Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 80
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 80
________
Này là còn giận đúng không?
Ngôn Trăn khoanh tay nhìn em bé Cố Thanh Hà tức giận, thế nhưng lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, mà nàng không thể bỏ qua như vậy, nàng phải sửa sai cho Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê tuy muốn xem hai người cãi nhau nhưng với tình hình của chị chắc chắn là không có khả năng bảo mình ghen, nên cô đành cấp cho đối phương bậc thang leo xuống.
“Tụi em đùa chút thôi chị Ngôn Trăn.” Cố Lộng Khê đúng lúc nói một câu.
Đùa?
“Đùa chị chắc?” Ngôn Trăn nghiêm túc, đùa mà muốn liều mạng thế à, vui quá? Cầm dao, cầm nĩa?
“Thật đó, từ nhỏ chúng em đã chơi vậy, chị biết mà, thỉnh thoảng cũng cần phải phát tiết.”
Cố Lộng Khê giải thích, tuy nhiều năm vậy không bàn luận, nhưng hôm nay cũng không đúng lúc, cô cùng bà chị cũng chẳng hoàn toàn buông tay.
Hơn nữa là do bà chị già có địch ý trước, nếu cô thật sự nghiêm túc chắc có lẽ hai người đều xong. Tất nhiên cô thừa nhận bà chị mạnh hơn, cô cũng không giỏi đấu trực diện, còn tưởng cái người kia thụt lùi một chút, đúng là đồ điên.
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê giải thích mà khó tin nhìn sang Cố Thanh Hà, đối phương thế mà lại gật đầu. Ừ, được, hai chị em có tuổi thơ hạnh phúc quá, người thường không thể sánh bằng.
“Được rồi, tôi không quan tâm hai người đùa hay thật, nhưng trước mặt tôi thì miễn chơi, đặc biệt là cậu, Cố Thanh Hà.” Ngôn Trăn dùng ánh mắt ra hiệu cho người đang làm việc khác giả vờ không nghe - bác sĩ Cố.
Cố Thanh Hà nheo mắt tỏ vẻ đã nghe.
Ngôn Trăn cởi áo khoác Cố Lộng Khê ra cho Cố Thanh Hà xem: “Nhìn mấy cái lỗ cậu cắt trên áo em mình đi, hàng giới hạn của thiết kế người Ý - Steach, cậu quá tàn nhẫn rồi.”
Cố Lộng Khê thấy chị dâu bênh mình thì kiêu ngạo nhướng mày với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô uỷ khuất, khuỷu tay Ngôn Trăn lại hướng ra ngoài? Vì cái áo nát mà la cô.
“Cho nên?” Cố Thanh Hà lạnh giọng, liếc nhìn em gái đang đứng phía sau Ngôn Trăn, ánh mắt làm Cố Lộng Khê thức thời mà ngậm họng.
Ngôn Trăn liếc qua người trong lòng nhưng không hiểu giá trị của hàng giới hạn, chỉ có thể dịu dàng nói với Cố Lộng Khê: “Tiểu Khê, em thấy chị em không biết đây là đồ tốt nên về tình cảm có thể tha thứ đúng không. Nếu chị em biết đã không cắt rồi, em đừng so đo với chị em nha, đừng cãi với cậu ấy, về sau chị Ngôn Trăn có thể dẫn em đi xem quần áo mới...”
“Không được.”
Ngôn Trăn chưa hết câu thì đã bị Cố Thanh Hà cắt ngang.
“Ừm... em cũng không dám cướp đi đam mê của chị em đâu, nguy hiểm đến tính mạng lắm.” Cố Lộng Khê vội chen vào, cô muốn sống thêm, cũng không biết Ngôn Trăn thích gì ở bà chị máu lạnh kia, độc ác còn chiếm hữu cùng 108 loại tính khí xấu xa.
Đáng sợ.
Không có miếng ưu điểm.
Ngôn Trăn thở dài, cái đồ kia đắt lắm. Cố Thanh Hà làm chị nhưng không biết gì hết á.
Tiểu Khê không so đo thì tốt rồi.
Ban đầu Ngôn Trăn muốn hai chị em hoà hoãn chút, nhưng hình như hai người kia không muốn.
“Em về đi.” Cố Thanh Hà đuổi khách.
Cố Lộng Khê nhướng mày, trốn sau Ngôn Trăn: “Chị Ngôn Trăn, chúng ta cùng ăn tối không phải sao? Em có mang cá đến đó.” Cố Lộng Khê uỷ khuất nhìn Ngôn Trăn, lôi kéo quần áo Ngôn Trăn.
Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn vào tay Cố Lộng Khê.
Ngôn Trăn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Cố Thanh Hà rõ ràng không muốn em mình ở lại, nếu như nàng cứ muốn Cố Lộng Khê ở lại chắc gà bay chó sủa mất, Ngôn Trăn chịu không nổi.
“Ừm... ừm, chúng ta ra ngoài ăn đi, chị mời hai người, chị biết nhà hàng rất ngon...”
Ngôn Trăn chưa kịp nói xong thì Cố Thanh Hà đã đi đến tóm lấy gáy Cố Lộng Khê, kéo cô ra cửa như con gà.
“Bà chị già, chị bắt nạt em! Chị biết quần áo em đắt lắm không?!”
Cố Lộng Khê la hét nhưng lại tuỳ ý đối phương kéo đầu mình ra, bởi cô biết chống cự chỉ dẫn đến bạo lực mạnh hơn nên chỉ có cái miệng là dám gào.
Sau khi Cố Thanh Hà ném em gái yêu ra cửa thì lạnh lùng: “Không tiễn” rồi dứt khoát đóng cửa.
Ngôn Trăn mở to mắt, nàng thấy Cố Thanh Hà quá tàn nhẫn với em mình rồi.
“Hai người tốt không?”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, cảnh tượng nàng cùng Cố Lộng Khê thân mật hiện trong đầu cô, cô biết Cố Lộng Khê không dám nhưng cô vẫn khó chịu.
“Hửm? Em cậu còn mang cá đến, lúc đó cậu không có nhà nên tôi mời con bé ăn bánh.” Ngôn Trăn giải thích, nàng mới phản ứng lại được cho nên không nghe giọng đối phương tràn ngập ghen tuông!
“Đừng thấy nó như vậy mà bị lừa.” Cố Thanh Hà khẽ cau mày rồi quay lại phòng bếp chuẩn bị cắt đồ, đúng, cô cần phát tiết.
Ngôn Trăn hơi rối rắm, vất vả mới gặp được người thân của Cố Thanh Hà, cho rằng có thể kéo thêm mối quan hệ, huống chi nàng thấy Cố Lộng Khê khá tốt, chỉ là cô nói chuyện hơi ngả ngớn thôi.
Nàng theo Cố Thanh Hà vào bếp, hơi lo lắng: “Cậu ném Tiểu Khê ra ngoài, hơn nữa hai người vừa cãi nhau, tôi thấy không ổn lắm...”
Cố Thanh Hà buông dao, cô rất khó chịu, càng tức giận khi nghe Ngôn Trăn cứ gọi Cố Lộng Khê đến thân mật như vậy, cô cố nén cơn giận rồi bước khỏi phòng bếp. Cô muốn ở một mình, không muốn Ngôn Trăn thấy cô mất bình tĩnh, cô cần mười phút, chỉ cần cho cô mười phút cô mới trở lại trạng thái bình tĩnh được.
“Cậu đi đâu đấy?” Ngôn Trăn nhìn người sắp đi nên vội nắm tay Cố Thanh Hà, là người nhạy cảm nàng có thể nhìn thấy Cố Thanh Hà đang mất kiên nhẫn: “Cậu bị làm sao?”
“...” Cố Thanh Hà không trả lời nhưng có vẻ không vui.
“Tôi nói gì sai sao? Cậu khó chịu tôi không nói nữa. Hoặc cậu có thể nói, tôi không nói về em gái cậu nữa...”
Lần đầu tiên Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà kỳ quái như vậy nên nàng liền dịu giọng. Nàng lo cho hai người hơn Cố Lộng Khê, không hiểu sao giữa họ lại căng thẳng như thế? Bởi vì Cố Lộng Khê? Hay vì chính nàng?
“Cậu đừng không nói chuyện mà, tôi không muốn vì mấy chuyện nhỏ mà chúng mình cách xa đâu. Cậu muốn gì thì nói với tôi, nếu tôi sai tôi có thể sửa...” Ngôn Trăn càng nói càng bất an, trước kia Cố Thanh Hà sẽ không như vậy, chỉ cần dỗ một chút là cô hết giận ngay, lần này không biết tại sao, cô không nghĩ sẽ rời xa nàng đúng không?
“Tôi muốn mình bình tĩnh một chút.” Cố Thanh Hà lạnh lùng trả lời.
Ngôn Trăn nắm tay đối phương, liều mạng lắc đầu: “Không mà, có gì thì cậu nói thẳng, đừng bình tĩnh gì gì đó, như vậy không được đâu, cậu nói tôi nghe tôi sai ở đâu đi, tôi muốn biết cậu sao lại muốn tránh tôi...”
Mỗi câu của Ngôn Trăn đều đã áp được sự tức giận cùng lạnh lùng trong lòng Cố Thanh Hà, lột bỏ áp lực dưới đáy lòng cô, cũng lột ra những lớp da của tình cảm mà cô không nên có.
Cô biết bây giờ nên giả vờ như không có chuyện gì, nói với Ngôn Trăn cô vẫn ổn để hai người có thể trở lại quỹ đạo bình thường.
Tuy nhiên, lớp da cuối cùng cũng rơi ra, cô không kiểm soát nổi bản thân.
“Vì cậu.” Giọng cô khàn khàn.
Ngôn Trăn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà.
“Cậu không tốt, cậu ép tôi bày ra dục vọng chiếm hữu ác liệt của mình.”
Cô không hiểu được sự hoang mang của Ngôn Trăn, cô ôm chặt mặt Ngôn Trăn, tay cô lạnh cùng ẩm ướt. Ngôn Trăn chưa hiểu gì cô đã cúi đầu hôn lên môi nàng.
Họ đứng hôn nhau trong phòng khách.
Lúc này, Ngôn Trăn hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy. Mãi cho đến khi đôi môi rời khỏi cái chạm lạnh lẽo nàng mới nỗ lực lấy lại tinh thần.
Nàng vô thức cắn cắn môi, thẳng đến khi nhớ lại nụ hôn của Cố Thanh hà thì toàn thân nóng bừng. Tại sao nàng lại như này, Cố Thanh Hà sẽ nghĩ gì, muốn hôn thêm lần không?
Chuyện gì đây...
Không khí tràn ngập cảm xúc không rõ, hai người vừa hôn nhau, nói chính xác là Cố Thanh Hà chủ động hôn nàng.
Cơ thể họ gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.
Ngôn Trăn thấy mình sắp điên rồi, nàng vẫn cúi đầu, không dám nhìn Cố Thanh hà.
Về phần Cố Thanh Hà thì càng tệ hơn, não bộ của cô vang lên tiếng cảnh báo mạnh mẽ, cô không biết phải làm sao, cô im lặng, bối rối, thậm chí hoảng sợ.
Nụ hôn này, Ngôn Trăn sẽ nghĩ gì về cô? Xét về tình bạn hơn mười năm làm nàng cảm thấy ghê tởm nhưng nàng sẽ không nói, giả vờ như không có gì, im lặng tránh xa nàng, dọn ra khỏi nhà...
Nhưng khi Cố Thanh Hà nhìn lên lại thấy Ngôn Trăn đỏ mặt vì mình hôn, xấu hổ không biết nhìn đi đâu. Nội tâm Cố Thanh Hà lại nghĩ, quyết định kệ hết, dù Ngôn Trăn nghĩ gì, đối phương không đồng ý cô cũng sẽ dùng thủ đoạn, cố gắng giữ đối phương bên mình.
Người này được định sẵn là của cô.
“Cậu biết tôi phải nhịn bao lâu không?”
“Hửm?”
Ngôn Trăn nghe đối phương nói nhỏ lại kinh ngạc ngước lên, khi ánh mắt chạm nhau cũng là lúc đâm vào đôi con ngươi khác thường của đối phương.
Hiển nhiên nàng không cưỡng lại đôi mắt kia, há miệng muốn nói nhưng Cố Thanh Hà cũng không cho nàng cơ hội, cô lại hôn lên môi nàng, lần này càng sâu hơn, tràn đầy công kích, ngập tràn chiếm hữu.
Cố Thanh Hà ôm nàng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mất kiên nhẫn mà chiếm lấy môi nàng, mạnh mẽ thăm dò, không cho Ngôn Trăn cơ hội trốn thoát. Ngón tay cô lại lần xuống bụng Ngôn Trăn, sau đó từ từ hướng lên, dễ dàng bỏ ra những chiếc cúc áo gây cản trở.
“Tiểu Cố...”
Ngôn Trăn rên lên, miệng nàng phát ra tiếng làm người ta thẹn thùng. Mặt nàng sớm đỏ bừng, giờ lại nhìn thấy áo mình bị vén một nửa, theo bản năng muốn dùng tay che lại nơi muốn lấy mạng kia, nhưng người kia không cho, mạnh mẽ đè tay nàng lại.
Sự quyến rũ cùng giọng của Ngôn Trăn quá ngọt ngào, khiến Cố Thanh Hà mê muội mất kiểm soát.
Những nụ hôn mãnh liệt rơi xuống cổ, toàn thân dần bao quanh bởi hơi thở lạnh lẽo, nàng không thể không ngẩng đầu cho đến khi cơ thể hoàn toàn vô lực.
Nàng còn chưa phản ứng thì cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, Cố Thanh Hà đang bế nàng đến sofa.
Ngôn Trăn vừa nằm lên sofa là Cố Thanh Hà liền cúi xuống, ánh mắt đáng sợ như động vật đang săn mồi khiến nàng không thể rời mắt, như thể bị phù phép, nàng hãm sâu trong đó, thuần phục tại đây.
Quần áo bị đối phương xốc lên đến cổ tay, tay cô như gông cùm xích trụ kiềm chế nàng, ánh mắt của Cố Thanh Hà như thiêu đốt nàng, muốn khoá chặt nàng, khoảng cách gần như vậy làm nàng vô thức muốn trốn nhưng lại bị Cố Thanh Hà kéo lại như mèo con.
Ngôn Trăn biết, Cố Thanh Hà đang muốn đưa mình vào chỗ chết.
__________
Bà Têy: Nụ hôn thế kỷ, yêu rồi!!
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 80
________
Này là còn giận đúng không?
Ngôn Trăn khoanh tay nhìn em bé Cố Thanh Hà tức giận, thế nhưng lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, mà nàng không thể bỏ qua như vậy, nàng phải sửa sai cho Cố Thanh Hà.
Cố Lộng Khê tuy muốn xem hai người cãi nhau nhưng với tình hình của chị chắc chắn là không có khả năng bảo mình ghen, nên cô đành cấp cho đối phương bậc thang leo xuống.
“Tụi em đùa chút thôi chị Ngôn Trăn.” Cố Lộng Khê đúng lúc nói một câu.
Đùa?
“Đùa chị chắc?” Ngôn Trăn nghiêm túc, đùa mà muốn liều mạng thế à, vui quá? Cầm dao, cầm nĩa?
“Thật đó, từ nhỏ chúng em đã chơi vậy, chị biết mà, thỉnh thoảng cũng cần phải phát tiết.”
Cố Lộng Khê giải thích, tuy nhiều năm vậy không bàn luận, nhưng hôm nay cũng không đúng lúc, cô cùng bà chị cũng chẳng hoàn toàn buông tay.
Hơn nữa là do bà chị già có địch ý trước, nếu cô thật sự nghiêm túc chắc có lẽ hai người đều xong. Tất nhiên cô thừa nhận bà chị mạnh hơn, cô cũng không giỏi đấu trực diện, còn tưởng cái người kia thụt lùi một chút, đúng là đồ điên.
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê giải thích mà khó tin nhìn sang Cố Thanh Hà, đối phương thế mà lại gật đầu. Ừ, được, hai chị em có tuổi thơ hạnh phúc quá, người thường không thể sánh bằng.
“Được rồi, tôi không quan tâm hai người đùa hay thật, nhưng trước mặt tôi thì miễn chơi, đặc biệt là cậu, Cố Thanh Hà.” Ngôn Trăn dùng ánh mắt ra hiệu cho người đang làm việc khác giả vờ không nghe - bác sĩ Cố.
Cố Thanh Hà nheo mắt tỏ vẻ đã nghe.
Ngôn Trăn cởi áo khoác Cố Lộng Khê ra cho Cố Thanh Hà xem: “Nhìn mấy cái lỗ cậu cắt trên áo em mình đi, hàng giới hạn của thiết kế người Ý - Steach, cậu quá tàn nhẫn rồi.”
Cố Lộng Khê thấy chị dâu bênh mình thì kiêu ngạo nhướng mày với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô uỷ khuất, khuỷu tay Ngôn Trăn lại hướng ra ngoài? Vì cái áo nát mà la cô.
“Cho nên?” Cố Thanh Hà lạnh giọng, liếc nhìn em gái đang đứng phía sau Ngôn Trăn, ánh mắt làm Cố Lộng Khê thức thời mà ngậm họng.
Ngôn Trăn liếc qua người trong lòng nhưng không hiểu giá trị của hàng giới hạn, chỉ có thể dịu dàng nói với Cố Lộng Khê: “Tiểu Khê, em thấy chị em không biết đây là đồ tốt nên về tình cảm có thể tha thứ đúng không. Nếu chị em biết đã không cắt rồi, em đừng so đo với chị em nha, đừng cãi với cậu ấy, về sau chị Ngôn Trăn có thể dẫn em đi xem quần áo mới...”
“Không được.”
Ngôn Trăn chưa hết câu thì đã bị Cố Thanh Hà cắt ngang.
“Ừm... em cũng không dám cướp đi đam mê của chị em đâu, nguy hiểm đến tính mạng lắm.” Cố Lộng Khê vội chen vào, cô muốn sống thêm, cũng không biết Ngôn Trăn thích gì ở bà chị máu lạnh kia, độc ác còn chiếm hữu cùng 108 loại tính khí xấu xa.
Đáng sợ.
Không có miếng ưu điểm.
Ngôn Trăn thở dài, cái đồ kia đắt lắm. Cố Thanh Hà làm chị nhưng không biết gì hết á.
Tiểu Khê không so đo thì tốt rồi.
Ban đầu Ngôn Trăn muốn hai chị em hoà hoãn chút, nhưng hình như hai người kia không muốn.
“Em về đi.” Cố Thanh Hà đuổi khách.
Cố Lộng Khê nhướng mày, trốn sau Ngôn Trăn: “Chị Ngôn Trăn, chúng ta cùng ăn tối không phải sao? Em có mang cá đến đó.” Cố Lộng Khê uỷ khuất nhìn Ngôn Trăn, lôi kéo quần áo Ngôn Trăn.
Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn vào tay Cố Lộng Khê.
Ngôn Trăn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Cố Thanh Hà rõ ràng không muốn em mình ở lại, nếu như nàng cứ muốn Cố Lộng Khê ở lại chắc gà bay chó sủa mất, Ngôn Trăn chịu không nổi.
“Ừm... ừm, chúng ta ra ngoài ăn đi, chị mời hai người, chị biết nhà hàng rất ngon...”
Ngôn Trăn chưa kịp nói xong thì Cố Thanh Hà đã đi đến tóm lấy gáy Cố Lộng Khê, kéo cô ra cửa như con gà.
“Bà chị già, chị bắt nạt em! Chị biết quần áo em đắt lắm không?!”
Cố Lộng Khê la hét nhưng lại tuỳ ý đối phương kéo đầu mình ra, bởi cô biết chống cự chỉ dẫn đến bạo lực mạnh hơn nên chỉ có cái miệng là dám gào.
Sau khi Cố Thanh Hà ném em gái yêu ra cửa thì lạnh lùng: “Không tiễn” rồi dứt khoát đóng cửa.
Ngôn Trăn mở to mắt, nàng thấy Cố Thanh Hà quá tàn nhẫn với em mình rồi.
“Hai người tốt không?”
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, cảnh tượng nàng cùng Cố Lộng Khê thân mật hiện trong đầu cô, cô biết Cố Lộng Khê không dám nhưng cô vẫn khó chịu.
“Hửm? Em cậu còn mang cá đến, lúc đó cậu không có nhà nên tôi mời con bé ăn bánh.” Ngôn Trăn giải thích, nàng mới phản ứng lại được cho nên không nghe giọng đối phương tràn ngập ghen tuông!
“Đừng thấy nó như vậy mà bị lừa.” Cố Thanh Hà khẽ cau mày rồi quay lại phòng bếp chuẩn bị cắt đồ, đúng, cô cần phát tiết.
Ngôn Trăn hơi rối rắm, vất vả mới gặp được người thân của Cố Thanh Hà, cho rằng có thể kéo thêm mối quan hệ, huống chi nàng thấy Cố Lộng Khê khá tốt, chỉ là cô nói chuyện hơi ngả ngớn thôi.
Nàng theo Cố Thanh Hà vào bếp, hơi lo lắng: “Cậu ném Tiểu Khê ra ngoài, hơn nữa hai người vừa cãi nhau, tôi thấy không ổn lắm...”
Cố Thanh Hà buông dao, cô rất khó chịu, càng tức giận khi nghe Ngôn Trăn cứ gọi Cố Lộng Khê đến thân mật như vậy, cô cố nén cơn giận rồi bước khỏi phòng bếp. Cô muốn ở một mình, không muốn Ngôn Trăn thấy cô mất bình tĩnh, cô cần mười phút, chỉ cần cho cô mười phút cô mới trở lại trạng thái bình tĩnh được.
“Cậu đi đâu đấy?” Ngôn Trăn nhìn người sắp đi nên vội nắm tay Cố Thanh Hà, là người nhạy cảm nàng có thể nhìn thấy Cố Thanh Hà đang mất kiên nhẫn: “Cậu bị làm sao?”
“...” Cố Thanh Hà không trả lời nhưng có vẻ không vui.
“Tôi nói gì sai sao? Cậu khó chịu tôi không nói nữa. Hoặc cậu có thể nói, tôi không nói về em gái cậu nữa...”
Lần đầu tiên Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà kỳ quái như vậy nên nàng liền dịu giọng. Nàng lo cho hai người hơn Cố Lộng Khê, không hiểu sao giữa họ lại căng thẳng như thế? Bởi vì Cố Lộng Khê? Hay vì chính nàng?
“Cậu đừng không nói chuyện mà, tôi không muốn vì mấy chuyện nhỏ mà chúng mình cách xa đâu. Cậu muốn gì thì nói với tôi, nếu tôi sai tôi có thể sửa...” Ngôn Trăn càng nói càng bất an, trước kia Cố Thanh Hà sẽ không như vậy, chỉ cần dỗ một chút là cô hết giận ngay, lần này không biết tại sao, cô không nghĩ sẽ rời xa nàng đúng không?
“Tôi muốn mình bình tĩnh một chút.” Cố Thanh Hà lạnh lùng trả lời.
Ngôn Trăn nắm tay đối phương, liều mạng lắc đầu: “Không mà, có gì thì cậu nói thẳng, đừng bình tĩnh gì gì đó, như vậy không được đâu, cậu nói tôi nghe tôi sai ở đâu đi, tôi muốn biết cậu sao lại muốn tránh tôi...”
Mỗi câu của Ngôn Trăn đều đã áp được sự tức giận cùng lạnh lùng trong lòng Cố Thanh Hà, lột bỏ áp lực dưới đáy lòng cô, cũng lột ra những lớp da của tình cảm mà cô không nên có.
Cô biết bây giờ nên giả vờ như không có chuyện gì, nói với Ngôn Trăn cô vẫn ổn để hai người có thể trở lại quỹ đạo bình thường.
Tuy nhiên, lớp da cuối cùng cũng rơi ra, cô không kiểm soát nổi bản thân.
“Vì cậu.” Giọng cô khàn khàn.
Ngôn Trăn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà.
“Cậu không tốt, cậu ép tôi bày ra dục vọng chiếm hữu ác liệt của mình.”
Cô không hiểu được sự hoang mang của Ngôn Trăn, cô ôm chặt mặt Ngôn Trăn, tay cô lạnh cùng ẩm ướt. Ngôn Trăn chưa hiểu gì cô đã cúi đầu hôn lên môi nàng.
Họ đứng hôn nhau trong phòng khách.
Lúc này, Ngôn Trăn hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy. Mãi cho đến khi đôi môi rời khỏi cái chạm lạnh lẽo nàng mới nỗ lực lấy lại tinh thần.
Nàng vô thức cắn cắn môi, thẳng đến khi nhớ lại nụ hôn của Cố Thanh hà thì toàn thân nóng bừng. Tại sao nàng lại như này, Cố Thanh Hà sẽ nghĩ gì, muốn hôn thêm lần không?
Chuyện gì đây...
Không khí tràn ngập cảm xúc không rõ, hai người vừa hôn nhau, nói chính xác là Cố Thanh Hà chủ động hôn nàng.
Cơ thể họ gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.
Ngôn Trăn thấy mình sắp điên rồi, nàng vẫn cúi đầu, không dám nhìn Cố Thanh hà.
Về phần Cố Thanh Hà thì càng tệ hơn, não bộ của cô vang lên tiếng cảnh báo mạnh mẽ, cô không biết phải làm sao, cô im lặng, bối rối, thậm chí hoảng sợ.
Nụ hôn này, Ngôn Trăn sẽ nghĩ gì về cô? Xét về tình bạn hơn mười năm làm nàng cảm thấy ghê tởm nhưng nàng sẽ không nói, giả vờ như không có gì, im lặng tránh xa nàng, dọn ra khỏi nhà...
Nhưng khi Cố Thanh Hà nhìn lên lại thấy Ngôn Trăn đỏ mặt vì mình hôn, xấu hổ không biết nhìn đi đâu. Nội tâm Cố Thanh Hà lại nghĩ, quyết định kệ hết, dù Ngôn Trăn nghĩ gì, đối phương không đồng ý cô cũng sẽ dùng thủ đoạn, cố gắng giữ đối phương bên mình.
Người này được định sẵn là của cô.
“Cậu biết tôi phải nhịn bao lâu không?”
“Hửm?”
Ngôn Trăn nghe đối phương nói nhỏ lại kinh ngạc ngước lên, khi ánh mắt chạm nhau cũng là lúc đâm vào đôi con ngươi khác thường của đối phương.
Hiển nhiên nàng không cưỡng lại đôi mắt kia, há miệng muốn nói nhưng Cố Thanh Hà cũng không cho nàng cơ hội, cô lại hôn lên môi nàng, lần này càng sâu hơn, tràn đầy công kích, ngập tràn chiếm hữu.
Cố Thanh Hà ôm nàng dựa vào bức tường lạnh lẽo, mất kiên nhẫn mà chiếm lấy môi nàng, mạnh mẽ thăm dò, không cho Ngôn Trăn cơ hội trốn thoát. Ngón tay cô lại lần xuống bụng Ngôn Trăn, sau đó từ từ hướng lên, dễ dàng bỏ ra những chiếc cúc áo gây cản trở.
“Tiểu Cố...”
Ngôn Trăn rên lên, miệng nàng phát ra tiếng làm người ta thẹn thùng. Mặt nàng sớm đỏ bừng, giờ lại nhìn thấy áo mình bị vén một nửa, theo bản năng muốn dùng tay che lại nơi muốn lấy mạng kia, nhưng người kia không cho, mạnh mẽ đè tay nàng lại.
Sự quyến rũ cùng giọng của Ngôn Trăn quá ngọt ngào, khiến Cố Thanh Hà mê muội mất kiểm soát.
Những nụ hôn mãnh liệt rơi xuống cổ, toàn thân dần bao quanh bởi hơi thở lạnh lẽo, nàng không thể không ngẩng đầu cho đến khi cơ thể hoàn toàn vô lực.
Nàng còn chưa phản ứng thì cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, Cố Thanh Hà đang bế nàng đến sofa.
Ngôn Trăn vừa nằm lên sofa là Cố Thanh Hà liền cúi xuống, ánh mắt đáng sợ như động vật đang săn mồi khiến nàng không thể rời mắt, như thể bị phù phép, nàng hãm sâu trong đó, thuần phục tại đây.
Quần áo bị đối phương xốc lên đến cổ tay, tay cô như gông cùm xích trụ kiềm chế nàng, ánh mắt của Cố Thanh Hà như thiêu đốt nàng, muốn khoá chặt nàng, khoảng cách gần như vậy làm nàng vô thức muốn trốn nhưng lại bị Cố Thanh Hà kéo lại như mèo con.
Ngôn Trăn biết, Cố Thanh Hà đang muốn đưa mình vào chỗ chết.
__________
Bà Têy: Nụ hôn thế kỷ, yêu rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.