Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 131: Hoàn chính văn
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 131:
__________
Đã hơn một tuần sau vụ say xỉn hoang đường ở bổn gia.
Sau khi Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đã được cả nhà công nhận là cặp đôi cứ dính dính, kéo kéo nhau thì bị Cố Lộng Khê lấy lý do “nâng cao danh dự của gia tộc” kéo vào group chat.
Đúng như tên gọi, thỉnh thoảng bà nội sẽ gửi phong bì đỏ để làm mọi người vui vẻ. Nhưng bà cũng là người tương đối thời thượng nên kể từ khi cùng dì Lan học cách sử dụng các thiết bị điện tử thông minh thì liền vui vẻ lên mạng xem đủ thể loại phim cùng mấy chương trình của cháu dâu.
Tóm lại, lão phu nhân xem bộ “Phong hoả giai nhân” lúc 8h tối của Ngôn Trăn không sót tập nào.
Thế nên, số lần bà cụ phát bao lì xì ít hơn nhiều số lần bà chia sẻ nội dung bộ phim.
Hơn nữa còn có nhiều cái tiêu đề quá đáng đến mức làm người ta nhìn mà đỏ cả mặt.
Ví dụ....
“Nóng! Hình Nhị Thiếu hôn Thiên Kim tiểu thư trong mưa!”
“Cuối cùng họ cũng yêu nhau! Kết hôn trước yêu sau, ngọt ngào quá trời!”
Lần nào cũng ghép cảnh Ngôn Trăn ái muội với nam diễn viên Lục Gia Mân cùng cả đống hoa, Cố Thanh Hà thấy là muốn ném luôn điện thoại.
Bà nội rõ ràng là chọc tức Cố Thanh Hà.
Vì thế...
Cố Thanh Hà đã rời khỏi nhóm.
Lần nào Ngôn Trăn cũng biết group nổ tung, mỗi khi nàng quay phim là y rằng trong nhóm có chuyện.
“Bà ơi, bà gửi cái đó Tiểu Cố sẽ ghen, cậu ấy như vậy đó, bà đừng để ý.” Ngôn Trăn gửi cho bà nội cái voice chat.
Mà bà nội rất rảnh.
Bà nội trả lời Ngôn Trăn ngay.
“Ò, bà muốn chọc nó, một tuần cũng không thấy hai đứa có động tĩnh gì nhỉ?” Bà nội đã tính đến cưới hỏi rồi, sao hai đứa trẻ này không có gì hết vậy?
Ngôn Trăn biết bà muốn nói gì, nhưng nàng cũng thấy hơi mất mát.
Lý do chính là kể từ khi Cố Thanh Hà say rượu rồi tỏ tình, thậm chí bức hôn nàng trong bữa tất niên, vốn Ngôn Trăn đã vui vẻ trong lòng, đợi hôm sau Cố Thanh Hà tỉnh là bàn với cô...chuyện kết hôn.
Kết quả!
Người nào đó tỉnh rượu rồi mất trí luôn, không nhớ gì hết, chỉ ngây ngốc.
Ngôn Trăn đau khổ hết có biết, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thanh Hà trở về vẻ lạnh lùng.
“Cậu còn nhớ cậu say rồi áp tôi không?” Ngôn Trăn nóng nảy, dứt khoát mở miệng.
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn hung dữ doạ đến sợ, cô vội vàng ôm Ngôn Trăn kiểm tra từ trên xuống dưới. Trên người nàng toàn loang lổ dấu vết trong lúc say rượu của cô, cảnh tượng mơ màng hôm qua giống đèn kéo quân chạy trong đầu.
Mỗi lần tiếp xúc thân thể với Ngôn Trăn cô sẽ khắc sâu trong ký ức, cho dù là uống say nhưng vẫn lưu luyến trong đầu cô, thế nên cô ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ.”
Ngôn Trăn tức muốn xỉu.
Sớm biết đã không xoá đoạn video quý giá trong điện thoại Tiểu Khê.
Ngày thứ hai Cố Thanh Hà tỉnh rượu, hai người bị Cố Lộng Khê kéo vào nhóm lớp trẻ, sau đó thấy Cố Lộng Khê đang uy hiếp Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn không nghe được nhưng nhìn mặt Cố Thanh Hà là biết nó liên quan đến việc say rượu của cô.
Quả nhiên, Cố Thanh Hà lạnh mặt, cô không tin.
Vì vậy, trước mặt họ, Cố Lộng Khê đã sao lưu vô số “Cháu gái lớn Cố gia say rượu khóc lóc, bức hôn” gửi hết vào nhóm nhỏ.
Ngôn Trăn không thèm nghĩ gì, kéo Lộng Khê sang một bên, năn nỉ cô rút xuống ngay dùm.
Mà Cố Thanh Hà đã bấm vào xem.
Ngôn Trăn lo, nàng sợ Cố Thanh Hà nhìn thấy tình trạng mình say rượu có thể “giết người diệt khẩu“.
Vì thế, thừa lúc cô chưa thấy chỗ quan trọng thì chạy qua cướp điện thoại của Cố Lộng Khê, thu video về.
Cho nên, Cố Thanh Hà chỉ thấy mình hung dữ với bà mẹ già rồi nằm lên người Ngôn Trăn.
Cố Lộng Khê thấy sắp bị ăn đánh nên vội lùi về sau, bưng em trai Cố Tu Diễn làm lá chắn, ném vào Cố Thanh Hà rồi bỏ chạy.
May mà Ngôn Trăn ngăn kịp nếu không hai chị em lại đánh nhau nữa.
Nghĩ đến đây Ngôn Trăn lại ảo não với việc mình tuỳ hứng, khi đó nên để Cố Thanh Hà nhìn cô say rượu ra sao, quan trọng hơn...
Cô bảo thích nàng như nào, nói muốn kết hôn với nàng như nào, nhưng bây giờ lại không nhớ gì hết...
“Trừ bỏ chuyện làm tình thì cậu không nhớ mình nói gì với tôi à?” Ngôn Trăn thẳng thắn, lúc này nàng ngồi trên giường, vì trong lòng khó chịu nên cũng chẳng buồn đi ngủ.
“Ngôn Trăn, cậu đừng vội, để tôi nghĩ đã.” Cố Thanh Hà vắt hết óc, xác thật nghĩ rất chu đáo, hơn nữa qua một tuần nhưng Ngôn Trăn vẫn so đo chuyện hôm đó.
Đúng như Ngôn Trăn nói, ngoài việc làm một trận với đối phương thì cô không nhớ gì hết...
“Cố Thanh Hà, cậu là đồ phụ bạc!” Ngôn Trăn chỉ vào mũi Cố Thanh Hà mắng cô, nhưng nàng nói chuyện rất dễ nghe, lời này lại như làm nũng, “Tôi không thích cậu nữa.”
Ngôn Trăn giận, không thèm nhìn cô, nàng ngủ một mình.
Cố Thanh Hà hoang mang, cô không hiểu sao mình say nhưng lại bị người yêu giận.
Hỏi Ngôn Trăn thì Ngôn Trăn không chịu nói, bảo để cô tự nghĩ.
Nhưng cô thề với trời, ngoại trừ chuyện đó thì cô không nhớ gì hết.
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà thay bộ đồ ngủ, ngồi ở mép giường, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy người yêu đang quay lưng về phía mình.
Ngôn Trăn hất tay cô ra.
Ý rất rõ...
Bà đây giận, đêm nay không muốn nói chuyện.
Cố Thanh Hà thấy vô cùng oan ức, lại giơ ngón tay chỉ vào người đứng đầu gia tộc, Ngôn Trăn vẫn phớt lờ cô.
Vì vậy, cô cẩn thận chui vào chăn, nhẹ nhàng hết sức nằm vào, ý là Ngôn Trăn thương hại đừng đuổi cô đi.
Nhưng cô vừa đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại tràn ngập hương thơm sữa tắm hoa anh đào của người yêu thì Ngôn Trăn giơ chân ra đá cô xuống giường.
“Tối nay đừng có ngủ với tôi.” Ngôn Trăn quấn chăn kín người, không để gì cho đối phương.
Cố Thanh Hà đứng ở bên giường, suýt khóc vì tủi thân.
“Cậu không thể vì tôi không nhớ mà không ngủ với tôi.” Cố Thanh Hà bảo Ngôn Trăn lạnh lùng vô tình.
Ngôn Trăn hừ lạnh, nàng còn chưa so đo mấy vết đỏ trên người đâu!
“Tôi vậy đó, dù sao không cho cậu ngủ, ra sofa ngủ đi.” Ngôn Trăn ném gối Cố Thanh Hà ra.
Cố Thanh Hà ôm gối cố gắng làm ra vẻ đáng yêu, nịnh nọt, bán manh các kiểu.
Ngôn Trăn thẳng tay tắt đèn, đưa lưng về phía cô, ý bảo cô đi nhanh đi.
Tàn ác.
Cố Thanh Hà bĩu môi, không còn cách nào khác, ôm gối, yên lặng đi ra cửa phòng ngủ.
Cố Thanh Hà càng nghĩ càng chán, qua lâu rồi mà Ngôn Trăn còn bực vì cô say rượu.
Cô cũng hảo tâm nhận chuyện không tốt, ai có ngờ cô không uống được rượu đâu.
Cố Thanh Hà mở tủ lạnh, rót một ly nước đá bình tĩnh lại, yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Nhìn điện thoại, trầm mặc.
Để giải quyết vấn đề, cần tìm ra nguồn gốc.
Ngôn Trăn không nói, cô phải tự tìm hiểu.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là em gái dấu yêu.
Cái con nhỏ đáng chết này lợi dụng cô uống say quay lại hết, em tốt, em gái tốt, nếu không phải Ngôn Trăn ngăn thì cô sẽ bẻ đầu Cố Lộng Khê.
“Alo, gửi cho chị cái video kia.” Cố Thanh Hà gọi, gọn gàng, dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Cô em gái đầu bên kia rõ hoang mang, cô còn đang bận nghĩ cách an ủi cậu em trai vì viết văn bị phê bình. Cô cúi đầu nhìn thời gian, 10h30 mà gọi làm gì đây~
“Ò, bà chị của em, sinh hoạt về đêm sao không làm, bị chị dâu đuổi ra sofa sao?” Cố Lộng Khê miệng mồm thiếu lời hay, chỉ nói lời tào lao.
Tâm trạng u ám của Cố Thanh Hà càng tệ hơn khi bị em gái mỉa mai.
“Một phút, gửi cái video chết tiệt kia cho tôi, nếu không thì giờ tôi đến nhà em ngủ.”
“Video gì nữa? Cái đó có phải chuyện quan trọng đâu.” Cố Lộng Khê không vui cau mày, cô không muốn Cố Thanh Hà đến biệt thự mình, mắc công phải sửa lại nữa.
“Video say rượu.” Cố Thanh Hà nói từng chữ một.
Cố Lộng Khê nín cười, liếm môi dưới, bộ áo ngủ bằng lụa treo trên người đặc biệt gợi cảm, tuy nhiên cô vẫn không bằng bà chị già, toàn là chó chê mèo lắm lông.
“Sợ chị chửi nên em xoá rồi.”
“Em không xoá.”
“Em xoá.”
“Chị tới nhà em liền.” Cố Thanh Hà lắc lắc chìa khóa xe cho người bên kia nghe.
Cố Lộng Khê sợ ngay, nạt một câu: “Chị hay đó, nhưng chị phải hứa, em gửi cho chị thì chị không được so đo với em, nếu không em mách chị dâu.”
Cố Thanh Hà khịt mũi đồng ý.
“Mà bà già, chị say rượu rất đáng yêu đó.” Cố Lộng Khê mỉm cười “khen”, cô vội cúp trước khi Cố Thanh Hà phát hoả.
Cố Thanh Hà chán nản nhướng mày, sau đó bấm vào video hơn 10 phút em gái gửi.
Cậu không được nhìn, cậu nhìn tôi sẽ ghen!
Tôi nói cậu nghe một bí mật nha?
Tôi rất thích cậu.
Thích cậu từ lâu rồi.
Chờ lâu thế cậu còn không đến cưới tôi, bắt tôi chờ bao lâu nữa.
....
Cố Thanh Hà nhìn mình trong video, sắc mặt đỏ bừng, dịu dàng nói chuyện với Ngôn Trăn, làm nũng tới, làm nũng lui, treo trên người nàng như con koala, vừa tức vừa buồn cười, cô còn có thể làm được chuyện như vậy...
Thật sự.
Cố Thanh Hà không nhịn cười nổi, cô khó hiểu lắc đầu.
Cô xem đi xem lại rất nhiều lần, tuy làm trò cười cho thiên hạ nhưng mắt vẫn sáng ngời trông ngóng người yêu, Ngôn Trăn còn bảo chờ cô tỉnh sẽ đi kết hôn.
Cô hiểu sao người yêu mình lại náo lâu như vậy.
Lòng Cố Thanh Hà ngọt như mật, cô muốn kết hôn với Ngôn Trăn, mặc dù bày tỏ tình cảm sâu kín trong lúc say nhưng Ngôn Trăn lại đáp lại, cô càng kích động hơn, không bình tĩnh nổi.
Đêm hôm khuya khoắt.
Thừa lúc Ngôn Trăn ngủ say, Cố Thanh Hà rón rén đến cạnh Ngôn Trăn. Cô cẩn thận dùng sợi chỉ mỏng vòng lên ngón áp út của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cử động, cô hoảng đến không dám thở.
May là Ngôn Trăn chỉ đổi thế rồi ngủ tiếp.
Cố Thanh Hà tập trung đến nín thở, cô nhẹ nhàng rút sợi dây quấn quanh tay Ngôn Trăn, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài.
Cô muốn cầu hôn Ngôn Trăn vào thứ sáu tới, sinh nhật nàng, cầu hôn nàng.
Thế nên cô phải chuẩn bị cho tốt.
Khoảng 5h sáng Ngôn Trăn mơ màng tỉnh dậy.
Nàng rất rõ nguyên nhân, không có Cố Thanh Hà, thiếu hơi ngủ không được.
Thế nên nàng xoa xoa đầu rồi liếc nhìn khoảng trống bên cạnh, đành nhẹ chân nhẹ tay xuống giường bước ra phòng khách, nhìn người kia ôm tay ôm chân nằm nghiêng trên sofa. Tuy trong nhà có máy sưởi nhưng chỉ đắp cái chăn mỏng manh, Ngôn Trăn lo cô sẽ bệnh lại.
Nàng sợ Cố Thanh Hà cảm lạnh.
Ngôn Trăn ngồi cạnh Cố Thanh Hà, chọt chọt vào khuôn mặt trắng nõn của đối phương.
Cố Thanh Hà lập tức mở mắt ra, dùng đôi mắt nhỏ xoay tròn nhìn nàng, chọc đến Ngôn Trăn cười, nàng còn tưởng Cố Thanh Hà chưa ngủ.
“Ngủ ngon không?”
Cố Thanh Hà lắc đầu, ủy khuất nói: “Không thoải mái.”
Ngôn Trăn đứng lên thở dài: “Lên giường ngủ.”
Cố Thanh Hà lập tức cười nhẹ, đưa tay ra ý bảo Ngôn Trăn kéo cô dậy.
“Cậu còn hăng hái ha.” Ngôn Trăn dỗi nhưng vẫn chủ động kéo Cố Thanh Hà dậy. Cố Thanh Hà đứng lên là ôm Ngôn Trăn hít tới hít lui ngay, mùi hoa thơm quá, cô muốn hôn một cái.
Sau đó Cố Thanh Hà thừa lúc Ngôn Trăn bị cô cọ ngứa rồi ôm lên, đi vào giường.
***
Ngôn Trăn đã nhận thức sâu sắc về sự nhút nhát của người yêu.
Nếu không có cách làm Cố Thanh Hà nhớ lại sự kiện say rượu quan trọng thì nàng phải tự mình xuất kích.
Hơn nữa nàng cũng lớn hơn Cố Thanh Hà mấy tuổi, cầu hôn cũng đâu có mất cái mặt nào, thế nên Ngôn Trăn quyết định làm một buổi cầu hôn bí mật, không cho ai biết.
Nàng quá yêu Cố Thanh Hà đi, hết cách rồi, nàng không chờ được quỷ thẹn thùng kia.
Trời đất ơi, Ngôn Trăn thấy mình quá điên cuồng rồi, mãi đến khi nàng thay cái váy cưới đơn giản ở hậu trường thì mới thấy mình điên tới mức nào.
“Chị Tiêu, anh Minh, này có hơi quá không?” Ngôn Trăn, người đang được anh Minh cùng chị Tiêu chăm sóc ở hậu trường, nhìn mình trong gương rồi lo lắng hỏi họ.
“Không, không, làm gì có, này đâu có hơi quá mà là lố không tưởng tượng nổi, cục cưng Ngôn Trăn ơi!” Anh Minh vất vả lắm mới thỉnh được nhà thiết kế Petersburg làm cho cái bộ váy cao cấp đính kim cương trong tuần lễ thời trang, mặc trên người Ngôn Trăn còn rực rỡ hơn người mẫu.
Chị Tiêu sửa lớp trang điểm cùng đầu tóc Ngôn Trăn, nhìn vào Ngôn Trăn xinh đẹp, “Tiểu Trăn, chị nghĩ buổi diễn kết thúc chắc em làm tê liệt luôn server.”
Ngôn Trăn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó có chút lo lắng nắm lấy tay đối phương, “Chỉ sợ đến lúc đó sẽ kích động rớt nước mắt.”
Ai ngờ được buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn lại là buổi lễ cầu hôn thế kỷ Ngôn Trăn dành cho người yêu từ phương xa của mình.
Ngoại trừ chị Tiêu, anh Minh, Đàm Hằng với mấy người công tác thân cận thì không ai biết, gió cũng không lộ ra.
Đây là bài hát cuối, bài kết thúc của album mới nhất “Kỳ ngữ“.
Sân khấu tắt đèn đã lâu nhưng Ngôn Trăn mãi chưa ra.
Nhiều người đang thắc mắc sao diva của họ vẫn chưa lên sân khẩu.
Không có chuyện gì đi?
Khán giả cùng người hâm mộ bắt đầu lo lắng.
Đến khi trung tâm sân khấu buông xuống ánh sáng trắng dịu dàng, sáng ngời như vầng trăng, chiếu thẳng vào diva đang mặc váy lụa.
Giống như tiên nữ trong tranh, đứng trong đêm tối, thắp sáng như vầng trăng.
Ai ai cũng cảm thán, đẹp quá.
“Mọi người đang thắc mắc sao tôi lâu như thế đúng không? Hơn nữa ra ngoài còn mặc áo cưới nhỏ xinh như này nữa.” Ngôn Trăn vừa nói vừa bước lên sân khấu.
Mọi người vạn phần ngạc nhiên, không ai ngờ hạ màn lại xuất hiện cảnh tượng không thể ngờ đến như vậy.
“Mặc dù tôi không khuyến khích mọi người quay phim, chụp ảnh nhưng lần này tôi không ngại, hơn nữa tôi... Nói như nào đây, tôi rất vui nếu mọi người chụp được, rồi đăng lên mạng, để cậu ấy có thể xem, bởi vì...”
Ngôn Trăn vừa cười vừa nói, thẳng đến lúc nàng cầm micro, hít một hơi thật sâu. Ai cũng có thể cảm nhận được nàng lo lắng, vì lần đầu tiên Ngôn Trăn lại nói chuyện run rẩy trong chính buổi biểu diễn của mình, hơn nữa nàng cũng hít thở rất sâu.
Một số người đã lấy đồ ra quay, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng ai cũng nghĩ đây là chuyện chấn động, oanh tạc giới giải trí.
“Bởi vì tôi muốn cầu hôn cậu ấy!”
Ngôn Trăn nói xong hai mắt cũng rưng rưng, nàng kích động vạn phần nhưng vẫn phải cố gắng nén nước mắt, nàng không để làm nhoè trang điểm lúc cầu hôn, nhìn không đẹp.
Ngay sau đó, toàn hiện trường náo động.
Mọi người gào thét, bất ngờ trước tin vui, ai cũng đứng dậy chụp ảnh, quay phim, cố gắng ghi lại những bức ảnh quý giá.
“Làm sao bây giờ, tôi lo quá à.” Ngôn Trăn nhẹ cười hất tóc con trên trán. Trên màn hình lớn cho thấy nàng căng thẳng đến đổ mồ hôi.
“Mười một năm trước, khoảnh khắc chúng tôi cùng đi cùng chiếc ô dưới mưa, cậu ấy đã sống trong lòng tôi. Đã nhiều năm, qua rất nhiều năm rồi. Tôi thật sự rất may mắn vì kiếp này có thể gặp lại cậu ấy, hơn nữa còn vinh dự chiếm được trái tim của Cố đại tiểu thư, cùng cậu yêu đương. Ôi, mọi người, mọi người đừng tìm, đừng tìm nữa, cậu ấy không có ở đây, thực sự không có ở đây...”
Ngôn Trăn che miệng lại, nàng bị biểu cảm của khán giả chọc cười, mọi người đều muốn xem nhân vật chính có mặt hay không. Tuy cười nhưng mắt nàng vẫn lấp lánh ánh nước, “Cậu ấy bận lắm, hôm nào cũng bận, cậu ấy làm nghề vĩ đại nhất trên thế giới này, ngày nào cũng cứu người hết. Vì vậy tôi chỉ có thể lặng lẽ bày tỏ với cậu ấy thôi, thông qua mọi người, những người đáng yêu nhất để biểu đạt, nói rằng tôi yêu cậu ấy, thế nên...”
Giọng Ngôn Trăn cứ run run, nhưng nàng vẫn cố lau nước mắt, vô cùng kiên định lập lời thề: “Tiểu Cố, chúng ta kết hôn đi, tôi muốn nắm tay cậu, sớm chiều bên cạnh, mãi mãi bên nhau.”
Ngôn Trăn nói xong thì nước mắt cũng đầy mặt, trợ lý vội chạy lên đưa giấy cho nàng, nàng cười rồi lau nước mắt. Lời nói chân thành, tha thiết đã chạm đến trái tim người hâm mộ, ai ai cũng yên lặng giơ điện thoại lên vừa chúc phúc, vừa ghi lại cảnh diva của mình nói lời cầu hôn.
Mặc dù nhân vật chính không có mặt nhưng trong lòng người hâm mộ chỉ có một mong muốn, mong có thể giúp Ngôn Trăn đem tình yêu của nàng gửi đến vị Cố đại tiểu thư.
“Phải nói đây là chuyện dũng cảm, điên rồ nhất từ lúc cha sanh mẹ đẻ mà tôi làm.” Ngôn Trăn đứng trên sân khấu, đôi mắt đỏ hoe mỉm cười với khán giả.
“Mọi người nghĩ cậu ấy đồng ý không?” Ngôn Trăn thấp giọng hỏi người hâm mộ cùng bạn bè ủng hộ nàng nhiều nhất.
Dưới đài dâng lên làn sóng la hét....
“Có!”
“Nhất định có!!!!”
“Chắc chắn là có!!!!”
Ngôn Trăn vui vẻ đi dọc sân khấu, một em bé bảy tám tuổi cố gắng vẫy cây gậy phát sáng trong tay, thấy thần tượng mình vui vẻ muốn nói gì đó.
Lo đến mức leo lên sân khấu.
Ngôn Trăn tri kỷ ngồi xổm xuống, hỏi cô em gái may mắn muốn nói gì.
“Chị gái hàng trên đó bảo em hỏi chị “Vì sao hôm nay chị lại muốn cầu hôn chị gái nhỏ” đó dọ?” Ngôn Trăn đứng lên, sờ sờ tay em, mẹ đứa bé vui muốn khóc! Trời ơi, được diva lật thẻ!
“Vậy chị nói cho em nghe nha, hôm nay là sinh nhật của chị người yêu chị, haha, cho nên chị mong ông trời phù hộ, hi vọng cơ hội thành công tăng lên nhiều lần!”
Ngôn Trăn kết thúc tour diễn bằng màn cầu hôn gây chú ý với người yêu qua mạng, ngay lập tức trở thành tiêu đề hàng đầu.
Số lượng chuyển tiếp của ảnh hậu Ngôn Trăn tăng vọt, gần như trở thành tin tức bùng nổ nhất trên internet.
Bình luận nhiều nhất trên tài khoản xã hội của Ngôn Trăn là...
Tràn đầy lời chúc phúc.
Nhưng nàng không có thời gian đọc lời chúc phúc của mọi người, vì giờ đây có lẽ đối tượng cầu hôn đã về nhà đợi nàng.
Mấy hôm trước Cố Thanh Hà đã nói mong nàng về nhà sớm vào tối thứ sáu, tất nhiên, nàng có về trễ bao lâu cô cũng đợi.
Trong lòng Ngôn Trăn đang rất loạn, không rõ màn cầu hôn của nàng có kịp chuyển qua người kia hay không.
Cố Thanh Hà sẽ phản ứng như nào đây? Ngạc nhiên? Hay chuyện khác? Trời đất ơi, nàng không dám đoán cũng không dám nghĩ!
Đây là điều điên rồ nhất Ngôn Trăn làm trong đời!
Ngôn Trăn ngồi trong xe, ảnh đèn rực rỡ ngoài xe, tâm trạng nàng không ngừng nhảy nhót dù chỉ một giây.
“Tiểu Cố!” Ngôn Trăn về đến nhà, có trời mới biết nàng phấn khích như nào.
Nàng thấy Cố Thanh Hà đang ngồi trước bàn, nhìn thấy nàng là mỉm cười đón vào nhà.
Ngôn Trăn sốt ruột đến không thèm cởi cả giày cao gót, nhào vào lòng người kia.
“Tiểu Cố, cậu xem tin tức chưa! Cậu xem video buổi diễn của tôi chưa?!” Hai mắt Ngôn Trăn sáng ngời nhìn Cố Thanh Hà, ôm mặt cô, hưng phấn mở miệng.
Cố Thanh Hà thấy người yêu không thèm tẩy trang đã chạy về, nhảy cẫng lên ôm cô, ngọt ngào, sung sướng, vui mừng như chú chim nhỏ.
“Tôi mới về thôi, vẫn chưa xem, có chuyện gì tốt sao?” Cố Thanh Hà cầm tay Ngôn Trăn, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đối phương, dịu dàng hỏi.
Ngôn Trăn hơi thất vọng nhẹ, “Ò, cậu vẫn chưa xem...”
Cố Thanh Hà biết Ngôn Trăn tuột mood, vội vàng lấy điện thoại ra, “Tôi xem ngay.”
“Không! Bây giờ tôi phải hỏi!” Ngôn Trăn ngăn cô lại, hít một hơi thật sâu, nàng nắm tay Cố Thanh Hà rồi nhìn thẳng vào mắt cô như muốn lấy hết can đảm ra, rất chân thành và chính thức gọi tên đối phương.
“Cố Thanh Hà.”
Khỏi xem, nàng đợi không được, nàng muốn giáp mặt cầu hôn thêm một lần!!!
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn kêu mà lo đến tay ướt đẫm mồ hôi, trong túi cô còn nhẫn cầu hôn nữa.
Có trời mới biết cô đợi Ngôn Trăn nói xong là sẽ cầu hôn nàng ngay, cô diễn tập rất lâu rồi đó.
“Cố Thanh Hà.” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, mắt nàng là tình yêu sâu sắc dành cho cô, nàng nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc dò hỏi.
“Cậu có đồng ý kết hôn với tôi, đồng ý làm vợ tôi không?”
Cố Thanh Hà to cả mắt, cô kinh ngạc nhìn Ngôn Trăn, trong lòng cô vô cùng, vô cùng bất ngờ. Ngôn Trăn cũng giống như cô, cũng muốn cầu hôn như cô!
Trời ơi, lúc nãy cô còn lo lắng làm sao để cầu hôn Ngôn Trăn, cô đã lén tập mấy đêm rồi.
“...Tôi muốn suy nghĩ một chút.” Cố Thanh Hà kìm lại lời đồng ý, cô nhìn Ngôn Trăn thật sâu, định làm ra trò nào đó dí dỏm.
Ngôn Trăn nhíu mày, đây không phải là câu trả lời nàng muốn, “Tại sao? Tại sao phải suy nghĩ.”
Cố Thanh Hà cúi đầu, lạnh lùng thì thâm tình, thân mật với Ngôn Trăn, “Cậu chưa để tôi hôn cậu.”
Ngôn Trăn cười lên ngay, không ngờ người yêu quyến rũ như vậy, “Cho cậu hôn, nhưng cậu có đồng ý không?”
“Hôn cái rồi nói tiếp.”
Sau đó Cố Thanh Hà ôm Ngôn Trăn, xoay một vòng, lưu luyến ôm hôn đối phương.
“Ngôn Trăn, tôi đồng ý.” Cố Thanh Hà thì thầm bên tai Ngôn Trăn, rất chân thành lặp đi lặp lại, “Tôi đồng ý“.
“Trời đất ơi, nhẫn, chưa chuẩn bị nhẫn thì phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên Ngôn Trăn nghĩ đồ quan trọng nhất của chuyện cầu hôn, nàng vội đến mức quên chuẩn bị thứ thiết yếu nhất.
Cố Thanh Hà đắc ý ngay, cô thần kỳ mở lòng bàn tay, trong đó là chiếc hộp nhung đỏ hình vuông đựng hai chiếc nhẫn bạch kim sáng ngời.
“Tiểu Cố, cậu..” Ngôn Trăn kinh ngạc nhìn đôi nhẫn xinh đẹp, nàng không ngờ.
“Cậu nói hết thoại của tôi rồi, cho nên tôi chỉ có thể thay cậu nói “tôi đồng ý” thôi.” Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hà lại nóng bỏng, dịu dàng. Cô nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn thuộc về Ngôn Trăn đeo lên ngón áp út trên tay đối phương.
“Tiểu Cố, cậu đáng ghét quá rồi, sao lại không nói cho tôi biết gì hết! Cậu thật là...” Ngôn Trăn vui đến ướt mắt, nàng mím môi, đưa tay lên trước mắt nhìn cẩn thận. Quá vừa, quá hợp, quá xinh đẹp, xem để nỗi nước mắt lưng tròng.
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn thích thì cũng đưa chiếc nhẫn còn lại cho người yêu, Ngôn Trăn đừng say mê một mình nữa, đừng quên cô chứ.
Ngôn Trăn ngại ngùng cầm nhẫn, đeo lên ngón áp út trên tay trái của Cố Thanh Hà.
“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Cố.”
“Ngôn Trăn, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tôi nhận được trong đời.
“Tôi yêu cậu.”
“Tiểu Cố cũng yêu cậu.”
23h59.
Ngôn Trăn công bố nội dung trên trang cá nhân:
Cố đại tiểu thư là người yêu, là vợ tương lai của Ngôn Trăn.
Cảm ơn mọi người, cầu hôn thành công!!!
Hoàn chính văn.
______
Tác giả: Yêu cậu, sớm chiều yêu cậu.
____________________________
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong hơn tháng qua, chính văn đã xong, mai sau sẽ có ngoại truyện và mình sẽ còn check lại chính tả các kiểu nếu rảnh, nhưng mình chắc không edit nhanh như này đâu. Mình còn nhiều bộ nữa, hi vọng mọi người vẫn ủng hộ và đồng hành cùng mình ạ.
À, quên nữa, toai chưa truỹ, đuýt toai vẫn ổn, mông zẫn cong, chỉ có my back is dying:))
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 131:
__________
Đã hơn một tuần sau vụ say xỉn hoang đường ở bổn gia.
Sau khi Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đã được cả nhà công nhận là cặp đôi cứ dính dính, kéo kéo nhau thì bị Cố Lộng Khê lấy lý do “nâng cao danh dự của gia tộc” kéo vào group chat.
Đúng như tên gọi, thỉnh thoảng bà nội sẽ gửi phong bì đỏ để làm mọi người vui vẻ. Nhưng bà cũng là người tương đối thời thượng nên kể từ khi cùng dì Lan học cách sử dụng các thiết bị điện tử thông minh thì liền vui vẻ lên mạng xem đủ thể loại phim cùng mấy chương trình của cháu dâu.
Tóm lại, lão phu nhân xem bộ “Phong hoả giai nhân” lúc 8h tối của Ngôn Trăn không sót tập nào.
Thế nên, số lần bà cụ phát bao lì xì ít hơn nhiều số lần bà chia sẻ nội dung bộ phim.
Hơn nữa còn có nhiều cái tiêu đề quá đáng đến mức làm người ta nhìn mà đỏ cả mặt.
Ví dụ....
“Nóng! Hình Nhị Thiếu hôn Thiên Kim tiểu thư trong mưa!”
“Cuối cùng họ cũng yêu nhau! Kết hôn trước yêu sau, ngọt ngào quá trời!”
Lần nào cũng ghép cảnh Ngôn Trăn ái muội với nam diễn viên Lục Gia Mân cùng cả đống hoa, Cố Thanh Hà thấy là muốn ném luôn điện thoại.
Bà nội rõ ràng là chọc tức Cố Thanh Hà.
Vì thế...
Cố Thanh Hà đã rời khỏi nhóm.
Lần nào Ngôn Trăn cũng biết group nổ tung, mỗi khi nàng quay phim là y rằng trong nhóm có chuyện.
“Bà ơi, bà gửi cái đó Tiểu Cố sẽ ghen, cậu ấy như vậy đó, bà đừng để ý.” Ngôn Trăn gửi cho bà nội cái voice chat.
Mà bà nội rất rảnh.
Bà nội trả lời Ngôn Trăn ngay.
“Ò, bà muốn chọc nó, một tuần cũng không thấy hai đứa có động tĩnh gì nhỉ?” Bà nội đã tính đến cưới hỏi rồi, sao hai đứa trẻ này không có gì hết vậy?
Ngôn Trăn biết bà muốn nói gì, nhưng nàng cũng thấy hơi mất mát.
Lý do chính là kể từ khi Cố Thanh Hà say rượu rồi tỏ tình, thậm chí bức hôn nàng trong bữa tất niên, vốn Ngôn Trăn đã vui vẻ trong lòng, đợi hôm sau Cố Thanh Hà tỉnh là bàn với cô...chuyện kết hôn.
Kết quả!
Người nào đó tỉnh rượu rồi mất trí luôn, không nhớ gì hết, chỉ ngây ngốc.
Ngôn Trăn đau khổ hết có biết, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thanh Hà trở về vẻ lạnh lùng.
“Cậu còn nhớ cậu say rồi áp tôi không?” Ngôn Trăn nóng nảy, dứt khoát mở miệng.
Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn hung dữ doạ đến sợ, cô vội vàng ôm Ngôn Trăn kiểm tra từ trên xuống dưới. Trên người nàng toàn loang lổ dấu vết trong lúc say rượu của cô, cảnh tượng mơ màng hôm qua giống đèn kéo quân chạy trong đầu.
Mỗi lần tiếp xúc thân thể với Ngôn Trăn cô sẽ khắc sâu trong ký ức, cho dù là uống say nhưng vẫn lưu luyến trong đầu cô, thế nên cô ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ.”
Ngôn Trăn tức muốn xỉu.
Sớm biết đã không xoá đoạn video quý giá trong điện thoại Tiểu Khê.
Ngày thứ hai Cố Thanh Hà tỉnh rượu, hai người bị Cố Lộng Khê kéo vào nhóm lớp trẻ, sau đó thấy Cố Lộng Khê đang uy hiếp Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn không nghe được nhưng nhìn mặt Cố Thanh Hà là biết nó liên quan đến việc say rượu của cô.
Quả nhiên, Cố Thanh Hà lạnh mặt, cô không tin.
Vì vậy, trước mặt họ, Cố Lộng Khê đã sao lưu vô số “Cháu gái lớn Cố gia say rượu khóc lóc, bức hôn” gửi hết vào nhóm nhỏ.
Ngôn Trăn không thèm nghĩ gì, kéo Lộng Khê sang một bên, năn nỉ cô rút xuống ngay dùm.
Mà Cố Thanh Hà đã bấm vào xem.
Ngôn Trăn lo, nàng sợ Cố Thanh Hà nhìn thấy tình trạng mình say rượu có thể “giết người diệt khẩu“.
Vì thế, thừa lúc cô chưa thấy chỗ quan trọng thì chạy qua cướp điện thoại của Cố Lộng Khê, thu video về.
Cho nên, Cố Thanh Hà chỉ thấy mình hung dữ với bà mẹ già rồi nằm lên người Ngôn Trăn.
Cố Lộng Khê thấy sắp bị ăn đánh nên vội lùi về sau, bưng em trai Cố Tu Diễn làm lá chắn, ném vào Cố Thanh Hà rồi bỏ chạy.
May mà Ngôn Trăn ngăn kịp nếu không hai chị em lại đánh nhau nữa.
Nghĩ đến đây Ngôn Trăn lại ảo não với việc mình tuỳ hứng, khi đó nên để Cố Thanh Hà nhìn cô say rượu ra sao, quan trọng hơn...
Cô bảo thích nàng như nào, nói muốn kết hôn với nàng như nào, nhưng bây giờ lại không nhớ gì hết...
“Trừ bỏ chuyện làm tình thì cậu không nhớ mình nói gì với tôi à?” Ngôn Trăn thẳng thắn, lúc này nàng ngồi trên giường, vì trong lòng khó chịu nên cũng chẳng buồn đi ngủ.
“Ngôn Trăn, cậu đừng vội, để tôi nghĩ đã.” Cố Thanh Hà vắt hết óc, xác thật nghĩ rất chu đáo, hơn nữa qua một tuần nhưng Ngôn Trăn vẫn so đo chuyện hôm đó.
Đúng như Ngôn Trăn nói, ngoài việc làm một trận với đối phương thì cô không nhớ gì hết...
“Cố Thanh Hà, cậu là đồ phụ bạc!” Ngôn Trăn chỉ vào mũi Cố Thanh Hà mắng cô, nhưng nàng nói chuyện rất dễ nghe, lời này lại như làm nũng, “Tôi không thích cậu nữa.”
Ngôn Trăn giận, không thèm nhìn cô, nàng ngủ một mình.
Cố Thanh Hà hoang mang, cô không hiểu sao mình say nhưng lại bị người yêu giận.
Hỏi Ngôn Trăn thì Ngôn Trăn không chịu nói, bảo để cô tự nghĩ.
Nhưng cô thề với trời, ngoại trừ chuyện đó thì cô không nhớ gì hết.
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà thay bộ đồ ngủ, ngồi ở mép giường, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy người yêu đang quay lưng về phía mình.
Ngôn Trăn hất tay cô ra.
Ý rất rõ...
Bà đây giận, đêm nay không muốn nói chuyện.
Cố Thanh Hà thấy vô cùng oan ức, lại giơ ngón tay chỉ vào người đứng đầu gia tộc, Ngôn Trăn vẫn phớt lờ cô.
Vì vậy, cô cẩn thận chui vào chăn, nhẹ nhàng hết sức nằm vào, ý là Ngôn Trăn thương hại đừng đuổi cô đi.
Nhưng cô vừa đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại tràn ngập hương thơm sữa tắm hoa anh đào của người yêu thì Ngôn Trăn giơ chân ra đá cô xuống giường.
“Tối nay đừng có ngủ với tôi.” Ngôn Trăn quấn chăn kín người, không để gì cho đối phương.
Cố Thanh Hà đứng ở bên giường, suýt khóc vì tủi thân.
“Cậu không thể vì tôi không nhớ mà không ngủ với tôi.” Cố Thanh Hà bảo Ngôn Trăn lạnh lùng vô tình.
Ngôn Trăn hừ lạnh, nàng còn chưa so đo mấy vết đỏ trên người đâu!
“Tôi vậy đó, dù sao không cho cậu ngủ, ra sofa ngủ đi.” Ngôn Trăn ném gối Cố Thanh Hà ra.
Cố Thanh Hà ôm gối cố gắng làm ra vẻ đáng yêu, nịnh nọt, bán manh các kiểu.
Ngôn Trăn thẳng tay tắt đèn, đưa lưng về phía cô, ý bảo cô đi nhanh đi.
Tàn ác.
Cố Thanh Hà bĩu môi, không còn cách nào khác, ôm gối, yên lặng đi ra cửa phòng ngủ.
Cố Thanh Hà càng nghĩ càng chán, qua lâu rồi mà Ngôn Trăn còn bực vì cô say rượu.
Cô cũng hảo tâm nhận chuyện không tốt, ai có ngờ cô không uống được rượu đâu.
Cố Thanh Hà mở tủ lạnh, rót một ly nước đá bình tĩnh lại, yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Nhìn điện thoại, trầm mặc.
Để giải quyết vấn đề, cần tìm ra nguồn gốc.
Ngôn Trăn không nói, cô phải tự tìm hiểu.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là em gái dấu yêu.
Cái con nhỏ đáng chết này lợi dụng cô uống say quay lại hết, em tốt, em gái tốt, nếu không phải Ngôn Trăn ngăn thì cô sẽ bẻ đầu Cố Lộng Khê.
“Alo, gửi cho chị cái video kia.” Cố Thanh Hà gọi, gọn gàng, dứt khoát đưa ra yêu cầu.
Cô em gái đầu bên kia rõ hoang mang, cô còn đang bận nghĩ cách an ủi cậu em trai vì viết văn bị phê bình. Cô cúi đầu nhìn thời gian, 10h30 mà gọi làm gì đây~
“Ò, bà chị của em, sinh hoạt về đêm sao không làm, bị chị dâu đuổi ra sofa sao?” Cố Lộng Khê miệng mồm thiếu lời hay, chỉ nói lời tào lao.
Tâm trạng u ám của Cố Thanh Hà càng tệ hơn khi bị em gái mỉa mai.
“Một phút, gửi cái video chết tiệt kia cho tôi, nếu không thì giờ tôi đến nhà em ngủ.”
“Video gì nữa? Cái đó có phải chuyện quan trọng đâu.” Cố Lộng Khê không vui cau mày, cô không muốn Cố Thanh Hà đến biệt thự mình, mắc công phải sửa lại nữa.
“Video say rượu.” Cố Thanh Hà nói từng chữ một.
Cố Lộng Khê nín cười, liếm môi dưới, bộ áo ngủ bằng lụa treo trên người đặc biệt gợi cảm, tuy nhiên cô vẫn không bằng bà chị già, toàn là chó chê mèo lắm lông.
“Sợ chị chửi nên em xoá rồi.”
“Em không xoá.”
“Em xoá.”
“Chị tới nhà em liền.” Cố Thanh Hà lắc lắc chìa khóa xe cho người bên kia nghe.
Cố Lộng Khê sợ ngay, nạt một câu: “Chị hay đó, nhưng chị phải hứa, em gửi cho chị thì chị không được so đo với em, nếu không em mách chị dâu.”
Cố Thanh Hà khịt mũi đồng ý.
“Mà bà già, chị say rượu rất đáng yêu đó.” Cố Lộng Khê mỉm cười “khen”, cô vội cúp trước khi Cố Thanh Hà phát hoả.
Cố Thanh Hà chán nản nhướng mày, sau đó bấm vào video hơn 10 phút em gái gửi.
Cậu không được nhìn, cậu nhìn tôi sẽ ghen!
Tôi nói cậu nghe một bí mật nha?
Tôi rất thích cậu.
Thích cậu từ lâu rồi.
Chờ lâu thế cậu còn không đến cưới tôi, bắt tôi chờ bao lâu nữa.
....
Cố Thanh Hà nhìn mình trong video, sắc mặt đỏ bừng, dịu dàng nói chuyện với Ngôn Trăn, làm nũng tới, làm nũng lui, treo trên người nàng như con koala, vừa tức vừa buồn cười, cô còn có thể làm được chuyện như vậy...
Thật sự.
Cố Thanh Hà không nhịn cười nổi, cô khó hiểu lắc đầu.
Cô xem đi xem lại rất nhiều lần, tuy làm trò cười cho thiên hạ nhưng mắt vẫn sáng ngời trông ngóng người yêu, Ngôn Trăn còn bảo chờ cô tỉnh sẽ đi kết hôn.
Cô hiểu sao người yêu mình lại náo lâu như vậy.
Lòng Cố Thanh Hà ngọt như mật, cô muốn kết hôn với Ngôn Trăn, mặc dù bày tỏ tình cảm sâu kín trong lúc say nhưng Ngôn Trăn lại đáp lại, cô càng kích động hơn, không bình tĩnh nổi.
Đêm hôm khuya khoắt.
Thừa lúc Ngôn Trăn ngủ say, Cố Thanh Hà rón rén đến cạnh Ngôn Trăn. Cô cẩn thận dùng sợi chỉ mỏng vòng lên ngón áp út của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cử động, cô hoảng đến không dám thở.
May là Ngôn Trăn chỉ đổi thế rồi ngủ tiếp.
Cố Thanh Hà tập trung đến nín thở, cô nhẹ nhàng rút sợi dây quấn quanh tay Ngôn Trăn, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài.
Cô muốn cầu hôn Ngôn Trăn vào thứ sáu tới, sinh nhật nàng, cầu hôn nàng.
Thế nên cô phải chuẩn bị cho tốt.
Khoảng 5h sáng Ngôn Trăn mơ màng tỉnh dậy.
Nàng rất rõ nguyên nhân, không có Cố Thanh Hà, thiếu hơi ngủ không được.
Thế nên nàng xoa xoa đầu rồi liếc nhìn khoảng trống bên cạnh, đành nhẹ chân nhẹ tay xuống giường bước ra phòng khách, nhìn người kia ôm tay ôm chân nằm nghiêng trên sofa. Tuy trong nhà có máy sưởi nhưng chỉ đắp cái chăn mỏng manh, Ngôn Trăn lo cô sẽ bệnh lại.
Nàng sợ Cố Thanh Hà cảm lạnh.
Ngôn Trăn ngồi cạnh Cố Thanh Hà, chọt chọt vào khuôn mặt trắng nõn của đối phương.
Cố Thanh Hà lập tức mở mắt ra, dùng đôi mắt nhỏ xoay tròn nhìn nàng, chọc đến Ngôn Trăn cười, nàng còn tưởng Cố Thanh Hà chưa ngủ.
“Ngủ ngon không?”
Cố Thanh Hà lắc đầu, ủy khuất nói: “Không thoải mái.”
Ngôn Trăn đứng lên thở dài: “Lên giường ngủ.”
Cố Thanh Hà lập tức cười nhẹ, đưa tay ra ý bảo Ngôn Trăn kéo cô dậy.
“Cậu còn hăng hái ha.” Ngôn Trăn dỗi nhưng vẫn chủ động kéo Cố Thanh Hà dậy. Cố Thanh Hà đứng lên là ôm Ngôn Trăn hít tới hít lui ngay, mùi hoa thơm quá, cô muốn hôn một cái.
Sau đó Cố Thanh Hà thừa lúc Ngôn Trăn bị cô cọ ngứa rồi ôm lên, đi vào giường.
***
Ngôn Trăn đã nhận thức sâu sắc về sự nhút nhát của người yêu.
Nếu không có cách làm Cố Thanh Hà nhớ lại sự kiện say rượu quan trọng thì nàng phải tự mình xuất kích.
Hơn nữa nàng cũng lớn hơn Cố Thanh Hà mấy tuổi, cầu hôn cũng đâu có mất cái mặt nào, thế nên Ngôn Trăn quyết định làm một buổi cầu hôn bí mật, không cho ai biết.
Nàng quá yêu Cố Thanh Hà đi, hết cách rồi, nàng không chờ được quỷ thẹn thùng kia.
Trời đất ơi, Ngôn Trăn thấy mình quá điên cuồng rồi, mãi đến khi nàng thay cái váy cưới đơn giản ở hậu trường thì mới thấy mình điên tới mức nào.
“Chị Tiêu, anh Minh, này có hơi quá không?” Ngôn Trăn, người đang được anh Minh cùng chị Tiêu chăm sóc ở hậu trường, nhìn mình trong gương rồi lo lắng hỏi họ.
“Không, không, làm gì có, này đâu có hơi quá mà là lố không tưởng tượng nổi, cục cưng Ngôn Trăn ơi!” Anh Minh vất vả lắm mới thỉnh được nhà thiết kế Petersburg làm cho cái bộ váy cao cấp đính kim cương trong tuần lễ thời trang, mặc trên người Ngôn Trăn còn rực rỡ hơn người mẫu.
Chị Tiêu sửa lớp trang điểm cùng đầu tóc Ngôn Trăn, nhìn vào Ngôn Trăn xinh đẹp, “Tiểu Trăn, chị nghĩ buổi diễn kết thúc chắc em làm tê liệt luôn server.”
Ngôn Trăn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó có chút lo lắng nắm lấy tay đối phương, “Chỉ sợ đến lúc đó sẽ kích động rớt nước mắt.”
Ai ngờ được buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn lại là buổi lễ cầu hôn thế kỷ Ngôn Trăn dành cho người yêu từ phương xa của mình.
Ngoại trừ chị Tiêu, anh Minh, Đàm Hằng với mấy người công tác thân cận thì không ai biết, gió cũng không lộ ra.
Đây là bài hát cuối, bài kết thúc của album mới nhất “Kỳ ngữ“.
Sân khấu tắt đèn đã lâu nhưng Ngôn Trăn mãi chưa ra.
Nhiều người đang thắc mắc sao diva của họ vẫn chưa lên sân khẩu.
Không có chuyện gì đi?
Khán giả cùng người hâm mộ bắt đầu lo lắng.
Đến khi trung tâm sân khấu buông xuống ánh sáng trắng dịu dàng, sáng ngời như vầng trăng, chiếu thẳng vào diva đang mặc váy lụa.
Giống như tiên nữ trong tranh, đứng trong đêm tối, thắp sáng như vầng trăng.
Ai ai cũng cảm thán, đẹp quá.
“Mọi người đang thắc mắc sao tôi lâu như thế đúng không? Hơn nữa ra ngoài còn mặc áo cưới nhỏ xinh như này nữa.” Ngôn Trăn vừa nói vừa bước lên sân khấu.
Mọi người vạn phần ngạc nhiên, không ai ngờ hạ màn lại xuất hiện cảnh tượng không thể ngờ đến như vậy.
“Mặc dù tôi không khuyến khích mọi người quay phim, chụp ảnh nhưng lần này tôi không ngại, hơn nữa tôi... Nói như nào đây, tôi rất vui nếu mọi người chụp được, rồi đăng lên mạng, để cậu ấy có thể xem, bởi vì...”
Ngôn Trăn vừa cười vừa nói, thẳng đến lúc nàng cầm micro, hít một hơi thật sâu. Ai cũng có thể cảm nhận được nàng lo lắng, vì lần đầu tiên Ngôn Trăn lại nói chuyện run rẩy trong chính buổi biểu diễn của mình, hơn nữa nàng cũng hít thở rất sâu.
Một số người đã lấy đồ ra quay, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng ai cũng nghĩ đây là chuyện chấn động, oanh tạc giới giải trí.
“Bởi vì tôi muốn cầu hôn cậu ấy!”
Ngôn Trăn nói xong hai mắt cũng rưng rưng, nàng kích động vạn phần nhưng vẫn phải cố gắng nén nước mắt, nàng không để làm nhoè trang điểm lúc cầu hôn, nhìn không đẹp.
Ngay sau đó, toàn hiện trường náo động.
Mọi người gào thét, bất ngờ trước tin vui, ai cũng đứng dậy chụp ảnh, quay phim, cố gắng ghi lại những bức ảnh quý giá.
“Làm sao bây giờ, tôi lo quá à.” Ngôn Trăn nhẹ cười hất tóc con trên trán. Trên màn hình lớn cho thấy nàng căng thẳng đến đổ mồ hôi.
“Mười một năm trước, khoảnh khắc chúng tôi cùng đi cùng chiếc ô dưới mưa, cậu ấy đã sống trong lòng tôi. Đã nhiều năm, qua rất nhiều năm rồi. Tôi thật sự rất may mắn vì kiếp này có thể gặp lại cậu ấy, hơn nữa còn vinh dự chiếm được trái tim của Cố đại tiểu thư, cùng cậu yêu đương. Ôi, mọi người, mọi người đừng tìm, đừng tìm nữa, cậu ấy không có ở đây, thực sự không có ở đây...”
Ngôn Trăn che miệng lại, nàng bị biểu cảm của khán giả chọc cười, mọi người đều muốn xem nhân vật chính có mặt hay không. Tuy cười nhưng mắt nàng vẫn lấp lánh ánh nước, “Cậu ấy bận lắm, hôm nào cũng bận, cậu ấy làm nghề vĩ đại nhất trên thế giới này, ngày nào cũng cứu người hết. Vì vậy tôi chỉ có thể lặng lẽ bày tỏ với cậu ấy thôi, thông qua mọi người, những người đáng yêu nhất để biểu đạt, nói rằng tôi yêu cậu ấy, thế nên...”
Giọng Ngôn Trăn cứ run run, nhưng nàng vẫn cố lau nước mắt, vô cùng kiên định lập lời thề: “Tiểu Cố, chúng ta kết hôn đi, tôi muốn nắm tay cậu, sớm chiều bên cạnh, mãi mãi bên nhau.”
Ngôn Trăn nói xong thì nước mắt cũng đầy mặt, trợ lý vội chạy lên đưa giấy cho nàng, nàng cười rồi lau nước mắt. Lời nói chân thành, tha thiết đã chạm đến trái tim người hâm mộ, ai ai cũng yên lặng giơ điện thoại lên vừa chúc phúc, vừa ghi lại cảnh diva của mình nói lời cầu hôn.
Mặc dù nhân vật chính không có mặt nhưng trong lòng người hâm mộ chỉ có một mong muốn, mong có thể giúp Ngôn Trăn đem tình yêu của nàng gửi đến vị Cố đại tiểu thư.
“Phải nói đây là chuyện dũng cảm, điên rồ nhất từ lúc cha sanh mẹ đẻ mà tôi làm.” Ngôn Trăn đứng trên sân khấu, đôi mắt đỏ hoe mỉm cười với khán giả.
“Mọi người nghĩ cậu ấy đồng ý không?” Ngôn Trăn thấp giọng hỏi người hâm mộ cùng bạn bè ủng hộ nàng nhiều nhất.
Dưới đài dâng lên làn sóng la hét....
“Có!”
“Nhất định có!!!!”
“Chắc chắn là có!!!!”
Ngôn Trăn vui vẻ đi dọc sân khấu, một em bé bảy tám tuổi cố gắng vẫy cây gậy phát sáng trong tay, thấy thần tượng mình vui vẻ muốn nói gì đó.
Lo đến mức leo lên sân khấu.
Ngôn Trăn tri kỷ ngồi xổm xuống, hỏi cô em gái may mắn muốn nói gì.
“Chị gái hàng trên đó bảo em hỏi chị “Vì sao hôm nay chị lại muốn cầu hôn chị gái nhỏ” đó dọ?” Ngôn Trăn đứng lên, sờ sờ tay em, mẹ đứa bé vui muốn khóc! Trời ơi, được diva lật thẻ!
“Vậy chị nói cho em nghe nha, hôm nay là sinh nhật của chị người yêu chị, haha, cho nên chị mong ông trời phù hộ, hi vọng cơ hội thành công tăng lên nhiều lần!”
Ngôn Trăn kết thúc tour diễn bằng màn cầu hôn gây chú ý với người yêu qua mạng, ngay lập tức trở thành tiêu đề hàng đầu.
Số lượng chuyển tiếp của ảnh hậu Ngôn Trăn tăng vọt, gần như trở thành tin tức bùng nổ nhất trên internet.
Bình luận nhiều nhất trên tài khoản xã hội của Ngôn Trăn là...
Tràn đầy lời chúc phúc.
Nhưng nàng không có thời gian đọc lời chúc phúc của mọi người, vì giờ đây có lẽ đối tượng cầu hôn đã về nhà đợi nàng.
Mấy hôm trước Cố Thanh Hà đã nói mong nàng về nhà sớm vào tối thứ sáu, tất nhiên, nàng có về trễ bao lâu cô cũng đợi.
Trong lòng Ngôn Trăn đang rất loạn, không rõ màn cầu hôn của nàng có kịp chuyển qua người kia hay không.
Cố Thanh Hà sẽ phản ứng như nào đây? Ngạc nhiên? Hay chuyện khác? Trời đất ơi, nàng không dám đoán cũng không dám nghĩ!
Đây là điều điên rồ nhất Ngôn Trăn làm trong đời!
Ngôn Trăn ngồi trong xe, ảnh đèn rực rỡ ngoài xe, tâm trạng nàng không ngừng nhảy nhót dù chỉ một giây.
“Tiểu Cố!” Ngôn Trăn về đến nhà, có trời mới biết nàng phấn khích như nào.
Nàng thấy Cố Thanh Hà đang ngồi trước bàn, nhìn thấy nàng là mỉm cười đón vào nhà.
Ngôn Trăn sốt ruột đến không thèm cởi cả giày cao gót, nhào vào lòng người kia.
“Tiểu Cố, cậu xem tin tức chưa! Cậu xem video buổi diễn của tôi chưa?!” Hai mắt Ngôn Trăn sáng ngời nhìn Cố Thanh Hà, ôm mặt cô, hưng phấn mở miệng.
Cố Thanh Hà thấy người yêu không thèm tẩy trang đã chạy về, nhảy cẫng lên ôm cô, ngọt ngào, sung sướng, vui mừng như chú chim nhỏ.
“Tôi mới về thôi, vẫn chưa xem, có chuyện gì tốt sao?” Cố Thanh Hà cầm tay Ngôn Trăn, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đối phương, dịu dàng hỏi.
Ngôn Trăn hơi thất vọng nhẹ, “Ò, cậu vẫn chưa xem...”
Cố Thanh Hà biết Ngôn Trăn tuột mood, vội vàng lấy điện thoại ra, “Tôi xem ngay.”
“Không! Bây giờ tôi phải hỏi!” Ngôn Trăn ngăn cô lại, hít một hơi thật sâu, nàng nắm tay Cố Thanh Hà rồi nhìn thẳng vào mắt cô như muốn lấy hết can đảm ra, rất chân thành và chính thức gọi tên đối phương.
“Cố Thanh Hà.”
Khỏi xem, nàng đợi không được, nàng muốn giáp mặt cầu hôn thêm một lần!!!
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn kêu mà lo đến tay ướt đẫm mồ hôi, trong túi cô còn nhẫn cầu hôn nữa.
Có trời mới biết cô đợi Ngôn Trăn nói xong là sẽ cầu hôn nàng ngay, cô diễn tập rất lâu rồi đó.
“Cố Thanh Hà.” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, mắt nàng là tình yêu sâu sắc dành cho cô, nàng nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc dò hỏi.
“Cậu có đồng ý kết hôn với tôi, đồng ý làm vợ tôi không?”
Cố Thanh Hà to cả mắt, cô kinh ngạc nhìn Ngôn Trăn, trong lòng cô vô cùng, vô cùng bất ngờ. Ngôn Trăn cũng giống như cô, cũng muốn cầu hôn như cô!
Trời ơi, lúc nãy cô còn lo lắng làm sao để cầu hôn Ngôn Trăn, cô đã lén tập mấy đêm rồi.
“...Tôi muốn suy nghĩ một chút.” Cố Thanh Hà kìm lại lời đồng ý, cô nhìn Ngôn Trăn thật sâu, định làm ra trò nào đó dí dỏm.
Ngôn Trăn nhíu mày, đây không phải là câu trả lời nàng muốn, “Tại sao? Tại sao phải suy nghĩ.”
Cố Thanh Hà cúi đầu, lạnh lùng thì thâm tình, thân mật với Ngôn Trăn, “Cậu chưa để tôi hôn cậu.”
Ngôn Trăn cười lên ngay, không ngờ người yêu quyến rũ như vậy, “Cho cậu hôn, nhưng cậu có đồng ý không?”
“Hôn cái rồi nói tiếp.”
Sau đó Cố Thanh Hà ôm Ngôn Trăn, xoay một vòng, lưu luyến ôm hôn đối phương.
“Ngôn Trăn, tôi đồng ý.” Cố Thanh Hà thì thầm bên tai Ngôn Trăn, rất chân thành lặp đi lặp lại, “Tôi đồng ý“.
“Trời đất ơi, nhẫn, chưa chuẩn bị nhẫn thì phải làm sao bây giờ?” Đột nhiên Ngôn Trăn nghĩ đồ quan trọng nhất của chuyện cầu hôn, nàng vội đến mức quên chuẩn bị thứ thiết yếu nhất.
Cố Thanh Hà đắc ý ngay, cô thần kỳ mở lòng bàn tay, trong đó là chiếc hộp nhung đỏ hình vuông đựng hai chiếc nhẫn bạch kim sáng ngời.
“Tiểu Cố, cậu..” Ngôn Trăn kinh ngạc nhìn đôi nhẫn xinh đẹp, nàng không ngờ.
“Cậu nói hết thoại của tôi rồi, cho nên tôi chỉ có thể thay cậu nói “tôi đồng ý” thôi.” Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hà lại nóng bỏng, dịu dàng. Cô nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn thuộc về Ngôn Trăn đeo lên ngón áp út trên tay đối phương.
“Tiểu Cố, cậu đáng ghét quá rồi, sao lại không nói cho tôi biết gì hết! Cậu thật là...” Ngôn Trăn vui đến ướt mắt, nàng mím môi, đưa tay lên trước mắt nhìn cẩn thận. Quá vừa, quá hợp, quá xinh đẹp, xem để nỗi nước mắt lưng tròng.
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn thích thì cũng đưa chiếc nhẫn còn lại cho người yêu, Ngôn Trăn đừng say mê một mình nữa, đừng quên cô chứ.
Ngôn Trăn ngại ngùng cầm nhẫn, đeo lên ngón áp út trên tay trái của Cố Thanh Hà.
“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Cố.”
“Ngôn Trăn, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tôi nhận được trong đời.
“Tôi yêu cậu.”
“Tiểu Cố cũng yêu cậu.”
23h59.
Ngôn Trăn công bố nội dung trên trang cá nhân:
Cố đại tiểu thư là người yêu, là vợ tương lai của Ngôn Trăn.
Cảm ơn mọi người, cầu hôn thành công!!!
Hoàn chính văn.
______
Tác giả: Yêu cậu, sớm chiều yêu cậu.
____________________________
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong hơn tháng qua, chính văn đã xong, mai sau sẽ có ngoại truyện và mình sẽ còn check lại chính tả các kiểu nếu rảnh, nhưng mình chắc không edit nhanh như này đâu. Mình còn nhiều bộ nữa, hi vọng mọi người vẫn ủng hộ và đồng hành cùng mình ạ.
À, quên nữa, toai chưa truỹ, đuýt toai vẫn ổn, mông zẫn cong, chỉ có my back is dying:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.