Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 75
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 75
_______
“Tiểu Cố, làm gì đây, ngại quá à...” Ngôn Trăn tựa đầu lên vai Cố Thanh Hà, hiếm khi Cố Thanh Hà an ủi nàng trước mặt người khác như vậy, đúng là khó có được, ngẫm lại thì cũng quá ngạc nhiên đi.
Cố Thanh Hà cũng không nghe rõ Ngôn Trăn nói gì, cô chỉ nhíu mày, dùng mắt bảo người đàn ông kia tránh sang một bên, đừng để Ngôn Trăn thấy.
Lúc này Cố Thanh Hà mới buông Ngôn Trăn ra, thấy đối phương cứ uỷ khuất. Song, tình cờ gặp được trợ lý của lão phu nhân - chú Khâu nên cô nhìn về Ngôn Trăn: “Cậu muốn mời tôi ăn ở đây sao?”
“Đúng rồi, quan trọng nhất là tôi đói nên đi hết nổi, tôi muốn ăn ở đây.” Ngôn Trăn thẹn thùng cười.
“Quỷ ham ăn.” Cố Thanh Hà trêu.
Cố Thanh Hà lại nhìn Khâu Hồng Thâm bên kia, đối phương cũng hiểu bảo quản lý cửa hàng ra đưa các cô vào.
Sau đó, một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, trang trọng thỉnh Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà vào cùng cô.
“Thật sự còn chỗ sao? Tôi mới hỏi lễ tân, lễ tân bảo nếu không đặt...” Ngôn Trăn khó tin nhìn quản lý, sao mới mấy phút lại có khách huỷ chỗ vậy?
“Đúng rồi, thật sự còn chỗ.” Quản lý bị mắt của giám đốc cấp cao nhìn chằm chằm mà lo trong lòng.
Ngôn Trăn được quản lý tri kỷ chào đón, nghe đối phương nói thế mắt nàng cũng phát sáng, hưng phấn quay lại nhìn Cố Thanh Hà: “May ghê, quản lý bảo tầng trên có khách huỷ chỗ nên chỗ đó cho hai đứa mình!”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn vui vẻ nên nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đối phương đi từ từ thôi.
Nhìn Ngôn Trăn cười với mình sau đó lại chăm chú nghe quán lý nói chuyện, sắc mặt Cố Thanh Hà lại nghiêm túc nói với Khâu Hồng Thâm một câu:
“Nói mấy người kia đừng gọi tôi là đại tiểu thư, tốt nhất là làm bộ không quen đi, vất vả cho chú Khâu.”
“Không dám đâu ạ, tôi hiểu!” Khâu Hồng Thâm gật đầu.
Cố Thanh Hà đứng lại một lát rồi theo nối gót Ngôn Trăn vào đại sảnh huy hoàng.
Vẫn như nhiều năm trước, ưu nhã, cổ xưa, nhưng trong đó là máu me đầm đìa. Chỉ Cố Thanh Hà mới biết trong đó có gì, giống như bên Chúa, ẩn chứa thiên sứ nhưng cũng ẩn chứa nửa dòng máu ác ma.
Gần như ngay khi bước lên cầu thang, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi sự xinh đẹp của hai người. Hơn nữa là vì mấy nhân viên trong góc, địa vị họ cũng có chút cao, là những người làm việc lâu năm nên cũng biết được mỹ nữ lạnh lùng kia là ai. Cháu gái lớn của lão thái thái là hòn ngọc quý trên tay của bà.
Đại tiểu thư nhà họ Cố.
Nhưng cũng không ai đến chào vì mọi người đã nghe được phải giữ im lặng, mà người đi cạnh cô còn là Khâu Hồng Thâm, người đã theo lão phu nhân nhiều năm.
Ngôn Trăn được quản lý dẫn vào phòng VIP trên tầng 3. Không giống sự ồn ào dưới lầu, nơi đây lại yên tĩnh, chú trọng đến sự riêng tư.
Nàng nghi ngờ nhân sinh quá, chỗ tốt vậy sao lại huỷ?
Một đường đi lên, nhân viên nào cũng lịch sự gật đầu làm nàng thực sự thụ sủng nhược kinh.
Không phải ai cũng nói nhân viên ở đây rất tệ sao? Rồi cái người lễ tân thờ ơ lúc nãy nữa, sao thay đổi nhanh thế?
Nàng hoang mang đi vào Phan Vân, căn phòng vắng vẻ nhất trong khu VIP. Ngôn Trăn nheo mắt nhìn Cố Thanh Hà ngồi đối diện, phục vụ còn kính cẩn rót trà cho họ rồi đưa thực đơn qua, Cố Thanh Hà cũng xua xua tay bảo người nọ ra ngoài.
Người phục vụ trẻ tuổi căng thẳng đứng qua một bên đợi, không nhìn thấy Cố Thanh Hà làm gì.
Cố Thanh Hà ngước nhìn người cản đường: “Muốn tôi thỉnh mới ra sao?”
Đối phương cúi chào rồi chạy ra như mông đang bị cháy, không quên ân cần đóng cái cửa lại giúp họ.
“Trời đất ơi, Tiểu Cố, sao có người không muốn cái phòng tốt như này.” Ngôn Trăn đợi nhân viên vừa đi là đứng dậy đi vòng vòng, nhìn qua nhìn lại căn phòng được trang trí sang trọng, hoa lệ, còn có bình phong che lại nữa: “Nghe Tiểu Vi trong đoàn phim nói mấy phòng riêng như này không đặt trước sẽ không có đâu, còn nữa, còn phải là VIP mới được, nếu đặt mà huỷ giữa chừng cũng sẽ bị trừ tiền.”
Cố Thanh Hà vừa nghe Ngôn Trăn nói chuyện vừa lật thực đơn.
“Tiểu Cố à, sao cậu không có miếng bất ngờ nào hết vậy.” Ngôn Trăn đè lên tay đối phương, khuôn mặt xinh xắn hiện ra trước Cố Thanh Hà, mang theo sự khó hiểu.
Cố Thanh Hà thấy sự xinh đẹp phóng đại của Ngôn Trăn thì tâm trạng cũng dịu đi nhiều. Nhưng cô vẫn nặng lòng mấy việc, không biết có nên nói với Ngôn Trăn hay không, lại sợ nếu nói ra Ngôn Trăn lại kiêng kị mình. Cũng bởi vì sợ Ngôn Trăn kiêng kị nên cô mới không muốn nhắc đến chứ đừng nói việc tới đây ăn cơm. Nhưng Ngôn Trăn lại vui vẻ như thế nên cô cũng phải chiều nàng thôi.
“Cậu bảo mời tôi mà nhưng giờ còn chưa xem thực đơn.” Cố Thanh Hà hơi trêu nàng, giả vờ uỷ khuất nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn vội đưa thực đơn cho đối phương, sau đó lại ôm mặt Cố Thanh Hà: “Ôi, cái người này không tốt, chút xíu cũng ôm thù, xem xem, mau xem đi, xem cậu muốn ăn gì, tôi mời!”
Khi bị ánh mắt tươi cười của Ngôn Trăn nhìn thẳng vào mình, Cố Thanh Hà thất thần.
Được được, cô vẫn không nên nói, tạm thời không nói, khi nào thích hợp sẽ kể cho Ngôn Trăn nghe về gia đình của mình.
Cố Thanh Hà chọn mấy món Ngôn Trăn thích, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, xinh đẹp.
Ngôn Trăn chống cằm mê mẩn nhìn đối phương chọn đồ ăn, ngay cả bản thân nàng cũng không sau đó lại lẩm ba lẩm bẩm: “Tiểu Cố, cậu cảm thấy vận may cậu tăng sau khi bên cạnh tôi không?”
Cố Thanh Hà nhướng mày.
“Ờ, tôi nói sai, ý là sau khi cùng sống với tôi.” Ngôn Trăn hiểu Cố Thanh Hà, chỉ một biểu hiện nhỏ xíu cũng hiểu.
Cố Thanh Hà hỏi: “Ví dụ?”
“Ví dụ như hôm nay, tưởng đâu không có chỗ ngồi nhưng may lại nhặt được của hời, còn là cái phòng xịn, cậu xem có may hay không?”
Cố Thanh Hà gật đầu, giọng nói mang theo sự sủng nịnh mà chính cô cũng không biết: “May.”
Ngôn Trăn thấy đối phương nghe lời thì lại càng kiêu ngạo: “Nhưng mà, nhiều khi cậu cũng không nên xem mấy cái bình luận trên mạng hoặc nghe người khác, nên tin bản thân cậu thôi. Ai cũng bảo chỗ này ngon nhưng thái độ phục vụ lại cái này cái kia, nhưng tôi lại thấy khác, kiểu rất rất tốt ấy! Thái độ không có chỗ chê! Thật luôn!”
Cố Thanh Hà há miệng thở dốc, vốn muốn bảo đúng là thái độ với người khác không tốt nhưng lại nuốt lời vào trong.
Cô chọn giữ im lặng.
“Tiểu Cố, cậu gọi món đi, tôi đi vệ sinh, tôi phải sửa lại cái đầu, tôi trở lại thì cậu phải gọi món xong đó.” Ngôn Trăn đứng dậy phân phó.
Cố Thanh Hà muốn đi cùng Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn lại bảo Cố Thanh Hà ngồi xuống, âm thanh còn mang theo chút “hạ lưu” cùng “mịt mờ”: “Cậu muốn xem tôi cái kia...?”
Tai Cố Thanh Hà đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ: “Không ai thích mấy người múa mép khua môi cả.”
Ngôn Trăn cười rung đùi, nàng không bực, Cố Thanh Hà lại dỗi nàng như này, sao mà cái người này có thể khách sáo, văn nhã như thế: “Vậy cậu gọi đồ ăn ha, nhanh nha, tôi đói rồi.” Nói xong nàng lại bước ra khỏi phòng.
Sau khi Ngôn Trăn ra ngoài Cố Thanh Hà cũng đặt thực đơn xuống.
Ngón tay cô gõ gõ vào bàn, Khâu Hồng Thâm cũng đi liền vào trong.
“Theo cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.” Vẻ mặt vẫn đạm mạc, không biểu cảm, Cố Thanh Hà đưa tay vẽ vẽ vào thực đơn.
“Được.” Khâu Hồng Thâm nhận lại thực đơn đưa cho người phía sau, rồi hỏi một việc quan trọng: “Đúng rồi, đầu bếp hỏi khẩu vị của cô.”
Cố Thanh Hà nghĩ nghĩ, căn cứ vào sự yêu thích của Ngôn Trăn: “Nấu hai món Tứ Xuyên cay một chút còn lại cứ bình thường.”
Khâu Hồng Thâm cảm thấy mình ù tai rồi, đại tiểu thư không phải luôn ăn ít muối thiếu cay sao? “Bình thường cô đâu ăn cay?”
Giờ còn gọi cả món Tứ Xuyên?
Cố Thanh Hà nhìn Khâu Hồng Thâm bằng vẻ mặt vi diệu: “Có vấn đề gì sao chú Khâu?”
“Hoàn toàn không có vấn đề.” Khâu Hồng Thâm cười rồi đi ra.
Sau khi được cấp trên phân phó, đầu bếp bắt tay vào nấu nướng ngay. Dù sao cũng nấu cho cháu gái lão thái thái nên phải cẩn thận, lỡ xảy ra chuyện gì là không có chịu nổi.
Trước khi đi Khâu Hồng Thâm cũng xếp người đi theo vị tiểu thư xinh đẹp ăn tối cùng Cố Thanh Hà, bảo vệ nàng an toàn.
Đối phương im lặng đi theo Ngôn Trăn, dừng lại trước nhà vệ sinh nữ, nếu có khách thì bảo đi chỗ khác. Nhưng từ chỗ thang máy đi qua là cấp dưới của vị kia, không phải muốn sắp xếp là sắp xếp được.
Sau khi Ngôn Trăn rửa tay rồi nhìn lại vẫn thấy nhà vệ sinh không có ai, thực sự chỗ này quá tốt rồi, lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Mọi ngóc ngách đều không có một hạt bụi, sạch sẽ không có chút hôi của nước khử trùng, chỉ có mùi hoa thoang thoảng, bồn rửa tay còn thêm chậu mộc lan trắng.
Ngôn Trăn nhìn gương, vẫy vẫy ít nước lên tóc, không thấy có ai nên nàng cũng tháo kính râm, phủ thêm phấn lên mặt rồi thoa ít son để tăng thêm sự quyến rũ.
Ngôn Trăn đang bặm bặm môi lại thấy người phụ nữ cao ráo, kiêu hãnh bước vào, Ngôn Trăn vội mang kính râm lên, che đi nửa con mắt.
Đối phương bên bồn rửa tay, hơi cúi người rửa sạch... máu trên tay.
Đôi mắt giấu sau gọng kính của Ngôn Trăn đang kinh hãi nhìn người kia, nàng nhìn vết máu đặc đặc rồi lại loãng ra trong bồn mà ngây người.
Người đang rửa tay như cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nghiêng đầu, con ngươi lạnh băng mang theo ý cười liếc qua nàng một cái.
Ngôn Trăn quay người đi ngay, có chút mất tự nhiên kéo kéo cái kính râm.
Người nọ mặc áo khoác dài màu nâu, nhưng là một người nhạy cảm, Ngôn Trăn có thể phát hiện ra khí tức lạnh lẽo bên trong kia lại rất quen, nàng từng cảm nhận được từ Cố Thanh Hà rồi.
Người này có thể đưa người vào nơi sắc bén nhất, lãnh khốc nhất, lạnh lẽo đến ngạt thở.
Ngôn Trăn hơi khó chịu nên tắt vòi nước, chuẩn bị rời đi.
“Beautiful.”
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên khen, giọng nói trầm thấp ngọt ngào, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại vô cảm.
Ngôn Trăn nghi hoặc liếc nhìn cô ấy.
“Màu son đẹp quá nha.” Đối phương khen ngợi hết lời, cô xoay người rút đám khăn giấy bên cạnh để lau vệt nước trên tay.
Giờ đây Ngôn Trăn mới nhìn rõ đối phương, lông mày lạnh như gió đông, khiến người ta thót tim, sức quyến rũ cực kỳ giống người kia nhưng lại không nội liễm, khiêm tốn như cô. Người này khiến người khác thấy khó thở như bị áp bức.
Cảm giác vi diệu này làm Ngôn Trăn hoang mang.
Nhưng nàng vẫn lịch sự gật đầu, mỉm cười “cảm ơn” nhưng cũng không nhìn lại đối phương.
Nàng cúi đầu đẩy nắp son rồi nhét vào túi, nào biết có lẽ vì vệt nước trên tay cùng trong lòng hoảng hốt lại không bỏ vào túi được, thỏi son bỗng nhiên rớt xuống bàn.
“Ôi...”
Phản ứng không kịp, vươn tay bắt cũng không được, chỉ có thể nhìn thỏi son rơi xuống.
Kết quả đồ vật không nghe lời lại bị người phụ nữ bên cạnh bắt được làm Ngôn Trăn phải kinh ngạc nhìn đối phương.
Người phụ nữ đến gần nàng, đưa tay ra cho nàng: “Của cô.”
“... Cảm ơn.” Ngôn Trăn nhận lấy, hơn thế còn vô tình chạm vào ngón tay lạnh buốt của đối phương, nàng nhét thỏi son vào túi xách rồi chạy ngay ra khỏi nhà vệ sinh.
Người phụ nữ nhướng mày nhìn Ngôn Trăn bước đi, cô nhếch miệng, ném khăn giấy vào thùng rác rồi bước ra.
Vừa đi vài bước lại có chàng trai ăn mặc chỉnh tề đi theo, báo cáo với cô mấy việc.
“Sếp, lúc nãy nhận được thông báo nói đại tiểu thư đến đây, còn kêu đừng gọi là đại tiểu thư.”
Nghe xong, cái miệng xinh đẹp của người nọ hơi nhếch lên, ý bảo người bên cạnh nói tiếp.
“Mười phút trước, chú Khâu dẫn họ vào Phan Vân.”
“Bọn họ?” Cố Lộng Khê nghi hoặc.
“Đúng vậy, đại tiểu thư đi cùng một cô gái.” Chàng trai báo cáo tình hình, hơi nghiêng đầu bổ sung: “Xinh lắm, cần điều tra không?”
Cố Lộng Khê chớp chớp đôi mắt đẹp, cô ấy không tin lời Tiểu Lỗi lắm, nhưng cô ghét nhất nói dối, đứa nào nói dối là không xong ngay.
“Thú vị, quá thú vị. Chị gái yêu dấu lại mang một người đến đây ăn cơm, nếu bà nội biết...”
Nhưng dường như cô lại nghĩ đến chuyện gì, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: “Nhưng hôm nay tôi bận rồi, không thể gặp chị yêu cùng người đẹp được, tôi có mấy việc, bảo đầu bếp nấu cho tốt, chị ấy là cái đồ kén chọn.”
“Vâng, chú Khâu sắp xếp rồi, chắc sẽ không thành vấn đề.”
Cố Lộng Khê gật đầu, nhìn bàn tay dơ bẩn của mình, lạnh lùng: “Còn nữa, trước khi tôi về nhớ dọn hết mấy đồ dính máu trong văn phòng.”
“Sếp, Phương Thanh, cái kia...”
“Vẫn cứng mồm à?” Cố Lộng Khê cúi đầu, nghiêm túc nghĩ lại, lúc nãy chắc xuống tay chưa đủ nặng.
“Đúng vậy, mồm vẫn cứng, muốn chết.”
“Vậy chết thì chết đi, tôi đủ tốt với cô ta rồi.” Cố Lộng Khê nhếch miệng sau đó vân vê đầu ngón tay. Không hiểu sao lại nghĩ đến người phụ nữ xa lạ vừa rồi, nhìn về phía Tần Trạch: “Trước khi chết nhớ nói với cô ta, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Phương gia bên kia.”
“Vâng.”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Em gái iu dấu làm Tiểu Cố hít thở không nổi đến đâyyyy
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 75
_______
“Tiểu Cố, làm gì đây, ngại quá à...” Ngôn Trăn tựa đầu lên vai Cố Thanh Hà, hiếm khi Cố Thanh Hà an ủi nàng trước mặt người khác như vậy, đúng là khó có được, ngẫm lại thì cũng quá ngạc nhiên đi.
Cố Thanh Hà cũng không nghe rõ Ngôn Trăn nói gì, cô chỉ nhíu mày, dùng mắt bảo người đàn ông kia tránh sang một bên, đừng để Ngôn Trăn thấy.
Lúc này Cố Thanh Hà mới buông Ngôn Trăn ra, thấy đối phương cứ uỷ khuất. Song, tình cờ gặp được trợ lý của lão phu nhân - chú Khâu nên cô nhìn về Ngôn Trăn: “Cậu muốn mời tôi ăn ở đây sao?”
“Đúng rồi, quan trọng nhất là tôi đói nên đi hết nổi, tôi muốn ăn ở đây.” Ngôn Trăn thẹn thùng cười.
“Quỷ ham ăn.” Cố Thanh Hà trêu.
Cố Thanh Hà lại nhìn Khâu Hồng Thâm bên kia, đối phương cũng hiểu bảo quản lý cửa hàng ra đưa các cô vào.
Sau đó, một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, trang trọng thỉnh Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà vào cùng cô.
“Thật sự còn chỗ sao? Tôi mới hỏi lễ tân, lễ tân bảo nếu không đặt...” Ngôn Trăn khó tin nhìn quản lý, sao mới mấy phút lại có khách huỷ chỗ vậy?
“Đúng rồi, thật sự còn chỗ.” Quản lý bị mắt của giám đốc cấp cao nhìn chằm chằm mà lo trong lòng.
Ngôn Trăn được quản lý tri kỷ chào đón, nghe đối phương nói thế mắt nàng cũng phát sáng, hưng phấn quay lại nhìn Cố Thanh Hà: “May ghê, quản lý bảo tầng trên có khách huỷ chỗ nên chỗ đó cho hai đứa mình!”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn vui vẻ nên nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đối phương đi từ từ thôi.
Nhìn Ngôn Trăn cười với mình sau đó lại chăm chú nghe quán lý nói chuyện, sắc mặt Cố Thanh Hà lại nghiêm túc nói với Khâu Hồng Thâm một câu:
“Nói mấy người kia đừng gọi tôi là đại tiểu thư, tốt nhất là làm bộ không quen đi, vất vả cho chú Khâu.”
“Không dám đâu ạ, tôi hiểu!” Khâu Hồng Thâm gật đầu.
Cố Thanh Hà đứng lại một lát rồi theo nối gót Ngôn Trăn vào đại sảnh huy hoàng.
Vẫn như nhiều năm trước, ưu nhã, cổ xưa, nhưng trong đó là máu me đầm đìa. Chỉ Cố Thanh Hà mới biết trong đó có gì, giống như bên Chúa, ẩn chứa thiên sứ nhưng cũng ẩn chứa nửa dòng máu ác ma.
Gần như ngay khi bước lên cầu thang, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi sự xinh đẹp của hai người. Hơn nữa là vì mấy nhân viên trong góc, địa vị họ cũng có chút cao, là những người làm việc lâu năm nên cũng biết được mỹ nữ lạnh lùng kia là ai. Cháu gái lớn của lão thái thái là hòn ngọc quý trên tay của bà.
Đại tiểu thư nhà họ Cố.
Nhưng cũng không ai đến chào vì mọi người đã nghe được phải giữ im lặng, mà người đi cạnh cô còn là Khâu Hồng Thâm, người đã theo lão phu nhân nhiều năm.
Ngôn Trăn được quản lý dẫn vào phòng VIP trên tầng 3. Không giống sự ồn ào dưới lầu, nơi đây lại yên tĩnh, chú trọng đến sự riêng tư.
Nàng nghi ngờ nhân sinh quá, chỗ tốt vậy sao lại huỷ?
Một đường đi lên, nhân viên nào cũng lịch sự gật đầu làm nàng thực sự thụ sủng nhược kinh.
Không phải ai cũng nói nhân viên ở đây rất tệ sao? Rồi cái người lễ tân thờ ơ lúc nãy nữa, sao thay đổi nhanh thế?
Nàng hoang mang đi vào Phan Vân, căn phòng vắng vẻ nhất trong khu VIP. Ngôn Trăn nheo mắt nhìn Cố Thanh Hà ngồi đối diện, phục vụ còn kính cẩn rót trà cho họ rồi đưa thực đơn qua, Cố Thanh Hà cũng xua xua tay bảo người nọ ra ngoài.
Người phục vụ trẻ tuổi căng thẳng đứng qua một bên đợi, không nhìn thấy Cố Thanh Hà làm gì.
Cố Thanh Hà ngước nhìn người cản đường: “Muốn tôi thỉnh mới ra sao?”
Đối phương cúi chào rồi chạy ra như mông đang bị cháy, không quên ân cần đóng cái cửa lại giúp họ.
“Trời đất ơi, Tiểu Cố, sao có người không muốn cái phòng tốt như này.” Ngôn Trăn đợi nhân viên vừa đi là đứng dậy đi vòng vòng, nhìn qua nhìn lại căn phòng được trang trí sang trọng, hoa lệ, còn có bình phong che lại nữa: “Nghe Tiểu Vi trong đoàn phim nói mấy phòng riêng như này không đặt trước sẽ không có đâu, còn nữa, còn phải là VIP mới được, nếu đặt mà huỷ giữa chừng cũng sẽ bị trừ tiền.”
Cố Thanh Hà vừa nghe Ngôn Trăn nói chuyện vừa lật thực đơn.
“Tiểu Cố à, sao cậu không có miếng bất ngờ nào hết vậy.” Ngôn Trăn đè lên tay đối phương, khuôn mặt xinh xắn hiện ra trước Cố Thanh Hà, mang theo sự khó hiểu.
Cố Thanh Hà thấy sự xinh đẹp phóng đại của Ngôn Trăn thì tâm trạng cũng dịu đi nhiều. Nhưng cô vẫn nặng lòng mấy việc, không biết có nên nói với Ngôn Trăn hay không, lại sợ nếu nói ra Ngôn Trăn lại kiêng kị mình. Cũng bởi vì sợ Ngôn Trăn kiêng kị nên cô mới không muốn nhắc đến chứ đừng nói việc tới đây ăn cơm. Nhưng Ngôn Trăn lại vui vẻ như thế nên cô cũng phải chiều nàng thôi.
“Cậu bảo mời tôi mà nhưng giờ còn chưa xem thực đơn.” Cố Thanh Hà hơi trêu nàng, giả vờ uỷ khuất nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn vội đưa thực đơn cho đối phương, sau đó lại ôm mặt Cố Thanh Hà: “Ôi, cái người này không tốt, chút xíu cũng ôm thù, xem xem, mau xem đi, xem cậu muốn ăn gì, tôi mời!”
Khi bị ánh mắt tươi cười của Ngôn Trăn nhìn thẳng vào mình, Cố Thanh Hà thất thần.
Được được, cô vẫn không nên nói, tạm thời không nói, khi nào thích hợp sẽ kể cho Ngôn Trăn nghe về gia đình của mình.
Cố Thanh Hà chọn mấy món Ngôn Trăn thích, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, xinh đẹp.
Ngôn Trăn chống cằm mê mẩn nhìn đối phương chọn đồ ăn, ngay cả bản thân nàng cũng không sau đó lại lẩm ba lẩm bẩm: “Tiểu Cố, cậu cảm thấy vận may cậu tăng sau khi bên cạnh tôi không?”
Cố Thanh Hà nhướng mày.
“Ờ, tôi nói sai, ý là sau khi cùng sống với tôi.” Ngôn Trăn hiểu Cố Thanh Hà, chỉ một biểu hiện nhỏ xíu cũng hiểu.
Cố Thanh Hà hỏi: “Ví dụ?”
“Ví dụ như hôm nay, tưởng đâu không có chỗ ngồi nhưng may lại nhặt được của hời, còn là cái phòng xịn, cậu xem có may hay không?”
Cố Thanh Hà gật đầu, giọng nói mang theo sự sủng nịnh mà chính cô cũng không biết: “May.”
Ngôn Trăn thấy đối phương nghe lời thì lại càng kiêu ngạo: “Nhưng mà, nhiều khi cậu cũng không nên xem mấy cái bình luận trên mạng hoặc nghe người khác, nên tin bản thân cậu thôi. Ai cũng bảo chỗ này ngon nhưng thái độ phục vụ lại cái này cái kia, nhưng tôi lại thấy khác, kiểu rất rất tốt ấy! Thái độ không có chỗ chê! Thật luôn!”
Cố Thanh Hà há miệng thở dốc, vốn muốn bảo đúng là thái độ với người khác không tốt nhưng lại nuốt lời vào trong.
Cô chọn giữ im lặng.
“Tiểu Cố, cậu gọi món đi, tôi đi vệ sinh, tôi phải sửa lại cái đầu, tôi trở lại thì cậu phải gọi món xong đó.” Ngôn Trăn đứng dậy phân phó.
Cố Thanh Hà muốn đi cùng Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn lại bảo Cố Thanh Hà ngồi xuống, âm thanh còn mang theo chút “hạ lưu” cùng “mịt mờ”: “Cậu muốn xem tôi cái kia...?”
Tai Cố Thanh Hà đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ: “Không ai thích mấy người múa mép khua môi cả.”
Ngôn Trăn cười rung đùi, nàng không bực, Cố Thanh Hà lại dỗi nàng như này, sao mà cái người này có thể khách sáo, văn nhã như thế: “Vậy cậu gọi đồ ăn ha, nhanh nha, tôi đói rồi.” Nói xong nàng lại bước ra khỏi phòng.
Sau khi Ngôn Trăn ra ngoài Cố Thanh Hà cũng đặt thực đơn xuống.
Ngón tay cô gõ gõ vào bàn, Khâu Hồng Thâm cũng đi liền vào trong.
“Theo cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.” Vẻ mặt vẫn đạm mạc, không biểu cảm, Cố Thanh Hà đưa tay vẽ vẽ vào thực đơn.
“Được.” Khâu Hồng Thâm nhận lại thực đơn đưa cho người phía sau, rồi hỏi một việc quan trọng: “Đúng rồi, đầu bếp hỏi khẩu vị của cô.”
Cố Thanh Hà nghĩ nghĩ, căn cứ vào sự yêu thích của Ngôn Trăn: “Nấu hai món Tứ Xuyên cay một chút còn lại cứ bình thường.”
Khâu Hồng Thâm cảm thấy mình ù tai rồi, đại tiểu thư không phải luôn ăn ít muối thiếu cay sao? “Bình thường cô đâu ăn cay?”
Giờ còn gọi cả món Tứ Xuyên?
Cố Thanh Hà nhìn Khâu Hồng Thâm bằng vẻ mặt vi diệu: “Có vấn đề gì sao chú Khâu?”
“Hoàn toàn không có vấn đề.” Khâu Hồng Thâm cười rồi đi ra.
Sau khi được cấp trên phân phó, đầu bếp bắt tay vào nấu nướng ngay. Dù sao cũng nấu cho cháu gái lão thái thái nên phải cẩn thận, lỡ xảy ra chuyện gì là không có chịu nổi.
Trước khi đi Khâu Hồng Thâm cũng xếp người đi theo vị tiểu thư xinh đẹp ăn tối cùng Cố Thanh Hà, bảo vệ nàng an toàn.
Đối phương im lặng đi theo Ngôn Trăn, dừng lại trước nhà vệ sinh nữ, nếu có khách thì bảo đi chỗ khác. Nhưng từ chỗ thang máy đi qua là cấp dưới của vị kia, không phải muốn sắp xếp là sắp xếp được.
Sau khi Ngôn Trăn rửa tay rồi nhìn lại vẫn thấy nhà vệ sinh không có ai, thực sự chỗ này quá tốt rồi, lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Mọi ngóc ngách đều không có một hạt bụi, sạch sẽ không có chút hôi của nước khử trùng, chỉ có mùi hoa thoang thoảng, bồn rửa tay còn thêm chậu mộc lan trắng.
Ngôn Trăn nhìn gương, vẫy vẫy ít nước lên tóc, không thấy có ai nên nàng cũng tháo kính râm, phủ thêm phấn lên mặt rồi thoa ít son để tăng thêm sự quyến rũ.
Ngôn Trăn đang bặm bặm môi lại thấy người phụ nữ cao ráo, kiêu hãnh bước vào, Ngôn Trăn vội mang kính râm lên, che đi nửa con mắt.
Đối phương bên bồn rửa tay, hơi cúi người rửa sạch... máu trên tay.
Đôi mắt giấu sau gọng kính của Ngôn Trăn đang kinh hãi nhìn người kia, nàng nhìn vết máu đặc đặc rồi lại loãng ra trong bồn mà ngây người.
Người đang rửa tay như cảm nhận được ánh mắt của nàng nên nghiêng đầu, con ngươi lạnh băng mang theo ý cười liếc qua nàng một cái.
Ngôn Trăn quay người đi ngay, có chút mất tự nhiên kéo kéo cái kính râm.
Người nọ mặc áo khoác dài màu nâu, nhưng là một người nhạy cảm, Ngôn Trăn có thể phát hiện ra khí tức lạnh lẽo bên trong kia lại rất quen, nàng từng cảm nhận được từ Cố Thanh Hà rồi.
Người này có thể đưa người vào nơi sắc bén nhất, lãnh khốc nhất, lạnh lẽo đến ngạt thở.
Ngôn Trăn hơi khó chịu nên tắt vòi nước, chuẩn bị rời đi.
“Beautiful.”
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên khen, giọng nói trầm thấp ngọt ngào, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại vô cảm.
Ngôn Trăn nghi hoặc liếc nhìn cô ấy.
“Màu son đẹp quá nha.” Đối phương khen ngợi hết lời, cô xoay người rút đám khăn giấy bên cạnh để lau vệt nước trên tay.
Giờ đây Ngôn Trăn mới nhìn rõ đối phương, lông mày lạnh như gió đông, khiến người ta thót tim, sức quyến rũ cực kỳ giống người kia nhưng lại không nội liễm, khiêm tốn như cô. Người này khiến người khác thấy khó thở như bị áp bức.
Cảm giác vi diệu này làm Ngôn Trăn hoang mang.
Nhưng nàng vẫn lịch sự gật đầu, mỉm cười “cảm ơn” nhưng cũng không nhìn lại đối phương.
Nàng cúi đầu đẩy nắp son rồi nhét vào túi, nào biết có lẽ vì vệt nước trên tay cùng trong lòng hoảng hốt lại không bỏ vào túi được, thỏi son bỗng nhiên rớt xuống bàn.
“Ôi...”
Phản ứng không kịp, vươn tay bắt cũng không được, chỉ có thể nhìn thỏi son rơi xuống.
Kết quả đồ vật không nghe lời lại bị người phụ nữ bên cạnh bắt được làm Ngôn Trăn phải kinh ngạc nhìn đối phương.
Người phụ nữ đến gần nàng, đưa tay ra cho nàng: “Của cô.”
“... Cảm ơn.” Ngôn Trăn nhận lấy, hơn thế còn vô tình chạm vào ngón tay lạnh buốt của đối phương, nàng nhét thỏi son vào túi xách rồi chạy ngay ra khỏi nhà vệ sinh.
Người phụ nữ nhướng mày nhìn Ngôn Trăn bước đi, cô nhếch miệng, ném khăn giấy vào thùng rác rồi bước ra.
Vừa đi vài bước lại có chàng trai ăn mặc chỉnh tề đi theo, báo cáo với cô mấy việc.
“Sếp, lúc nãy nhận được thông báo nói đại tiểu thư đến đây, còn kêu đừng gọi là đại tiểu thư.”
Nghe xong, cái miệng xinh đẹp của người nọ hơi nhếch lên, ý bảo người bên cạnh nói tiếp.
“Mười phút trước, chú Khâu dẫn họ vào Phan Vân.”
“Bọn họ?” Cố Lộng Khê nghi hoặc.
“Đúng vậy, đại tiểu thư đi cùng một cô gái.” Chàng trai báo cáo tình hình, hơi nghiêng đầu bổ sung: “Xinh lắm, cần điều tra không?”
Cố Lộng Khê chớp chớp đôi mắt đẹp, cô ấy không tin lời Tiểu Lỗi lắm, nhưng cô ghét nhất nói dối, đứa nào nói dối là không xong ngay.
“Thú vị, quá thú vị. Chị gái yêu dấu lại mang một người đến đây ăn cơm, nếu bà nội biết...”
Nhưng dường như cô lại nghĩ đến chuyện gì, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: “Nhưng hôm nay tôi bận rồi, không thể gặp chị yêu cùng người đẹp được, tôi có mấy việc, bảo đầu bếp nấu cho tốt, chị ấy là cái đồ kén chọn.”
“Vâng, chú Khâu sắp xếp rồi, chắc sẽ không thành vấn đề.”
Cố Lộng Khê gật đầu, nhìn bàn tay dơ bẩn của mình, lạnh lùng: “Còn nữa, trước khi tôi về nhớ dọn hết mấy đồ dính máu trong văn phòng.”
“Sếp, Phương Thanh, cái kia...”
“Vẫn cứng mồm à?” Cố Lộng Khê cúi đầu, nghiêm túc nghĩ lại, lúc nãy chắc xuống tay chưa đủ nặng.
“Đúng vậy, mồm vẫn cứng, muốn chết.”
“Vậy chết thì chết đi, tôi đủ tốt với cô ta rồi.” Cố Lộng Khê nhếch miệng sau đó vân vê đầu ngón tay. Không hiểu sao lại nghĩ đến người phụ nữ xa lạ vừa rồi, nhìn về phía Tần Trạch: “Trước khi chết nhớ nói với cô ta, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Phương gia bên kia.”
“Vâng.”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Em gái iu dấu làm Tiểu Cố hít thở không nổi đến đâyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.