Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 82
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 82
__________
“Ừm, vậy bây giờ hai người yêu nhau? Chị em cứ như vậy...không, chị cứ như vậy đồng ý chị em sao? Chị không thử chị ấy một chút sao?”
Cố Lộng Khê ngồi đối diện hoang mang nhìn người đã chính thức trở thành chị dâu của mình.
Ngôn Trăn cầm cốc cappuccino hớp một miếng để che giấu sự thẹn thùng của bản thân.
Thật thì câu hỏi của Cố Lộng Khê làm nàng quá ngại đi, ai ngờ đâu vì đối phương chó ngáp phải ruồi lại có thể kích thích cái con người lạnh lùng kia ghen tuông rồi tỏ tình luôn đâu.
“Chị dâu, em nói này, chị của em thích chị mà, em đoán trúng rồi.” Cố Lộng Khê đắc ý lắc lắc đầu.
Cô cứ miệng chị dâu chị dâu làm Ngôn Trăn suýt phun hết cà phê.
Ngôn Trăn vội dùng khăn giấy lau đi đôi môi đỏ mọng, nàng không muốn người ta nhìn thấy mình hớ hênh: “Này, thật là, em nhỏ tiếng chút đi, nếu không ngờ ta còn tưởng chị bí mật kết hôn.”
Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà đang ở nhà hàng cao cấp bên bờ Tây nước Mỹ, đúng vậy, đây cũng là lý do làm Ngôn Trăn sầu.
Kể từ lần nàng cùng Cố Thanh Hà xác định mối quan hệ thì phải chạy đi chụp hình cho tạp chí nước ngoài cả một tuần. Nói chính xác hơn là tối hôm đó nàng phải bay ngay sang Mỹ, không có cơ hội ăn bữa tối dưới nến lãng mạn cùng Cố Thanh Hà.
Còn nữa, lúc đó còn chưa làm tình xong.
“Lộng Khê, không ngờ lại gặp em ở đây đó.”
“Em tới làm việc, trùng hợp ghê, cho nên ý của chị là hai người chưa dập nhau?” Cố Lộng Khê đi thẳng vào vấn đề.
Ngôn Trăn hiểu Cố Lộng Khê thẳng thắn, nàng xấu hổ nên không gật đầu cũng không phủ nhận.
Cố Lộng Khê cười gian, khác hẳn với đôi mắt lạnh lùng Cố Thanh Hà, đôi mắt đó bộc lộ sự xảo quyệt cùng khôn khéo của người làm ăn: “Chị bắt cái đầu sói kia đợi một tuần sao? Không phải, mười một năm rồi, chị không sợ sao? Em sợ lúc đó chị cũng không lết xuống giường nổi.”
“Lộng Khê, em nói chuyện đàng hoàng được không?” Ngôn Trăn nóng hết cả tai, sao hai chị em nhà này khác xa nhau vậy?
“Không phải nha, em lo cho sức khoẻ của chị thôi, chị em khủng bố hơn chị nghĩ nhiều. Chị dâu, đừng nhìn chị ấy như thế mà bị lừa. Mà nếu bây giờ em với chị chụp cái ảnh thân mật gửi cho bà ấy thì chị có tin chị ấy bay tới California liền không?”
Cố Lộng Khê nhướng mày, mỉm cười đi đến người Ngôn Trăn rồi giơ điện thoại lên.
“Em đừng quá phận.” Dù sao Ngôn Trăn vẫn khá chiều cô em vợ này, người này cũng là máu mủ của Cố Thanh Hà, hơn nữa còn là Hồng Nương chó ngáp phải ruồi.
(Hồng Nương: Bà mai)
“Yên tâm, em giúp cuộc tình hai người bền chặt thôi. Nói gì thì nói em cũng muốn thấy chị em sau khi va vào tình yêu là như nào.” Cố Lộng Khê mỉm cười ấn nút gửi mấy bức ảnh của mình và Ngôn Trăn. Gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến chị gái thân yêu phía bên kia đại dương.
“3, 2, 1 ~~ bingo!”
Quả nhiên, điện thoại Cố Lộng Khê vang lên, có thể làm bà chị Grandet này gọi điện thoại quốc tế cho cô thật không dễ.
(Eugénie Grandet là một tiểu thuyết Honoré de Balzac viết năm 1883)
“Ahemm, alo~~” Giọng nói Cố Lộng Khê kéo dài.
“Hai người đang ở đâu.” Đầu bên kia vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Ngôn Trăn căng thẳng nhìn Cố Lộng Khê rồi hớp miếng cappuccino, ngồi đó nghe tiếp cuộc trò chuyện thâm tình của hai chị em. Lúc này bên họ bốn giờ chiều, chắc Trung Quốc cũng tám giờ sáng, giờ này Cố Thanh Hà hẳn cũng đã đi làm.
Cố Lộng Khê vui vẻ qua cạnh Ngôn Trăn rồi tăng âm lượng, để nàng có thể nghe được giọng nói của bác sĩ ghen đến mức phát nổ.
“Chúng em đang uống trà chiều tại bến cảng lãng mạn bờ Tây của Mỹ đó.” Cố Lộng Khê vừa nhìn Ngôn Trăn vừa nhẹ giọng.
Chân mày Ngôn Trăn nhíu lại hết, nàng biết rõ tính Cố Thanh Hà nên lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho cô em vợ này chú ý lời nói, đừng đi quá xa.
Và chuyện quan trọng nhất.
(Chị nhớ cậu ấy, lẹ nói với cậu ấy chị nhớ cậu ấy nhiều đi, nhanh lên)
Ngôn Trăn dùng khẩu hình miệng bảo Cố Lộng Khê phải nói cho Cố Thanh Hà nghe, bởi nàng không muốn Tiểu Cố nói chuyện với em gái xong thì lại bực mình.
Cố Lộng Khê hiểu nên “Ok” với Ngôn Trăn.
“Em làm gì ở đó?” Người đầu kia lạnh giọng.
Cố Lộng Khê cau mày, tất nhiên câu trả lời không thể để Ngôn Trăn nghe, cô chỉ có thể giờ vờ mệt mỏi cúi thấp người, rồi lại thấp giọng: “Lão thái thái bảo em qua đây xem, dọn dẹp hiện trường rồi coi xử lý. Sẵn lấy súng, đạn gì gì đó, chuẩn bị sau này làm việc, Triệu gia bên kia hơi vô dụng rồi, không thể thả cho họ con đường được.”
“Đừng nói chuyện nhà với cậu ấy.”
“Bà chị già, nói như nào đây? Gì thì em cũng là người có giấy tờ, đến làm việc thôi không cần khẩn trương.” Cố Lộng Khê quay lại nhìn Ngôn Trăn, hồn nhiên mỉm cười rồi vẫy tay với đối phương: “Sao đây, chị lo cho em bé của mình hả?”
Cố Thanh Hà dừng một chút, chuyển điện thoại qua tay trái rồi đỗ xe vào gara.
“Ngôn Trăn đi làm việc nên chắc sẽ không có vấn đề gì, nếu rảnh thì em bảo vệ cậu ấy chút đi.” Cố Thanh Hà hơi hoàn hoãn hơn.
“Đương nhiên, chị không nói em cũng làm, dù sao buổi tối ở đây cũng nhiều việc.” Cố Lộng Khê biết đối phương chắc cũng sẽ bảo cô làm, quả nhiên.
“Cảm ơn.” Giọng nói dịu dàng hiếm có của Cố Thanh Hà phát ra từ bên kia đầu dây.
Cố Lộng Khê nghe mà hoảng trợn cả mắt, ôi cái giọng nói quái vật. Nhưng mà hiếm khi chị gái nhẹ nhàng, chủ động thế, không trêu vài câu thì sao là Cố Lộng Khê được, cho nên...
“Không cần cảm ơn đâu, người trong nhà cả, nhưng mà em muốn hỏi chị đó, có phải chị chưa bắt (ăn) được chị dâu đúng không? Bà chị già, đừng nói là chị không được nha...”
“Em muốn chết?”
Đúng là lạnh lùng vẫn hợp hơn, thậm chí Cố Lộng Khê nghe đối phương đóng cửa xe rất lớn.
“Chị không biết sao? Hôm nay lúc em gặp chị dâu đã thấy fan cuồng chị ấy đuổi tới Cali rồi, biển người tấp nập lắm đó. Mà Ngôn Trăn thực sự quá mê người, đi đến đâu cũng thu hút nhiều người hết...”
“Ò, nếu em còn nói thêm một câu, tôi sẽ bắt hai con vẹt xanh xấu xí, ưa rụng lông, mồm toàn nói lời tục tĩu của em cắt thành 50 miếng thịt rồi bảo Trạch Cần mang đến tặng cho em.” Cố Thanh Hà cầm điện thoại bấm bấm.
“Oh, shit! Chị là đồ ma quỷ điên khùng mất trí!” Bàn tay cầm điện thoại của Cố Lộng Khê run lên, chết tiệt, mấy cục cưng nhỏ đều ở nhà. Quá rõ ràng rồi, số mệnh mấy đứa đều rơi vào tay cái mụ chị quỷ ma kia.
Cố Thanh Hà hít sâu một hơi: “Xem làm sao thì làm, chăm sóc cho Ngôn Trăn, cúp đây.”
Cố Lộng Khê bị tắt máy thì xém ném luôn cái điện thoại.
“Sao thế? Hai người nói gì đó?” Ngôn Trăn thấy Cố Lộng Khê ỉu xìu thì đau lòng. Chắc chắc nhãi con nhà nàng lại bắt nạt em gái rồi. Than ôi, nàng còn chưa được nói với Cố Thanh Hà mấy câu.
Cố Lộng Khê liền nhắn một đống tin cho quản gia trong nhà, bảo đối phương mau giấu mấy đứa nhỏ tội nghiệp đi, nếu không thì bị bà chị đem ra phẫu thuật mất.
“Chị dâu thân yêu, em vô cùng đồng cảm với chị nhưng chị lại cặp với chị em. Thôi, em cũng không muốn chị em cô đơn cả đời, chỉ có chị mới coi trọng bà ấy, uỷ khuất chị rồi.” Cố Lộng Khê thở dài, một bên than trời trách đất một bên mỉm cười với người phụ nữ ưu nhã đối diện.
Rõ ràng tốc độ đánh máy của hai chị em là ngang nhau, sau khi Cố Lộng Khê gửi tin nhắn cuối cùng, cô muốn nói mấy câu với Ngôn Trăn hãy để chị cô được bình yên, rốt cuộc chị ấy cũng quá khổ rồi. Song, giờ Cố Lộng Khê cũng biết, hoá ra nguồn gốc nỗi đau của đối phương đang ở trước mặt cô, hoá ra người nọ quá yêu nàng, vì nàng buồn, vì nàng vui, mà cô cũng chính là người nhìn thấy chị mình mỗi lúc chị ấy tổn thương nhất.
Có thể thấy cô sẽ không bao giờ đụng đến tình yêu, ngay cả chị gái cũng gặp phải phiền phức, cô không thể va vào được.
“Em muốn nói gì?” Ngôn Trăn nghi ngờ nhìn cô.
“Cũng không hẳn, em định nói xấu chị em nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho chị ấy.” Cố Lộng Khê thấy tốt nhất là đừng nói với Ngôn Trăn, tránh cho lớp nền của đối phương bị trôi hết.
Ngôn Trăn cảm thấy thái dương mình đang giật, nàng chắc chắc Cố Lộng Khê đang muốn nói gì về Tiểu Cố của nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự kết nối của hai chị em. Thôi được rồi, không hỏi thì hơn dù sao cũng là bí mật nhỏ của hai người họ.
“Vậy em không nói với cậu ấy chị nhớ cậu ấy lắm sao?” Ngôn Trăn buông ly trách móc.
Cố Lộng Khê trợn mắt, bây giờ cô mới nhớ mình quên mất: “Em gửi liền, Chúa ơi, em lại quên mất chuyện quan trọng.”
Chẳng bao lâu Cố Thanh Hà nhận được tin nhắn...
Chị gái thân yêu bên kia đại dương của em, Ngôn Trăn nhờ em nói rằng chị ấy nhớ chị. Tất nhiên lúc này chị ấy đang ngồi đây cùng em tận hưởng trà chiều, có thể sẽ đến tận khuya.
“Gửi chưa?” Ngôn Trăn cười hỏi, nàng ngượng ngùng: “Cậu ấy trả lời chưa.”
Cố Lộng Khê nhướng mày, nhìn tin nhắn rồi gượng cười.
[Về nhà em sẽ thấy fucking dead pet của mình]
“Chị em nói bà ấy cũng nhớ chị, nhưng bây giờ chị ấy rất bận nên đừng phiền. Em nghĩ chắc sắp vào phòng mổ.” Cố Lộng Kê mỉm cười, nhìn vào dòng tin nhắn “thân thiết” này. Lâu lắm rồi Cố Thanh Hà không dùng mấy cái fucking, xem ra lần này giận thật. May mà cô bảo quản gia cất mấy đứa nhỏ nghịch ngợm rồi.
Mà ở phòng phẫu thuật tim xa xa của bệnh viện bên kia, không ai dám mở lời cùng bác sĩ Cố, vì vẻ mặt hôm nay của bác sĩ Cố đã dán lên mấy chữ: Người sống chớ gần!
Áp suất thấp chết tiệt đó còn khiến bệnh viện lạnh lẽo hơn.
Sau khi tiễn Cố Lộng Khê thì mặt trời cũng đã lặn.
Ngôn Trăn về lại khách sạn, đêm nay nàng còn có tiệc mà buổi chụp ảnh kéo dài một tuần cũng kết thúc nốt. Không ai biết nàng mong đợi ngày mai như nào, nàng ước gì hôm nay đã lên máy bay, bay thẳng vào lòng ngực lạnh giá của người kia.
“Đau khổ vì tương tư nhưng không ai quan tâm.”
Ngôn Trăn nằm lê lết trên bệ cửa sổ nhìn dòng người vô tận rồi nhíu mày, một mình than trời trách đất.
Đàm Hằng đã quá quen, mỗi khi Ngôn Trăn như thế cậu sẽ giữ im lặng. Hầu như ngày nào Ngôn Trăn cũng uống rượu một mình dưới trăng, đêm nào cũng thương tâm như thế. Hai người đã tỏ tình thành công không phải sao? Cách nhau có một tuần thôi!! Mỗi ngày nói chuyện điện thoại hai tiếng đồng hồ mà còn ngồi đó buồn?
“Chị Ngôn Trăn ơi chị đừng than nữa, em bị chị than mệt gần chết...”
Ngôn Trăn trợn mắt với Đàm Hằng: “Em hiểu gì? Tiểu Cố còn bận chưa xong, tụi chị còn chưa gọi điện, em không yêu làm sao biết? Em biết gì không? Biết không?”
“Rồi, rồi, toàn thế giới có chị với bác sĩ Cố yêu nhau thôi...” Đàm Hằng cảm giác như bị nhét đầy thức ăn chó, no gần chết.
Nhạc chuông điện thoại độc nhất vang lên, chỉ có âm thanh ngọt ngào này, Đàm Hằng khỏi nghĩ cũng biết ai. Thân là một công cụ, cậu rất rất thức thời cầm điện thoại qua cho Ngôn Trăn.
“Bác sĩ Cố.”
“Biến dùm, cảm ơn.”
Ngôn Trăn mỉm cười, sau đó hắng giọng ấn trả lời. Đàm Hằng rất thất thời đi ra còn đóng lại cửa, cậu không muốn nghe lén, toàn những lời ô dề, chê!
“Bây giờ bên đây là 7h tối, tôi có thể giúp gì cho quý cô không?'' Đó là sự mê người, ngọt ngào của Ngôn Trăn, nói xong còn cắn môi dưới đợi câu trả lời của người yêu.
Đầu bên kia dừng lại vài giây, rõ là đang tìm câu tìm chữ cho thích hợp. Thật thì trong tuần này Ngôn Trăn cảm thấy hai người còn chưa có ủ ấm nhau mà nàng phải bay qua Cali, nàng thấy Tiểu Cố nhà nàng hơi thiệt thòi.
Có thể hình dung, mặc dù Cố Thanh Hà không nói nhưng trong lòng hẳn là tịch mịch cô đơn. Cho nên khoảng thời gian này nàng đã càng quét Cali để mua quà cho người yêu. Hơn nữa, mỗi ngày đều diễn màn “điện thoại cho em bé cục cưng”, phục vụ đường dây độc quyền.
“Ừm, tôi muốn tìm “Ngôn Trăn yêu dấu“.” Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Cố Thanh Hà vang lên bên kia, ôi cái giọng làm Ngôn Trăn mê mẩn cả đời.
“Xin đợi một lát.” Ngôn Trăn đổi tay cầm điện thoại: “Đây là đường dây độc quyền của “Ngôn Trăn yêu dấu”, là Cố tiểu thư sao? Cậu lại vào kênh của tôi rồi~~” Ngôn Trăn ái muội, trêu Cố Thanh Hà.
Hai người đã nói chuyện được một tuần nhưng Cố Thanh Hà vẫn ngại ngùng khi Ngôn Trăn cứ xôi thịt như vậy: “Đúng rồi.”
“Chăm sóc công việc kinh doanh của tôi như vậy? Chẳng lẽ thích tôi rồi sao?” Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói.
Cố Thanh Hà đang nói chuyện trên tầng thượng bệnh viện, gió đêm thổi làm cô sảng khoái, ở đây cũng chẳng người quấy rầy nên cô có thể tuỳ ý biểu hiện, nghe Ngôn Trăn thì thầm thế cô cũng nhàn nhạt cười: “Cậu nói sai rồi.”
“Không thích tôi sao?”
“Là tình yêu nồng nhiệt hơn so với cậu nghĩ.” Cố Thanh Hà cầm điện thoại nhẹ giọng, cô quá nhớ Ngôn Trăn nhưng người yêu mình lại là nghệ sĩ nổi tiếng cứ đây đó khắp nơi. Ngày đó không cùng bên nhau được lâu thì nàng lại có lịch, nói đi là đi cả tuần. Ngôn Trăn không ở bên cạnh, đời cô sống một ngày như dài cả một năm.
Ngôn Trăn cắn môi, nghe Cố Thanh Hà nói lời yêu thương: “Cậu nhớ tôi không?' Tuy vô nghĩa nhưng nàng vẫn hỏi.
“Thật muốn bay qua đó bắt cậu về, sau đó...” Giọng Cố Thanh Hà ngọt ngào trong trẻo như rượu vang.
“Sau đó thì sao?” Ngôn Trăn dẫn đường cho Cố Thanh Hà nói tiếp. Bên nàng là ban đêm, nàng không ngại hai người talk love đâu nha, bây giờ nàng còn muốn nghe giọng Cố Thanh Hà rồi tự an ủi mình. Mẹ bà, đã nhịn quá lâu rồi, một tuần chưa có gặp người kia.
Cố Thanh Hà khựng lại, cô nắm Ngôn Trăn trong lòng bàn tay.
“Bên cạnh cậu...”
“Bên tôi không có ai cả cục cưng.”
Ngôn Trăn xua đi sự nghi ngờ của đối phương.
Thậm chí nàng còn nghe Cố Thanh Hà nuốt khan.
Nàng muốn trêu bác sĩ Cố nữa nên vừa cầm điện thoại vừa kiễng chân đi lên thảm khách sạn ra cửa, khoá cửa, giảm ánh sáng của đèn, ừm đúng rồi, ánh sáng mạnh quá thì hơi ngại, tuy rằng nó cũng chẳng có tác dụng.
Nàng nằm xuống giường, cố ý thở dốc một chút.
Mà hơi thở đó làm Cố Thanh Hà run người.
“...Cậu làm gì đó.” Giọng Cố Thanh Hà rõ trầm, Ngôn Trăn có thể nghe.
“Cậu đoán xem.” Âm sắc trầm thấp của Ngôn Trăn đầy cám dỗ.
Cố Thanh Hà không lên tiếng nhưng vành tai đã bán đứng nội tâm.
Ngôn Trăn mở lo ngoài, hoàn toàn có thể nghe được âm thanh đầu ngón tay chạm vào quần áo. “Tôi đang chạm vào mình, cậu muốn chạm vào không?”
Cố Thanh Hà hít sâu, lẩm bẩm tên Ngôn Trăn trong lòng, cô chịu đựng, cảm thấy bây giờ phải hít hơi thuốc để bình tĩnh.
“Tiểu Cố, hình như tôi ướt.” Ngôn Trăn nhắm chặt mắt, vén làn váy cản trở, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đó, nàng hoàn toàn cảm nhận được phản ứng của mình, muốn chết, quá muốn chết, mỗi lần nghe giọng đối phương là nàng sẽ như vậy, phản ứng quá dữ dội, thậm chí trước kia còn chưa thử qua với đối phương.
Ngôn Trăn nhẹ nhàng thở dốc, nàng nói xong mặt cũng đỏ bừng. Nàng chưa bao giờ nói chuyện như này với Cố Thanh Hà, Tiểu Cố có bị doạ sợ cho bỏ chạy không...
Nàng đỏ mặt, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn.”
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của đối phương truyền đến, Ngôn Trăn vội vàng nghiêm túc: “Sao thế?” Nàng còn nghĩ đến việc lừa cô bằng cách “Tôi đùa chút thôi.” Nhưng bên kia lại vang lên âm thanh nháy mắt có thể nhấn chìm Ngôn Trăn.
“Tôi muốn cậu.”
“...Tiểu Cố.” Ngôn Trăn cảm thấy mặt mình đang nóng bừng bừng.
“Khi nào cậu mới về đây? Tôi đang nghĩ nên làm sao bây giờ, Ngôn Trăn.”
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 82
__________
“Ừm, vậy bây giờ hai người yêu nhau? Chị em cứ như vậy...không, chị cứ như vậy đồng ý chị em sao? Chị không thử chị ấy một chút sao?”
Cố Lộng Khê ngồi đối diện hoang mang nhìn người đã chính thức trở thành chị dâu của mình.
Ngôn Trăn cầm cốc cappuccino hớp một miếng để che giấu sự thẹn thùng của bản thân.
Thật thì câu hỏi của Cố Lộng Khê làm nàng quá ngại đi, ai ngờ đâu vì đối phương chó ngáp phải ruồi lại có thể kích thích cái con người lạnh lùng kia ghen tuông rồi tỏ tình luôn đâu.
“Chị dâu, em nói này, chị của em thích chị mà, em đoán trúng rồi.” Cố Lộng Khê đắc ý lắc lắc đầu.
Cô cứ miệng chị dâu chị dâu làm Ngôn Trăn suýt phun hết cà phê.
Ngôn Trăn vội dùng khăn giấy lau đi đôi môi đỏ mọng, nàng không muốn người ta nhìn thấy mình hớ hênh: “Này, thật là, em nhỏ tiếng chút đi, nếu không ngờ ta còn tưởng chị bí mật kết hôn.”
Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà đang ở nhà hàng cao cấp bên bờ Tây nước Mỹ, đúng vậy, đây cũng là lý do làm Ngôn Trăn sầu.
Kể từ lần nàng cùng Cố Thanh Hà xác định mối quan hệ thì phải chạy đi chụp hình cho tạp chí nước ngoài cả một tuần. Nói chính xác hơn là tối hôm đó nàng phải bay ngay sang Mỹ, không có cơ hội ăn bữa tối dưới nến lãng mạn cùng Cố Thanh Hà.
Còn nữa, lúc đó còn chưa làm tình xong.
“Lộng Khê, không ngờ lại gặp em ở đây đó.”
“Em tới làm việc, trùng hợp ghê, cho nên ý của chị là hai người chưa dập nhau?” Cố Lộng Khê đi thẳng vào vấn đề.
Ngôn Trăn hiểu Cố Lộng Khê thẳng thắn, nàng xấu hổ nên không gật đầu cũng không phủ nhận.
Cố Lộng Khê cười gian, khác hẳn với đôi mắt lạnh lùng Cố Thanh Hà, đôi mắt đó bộc lộ sự xảo quyệt cùng khôn khéo của người làm ăn: “Chị bắt cái đầu sói kia đợi một tuần sao? Không phải, mười một năm rồi, chị không sợ sao? Em sợ lúc đó chị cũng không lết xuống giường nổi.”
“Lộng Khê, em nói chuyện đàng hoàng được không?” Ngôn Trăn nóng hết cả tai, sao hai chị em nhà này khác xa nhau vậy?
“Không phải nha, em lo cho sức khoẻ của chị thôi, chị em khủng bố hơn chị nghĩ nhiều. Chị dâu, đừng nhìn chị ấy như thế mà bị lừa. Mà nếu bây giờ em với chị chụp cái ảnh thân mật gửi cho bà ấy thì chị có tin chị ấy bay tới California liền không?”
Cố Lộng Khê nhướng mày, mỉm cười đi đến người Ngôn Trăn rồi giơ điện thoại lên.
“Em đừng quá phận.” Dù sao Ngôn Trăn vẫn khá chiều cô em vợ này, người này cũng là máu mủ của Cố Thanh Hà, hơn nữa còn là Hồng Nương chó ngáp phải ruồi.
(Hồng Nương: Bà mai)
“Yên tâm, em giúp cuộc tình hai người bền chặt thôi. Nói gì thì nói em cũng muốn thấy chị em sau khi va vào tình yêu là như nào.” Cố Lộng Khê mỉm cười ấn nút gửi mấy bức ảnh của mình và Ngôn Trăn. Gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến chị gái thân yêu phía bên kia đại dương.
“3, 2, 1 ~~ bingo!”
Quả nhiên, điện thoại Cố Lộng Khê vang lên, có thể làm bà chị Grandet này gọi điện thoại quốc tế cho cô thật không dễ.
(Eugénie Grandet là một tiểu thuyết Honoré de Balzac viết năm 1883)
“Ahemm, alo~~” Giọng nói Cố Lộng Khê kéo dài.
“Hai người đang ở đâu.” Đầu bên kia vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Ngôn Trăn căng thẳng nhìn Cố Lộng Khê rồi hớp miếng cappuccino, ngồi đó nghe tiếp cuộc trò chuyện thâm tình của hai chị em. Lúc này bên họ bốn giờ chiều, chắc Trung Quốc cũng tám giờ sáng, giờ này Cố Thanh Hà hẳn cũng đã đi làm.
Cố Lộng Khê vui vẻ qua cạnh Ngôn Trăn rồi tăng âm lượng, để nàng có thể nghe được giọng nói của bác sĩ ghen đến mức phát nổ.
“Chúng em đang uống trà chiều tại bến cảng lãng mạn bờ Tây của Mỹ đó.” Cố Lộng Khê vừa nhìn Ngôn Trăn vừa nhẹ giọng.
Chân mày Ngôn Trăn nhíu lại hết, nàng biết rõ tính Cố Thanh Hà nên lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho cô em vợ này chú ý lời nói, đừng đi quá xa.
Và chuyện quan trọng nhất.
(Chị nhớ cậu ấy, lẹ nói với cậu ấy chị nhớ cậu ấy nhiều đi, nhanh lên)
Ngôn Trăn dùng khẩu hình miệng bảo Cố Lộng Khê phải nói cho Cố Thanh Hà nghe, bởi nàng không muốn Tiểu Cố nói chuyện với em gái xong thì lại bực mình.
Cố Lộng Khê hiểu nên “Ok” với Ngôn Trăn.
“Em làm gì ở đó?” Người đầu kia lạnh giọng.
Cố Lộng Khê cau mày, tất nhiên câu trả lời không thể để Ngôn Trăn nghe, cô chỉ có thể giờ vờ mệt mỏi cúi thấp người, rồi lại thấp giọng: “Lão thái thái bảo em qua đây xem, dọn dẹp hiện trường rồi coi xử lý. Sẵn lấy súng, đạn gì gì đó, chuẩn bị sau này làm việc, Triệu gia bên kia hơi vô dụng rồi, không thể thả cho họ con đường được.”
“Đừng nói chuyện nhà với cậu ấy.”
“Bà chị già, nói như nào đây? Gì thì em cũng là người có giấy tờ, đến làm việc thôi không cần khẩn trương.” Cố Lộng Khê quay lại nhìn Ngôn Trăn, hồn nhiên mỉm cười rồi vẫy tay với đối phương: “Sao đây, chị lo cho em bé của mình hả?”
Cố Thanh Hà dừng một chút, chuyển điện thoại qua tay trái rồi đỗ xe vào gara.
“Ngôn Trăn đi làm việc nên chắc sẽ không có vấn đề gì, nếu rảnh thì em bảo vệ cậu ấy chút đi.” Cố Thanh Hà hơi hoàn hoãn hơn.
“Đương nhiên, chị không nói em cũng làm, dù sao buổi tối ở đây cũng nhiều việc.” Cố Lộng Khê biết đối phương chắc cũng sẽ bảo cô làm, quả nhiên.
“Cảm ơn.” Giọng nói dịu dàng hiếm có của Cố Thanh Hà phát ra từ bên kia đầu dây.
Cố Lộng Khê nghe mà hoảng trợn cả mắt, ôi cái giọng nói quái vật. Nhưng mà hiếm khi chị gái nhẹ nhàng, chủ động thế, không trêu vài câu thì sao là Cố Lộng Khê được, cho nên...
“Không cần cảm ơn đâu, người trong nhà cả, nhưng mà em muốn hỏi chị đó, có phải chị chưa bắt (ăn) được chị dâu đúng không? Bà chị già, đừng nói là chị không được nha...”
“Em muốn chết?”
Đúng là lạnh lùng vẫn hợp hơn, thậm chí Cố Lộng Khê nghe đối phương đóng cửa xe rất lớn.
“Chị không biết sao? Hôm nay lúc em gặp chị dâu đã thấy fan cuồng chị ấy đuổi tới Cali rồi, biển người tấp nập lắm đó. Mà Ngôn Trăn thực sự quá mê người, đi đến đâu cũng thu hút nhiều người hết...”
“Ò, nếu em còn nói thêm một câu, tôi sẽ bắt hai con vẹt xanh xấu xí, ưa rụng lông, mồm toàn nói lời tục tĩu của em cắt thành 50 miếng thịt rồi bảo Trạch Cần mang đến tặng cho em.” Cố Thanh Hà cầm điện thoại bấm bấm.
“Oh, shit! Chị là đồ ma quỷ điên khùng mất trí!” Bàn tay cầm điện thoại của Cố Lộng Khê run lên, chết tiệt, mấy cục cưng nhỏ đều ở nhà. Quá rõ ràng rồi, số mệnh mấy đứa đều rơi vào tay cái mụ chị quỷ ma kia.
Cố Thanh Hà hít sâu một hơi: “Xem làm sao thì làm, chăm sóc cho Ngôn Trăn, cúp đây.”
Cố Lộng Khê bị tắt máy thì xém ném luôn cái điện thoại.
“Sao thế? Hai người nói gì đó?” Ngôn Trăn thấy Cố Lộng Khê ỉu xìu thì đau lòng. Chắc chắc nhãi con nhà nàng lại bắt nạt em gái rồi. Than ôi, nàng còn chưa được nói với Cố Thanh Hà mấy câu.
Cố Lộng Khê liền nhắn một đống tin cho quản gia trong nhà, bảo đối phương mau giấu mấy đứa nhỏ tội nghiệp đi, nếu không thì bị bà chị đem ra phẫu thuật mất.
“Chị dâu thân yêu, em vô cùng đồng cảm với chị nhưng chị lại cặp với chị em. Thôi, em cũng không muốn chị em cô đơn cả đời, chỉ có chị mới coi trọng bà ấy, uỷ khuất chị rồi.” Cố Lộng Khê thở dài, một bên than trời trách đất một bên mỉm cười với người phụ nữ ưu nhã đối diện.
Rõ ràng tốc độ đánh máy của hai chị em là ngang nhau, sau khi Cố Lộng Khê gửi tin nhắn cuối cùng, cô muốn nói mấy câu với Ngôn Trăn hãy để chị cô được bình yên, rốt cuộc chị ấy cũng quá khổ rồi. Song, giờ Cố Lộng Khê cũng biết, hoá ra nguồn gốc nỗi đau của đối phương đang ở trước mặt cô, hoá ra người nọ quá yêu nàng, vì nàng buồn, vì nàng vui, mà cô cũng chính là người nhìn thấy chị mình mỗi lúc chị ấy tổn thương nhất.
Có thể thấy cô sẽ không bao giờ đụng đến tình yêu, ngay cả chị gái cũng gặp phải phiền phức, cô không thể va vào được.
“Em muốn nói gì?” Ngôn Trăn nghi ngờ nhìn cô.
“Cũng không hẳn, em định nói xấu chị em nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho chị ấy.” Cố Lộng Khê thấy tốt nhất là đừng nói với Ngôn Trăn, tránh cho lớp nền của đối phương bị trôi hết.
Ngôn Trăn cảm thấy thái dương mình đang giật, nàng chắc chắc Cố Lộng Khê đang muốn nói gì về Tiểu Cố của nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự kết nối của hai chị em. Thôi được rồi, không hỏi thì hơn dù sao cũng là bí mật nhỏ của hai người họ.
“Vậy em không nói với cậu ấy chị nhớ cậu ấy lắm sao?” Ngôn Trăn buông ly trách móc.
Cố Lộng Khê trợn mắt, bây giờ cô mới nhớ mình quên mất: “Em gửi liền, Chúa ơi, em lại quên mất chuyện quan trọng.”
Chẳng bao lâu Cố Thanh Hà nhận được tin nhắn...
Chị gái thân yêu bên kia đại dương của em, Ngôn Trăn nhờ em nói rằng chị ấy nhớ chị. Tất nhiên lúc này chị ấy đang ngồi đây cùng em tận hưởng trà chiều, có thể sẽ đến tận khuya.
“Gửi chưa?” Ngôn Trăn cười hỏi, nàng ngượng ngùng: “Cậu ấy trả lời chưa.”
Cố Lộng Khê nhướng mày, nhìn tin nhắn rồi gượng cười.
[Về nhà em sẽ thấy fucking dead pet của mình]
“Chị em nói bà ấy cũng nhớ chị, nhưng bây giờ chị ấy rất bận nên đừng phiền. Em nghĩ chắc sắp vào phòng mổ.” Cố Lộng Kê mỉm cười, nhìn vào dòng tin nhắn “thân thiết” này. Lâu lắm rồi Cố Thanh Hà không dùng mấy cái fucking, xem ra lần này giận thật. May mà cô bảo quản gia cất mấy đứa nhỏ nghịch ngợm rồi.
Mà ở phòng phẫu thuật tim xa xa của bệnh viện bên kia, không ai dám mở lời cùng bác sĩ Cố, vì vẻ mặt hôm nay của bác sĩ Cố đã dán lên mấy chữ: Người sống chớ gần!
Áp suất thấp chết tiệt đó còn khiến bệnh viện lạnh lẽo hơn.
Sau khi tiễn Cố Lộng Khê thì mặt trời cũng đã lặn.
Ngôn Trăn về lại khách sạn, đêm nay nàng còn có tiệc mà buổi chụp ảnh kéo dài một tuần cũng kết thúc nốt. Không ai biết nàng mong đợi ngày mai như nào, nàng ước gì hôm nay đã lên máy bay, bay thẳng vào lòng ngực lạnh giá của người kia.
“Đau khổ vì tương tư nhưng không ai quan tâm.”
Ngôn Trăn nằm lê lết trên bệ cửa sổ nhìn dòng người vô tận rồi nhíu mày, một mình than trời trách đất.
Đàm Hằng đã quá quen, mỗi khi Ngôn Trăn như thế cậu sẽ giữ im lặng. Hầu như ngày nào Ngôn Trăn cũng uống rượu một mình dưới trăng, đêm nào cũng thương tâm như thế. Hai người đã tỏ tình thành công không phải sao? Cách nhau có một tuần thôi!! Mỗi ngày nói chuyện điện thoại hai tiếng đồng hồ mà còn ngồi đó buồn?
“Chị Ngôn Trăn ơi chị đừng than nữa, em bị chị than mệt gần chết...”
Ngôn Trăn trợn mắt với Đàm Hằng: “Em hiểu gì? Tiểu Cố còn bận chưa xong, tụi chị còn chưa gọi điện, em không yêu làm sao biết? Em biết gì không? Biết không?”
“Rồi, rồi, toàn thế giới có chị với bác sĩ Cố yêu nhau thôi...” Đàm Hằng cảm giác như bị nhét đầy thức ăn chó, no gần chết.
Nhạc chuông điện thoại độc nhất vang lên, chỉ có âm thanh ngọt ngào này, Đàm Hằng khỏi nghĩ cũng biết ai. Thân là một công cụ, cậu rất rất thức thời cầm điện thoại qua cho Ngôn Trăn.
“Bác sĩ Cố.”
“Biến dùm, cảm ơn.”
Ngôn Trăn mỉm cười, sau đó hắng giọng ấn trả lời. Đàm Hằng rất thất thời đi ra còn đóng lại cửa, cậu không muốn nghe lén, toàn những lời ô dề, chê!
“Bây giờ bên đây là 7h tối, tôi có thể giúp gì cho quý cô không?'' Đó là sự mê người, ngọt ngào của Ngôn Trăn, nói xong còn cắn môi dưới đợi câu trả lời của người yêu.
Đầu bên kia dừng lại vài giây, rõ là đang tìm câu tìm chữ cho thích hợp. Thật thì trong tuần này Ngôn Trăn cảm thấy hai người còn chưa có ủ ấm nhau mà nàng phải bay qua Cali, nàng thấy Tiểu Cố nhà nàng hơi thiệt thòi.
Có thể hình dung, mặc dù Cố Thanh Hà không nói nhưng trong lòng hẳn là tịch mịch cô đơn. Cho nên khoảng thời gian này nàng đã càng quét Cali để mua quà cho người yêu. Hơn nữa, mỗi ngày đều diễn màn “điện thoại cho em bé cục cưng”, phục vụ đường dây độc quyền.
“Ừm, tôi muốn tìm “Ngôn Trăn yêu dấu“.” Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Cố Thanh Hà vang lên bên kia, ôi cái giọng làm Ngôn Trăn mê mẩn cả đời.
“Xin đợi một lát.” Ngôn Trăn đổi tay cầm điện thoại: “Đây là đường dây độc quyền của “Ngôn Trăn yêu dấu”, là Cố tiểu thư sao? Cậu lại vào kênh của tôi rồi~~” Ngôn Trăn ái muội, trêu Cố Thanh Hà.
Hai người đã nói chuyện được một tuần nhưng Cố Thanh Hà vẫn ngại ngùng khi Ngôn Trăn cứ xôi thịt như vậy: “Đúng rồi.”
“Chăm sóc công việc kinh doanh của tôi như vậy? Chẳng lẽ thích tôi rồi sao?” Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói.
Cố Thanh Hà đang nói chuyện trên tầng thượng bệnh viện, gió đêm thổi làm cô sảng khoái, ở đây cũng chẳng người quấy rầy nên cô có thể tuỳ ý biểu hiện, nghe Ngôn Trăn thì thầm thế cô cũng nhàn nhạt cười: “Cậu nói sai rồi.”
“Không thích tôi sao?”
“Là tình yêu nồng nhiệt hơn so với cậu nghĩ.” Cố Thanh Hà cầm điện thoại nhẹ giọng, cô quá nhớ Ngôn Trăn nhưng người yêu mình lại là nghệ sĩ nổi tiếng cứ đây đó khắp nơi. Ngày đó không cùng bên nhau được lâu thì nàng lại có lịch, nói đi là đi cả tuần. Ngôn Trăn không ở bên cạnh, đời cô sống một ngày như dài cả một năm.
Ngôn Trăn cắn môi, nghe Cố Thanh Hà nói lời yêu thương: “Cậu nhớ tôi không?' Tuy vô nghĩa nhưng nàng vẫn hỏi.
“Thật muốn bay qua đó bắt cậu về, sau đó...” Giọng Cố Thanh Hà ngọt ngào trong trẻo như rượu vang.
“Sau đó thì sao?” Ngôn Trăn dẫn đường cho Cố Thanh Hà nói tiếp. Bên nàng là ban đêm, nàng không ngại hai người talk love đâu nha, bây giờ nàng còn muốn nghe giọng Cố Thanh Hà rồi tự an ủi mình. Mẹ bà, đã nhịn quá lâu rồi, một tuần chưa có gặp người kia.
Cố Thanh Hà khựng lại, cô nắm Ngôn Trăn trong lòng bàn tay.
“Bên cạnh cậu...”
“Bên tôi không có ai cả cục cưng.”
Ngôn Trăn xua đi sự nghi ngờ của đối phương.
Thậm chí nàng còn nghe Cố Thanh Hà nuốt khan.
Nàng muốn trêu bác sĩ Cố nữa nên vừa cầm điện thoại vừa kiễng chân đi lên thảm khách sạn ra cửa, khoá cửa, giảm ánh sáng của đèn, ừm đúng rồi, ánh sáng mạnh quá thì hơi ngại, tuy rằng nó cũng chẳng có tác dụng.
Nàng nằm xuống giường, cố ý thở dốc một chút.
Mà hơi thở đó làm Cố Thanh Hà run người.
“...Cậu làm gì đó.” Giọng Cố Thanh Hà rõ trầm, Ngôn Trăn có thể nghe.
“Cậu đoán xem.” Âm sắc trầm thấp của Ngôn Trăn đầy cám dỗ.
Cố Thanh Hà không lên tiếng nhưng vành tai đã bán đứng nội tâm.
Ngôn Trăn mở lo ngoài, hoàn toàn có thể nghe được âm thanh đầu ngón tay chạm vào quần áo. “Tôi đang chạm vào mình, cậu muốn chạm vào không?”
Cố Thanh Hà hít sâu, lẩm bẩm tên Ngôn Trăn trong lòng, cô chịu đựng, cảm thấy bây giờ phải hít hơi thuốc để bình tĩnh.
“Tiểu Cố, hình như tôi ướt.” Ngôn Trăn nhắm chặt mắt, vén làn váy cản trở, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đó, nàng hoàn toàn cảm nhận được phản ứng của mình, muốn chết, quá muốn chết, mỗi lần nghe giọng đối phương là nàng sẽ như vậy, phản ứng quá dữ dội, thậm chí trước kia còn chưa thử qua với đối phương.
Ngôn Trăn nhẹ nhàng thở dốc, nàng nói xong mặt cũng đỏ bừng. Nàng chưa bao giờ nói chuyện như này với Cố Thanh Hà, Tiểu Cố có bị doạ sợ cho bỏ chạy không...
Nàng đỏ mặt, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn.”
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của đối phương truyền đến, Ngôn Trăn vội vàng nghiêm túc: “Sao thế?” Nàng còn nghĩ đến việc lừa cô bằng cách “Tôi đùa chút thôi.” Nhưng bên kia lại vang lên âm thanh nháy mắt có thể nhấn chìm Ngôn Trăn.
“Tôi muốn cậu.”
“...Tiểu Cố.” Ngôn Trăn cảm thấy mặt mình đang nóng bừng bừng.
“Khi nào cậu mới về đây? Tôi đang nghĩ nên làm sao bây giờ, Ngôn Trăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.