựng.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo không tì vết lại xuất hiện mấy đốm đen, Ngôn Trăn dùng bút vẽ lên.
“Kỹ năng diễn hề của tôi thế nào?” Ngôn Trăn cất bút, kiêu ngạo nhìn gương.
Cố Thanh Hà ngơ ngác, chỉ có thể gật đầu: “Hoàn mỹ.”
Ngôn Trăn tức giận liếc cô, sau đó lấy cái gương nhỏ ra, cẩn thận nhìn: “Chỉ có thể nghe Đàm Hằng thôi, nếu không em ấy sẽ gửi một đống tin nhắn cho tôi mất, chắc chắn tôi sẽ không được yên. Nhưng dù sao cẩn thận cũng tốt, không thể để bị phát hiện, có người không hài lòng với tôi lắm, hình như người đó cũng ở đây?”
“Ai?” Cố Thanh Hà cau mày, nhìn Ngôn Trăn bôi bôi, lau lau.
Ngôn Trăn nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hờn dỗi: “Là đại diện đồ dưỡng da cậu dùng đó, Hà Mẫn Tịnh. Cậu thích người ta còn dùng đồ của người ta.”
Cố Thanh Hà vội phủ nhận, cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không thích, tôi cũng không biết người đó là ai, hôm nay đổi hết đi.”
Ngôn Trăn vui vẻ cười, nàng định trêu cái hũ nút này chút thôi, e rằng người này còn chưa bao giờ xem mấy chương trình giải trí gì nữa, trước đây cũng thế.
“Cô ta nhắm vào cậu à?” Cố Thanh Hà cảnh giác, biểu cảm trên mặt không đẹp mấy.
Ngôn Trăn chỉ mỉm cười, nàng không muốn nói nhiều với Cố Thanh Hà về mấy việc phức tạp như này: “Phía trước chị chị em em, trong lòng thì muốn tôi ngã ngựa, cô ta lúc nào cũng đối với tài nguyên tôi của như hổ rình mồi.”
Ngôn Trăn nói xong, nhìn qua sắc mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, nàng biết trong lòng đối phương đang rất âm trầm, lại ôn hoà nói tiếp: “Cho nên, ai cũng phải học cách thấy đủ, nếu của mình thì mình sẽ cố gắng nắm chắc, nếu không phải của mình thì không tranh không đoạt. Bây giờ tôi thấy rất đủ, ông trời đã ưu ái tôi, cho tôi ở bên cạnh Tiểu Cố, mấy thứ khác tôi không cần.”
Cố Thanh Hà nghe thấy thế thì tâm tình phẫn nộ cũng mềm như bông, cô xấu hổ, đỏ mặt, chủ động cầm gương cho Ngôn Trăn, dịu dàng nhìn người trong lòng: “Cậu nghĩ vậy sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì? Tiểu Cố, vẽ thêm hai chấm bên này được không?” Ngôn Trăn tập trung vào gương, mở mắt to, nhìn khuôn mặt đã vẽ đầy chấm đen của mình.
Cố Thanh Hà lắc đầu, cô đứng yên nhìn mọi động tác của Ngôn Trăn, mà cái người này còn móc ra hộp phấn, chuẩn bị vỗ lên mặt, cô thực sự tò mò không biết Ngôn Trăn có thể bỏ bao nhiêu đồ trong túi.
Nhưng, người trước mặt có tô vẽ như nào thì cô cũng thấy đẹp.
“Rất đẹp.”
“Cố Thanh Hà, tôi đang vẽ cho xấu, cậu nói chuyện trái lương tâm không thấy đau sao?”
“Tôi nói thật.”
Giọng nói khàn khàn của Cố Thanh Hà vang bên tai, Ngôn Trăn không chịu nổi Cố Thanh Hà nói chuyện như vậy, ướt át, gợi cảm.
Bầu không khí dày đặc đang dần tiêu tan.
Ánh sáng duy nhất họ có là chiếc đèn ô tô nhỏ trên đầu, nếu lúc này tắt đi liệu họ có hôn nhau trong bóng tối không? Đôi mắt của người này có màu khác không?
Hình ảnh đẹp đẽ hiện ra trong đầu Ngôn Trăn, nàng thấy miệng mình khô khốc.
Thậm chí, nàng còn nghe thấy tiếng mình đang nuốt nước miếng.
(Can I love? Can I love? Close to you baby~~~)
Điện thoại Ngôn Trăn vang lên rất không đúng lúc, nàng vội rút cái thứ mù quáng chết tiệt kia ra, dùng sức tắt đi, thực sự muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Cố Thanh Hà cũng kịp lùi lại, thu người, trong bóng tối, mặt cô đỏ bừng, may mà có cuộc gọi ngăn lại.
Ngôn Trăn nhặt điện thoại dưới chân nhét vào túi. Không nghĩ cũng biết là Đàm Hằng, cái tiểu gia hoả kia đang gọi nàng, nàng không trả lời.
“Tôi đi mua mỹ phẩm cho cậu trước.” Cố Thanh Hà xuống xe trước, cô đã trở lại vẻ mặt thờ ơ như thường, vòng qua mở cửa xe cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nghi ngờ: “Tiểu Cố, cậu không đi cùng tôi sao?”
“Cậu phải đi mua đồ lót mà? Đi nhìn trước xem.” Cố Thanh Hà giải thích, nói thật cô không muốn đến chỗ bán đồ lót, cô hơi xấu hổ, chưa kể còn đi cùng với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, Cố Thanh Hà vẫn dễ xấu hổ như thế.
“Ok, tôi chọn xong sẽ báo cho cậu.”
“Ừm.”
Ngôn Trăn cùng cô đi thang máy lên tầng 1, ai mà ngờ cái người mặc bộ quần áo thể thao màu xanh biển với nhiều đốm trên mặt lại là mỹ nhân, nàng cải trang quá tốt, ít nhất mấy người đi cùng không ai nhận ra Ngôn Trăn.
Thậm chí, họ chỉ nhìn đến việc, người cao ráo, duyên dáng thế sao lại nhiều tàn nhan như này, làm hư khuôn mặt đẹp.
May mắn là nàng mang kính râm che đi.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ lướt qua, dù sao phía sau còn có người đẹp đứng. Nhưng mà người đẹp lạnh lùng này áp suất hình như quá thấp, khiến người ta thấy áp lực, không ai muốn ở cùng thêm giây nữa.
“Nhìn xem, nhìn xem, bọn họ đều bảo tôi xấu.” Ngôn Trăn mỉm cười, cùng Cố Thanh Hà bước ra khỏi thang máy. Nàng nhún vai kiêu hãnh, quá nhiên là kỹ năng trang điểm nàng quá tốt, “Thế nên, tôi vừa an toàn cũng tự do.”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn mang kính râm nâu, cô thấy hơi hổ thẹn, tại sao ngày đó trong bệnh viện cô lại không nhận ra Ngôn Trăn? Mặc dù cố tưởng tượng bao nhiêu đi chăng nữa thì thực sự khác xa với trí nhớ, Ngôn Trăn...
“Còn đẹp hơn so với tưởng tượng.”
“Hửm?”
Cố Thanh Hà ý thức được thế mà cô lại nói ra, mỉm cười lắc đầu, đưa cho Ngôn Trăn một cái thẻ.
“Đây là cái gì?” Ngôn Trăn nghi hoặc, cầm lấy xem, là thẻ ngân hàng.
Cố Thanh Hà giải thích: “Hôm nay cậu không mang túi xách, chỉ có thể dùng thẻ tôi.”
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà, cô vẫn vậy, vẫn lạnh lùng nhưng mềm mại. Mà Ngôn Trăn cũng không nghĩ đến đối phương đưa thẻ cho nàng, nàng thấy khá vui vẻ, lại nhớ đến em Tiểu Cố từng bảo Tiểu Cố cho vay là muốn cả gốc lẫn lời.
“Không cần đâu, tôi dùng điện thoại cũng được mà.” Ngôn Trăn xấu hổ thoái thác.
“Điện thoại di động không an toàn.” Cố Thanh Hà bướng bỉnh, cô hi vọng Ngôn Trăn nhận lấy.
Ngôn Trăn cũng thấy đối phương kiên trì, tính cô là như vậy, thuyết phục không được đành phải cầm thẻ.
“Đúng rồi, cậu còn chưa đưa tôi mật khẩu.” Ngôn Trăn tinh nghịch hỏi, mặc dù nàng sẽ không dùng đến.
Cố Thanh Hà hơi khựng lại, cô nhìn vào Ngôn Trăn rồi nói mật khẩu: “Sinh nhật cậu.”
Ngôn Trăn mở to mắt nhìn cô.
Cố Thanh Hà đi đến trước mặt nhàng, nhìn cái khuôn mặt ngốc nghếch của Ngôn Trăn: “Cậu không biết sinh nhật mình à?”
“Không, không có.” Ngôn Trăn thấy mũi mình đau xót, vội chớp chớp mắt để tuyến lệ đáng thương không trào ra, “Tôi chỉ là không ngờ cậu lại dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu, tôi có chút vui mừng, không, là rất vui mừng.”
Mấy năm nay, nàng chưa bao giờ mừng sinh nhật. Bởi vì sợ, nàng sợ sẽ nhớ đến cái ngày đau thương ly biệt, cho nên thà rằng không bao giờ tổ chức. Nhưng lần này nghe Cố Thanh Hà nhắc đến sinh nhật thì lòng nàng lại vui. Có lẽ, Cố Thanh Hà còn trân trọng nàng hơn so với bản thân tưởng tượng.
Nàng hoảng loạn gục đầu, nàng sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Nhìn Ngôn Trăn như vậy, Cố Thanh Hà lại thấy áy náy. Thà rằng cô không nói, chờ Ngôn Trăn thanh toán lại gửi tin nhắn cho nàng.
Cô nhớ mọi thứ về Ngôn Trăn, dù là nhỏ nhất và cô chỉ có thể nhớ người đó.
Cô dựa vào bản năng, nhẹ nhàng ôm Ngôn Trăn vào lòng, cô để nàng tựa đầu vào vai, bắt chước cách an ủi của Ngôn Trăn, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng.
Cô vuốt tóc Ngôn Trăn, nhẹ giọng: “Đây là trung tâm thương mại, cậu không sợ người ta bắt gặp cậu khóc sao?”
Ngôn Trăn không dám ôm Cố Thanh Hà, vì nàng sợ đối phương sẽ bởi vậy mà buông tay, nàng biết đây là cách đối phương an ủi nàng. Nàng chỉ có thể nắm chặt quần áo cô, thấp giọng: “Không sợ.”
“Nhưng tôi không muốn cậu khóc trước mặt người khác. Cậu đợi trong xe đi rồi tôi đi mua đồ cho cậu.” Cố Thanh Hà đề nghị.
Ngôn Trăn nhanh lắc đầu, nàng biết Cố Thanh Hà nhát, bác sĩ Cố sẽ không vào cửa hàng đồ lót đâu, mà nàng cũng không muốn làm cô khó xử.
“Cậu không sợ tôi quẹt nát thẻ cậu à?” Ngôn Trăn trêu.
Cố Thanh Hà nhướng mày, lòng cô toát ra sự kiêu hãnh, làm vẻ mặt không ai bì nổi, cũng hơi cao giọng hơn: “Thẻ tôi, tuỳ ý cậu quẹt.”
Ngôn Trăn kìm nén nhịp tim đang đập như điên của mình, cái câu bá đạo chết tiệt có thật ở ngoài đời thực sự có sức sát thương chết người.
__________
Bà Têy:
Tiểu Cố: Tôi muốn tiêu tiền cho Ngôn Trăn!!!!!
Có lẽ dấu hiệu của việc thích ai là muốn chi tiền cho họ.
____
Mấy bà thức ghê thiệt, ngủ đi các mẹ ơiiii
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 57
__________
“Không có, không có gì, chỉ nghĩ đến mấy chuyện thôi, xem hồi nên mua gì.” Ngôn Trăn tuỳ tiện đưa ra lý do, hơi ngơ ngác.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn dựa vào cửa sổ ngồi thiền, sao tự nhiên héo úa vậy?
“Tôi nghĩ xong hết rồi.” Tay phải cô cầm vô lăng, tay trái gác lên cửa sổ.
“Cậu nghĩ rồi?” Ngôn Trăn kinh ngạc.
Cố Thanh Hà gật đầu, Đàm Hằng đã gửi cho cô cái tin nhắn, nói với cô mấy thứ cậu mang đến cho Ngôn Trăn nên cô biết nàng còn thiếu gì. Tất nhiên, trợ lý cũng gửi thêm mấy thông tin của Ngôn Trăn cho cô nhưng cô không có thời gian xem kỹ.
Tóm lại, Đàm Hằng, người trà trộn trong giới giải trí nhiều năm, nhìn mặt đoán ý, chân chó nhỏ của Ngôn Trăn đã xem Cố Thanh Hà là người một nhà.
Vì vậy, cậu cũng đã đem hết mọi thông tin của Ngôn Trăn gửi cho bác sĩ Cố, cậu biết Cố Thanh Hà là sự tồn tại đặc biệt đối với Ngôn Trăn. Vì sếp thực sự muốn sống cùng cô nên phải biết người biết ta, hiểu hết mọi nguy hiểm tiềm ẩn bên người Ngôn Trăn.
Đối thủ số một: Hà Mẫn Tịnh.
Mặc dù Ngôn Trăn không coi đối phương là đối thủ, không, phải nói là nàng khá khinh thường. Nhưng cũng không hề biết Hà Mẫn Tịnh là người như nào, cô ta có thể ngây thơ trong mắt người khác nhưng thật ra lại rất xấu tính, thường dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu để vu khống đối thủ, thậm chí còn ảnh hưởng đến Ngôn Trăn, nói chung là nội tâm người này khá ác độc.
Tuy hai người chưa từng diễn chung sân khấu nhưng lại thường xuyên bị so sánh với nhau, dù sao cũng trước sau ra mắt, đều là ảnh hậu, yểu điệu, duyên dáng, tài nguyên cũng khá ấn tượng.
Nhưng mà nghe nói đại diện Trung Quốc của IQUEEN lần này là Hà Mẫn Tịnh nhưng cuối cùng lại là Ngôn Trăn, Hà Mẫn Tịnh không ký được hợp đồng như tin đồn vậy thì có thể nói nguồn lực của Lương Hạo Quần là vô ích, uổng phí. Chuyện này khiến Hà Mẫn Tịnh rất là bực bội, còn việc có muốn chơi chút thủ đoạn để trả đũa Ngôn Trăn không thì lại khó nói.
Vậy nên, Đàm Hằng rất đau đầu khi biết sếp chỉ mặc đồ thể thao rồi chạy ra mấy trung tâm thương mại để mua sắm.
Ngôn Trăn nhìn tin nhắn trợ lý nhảy trên màn hình mà bất lực thở dài. Đàm Hằng suốt ngày lo cho nàng còn hơn mẹ, chỉ là mặc đồ thể thao đi trung tâm thương mại thôi mà, sao lại mất mặt được.
Nàng, Ngôn Trăn nữ sĩ, là người rất chi bình dân.
[Sếp ơi, mấy nay Hà Mẫn Tịnh cũng ở đây. Không phải em nói chị mặc đồ thể thao không tốt nhưng em sợ mấy người đó nhàm chán chụp ảnh bêu xấu chị, em đi tìm hiểu chút lại báo với chị.]
Ngôn Trăn nhíu mày, nàng sớm biết Hà Mẫn Tịnh ở đây, lần trước ở Golden Earth đã biết, còn cùng cái tên phú nhị đại Lương Hạo Quần kia chơi vui vẻ vô cùng.
[Sao, chị mà đi sợ cô ta sao?]
Ngôn Trăn hỏi lại, nàng vốn đi theo đường riêng của mình, mà tính tình nàng cũng đâu có tốt.
[Không phải, vấn đề là hợp đồng lần trước, cô ta nhất định không vui. Cô ta biết chị quay phim ở đây nữa, nếu còn nhìn thấy bên cạnh chị chỉ có mình bác sĩ Cố thì có thể bay lên chửi chị đó, dù sao cũng phải cẩn thận.]
Ngôn Trăn thở dài, chỉ đi mua đồ đạc bình thường thôi, bị paparazzi chụp cũng chẳng sao.
Trong làng giải trí vốn là “một vũng nước tĩnh” ai cũng thấy nguy hiểm, như đi trên băng mỏng, một hành động nhỏ cũng bị người ta đem ra nói này nói kia. Huống chi nàng còn bị một con mèo bệnh coi như cái như đinh trong mắt. Nàng bực bội, vì sao không tranh đấu công bằng đi?
Nàng trầm ngâm giây lát rồi nhìn qua Cố Thanh Hà bên cạnh, khẽ cau mày, có lẽ Đàm Hằng nói đúng, bây giờ nàng còn sống cùng Cố Thanh Hà nữa, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn, cẩn thận. Không phải nàng sợ mà nàng không muốn Cố Thanh Hà bị thị phi.
“Tiểu Cố, cậu có bút không?”
Cố Thanh Hà nhìn nàng, ý bảo trong ngăn trước mặt Ngôn Trăn chắc có.
Ngôn Trăn mở ra, tìm thấy một cây bút đen, sau đó quay người, nhìn kính, tô tô vẽ vẽ lên mặt.
Sau Cố Thanh Hà đỗ xe, Ngôn Trăn quay người lại, suýt chút nữa doạ cô nhảy dựng.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo không tì vết lại xuất hiện mấy đốm đen, Ngôn Trăn dùng bút vẽ lên.
“Kỹ năng diễn hề của tôi thế nào?” Ngôn Trăn cất bút, kiêu ngạo nhìn gương.
Cố Thanh Hà ngơ ngác, chỉ có thể gật đầu: “Hoàn mỹ.”
Ngôn Trăn tức giận liếc cô, sau đó lấy cái gương nhỏ ra, cẩn thận nhìn: “Chỉ có thể nghe Đàm Hằng thôi, nếu không em ấy sẽ gửi một đống tin nhắn cho tôi mất, chắc chắn tôi sẽ không được yên. Nhưng dù sao cẩn thận cũng tốt, không thể để bị phát hiện, có người không hài lòng với tôi lắm, hình như người đó cũng ở đây?”
“Ai?” Cố Thanh Hà cau mày, nhìn Ngôn Trăn bôi bôi, lau lau.
Ngôn Trăn nhướng đôi lông mày xinh đẹp, hờn dỗi: “Là đại diện đồ dưỡng da cậu dùng đó, Hà Mẫn Tịnh. Cậu thích người ta còn dùng đồ của người ta.”
Cố Thanh Hà vội phủ nhận, cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không thích, tôi cũng không biết người đó là ai, hôm nay đổi hết đi.”
Ngôn Trăn vui vẻ cười, nàng định trêu cái hũ nút này chút thôi, e rằng người này còn chưa bao giờ xem mấy chương trình giải trí gì nữa, trước đây cũng thế.
“Cô ta nhắm vào cậu à?” Cố Thanh Hà cảnh giác, biểu cảm trên mặt không đẹp mấy.
Ngôn Trăn chỉ mỉm cười, nàng không muốn nói nhiều với Cố Thanh Hà về mấy việc phức tạp như này: “Phía trước chị chị em em, trong lòng thì muốn tôi ngã ngựa, cô ta lúc nào cũng đối với tài nguyên tôi của như hổ rình mồi.”
Ngôn Trăn nói xong, nhìn qua sắc mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, nàng biết trong lòng đối phương đang rất âm trầm, lại ôn hoà nói tiếp: “Cho nên, ai cũng phải học cách thấy đủ, nếu của mình thì mình sẽ cố gắng nắm chắc, nếu không phải của mình thì không tranh không đoạt. Bây giờ tôi thấy rất đủ, ông trời đã ưu ái tôi, cho tôi ở bên cạnh Tiểu Cố, mấy thứ khác tôi không cần.”
Cố Thanh Hà nghe thấy thế thì tâm tình phẫn nộ cũng mềm như bông, cô xấu hổ, đỏ mặt, chủ động cầm gương cho Ngôn Trăn, dịu dàng nhìn người trong lòng: “Cậu nghĩ vậy sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì? Tiểu Cố, vẽ thêm hai chấm bên này được không?” Ngôn Trăn tập trung vào gương, mở mắt to, nhìn khuôn mặt đã vẽ đầy chấm đen của mình.
Cố Thanh Hà lắc đầu, cô đứng yên nhìn mọi động tác của Ngôn Trăn, mà cái người này còn móc ra hộp phấn, chuẩn bị vỗ lên mặt, cô thực sự tò mò không biết Ngôn Trăn có thể bỏ bao nhiêu đồ trong túi.
Nhưng, người trước mặt có tô vẽ như nào thì cô cũng thấy đẹp.
“Rất đẹp.”
“Cố Thanh Hà, tôi đang vẽ cho xấu, cậu nói chuyện trái lương tâm không thấy đau sao?”
“Tôi nói thật.”
Giọng nói khàn khàn của Cố Thanh Hà vang bên tai, Ngôn Trăn không chịu nổi Cố Thanh Hà nói chuyện như vậy, ướt át, gợi cảm.
Bầu không khí dày đặc đang dần tiêu tan.
Ánh sáng duy nhất họ có là chiếc đèn ô tô nhỏ trên đầu, nếu lúc này tắt đi liệu họ có hôn nhau trong bóng tối không? Đôi mắt của người này có màu khác không?
Hình ảnh đẹp đẽ hiện ra trong đầu Ngôn Trăn, nàng thấy miệng mình khô khốc.
Thậm chí, nàng còn nghe thấy tiếng mình đang nuốt nước miếng.
(Can I love? Can I love? Close to you baby~~~)
Điện thoại Ngôn Trăn vang lên rất không đúng lúc, nàng vội rút cái thứ mù quáng chết tiệt kia ra, dùng sức tắt đi, thực sự muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Cố Thanh Hà cũng kịp lùi lại, thu người, trong bóng tối, mặt cô đỏ bừng, may mà có cuộc gọi ngăn lại.
Ngôn Trăn nhặt điện thoại dưới chân nhét vào túi. Không nghĩ cũng biết là Đàm Hằng, cái tiểu gia hoả kia đang gọi nàng, nàng không trả lời.
“Tôi đi mua mỹ phẩm cho cậu trước.” Cố Thanh Hà xuống xe trước, cô đã trở lại vẻ mặt thờ ơ như thường, vòng qua mở cửa xe cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nghi ngờ: “Tiểu Cố, cậu không đi cùng tôi sao?”
“Cậu phải đi mua đồ lót mà? Đi nhìn trước xem.” Cố Thanh Hà giải thích, nói thật cô không muốn đến chỗ bán đồ lót, cô hơi xấu hổ, chưa kể còn đi cùng với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, Cố Thanh Hà vẫn dễ xấu hổ như thế.
“Ok, tôi chọn xong sẽ báo cho cậu.”
“Ừm.”
Ngôn Trăn cùng cô đi thang máy lên tầng 1, ai mà ngờ cái người mặc bộ quần áo thể thao màu xanh biển với nhiều đốm trên mặt lại là mỹ nhân, nàng cải trang quá tốt, ít nhất mấy người đi cùng không ai nhận ra Ngôn Trăn.
Thậm chí, họ chỉ nhìn đến việc, người cao ráo, duyên dáng thế sao lại nhiều tàn nhan như này, làm hư khuôn mặt đẹp.
May mắn là nàng mang kính râm che đi.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ lướt qua, dù sao phía sau còn có người đẹp đứng. Nhưng mà người đẹp lạnh lùng này áp suất hình như quá thấp, khiến người ta thấy áp lực, không ai muốn ở cùng thêm giây nữa.
“Nhìn xem, nhìn xem, bọn họ đều bảo tôi xấu.” Ngôn Trăn mỉm cười, cùng Cố Thanh Hà bước ra khỏi thang máy. Nàng nhún vai kiêu hãnh, quá nhiên là kỹ năng trang điểm nàng quá tốt, “Thế nên, tôi vừa an toàn cũng tự do.”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn mang kính râm nâu, cô thấy hơi hổ thẹn, tại sao ngày đó trong bệnh viện cô lại không nhận ra Ngôn Trăn? Mặc dù cố tưởng tượng bao nhiêu đi chăng nữa thì thực sự khác xa với trí nhớ, Ngôn Trăn...
“Còn đẹp hơn so với tưởng tượng.”
“Hửm?”
Cố Thanh Hà ý thức được thế mà cô lại nói ra, mỉm cười lắc đầu, đưa cho Ngôn Trăn một cái thẻ.
“Đây là cái gì?” Ngôn Trăn nghi hoặc, cầm lấy xem, là thẻ ngân hàng.
Cố Thanh Hà giải thích: “Hôm nay cậu không mang túi xách, chỉ có thể dùng thẻ tôi.”
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà, cô vẫn vậy, vẫn lạnh lùng nhưng mềm mại. Mà Ngôn Trăn cũng không nghĩ đến đối phương đưa thẻ cho nàng, nàng thấy khá vui vẻ, lại nhớ đến em Tiểu Cố từng bảo Tiểu Cố cho vay là muốn cả gốc lẫn lời.
“Không cần đâu, tôi dùng điện thoại cũng được mà.” Ngôn Trăn xấu hổ thoái thác.
“Điện thoại di động không an toàn.” Cố Thanh Hà bướng bỉnh, cô hi vọng Ngôn Trăn nhận lấy.
Ngôn Trăn cũng thấy đối phương kiên trì, tính cô là như vậy, thuyết phục không được đành phải cầm thẻ.
“Đúng rồi, cậu còn chưa đưa tôi mật khẩu.” Ngôn Trăn tinh nghịch hỏi, mặc dù nàng sẽ không dùng đến.
Cố Thanh Hà hơi khựng lại, cô nhìn vào Ngôn Trăn rồi nói mật khẩu: “Sinh nhật cậu.”
Ngôn Trăn mở to mắt nhìn cô.
Cố Thanh Hà đi đến trước mặt nhàng, nhìn cái khuôn mặt ngốc nghếch của Ngôn Trăn: “Cậu không biết sinh nhật mình à?”
“Không, không có.” Ngôn Trăn thấy mũi mình đau xót, vội chớp chớp mắt để tuyến lệ đáng thương không trào ra, “Tôi chỉ là không ngờ cậu lại dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu, tôi có chút vui mừng, không, là rất vui mừng.”
Mấy năm nay, nàng chưa bao giờ mừng sinh nhật. Bởi vì sợ, nàng sợ sẽ nhớ đến cái ngày đau thương ly biệt, cho nên thà rằng không bao giờ tổ chức. Nhưng lần này nghe Cố Thanh Hà nhắc đến sinh nhật thì lòng nàng lại vui. Có lẽ, Cố Thanh Hà còn trân trọng nàng hơn so với bản thân tưởng tượng.
Nàng hoảng loạn gục đầu, nàng sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Nhìn Ngôn Trăn như vậy, Cố Thanh Hà lại thấy áy náy. Thà rằng cô không nói, chờ Ngôn Trăn thanh toán lại gửi tin nhắn cho nàng.
Cô nhớ mọi thứ về Ngôn Trăn, dù là nhỏ nhất và cô chỉ có thể nhớ người đó.
Cô dựa vào bản năng, nhẹ nhàng ôm Ngôn Trăn vào lòng, cô để nàng tựa đầu vào vai, bắt chước cách an ủi của Ngôn Trăn, vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng.
Cô vuốt tóc Ngôn Trăn, nhẹ giọng: “Đây là trung tâm thương mại, cậu không sợ người ta bắt gặp cậu khóc sao?”
Ngôn Trăn không dám ôm Cố Thanh Hà, vì nàng sợ đối phương sẽ bởi vậy mà buông tay, nàng biết đây là cách đối phương an ủi nàng. Nàng chỉ có thể nắm chặt quần áo cô, thấp giọng: “Không sợ.”
“Nhưng tôi không muốn cậu khóc trước mặt người khác. Cậu đợi trong xe đi rồi tôi đi mua đồ cho cậu.” Cố Thanh Hà đề nghị.
Ngôn Trăn nhanh lắc đầu, nàng biết Cố Thanh Hà nhát, bác sĩ Cố sẽ không vào cửa hàng đồ lót đâu, mà nàng cũng không muốn làm cô khó xử.
“Cậu không sợ tôi quẹt nát thẻ cậu à?” Ngôn Trăn trêu.
Cố Thanh Hà nhướng mày, lòng cô toát ra sự kiêu hãnh, làm vẻ mặt không ai bì nổi, cũng hơi cao giọng hơn: “Thẻ tôi, tuỳ ý cậu quẹt.”
Ngôn Trăn kìm nén nhịp tim đang đập như điên của mình, cái câu bá đạo chết tiệt có thật ở ngoài đời thực sự có sức sát thương chết người.
__________
Bà Têy:
Tiểu Cố: Tôi muốn tiêu tiền cho Ngôn Trăn!!!!!
Có lẽ dấu hiệu của việc thích ai là muốn chi tiền cho họ.
____
Mấy bà thức ghê thiệt, ngủ đi các mẹ ơiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.