Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 137: Sau khi kết hôn - Phần 6
Tố Tây
14/07/2024
Sau khi kết hôn - Phần 6
__________
Hôm nay Ngôn Trăn phải đến quay bộ phim tâm lý tội phạm “Ngày săn bắn“.
Nói chính xác, nàng phải cắm rễ ở đây 12 ngày.
Mặc dù địa điểm phải qua mấy thành phố nhưng chỗ hiện tại là kinh đô đêm nổi tiếng - Bành Thành.
Nhưng quá tiếc, hơi xa bổn gia, lái xe cần đến 40 phút.
Vì nguồn sữa mẹ dồi dào nên bác sĩ khuyên cai sữa cho bé từ 6 đến 12 tháng, vậy nên nàng định đến khi Tiểu Bảo 1 tuổi mới cho em thôi. Điều này cũng giúp Tiểu Bảo thường xuyên ăn nhiều hơn chút cũng tốt.
Hơn nữa Tiểu Bảo rất kén ăn, tật xấu này di truyền từ Cố Thanh Hà. Em chỉ ăn thứ mình thích, còn không thích là không bao giờ đụng.
Tiểu Bảo cũng không uống sữa bột, em chỉ thích sữa mẹ. Đây lại là chuyện rất phiền, không uống thì thôi nhưng thực phẩm dinh dưỡng cũng không ăn.
Vì Tiểu Bảo nên hầu như tối nào nàng cũng phải về nhà. Tất nhiên, Cố Thanh Hà sắp xếp tài xế tận tâm đón đưa. Nếu không phải Cố Thanh Hà chăm Tiểu Bảo thì chuyên trách này sẽ bị cô đoạt đi.
Dù sau địa điểm quay xa nhà, cách bổn gia gần hơn nên Cố Thanh Hà ôm Tiểu Bảo về bổn gia. Vừa hay bà nội với dì Lan cũng rất thích cháu.
Nhưng đôi khi Ngôn Trăn quay quá mệt, nàng chỉ muốn về khách sạn nằm chứ chẳng muốn ngồi xe.
Ngồi xe lâu vốn là cực hình, chưa kể đối với bà mẹ chưa cai sữa cho con.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Cố Tiểu Bảo được Cố Thanh Hà chăm.
Cố Tiểu Bảo và Cố Thanh Hà, bé gái mồ côi và bà mẹ già ở goá, một mình trong phòng suốt hai ngày. Thật sự chịu hết nổi, đêm qua Ngôn Trăn không về, trực tiếp ở lại khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp.
Vì lịch trình bận rộn, Ngôn Trăn lại mệt, Đàm Hằng không đảm bảo việc sếp yêu ngồi xe qua đêm sẽ khoẻ vào hôm sau. Hơn nữa khách sạn cũng có nhiều bảo mật, sẽ không phạm sai lầm nào trong quá khứ.
Trước khi đi ngủ, dù Ngôn Trăn rất mệt nhưng tắm xong vẫn bật video, muốn gọi video với Tiểu Cố và Tiểu Bảo.
“Tiểu Cố, hai ngày nay Tiểu Bảo ngoan không?” Ngôn Trăn vẫy tay, ý bảo Tiểu Bảo trong lòng Tiểu Cố ngẩng đầu nhìn mẹ.
Cố Thanh Hà chỉnh vị trí điện thoại, sau đó chỉnh đầu con gái cưng. Ngôn Trăn nhìn nhìn, trái tim muốn tới cổ họng, nàng cảm giác Cố Thanh Hà sắp bẻ gãy cổ Cố Tiểu Bảo.
Lúc này Tiểu Bảo mới ngẩng đầu về phía mẹ trong video, em kích động múa may đồ chơi trong tay.
“Mẹ....mẹ....ôm...”
Em gọi mẹ yêu bằng giọng sữa ngọt ngào.
Bàn tay nhỏ bé đang sắp ấn trên màn hình bị Cố Thanh Hà tay lanh mắt lẹ đưa điện thoại cao lên, tránh Tiểu Bảo cúp máy.
“Tiểu Cố, cậu nghe Tiểu Bảo gọi “mẹ mẹ” không. Tôi muốn ôm con, hai tháng nữa Tiểu Bảo nhà chúng ta 1 tuổi rồi...” Ngôn Trăn kích động hôn khuôn mặt nhỏ bên màn ảnh.
Cố Thanh Hà ôm cháu vào lòng, cô tựa lên giường, giọng điệu sâu kín, có chút nhàn nhạt nhưng cố gắng không lộ ra ngoài, giả vờ không quan tâm.
“Tôi thì sao?”
“Tất nhiên muốn ôm cậu, muốn ôm cậu nhất, cục cưng.” Giọng Ngôn Trăn nịnh nọt ngay, nháy mắt với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hừ hừ, đặt con gái xuống cạnh bên, một tay cô giữ mông Tiểu Bảo, không cho em bò lung tung. Cô cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn người yêu trong video.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm xuống giường. Dù sao không có mẹ Trăn cạnh bên em không quậy được, khóc không dùng, làm nũng cũng chưa. Muốn giữ mạng nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu Cố, hôm qua tôi không ở nhà, Tiểu Bảo có làm loạn không?” Ngôn Trăn lo, nếu Tiểu Bảo quấy thì Cố Thanh Hà sẽ không ngủ ngon.
Cố Thanh Hà lắc đầu, Tiểu Bảo bên cô rất ngoan.
Không dám làm càn.
Tất nhiên không thể nói vậy, nếu không Ngôn Trăn sẽ không thèm lo lắng cho cô. Vì vậy cô cau mày: “Nhưng tôi ngủ cũng không ngon.”
“Sao vậy? Sao không nói tôi nghe...” Ngôn Trăn u sầu. Nàng không muốn mới đi hai ngày Cố Thanh Hà lại rơi vào trạng thái mất ngủ như cũ.
“Nhớ cậu không ngủ được, chăn cũng lạnh lẽo đi.” Giọng điệu Cố Thanh Hà làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hôm qua Ngôn Trăn diễn đến rất trễ, nếu còn ngồi xe về chắc lúc đó hai, ba giờ sáng mất.
“Hôm qua tôi cũng ngủ không ngon, không quen ngủ một mình trong khách sạn mà không có Tiểu Cố.” Ngôn Trăn cũng đáng thương. Nàng mệt gần chết, theo lý thì hôm qua đụng giường là ngủ như cứ mãi lăn lộn, không thể vào giấc.
Vì trong lòng nhớ thương, loại cảm giác này quá khó chịu.
“Tôi thấy như chúng ta xa nhau nhiều năm, tuy mới có hai ngày không gặp.” Ngôn Trăn nhẹ thở dài, siết chặt ngón tay. Nàng thật mong lúc quay phim cũng có Cố Thanh Hà ở bên.
Tuy nhiên, Cố Thanh Hà phải trông Cố Tiểu Bảo. Đoàn phim nhiều tai nhiều mắt, Tiểu Cố cũng sẽ mất tự nhiên.
Ngôn Trăn đang nghĩ, đột nhiên cửa bị gõ vang.
“Tiểu Cố, đợi xíu, có người tìm.” Ngôn Trăn giơ điện thoại, xỏ dép, chuẩn bị đi mở cửa.
“Trễ rồi mà ai còn tìm cậu.”
Cố Thanh Hà lập tức cảnh giác, ý cô là Ngôn Trăn đừng tuỳ tiện mở cửa, nàng cũng không ngốc. Nàng chỉ nhìn qua mắt mèo, thế nhưng bên ngoài là Lục Hi Triều - bạn diễn.
“Diễn viên cùng đoàn, ở đối diện.” Ngôn Trăn nhẹ giọng nói với điện thoại.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô lạnh giọng: “Đừng cúp máy.”
“Tôi biết.”
Ngôn Trăn đồng ý, nhét điện thoại vào túi và đi mở cửa.
“Chị Ngôn Trăn, cuối cùng chị cũng ra rồi. Xin lỗi vì đột nhiên gõ cửa chị nhưng em muốn tặng cho chị đầu tiên.”
Lục Hi Triều khẽ mỉm cười với Ngôn Trăn. Sau đó đưa hộp quà tinh xảo đã chuẩn bị cho Ngôn Trăn: “Em mang về từ Bỉ, mong chị nhận.”
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn hộp quà trên tay, từ chối không được nên đành nhận.
“Ngày săn bắn” là bộ phim truyền hình có hai nữ chính, do đạo diễn Trương phụ trách. Ông là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, sau khi nhận bộ phim này liền đưa cành oliu đầu tiên cho Ngôn Trăn. Tất nhiên Ngôn Trăn cũng vui vẻ nhận, song, nữ chính còn lại vẫn chưa quyết định vì mọi người ai cũng muốn trở thành một trong hai nữ chính của bộ phim. Rốt cuộc, bộ phim được giám chế bởi Hoắc Hám - người từng đạt nhiều giải thưởng, đội hình cực kỳ mạnh.
Nhiều người phải chật vật tranh giành, ai lại không muốn vinh quang này?
Ngôn Trăn là nhân vật chính được đẩy thành chủ đề nóng. Trương đạo diễn cũng từng nói, ông nhất định sẽ mời Ngôn Trăn.
Nữ chính còn lại đóng vai cảnh sát đặc nhiệm là Lục Hi Triều, người giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất cũng như Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm nay.
Có thể nói, một nửa người ngạc nhiên, nửa kia có thể đoán được.
Xét cho cùng, Lục Hi Triều đang được chú ý và cũng khá tài năng trong làng diễn xuất. Xinh đẹp, ưa nhìn thuộc lớp mỹ nhân, nói chính xác là diễn viên mới thuộc phái thực lực.
“Ò, không nghĩ em đến. Đạo diễn Trương nói em đang quay phim ở Bỉ.” Ngôn Trăn cầm sô cô la trong tay, mỉm cười nói với diễn viên kém mình mấy tuổi.
“Em vừa tới đoàn phim, vừa xuống máy bay nửa tiếng. Xin lỗi vì không tham dự lễ khai máy cùng chị.” Lục Hi Triều mặc váy dài, tóc tai hơi rối, là trạng thái mới bôn ba trở về.
Ngôn Trăn nhanh chóng xua tay, nàng luôn hiền hoà với hậu bối, luôn dễ chịu với diễn viên bản thân ấn tượng. Nàng đã gặp Lục Hi Triều vài lần, là người có chí tiến thủ, chăm chỉ, dám nghĩ dám làm. Lúc trước Lục Hi Triều gặp nàng là kêu “tiền bối”, nhưng Ngôn Trăn thấy mình già khi bị kêu vậy nên yêu cầu đối phương đổi cách xưng hô. Ủa alo, nhưng là tự nhiên lại gọi nàng là “chị”???
Còn khá vui vẻ khi nói chuyện với nàng.
“Nói chung em tiếc. Kia, chị Ngôn Trăn, em không phiền chị nữa, em về phòng trước, chị ngủ ngon!” Lục Hi Triều không bao giờ vượt quá giới hạn và bước vào phòng Ngôn Trăn. Hai người chỉ đứng trước cửa phòng nói chuyện.
Ngôn Trăn sửng sốt, âm thầm thấy không tốt. Sao Lục Hi Triều này lại bảo “chị ngủ ngon” với nàng? Con ngỗng nhỏ nhà nàng là bình giấm, quên đi, quên đi, phải chạy về dỗ nhanh.
“Um...um...um...vậy ngủ sớm.” Ngôn Trăn hoảng sợ, thừa lúc Lục Hi Triều còn muốn nói gì đó, nhìn đối phương, ý bảo sắc trời không còn sớm, nên về nghỉ ngơi sau đó vội đóng cửa phòng.
Trời đất ơi, sắp phải đối mặt với ác ma khủng bố.
Ngôn Trăn hít sâu, cười cái lấy lòng, nhất điện thoại nhìn người yêu Satan.
Một, hai, ba, bốn giây...
“Haizzz, Tiểu Cố, tôi sai rồi!” Ngôn Trăn không nhịn nổi nên cúi đầu nhận lỗi. Mặc dù không biết mình sai ở đâu nhưng nàng phải đi dỗ bình dấm chua.
“Tôi không nên mở cửa cho người ta. Thật cũng không có gì đúng không? Cậu cũng nghe thấy mà, đàn em đến hỏi thăm có thể tha thứ.” Ngôn Trăn vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Hà. Người đó chỉ cúi đầu, giữ chặt Tiểu Bảo và cũng không hé răng.
“Tiểu Cố à, cậu nói gì đó đi...” Giọng Ngôn Trăn mềm dịu cực kỳ, nàng không muốn Cố Thanh Hà giận.
Cố Thanh Hà ngẩng đầu: “Người đó tặng cậu cái gì.”
Ngôn Trăn mím môi, nàng hơi do dự, rõ ràng không muốn Cố Thanh Hà nhìn như vậy.
Đôi mắt sắc bén làm nàng sợ.
“Si cu lơ.” Ngôn Trăn đành lên tiếng sau đó mở hộp, đưa điện thoại qua cho Cố Thanh Hà xem. bên trong là sô cô la thủ công, rất bắt mắt, chắc ngon đó, “Cậu biết Bỉ nhiều sô cô la mà, chắc cô ấy đều cho mỗi người một hộp làm kỷ niệm...”
Ngôn Trăn nuốt khan, không dám nhìn Cố Thanh Hà.
Thật ra nàng không có làm sai gì cả, nhưng nhìn đôi mắt sắc bén của Cố Thanh Hà nàng lại sốt ruột, hít thở không thông.
Từ thuở thiếu niên đến tận bây giờ, Ngôn Trăn đều sợ ánh mắt Cố Thanh Hà.
Chỉ xuất hiện lúc tâm trạng cô không tốt.
“Đối phương không biết cậu kết hôn sao?” Cố Thanh Hà vừa hỏi vừa ôm Cố Tiểu Bảo đến bên giường nhỏ. Cố Tiểu Bảo cảm nhận được áp suất của mẹ rất thấp, cháu sợ đến máu đông lại, nằm yên xuống giường, giả vờ ngủ.
“Chắc biết mà, mấy người quen trong giới cũng lan truyền.” Ngôn Trăn thành thật trả lời. Nàng và Cố Thanh Hà bí mật kết hôn, vẫn chưa công khai.
(Cầu hôn thì cũng phải đợi mới kết hôn, hai bạn chỉ tuyên bố cầu hôn chứ chưa nói gì kết hôn cho nên là ẩn hôn. Không kết hôn và có con cũng là chuyện bình thường, bạn tui sống chung với người yêu 10 năm, có con 3 tuổi vẫn không chịu kết hôn, zị nhoa:)))
Chỉ có người thân và bạn bè tốt mới biết chuyện.
Về việc có con thì lại là nửa công khai. Nhưng sống trong vòng này cũng phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hơn nữa sinh con là chuyện tốt đẹp, dù lộ ra nàng cũng vui vẻ, con là bảo bối của nàng và Cố Thanh Hà.
Nhưng giờ người yêu ma quỷ đang tỏa ra luồng áp suất thấp mạnh mẽ từ điện thoại.
“Tiểu Cố, tôi nghĩ.”
“Ngày mai tôi đến phim trường thăm cậu, sẽ dẫn Tiểu Bảo đi cùng.” Cố Thanh Hà chỉ bảo cho Ngôn Trăn, không phải trưng cầu ý kiến.
Bên ngoài bình tĩnh như nước, nội tâm lại sớm nổi gió phun mây.
“Hả? Mai cậu đến?” Ngôn Trăn khẽ nhíu mày, nàng nghĩ mình nghe nhầm.
Tính tình Cố Thanh Hà không thích hợp với không khí phim trường.
Huống chi, trước nàng đã mời Cố Thanh Hà đến xem nàng quay cảnh pháp y. Nhưng đối phương bảo bị cảm, không thích đám đông. Còn có bảo bối nhỏ trong nhà phải có người chăm, Cố Thanh Hà định giao cháu cho ông bà nhưng vẫn không chịu nổi.
“Ừm, sáng mai xuất phát sớm.” Cố Thanh Hà nói, thoáng nhìn qua Cố Tiểu Bảo đang giả vờ ngủ, “Tôi và Tiểu Bảo hai ngày không gặp cậu rồi. Tôi có thể không gặp nhưng con phải gặp cậu, con bé cứ rầm rầm rì rì, tôi dỗ hết nổi, tôi mệt.”
Cố Tiểu Bảo nằm trên giường, mẹ Hà nói xấu em, em nào có, em nào dám rầm rầm rì rì!
Nhưng Cố Thanh Hà lại dùng tay vỗ vỗ mông “công cụ nhỏ hình người”, Cố Tiểu Bảo rất hợp tác, khóc loạn lên.
Cố Thanh Hà sờ sờ đầu nhỏ Cố Tiểu Bảo, ý bảo em đừng khóc nữa, cứ sờ sờ đến khi em ngừng.
Cố Tiểu Bảo im ngay, em nheo mắt buồn ngủ. Em không muốn diễn với hai người này nữa, em muốn ngủ, em muốn ngày mai đi gặp mẹ yêu!
“Muốn gặp cậu nên mới thế, hai ngày cậu chưa về.” Cố Thanh Hà không nói lý do cô muốn dẫn Tiểu Bảo đến phim trường. Cô chỉ nói để Ngôn Trăn nhận ra mình là mẹ, một người mẹ thất trách nghiêm trọng.
Tâm trí Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà lôi kéo ngay. Nàng lập tức đồng ý việc Cố Thanh Hà mang theo Tiểu Bảo đến phim trường, cũng không nghĩ chuyện này có tiện hay không.
“Vậy mai cậu mang Tiểu Bảo đến. Lúc đó tôi cũng quay xong, sẽ cho Tiểu Bảo uống sữa. Tôi đoán ở nhà không còn nhiều sữa lắm.” Sau đó Ngôn Trăn phân phó đồ đạc để Cố Thanh Hà mang theo cho Tiểu Bảo. Nếu muộn thì phải ở lại khách sạn với nàng, không thể đem thiếu đồ của con nhỏ.
Cố Thanh Hà nghe, cẩn thận ghi nhớ.
Dù Ngôn Trăn không nói cô vẫn sẽ chuẩn bị kỹ. Bởi vì cô muốn ở cùng Ngôn Trăn.
“Vậy tôi cần mang gì?” Cố Thanh Hà đúng lúc bỏ một câu, sau đó ngước nhìn Ngôn Trăn.
Giọng cô cũng dịu đi nhiều, Ngôn Trăn có thể thấy thái độ Cố Thanh Hà thay đổi.
Ngôn Trăn mỉm cười: “Cậu mang cậu lại đây là được, tôi có đủ đồ cho cậu, những thứ khác không cần mang.”
Cố Thanh Hà hơi nhếch khoé miệng, nghe Ngôn Trăn nói mà tâm tình cũng tốt lên, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi chỉ cần cậu.”
Ngôn Trăn đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nghe. Nàng nhìn đồng hồ, đã 11 giờ hơn nên vội bảo người yêu ngủ sớm để ngày mai có tinh thần.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Ngôn Trăn ngọt ngào chui vào chăn, nghĩ về lời tâm tình của người yêu rồi chìm vào giấc ngủ yên bình.
Cố Thanh Hà cúp điện thoại, vẻ dịu dàng trên mặt thay bằng sự lạnh lùng.
Cô đứng dậy, chân trần xuống giường, mở máy tính bảng và tìm kiếm thông tin cần biết.
Cô không hề buồn ngủ.
Nói chính xác thì cô đang cực kỳ tỉnh táo. Dây thần kinh phản xạ mách bảo rằng ngày mai cô phải xác nhận một số điều.
Cô sẽ bóp chết bất cứ kẻ nào hoặc bất cứ điều gì uy hiếp đến nàng.
Không ai có thể cướp được người cô yêu nhất.
Ngôn Trăn chỉ thuộc về mình cô.
__________
Hôm nay Ngôn Trăn phải đến quay bộ phim tâm lý tội phạm “Ngày săn bắn“.
Nói chính xác, nàng phải cắm rễ ở đây 12 ngày.
Mặc dù địa điểm phải qua mấy thành phố nhưng chỗ hiện tại là kinh đô đêm nổi tiếng - Bành Thành.
Nhưng quá tiếc, hơi xa bổn gia, lái xe cần đến 40 phút.
Vì nguồn sữa mẹ dồi dào nên bác sĩ khuyên cai sữa cho bé từ 6 đến 12 tháng, vậy nên nàng định đến khi Tiểu Bảo 1 tuổi mới cho em thôi. Điều này cũng giúp Tiểu Bảo thường xuyên ăn nhiều hơn chút cũng tốt.
Hơn nữa Tiểu Bảo rất kén ăn, tật xấu này di truyền từ Cố Thanh Hà. Em chỉ ăn thứ mình thích, còn không thích là không bao giờ đụng.
Tiểu Bảo cũng không uống sữa bột, em chỉ thích sữa mẹ. Đây lại là chuyện rất phiền, không uống thì thôi nhưng thực phẩm dinh dưỡng cũng không ăn.
Vì Tiểu Bảo nên hầu như tối nào nàng cũng phải về nhà. Tất nhiên, Cố Thanh Hà sắp xếp tài xế tận tâm đón đưa. Nếu không phải Cố Thanh Hà chăm Tiểu Bảo thì chuyên trách này sẽ bị cô đoạt đi.
Dù sau địa điểm quay xa nhà, cách bổn gia gần hơn nên Cố Thanh Hà ôm Tiểu Bảo về bổn gia. Vừa hay bà nội với dì Lan cũng rất thích cháu.
Nhưng đôi khi Ngôn Trăn quay quá mệt, nàng chỉ muốn về khách sạn nằm chứ chẳng muốn ngồi xe.
Ngồi xe lâu vốn là cực hình, chưa kể đối với bà mẹ chưa cai sữa cho con.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Cố Tiểu Bảo được Cố Thanh Hà chăm.
Cố Tiểu Bảo và Cố Thanh Hà, bé gái mồ côi và bà mẹ già ở goá, một mình trong phòng suốt hai ngày. Thật sự chịu hết nổi, đêm qua Ngôn Trăn không về, trực tiếp ở lại khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp.
Vì lịch trình bận rộn, Ngôn Trăn lại mệt, Đàm Hằng không đảm bảo việc sếp yêu ngồi xe qua đêm sẽ khoẻ vào hôm sau. Hơn nữa khách sạn cũng có nhiều bảo mật, sẽ không phạm sai lầm nào trong quá khứ.
Trước khi đi ngủ, dù Ngôn Trăn rất mệt nhưng tắm xong vẫn bật video, muốn gọi video với Tiểu Cố và Tiểu Bảo.
“Tiểu Cố, hai ngày nay Tiểu Bảo ngoan không?” Ngôn Trăn vẫy tay, ý bảo Tiểu Bảo trong lòng Tiểu Cố ngẩng đầu nhìn mẹ.
Cố Thanh Hà chỉnh vị trí điện thoại, sau đó chỉnh đầu con gái cưng. Ngôn Trăn nhìn nhìn, trái tim muốn tới cổ họng, nàng cảm giác Cố Thanh Hà sắp bẻ gãy cổ Cố Tiểu Bảo.
Lúc này Tiểu Bảo mới ngẩng đầu về phía mẹ trong video, em kích động múa may đồ chơi trong tay.
“Mẹ....mẹ....ôm...”
Em gọi mẹ yêu bằng giọng sữa ngọt ngào.
Bàn tay nhỏ bé đang sắp ấn trên màn hình bị Cố Thanh Hà tay lanh mắt lẹ đưa điện thoại cao lên, tránh Tiểu Bảo cúp máy.
“Tiểu Cố, cậu nghe Tiểu Bảo gọi “mẹ mẹ” không. Tôi muốn ôm con, hai tháng nữa Tiểu Bảo nhà chúng ta 1 tuổi rồi...” Ngôn Trăn kích động hôn khuôn mặt nhỏ bên màn ảnh.
Cố Thanh Hà ôm cháu vào lòng, cô tựa lên giường, giọng điệu sâu kín, có chút nhàn nhạt nhưng cố gắng không lộ ra ngoài, giả vờ không quan tâm.
“Tôi thì sao?”
“Tất nhiên muốn ôm cậu, muốn ôm cậu nhất, cục cưng.” Giọng Ngôn Trăn nịnh nọt ngay, nháy mắt với Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hừ hừ, đặt con gái xuống cạnh bên, một tay cô giữ mông Tiểu Bảo, không cho em bò lung tung. Cô cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn người yêu trong video.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm xuống giường. Dù sao không có mẹ Trăn cạnh bên em không quậy được, khóc không dùng, làm nũng cũng chưa. Muốn giữ mạng nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu Cố, hôm qua tôi không ở nhà, Tiểu Bảo có làm loạn không?” Ngôn Trăn lo, nếu Tiểu Bảo quấy thì Cố Thanh Hà sẽ không ngủ ngon.
Cố Thanh Hà lắc đầu, Tiểu Bảo bên cô rất ngoan.
Không dám làm càn.
Tất nhiên không thể nói vậy, nếu không Ngôn Trăn sẽ không thèm lo lắng cho cô. Vì vậy cô cau mày: “Nhưng tôi ngủ cũng không ngon.”
“Sao vậy? Sao không nói tôi nghe...” Ngôn Trăn u sầu. Nàng không muốn mới đi hai ngày Cố Thanh Hà lại rơi vào trạng thái mất ngủ như cũ.
“Nhớ cậu không ngủ được, chăn cũng lạnh lẽo đi.” Giọng điệu Cố Thanh Hà làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hôm qua Ngôn Trăn diễn đến rất trễ, nếu còn ngồi xe về chắc lúc đó hai, ba giờ sáng mất.
“Hôm qua tôi cũng ngủ không ngon, không quen ngủ một mình trong khách sạn mà không có Tiểu Cố.” Ngôn Trăn cũng đáng thương. Nàng mệt gần chết, theo lý thì hôm qua đụng giường là ngủ như cứ mãi lăn lộn, không thể vào giấc.
Vì trong lòng nhớ thương, loại cảm giác này quá khó chịu.
“Tôi thấy như chúng ta xa nhau nhiều năm, tuy mới có hai ngày không gặp.” Ngôn Trăn nhẹ thở dài, siết chặt ngón tay. Nàng thật mong lúc quay phim cũng có Cố Thanh Hà ở bên.
Tuy nhiên, Cố Thanh Hà phải trông Cố Tiểu Bảo. Đoàn phim nhiều tai nhiều mắt, Tiểu Cố cũng sẽ mất tự nhiên.
Ngôn Trăn đang nghĩ, đột nhiên cửa bị gõ vang.
“Tiểu Cố, đợi xíu, có người tìm.” Ngôn Trăn giơ điện thoại, xỏ dép, chuẩn bị đi mở cửa.
“Trễ rồi mà ai còn tìm cậu.”
Cố Thanh Hà lập tức cảnh giác, ý cô là Ngôn Trăn đừng tuỳ tiện mở cửa, nàng cũng không ngốc. Nàng chỉ nhìn qua mắt mèo, thế nhưng bên ngoài là Lục Hi Triều - bạn diễn.
“Diễn viên cùng đoàn, ở đối diện.” Ngôn Trăn nhẹ giọng nói với điện thoại.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô lạnh giọng: “Đừng cúp máy.”
“Tôi biết.”
Ngôn Trăn đồng ý, nhét điện thoại vào túi và đi mở cửa.
“Chị Ngôn Trăn, cuối cùng chị cũng ra rồi. Xin lỗi vì đột nhiên gõ cửa chị nhưng em muốn tặng cho chị đầu tiên.”
Lục Hi Triều khẽ mỉm cười với Ngôn Trăn. Sau đó đưa hộp quà tinh xảo đã chuẩn bị cho Ngôn Trăn: “Em mang về từ Bỉ, mong chị nhận.”
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn hộp quà trên tay, từ chối không được nên đành nhận.
“Ngày săn bắn” là bộ phim truyền hình có hai nữ chính, do đạo diễn Trương phụ trách. Ông là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, sau khi nhận bộ phim này liền đưa cành oliu đầu tiên cho Ngôn Trăn. Tất nhiên Ngôn Trăn cũng vui vẻ nhận, song, nữ chính còn lại vẫn chưa quyết định vì mọi người ai cũng muốn trở thành một trong hai nữ chính của bộ phim. Rốt cuộc, bộ phim được giám chế bởi Hoắc Hám - người từng đạt nhiều giải thưởng, đội hình cực kỳ mạnh.
Nhiều người phải chật vật tranh giành, ai lại không muốn vinh quang này?
Ngôn Trăn là nhân vật chính được đẩy thành chủ đề nóng. Trương đạo diễn cũng từng nói, ông nhất định sẽ mời Ngôn Trăn.
Nữ chính còn lại đóng vai cảnh sát đặc nhiệm là Lục Hi Triều, người giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất cũng như Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm nay.
Có thể nói, một nửa người ngạc nhiên, nửa kia có thể đoán được.
Xét cho cùng, Lục Hi Triều đang được chú ý và cũng khá tài năng trong làng diễn xuất. Xinh đẹp, ưa nhìn thuộc lớp mỹ nhân, nói chính xác là diễn viên mới thuộc phái thực lực.
“Ò, không nghĩ em đến. Đạo diễn Trương nói em đang quay phim ở Bỉ.” Ngôn Trăn cầm sô cô la trong tay, mỉm cười nói với diễn viên kém mình mấy tuổi.
“Em vừa tới đoàn phim, vừa xuống máy bay nửa tiếng. Xin lỗi vì không tham dự lễ khai máy cùng chị.” Lục Hi Triều mặc váy dài, tóc tai hơi rối, là trạng thái mới bôn ba trở về.
Ngôn Trăn nhanh chóng xua tay, nàng luôn hiền hoà với hậu bối, luôn dễ chịu với diễn viên bản thân ấn tượng. Nàng đã gặp Lục Hi Triều vài lần, là người có chí tiến thủ, chăm chỉ, dám nghĩ dám làm. Lúc trước Lục Hi Triều gặp nàng là kêu “tiền bối”, nhưng Ngôn Trăn thấy mình già khi bị kêu vậy nên yêu cầu đối phương đổi cách xưng hô. Ủa alo, nhưng là tự nhiên lại gọi nàng là “chị”???
Còn khá vui vẻ khi nói chuyện với nàng.
“Nói chung em tiếc. Kia, chị Ngôn Trăn, em không phiền chị nữa, em về phòng trước, chị ngủ ngon!” Lục Hi Triều không bao giờ vượt quá giới hạn và bước vào phòng Ngôn Trăn. Hai người chỉ đứng trước cửa phòng nói chuyện.
Ngôn Trăn sửng sốt, âm thầm thấy không tốt. Sao Lục Hi Triều này lại bảo “chị ngủ ngon” với nàng? Con ngỗng nhỏ nhà nàng là bình giấm, quên đi, quên đi, phải chạy về dỗ nhanh.
“Um...um...um...vậy ngủ sớm.” Ngôn Trăn hoảng sợ, thừa lúc Lục Hi Triều còn muốn nói gì đó, nhìn đối phương, ý bảo sắc trời không còn sớm, nên về nghỉ ngơi sau đó vội đóng cửa phòng.
Trời đất ơi, sắp phải đối mặt với ác ma khủng bố.
Ngôn Trăn hít sâu, cười cái lấy lòng, nhất điện thoại nhìn người yêu Satan.
Một, hai, ba, bốn giây...
“Haizzz, Tiểu Cố, tôi sai rồi!” Ngôn Trăn không nhịn nổi nên cúi đầu nhận lỗi. Mặc dù không biết mình sai ở đâu nhưng nàng phải đi dỗ bình dấm chua.
“Tôi không nên mở cửa cho người ta. Thật cũng không có gì đúng không? Cậu cũng nghe thấy mà, đàn em đến hỏi thăm có thể tha thứ.” Ngôn Trăn vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Hà. Người đó chỉ cúi đầu, giữ chặt Tiểu Bảo và cũng không hé răng.
“Tiểu Cố à, cậu nói gì đó đi...” Giọng Ngôn Trăn mềm dịu cực kỳ, nàng không muốn Cố Thanh Hà giận.
Cố Thanh Hà ngẩng đầu: “Người đó tặng cậu cái gì.”
Ngôn Trăn mím môi, nàng hơi do dự, rõ ràng không muốn Cố Thanh Hà nhìn như vậy.
Đôi mắt sắc bén làm nàng sợ.
“Si cu lơ.” Ngôn Trăn đành lên tiếng sau đó mở hộp, đưa điện thoại qua cho Cố Thanh Hà xem. bên trong là sô cô la thủ công, rất bắt mắt, chắc ngon đó, “Cậu biết Bỉ nhiều sô cô la mà, chắc cô ấy đều cho mỗi người một hộp làm kỷ niệm...”
Ngôn Trăn nuốt khan, không dám nhìn Cố Thanh Hà.
Thật ra nàng không có làm sai gì cả, nhưng nhìn đôi mắt sắc bén của Cố Thanh Hà nàng lại sốt ruột, hít thở không thông.
Từ thuở thiếu niên đến tận bây giờ, Ngôn Trăn đều sợ ánh mắt Cố Thanh Hà.
Chỉ xuất hiện lúc tâm trạng cô không tốt.
“Đối phương không biết cậu kết hôn sao?” Cố Thanh Hà vừa hỏi vừa ôm Cố Tiểu Bảo đến bên giường nhỏ. Cố Tiểu Bảo cảm nhận được áp suất của mẹ rất thấp, cháu sợ đến máu đông lại, nằm yên xuống giường, giả vờ ngủ.
“Chắc biết mà, mấy người quen trong giới cũng lan truyền.” Ngôn Trăn thành thật trả lời. Nàng và Cố Thanh Hà bí mật kết hôn, vẫn chưa công khai.
(Cầu hôn thì cũng phải đợi mới kết hôn, hai bạn chỉ tuyên bố cầu hôn chứ chưa nói gì kết hôn cho nên là ẩn hôn. Không kết hôn và có con cũng là chuyện bình thường, bạn tui sống chung với người yêu 10 năm, có con 3 tuổi vẫn không chịu kết hôn, zị nhoa:)))
Chỉ có người thân và bạn bè tốt mới biết chuyện.
Về việc có con thì lại là nửa công khai. Nhưng sống trong vòng này cũng phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Hơn nữa sinh con là chuyện tốt đẹp, dù lộ ra nàng cũng vui vẻ, con là bảo bối của nàng và Cố Thanh Hà.
Nhưng giờ người yêu ma quỷ đang tỏa ra luồng áp suất thấp mạnh mẽ từ điện thoại.
“Tiểu Cố, tôi nghĩ.”
“Ngày mai tôi đến phim trường thăm cậu, sẽ dẫn Tiểu Bảo đi cùng.” Cố Thanh Hà chỉ bảo cho Ngôn Trăn, không phải trưng cầu ý kiến.
Bên ngoài bình tĩnh như nước, nội tâm lại sớm nổi gió phun mây.
“Hả? Mai cậu đến?” Ngôn Trăn khẽ nhíu mày, nàng nghĩ mình nghe nhầm.
Tính tình Cố Thanh Hà không thích hợp với không khí phim trường.
Huống chi, trước nàng đã mời Cố Thanh Hà đến xem nàng quay cảnh pháp y. Nhưng đối phương bảo bị cảm, không thích đám đông. Còn có bảo bối nhỏ trong nhà phải có người chăm, Cố Thanh Hà định giao cháu cho ông bà nhưng vẫn không chịu nổi.
“Ừm, sáng mai xuất phát sớm.” Cố Thanh Hà nói, thoáng nhìn qua Cố Tiểu Bảo đang giả vờ ngủ, “Tôi và Tiểu Bảo hai ngày không gặp cậu rồi. Tôi có thể không gặp nhưng con phải gặp cậu, con bé cứ rầm rầm rì rì, tôi dỗ hết nổi, tôi mệt.”
Cố Tiểu Bảo nằm trên giường, mẹ Hà nói xấu em, em nào có, em nào dám rầm rầm rì rì!
Nhưng Cố Thanh Hà lại dùng tay vỗ vỗ mông “công cụ nhỏ hình người”, Cố Tiểu Bảo rất hợp tác, khóc loạn lên.
Cố Thanh Hà sờ sờ đầu nhỏ Cố Tiểu Bảo, ý bảo em đừng khóc nữa, cứ sờ sờ đến khi em ngừng.
Cố Tiểu Bảo im ngay, em nheo mắt buồn ngủ. Em không muốn diễn với hai người này nữa, em muốn ngủ, em muốn ngày mai đi gặp mẹ yêu!
“Muốn gặp cậu nên mới thế, hai ngày cậu chưa về.” Cố Thanh Hà không nói lý do cô muốn dẫn Tiểu Bảo đến phim trường. Cô chỉ nói để Ngôn Trăn nhận ra mình là mẹ, một người mẹ thất trách nghiêm trọng.
Tâm trí Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà lôi kéo ngay. Nàng lập tức đồng ý việc Cố Thanh Hà mang theo Tiểu Bảo đến phim trường, cũng không nghĩ chuyện này có tiện hay không.
“Vậy mai cậu mang Tiểu Bảo đến. Lúc đó tôi cũng quay xong, sẽ cho Tiểu Bảo uống sữa. Tôi đoán ở nhà không còn nhiều sữa lắm.” Sau đó Ngôn Trăn phân phó đồ đạc để Cố Thanh Hà mang theo cho Tiểu Bảo. Nếu muộn thì phải ở lại khách sạn với nàng, không thể đem thiếu đồ của con nhỏ.
Cố Thanh Hà nghe, cẩn thận ghi nhớ.
Dù Ngôn Trăn không nói cô vẫn sẽ chuẩn bị kỹ. Bởi vì cô muốn ở cùng Ngôn Trăn.
“Vậy tôi cần mang gì?” Cố Thanh Hà đúng lúc bỏ một câu, sau đó ngước nhìn Ngôn Trăn.
Giọng cô cũng dịu đi nhiều, Ngôn Trăn có thể thấy thái độ Cố Thanh Hà thay đổi.
Ngôn Trăn mỉm cười: “Cậu mang cậu lại đây là được, tôi có đủ đồ cho cậu, những thứ khác không cần mang.”
Cố Thanh Hà hơi nhếch khoé miệng, nghe Ngôn Trăn nói mà tâm tình cũng tốt lên, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi chỉ cần cậu.”
Ngôn Trăn đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nghe. Nàng nhìn đồng hồ, đã 11 giờ hơn nên vội bảo người yêu ngủ sớm để ngày mai có tinh thần.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Ngôn Trăn ngọt ngào chui vào chăn, nghĩ về lời tâm tình của người yêu rồi chìm vào giấc ngủ yên bình.
Cố Thanh Hà cúp điện thoại, vẻ dịu dàng trên mặt thay bằng sự lạnh lùng.
Cô đứng dậy, chân trần xuống giường, mở máy tính bảng và tìm kiếm thông tin cần biết.
Cô không hề buồn ngủ.
Nói chính xác thì cô đang cực kỳ tỉnh táo. Dây thần kinh phản xạ mách bảo rằng ngày mai cô phải xác nhận một số điều.
Cô sẽ bóp chết bất cứ kẻ nào hoặc bất cứ điều gì uy hiếp đến nàng.
Không ai có thể cướp được người cô yêu nhất.
Ngôn Trăn chỉ thuộc về mình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.