Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 86
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 86
__________
Ngôn Trăn vội vàng đứng dậy, cơ thể nàng phản ứng trước não bộ, nàng bước đến rồi phấn khích ôm lấy Cố Thanh Hà, ngày đêm nàng đều nghĩ về người yêu mình, nửa tháng không gặp rồi.
“Tiểu Cố, cậu thật đáng ghét, cuối cùng cũng đến gặp tôi, cậu biết tôi nhớ cậu nhiều lắm không...”
Cố Thanh Hà cũng nhanh ôm lấy nàng, cô nhẹ nhàng đỡ lưng Ngôn Trăn. Cô cũng ngạc nhiên vô cùng, cô biết Ngôn Trăn sẽ rất vui nhưng cũng không ngờ Ngôn Trăn lại đột nhiên ôm chặt lấy mình. Cô có cảm giác mình đang được Ngôn Trăn ôm vào lòng, cô sắp tan chảy rồi.
Tất nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc mình mới thấy nàng đã muốn hôn.
“Sếp, sếp, sếp, sếp...”
Đàm Hằng lặp đi lặp lại như cái máy, làm trợ lý quá khó khăn rồi.
Vừa rồi đứng ở cửa cậu đã thấy cái cảnh thân mật cùng nụ hôn kia, quá trời là cơm chó, mà bác sĩ Cố còn như thế nữa.
Ngôn Trăn cũng thật là, không coi ai ra gì mà ôm chầm lấy bác sĩ Cố. Hai người thu lại chút được không? Bị nhìn thấy thì sẽ như nào?
Thừa dịp hai người nghỉ ngơi ở chỗ cửa, trước khi chưa ai chú ý thì Đàm Hằng đã nhảy đến trước mặt Ngôn Trăn: “Sếp, buông ra, buông ra đi...”
Giờ này Ngôn Trăn mới ý thức được mình ở chỗ quay phim, nàng vội tách khỏi Cố Thanh Hà, nhưng vẫn miễn cưỡng móc ngón út với đối phương, không chịu đi.
Trời phật ơi, giết cậu đi.
Đàm Hằng coi mình như công cụ hình người chắn trước Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà, tránh cho người ngoài lại thấy hai người đứng đây thân mật.
“Tiểu Cố, sao lại đến đây? Nhớ tôi không? Hai mình nửa tháng không gặp rồi.
Ngôn Trăn nhẹ giọng trách tội.
“Nhớ cậu nên đến.”
“Tiểu Cố...thật tốt, tôi cũng nhớ cậu.
Đàm Hằng bị ép nghe mấy câu kia thì thực sự muốn chết. Lần đầu tiên cậu nghe được sếp mình hờn dỗi kiểu này.
Qua mấy phút Ngôn Trăn cũng bình tĩnh lại sự phấn khích, nàng về chỗ ngồi rồi xem kịch bản. Chị Tiếu cùng mấy nhân viên lại chỉnh trang cùng làm tóc cho Ngôn Trăn. Lâu lâu thì lại vô tình ngắm cái vị siêu cấp người đẹp đứng sau Ngôn Trăn.
Ai ai cũng biết bảo bảo của Ngôn Trăn đến.
“Tiểu Trăn, nghe, khoé mồm em kéo đến thái dương rồi.” Chị Tiêu bất lực mà bĩu môi với Ngôn Trăn.
“Chị Tiêu, em không ngừng cười được, em quá hưng phấn, em không kìm được...” Ngôn Trăn vô thức cắn môi dưới, đến, xem xem, cái môi mới tô lại trôi. Chị Tiêu nhìn thiếu nữ đang yêu mà bất lực, chị chợt nhớ đến mấy lời Đàm Hằng nói, bác sĩ Cố tương đối kiêu ngạo.
Chị Tiêu nhướng mày nhìn Cố Thanh Hà đang cau mày lật kịch bản của Ngôn Trăn, đột nhiên nghĩ đến chuyện chính: “Tiểu Trăn, em nói với bác sĩ Cố cảnh tiếp theo chưa?”
Ngôn Trăn nghe chị Tiêu nhắc nhở mới nhớ đến mấy cảnh xấu hổ do mình NG nhiều lần, không để Cố Thanh Hà nhìn được, cô mà nhìn thấy là sắc mặt sẽ không đẹp đâu.
Tuy chỉ là đóng phim nhưng Cố nhãi con mà thấy nàng ăn bánh cùng với người đàn ông khác thì nàng sẽ bị ảnh hưởng, tuyệt đối ảnh hưởng, diễn không nổi.
Nàng vội ra hiệu cho Đàm Hằng lại gần rồi nhỏ giọng: “Mau đưa bác sĩ Cố đến phòng khách pha ly cà phê đi.”
“Không cần.” Cố Thanh Hà bình tĩnh đứng lên.
Ngôn Trăn thấy đối phương buông kịch bản thì thấy không ổn rồi, nàng ngước mắt rụt rè, sợ hãi nhìn Cố Thanh hà: “Phòng nghỉ có cà phê đó, có đồ nóng khác nữa, chắc cậu khát lắm rồi, Đàm Hằng dẫn cậu đi nha.” Ngôn Trăn rất nhiệt tình chăm sóc bảo bảo của mình.
“Đúng rồi bác sĩ Cố.” Đàm Hằng rõ sếp như lòng bàn tay.
Cố Thanh Hà đặt tay lên vai Ngôn Trăn, cúi đầu nhẹ nhàng nói với nàng: “Tôi ở đây xem cậu quay, cậu quay cho tốt.” Mắt cô dán chặt vào đôi môi đỏ tươi mới tô của Ngôn Trăn, cô muốn lau chúng đi lập tức, cảm giác nhẹ nhàng khi mới bước vào không còn nữa, thay vào đó là sự ảm đạm, âm trầm.
“Kia...vậy..vậy đi.” Ngôn Trăn nghi hoặc gật đầu, nàng không chú ý việc Cố Thanh Hà đang giữ chặt vai mình, vừa lúc đạo diễn nói mọi thứ sẵn sàng rồi, cảnh quay sắp bắt đầu.
Lúc Ngôn Trăn quay đầu, Cố Thanh Hà lại trở lại bình thường, sau khi xác nhận được Cố Thanh Hà không có việc gì lạ thì mới chỉnh lại quần áo rồi đến trung tâm ánh sáng. Lúc Ngôn Trăn xoay người đi, biểu cảm của Cố Thanh Hà nháy mắt thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào cùng Ngôn Trăn, ánh mắt mê mang.
“Chậc chậc”
Cùng ăn chung miếng bánh socola? Này làm cô chán ghét.
***
Chỉ thấy Ngôn Trăn ngước trán, chiếc cổ thiên nga trắng nõn lộ ra dưới ánh sáng mơ hồ của đèn, nàng xinh đẹp động lòng người.
Nàng ngồi trên ghế làm việc, nhìn người đang ông phía trên đầu.
Đối phương chậm rãi ôm eo, đặt nàng ngồi lên bàn.
Không ai nhìn thấy Ngôn Trăn lo đến nuốt khan, nàng quá căng thẳng, cũng biết mình căng thẳng do đâu.
Cách đó không xa là ánh mắt thiêu đốt không chút giấu giếm, nàng biết Cố Thanh Hà đang nhìn.
Việc này càng làm nàng loạn hơn, như thể nàng với người khác đang ngoại tình rồi bị Cố Thanh Hà bắt gặp.
Hiển nhiên, cách đó không xa, Cố Thanh Hà đang lạnh lùng nhìn bọn họ quay phim, tay cô sắp không nhịn được mà muốn bóp nát cái ly trong tay. Thân thể Ngôn Trăn mềm như đồ dễ vỡ, thế mà lại ở trước mặc cô bị người đàn ông khác chạm vào.
Cố Thanh Hà hiểu sao Ngôn Trăn lại mãnh liệt kêu cô vào phòng nghỉ uống tách cà phê rồi, cô cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Ngôn Trăn ngậm miếng bánh trong miệng, tên kia hơi cúi đầu cắn lấy.
“Đúng rồi, đúng rồi, từ từ thôi, Tiểu Tuyên cứ mạnh mẽ công kích nàng, đúng rồi, lại gần chút, sau...”
Lúc môi hai người ngày càng gần, cũng là lúc một tiếng “ầm” lớn phá vỡ bầu không khí ái muội của hậu trường.
Hầu như ai cũng giật nảy mình, Ngôn Trăn càng sợ hơn, nàng đẩy Tuyên Hoằng Quang ra.
Mọi người nhìn về phía tiếng vang, không hiểu sao chiếc chân máy cao lại bị rơi.
“Ai làm cái này đây? Sao bất cẩn vậy? Để đồ to như vậy rơi xuống, người phụ trách ăn cơm trắng sống à?” Đạo diễn Phí lo muốn điên, đi đến mắng người phụ trách bên kia.
Người nọ bất bình, rõ là anh đã kiểm tra chắc chắn mới đi, sao lại trách anh?
Cố Thanh Hà bất động thanh sắc về vị trí ban đầu, cô vẫn cấm dục, lạnh lẽo nhìn hiện trường mất kiểm soát, bình tĩnh...
Nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Ngôn Trăn quay đầu thấy Cố Thanh Hà nhìn mình. Nàng nhận thức được ánh mắt muốn ăn thịt người của Cố Thanh Hà, không xong rồi, cô bực.
Ngôn Trăn chắc chắn việc chân máy rơi xuống có liên quan đến Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà thật biết gây chuyện, vừa rồi chút nữa là quay xong!
(Cậu gây rắc rối!) Ngôn Trăn dùng khẩu hình buộc tội.
(So, what?) Cố Thanh Hà nhướng mày, vẻ mặt hồn nhiên không ai bì nổi, không phủ nhận chuyện xấu của mình.
Phó đạo diễn nói nhỏ với Phí Câu: “Đạo diễn Phí, như này có ổn không?” Phó đạo diễn có thể thấy màn vừa rồi của Ngôn Trăn và Tuyên Hoằng Quang cũng chưa khiến đạo diễn Phí hài lòng.
“Vẫn chưa được lắm, đã bảo là mãnh liệt, đam mê, yêu cầu xâm chiếm nhưng lại lệch chút rồi, trời ơi.” Phí Câu thở dài, kỳ thực thì cái chân máy kia không phiền thì chắc cũng phải quay lại thôi, nên khắc phục thế nào đây?
Đạo diễn Phí đau hết cả đầu.
Thực ra Tuyên Hoằng Quang khá ổn nhưng Ngôn Trăn lại không nhập diễn, cứ như bị ngoại giới lôi kéo.
“Ngôn Trăn, em cần đổi người để xem cảm giác không?” Đạo diễn vừa nhìn vào đoạn phim kia vừa đề nghị, tiện thể cũng ngó trái ngó phải luôn.
Phó đạo diễn cũng đồng ý với đề nghị này, thử với người khác xem, đây cũng không phải chưa từng có, có thể dùng để cải thiện cảm xúc.
Ngôn Trăn nghe ra ý tứ đạo diễn Phí, nguyên nhân là do nàng, không liên quan đến Tuyên Hoằng Quang. Thân là tiền bối nên nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
“Đạo diễn, em được, không cần đâu.” Ngôn Trăn lắc đầu, sự hiếu thắng làm nàng không muốn đổi.
Nhưng nếu đổi thì nàng cũng thấy sẽ làm Tuyên Hoằng Quang mất mặc, cho thấy đối phương không thể khơi dậy mong muốn của Ngôn Trăn.
Vì thế Tuyền Hoằng Quang cũng đứng bên kia khó chịu nhíu mày.
Phí Câu phẩy phẩy kịch bản, nghiêm túc: “Thử với người khác xem, cũng không sao, mọi người đều là người quen.”
Ngôn Trăn nghe Phí Câu nói xong lại nhìn mấy người đàn ông trong phim trường. Nói thật, trừ bỏ Tuyên Hoằng Quang nhìn được thì mấy người khác hơi kỳ kỳ.
“Đạo diễn Phí.”
“Không giới hạn nam nữ, Ngôn Trăn, ai cũng được, tôi đến nhìn giúp em.” Đôi mắt độc của Phí Câu nhanh chóng quét khắp trường quay, lược qua vô số người đanh đá chua ngoa lại nhìn trúng người phụ nữ khí chất phi thường đang đứng một mình trong góc.
“Này, người đó là ai, chưa gặp bao giờ...”
Đạo diễn Phí vừa đẩy cặp kính vừa bước đến chỗ kia, gạc mấy nhân viên sang một bên, nhìn thẳng vào người nọ. Quả nhiên, khí chất không giống người thường.
Ngôn Trăn thấy đạo diễn Phí đi về phía Cố Thanh Hà liền đứng ngồi không yên, nàng chạy nhanh qua đó giải thích: “Đạo diễn, này là bạn em...cậu ấy, cậu ấy chỉ đến xem em thôi.”
“Bạn em sao? Vậy dễ hơn nhiều, diễn cùng cô ấy em sẽ khỏi lo.” Đạo diễn Phí nheo mắt cười, mà mấy lời này cũng gây sốc cho toàn bộ trường quay, ai ai cũng sốt. Mọi người đều mong đạo diễn Phí chỉ mình, ai ngờ đâu lại chỉ một người ngoài nghề.
Ánh mắt mọi người liền tập trung vào người phụ nữ xa lạ trước đạo diễn Phí.
Người đó mặc quần áo đen đen, sự cấm dục cùng đôi lông mày lạnh lùng, làn da trắng nõn.
Ngôn Trăn phải đối: “Đạo diễn Phí đùa à, cậu ấy không có kinh nghiệm. Hơn nữa em biết tính cậu ấy, cậu ấy không muốn đâu, cậu ấy...”
“Có thể.”
Một âm thanh lạnh lùng, Ngôn Trăn hoảng hồn nhìn Cố Thanh Hà, thế mà cô lại đồng ý.
“Xem xem, chịu rồi, rất sẵn sàng, ảnh hậu Ngôn, em không khách khí chút nào. Được rồi, được rồi, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi.” Đạo diễn Phí vui vẻ bảo mọi người chuẩn bị quay.
Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà cởi áo khoác mà hoang mang, nàng không tin nổi. Do xung quanh nhiều người, nhiều mắt, Ngôn Trăn không nói rõ được nên liền dùng đôi mắt nhỏ bảo Cố Thanh Hà dừng lại cái chuyện kỳ quái kia.
(Tiểu Cố, cậu đổi ý còn kịp, không cần đâu, đừng tự ép bản thân—!!)
(Tôi không có ép)
Cố Thanh Hà bình tĩnh nhìn Ngôn Trăn, liếc mắt là thấy nàng hoảng loạn, trong mắt cô đã xuất hiện những dòng nước ngầm sâu thẳm mà Ngôn Trăn không hề hay biết.
__________
Luỵ bác sĩ Cố quá, share cho quý dị cái ảnh bác sĩ Cố để luỵ chung:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 86
__________
Ngôn Trăn vội vàng đứng dậy, cơ thể nàng phản ứng trước não bộ, nàng bước đến rồi phấn khích ôm lấy Cố Thanh Hà, ngày đêm nàng đều nghĩ về người yêu mình, nửa tháng không gặp rồi.
“Tiểu Cố, cậu thật đáng ghét, cuối cùng cũng đến gặp tôi, cậu biết tôi nhớ cậu nhiều lắm không...”
Cố Thanh Hà cũng nhanh ôm lấy nàng, cô nhẹ nhàng đỡ lưng Ngôn Trăn. Cô cũng ngạc nhiên vô cùng, cô biết Ngôn Trăn sẽ rất vui nhưng cũng không ngờ Ngôn Trăn lại đột nhiên ôm chặt lấy mình. Cô có cảm giác mình đang được Ngôn Trăn ôm vào lòng, cô sắp tan chảy rồi.
Tất nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc mình mới thấy nàng đã muốn hôn.
“Sếp, sếp, sếp, sếp...”
Đàm Hằng lặp đi lặp lại như cái máy, làm trợ lý quá khó khăn rồi.
Vừa rồi đứng ở cửa cậu đã thấy cái cảnh thân mật cùng nụ hôn kia, quá trời là cơm chó, mà bác sĩ Cố còn như thế nữa.
Ngôn Trăn cũng thật là, không coi ai ra gì mà ôm chầm lấy bác sĩ Cố. Hai người thu lại chút được không? Bị nhìn thấy thì sẽ như nào?
Thừa dịp hai người nghỉ ngơi ở chỗ cửa, trước khi chưa ai chú ý thì Đàm Hằng đã nhảy đến trước mặt Ngôn Trăn: “Sếp, buông ra, buông ra đi...”
Giờ này Ngôn Trăn mới ý thức được mình ở chỗ quay phim, nàng vội tách khỏi Cố Thanh Hà, nhưng vẫn miễn cưỡng móc ngón út với đối phương, không chịu đi.
Trời phật ơi, giết cậu đi.
Đàm Hằng coi mình như công cụ hình người chắn trước Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà, tránh cho người ngoài lại thấy hai người đứng đây thân mật.
“Tiểu Cố, sao lại đến đây? Nhớ tôi không? Hai mình nửa tháng không gặp rồi.
Ngôn Trăn nhẹ giọng trách tội.
“Nhớ cậu nên đến.”
“Tiểu Cố...thật tốt, tôi cũng nhớ cậu.
Đàm Hằng bị ép nghe mấy câu kia thì thực sự muốn chết. Lần đầu tiên cậu nghe được sếp mình hờn dỗi kiểu này.
Qua mấy phút Ngôn Trăn cũng bình tĩnh lại sự phấn khích, nàng về chỗ ngồi rồi xem kịch bản. Chị Tiếu cùng mấy nhân viên lại chỉnh trang cùng làm tóc cho Ngôn Trăn. Lâu lâu thì lại vô tình ngắm cái vị siêu cấp người đẹp đứng sau Ngôn Trăn.
Ai ai cũng biết bảo bảo của Ngôn Trăn đến.
“Tiểu Trăn, nghe, khoé mồm em kéo đến thái dương rồi.” Chị Tiêu bất lực mà bĩu môi với Ngôn Trăn.
“Chị Tiêu, em không ngừng cười được, em quá hưng phấn, em không kìm được...” Ngôn Trăn vô thức cắn môi dưới, đến, xem xem, cái môi mới tô lại trôi. Chị Tiêu nhìn thiếu nữ đang yêu mà bất lực, chị chợt nhớ đến mấy lời Đàm Hằng nói, bác sĩ Cố tương đối kiêu ngạo.
Chị Tiêu nhướng mày nhìn Cố Thanh Hà đang cau mày lật kịch bản của Ngôn Trăn, đột nhiên nghĩ đến chuyện chính: “Tiểu Trăn, em nói với bác sĩ Cố cảnh tiếp theo chưa?”
Ngôn Trăn nghe chị Tiêu nhắc nhở mới nhớ đến mấy cảnh xấu hổ do mình NG nhiều lần, không để Cố Thanh Hà nhìn được, cô mà nhìn thấy là sắc mặt sẽ không đẹp đâu.
Tuy chỉ là đóng phim nhưng Cố nhãi con mà thấy nàng ăn bánh cùng với người đàn ông khác thì nàng sẽ bị ảnh hưởng, tuyệt đối ảnh hưởng, diễn không nổi.
Nàng vội ra hiệu cho Đàm Hằng lại gần rồi nhỏ giọng: “Mau đưa bác sĩ Cố đến phòng khách pha ly cà phê đi.”
“Không cần.” Cố Thanh Hà bình tĩnh đứng lên.
Ngôn Trăn thấy đối phương buông kịch bản thì thấy không ổn rồi, nàng ngước mắt rụt rè, sợ hãi nhìn Cố Thanh hà: “Phòng nghỉ có cà phê đó, có đồ nóng khác nữa, chắc cậu khát lắm rồi, Đàm Hằng dẫn cậu đi nha.” Ngôn Trăn rất nhiệt tình chăm sóc bảo bảo của mình.
“Đúng rồi bác sĩ Cố.” Đàm Hằng rõ sếp như lòng bàn tay.
Cố Thanh Hà đặt tay lên vai Ngôn Trăn, cúi đầu nhẹ nhàng nói với nàng: “Tôi ở đây xem cậu quay, cậu quay cho tốt.” Mắt cô dán chặt vào đôi môi đỏ tươi mới tô của Ngôn Trăn, cô muốn lau chúng đi lập tức, cảm giác nhẹ nhàng khi mới bước vào không còn nữa, thay vào đó là sự ảm đạm, âm trầm.
“Kia...vậy..vậy đi.” Ngôn Trăn nghi hoặc gật đầu, nàng không chú ý việc Cố Thanh Hà đang giữ chặt vai mình, vừa lúc đạo diễn nói mọi thứ sẵn sàng rồi, cảnh quay sắp bắt đầu.
Lúc Ngôn Trăn quay đầu, Cố Thanh Hà lại trở lại bình thường, sau khi xác nhận được Cố Thanh Hà không có việc gì lạ thì mới chỉnh lại quần áo rồi đến trung tâm ánh sáng. Lúc Ngôn Trăn xoay người đi, biểu cảm của Cố Thanh Hà nháy mắt thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào cùng Ngôn Trăn, ánh mắt mê mang.
“Chậc chậc”
Cùng ăn chung miếng bánh socola? Này làm cô chán ghét.
***
Chỉ thấy Ngôn Trăn ngước trán, chiếc cổ thiên nga trắng nõn lộ ra dưới ánh sáng mơ hồ của đèn, nàng xinh đẹp động lòng người.
Nàng ngồi trên ghế làm việc, nhìn người đang ông phía trên đầu.
Đối phương chậm rãi ôm eo, đặt nàng ngồi lên bàn.
Không ai nhìn thấy Ngôn Trăn lo đến nuốt khan, nàng quá căng thẳng, cũng biết mình căng thẳng do đâu.
Cách đó không xa là ánh mắt thiêu đốt không chút giấu giếm, nàng biết Cố Thanh Hà đang nhìn.
Việc này càng làm nàng loạn hơn, như thể nàng với người khác đang ngoại tình rồi bị Cố Thanh Hà bắt gặp.
Hiển nhiên, cách đó không xa, Cố Thanh Hà đang lạnh lùng nhìn bọn họ quay phim, tay cô sắp không nhịn được mà muốn bóp nát cái ly trong tay. Thân thể Ngôn Trăn mềm như đồ dễ vỡ, thế mà lại ở trước mặc cô bị người đàn ông khác chạm vào.
Cố Thanh Hà hiểu sao Ngôn Trăn lại mãnh liệt kêu cô vào phòng nghỉ uống tách cà phê rồi, cô cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Ngôn Trăn ngậm miếng bánh trong miệng, tên kia hơi cúi đầu cắn lấy.
“Đúng rồi, đúng rồi, từ từ thôi, Tiểu Tuyên cứ mạnh mẽ công kích nàng, đúng rồi, lại gần chút, sau...”
Lúc môi hai người ngày càng gần, cũng là lúc một tiếng “ầm” lớn phá vỡ bầu không khí ái muội của hậu trường.
Hầu như ai cũng giật nảy mình, Ngôn Trăn càng sợ hơn, nàng đẩy Tuyên Hoằng Quang ra.
Mọi người nhìn về phía tiếng vang, không hiểu sao chiếc chân máy cao lại bị rơi.
“Ai làm cái này đây? Sao bất cẩn vậy? Để đồ to như vậy rơi xuống, người phụ trách ăn cơm trắng sống à?” Đạo diễn Phí lo muốn điên, đi đến mắng người phụ trách bên kia.
Người nọ bất bình, rõ là anh đã kiểm tra chắc chắn mới đi, sao lại trách anh?
Cố Thanh Hà bất động thanh sắc về vị trí ban đầu, cô vẫn cấm dục, lạnh lẽo nhìn hiện trường mất kiểm soát, bình tĩnh...
Nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Ngôn Trăn quay đầu thấy Cố Thanh Hà nhìn mình. Nàng nhận thức được ánh mắt muốn ăn thịt người của Cố Thanh Hà, không xong rồi, cô bực.
Ngôn Trăn chắc chắn việc chân máy rơi xuống có liên quan đến Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà thật biết gây chuyện, vừa rồi chút nữa là quay xong!
(Cậu gây rắc rối!) Ngôn Trăn dùng khẩu hình buộc tội.
(So, what?) Cố Thanh Hà nhướng mày, vẻ mặt hồn nhiên không ai bì nổi, không phủ nhận chuyện xấu của mình.
Phó đạo diễn nói nhỏ với Phí Câu: “Đạo diễn Phí, như này có ổn không?” Phó đạo diễn có thể thấy màn vừa rồi của Ngôn Trăn và Tuyên Hoằng Quang cũng chưa khiến đạo diễn Phí hài lòng.
“Vẫn chưa được lắm, đã bảo là mãnh liệt, đam mê, yêu cầu xâm chiếm nhưng lại lệch chút rồi, trời ơi.” Phí Câu thở dài, kỳ thực thì cái chân máy kia không phiền thì chắc cũng phải quay lại thôi, nên khắc phục thế nào đây?
Đạo diễn Phí đau hết cả đầu.
Thực ra Tuyên Hoằng Quang khá ổn nhưng Ngôn Trăn lại không nhập diễn, cứ như bị ngoại giới lôi kéo.
“Ngôn Trăn, em cần đổi người để xem cảm giác không?” Đạo diễn vừa nhìn vào đoạn phim kia vừa đề nghị, tiện thể cũng ngó trái ngó phải luôn.
Phó đạo diễn cũng đồng ý với đề nghị này, thử với người khác xem, đây cũng không phải chưa từng có, có thể dùng để cải thiện cảm xúc.
Ngôn Trăn nghe ra ý tứ đạo diễn Phí, nguyên nhân là do nàng, không liên quan đến Tuyên Hoằng Quang. Thân là tiền bối nên nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
“Đạo diễn, em được, không cần đâu.” Ngôn Trăn lắc đầu, sự hiếu thắng làm nàng không muốn đổi.
Nhưng nếu đổi thì nàng cũng thấy sẽ làm Tuyên Hoằng Quang mất mặc, cho thấy đối phương không thể khơi dậy mong muốn của Ngôn Trăn.
Vì thế Tuyền Hoằng Quang cũng đứng bên kia khó chịu nhíu mày.
Phí Câu phẩy phẩy kịch bản, nghiêm túc: “Thử với người khác xem, cũng không sao, mọi người đều là người quen.”
Ngôn Trăn nghe Phí Câu nói xong lại nhìn mấy người đàn ông trong phim trường. Nói thật, trừ bỏ Tuyên Hoằng Quang nhìn được thì mấy người khác hơi kỳ kỳ.
“Đạo diễn Phí.”
“Không giới hạn nam nữ, Ngôn Trăn, ai cũng được, tôi đến nhìn giúp em.” Đôi mắt độc của Phí Câu nhanh chóng quét khắp trường quay, lược qua vô số người đanh đá chua ngoa lại nhìn trúng người phụ nữ khí chất phi thường đang đứng một mình trong góc.
“Này, người đó là ai, chưa gặp bao giờ...”
Đạo diễn Phí vừa đẩy cặp kính vừa bước đến chỗ kia, gạc mấy nhân viên sang một bên, nhìn thẳng vào người nọ. Quả nhiên, khí chất không giống người thường.
Ngôn Trăn thấy đạo diễn Phí đi về phía Cố Thanh Hà liền đứng ngồi không yên, nàng chạy nhanh qua đó giải thích: “Đạo diễn, này là bạn em...cậu ấy, cậu ấy chỉ đến xem em thôi.”
“Bạn em sao? Vậy dễ hơn nhiều, diễn cùng cô ấy em sẽ khỏi lo.” Đạo diễn Phí nheo mắt cười, mà mấy lời này cũng gây sốc cho toàn bộ trường quay, ai ai cũng sốt. Mọi người đều mong đạo diễn Phí chỉ mình, ai ngờ đâu lại chỉ một người ngoài nghề.
Ánh mắt mọi người liền tập trung vào người phụ nữ xa lạ trước đạo diễn Phí.
Người đó mặc quần áo đen đen, sự cấm dục cùng đôi lông mày lạnh lùng, làn da trắng nõn.
Ngôn Trăn phải đối: “Đạo diễn Phí đùa à, cậu ấy không có kinh nghiệm. Hơn nữa em biết tính cậu ấy, cậu ấy không muốn đâu, cậu ấy...”
“Có thể.”
Một âm thanh lạnh lùng, Ngôn Trăn hoảng hồn nhìn Cố Thanh Hà, thế mà cô lại đồng ý.
“Xem xem, chịu rồi, rất sẵn sàng, ảnh hậu Ngôn, em không khách khí chút nào. Được rồi, được rồi, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi.” Đạo diễn Phí vui vẻ bảo mọi người chuẩn bị quay.
Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà cởi áo khoác mà hoang mang, nàng không tin nổi. Do xung quanh nhiều người, nhiều mắt, Ngôn Trăn không nói rõ được nên liền dùng đôi mắt nhỏ bảo Cố Thanh Hà dừng lại cái chuyện kỳ quái kia.
(Tiểu Cố, cậu đổi ý còn kịp, không cần đâu, đừng tự ép bản thân—!!)
(Tôi không có ép)
Cố Thanh Hà bình tĩnh nhìn Ngôn Trăn, liếc mắt là thấy nàng hoảng loạn, trong mắt cô đã xuất hiện những dòng nước ngầm sâu thẳm mà Ngôn Trăn không hề hay biết.
__________
Luỵ bác sĩ Cố quá, share cho quý dị cái ảnh bác sĩ Cố để luỵ chung:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.