Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 69

Tố Tây

14/07/2024

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 69

___________

Cố Thanh Hà do dự, cô không nghĩ Ngôn Trăn lại nghĩ thế, vậy nên trên khuôn mặt lạnh lùng của cô lại dần xuất hiện nụ cười hiếm hoi. Câu trả lời của Ngôn Trăn làm cô ấm lòng, giống như băng trên mặt hồ xuất hiện gợn sóng, sau đó mọi thứ biến tan.

Cô cúi đầu, đưa đĩa thịt bò đã cắt cho ngôn Trăn.

“Sao thế?” Ngôn Trăn mở to mắt nhìn miếng thịt bò được cắt gọn.

Cố Thanh Hà mang phần của Ngôn Trăn về chỗ mình, giọng rõ ràng cao hơn, chứng tỏ tâm tình cô rất tốt.

“Đừng nghi ngờ tay nghề bác sĩ.”

“Hmmm... sao nghe hơi sợ vậy?” Ngôn Trăn tinh nghịch, khoé môi cũng nở ra vô số nụ hoa bởi vì sự chu đáo của Cố Thanh Hà. Mười một năm trước nàng cũng làm vậy vì đối phương.

Họ nhìn nhau mỉm cười, Cố Thanh Hà thực sự tận hưởng khoảng thời gian này. Nhiều năm như vậy, cô cũng chưa bao giờ dám mơ mình cùng Ngôn Trăn thân mật dùng cơm, đến mơ cô cũng không dám mơ.

Họ nói chuyện với nhau, vừa cười vừa nói, thỉnh thoảng lại trêu nhau một chút. Đương nhiên Ngôn Trăn vẫn nói nhiều hơn, nàng nói, cô nghe, thực sự cảnh tượng xa xỉ này nằm mơ cô cũng không dám tưởng, xa xỉ làm người mê luyến.

“Tiểu Cố.” Ngôn Trăn gọi.

“Hửm?” Cố Thanh Hà ngẩng đầu.

Ngôn Trăn vén lọn tóc ra sau tai, sau đó ngượng ngùng “Tôi rất vui“. Ngôn Trăn nói xong vội cắn miếng bánh nhỏ vào miệng.

Cố Thanh Hà sửng sốt, cô nhẹ giọng: “Tôi cũng vậy.”

“Cảm giác như chúng ta sống chung nhiều năm vậy. Thỉnh thoảng ra ăn bữa cơm lãng mạn dưới nến. Không biết so sánh vậy có đúng hay không nữa, nhưng từ đáy lòng tôi nghĩ vậy, cậu không được trêu tôi.” Ngôn Trăn phồng má nhặt quả anh đào bỏ vào miệng xong nhăn mặt, không hổ là món tráng miệng giữ khách của chỗ này.

Cố Thanh Hà nhìn biểu tình sống động của Ngôn Trăn không nhịn được khoé môi, cô cảm thấy Ngôn Trăn vẫn vậy, trong mắt có ánh sáng dịu dàng, chỉ có ánh sáng này mới làm cô cảm thấy thoải mái.

“Ngôn Trăn.”

Ngôn Trăn nhìn cô, chỉ thấy Cố Thanh Hà vươn tay, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào miệng mình.

Ngôn Trăn vô thức lùi về sau.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói lạnh lùng có phần cường thế khiến Ngôn Trăn ngồi yên, đầu ngón tay kia nhẹ nhàng xoa khoé miệng, xoa cho đến khi vết kem nghịch ngợm trên miệng sạch đi.

Nhưng mà, lại xuất hiện một màn mà nàng không thể tin....

Cố Thanh Hà lại tránh đi chiếc khăn nàng muốn lau tay cho cô, thay vào đó là mút hết kem trên đầu ngón tay.

Nàng có thể thấy đôi môi đỏ mọng của Cố Thanh Hà hơi hé ra, sau đó cô chậm rãi mút vệt kem màu trắng. Ngôn Trăn nhìn nóng hết cả người, cái hành động gợi tình khiến nàng quá thẹn thùng vậy mà đối phương lại không nhận ra.

Ngôn Trăn nuốt khan, lúc này nàng khát, quá khát.

“Tiểu Cố.”

“Hửm?”

Cái âm gợi cảm, mê người trỗi dậy.

Ngôn Trăn lắc đầu, cảm giác bữa cơm này nàng toàn nghĩ đến chuyện đó. Không, không xong, Cố Thanh Hà không làm gì hết, không, cô chỉ đang câu dẫn nàng mà thôi.

“Cậu không biết cậu vừa mới... Ừm, là cái đó đó sao?” Ngôn Trăn khó mở miệng nên chỉ nói giữa chừng.

Khuôn mặt lạnh băng của Cố Thanh hà hơi khó hiểu: “Sao vậy?”

“Cậu vừa mới mút kem đó.” Ngôn Trăn cố gắng kiểm soát giọng điệu, ý bảo Cố Thanh Hà cố nắm cái trọng điểm đi.

Cố Thanh Hà chớp mắt, nghe theo lời Ngôn Trăn: “Vị cũng khá ngon.”

“Khá ngon.” Nhưng nó đâu có phải trọng điểm?!

Ngôn Trăn sắp điên tới, Cố Thanh Hà trả lời như rồi khiến nàng thấy cô cố ý, nhưng Tiểu Cố lại đơn giản, thuần khiến như vậy cơ mà, hình như không có ý làm vậy đâu, không giống với loại trêu chọc..? Ngôn Trăn vẫn vô thức cho rằng Cố Thanh Hà chỉ đang ân cần lau kem trên môi cho mình mà thôi.



Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn cứ nói lại nghẹn nên lên tiếng trước, vẫn bình tĩnh: “Tôi muốn nếm thử chút thôi, món tôi không món giống cậu.”

Lúc này Ngôn Trăn mới thấy đồ tráng miệng của mình khác với Cố Thanh Hà, hoá ra đối phương muốn nếm thử. Ngôn Trăn lại thấy do mình nghĩ nhiều, tức giận đẩy cái bánh anh đào nhỏ cho Cố Thanh Hà: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, cho cậu ăn hết.”

Cố Thanh Hà nhướng mày nhận lấy.

Ngôn Trăn nheo mắt nhìn đôi môi anh đào đang hé ra cắn miếng bánh chết tiệt kia, vẻ mặt lại không tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Tất nhiên, vẫn không chịu nổi mà lén nhìn qua, trời đất ơi, nàng điên mất, nàng phải bình tĩnh.

“Cậu sao vậy?” Cố Thanh Hà nhìn nàng, lo lắng nhìn khoé mắt đỏ ửng của Ngôn Trăn.

“Không có, ăn đồ của cậu đi.” Ngôn Trăn hung dữ với cô, cơ thể nàng cứ bồn chồn như muốn cháy, nàng không muốn Cố Thanh Hà nhìn nàng.

Cố Thanh Hà ngoan ngoãn cúi đầu liền, không ai phát hiện đôi môi xinh đẹp của cô đang nhếch lên.

Ngoài cửa sổ vẫn mưa phùn, đôi mắt đẹp của Ngôn Trăn đang ngắm nhìn cảnh đêm vạn dặm, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, dù trời mưa cũng chẳng ngăn được sự hứng thú của mấy đôi tình nhân.

Tựa như nàng và Cố Thanh Hà, cùng ngắm trời mưa, cùng nhau ăn tối, hưởng thụ màn đêm yên tĩnh tốt đẹp.

“Sao lúc nào cậu ăn đồ tráng miệng cũng sang vậy? Tôi còn mong cậu dính kem để có thể cười cậu.” Ngôn Trăn nói đùa, nhìn Cố Thanh Hà buông nĩa.

Cố Thanh Hà suy nghĩ: “Có lẽ đôi ta trời sinh bất đồng.”

Ngôn Trăn vuốt tóc, nghiến răng nghiến lợi cầm thìa: “Tiểu Cố, đừng để tôi đánh cậu trước nhiều người.”

“Cậu dùng cái muỗng uy hiếp tôi?” Cố Thanh Hà mỉm cười.

“Ai bảo cậu cứ độc mồm độc miệng.” Ngôn Trăn giả vờ buồn bực phun lời đắng cay.

“Cậu không thích sao?” Cố Thanh Hà chẳng thèm suy nghĩ mà buộc miệng thốt ra, nói xong bản thân cô cũng ngạc nhiên.

Không thích sao?

Đây là Cố Thanh Hà tự hỏi.

Ngôn Trăn không ngờ cái gia hoả ngạo kiều này lại thẳng thắn thế, nàng còn không biết Cố Thanh Hà hỏi thích ở đây là thích gì? Bởi vì, nàng thích mọi thứ ở cô.

“Không thích gì? Không thích ăn tối với cậu à, dù sao tôi cũng hiếm khi đi ăn cùng người khác.” Ngôn Trăn luôn cảm thấy đối phương lúc nào cũng nắm mũi mình, sau đó hậu tri hậu giác mới nhận ra.

“Đúng rồi.” Cố Thanh Hà gật đầu, trong lòng cô nở một đoá hoa nhỏ, sau đó lại càng nở nhiều hoa. Cô vẫn vân đạm phong khinh, không có biểu cảm gì khác.

Đáng giận.

Nàng còn nhớ Cố Thanh Hà từng nói mình lôi thôi, thiếu lễ thiếu nghĩa, đãng trí, chơi xấu, đây là mấy cái từ “đẹp” để hình dung nàng, Ngôn Trăn rất mang thù.

Ngôn Trăn trừng mắt với bác sĩ Cố, cái người kia nhìn như băng, lại ngạo kiều thực chất rất độc mồm, độc miệng. Tiểu Cố không có thay đổi, vốn dĩ tính cách vẫn thế, nhưng bản thân nàng lại ngày càng mê muội, chính nàng yên lặng, thích thầm mười một năm.

Ngôn Trăn lại phát hiện mình yêu người này hẳn mười một năm.

Ôi, cảm động bản thân quá đi mất.

“Tiểu Cố, cậu... từng có bạn trai chưa?”

Ngôn Trăn dùng tư cách bạn bè để hỏi chuyện, khó tránh nàng hỏi về vấn đề tình cảm, nàng muốn hỏi, rất muốn hỏi, nàng muốn biết mười một năm nàng không ở đây, có ai đã từng khiến Cố Thanh Hà phải lòng chưa, nếu có thì chắc nàng sẽ rất hâm mộ đối phương.

Mà rõ ràng, câu hỏi nàng cũng khiến Cố Thanh Hà khựng lại, sau đó cô nói: “Không có.”

“Ừm.” Ngôn Trăn gật đầu, hỏi tiếp: “Còn... bạn gái thì sao? Cậu biết tôi có thể chấp nhận mà, hơn nữa...”

“Tôi biết.” Cố Thanh Hà bất đắc dĩ cười: “Cũng không có, cậu hẳn nên hỏi tôi từng yêu đương chưa mới đúng. Câu trả lời cũng vậy, chưa từng.”

Ngôn Trăn kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hà, người kia cũng giống như nàng, giọng nàng thực nhẹ, tiếp tục hỏi: “Còn giờ thì sao, cậu có thích ai không?”

Cố Thanh Hà nghe đối phương hỏi thế thì do dự, sau đó mất tự nhiên cúi đầu nhìn nơi khác. Cô không đoán được Ngôn Trăn sẽ hỏi việc này, khiến cô trở tay không kịp.

“Cậu nghĩ sao?” Cố Thanh Hà vứt vấn đề cho Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nhếch môi cười: “Cậu thật là, tôi hỏi cậu mà sao giờ cậu hỏi lại tôi rồi.”

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn mà trong lòng bất an. Tuy vậy cô lại hy vọng Ngôn Trăn nhìn thấy, dù chỉ một chút, một chút thôi, như vậy cô có thể tin tưởng Ngôn Trăn sẽ không từ chối tình cảm của mình.

“Cậu nghĩ tôi sẽ thích ai?” Giọng Cố Thanh Hà khẩn trương khác thường, cô cẩn thận nhìn Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn bị đối phương hỏi lại nên hơi hoảng hồn, nàng cũng chẳng ngờ đối phương lại cứng đầu thế, nàng còn tưởng Cố Thanh Hà không thích vấn đề này nên sẽ yêu cầu nàng đừng hỏi, nhưng cuối cùng lại còn làm nàng phải trả lời.

Hy vọng cậu thích tôi.



Ngôn Trăn vốn muốn nói vậy nhưng lời đến môi lại nuốt xuống, nhướng nhướng mày, làm như không để ý mà đùa: “Cậu thích tôi sao? Không thể nào...”

Nàng nói xong thì mỉm cười nhìn Cố Thanh Hà.

Thấy người đối diện cười vui vẻ như thế, Cố Thanh Hà lại thấy chua xót trong lòng. Ngôn Trăn chắc cũng không nghĩ đến đâu, cho dù cô đưa ra giả thuyết như vậy cũng tự mình thấy buồn cười.

Cố Thanh Hà cầm ly nước chậm hớp một ngụm, cô hơi khó chịu lau đi khoé miệng, do dự rồi lấy lại bình tĩnh, phủ nhận: “Tất nhiên... không có.“. Truyện Đô Thị

Nhưng Cố Thanh Hà không phát hiện một chuyện, lúc cô phủ nhận thì Ngôn Trăn đã cúi đầu, nàng mất tự nhiên nắm chặt ly rượu vang đỏ.

“Ừm, vậy sao.” Ngôn Trăn cười rất khoa trương, nàng chỉ dám cúi đầu mân mê đĩa salad, bên cạnh đó cũng phe phẩy lắc đầu, nàng muốn khóc đến nơi, “Tôi đùa chút thôi, vì you are my gr...”

“Great friend?”

“Gravity.”

Hai người gần như nói cùng lúc, nhưng giọng Cố Thanh Hà lớn hơn mà giọng Ngôn Trăn lại rất nhỏ, không muốn Cố Thanh Hà nghe rõ.

Cố Thanh Hà nghi hoặc nhìn Ngôn Trăn, mà cái lời Ngôn Trăn với cô không phải chung một từ, cô cũng không nghe thấy nàng nói gì.

Ngôn Trăn ngẩng đầu, há miệng thở dốc, nàng cười một cái. Bạn thân, bạn thân nhất, hai thứ này luôn do Cố Thanh Hà gánh vác, nàng với Cố Thanh Hà tất nhiên là quan hệ này rồi. “Đúng rồi, cậu là bạn thân nhất của tôi.”

So sad.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà mà chả nói lời nào, nàng quay đầu sang cửa sổ rồi hỏi: “Vậy... vậy cậu luôn bên cạnh tôi đúng không?”

“Cho dù đi theo cậu xuống địa ngục tôi cũng vui.”

Ngôn Trăn không nghe được câu trả lời đó của Cố Thanh Hà, nàng chậm rãi đứng dậy đi qua chỗ đối phương. Rõ ràng là tâm tình Cố Thanh Hà không tốt, nàng vội ôm mặt đối phương qua: “Tôi không tốt, là lỗi của tôi. Tôi không nên nói về chủ đề này. Tiểu Cố tha lỗi cho tôi nha.”

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, sự mất mát vô tận trong lòng như như nhấn chìm tim cô, cô quyết định không muốn nhìn về Ngôn Trăn. “Tôi nói thật, cậu muốn làm gì tôi cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu... cậu đừng bỏ rơi tôi nữa, chỉ như thế thôi, duy nhất một yêu cầu.” Cô không biết phải nói sao nữa, bạn thân cũng được, gì cũng được, miễn là nàng đừng bỏ rơi cô là được.

“Được, được, được rồi, tôi móc ngoéo với cậu nha.” Ngôn Trăn nắm lấy tay trái Cố Thanh Hà làm bộ ngoéo tay cùng cô. Kết quả Cố Thanh Hà lại không nể tình mà nắm chặt tay: “Ý cậu là sao? Không cho tôi mặt mũi à?”

“Cậu qua loa.” Cố Thanh Hà nhướng mày, cô không vui.

“Cậu đừng như vậy mà, nếu không tôi sẽ cù lét cậu trước nhiều người nha.” Ngôn Trăn nhìn nhãi ranh kiêu ngạo kia, nàng không trị được cô sao, “Đưa tay ra, chủ động đi.”

Cố Thanh Hà miễn cưỡng đưa tay, Ngôn Trăn vội kéo lại gần, nói với đối phương một câu yêu thương.

“Tôi thề với cậu, Ngôn Trăn, tuyệt đối không rời khỏi cậu nửa bước, trừ khi cậu...”

“Không có trừ khi.”

Cố Thanh Hà không muốn nghe, cô nắm lại tay Ngôn Trăn, cô sẽ bảo vệ người trước mặt cả đời.

“Được, nhưng tôi sẽ không xuống địa ngục đâu, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ngôn Trăn đang xoa đầu Cố Thanh Hà phải phụt cười

Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm hàng mi dài của Ngôn Trăn, nhưng bắn ra một câu khiến Ngôn Trăn sắp cười ra tiếng.

“Cậu cũng không thể phụ tôi.”

Trước tiên Ngôn Trăn sửng sốt, sau đó lại ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hà: “Cậu... cậu nói gì?”

“Cậu không được phụ tôi.” Cố Thanh Hà lặp lại.

“Tiểu Cố, cậu học cái này từ ai đó? Cậu biết nghĩa là gì không?” Ngôn Trăn buồn cười điểm điểm mũi đối phương.

Cố Thanh Hà siết chặt tay Ngôn Trăn, lẩm bẩm một mình: “Lúc đó vô tình thấy cậu trong “Vô song” nói vậy đó.”

“... Đừng tuỳ tiện học mấy thứ như vậy.” Ngôn Trăn thấy dở khóc dở cười, Cố Thanh Hà dùng không đúng ngữ cảnh, như kiểu hai người đã yêu nhau vậy, điều đó sẽ làm Ngôn Trăn sinh ra ảo giác: “Biết không?”

“Nói chung là cậu không được phụ tôi.”

“Được được, quyết không phụ cậu.”

___________

Bà Têy:

Thế giới của Cố Thanh Hà được tạo nên từ lý trí nhưng cô sẵn sàng buông bỏ mọi sự lạnh nhạt, thờ ơ, cao ngạo vì Ngôn Trăn, cô muốn cố gắng thể hiện nội tâm cô đơn của mình với nàng.

Thế giới tình cảm của cô lại khác, đó là sự mẫn cảm, sự tự ti. Ngôn Trăn là ánh sáng duy nhất của cô, cô cảm thấy cô không xứng với Ngôn Trăn, cho nên trước sau cô chỉ dám cầu xin Ngôn Trăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook