Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 161: Niềm vui nhỏ 7 - Cố Tinh Lan
Tố Tây
14/07/2024
Niềm vui nhỏ 7 - Cố Tinh Lan.
__________
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống thế gian.
Cố Tinh Lan yên lặng nhìn người đang chật vật mở cánh cửa sắt nặng trịch.
“Tinh Lan, chị cảm giác như chúng mình bị nhốt bên ngoài.” Nhiếp Hi rút chìa khoá cổng ra, tựa như cánh cửa không nể mặt chủ nhà.
“Chú quản gia đổi mật khẩu, chú có nói cho chị nhưng chị nhớ không rõ.” Nhiếp Hi u sầu.
Bản thân mời Tinh Lan đến nhà nhưng cứ loay hoay không mở được cửa để em vào.
“Để em.”
Cố Tinh Lan bảo Nhiếp Hi đưa chìa khoá cho mình.
Nhiếp Hi đưa cho em.
Cố Tinh Lan cầm chìa khoá, đẩy cánh cổng sắt đã nhuốm màu thời gian - nơi em đã đứng đó nhiều năm.
Cánh cửa được mở dễ dàng, tại Tinh Lan khoẻ nên đẩy cái là ra.
“Trời ơi, Tinh Lan đỉnh quá!” Nhiếp Hi ngạc nhiên.
Tinh Lan kiêu ngạo ngay, đưa lại chìa khoá cho Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi cất chìa khoá đi, nhưng nhét qua cho Tinh Lan cái chìa dự phòng.
“?”
“Chị thua đó, cổng vừa to vừa khó mở, đưa cho em có gì em giúp chị mở ra. Với lại mai sau chị phải nhớ kỹ mật khẩu để ra vào đỡ phiền nữa.”
Cố Tinh Lan nghĩ nghĩ, cuối cùng nhận lấy. Em và Nhiếp Hi không phải giờ đùn đẩy hay không nhận đồ của nhau, đồ Nhiếp Hi đưa - em sẽ nhận.
“Chị đâu cần tốn sức, tương lai cũng không.” Cố Tinh Lan an ủi Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi nghe, ai chẳng muốn mình khỏe mạnh? Nhiếp Hi thật sự mong ước mình khoẻ như Tinh Lan, vô cùng mạnh mẽ, là sức mạnh người thường khó có thể đạt được.
Nhiếp Hi mỉm cười nhìn Tinh Lan, em bé nhỏ xíu thích khóc lại là người che chở bản thân qua bao tháng năm.
“Tinh Lan uống gì?”
Nhiếp Hi bật đèn, rửa tay rồi đi pha trà cho Tinh Lan.
Tinh Lan đổi dép lê, treo balo lên giá móc quần áo.
Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi, là mùi đặc trưng trên người Nhiếp Hi.
Đã quen với mùi thuốc trên người chị, nhưng lần đầu tiên mới ngửi được mùi mạnh như vậy làm Cố Tinh Lan bị sặc.
Nhiếp Hi quay đầu nhìn thấy em ho, vội vã mở hết cửa sổ trong phòng khách để thông gió.
“Chắc ba mẹ đi gấp nên chưa kịp mở cửa sổ.” Nhiếp Hi đặt tách hồng trà trước mặt Tinh Lan.
Tinh Lan lắc đầu, không có gì.
Em cầm tách trà chị đưa, nhìn chị. Tuy nhiên, Nhiếp Hi tránh đi ánh mắt của Tinh Lan, đưa trà xong cho em là chạy về bếp dọn dẹp.
Thuốc đã sắc xong và để sẵn trong nhà.
Cố Tinh Lan đi đến chỗ Nhiếp Hi nhìn chén thuốc đậm đen.
“Ngày nào cũng uống nhiều vậy?” Giọng tuy lạnh mà lòng thì đau.
Nhiếp Hi cười: “Đúng rồi, lớn hơn thì uống nhiều hơn một xíu. Vậy nên nhà hơi nhiều mùi thuốc, em chịu không nổi cũng đúng...”
Cố Tinh Lan nhìn Nhiếp Hi, chị vẫn ôn hoà như ngày đầu gặp nhau. Tinh Lan vẫn còn nhớ kể từ khi mình biết Nhiếp Hi là ngày nào người này cũng uống thuốc, uống rất nhiều. Vì thế Nhiếp Hi gầy gòm, ốm yếu và mặt mày luôn luôn trắng bệch ra.
Như thể gió thổi sẽ ngã nhào.
Nhưng Nhiếp Hi trước mặt em luôn luôn mạnh mẽ, chị chưa bao giờ khóc. Trái lại, Tinh Lan là người luôn rớt nước mắt và Nhiếp Hi phải dỗ dành.
“Uống đến khi nào?”
Nhiếp Hi cầm bát thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu và uống cạn chén thuốc. Uống xong mặt nhăn như khỉ, dù vậy vẫn cố gắng cho đến giọt cuối cùng.
Nhiếp Hi há mồm thở, cầm viên kẹo cho vào miệng. ngôn tình hay
Khổ, quá khổ, lúc nào uống thuốc cũng muốn rớt nước mắt.
Cố Tinh Lan vỗ nhẹ lưng Nhiếp Hi, chị uống thuốc đắng mà lòng em thấy đau. Em không muốn nhìn thấy Nhiếp Hi như vậy, nhưng em bất lực.
“Không sao, không sao nha, chị quen rồi. Bác sĩ bảo phải uống thuốc liên tục, có lẽ không giới hạn thời gian.” Nhiếp Hi vịn lan can, hít thật sâu. Thuốc trong miệng thực sự muốn làm Nhiếp Hi nôn, cố chịu đựng sự khó chịu, gượng cười mong Tinh Lan đừng lo lắng vì mình.
“Không vui sao lại cười?”
Cố Tinh Lan thấp giọng, em không thích chị Nhiếp Hi cẩn thận như vậy trước mặt em.
“Vậy chị khóc Tinh Lan mới chịu?” Nhiếp Hi nhéo Cố Tinh Lan.
Cố Tinh Lan cúi đầu, lần đầu tiên em thấy chị Nhiếp Hi uống thuốc, thuốc đắng đến muốn nôn nhưng vẫn cố nuốt vào. Tinh Lan khó chịu, Tinh Lan không vui, em thật sự muốn chị Nhiếp Hi khóc để có thể an ủi chị.
Mà an ủi cũng vô dụng.
Quá bất lực.
“Sao Tinh Lan không vui? Không thích đến nhà chị sao?” Nhiếp Hi nhéo mặt Cố Tinh Lan, ép em đối diện với mình.
Cố Tinh Lan nhìn vào mắt Nhiếp Hi, mắt em có ánh sáng lấp lánh như sao, lại cụp mắt xuống rồi lắc đầu.
“Không vui còn giả vờ không sao. Chị nói cho em biết, em còn chán nản như này là chị hôn em liền!” Nhiếp Hi nói câu làm Tinh Lan sợ sệt, mở to mắt. Hiếm khi nhìn thấy Tinh Lan hoang mang như thế, Nhiếp Hi tiến lên ngay, “Sợ chưa, sợ chưa?”
Biết Nhiếp Hi trêu mình, Cố Tinh Lan quay đầu không cho Nhiếp Hi sờ mặt và hút sạch trà trong tách.
“Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, hai mẹ em khoẻ và bà cố cũng khoẻ luôn. Tinh Lan, em hạnh phúc quá.” Nhiếp Hi đi theo lảm nhảm với Tinh Lan.
Tinh Lan càng lớn càng kiệm lời, vì vậy Nhiếp Hi phải tự nói tự chơi.
Cố Tinh Lan dừng bước, quay đầu nhìn Nhiếp Hi.
“Chị thích thì mai sau em đưa chị đến nhà nhiều hơn.”
Nhiếp Hi lấy đồ vệ sinh cá nhân cho Tinh Lan, cười với em: “Vậy đợi em lấy bằng lái đi, đi xe buýt hoài tốn thời gian quá.”
Tinh Lan gật đầu, ghi nhớ. Hè năm sau em sẽ thi bằng lái xe.
Thấy Tinh Lan nghiêm túc, Nhiếp Hi cố gắng nhịn cười và thúc giục Tinh Lan nhanh đi tắm cho sạch sẽ thơm tho.
“Sao chị không tắm trước?”
Em sợ Nhiếp Hi cần em, vậy nên em muốn canh chị tắm, đợi chị xong hết thì bản thân mới vào sau.
Em sợ Nhiếp Hi xảy ra chuyện đột xuất.
Vì rất lâu trước đây, em nhớ Nhiếp Hi xỉu trong phòng tắm vì không đủ không khí. Lúc ấy em tưởng mình điên mất, thế là từ đó về sau em luôn yên lặng bảo vệ cho chị Nhiếp Hi.
“Thôi, chị đi trải giường cho em nữa. Lâu lắm rồi Tinh Lan mới qua nhà chị ngủ, chị phải chuẩn bị thật tốt.”
“Đừng khách sáo với em, chị Nhiếp Hi.”
Nhiếp Hi cứng người, khi Tinh Lan nghiêm túc sẽ kêu như vậy. Nói thật, Nhiếp Hi không muốn Tinh Lan xem mình là chị em.
Cố Tinh Lan không đồng ý, bắt Nhiếp Hi đi tắm trước.
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Cố Tinh Lan yên lặng chờ ở cửa. Cửa phòng tắm chỉ khép hờ chứ không khoá, nếu lỡ Nhiếp Hi có cần gì là Tinh Lan xuất hiện ngay.
Em khoanh tay, ánh mắt rơi vào con gấu nhỏ trên sofa. Con gấu đó đã rất lâu và là quà em tặng cho Nhiếp Hi vào sinh nhật mười hai tuổi.
Nhiếp Hi luôn đặt con gấu trong phòng khách, bảo là mỗi khi thấy sẽ ôm gấu một cái, giống như ôm Tinh Lan.
Cố Tinh Lan thở dài, nào ngờ chỉ bởi vì cây kẹo, cái khăn mà đồng hành cùng nhau trong nhiều năm tháng. Không biết vì khăn tay, vì kẹo hay chỉ vì một nụ cười của đối phương.
Dần trao trái tim cho chị.
Em thích Nhiếp Hi, nhưng Nhiếp Hi vô tình xem em như là em gái.
Không sao, dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn muốn hết lòng bảo vệ đối phương.
“Đùng”
Âm thanh làm xáo trộn tâm tình Cố Tinh Lan.
Em vội đẩy phòng tắm, kéo tấm rèm, chạy vào hỏi chị: “Sao vậy!!?”
Nhiếp Hi giật mình, chỉ vào chai sữa tắm trên đất: “Cái chai, cái chai rơi.”
Cố Tinh Lan thở phào, cúi xuống giúp đối phương nhặt chai lên. Sương nước ẩm ướt khẽ chạm vào tóc Cố Tinh Lan.
Nhiếp Hi vội tắt vòi sen, “Ướt em, để chị.”
Tay Nhiếp Hi ướt đẫm, khẽ chạm vào đầu ngón tay Cố Tinh Lan. Vào lúc này mới thấy được Nhiếp Hi làm Tinh Lan đỏ mặt, muốn chạy khỏi căn phòng đầy hơi nước. Nhưng mà em thấy tay chân Nhiếp Hi, những vết bầm tím trên da và cả những chỗ ứ máu.
Em nắm lấy tay Nhiếp Hi, ép mình bình tĩnh lại: “Gì đây?”
Nhiếp Hi khoả thân, muốn đuổi Cố Tinh Lan ra ngoài, tuy nhiên tay bị nắm chặt, nắm rất đau, phải một hai nói ra Tinh Lan mới chịu buông.
“Trúng một xíu thôi, sắp tan hết máu bầm rồi...Tinh Lan, em đừng lo.” Nhiếp Hi trả lời, nhưng dù hồi đáp thì Cố Tinh Lan vẫn không chịu buông.
Cố Tinh Lan không tin, cứ đứng đó nhìn cho đến khi xác nhận Nhiếp Hi nói thật mới chịu buông.
***
Cố Tinh Lan tắm xong, vừa bước ra là thấy Nhiếp Hi mặc đồ ngủ ngồi trên giường chờ mình lên.
Cố Tinh Lan lau tóc, ngồi bên nhép giường.
Nhiếp Hi quỳ thẳng lên, lấy khăn tay giúp Tinh Lan lau tóc.
“Tóc em chưa khô, để chị sấy cho em nha?”
“Thôi.” Cố Tinh Lan nắm lấy tay Nhiếp Hi, ý bảo tóc mình sẽ tự nhiên khô.
Em kéo Nhiếp Hi đến gần để nhìn mấy vết bầm trên người Nhiếp Hi.
“Khi nào?” Cố Tinh Lan nhìn thật lâu mới hỏi.
Nhiếp Hi xấu hổ, cười cười kéo tay áo, “Chị đi đường cẩn thận mà, không biết đụng hồi nào nữa. Mà em biết cơ thể chị không khoẻ, đụng xíu là bầm, không có gì nên em đừng lo.”
“Nhiếp Hi.” Cố Tinh Lan gọi tên chị, nhưng không biết phải nói gì.
Nhiếp Hi ngồi cùng Tinh Lan, quay đầu nhìn em. Tinh Lan ngày càng xinh đẹp nhưng lông mày lại nhíu chặt vì lo, Nhiếp Hi không muốn nhìn thấy em như vậy.
Hiểu rõ cơ thể bản thân ra sao, quanh năm Nhiếp Hi luôn mặc áo dài tay để tránh bản thân bị đụng bầm người.
Không ngờ Tinh Lan nhìn thấy.
“Em thấy mấy vết bầm này xấu xí lắm đúng không?” Nhiếp Hi hỏi Tinh Lan đang im lặng.
Mày Cố Tinh Lan nhíu càng sâu, đang muốn mở miệng thì Nhiếp Hi lên tiếng.
“Nếu một ngày chị không còn nữa, Tinh Lan nhớ chị không...” Hai tay ôm lấy đầu gối, Nhiếp Hi vùi mặt vào giữa.
Từ nhỏ bác sĩ đã nói gia đình phải chuẩn bị tinh thần vì Nhiếp Hi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Lúc sinh ra sức khoẻ đã yếu kém, ai cũng bảo Nhiếp Hi sống không được bao lâu. Con nít sốt nhẹ hay cảm mạo là chuyện bình thường, còn Nhiếp Hi mà bệnh là chẳng khác nào bước gần đến cửa tử.
Vốn tưởng cuộc đời ngắn ngủi sẽ mãi cô độc trong nhà, không tiếp xúc được với ai và cũng không có bạn. Ai ngờ trời thương gặp được người tốt nhất trong cuộc đời.
Tinh Lan là ánh sáng trong cuộc đời Nhiếp Hi, em tràn đầy sức sống, em dịu dàng và nhân hậu như một bông hoa. Nói chung em là người tốt đẹp nhất.
Kiếp trước làm việc thiện gì mà kiếp này được đồng hành với người chói sáng như vậy?
Nhiếp Hi dám khẳng định khoảng thời gian ở cạnh Tinh Lan là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của bản thân.
Vì vậy, nếu một ngày trái tim ngừng đập thì Nhiếp Hi sẽ không tiếc nuối.
Chỉ duy nhất một điều, Nhiếp Hi sợ nếu bản thân ra đi thì Tinh Lan sẽ buồn. Dù vậy chắc chắn sẽ có người ở cạnh em, đồng hành với em. Hơn hết người đó sẽ không bệnh tật giống mình, chỉ biết lôi kéo làm phiền em.
Nhưng Tinh Lan có thỉnh thoảng hay đôi lúc nhớ đến chị Nhiếp Hi không?
Nhiếp Hi rũ mắt, đợi câu trả lời từ người bên cạnh.
Mà đợi lúc lâu vẫn không nghe Tinh Lan đáp lại, Nhiếp Hi đành ngước đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người đang nghiêng mặt đi.
“Tinh Lan?”
Đối phương giật mình, cúi đầu đưa tay lau mặt.
Nhiếp Hi hoảng sợ.
Giờ mới thấy mắt Tinh Lan đã đỏ hoe, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống mặt.
__________
Tác giả: Những ngày tháng đồng hành cùng Tinh Lan là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời của Nhiếp Hi.
__________
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống thế gian.
Cố Tinh Lan yên lặng nhìn người đang chật vật mở cánh cửa sắt nặng trịch.
“Tinh Lan, chị cảm giác như chúng mình bị nhốt bên ngoài.” Nhiếp Hi rút chìa khoá cổng ra, tựa như cánh cửa không nể mặt chủ nhà.
“Chú quản gia đổi mật khẩu, chú có nói cho chị nhưng chị nhớ không rõ.” Nhiếp Hi u sầu.
Bản thân mời Tinh Lan đến nhà nhưng cứ loay hoay không mở được cửa để em vào.
“Để em.”
Cố Tinh Lan bảo Nhiếp Hi đưa chìa khoá cho mình.
Nhiếp Hi đưa cho em.
Cố Tinh Lan cầm chìa khoá, đẩy cánh cổng sắt đã nhuốm màu thời gian - nơi em đã đứng đó nhiều năm.
Cánh cửa được mở dễ dàng, tại Tinh Lan khoẻ nên đẩy cái là ra.
“Trời ơi, Tinh Lan đỉnh quá!” Nhiếp Hi ngạc nhiên.
Tinh Lan kiêu ngạo ngay, đưa lại chìa khoá cho Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi cất chìa khoá đi, nhưng nhét qua cho Tinh Lan cái chìa dự phòng.
“?”
“Chị thua đó, cổng vừa to vừa khó mở, đưa cho em có gì em giúp chị mở ra. Với lại mai sau chị phải nhớ kỹ mật khẩu để ra vào đỡ phiền nữa.”
Cố Tinh Lan nghĩ nghĩ, cuối cùng nhận lấy. Em và Nhiếp Hi không phải giờ đùn đẩy hay không nhận đồ của nhau, đồ Nhiếp Hi đưa - em sẽ nhận.
“Chị đâu cần tốn sức, tương lai cũng không.” Cố Tinh Lan an ủi Nhiếp Hi.
Nhiếp Hi nghe, ai chẳng muốn mình khỏe mạnh? Nhiếp Hi thật sự mong ước mình khoẻ như Tinh Lan, vô cùng mạnh mẽ, là sức mạnh người thường khó có thể đạt được.
Nhiếp Hi mỉm cười nhìn Tinh Lan, em bé nhỏ xíu thích khóc lại là người che chở bản thân qua bao tháng năm.
“Tinh Lan uống gì?”
Nhiếp Hi bật đèn, rửa tay rồi đi pha trà cho Tinh Lan.
Tinh Lan đổi dép lê, treo balo lên giá móc quần áo.
Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi, là mùi đặc trưng trên người Nhiếp Hi.
Đã quen với mùi thuốc trên người chị, nhưng lần đầu tiên mới ngửi được mùi mạnh như vậy làm Cố Tinh Lan bị sặc.
Nhiếp Hi quay đầu nhìn thấy em ho, vội vã mở hết cửa sổ trong phòng khách để thông gió.
“Chắc ba mẹ đi gấp nên chưa kịp mở cửa sổ.” Nhiếp Hi đặt tách hồng trà trước mặt Tinh Lan.
Tinh Lan lắc đầu, không có gì.
Em cầm tách trà chị đưa, nhìn chị. Tuy nhiên, Nhiếp Hi tránh đi ánh mắt của Tinh Lan, đưa trà xong cho em là chạy về bếp dọn dẹp.
Thuốc đã sắc xong và để sẵn trong nhà.
Cố Tinh Lan đi đến chỗ Nhiếp Hi nhìn chén thuốc đậm đen.
“Ngày nào cũng uống nhiều vậy?” Giọng tuy lạnh mà lòng thì đau.
Nhiếp Hi cười: “Đúng rồi, lớn hơn thì uống nhiều hơn một xíu. Vậy nên nhà hơi nhiều mùi thuốc, em chịu không nổi cũng đúng...”
Cố Tinh Lan nhìn Nhiếp Hi, chị vẫn ôn hoà như ngày đầu gặp nhau. Tinh Lan vẫn còn nhớ kể từ khi mình biết Nhiếp Hi là ngày nào người này cũng uống thuốc, uống rất nhiều. Vì thế Nhiếp Hi gầy gòm, ốm yếu và mặt mày luôn luôn trắng bệch ra.
Như thể gió thổi sẽ ngã nhào.
Nhưng Nhiếp Hi trước mặt em luôn luôn mạnh mẽ, chị chưa bao giờ khóc. Trái lại, Tinh Lan là người luôn rớt nước mắt và Nhiếp Hi phải dỗ dành.
“Uống đến khi nào?”
Nhiếp Hi cầm bát thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu và uống cạn chén thuốc. Uống xong mặt nhăn như khỉ, dù vậy vẫn cố gắng cho đến giọt cuối cùng.
Nhiếp Hi há mồm thở, cầm viên kẹo cho vào miệng. ngôn tình hay
Khổ, quá khổ, lúc nào uống thuốc cũng muốn rớt nước mắt.
Cố Tinh Lan vỗ nhẹ lưng Nhiếp Hi, chị uống thuốc đắng mà lòng em thấy đau. Em không muốn nhìn thấy Nhiếp Hi như vậy, nhưng em bất lực.
“Không sao, không sao nha, chị quen rồi. Bác sĩ bảo phải uống thuốc liên tục, có lẽ không giới hạn thời gian.” Nhiếp Hi vịn lan can, hít thật sâu. Thuốc trong miệng thực sự muốn làm Nhiếp Hi nôn, cố chịu đựng sự khó chịu, gượng cười mong Tinh Lan đừng lo lắng vì mình.
“Không vui sao lại cười?”
Cố Tinh Lan thấp giọng, em không thích chị Nhiếp Hi cẩn thận như vậy trước mặt em.
“Vậy chị khóc Tinh Lan mới chịu?” Nhiếp Hi nhéo Cố Tinh Lan.
Cố Tinh Lan cúi đầu, lần đầu tiên em thấy chị Nhiếp Hi uống thuốc, thuốc đắng đến muốn nôn nhưng vẫn cố nuốt vào. Tinh Lan khó chịu, Tinh Lan không vui, em thật sự muốn chị Nhiếp Hi khóc để có thể an ủi chị.
Mà an ủi cũng vô dụng.
Quá bất lực.
“Sao Tinh Lan không vui? Không thích đến nhà chị sao?” Nhiếp Hi nhéo mặt Cố Tinh Lan, ép em đối diện với mình.
Cố Tinh Lan nhìn vào mắt Nhiếp Hi, mắt em có ánh sáng lấp lánh như sao, lại cụp mắt xuống rồi lắc đầu.
“Không vui còn giả vờ không sao. Chị nói cho em biết, em còn chán nản như này là chị hôn em liền!” Nhiếp Hi nói câu làm Tinh Lan sợ sệt, mở to mắt. Hiếm khi nhìn thấy Tinh Lan hoang mang như thế, Nhiếp Hi tiến lên ngay, “Sợ chưa, sợ chưa?”
Biết Nhiếp Hi trêu mình, Cố Tinh Lan quay đầu không cho Nhiếp Hi sờ mặt và hút sạch trà trong tách.
“Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, hai mẹ em khoẻ và bà cố cũng khoẻ luôn. Tinh Lan, em hạnh phúc quá.” Nhiếp Hi đi theo lảm nhảm với Tinh Lan.
Tinh Lan càng lớn càng kiệm lời, vì vậy Nhiếp Hi phải tự nói tự chơi.
Cố Tinh Lan dừng bước, quay đầu nhìn Nhiếp Hi.
“Chị thích thì mai sau em đưa chị đến nhà nhiều hơn.”
Nhiếp Hi lấy đồ vệ sinh cá nhân cho Tinh Lan, cười với em: “Vậy đợi em lấy bằng lái đi, đi xe buýt hoài tốn thời gian quá.”
Tinh Lan gật đầu, ghi nhớ. Hè năm sau em sẽ thi bằng lái xe.
Thấy Tinh Lan nghiêm túc, Nhiếp Hi cố gắng nhịn cười và thúc giục Tinh Lan nhanh đi tắm cho sạch sẽ thơm tho.
“Sao chị không tắm trước?”
Em sợ Nhiếp Hi cần em, vậy nên em muốn canh chị tắm, đợi chị xong hết thì bản thân mới vào sau.
Em sợ Nhiếp Hi xảy ra chuyện đột xuất.
Vì rất lâu trước đây, em nhớ Nhiếp Hi xỉu trong phòng tắm vì không đủ không khí. Lúc ấy em tưởng mình điên mất, thế là từ đó về sau em luôn yên lặng bảo vệ cho chị Nhiếp Hi.
“Thôi, chị đi trải giường cho em nữa. Lâu lắm rồi Tinh Lan mới qua nhà chị ngủ, chị phải chuẩn bị thật tốt.”
“Đừng khách sáo với em, chị Nhiếp Hi.”
Nhiếp Hi cứng người, khi Tinh Lan nghiêm túc sẽ kêu như vậy. Nói thật, Nhiếp Hi không muốn Tinh Lan xem mình là chị em.
Cố Tinh Lan không đồng ý, bắt Nhiếp Hi đi tắm trước.
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Cố Tinh Lan yên lặng chờ ở cửa. Cửa phòng tắm chỉ khép hờ chứ không khoá, nếu lỡ Nhiếp Hi có cần gì là Tinh Lan xuất hiện ngay.
Em khoanh tay, ánh mắt rơi vào con gấu nhỏ trên sofa. Con gấu đó đã rất lâu và là quà em tặng cho Nhiếp Hi vào sinh nhật mười hai tuổi.
Nhiếp Hi luôn đặt con gấu trong phòng khách, bảo là mỗi khi thấy sẽ ôm gấu một cái, giống như ôm Tinh Lan.
Cố Tinh Lan thở dài, nào ngờ chỉ bởi vì cây kẹo, cái khăn mà đồng hành cùng nhau trong nhiều năm tháng. Không biết vì khăn tay, vì kẹo hay chỉ vì một nụ cười của đối phương.
Dần trao trái tim cho chị.
Em thích Nhiếp Hi, nhưng Nhiếp Hi vô tình xem em như là em gái.
Không sao, dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn muốn hết lòng bảo vệ đối phương.
“Đùng”
Âm thanh làm xáo trộn tâm tình Cố Tinh Lan.
Em vội đẩy phòng tắm, kéo tấm rèm, chạy vào hỏi chị: “Sao vậy!!?”
Nhiếp Hi giật mình, chỉ vào chai sữa tắm trên đất: “Cái chai, cái chai rơi.”
Cố Tinh Lan thở phào, cúi xuống giúp đối phương nhặt chai lên. Sương nước ẩm ướt khẽ chạm vào tóc Cố Tinh Lan.
Nhiếp Hi vội tắt vòi sen, “Ướt em, để chị.”
Tay Nhiếp Hi ướt đẫm, khẽ chạm vào đầu ngón tay Cố Tinh Lan. Vào lúc này mới thấy được Nhiếp Hi làm Tinh Lan đỏ mặt, muốn chạy khỏi căn phòng đầy hơi nước. Nhưng mà em thấy tay chân Nhiếp Hi, những vết bầm tím trên da và cả những chỗ ứ máu.
Em nắm lấy tay Nhiếp Hi, ép mình bình tĩnh lại: “Gì đây?”
Nhiếp Hi khoả thân, muốn đuổi Cố Tinh Lan ra ngoài, tuy nhiên tay bị nắm chặt, nắm rất đau, phải một hai nói ra Tinh Lan mới chịu buông.
“Trúng một xíu thôi, sắp tan hết máu bầm rồi...Tinh Lan, em đừng lo.” Nhiếp Hi trả lời, nhưng dù hồi đáp thì Cố Tinh Lan vẫn không chịu buông.
Cố Tinh Lan không tin, cứ đứng đó nhìn cho đến khi xác nhận Nhiếp Hi nói thật mới chịu buông.
***
Cố Tinh Lan tắm xong, vừa bước ra là thấy Nhiếp Hi mặc đồ ngủ ngồi trên giường chờ mình lên.
Cố Tinh Lan lau tóc, ngồi bên nhép giường.
Nhiếp Hi quỳ thẳng lên, lấy khăn tay giúp Tinh Lan lau tóc.
“Tóc em chưa khô, để chị sấy cho em nha?”
“Thôi.” Cố Tinh Lan nắm lấy tay Nhiếp Hi, ý bảo tóc mình sẽ tự nhiên khô.
Em kéo Nhiếp Hi đến gần để nhìn mấy vết bầm trên người Nhiếp Hi.
“Khi nào?” Cố Tinh Lan nhìn thật lâu mới hỏi.
Nhiếp Hi xấu hổ, cười cười kéo tay áo, “Chị đi đường cẩn thận mà, không biết đụng hồi nào nữa. Mà em biết cơ thể chị không khoẻ, đụng xíu là bầm, không có gì nên em đừng lo.”
“Nhiếp Hi.” Cố Tinh Lan gọi tên chị, nhưng không biết phải nói gì.
Nhiếp Hi ngồi cùng Tinh Lan, quay đầu nhìn em. Tinh Lan ngày càng xinh đẹp nhưng lông mày lại nhíu chặt vì lo, Nhiếp Hi không muốn nhìn thấy em như vậy.
Hiểu rõ cơ thể bản thân ra sao, quanh năm Nhiếp Hi luôn mặc áo dài tay để tránh bản thân bị đụng bầm người.
Không ngờ Tinh Lan nhìn thấy.
“Em thấy mấy vết bầm này xấu xí lắm đúng không?” Nhiếp Hi hỏi Tinh Lan đang im lặng.
Mày Cố Tinh Lan nhíu càng sâu, đang muốn mở miệng thì Nhiếp Hi lên tiếng.
“Nếu một ngày chị không còn nữa, Tinh Lan nhớ chị không...” Hai tay ôm lấy đầu gối, Nhiếp Hi vùi mặt vào giữa.
Từ nhỏ bác sĩ đã nói gia đình phải chuẩn bị tinh thần vì Nhiếp Hi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Lúc sinh ra sức khoẻ đã yếu kém, ai cũng bảo Nhiếp Hi sống không được bao lâu. Con nít sốt nhẹ hay cảm mạo là chuyện bình thường, còn Nhiếp Hi mà bệnh là chẳng khác nào bước gần đến cửa tử.
Vốn tưởng cuộc đời ngắn ngủi sẽ mãi cô độc trong nhà, không tiếp xúc được với ai và cũng không có bạn. Ai ngờ trời thương gặp được người tốt nhất trong cuộc đời.
Tinh Lan là ánh sáng trong cuộc đời Nhiếp Hi, em tràn đầy sức sống, em dịu dàng và nhân hậu như một bông hoa. Nói chung em là người tốt đẹp nhất.
Kiếp trước làm việc thiện gì mà kiếp này được đồng hành với người chói sáng như vậy?
Nhiếp Hi dám khẳng định khoảng thời gian ở cạnh Tinh Lan là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của bản thân.
Vì vậy, nếu một ngày trái tim ngừng đập thì Nhiếp Hi sẽ không tiếc nuối.
Chỉ duy nhất một điều, Nhiếp Hi sợ nếu bản thân ra đi thì Tinh Lan sẽ buồn. Dù vậy chắc chắn sẽ có người ở cạnh em, đồng hành với em. Hơn hết người đó sẽ không bệnh tật giống mình, chỉ biết lôi kéo làm phiền em.
Nhưng Tinh Lan có thỉnh thoảng hay đôi lúc nhớ đến chị Nhiếp Hi không?
Nhiếp Hi rũ mắt, đợi câu trả lời từ người bên cạnh.
Mà đợi lúc lâu vẫn không nghe Tinh Lan đáp lại, Nhiếp Hi đành ngước đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người đang nghiêng mặt đi.
“Tinh Lan?”
Đối phương giật mình, cúi đầu đưa tay lau mặt.
Nhiếp Hi hoảng sợ.
Giờ mới thấy mắt Tinh Lan đã đỏ hoe, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống mặt.
__________
Tác giả: Những ngày tháng đồng hành cùng Tinh Lan là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời của Nhiếp Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.