Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 134: Sau khi kết hôn - Phần 3
Tố Tây
14/07/2024
Sau khi kết hôn - Phần 3
__________
Sinh con được một tháng, Cố Thanh Hà vội vã mang Ngôn Trăn đi kiểm tra hồi phục sau sinh ngay.
Có thể nói mọi chỉ số đều hoàn hảo, bởi trong thời gian “ở cữ” của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà đã chăm Ngôn Trăn kỹ đến mức nàng nghĩ Cố Thanh Hà tốt với mình đến quá đáng.
Cụ thể như nào Ngôn Trăn cũng không biết giải thích, sự tỉ mỉ của Tiểu Cố thật sự làm Ngôn Trăn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời, là người hạnh phúc nhất khi được làm mẹ.
“Tiểu Cố ơi, phải làm sao đây? Tôi cảm giác như mình là em bé được cậu nuôi.” Ngôn Trăn dựa vào bồn tắm, Cố Thanh Hà đang gội đầu cho nàng.
Vì ở cữ nên Ngôn Trăn đã cắt tóc ngắn đến ngang tai.
Cố Thanh Hà nhẹ giọng cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu Ngôn Trăn. Thật thì lần đầu thấy Ngôn Trăn để tóc ngắn, là kiểu tóc của đàn ông, Cố Thanh Hà vẫn chưa thích ứng lắm.
Có lẽ từ nhỏ đã thấy Ngôn Trăn để tóc dài, nhưng khi đó trong phòng sinh cô có việc đột xuất nên ra ngoài, người yêu lại làm một đầu tóc ngắn ngổ ngáo, lạnh lùng, giả vờ nhìn cô. May là trong phòng sinh chứ không cô tưởng bà chị nào đến đòi nợ.
Anh Minh đã mang dụng cụ cắt tóc đến, bảo Ngôn Trăn phải cắt tóc nhanh lên, nếu không ở cử lại khó chịu.
“Thoải mái không?” Cố Thanh Hà hỏi, dùng nước ấm rửa sạch bọt trên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cười “ừm ừm ừm”, rất thích, rất thoải mái được Cố Thanh Hà phục vụ thế này “Tôi thấy tay nghề Tiểu Cố ngày càng được nha, tôi sắp ngủ rồi, cậu là bé hầu gái của tôi~~”
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn kiêu ngạo nhưng cũng không so đo.
“Tiểu Cố, cậu chăm tôi lâu như vậy, có mệt không...” Ngôn Trăn mở to hai mắt nhìn người phía trên.
Lúc đầu ba mẹ bảo sẽ thuê bảo mẫu thân thế trong sạch, làm việc đáng tin đến chăm sóc Ngôn Trăn nhưng Cố Thanh Hà không đồng ý. Cô bảo không ai được đụng vào nàng, để Cố Thanh Hà tự mình làm.
Ngay cả mẹ Cố cũng bị Cố Thanh Hà đuổi đi.
Nói thật, Ngôn Trăn thấy Tiểu Cố quá cẩn thận, nàng cũng chưa có cách an ủi Cố mama đang thương tâm.
“Con có đưa mẹ nhưng cậu thì không, tôi phải tự mình chăm sóc cậu.” Cố Thanh Hà giải thích như vậy với nàng.
Ngôn Trăn nghĩ đến đây, nhìn lên người trong lòng.
Không biết tại sao nhưng nàng thật sự càng ngày càng yêu Cố Thanh Hà. Không chỉ kết hôn với cô, sinh con với cô giờ lại được Cố Thanh Hà chăm sóc quá thoải mái. Nàng rất thích cuộc sống như này.
“Không.” Cố Thanh Hà đáp, sau đó lau tay, vuốt ve khuôn mặt Ngôn Trăn.
Thật là dưới sự dốc lòng chăm sóc của cô, da dẻ Ngôn Trăn ngày càng đẹp. Trước kia còn lén thức đêm, nhưng giờ thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi đều sửa lại.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà vuốt đến ngứa, nàng nắm lấy tay đối phương: “Thật thì cậu chăm sóc tôi cũng chỗ bất lợi.”
Cố Thanh Hà sửng sốt, vội vã mở mồ: “Chỗ nào cơ? Vậy cậu nói tôi nghe, tôi sẽ chú ý.”
Ngôn Trăn cười: “Tôi muốn gà rán, muốn coca, còn muốn khoai tây nữa, cậu không cho tôi ăn...”
Cố Thanh Hà điểm trán Ngôn Trăn: “Cậu cảm thấy ăn được sao? Đồ tôi làm không ngon bằng mấy món này sao?”
“Đúng rồi, tôi biết mà.” Ngôn Trăn lẩm ba lẩm bẩm, cả tháng trôi qua nhưng Cố Thanh Hà vẫn không cho nàng ăn đồ ăn vặt, một miếng khoai tây chiên cũng không cho, quá là tàn nhẫn!
Nếu là mẹ hoặc mấy thím ở đây chắc cũng cho nàng ăn vụng, nhưng Cố Thanh Hà quá nghiêm khắc rồi: “Tôi thấy mấy đồ ăn vặt đang vẫy tay với tôi.”
“Nhịn chút thôi.” Cố Thanh Hà từ chối Ngôn Trăn, nói ra lời tàn ác nhất sử sách.
“Ò...” Ngôn Trăn chẹp miệng, ngồi dậy để Cố Thanh Hà sấy tóc.
Cố Thanh Hà cười trong lòng, cô thấy Ngôn Trăn oán than nên phải tự chăm sóc mới yên tâm. Ngôn Trăn thích làm nũng, ai có thể cưỡng lại ảnh hậu làm nũng đây?
Thế nên, bà mẹ già hoặc người nào cũng không được, chắc chắn sẽ chiều chuộng nàng hết mực.
Chỉ có cô mới kiềm lại được đối phương, không tuỳ tiện ăn uống, giờ mới khôi phục cơ thể một chút sao có thể để nàng tuỳ ý được.
Cố Thanh Hà sấy tóc cho Ngôn Trăn rất chuyên nghiệp, nhưng tóc Ngôn Trăn ngắn nên dễ khô, sấy một chút là được.
Cố Thanh Hà sấy tóc xong đều thích sờ sờ đầu nàng.
“Hình như tóc dài ra chút.” Cố Thanh Hà sờ sờ mái tóc dài tới tai của đối phương.
“Tiểu Cố ơi, rối tung hết cả lên rồi.” Ngôn Trăn ngồi trên ghế nhìn gương, dùng lược chải tóc, cố gắng tạo hình.
Dù như nào đi nữa, diva vẫn rất quan tâm vẻ bề ngoài.
Hôm nay cũng là cool lady!
Trong khi Ngôn Trăn mải mê tạo hình trước gương, Cố Thanh Hà đứng sau lưng, dịu dàng nhìn nàng.
Kết quả nhìn đến trước Ngôn Trăn, vô thức nuốt nước bọt.
Ngôn Trăn không mặc đồ lót, vì ở nhà cho nên chỉ mặc cái áo thùng thình là xong. Dáng người Ngôn Trăn cũng dần khôi phục, có thể nhìn được sự tươi tốt bên trong.
Lúc ở cữ, dinh dưỡng phong phú không nói, lượng sữa cơ thể tiết ra cũng làm lớn thêm rất nhiều, cho nên, càng nhìn...Cố Thanh Hà càng không thể rời mắt.
Cố Thanh Hà có chút mất bình tĩnh về mặt tâm lý.
Vất vả lắm Ngôn Trăn mới dỗ bảo bảo ngủ.
Hơn nửa cũng qua cả tháng, theo lý thuyết, có thể làm một chút tiếp xúc thân mật.
“Ngôn Trăn.”
“Hỏ?”
Ngôn Trăn buông lược, nhìn về người trong gương.
Cố Thanh Hà dừng lại vài giây, sau đó đặt khăn lên giá.
Cô nhích lại gần Ngôn Trăn, tựa đầu vào vai Ngôn Trăn.
“Ngôn Trăn, tôi nghĩ chúng ta có thể..” Cố Thanh Hà muốn nói lại thôi, giống như đang trưng cầu ý kiến đối phương, nhưng tay cô đã ở trong áo, nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh núi, phảng phất chỉ cần dùng sức một chút sẽ nhỏ giọt, mà thật sự là như vậy.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà ép chặt đến mức nàng cảm giác đối phương đã gửi tín hiệu lâu lắm rồi. Hai người nghẹn quá lâu, hình như lần cuối cùng là thế kỷ trước.
“Tiểu Cố, không biết được hay không...” Ngôn Trăn do dự, mặc dù đã kiểm tra, mọi thứ bình thường nhưng nàng vẫn lo cơ thể mình chưa hồi phục được như trước, sợ đối phương có chút...ghét bỏ?
“Tôi giúp cậu kiểm tra.” Cố Thanh Hà nhẹ giọng, nắm đôi tay muốn che đậy của Ngôn Trăn. Hiển nhiên cô đang rất rất khát vọng, “Cậu lo gì?”
Cố Thanh Hà biết Ngôn Trăn do dự nên vừa nhẹ giọng hỏi người trong lòng, vừa khẽ chạm vành tai đối phương.
“Tôi, dáng tôi vẫn chưa ổn, sợ, sợ cậu ghét bỏ...” Ngôn Trăn lúng túng, nàng thấy xấu hổ, thật đây cũng là tâm lý sau sinh của các bà mẹ. Ngôn Trăn dẫu kiên cường cũng sẽ quan tâm.
Cố Thanh Hà bất lực, cô ước gì Ngôn Trăn đừng giảm cân nữa, có tí da tí thịt thật sự rất tốt. Trời biết cô nghẹn lâu như vậy sẽ chết, nhưng Ngôn Trăn lại bị mấy suy nghĩ quái quỷ này, muốn từ chối cô.
Cố Thanh Hà không muốn giải thích nữa, trực tiếp cho Ngôn Trăn biết cô yêu nàng đến nhường nào.
Hai người nhịn đã lâu nên sẽ điên cuồng.
Không biết có phải trong thời kỳ Ngôn Trăn cho con bú hay không mà Cố Thanh Hà rất hưng phấn, bởi vì cô có thể khiến Ngôn Trăn chảy ra nhiều thứ thuộc về bảo bảo hơn.
Tất nhiên, một giọt cô cũng không lãng phí.
“Tiểu Cố, đừng như vậy mà.”
Ngôn Trăn rất xấu hổ, thật thì bảo bảo uống sữa nàng thấy bình thường, nhưng này là Cố Thanh Hà, nàng đỏ hết cả mặt.
Cố Thanh Hà kỳ quái nhìn chằm chằm Ngôn Trăn: “Đừng gì, nói tôi nghe?”
Chết tiệt, cố ý, là cố ý.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà ăn hết thịt.
“...Nhẹ chút, cậu lấy hết rồi bảo bảo uống gì?” Ngôn Trăn hô hấp, không dám nhìn đối phương.
Cố Thanh Hà ghen, giờ này còn nghĩ bảo bảo, thế nên cô dùng sức, Ngôn Trăn kinh ngạc thở dốc lên, muốn đẩy đối phương ra nhưng không được.
“Cậu chỉ nghĩ nó thôi, cậu không nghĩ đến tôi, bao lâu rồi chưa chạm vào cậu.” Cố Thanh Hà nhỏ giọng lên án Ngôn Trăn, nói mình bị bất công.
Ngôn Trăn định há mồm giải thích nhưng Cố Thanh Hà không muốn nghe, theo bản năng đòi hỏi nhiều hơn.
Tóm lại, bảo bảo đang ngủ không biết mình sắp bị cai sữa sớm.
Ngày thứ hai, bảo bảo muốn ăn.
Ngôn Trăn ôm bảo bảo trong lòng như thường lệ, bảo bảo há mồm muốn sữa, Thật thì từ nhỏ em bé rất hiểu chuyện, cái miệng nhỏ rất nhẹ nhàng, như kiểu em sợ mẹ Trăn đau. Nhưng hôm nay em vẫn giống thường lệ, đôi tay nhỏ ôm lấy vui vẻ ăn, kết quả Ngôn Trăn khó chịu nên em mới ăn được chút đã bị đẩy ra.
Đau.
Chạm nhẹ thôi cũng đau.
Sau đó Cố Thanh Hà kiểm tra, cũng không phải nguyên nhân do ngực nở.
Ngực nàng phát triển khá tốt nên hai người mang bảo bảo đi bệnh viện hỏi. Vốn Ngôn Trăn không định đi nhưng em bé đói, sữa bột không chịu, chỉ chịu mỗi sữa mẹ làm nàng sốt ruột. May là lúc trước đã hút sữa rồi trữ sẵn nên có thể bỏ bình cho em uống. Mà nàng cũng muốn ra ngoài hít thở, vì thế đi cùng Cố Thanh Hà.
Kiểm tra xong cũng không có vấn đề, bác sĩ cũng lớn tuổi nhưng biết Cố Thanh Hà là đại tiểu thư Cố gia nên do dự không muốn nói.
“Bác sĩ, con bị sao vậy, giờ chỉ cần chạm nhẹ cũng đau?” Ngôn Trăn khá gấp, tuy mang kính râm nhưng không để cục cưng đói được. Mà vị bác sĩ Cố nào đó cũng biết trước rồi đứng cách xa Ngôn Trăn một chút.
Ừ, cô đang đợi Ngôn Trăn phát hoả với mình.
Thân là bác sĩ, sao Cố Thanh Hà không biết nguyên nhân, chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Bác sĩ đẩy gọng kính, cười cười: “Cơ thể phát triển tốt nên nhạy cảm. Tuy em bé cắn hơi đau nhưng con nói cùng kết quả kiểm tra thì em bé nhỏ lắm, cắn không bị đau đâu. Nhưng mà, hai người...Ừm, nói chung là cũng cẩn thận chút, đừng dùng sức với chỗ này. Giờ đang cho con bú nên chắc cũng 2, 3 ngày mới giảm đau.”
Bác sĩ nhìn sắc mặt không mấy thiện cảm của Cố Thanh Hà, bổ sung: “Cô Ngôn đừng quá để ý, chuyện này cũng không hiếm, không cần quá lo.”
Bác sĩ nói vì bị ánh mắt uy hiếp của Cố Thanh Hà nhìn. Rõ là làm gì có nhiều chuyện như này, hiếm luôn chứ đùa, có người lớn nào mạnh như vậy...Ừ, thôi, chỉ có thể căng da đầu.
Ngôn Trăn đỏ hết cả mặt, cố nén lại sự xấu hổ cùng tức giận, quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hà giả vờ ngây thơ, như kiểu mình không liên quan.
Qua kính râm Cố Thanh Hà cũng có thể thấy Ngôn Trăn trợn mắt nhìn mình.
Cô chạy lại kéo Ngôn Trăn đi ngay, giọng điệu vô thức nịnh nọt: “Bác sĩ nói chuyện thường thấy mà, không sao là được rồi, tôi dẫn cậu đi mua gà rán với khoai tay nha.”
Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà: “Ăn quần nè, tối nay con ngủ với tôi, cậu ra sofa!”
Mà bảo bảo đang ôm bình sữa trong lòng Ngôn Trăn nghe thấy liền mở mắt to, như thể em hiểu hết nha. Sau đó vui vẻ, thoải mái nằm trong ngực mẹ.
Tối nay ngủ với mẹ yêu.
Cố Thanh Hà hít một hơi thật sâu, kéo vật nhỏ trong người Ngôn Trăn qua bên mình, dùng ánh mắt “hiền lành” nhìn con gái của mẹ.
“Không ổn, tôi phải chăm cậu.” Cố Thanh Hà phản bác, cô không chịu.
Ngôn Trăn tức đến sắp chỉ vào mũi Cố Thanh Hà rồi: “Cậu “chăm” tôi như vậy à? Giờ tôi đau đến không cho con uống sữa được! Bảo bảo chỉ có thể uống bình, bị đói thì làm sao?”
“Trong nhà còn mà, cho cháu ăn xong tôi sẽ massage cho cậu, qua một ngày là ổn.” Cố Thanh Hà cực kỳ bình tĩnh phân tích vấn đề, không để ý đến việc chính mình là người gây ra chuyện.
Sau đó cúi đầu nhìn bảo bảo không an phận trong ngực.
Vật nhỏ đang vươn tay về phía mẹ yêu, muốn mẹ Trăn ôm, không cần mẹ Hà.
“Tiểu Bảo, hôm nay con phải ngủ ở nôi, biết không?” Cố Thanh Hà lạnh lùng nói với con gái yêu.
Cố Tiểu Bảo ngước mắt nhìn mẹ yêu khủng bố, nước mắt sắp rơi nhưng không dám khóc. Dù em có nhỏ xíu nhưng cũng không dám làm càn với Cố Thanh Hà, vì nó vô dụng!
Cho nên, em muốn mẹ Trăn ôm, huhuhu.
“Tiểu Bảo có biết gì? Cậu lại chọc con khóc, Cố Thanh Hà, cậu muốn làm tôi giận điên lên!” Ngôn Trăn không nhìn được con gái mình rơi một giọt nước mắt nào cả, vội muốn ôm em dỗ.
Nhưng Cố Thanh Hà không cho, cô đau lòng, không muốn Ngôn Trăn mệt vì bế lâu. Còn nữa, con bé này cứ thích khóc, nhất là ở cạnh Ngôn Trăn là khóc càng nhiều hơn, như biết mẹ Trăn sẽ bảo vệ mình.
Quá thông minh.
“Mẹ không cho con khóc.” Cố Thanh Hà nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Bảo đang khổ sở muốn rớt nước mắt.
Cố Tiểu Bảo khụt khịt, ai nhìn cũng thương.
Em muốn mẹ Trăn nhưng mẹ Hà không cho, Ngôn Trăn đành đứng sang một bên. Nói thật, ôm con lâu tay nàng cũng mỏi, nhưng muốn mở miệng lại bị Cố Thanh Hà đánh trở về.
Kết quả, Cố Tiểu Bảo thật sự không khóc, rưng rưng nhìn mẹ Hà. Cố Thanh Hà thở dài, dù sao cũng đau lòng nên lấy khăn lau nước mắt con. Tiểu Bảo sợ hãi nhìn mẹ Hà, không dám lộn xộn nữa.
Ngôn Trăn thấy không có ai nên cởi kính râm, bước đến chỗ em bé đang nằm trong lòng Cố Thanh Hà: “Mẹ đây.”
Cố Tiểu Bảo thấy mẹ trước mắt nhưng không thể sờ cũng không thể chạm, uỷ khuất đến nước mắt lưng trong nhưng lại không dám khóc.
“Cậu xem, cậu doạ con.” Ngôn Trăn đau lòng, có chút trách móc người yêu về phương thức giáo dục quá khắc nghiệt.
“Con thích khóc quá, cứ nghĩ khóc là giải quyết được chuyện, phải sửa.”
Ngôn Trăn nhìn Tiểu Bảo đang uỷ khuất rồi nhìn lại Cố Thanh Hà mặt lạnh: “Cậu cũng thích khóc, sao cậu không sửa?”
__________
Sinh con được một tháng, Cố Thanh Hà vội vã mang Ngôn Trăn đi kiểm tra hồi phục sau sinh ngay.
Có thể nói mọi chỉ số đều hoàn hảo, bởi trong thời gian “ở cữ” của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà đã chăm Ngôn Trăn kỹ đến mức nàng nghĩ Cố Thanh Hà tốt với mình đến quá đáng.
Cụ thể như nào Ngôn Trăn cũng không biết giải thích, sự tỉ mỉ của Tiểu Cố thật sự làm Ngôn Trăn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời, là người hạnh phúc nhất khi được làm mẹ.
“Tiểu Cố ơi, phải làm sao đây? Tôi cảm giác như mình là em bé được cậu nuôi.” Ngôn Trăn dựa vào bồn tắm, Cố Thanh Hà đang gội đầu cho nàng.
Vì ở cữ nên Ngôn Trăn đã cắt tóc ngắn đến ngang tai.
Cố Thanh Hà nhẹ giọng cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu Ngôn Trăn. Thật thì lần đầu thấy Ngôn Trăn để tóc ngắn, là kiểu tóc của đàn ông, Cố Thanh Hà vẫn chưa thích ứng lắm.
Có lẽ từ nhỏ đã thấy Ngôn Trăn để tóc dài, nhưng khi đó trong phòng sinh cô có việc đột xuất nên ra ngoài, người yêu lại làm một đầu tóc ngắn ngổ ngáo, lạnh lùng, giả vờ nhìn cô. May là trong phòng sinh chứ không cô tưởng bà chị nào đến đòi nợ.
Anh Minh đã mang dụng cụ cắt tóc đến, bảo Ngôn Trăn phải cắt tóc nhanh lên, nếu không ở cử lại khó chịu.
“Thoải mái không?” Cố Thanh Hà hỏi, dùng nước ấm rửa sạch bọt trên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cười “ừm ừm ừm”, rất thích, rất thoải mái được Cố Thanh Hà phục vụ thế này “Tôi thấy tay nghề Tiểu Cố ngày càng được nha, tôi sắp ngủ rồi, cậu là bé hầu gái của tôi~~”
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn kiêu ngạo nhưng cũng không so đo.
“Tiểu Cố, cậu chăm tôi lâu như vậy, có mệt không...” Ngôn Trăn mở to hai mắt nhìn người phía trên.
Lúc đầu ba mẹ bảo sẽ thuê bảo mẫu thân thế trong sạch, làm việc đáng tin đến chăm sóc Ngôn Trăn nhưng Cố Thanh Hà không đồng ý. Cô bảo không ai được đụng vào nàng, để Cố Thanh Hà tự mình làm.
Ngay cả mẹ Cố cũng bị Cố Thanh Hà đuổi đi.
Nói thật, Ngôn Trăn thấy Tiểu Cố quá cẩn thận, nàng cũng chưa có cách an ủi Cố mama đang thương tâm.
“Con có đưa mẹ nhưng cậu thì không, tôi phải tự mình chăm sóc cậu.” Cố Thanh Hà giải thích như vậy với nàng.
Ngôn Trăn nghĩ đến đây, nhìn lên người trong lòng.
Không biết tại sao nhưng nàng thật sự càng ngày càng yêu Cố Thanh Hà. Không chỉ kết hôn với cô, sinh con với cô giờ lại được Cố Thanh Hà chăm sóc quá thoải mái. Nàng rất thích cuộc sống như này.
“Không.” Cố Thanh Hà đáp, sau đó lau tay, vuốt ve khuôn mặt Ngôn Trăn.
Thật là dưới sự dốc lòng chăm sóc của cô, da dẻ Ngôn Trăn ngày càng đẹp. Trước kia còn lén thức đêm, nhưng giờ thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi đều sửa lại.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà vuốt đến ngứa, nàng nắm lấy tay đối phương: “Thật thì cậu chăm sóc tôi cũng chỗ bất lợi.”
Cố Thanh Hà sửng sốt, vội vã mở mồ: “Chỗ nào cơ? Vậy cậu nói tôi nghe, tôi sẽ chú ý.”
Ngôn Trăn cười: “Tôi muốn gà rán, muốn coca, còn muốn khoai tây nữa, cậu không cho tôi ăn...”
Cố Thanh Hà điểm trán Ngôn Trăn: “Cậu cảm thấy ăn được sao? Đồ tôi làm không ngon bằng mấy món này sao?”
“Đúng rồi, tôi biết mà.” Ngôn Trăn lẩm ba lẩm bẩm, cả tháng trôi qua nhưng Cố Thanh Hà vẫn không cho nàng ăn đồ ăn vặt, một miếng khoai tây chiên cũng không cho, quá là tàn nhẫn!
Nếu là mẹ hoặc mấy thím ở đây chắc cũng cho nàng ăn vụng, nhưng Cố Thanh Hà quá nghiêm khắc rồi: “Tôi thấy mấy đồ ăn vặt đang vẫy tay với tôi.”
“Nhịn chút thôi.” Cố Thanh Hà từ chối Ngôn Trăn, nói ra lời tàn ác nhất sử sách.
“Ò...” Ngôn Trăn chẹp miệng, ngồi dậy để Cố Thanh Hà sấy tóc.
Cố Thanh Hà cười trong lòng, cô thấy Ngôn Trăn oán than nên phải tự chăm sóc mới yên tâm. Ngôn Trăn thích làm nũng, ai có thể cưỡng lại ảnh hậu làm nũng đây?
Thế nên, bà mẹ già hoặc người nào cũng không được, chắc chắn sẽ chiều chuộng nàng hết mực.
Chỉ có cô mới kiềm lại được đối phương, không tuỳ tiện ăn uống, giờ mới khôi phục cơ thể một chút sao có thể để nàng tuỳ ý được.
Cố Thanh Hà sấy tóc cho Ngôn Trăn rất chuyên nghiệp, nhưng tóc Ngôn Trăn ngắn nên dễ khô, sấy một chút là được.
Cố Thanh Hà sấy tóc xong đều thích sờ sờ đầu nàng.
“Hình như tóc dài ra chút.” Cố Thanh Hà sờ sờ mái tóc dài tới tai của đối phương.
“Tiểu Cố ơi, rối tung hết cả lên rồi.” Ngôn Trăn ngồi trên ghế nhìn gương, dùng lược chải tóc, cố gắng tạo hình.
Dù như nào đi nữa, diva vẫn rất quan tâm vẻ bề ngoài.
Hôm nay cũng là cool lady!
Trong khi Ngôn Trăn mải mê tạo hình trước gương, Cố Thanh Hà đứng sau lưng, dịu dàng nhìn nàng.
Kết quả nhìn đến trước Ngôn Trăn, vô thức nuốt nước bọt.
Ngôn Trăn không mặc đồ lót, vì ở nhà cho nên chỉ mặc cái áo thùng thình là xong. Dáng người Ngôn Trăn cũng dần khôi phục, có thể nhìn được sự tươi tốt bên trong.
Lúc ở cữ, dinh dưỡng phong phú không nói, lượng sữa cơ thể tiết ra cũng làm lớn thêm rất nhiều, cho nên, càng nhìn...Cố Thanh Hà càng không thể rời mắt.
Cố Thanh Hà có chút mất bình tĩnh về mặt tâm lý.
Vất vả lắm Ngôn Trăn mới dỗ bảo bảo ngủ.
Hơn nửa cũng qua cả tháng, theo lý thuyết, có thể làm một chút tiếp xúc thân mật.
“Ngôn Trăn.”
“Hỏ?”
Ngôn Trăn buông lược, nhìn về người trong gương.
Cố Thanh Hà dừng lại vài giây, sau đó đặt khăn lên giá.
Cô nhích lại gần Ngôn Trăn, tựa đầu vào vai Ngôn Trăn.
“Ngôn Trăn, tôi nghĩ chúng ta có thể..” Cố Thanh Hà muốn nói lại thôi, giống như đang trưng cầu ý kiến đối phương, nhưng tay cô đã ở trong áo, nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh núi, phảng phất chỉ cần dùng sức một chút sẽ nhỏ giọt, mà thật sự là như vậy.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà ép chặt đến mức nàng cảm giác đối phương đã gửi tín hiệu lâu lắm rồi. Hai người nghẹn quá lâu, hình như lần cuối cùng là thế kỷ trước.
“Tiểu Cố, không biết được hay không...” Ngôn Trăn do dự, mặc dù đã kiểm tra, mọi thứ bình thường nhưng nàng vẫn lo cơ thể mình chưa hồi phục được như trước, sợ đối phương có chút...ghét bỏ?
“Tôi giúp cậu kiểm tra.” Cố Thanh Hà nhẹ giọng, nắm đôi tay muốn che đậy của Ngôn Trăn. Hiển nhiên cô đang rất rất khát vọng, “Cậu lo gì?”
Cố Thanh Hà biết Ngôn Trăn do dự nên vừa nhẹ giọng hỏi người trong lòng, vừa khẽ chạm vành tai đối phương.
“Tôi, dáng tôi vẫn chưa ổn, sợ, sợ cậu ghét bỏ...” Ngôn Trăn lúng túng, nàng thấy xấu hổ, thật đây cũng là tâm lý sau sinh của các bà mẹ. Ngôn Trăn dẫu kiên cường cũng sẽ quan tâm.
Cố Thanh Hà bất lực, cô ước gì Ngôn Trăn đừng giảm cân nữa, có tí da tí thịt thật sự rất tốt. Trời biết cô nghẹn lâu như vậy sẽ chết, nhưng Ngôn Trăn lại bị mấy suy nghĩ quái quỷ này, muốn từ chối cô.
Cố Thanh Hà không muốn giải thích nữa, trực tiếp cho Ngôn Trăn biết cô yêu nàng đến nhường nào.
Hai người nhịn đã lâu nên sẽ điên cuồng.
Không biết có phải trong thời kỳ Ngôn Trăn cho con bú hay không mà Cố Thanh Hà rất hưng phấn, bởi vì cô có thể khiến Ngôn Trăn chảy ra nhiều thứ thuộc về bảo bảo hơn.
Tất nhiên, một giọt cô cũng không lãng phí.
“Tiểu Cố, đừng như vậy mà.”
Ngôn Trăn rất xấu hổ, thật thì bảo bảo uống sữa nàng thấy bình thường, nhưng này là Cố Thanh Hà, nàng đỏ hết cả mặt.
Cố Thanh Hà kỳ quái nhìn chằm chằm Ngôn Trăn: “Đừng gì, nói tôi nghe?”
Chết tiệt, cố ý, là cố ý.
Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà ăn hết thịt.
“...Nhẹ chút, cậu lấy hết rồi bảo bảo uống gì?” Ngôn Trăn hô hấp, không dám nhìn đối phương.
Cố Thanh Hà ghen, giờ này còn nghĩ bảo bảo, thế nên cô dùng sức, Ngôn Trăn kinh ngạc thở dốc lên, muốn đẩy đối phương ra nhưng không được.
“Cậu chỉ nghĩ nó thôi, cậu không nghĩ đến tôi, bao lâu rồi chưa chạm vào cậu.” Cố Thanh Hà nhỏ giọng lên án Ngôn Trăn, nói mình bị bất công.
Ngôn Trăn định há mồm giải thích nhưng Cố Thanh Hà không muốn nghe, theo bản năng đòi hỏi nhiều hơn.
Tóm lại, bảo bảo đang ngủ không biết mình sắp bị cai sữa sớm.
Ngày thứ hai, bảo bảo muốn ăn.
Ngôn Trăn ôm bảo bảo trong lòng như thường lệ, bảo bảo há mồm muốn sữa, Thật thì từ nhỏ em bé rất hiểu chuyện, cái miệng nhỏ rất nhẹ nhàng, như kiểu em sợ mẹ Trăn đau. Nhưng hôm nay em vẫn giống thường lệ, đôi tay nhỏ ôm lấy vui vẻ ăn, kết quả Ngôn Trăn khó chịu nên em mới ăn được chút đã bị đẩy ra.
Đau.
Chạm nhẹ thôi cũng đau.
Sau đó Cố Thanh Hà kiểm tra, cũng không phải nguyên nhân do ngực nở.
Ngực nàng phát triển khá tốt nên hai người mang bảo bảo đi bệnh viện hỏi. Vốn Ngôn Trăn không định đi nhưng em bé đói, sữa bột không chịu, chỉ chịu mỗi sữa mẹ làm nàng sốt ruột. May là lúc trước đã hút sữa rồi trữ sẵn nên có thể bỏ bình cho em uống. Mà nàng cũng muốn ra ngoài hít thở, vì thế đi cùng Cố Thanh Hà.
Kiểm tra xong cũng không có vấn đề, bác sĩ cũng lớn tuổi nhưng biết Cố Thanh Hà là đại tiểu thư Cố gia nên do dự không muốn nói.
“Bác sĩ, con bị sao vậy, giờ chỉ cần chạm nhẹ cũng đau?” Ngôn Trăn khá gấp, tuy mang kính râm nhưng không để cục cưng đói được. Mà vị bác sĩ Cố nào đó cũng biết trước rồi đứng cách xa Ngôn Trăn một chút.
Ừ, cô đang đợi Ngôn Trăn phát hoả với mình.
Thân là bác sĩ, sao Cố Thanh Hà không biết nguyên nhân, chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Bác sĩ đẩy gọng kính, cười cười: “Cơ thể phát triển tốt nên nhạy cảm. Tuy em bé cắn hơi đau nhưng con nói cùng kết quả kiểm tra thì em bé nhỏ lắm, cắn không bị đau đâu. Nhưng mà, hai người...Ừm, nói chung là cũng cẩn thận chút, đừng dùng sức với chỗ này. Giờ đang cho con bú nên chắc cũng 2, 3 ngày mới giảm đau.”
Bác sĩ nhìn sắc mặt không mấy thiện cảm của Cố Thanh Hà, bổ sung: “Cô Ngôn đừng quá để ý, chuyện này cũng không hiếm, không cần quá lo.”
Bác sĩ nói vì bị ánh mắt uy hiếp của Cố Thanh Hà nhìn. Rõ là làm gì có nhiều chuyện như này, hiếm luôn chứ đùa, có người lớn nào mạnh như vậy...Ừ, thôi, chỉ có thể căng da đầu.
Ngôn Trăn đỏ hết cả mặt, cố nén lại sự xấu hổ cùng tức giận, quay đầu lại nhìn Cố Thanh Hà giả vờ ngây thơ, như kiểu mình không liên quan.
Qua kính râm Cố Thanh Hà cũng có thể thấy Ngôn Trăn trợn mắt nhìn mình.
Cô chạy lại kéo Ngôn Trăn đi ngay, giọng điệu vô thức nịnh nọt: “Bác sĩ nói chuyện thường thấy mà, không sao là được rồi, tôi dẫn cậu đi mua gà rán với khoai tay nha.”
Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà: “Ăn quần nè, tối nay con ngủ với tôi, cậu ra sofa!”
Mà bảo bảo đang ôm bình sữa trong lòng Ngôn Trăn nghe thấy liền mở mắt to, như thể em hiểu hết nha. Sau đó vui vẻ, thoải mái nằm trong ngực mẹ.
Tối nay ngủ với mẹ yêu.
Cố Thanh Hà hít một hơi thật sâu, kéo vật nhỏ trong người Ngôn Trăn qua bên mình, dùng ánh mắt “hiền lành” nhìn con gái của mẹ.
“Không ổn, tôi phải chăm cậu.” Cố Thanh Hà phản bác, cô không chịu.
Ngôn Trăn tức đến sắp chỉ vào mũi Cố Thanh Hà rồi: “Cậu “chăm” tôi như vậy à? Giờ tôi đau đến không cho con uống sữa được! Bảo bảo chỉ có thể uống bình, bị đói thì làm sao?”
“Trong nhà còn mà, cho cháu ăn xong tôi sẽ massage cho cậu, qua một ngày là ổn.” Cố Thanh Hà cực kỳ bình tĩnh phân tích vấn đề, không để ý đến việc chính mình là người gây ra chuyện.
Sau đó cúi đầu nhìn bảo bảo không an phận trong ngực.
Vật nhỏ đang vươn tay về phía mẹ yêu, muốn mẹ Trăn ôm, không cần mẹ Hà.
“Tiểu Bảo, hôm nay con phải ngủ ở nôi, biết không?” Cố Thanh Hà lạnh lùng nói với con gái yêu.
Cố Tiểu Bảo ngước mắt nhìn mẹ yêu khủng bố, nước mắt sắp rơi nhưng không dám khóc. Dù em có nhỏ xíu nhưng cũng không dám làm càn với Cố Thanh Hà, vì nó vô dụng!
Cho nên, em muốn mẹ Trăn ôm, huhuhu.
“Tiểu Bảo có biết gì? Cậu lại chọc con khóc, Cố Thanh Hà, cậu muốn làm tôi giận điên lên!” Ngôn Trăn không nhìn được con gái mình rơi một giọt nước mắt nào cả, vội muốn ôm em dỗ.
Nhưng Cố Thanh Hà không cho, cô đau lòng, không muốn Ngôn Trăn mệt vì bế lâu. Còn nữa, con bé này cứ thích khóc, nhất là ở cạnh Ngôn Trăn là khóc càng nhiều hơn, như biết mẹ Trăn sẽ bảo vệ mình.
Quá thông minh.
“Mẹ không cho con khóc.” Cố Thanh Hà nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Bảo đang khổ sở muốn rớt nước mắt.
Cố Tiểu Bảo khụt khịt, ai nhìn cũng thương.
Em muốn mẹ Trăn nhưng mẹ Hà không cho, Ngôn Trăn đành đứng sang một bên. Nói thật, ôm con lâu tay nàng cũng mỏi, nhưng muốn mở miệng lại bị Cố Thanh Hà đánh trở về.
Kết quả, Cố Tiểu Bảo thật sự không khóc, rưng rưng nhìn mẹ Hà. Cố Thanh Hà thở dài, dù sao cũng đau lòng nên lấy khăn lau nước mắt con. Tiểu Bảo sợ hãi nhìn mẹ Hà, không dám lộn xộn nữa.
Ngôn Trăn thấy không có ai nên cởi kính râm, bước đến chỗ em bé đang nằm trong lòng Cố Thanh Hà: “Mẹ đây.”
Cố Tiểu Bảo thấy mẹ trước mắt nhưng không thể sờ cũng không thể chạm, uỷ khuất đến nước mắt lưng trong nhưng lại không dám khóc.
“Cậu xem, cậu doạ con.” Ngôn Trăn đau lòng, có chút trách móc người yêu về phương thức giáo dục quá khắc nghiệt.
“Con thích khóc quá, cứ nghĩ khóc là giải quyết được chuyện, phải sửa.”
Ngôn Trăn nhìn Tiểu Bảo đang uỷ khuất rồi nhìn lại Cố Thanh Hà mặt lạnh: “Cậu cũng thích khóc, sao cậu không sửa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.