Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 9
Tố Tây
13/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 9
__________
Tục ngữ có câu, xuân vây, thu mệt, hạ vô lực.
(Xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, hạ không có sức lực)
Sau khi Ngôn Trăn vượt qua được hai tiết học chính, nàng rất muốn gục xuống chợp mắt một lát nhưng giáo viên toán giảng bài quá to, khiến nàng sắp thiu thiu ngủ cũng phải tỉnh lại. Ngôn Trăn đỡ đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Giáo viên toán không giảng nữa, chắc đang cho học sinh năm câu hỏi trên bảng. Xung quanh rất yên tĩnh, vốn buổi sáng trời vẫn nắng bây giờ đột nhiên u ám, mưa phùn mênh mông ngoài cửa sổ.
“Cố Thanh Hà, nhìn xem, trời đang mưa.” Ngôn Trăn lẩm bẩm, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng tiếng vang trong phòng học yên tĩnh không thể coi thường.
“Ngôn Trăn, nếu không em ra ngoài xem đi?”
Giọng nói sắc bén của giáo viên toán đột nhiên vang lên, khiến Ngôn Trăn đang ngơ ngác nhìn mưa rùng hết cả mình. Giáo viên toán mập mạp cầm sách giáo khoa bước xuống, cúi đầu nhìn Ngôn Trăn, thấy nàng mặt mày trơn bóng như tân bèn giận sôi máu.
“Em trả lời đáp án của bài trên bảng cho tôi.”
Thầy Lưu lạnh mặt hỏi, rồi nhìn xung quanh như sợ có bạn học nào đó nhắc bài cho Ngôn Trăn.
“Cái cần nói thì không nói, em đứng lên trả lời.”
Ngôn Trăn bất đắc dĩ mà đứng dậy, thậm chí còn thấy Cố Thanh Hà hơi liếc nhìn mình, nhỏ này chắc đang cho rằng nàng tính không ra đi. Trong lòng Ngôn Trăn vô cớ vui mừng một chút, trả lời: “Đáp án là 58.”
Thầy Lưu ngạc nhiên nhìn Ngôn Trăn, hỏi: “Em... em tính xong rồi sao?” Sau đó ông lại liếc nhìn Cố Thanh Hà và Chung Trạch Hàn - những người bạn cùng bàn của Ngôn Trăn.
“Thầy, thầy nói như vậy là em tính đúng rồi. Đây là lời giải ạ.”
Thầy Lưu cầm vở bài tập, cau mày xem, cuối cùng đành cho người kia ngồi xuống, trước khi lên bục giảng còn dặn dò: “Sau này nói bậy trong lớp sẽ cho em ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến các bạn.”
Ngôn Trăn im lặng gật đầu, ông ấy đang nói rất rõ ràng, nàng đã ảnh hưởng đến Cố Thanh Hà.
Sau giờ học, Ngôn Trăn buồn bã nhìn người bên cạnh mình.
“Thầy nói tôi ảnh hưởng đến cậu.” Nói xong, Cố Thanh Hà không có phản ứng lại, cô tiếp tục nói: “Lúc nãy cậu lo tôi không làm được đúng không?” Ngôn Trăn dời ghế qua bên cạnh, nhìn đối phương.
“Không.” Cố Thanh Hà lạnh lùng đáp, nắm chặt tờ giấy nháp cô đã xé trong tiết. Vốn dĩ cô định đưa cho Ngôn Trăn xem khi có cơ hội, nhưng không ngờ người ta đã làm được rồi.
“Được rồi, tôi còn tưởng cậu lo cho tôi.” Ngôn Trăn nói, khổ sở lết trên bàn Cố Thanh Hà, đôi mắt to tròn đen láy thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà biết mình không thể đuổi được người này, nên để đối phương nằm trên bàn của mình. Cô cúi đầu làm bài tập nhưng đôi mắt của Ngôn Trăn lại nhìn thẳng vào cô khiến cô không thể tập trung.
Cố Thanh Hà ngước mắt nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn mỉm cười, cầm lấy cây bút vẽ một con thỏ nhỏ lên giấy nháp của Cố Thanh Hà, rồi nói: “Tôi không xen vào việc của cậu đâu, cậu cứ làm bài của cậu đi.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Cố Thanh Hà cảm thấy mình thật là tốt tính.
Ngôn Trăn ngượng ngùng cười: “Vừa rồi tôi cảm thấy cậu lo lắng cho tôi, nhưng cậu không thừa nhận.”
“Cậu biết gì cơ?” Cố Thanh Hà liếc nàng một cái.
“Trăn Trăn, sao tôi cảm thấy cậu suốt ngày cứ bám chặt vào chỗ đó vậy?”
Giọng nói lớn đặc biệt của Lục Vãn Vãn từ phía sau truyền đến, Ngôn Trăn quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, gào lên: “Tôi không có, cậu không hiểu.”
Lục Vãn Vãn kéo Ngôn Trăn dậy khỏi bàn, người bạn tốt này suốt ngày cứ như không có xương mà bò lên bàn. Không chỉ giáo viên toán khó chịu mà ngay đến cả Lục Vãn Vãn cũng không chịu nổi.
“Cậu như vậy, khó trách thầy Lưu bảo cậu ảnh hưởng đến việc học của Cố Thanh Hà.''
Ngôn Trăn nhíu mày, “Sao? Tôi chỉ nói chuyện thôi, làm sao ảnh hưởng đến người khác?” Cố Thanh Hà không nói gì, coi như là cam chịu.
Lục Vãn Vãn xem như có kinh nghiệm, khá là nghi hoặc sao mà người bạn thân của mình ngày nào cũng bám lấy mỹ nhân mặt lạnh này vậy.
“Được rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu hôm nay trời đang mưa, bố tôi đến đón tôi, cậu về chung với tôi đi.” Lục Vãn Vãn báo với nàng một tiếng, dù sao nhà của Lục Vãn Vãn và Ngôn Trăn cùng đường.
“Được, cảm ơn.” Ngôn Trăn mỉm cười, nàng không mang theo ô. Nàng dùng ngón tay khều khều Cố Thanh Hà, hỏi cô có mang theo ô không, đối phương gật đầu. Đúng vậy, Cố Thanh Hà hình như ngày nào cũng mang theo ô.
Tan học Ngôn Trăn xuống lầu, ngẩng đầu nhìn trời, dường như trời không định ngừng mưa mà ngày càng nặng hạt. Lục Vãn Vãn cẩm ô, hét lên bảo Ngôn Trăn mang cặp sách lên rồi đi mau.
“Xe của bố tôi đỗ ngay trước cổng trường. Nhanh lên, đậu ở đó không dễ đâu.”
“Tôi biết, khoá kéo của tôi có chút vấn đề.” Ngôn Trăn vội vàng kéo khoá, tình cờ đụng phải Liêu Dĩnh và một nhóm người đang xuống lầu. Ngôn Trăn không biết vì sao mình không thích bạn học này. Dù bạn có thành tích tốt cùng gia thế hẳn là không kém, còn thích thành lập nhóm nhỏ. Cũng không biết bạn học nam nào đã đưa ô cho.
“Trạm Văn, làm vậy thật sự ổn sao?''
Một bạn học nữ nhỏ giọng hỏi Trạm Văn, Trạm Văn nhếch miệng, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Cậu trước sợ sói, sau sợ hổ làm gì, chúng ta chỉ ném rác vào thùng thôi, hiểu không?”
“Nhưng...” Bạn nữ phía sau vẫn hơn lo lắng.
“Làm sao? Rõ ràng Liêu Dĩnh của chúng ta chủ động nói chuyện nhưng lại bị thờ ơ, xa cách. Nhìn Liêu Dĩnh khó chịu như nào đi? Tại sao phải nói chuyện với cái người mặt lạnh đó chứ?”
Nghe bạn tốt Trạm Văn nói, Liêu Dĩnh đang đi giữa nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Đừng nhắc chuyện này nữa, cậu ấy sẽ biết nên dùng thái độ như nào với tôi. Cậu đừng nói nữa, tôi chả muốn nghe đâu.”
Trạm Văn nghe xong liền mỉm cười, nói: “Được rồi, dù sao cậu ấy đâu cần về muộn đâu. Trời lạnh như băng, khoá cửa sẽ tốt hơn, tôi sớm đã không vừa mắt cậu ấy...”
“Mấy người đang nói gì đấy?” Ngôn Trăn không để ý đến sự thúc giục của Lục Vãn Vãn nữa, đẩy mấy bạn cùng lớp đang cản đường sang một bên, đi tới trước mặt nhóm Liêu Dĩnh, lạnh lùng hỏi.
“Không có gì.” Trạm Văn - bạn tốt nhất trong lớp của Liêu Dĩnh đáp lại, ý bảo Ngôn Trăn đang cản đường: “Cậu có thể tránh đường một chút được không?”
“Mấy người cho rằng không nói rõ ràng thì có thể đi được hả?” Ngôn Trăn cau mày, đứng trước mặt đám người đó, không chịu nhường đường.
“Sao cậu lại thích tọc mạch thế? Chuyện đó có liên quan gì đến cậu không? Buồn thật. Chúng tôi không giống cậu ăn không ngồi rồi, chúng tôi còn phải đi học thêm, một giờ cũng rất là quý giá.” Trạm Văn nói như vậy, đụng vào cánh tay của Ngôn Trăn, nhướng mày khiêu khích.
Ngôn Trăn định bước tới thì bị Liêu Dĩnh chặn lại.
“Không liên quan gì đến cậu, bạn học đội sổ Ngôn Trăn, cậu tự lo cho mình đi.” Liêu Dĩnh liếm khoé miệng, đi về phía trước vỗ vai Ngôn Trăn, sau đó đi vòng qua, bước vào một chiếc dù của nam sinh cao lớn, ngồi vào lên chiếc Mercedes - Benz.
Nếu không phải Lục Vãn Vãn kéo, Ngôn Trăn đã có thể nắm đầu Liêu Dĩnh lại để tra hỏi rồi.
“Ngôn Trăn, cậu đang làm gì vậy? Cậu cần quan tâm họ nói cái gì sao?” Lục Vãn Vãn không biết tại sao, nhưng cũng không muốn Ngôn Trăn gặp rắc rối với những người đó. Ngôn Trăn đột nhiên giật lấy chiếc ô trong tay Lục Vãn Vãn, hỏi: “Vãn Vãn, cậu còn cái ô nào không?”
“Ừ... còn có một chiếc ô nhỏ, có chuyện gì vậy?” Lục Vãn Vãn có dự cảm không lành.
“Vậy trước tiên cho tôi mượn cái này đi.” Ngôn Trăn có chút lo lắng, gập ô xuống nói: “Cậu và chú về trước đi, tôi trở lại lớp học.”
“Vậy cậu về như thế nào?” Lục Vãn Vãn nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, định túm Ngôn Trăn lại, đáng tiếc người đã biến mất không còn bóng dáng.
Một ngày mưa ồn ào, không biết Lục Vãn Vãn có nghe thấy mấy lời Ngôn Trăn nói không, nhưng nàng cũng không quan tâm, vội vàng thở hổn hển mà chạy lên tầng năm. May thay, lúc này mọi người đều đã về hết, nếu không sẽ khó mà chạy ngược lên được.
“Ngôn Trăn, làm gì ở đó vậy?” Vương Viện Viện đang đi xuống lầu, vừa lúc gặp Ngôn Trăn đang chạy lên.
“Trong lớp còn ai không?” Ngôn Trăn lo lắng hỏi.
Vương Viện Viện lắc đầu: “Giờ này còn ai nữa? Đèn phòng học đều đã tắt, giáo viên không có đến kiểm tra, mấy bạn học trực nhật cũng về rồi.”
“Cậu biết hôm nay ai trực không?”
“Ừm... Hình như là nhóm của Trạm Văn.”
Trạm Văn? Là người chơi thân với Liêu Dĩnh trong lớp, cũng tình cờ gặp nàng dưới lầu. Ngôn Trăn hỏi xong thì cảm ơn Vương Viện Viện rồi chạy lên lầu.
Ngôn Trăn cầm ô chạy đến lớp, nàng “phù” một tiếng rồi mở cửa phòng học nhưng bên trong thực sự không có ai, nàng đi thẳng đến bàn cuối, nhìn xuống ghế rồi chạm vào nó. Khi chạm vào bàn Cố Thanh Hà thì nàng thấy nó hơi ẩm, như vừa mới được lau bằng khăn, nàng lập tức cúi xuống nhìn, cặp sách Cố Thanh Hà vẫn treo ở đó, hình như cô chưa về.
Ngôn Trăn dường như nghĩ ra điều gì, một đường bước đi, một tia sét đánh xuống vang vọng khắp màn đêm. Ngôn Trăn rùng mình rồi dừng lại trước cửa nhà vệ sinh tầng sáu.
“Cố Thanh Hà?”
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 9
__________
Tục ngữ có câu, xuân vây, thu mệt, hạ vô lực.
(Xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi, hạ không có sức lực)
Sau khi Ngôn Trăn vượt qua được hai tiết học chính, nàng rất muốn gục xuống chợp mắt một lát nhưng giáo viên toán giảng bài quá to, khiến nàng sắp thiu thiu ngủ cũng phải tỉnh lại. Ngôn Trăn đỡ đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Giáo viên toán không giảng nữa, chắc đang cho học sinh năm câu hỏi trên bảng. Xung quanh rất yên tĩnh, vốn buổi sáng trời vẫn nắng bây giờ đột nhiên u ám, mưa phùn mênh mông ngoài cửa sổ.
“Cố Thanh Hà, nhìn xem, trời đang mưa.” Ngôn Trăn lẩm bẩm, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng tiếng vang trong phòng học yên tĩnh không thể coi thường.
“Ngôn Trăn, nếu không em ra ngoài xem đi?”
Giọng nói sắc bén của giáo viên toán đột nhiên vang lên, khiến Ngôn Trăn đang ngơ ngác nhìn mưa rùng hết cả mình. Giáo viên toán mập mạp cầm sách giáo khoa bước xuống, cúi đầu nhìn Ngôn Trăn, thấy nàng mặt mày trơn bóng như tân bèn giận sôi máu.
“Em trả lời đáp án của bài trên bảng cho tôi.”
Thầy Lưu lạnh mặt hỏi, rồi nhìn xung quanh như sợ có bạn học nào đó nhắc bài cho Ngôn Trăn.
“Cái cần nói thì không nói, em đứng lên trả lời.”
Ngôn Trăn bất đắc dĩ mà đứng dậy, thậm chí còn thấy Cố Thanh Hà hơi liếc nhìn mình, nhỏ này chắc đang cho rằng nàng tính không ra đi. Trong lòng Ngôn Trăn vô cớ vui mừng một chút, trả lời: “Đáp án là 58.”
Thầy Lưu ngạc nhiên nhìn Ngôn Trăn, hỏi: “Em... em tính xong rồi sao?” Sau đó ông lại liếc nhìn Cố Thanh Hà và Chung Trạch Hàn - những người bạn cùng bàn của Ngôn Trăn.
“Thầy, thầy nói như vậy là em tính đúng rồi. Đây là lời giải ạ.”
Thầy Lưu cầm vở bài tập, cau mày xem, cuối cùng đành cho người kia ngồi xuống, trước khi lên bục giảng còn dặn dò: “Sau này nói bậy trong lớp sẽ cho em ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến các bạn.”
Ngôn Trăn im lặng gật đầu, ông ấy đang nói rất rõ ràng, nàng đã ảnh hưởng đến Cố Thanh Hà.
Sau giờ học, Ngôn Trăn buồn bã nhìn người bên cạnh mình.
“Thầy nói tôi ảnh hưởng đến cậu.” Nói xong, Cố Thanh Hà không có phản ứng lại, cô tiếp tục nói: “Lúc nãy cậu lo tôi không làm được đúng không?” Ngôn Trăn dời ghế qua bên cạnh, nhìn đối phương.
“Không.” Cố Thanh Hà lạnh lùng đáp, nắm chặt tờ giấy nháp cô đã xé trong tiết. Vốn dĩ cô định đưa cho Ngôn Trăn xem khi có cơ hội, nhưng không ngờ người ta đã làm được rồi.
“Được rồi, tôi còn tưởng cậu lo cho tôi.” Ngôn Trăn nói, khổ sở lết trên bàn Cố Thanh Hà, đôi mắt to tròn đen láy thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà biết mình không thể đuổi được người này, nên để đối phương nằm trên bàn của mình. Cô cúi đầu làm bài tập nhưng đôi mắt của Ngôn Trăn lại nhìn thẳng vào cô khiến cô không thể tập trung.
Cố Thanh Hà ngước mắt nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn mỉm cười, cầm lấy cây bút vẽ một con thỏ nhỏ lên giấy nháp của Cố Thanh Hà, rồi nói: “Tôi không xen vào việc của cậu đâu, cậu cứ làm bài của cậu đi.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Cố Thanh Hà cảm thấy mình thật là tốt tính.
Ngôn Trăn ngượng ngùng cười: “Vừa rồi tôi cảm thấy cậu lo lắng cho tôi, nhưng cậu không thừa nhận.”
“Cậu biết gì cơ?” Cố Thanh Hà liếc nàng một cái.
“Trăn Trăn, sao tôi cảm thấy cậu suốt ngày cứ bám chặt vào chỗ đó vậy?”
Giọng nói lớn đặc biệt của Lục Vãn Vãn từ phía sau truyền đến, Ngôn Trăn quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, gào lên: “Tôi không có, cậu không hiểu.”
Lục Vãn Vãn kéo Ngôn Trăn dậy khỏi bàn, người bạn tốt này suốt ngày cứ như không có xương mà bò lên bàn. Không chỉ giáo viên toán khó chịu mà ngay đến cả Lục Vãn Vãn cũng không chịu nổi.
“Cậu như vậy, khó trách thầy Lưu bảo cậu ảnh hưởng đến việc học của Cố Thanh Hà.''
Ngôn Trăn nhíu mày, “Sao? Tôi chỉ nói chuyện thôi, làm sao ảnh hưởng đến người khác?” Cố Thanh Hà không nói gì, coi như là cam chịu.
Lục Vãn Vãn xem như có kinh nghiệm, khá là nghi hoặc sao mà người bạn thân của mình ngày nào cũng bám lấy mỹ nhân mặt lạnh này vậy.
“Được rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu hôm nay trời đang mưa, bố tôi đến đón tôi, cậu về chung với tôi đi.” Lục Vãn Vãn báo với nàng một tiếng, dù sao nhà của Lục Vãn Vãn và Ngôn Trăn cùng đường.
“Được, cảm ơn.” Ngôn Trăn mỉm cười, nàng không mang theo ô. Nàng dùng ngón tay khều khều Cố Thanh Hà, hỏi cô có mang theo ô không, đối phương gật đầu. Đúng vậy, Cố Thanh Hà hình như ngày nào cũng mang theo ô.
Tan học Ngôn Trăn xuống lầu, ngẩng đầu nhìn trời, dường như trời không định ngừng mưa mà ngày càng nặng hạt. Lục Vãn Vãn cẩm ô, hét lên bảo Ngôn Trăn mang cặp sách lên rồi đi mau.
“Xe của bố tôi đỗ ngay trước cổng trường. Nhanh lên, đậu ở đó không dễ đâu.”
“Tôi biết, khoá kéo của tôi có chút vấn đề.” Ngôn Trăn vội vàng kéo khoá, tình cờ đụng phải Liêu Dĩnh và một nhóm người đang xuống lầu. Ngôn Trăn không biết vì sao mình không thích bạn học này. Dù bạn có thành tích tốt cùng gia thế hẳn là không kém, còn thích thành lập nhóm nhỏ. Cũng không biết bạn học nam nào đã đưa ô cho.
“Trạm Văn, làm vậy thật sự ổn sao?''
Một bạn học nữ nhỏ giọng hỏi Trạm Văn, Trạm Văn nhếch miệng, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Cậu trước sợ sói, sau sợ hổ làm gì, chúng ta chỉ ném rác vào thùng thôi, hiểu không?”
“Nhưng...” Bạn nữ phía sau vẫn hơn lo lắng.
“Làm sao? Rõ ràng Liêu Dĩnh của chúng ta chủ động nói chuyện nhưng lại bị thờ ơ, xa cách. Nhìn Liêu Dĩnh khó chịu như nào đi? Tại sao phải nói chuyện với cái người mặt lạnh đó chứ?”
Nghe bạn tốt Trạm Văn nói, Liêu Dĩnh đang đi giữa nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Đừng nhắc chuyện này nữa, cậu ấy sẽ biết nên dùng thái độ như nào với tôi. Cậu đừng nói nữa, tôi chả muốn nghe đâu.”
Trạm Văn nghe xong liền mỉm cười, nói: “Được rồi, dù sao cậu ấy đâu cần về muộn đâu. Trời lạnh như băng, khoá cửa sẽ tốt hơn, tôi sớm đã không vừa mắt cậu ấy...”
“Mấy người đang nói gì đấy?” Ngôn Trăn không để ý đến sự thúc giục của Lục Vãn Vãn nữa, đẩy mấy bạn cùng lớp đang cản đường sang một bên, đi tới trước mặt nhóm Liêu Dĩnh, lạnh lùng hỏi.
“Không có gì.” Trạm Văn - bạn tốt nhất trong lớp của Liêu Dĩnh đáp lại, ý bảo Ngôn Trăn đang cản đường: “Cậu có thể tránh đường một chút được không?”
“Mấy người cho rằng không nói rõ ràng thì có thể đi được hả?” Ngôn Trăn cau mày, đứng trước mặt đám người đó, không chịu nhường đường.
“Sao cậu lại thích tọc mạch thế? Chuyện đó có liên quan gì đến cậu không? Buồn thật. Chúng tôi không giống cậu ăn không ngồi rồi, chúng tôi còn phải đi học thêm, một giờ cũng rất là quý giá.” Trạm Văn nói như vậy, đụng vào cánh tay của Ngôn Trăn, nhướng mày khiêu khích.
Ngôn Trăn định bước tới thì bị Liêu Dĩnh chặn lại.
“Không liên quan gì đến cậu, bạn học đội sổ Ngôn Trăn, cậu tự lo cho mình đi.” Liêu Dĩnh liếm khoé miệng, đi về phía trước vỗ vai Ngôn Trăn, sau đó đi vòng qua, bước vào một chiếc dù của nam sinh cao lớn, ngồi vào lên chiếc Mercedes - Benz.
Nếu không phải Lục Vãn Vãn kéo, Ngôn Trăn đã có thể nắm đầu Liêu Dĩnh lại để tra hỏi rồi.
“Ngôn Trăn, cậu đang làm gì vậy? Cậu cần quan tâm họ nói cái gì sao?” Lục Vãn Vãn không biết tại sao, nhưng cũng không muốn Ngôn Trăn gặp rắc rối với những người đó. Ngôn Trăn đột nhiên giật lấy chiếc ô trong tay Lục Vãn Vãn, hỏi: “Vãn Vãn, cậu còn cái ô nào không?”
“Ừ... còn có một chiếc ô nhỏ, có chuyện gì vậy?” Lục Vãn Vãn có dự cảm không lành.
“Vậy trước tiên cho tôi mượn cái này đi.” Ngôn Trăn có chút lo lắng, gập ô xuống nói: “Cậu và chú về trước đi, tôi trở lại lớp học.”
“Vậy cậu về như thế nào?” Lục Vãn Vãn nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, định túm Ngôn Trăn lại, đáng tiếc người đã biến mất không còn bóng dáng.
Một ngày mưa ồn ào, không biết Lục Vãn Vãn có nghe thấy mấy lời Ngôn Trăn nói không, nhưng nàng cũng không quan tâm, vội vàng thở hổn hển mà chạy lên tầng năm. May thay, lúc này mọi người đều đã về hết, nếu không sẽ khó mà chạy ngược lên được.
“Ngôn Trăn, làm gì ở đó vậy?” Vương Viện Viện đang đi xuống lầu, vừa lúc gặp Ngôn Trăn đang chạy lên.
“Trong lớp còn ai không?” Ngôn Trăn lo lắng hỏi.
Vương Viện Viện lắc đầu: “Giờ này còn ai nữa? Đèn phòng học đều đã tắt, giáo viên không có đến kiểm tra, mấy bạn học trực nhật cũng về rồi.”
“Cậu biết hôm nay ai trực không?”
“Ừm... Hình như là nhóm của Trạm Văn.”
Trạm Văn? Là người chơi thân với Liêu Dĩnh trong lớp, cũng tình cờ gặp nàng dưới lầu. Ngôn Trăn hỏi xong thì cảm ơn Vương Viện Viện rồi chạy lên lầu.
Ngôn Trăn cầm ô chạy đến lớp, nàng “phù” một tiếng rồi mở cửa phòng học nhưng bên trong thực sự không có ai, nàng đi thẳng đến bàn cuối, nhìn xuống ghế rồi chạm vào nó. Khi chạm vào bàn Cố Thanh Hà thì nàng thấy nó hơi ẩm, như vừa mới được lau bằng khăn, nàng lập tức cúi xuống nhìn, cặp sách Cố Thanh Hà vẫn treo ở đó, hình như cô chưa về.
Ngôn Trăn dường như nghĩ ra điều gì, một đường bước đi, một tia sét đánh xuống vang vọng khắp màn đêm. Ngôn Trăn rùng mình rồi dừng lại trước cửa nhà vệ sinh tầng sáu.
“Cố Thanh Hà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.