Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 76: Bão tuyết
Nguyên Đại Mã
12/07/2020
"Hoa tam vĩ, mật hoa có thể dùng cho việc điều chế thuốc nước để vẽ trận pháp ma thuật hệ băng, cánh hoa mài thành bột có thể làm thuốc dẫn khi thực hiện thuật "Tia sương giá" để nâng cao sức mạnh pháp thuật..."
Laverne lấy tài liệu dạy học ra, đối chiếu với kiến thức trên đó, sau đó nó cắm đầu ghi lên cuốn sổ nhỏ của nó.
"Ừm, là nguyên liệu tương đối ôn hòa khi làm thuốc phép... Còn là đồ ăn yêu thích của một số động vật ma pháp ăn cỏ hệ băng..."
Ash nghe Laverne nói, chẳng biết tại sao cậu bỗng nhiên nghĩ đến thỏ tuyết bão tố. Đó là động vật ma pháp cỡ nhỏ mà bọn họ cần trong tiết học hôm nay. Bây giờ chúng vẫn chưa được chuyển đến nên mới làm trễ giờ học của bọn họ.
"Thỏ tuyết bão tố cũng thích ăn hoa tam vĩ hả?" Cậu hỏi.
"Để em xem." Laverne lật sách, ánh mắt nó nhanh chóng lướt qua những hàng chữ.
"Thích." Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau họ: "Hoa tam vĩ là một trong những loại thức ăn mà thỏ tuyết bão tố thích nhất."
Nghe thấy chủ nhân của giọng nói, Ash đứng lên, xoay người: "Thầy Dagmar."
Ông lão có mái tóc hoa râm, nụ cười thân thiết này chính là giáo viên môn tự chọn của Ash.
"Ngại quá, vừa rồi thầy đi ngang qua hai trò, vừa lúc nghe thấy hai trò nói chuyện." Ông nói: "Làm giáo viên lâu quá nên thầy trả lời theo thói quen."
Ông tới gần, cúi đầu xem xét khu vực hoa tam vĩ nhỏ bé: "Lát nữa thỏ tuyết bão tố được chuyển tới, chúng ta bắt đầu học cũng sẽ cần dùng tam vĩ hoa. Để bắt được thỏ tuyết bão tố thoắt ẩn thoắt hiện trong tuyết thì hoa tam vĩ là mồi nhử tốt nhất."
Ông hơi nheo mắt, nở một nụ cười kỳ lạ: "Hoa tam vĩ phối hợp với mật hoa tử cám sẽ tạo nên mùi hương đặc biệt có sức hấp dẫn trí mạng đối với thỏ tuyết bão tố."
Thật ra đó là một nụ cười rất bình thường, vẫn ôn hòa thân thiết như trước. Nhưng mà...
Ash nhíu mày, vào thời khắc này, cậu cảm thấy một chút cảm giác khó chịu và kỳ lạ từ thầy Dagmar.
Cậu không nói rõ được cảm giác là lạ ấy bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ bởi vì cậu mãi cảnh giác với sự nguy hiểm tiềm tàng, cho nên cậu nhìn cái gì cũng thấy khả nghi. Cậu tự giải thích như thế trong lòng, nhưng Ash vẫn lặng lẽ dẫn Laverne tới gần hướng của Quentin.
Dagmar dường như không phát hiện ra hành động nhỏ bé của Ash, ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, cảm thán: "Tính ra thì cũng đến lúc thỏ tuyết bão tố được chuyển tới rồi. May mà chúng ta vẫn còn thời gian, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là..."
Ông nghiêng đầu cười với Ash: "Bắt được một sinh vật ma pháp, vậy là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Ash căng thẳng, kỳ lạ! Thật sự kỳ lạ!
Cơ thể của cậu phản ứng nhanh hơn ý thức, cậu ôm Laverne nhảy tới bên cạnh Quentin: "Quentin! Cảnh giác!" Cậu quả quyết nói.
Ngay khi cậu dứt lời, một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ nơi xa.
Tiếng kêu đó quanh quẩn trên cánh đồng tuyết trập trùng, nó giống như là khởi nguồn rồi nhanh chóng lan ra xung quanh. Những tiếng ồn ào hợp lại với nhau, nhanh chóng lan về hướng bọn họ.
Hòa cùng tiếng người ồn ào là tiếng ầm ầm nặng nề điếc tai.
Mặt đất dường như cũng run rẩy trước âm thanh này.
"Đó là cái gì?" Laverne nép vào trong ngực Ash, quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng ồn, nó khó tin mở to mắt: "Bão tuyết?"
Từ không trung đến cánh đồng tuyết, mọi thứ trong tầm mắt đều là một màu trắng xóa, đường chân trời và phong cảnh vốn vẫn có thể quan sát trước đó trở nên mờ nhạt, giống như có một tấm màn che màu trắng khổng lồ bao phủ cả không gian này.
Trận bão tuyết cũng đang nhanh chóng tới gần bọn họ.
Đó là một trận bão tuyết đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không đến mức thảm họa, nhưng lại vô cùng khó giải quyết.
Đầu tiên, Ash lấy ra thiết bị luyện kim Nance cho cậu và kích hoạt nó, bao phủ bản thân, Laverne và Quentin dưới lá chắn phòng ngự. Cậu không biết liệu trong bão tuyết có nguy hiểm gì khác hay không nên chỉ có thể phòng ngừa sớm như thế này.
Đồng thời, ánh mắt cậu dừng trên người Dagmar đứng gần đó.
Chỉ có thể kết luận một điều, người thầy này thật sự có vấn đề.
Trận bão này chắc chắn là do thế lực sau lưng ông ta tạo ra!
Dagmar mỉm cười nhìn cậu: "Phát hiện ra rồi à? Đúng là một đứa trẻ nhạy bén." Ông ta nhún vai và nói, "Nhiều thỏ quá, vận chuyển quả thật phiền phức. Cho nên phải đến trễ một chút. Giống như thầy đã nói, vẫn còn thời gian, chúng ta có thể hoàn thành nội dung học hôm nay một cách hoàn hảo. Ash, trò phải tập trung, nghiêm túc nghe giảng đó."
Thỏ... Thỏ tuyết bão tố... Bão tuyết...
Trong tiếng "Ầm ầm" không ngừng tới gần, Ash nhớ trong sách giáo khoa đã từng giới thiệu về thỏ tuyết bão tố như thế này: Là động vật ma pháp hai hệ băng và gió, sức mạnh đơn thể nhỏ yếu, thuộc tầng chót trong chuỗi thức ăn trên cánh đồng tuyết. Nhưng khi chúng tập trung thành quần thể trong hoàn cảnh đặc biệt thì sẽ gây nên thay đổi tính chất từ thay đổi số lượng, tạo thành thiên tai bão tuyết. Thiên tai mạnh hay yếu thì phải xem số lượng là bao nhiêu.
Bởi vì đặc tính này, vùng đất phía Bắc còn có một truyền thống diệt thỏ. Thỏ tuyết bão tố có khả năng sinh sản cực mạnh, rất dễ sinh ra một đàn thỏ đầy hang, hình thành tai hoạ ngầm. Thế là người đất Bắc, bao gồm cả người bình thường đều sẽ dò xét phạm vi hoạt động của thỏ tuyết bão tố định kỳ, một khi phát hiện có số lượng vượt chỉ tiêu thì sẽ dứt khoát diệt thỏ, giảm số lượng đến một mức an toàn.
Ash chỉ suy nghĩ trong tích tắc, những manh mối vụn vặt nhanh chóng nối lại trong đầu cậu.
Sào huyệt tuyết yêu, tràn đầy nguyên tố pháp thuật hệ băng và hệ gió, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu hoàn cảnh đặc biệt.
Trận bão tuyết này là do đám thỏ tạo nên ư?
Vây rốt cuộc có bao nhiêu con thỏ? Làm sao để bảo đảm chúng không chạy lung tung khắp nơi mà ngoan ngoãn tập trung lại để hành động?
...
Là hoa tam vĩ và mật hoa tử cám!
Chắc chắn ở một nơi nào đó trong khu vực này có một biển hoa tam vĩ đã bị động tay động chân! Biển hoa tỏa ra mùi hương sẽ hấp dẫn bầy thỏ, làm chúng chạy hết sang hướng bên này! Bởi vậy nên mới tạo thành bão!
"Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh." Dagmar thấy ánh mắt Ash rơi trên bụi hoa tam vĩ thì biết Ash đã đoán được: "Nhưng mà trẻ con ngốc nghếch một chút thì đáng yêu hơn."
Ông ta nói xong thì bật cười, lui lại từng bước một, cho đến khi hòa thành một với trận bão tuyết đang kéo tới ở phía sau và biến mất.
Mà ba người Ash trốn trong lá chắn kiên cố cũng bị cuốn vào trong trận bão tuyết ùn ùn kéo tới, trong tầm mắt chỉ có một vùng trắng đục hỗn loạn.
"Lão già kia giở trò à?" Quentin khoanh tay, hỏi Ash: "Sao vừa rồi ngươi không ra lệnh cho ta bắt ông ta?"
Bởi vì chuyện này chắc chắn không thể do một mình Dagmar tạo nên, nơi này chắc chắn còn đồng bọn của ông ta.
Vì bão tuyết không thể tính là nguy hiểm đối với ba người họ, như vậy nguy hiểm thật sự nhất định vẫn chưa đến.
Yên lặng theo dõi sự thay đổi là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Ash không phân tích như thế cho gã, mà chỉ nói một câu vô cùng thực tế: "Anh không đánh lại ông ta."
Câu này khá là đau, sắc mặt Quentin tối sầm, phỉ nhổ bản thân ngàn lần vì chủ động nói chuyện với Ash.
"Ash, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Laverne chủ động nhảy ra khỏi ngực Ash, nó hơi căng thẳng kéo ống tay áo của Ash.
Lúc này bọn họ giống như bị kẹt ở đảo hoang, xung quanh đảo hoang là một vùng sương mù, ngoại trừ tiếng rít bén nhọn của gió lạnh ra thì chẳng nghe thấy gì cả. Trong khoảnh khắc nó khiến người ta cảm thấy nơi này chỉ còn lại ảo giác của họ.
Cảm giác cô độc và cảm giác sợ hãi sinh ra một cách tự nhiên.
"Còn các giáo viên khác..." Ash định an ủi Laverne.
Laverne cắn răng, ngắt lời cậu: "Các giáo viên khác có đáng tin không?"
Ash dừng lại, cậu biết Laverne đang nghĩ đến Dagmar vừa rồi.
Cậu mở miệng, nhưng lại không có cách nào đảm bảo với Laverne rằng các giáo viên khác đều đáng tin. Ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhịn được mà nghi ngờ vô căn cứ, liệu còn có giáo viên nào khác tham gia sự kiện lần này không.
Làm sao để tập hợp thỏ tuyết? Làm sao để vận chuyển chúng đến vương thành? Làm thế nào để giấu giếm học viện? Tong đó có bao nhiêu thế lực tham gia?
Mục đích cuối cùng của họ khi tạo nên trận bão tuyết to lớn này là gì?
Từng câu hỏi một lướt qua trong đầu cậu, nhưng rất nhanh cậu đã không còn thời gian để suy nghĩ những vấn đề này.
Nguồn gốc của bão tuyết là bầy thỏ tuyết bão tố khổng lồ chạy như điên, chúng phá tan mọi rào cản, cuối cùng chúng đã tới chỗ bọn họ.
Thỏ tuyết bão tố trưởng thành cũng chỉ lớn cỡ chó con, lông mềm như nhung, bề ngoài vừa nhỏ yếu vừa đáng yêu, nhìn là biết sờ rất đã. Đó là hình thái bình thường của thỏ.
Mà đám thỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong bão tuyết là thỏ đã bị hoa tam vĩ và mật hoa tử cám hấp dẫn đến nổi điên.
Từng cặp mắt trợn to đỏ ngầu xông tới trong gió lốc.
Chúng nó nhanh chóng va chạm với lá chắn pháp thuật của ba người Ash.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Trắng như những quả bóng tuyết nhưng cứng rắn như đá, mà còn là hòn đá được phù phép có thể phá hủy lớp phòng ngự, chúng liên tục đập mạnh vào lá chắn.
Một con hai con thì còn ổn, nhưng cả bầy thỏ khổng lồ thì không, lá chắn đã chấn động sắp vỡ.
"Cứ tiếp tục như vậy thì không được." Ash nhíu mày: "Chúng ta nằm ngay trên đường mà bọn nó phải đi qua." Cậu đã ý thức được điều này, chỉ sợ biển hoa bị giở trò nằm ở một nơi nào đó ngay sau lưng họ.
Mới vừa rồi là yên lặng theo dõi sự thay đổi, bây giờ đã đoán được tình hình, đương nhiên là nên hành động.
"Chúng ta đi sang bên trái." Cậu nghĩ đến địa hình xung quanh, sau đó quyết định. Cần tránh khỏi đường bầy thỏ phải đi qua.
Thế nhưng bầy thỏ tập trung dày đặc, bọn họ còn phải mang theo lá chắn, quả thật khó mà đi được.
"Quentin, anh và tôi đi ra mở đường." Ash nói xong thì đưa tay vuốt tóc Laverne, nghiêm túc căn dặn: " Laverne, em đi theo sau bọn anh, phải theo sát, đừng mất tập trung, được không?"
Laverne mở to hai mắt: "Anh không ở với em sao?"
"Một mình anh ta không giải quyết được." Ash chỉ vào Quentin.
Quentin phẫn nộ, nhưng khi thấy bầy thỏ nổi điên lít nha lít nhít bên ngoài, gã không thể không nhịn... Ash nói không sai, không có thêm người giúp đỡ phối hợp, một mình gã rất khó giải quyết.
"Nhưng anh chỉ là phù thủy!" Laverne sốt ruột: "Mà còn là phù thủy tập sự nữa!"
Ash lại vuốt tóc của nó: "Không sao. Nếu mệt anh sẽ vào lá chắn, cho nên Laverne, em nhất định phải bắt kịp."
Dứt lời, không đợi Laverne giữ lại, cậu đã đi ra khỏi phạm vi lá chắn cùng Quentin.
Đối đầu trực tiếp đối với đám thỏ điên cuồng.
Dù cơ thể của những con thỏ này vừa nhỏ vừa mềm, nhưng giờ phút này khi chúng tập hợp thành quần thể, trên cơ thể mỗi một con đều có sức mạnh của hệ băng và gió, lớp lông lạnh lẽo cứng rắn, rất giống những cục băng.
Những cục băng này đập vào Ash và Quentin từ bốn phương tám hướng, sau lưng hai người là lá chắn, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, khó khăn mở ra một con đường bằng cơ thể mạnh mẽ và nhanh nhẹn của mình.
Laverne vừa chăm chú đi sau lưng họ, dẫn lá chắn di chuyển theo. Vừa sốc trước sức mạnh và sự linh hoạt sánh ngang quỷ hút máu của Ash.
Anh, anh ấy mạnh vậy sao?
Thảo nào tất cả mọi người trong học viện đều nói thầy Zekks cực kỳ thích Ash!
Quentin cũng rất buồn bực.
Gã phát hiện sức mạnh của Ash đã tăng lên rất nhiều so với lần đầu hai người gặp nhau trên đài nguyên.
Rõ ràng là một con người! Chỉ là một con người!
Vậy mà vào giờ phút này lại có thể sánh vai với gã?
Điều khiến gã thấy ghét hơn nữa là bây giờ gã phải phối hợp với con người, phải giao phó sự an toàn ở một bên cho con người! Phải tin vào con người!
Vô cùng nhục nhã!
Đừng để gã biết chuyện này là do ai gây ra! Khuôn mặt của Quentin trở nên dữ tợn, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người này!
Laverne lấy tài liệu dạy học ra, đối chiếu với kiến thức trên đó, sau đó nó cắm đầu ghi lên cuốn sổ nhỏ của nó.
"Ừm, là nguyên liệu tương đối ôn hòa khi làm thuốc phép... Còn là đồ ăn yêu thích của một số động vật ma pháp ăn cỏ hệ băng..."
Ash nghe Laverne nói, chẳng biết tại sao cậu bỗng nhiên nghĩ đến thỏ tuyết bão tố. Đó là động vật ma pháp cỡ nhỏ mà bọn họ cần trong tiết học hôm nay. Bây giờ chúng vẫn chưa được chuyển đến nên mới làm trễ giờ học của bọn họ.
"Thỏ tuyết bão tố cũng thích ăn hoa tam vĩ hả?" Cậu hỏi.
"Để em xem." Laverne lật sách, ánh mắt nó nhanh chóng lướt qua những hàng chữ.
"Thích." Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau họ: "Hoa tam vĩ là một trong những loại thức ăn mà thỏ tuyết bão tố thích nhất."
Nghe thấy chủ nhân của giọng nói, Ash đứng lên, xoay người: "Thầy Dagmar."
Ông lão có mái tóc hoa râm, nụ cười thân thiết này chính là giáo viên môn tự chọn của Ash.
"Ngại quá, vừa rồi thầy đi ngang qua hai trò, vừa lúc nghe thấy hai trò nói chuyện." Ông nói: "Làm giáo viên lâu quá nên thầy trả lời theo thói quen."
Ông tới gần, cúi đầu xem xét khu vực hoa tam vĩ nhỏ bé: "Lát nữa thỏ tuyết bão tố được chuyển tới, chúng ta bắt đầu học cũng sẽ cần dùng tam vĩ hoa. Để bắt được thỏ tuyết bão tố thoắt ẩn thoắt hiện trong tuyết thì hoa tam vĩ là mồi nhử tốt nhất."
Ông hơi nheo mắt, nở một nụ cười kỳ lạ: "Hoa tam vĩ phối hợp với mật hoa tử cám sẽ tạo nên mùi hương đặc biệt có sức hấp dẫn trí mạng đối với thỏ tuyết bão tố."
Thật ra đó là một nụ cười rất bình thường, vẫn ôn hòa thân thiết như trước. Nhưng mà...
Ash nhíu mày, vào thời khắc này, cậu cảm thấy một chút cảm giác khó chịu và kỳ lạ từ thầy Dagmar.
Cậu không nói rõ được cảm giác là lạ ấy bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ bởi vì cậu mãi cảnh giác với sự nguy hiểm tiềm tàng, cho nên cậu nhìn cái gì cũng thấy khả nghi. Cậu tự giải thích như thế trong lòng, nhưng Ash vẫn lặng lẽ dẫn Laverne tới gần hướng của Quentin.
Dagmar dường như không phát hiện ra hành động nhỏ bé của Ash, ông ngẩng đầu nhìn về phía xa, cảm thán: "Tính ra thì cũng đến lúc thỏ tuyết bão tố được chuyển tới rồi. May mà chúng ta vẫn còn thời gian, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là..."
Ông nghiêng đầu cười với Ash: "Bắt được một sinh vật ma pháp, vậy là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Ash căng thẳng, kỳ lạ! Thật sự kỳ lạ!
Cơ thể của cậu phản ứng nhanh hơn ý thức, cậu ôm Laverne nhảy tới bên cạnh Quentin: "Quentin! Cảnh giác!" Cậu quả quyết nói.
Ngay khi cậu dứt lời, một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ nơi xa.
Tiếng kêu đó quanh quẩn trên cánh đồng tuyết trập trùng, nó giống như là khởi nguồn rồi nhanh chóng lan ra xung quanh. Những tiếng ồn ào hợp lại với nhau, nhanh chóng lan về hướng bọn họ.
Hòa cùng tiếng người ồn ào là tiếng ầm ầm nặng nề điếc tai.
Mặt đất dường như cũng run rẩy trước âm thanh này.
"Đó là cái gì?" Laverne nép vào trong ngực Ash, quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng ồn, nó khó tin mở to mắt: "Bão tuyết?"
Từ không trung đến cánh đồng tuyết, mọi thứ trong tầm mắt đều là một màu trắng xóa, đường chân trời và phong cảnh vốn vẫn có thể quan sát trước đó trở nên mờ nhạt, giống như có một tấm màn che màu trắng khổng lồ bao phủ cả không gian này.
Trận bão tuyết cũng đang nhanh chóng tới gần bọn họ.
Đó là một trận bão tuyết đột nhiên xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không đến mức thảm họa, nhưng lại vô cùng khó giải quyết.
Đầu tiên, Ash lấy ra thiết bị luyện kim Nance cho cậu và kích hoạt nó, bao phủ bản thân, Laverne và Quentin dưới lá chắn phòng ngự. Cậu không biết liệu trong bão tuyết có nguy hiểm gì khác hay không nên chỉ có thể phòng ngừa sớm như thế này.
Đồng thời, ánh mắt cậu dừng trên người Dagmar đứng gần đó.
Chỉ có thể kết luận một điều, người thầy này thật sự có vấn đề.
Trận bão này chắc chắn là do thế lực sau lưng ông ta tạo ra!
Dagmar mỉm cười nhìn cậu: "Phát hiện ra rồi à? Đúng là một đứa trẻ nhạy bén." Ông ta nhún vai và nói, "Nhiều thỏ quá, vận chuyển quả thật phiền phức. Cho nên phải đến trễ một chút. Giống như thầy đã nói, vẫn còn thời gian, chúng ta có thể hoàn thành nội dung học hôm nay một cách hoàn hảo. Ash, trò phải tập trung, nghiêm túc nghe giảng đó."
Thỏ... Thỏ tuyết bão tố... Bão tuyết...
Trong tiếng "Ầm ầm" không ngừng tới gần, Ash nhớ trong sách giáo khoa đã từng giới thiệu về thỏ tuyết bão tố như thế này: Là động vật ma pháp hai hệ băng và gió, sức mạnh đơn thể nhỏ yếu, thuộc tầng chót trong chuỗi thức ăn trên cánh đồng tuyết. Nhưng khi chúng tập trung thành quần thể trong hoàn cảnh đặc biệt thì sẽ gây nên thay đổi tính chất từ thay đổi số lượng, tạo thành thiên tai bão tuyết. Thiên tai mạnh hay yếu thì phải xem số lượng là bao nhiêu.
Bởi vì đặc tính này, vùng đất phía Bắc còn có một truyền thống diệt thỏ. Thỏ tuyết bão tố có khả năng sinh sản cực mạnh, rất dễ sinh ra một đàn thỏ đầy hang, hình thành tai hoạ ngầm. Thế là người đất Bắc, bao gồm cả người bình thường đều sẽ dò xét phạm vi hoạt động của thỏ tuyết bão tố định kỳ, một khi phát hiện có số lượng vượt chỉ tiêu thì sẽ dứt khoát diệt thỏ, giảm số lượng đến một mức an toàn.
Ash chỉ suy nghĩ trong tích tắc, những manh mối vụn vặt nhanh chóng nối lại trong đầu cậu.
Sào huyệt tuyết yêu, tràn đầy nguyên tố pháp thuật hệ băng và hệ gió, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu hoàn cảnh đặc biệt.
Trận bão tuyết này là do đám thỏ tạo nên ư?
Vây rốt cuộc có bao nhiêu con thỏ? Làm sao để bảo đảm chúng không chạy lung tung khắp nơi mà ngoan ngoãn tập trung lại để hành động?
...
Là hoa tam vĩ và mật hoa tử cám!
Chắc chắn ở một nơi nào đó trong khu vực này có một biển hoa tam vĩ đã bị động tay động chân! Biển hoa tỏa ra mùi hương sẽ hấp dẫn bầy thỏ, làm chúng chạy hết sang hướng bên này! Bởi vậy nên mới tạo thành bão!
"Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh." Dagmar thấy ánh mắt Ash rơi trên bụi hoa tam vĩ thì biết Ash đã đoán được: "Nhưng mà trẻ con ngốc nghếch một chút thì đáng yêu hơn."
Ông ta nói xong thì bật cười, lui lại từng bước một, cho đến khi hòa thành một với trận bão tuyết đang kéo tới ở phía sau và biến mất.
Mà ba người Ash trốn trong lá chắn kiên cố cũng bị cuốn vào trong trận bão tuyết ùn ùn kéo tới, trong tầm mắt chỉ có một vùng trắng đục hỗn loạn.
"Lão già kia giở trò à?" Quentin khoanh tay, hỏi Ash: "Sao vừa rồi ngươi không ra lệnh cho ta bắt ông ta?"
Bởi vì chuyện này chắc chắn không thể do một mình Dagmar tạo nên, nơi này chắc chắn còn đồng bọn của ông ta.
Vì bão tuyết không thể tính là nguy hiểm đối với ba người họ, như vậy nguy hiểm thật sự nhất định vẫn chưa đến.
Yên lặng theo dõi sự thay đổi là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Ash không phân tích như thế cho gã, mà chỉ nói một câu vô cùng thực tế: "Anh không đánh lại ông ta."
Câu này khá là đau, sắc mặt Quentin tối sầm, phỉ nhổ bản thân ngàn lần vì chủ động nói chuyện với Ash.
"Ash, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Laverne chủ động nhảy ra khỏi ngực Ash, nó hơi căng thẳng kéo ống tay áo của Ash.
Lúc này bọn họ giống như bị kẹt ở đảo hoang, xung quanh đảo hoang là một vùng sương mù, ngoại trừ tiếng rít bén nhọn của gió lạnh ra thì chẳng nghe thấy gì cả. Trong khoảnh khắc nó khiến người ta cảm thấy nơi này chỉ còn lại ảo giác của họ.
Cảm giác cô độc và cảm giác sợ hãi sinh ra một cách tự nhiên.
"Còn các giáo viên khác..." Ash định an ủi Laverne.
Laverne cắn răng, ngắt lời cậu: "Các giáo viên khác có đáng tin không?"
Ash dừng lại, cậu biết Laverne đang nghĩ đến Dagmar vừa rồi.
Cậu mở miệng, nhưng lại không có cách nào đảm bảo với Laverne rằng các giáo viên khác đều đáng tin. Ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhịn được mà nghi ngờ vô căn cứ, liệu còn có giáo viên nào khác tham gia sự kiện lần này không.
Làm sao để tập hợp thỏ tuyết? Làm sao để vận chuyển chúng đến vương thành? Làm thế nào để giấu giếm học viện? Tong đó có bao nhiêu thế lực tham gia?
Mục đích cuối cùng của họ khi tạo nên trận bão tuyết to lớn này là gì?
Từng câu hỏi một lướt qua trong đầu cậu, nhưng rất nhanh cậu đã không còn thời gian để suy nghĩ những vấn đề này.
Nguồn gốc của bão tuyết là bầy thỏ tuyết bão tố khổng lồ chạy như điên, chúng phá tan mọi rào cản, cuối cùng chúng đã tới chỗ bọn họ.
Thỏ tuyết bão tố trưởng thành cũng chỉ lớn cỡ chó con, lông mềm như nhung, bề ngoài vừa nhỏ yếu vừa đáng yêu, nhìn là biết sờ rất đã. Đó là hình thái bình thường của thỏ.
Mà đám thỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong bão tuyết là thỏ đã bị hoa tam vĩ và mật hoa tử cám hấp dẫn đến nổi điên.
Từng cặp mắt trợn to đỏ ngầu xông tới trong gió lốc.
Chúng nó nhanh chóng va chạm với lá chắn pháp thuật của ba người Ash.
"Ầm ầm ầm ầm..."
Trắng như những quả bóng tuyết nhưng cứng rắn như đá, mà còn là hòn đá được phù phép có thể phá hủy lớp phòng ngự, chúng liên tục đập mạnh vào lá chắn.
Một con hai con thì còn ổn, nhưng cả bầy thỏ khổng lồ thì không, lá chắn đã chấn động sắp vỡ.
"Cứ tiếp tục như vậy thì không được." Ash nhíu mày: "Chúng ta nằm ngay trên đường mà bọn nó phải đi qua." Cậu đã ý thức được điều này, chỉ sợ biển hoa bị giở trò nằm ở một nơi nào đó ngay sau lưng họ.
Mới vừa rồi là yên lặng theo dõi sự thay đổi, bây giờ đã đoán được tình hình, đương nhiên là nên hành động.
"Chúng ta đi sang bên trái." Cậu nghĩ đến địa hình xung quanh, sau đó quyết định. Cần tránh khỏi đường bầy thỏ phải đi qua.
Thế nhưng bầy thỏ tập trung dày đặc, bọn họ còn phải mang theo lá chắn, quả thật khó mà đi được.
"Quentin, anh và tôi đi ra mở đường." Ash nói xong thì đưa tay vuốt tóc Laverne, nghiêm túc căn dặn: " Laverne, em đi theo sau bọn anh, phải theo sát, đừng mất tập trung, được không?"
Laverne mở to hai mắt: "Anh không ở với em sao?"
"Một mình anh ta không giải quyết được." Ash chỉ vào Quentin.
Quentin phẫn nộ, nhưng khi thấy bầy thỏ nổi điên lít nha lít nhít bên ngoài, gã không thể không nhịn... Ash nói không sai, không có thêm người giúp đỡ phối hợp, một mình gã rất khó giải quyết.
"Nhưng anh chỉ là phù thủy!" Laverne sốt ruột: "Mà còn là phù thủy tập sự nữa!"
Ash lại vuốt tóc của nó: "Không sao. Nếu mệt anh sẽ vào lá chắn, cho nên Laverne, em nhất định phải bắt kịp."
Dứt lời, không đợi Laverne giữ lại, cậu đã đi ra khỏi phạm vi lá chắn cùng Quentin.
Đối đầu trực tiếp đối với đám thỏ điên cuồng.
Dù cơ thể của những con thỏ này vừa nhỏ vừa mềm, nhưng giờ phút này khi chúng tập hợp thành quần thể, trên cơ thể mỗi một con đều có sức mạnh của hệ băng và gió, lớp lông lạnh lẽo cứng rắn, rất giống những cục băng.
Những cục băng này đập vào Ash và Quentin từ bốn phương tám hướng, sau lưng hai người là lá chắn, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, khó khăn mở ra một con đường bằng cơ thể mạnh mẽ và nhanh nhẹn của mình.
Laverne vừa chăm chú đi sau lưng họ, dẫn lá chắn di chuyển theo. Vừa sốc trước sức mạnh và sự linh hoạt sánh ngang quỷ hút máu của Ash.
Anh, anh ấy mạnh vậy sao?
Thảo nào tất cả mọi người trong học viện đều nói thầy Zekks cực kỳ thích Ash!
Quentin cũng rất buồn bực.
Gã phát hiện sức mạnh của Ash đã tăng lên rất nhiều so với lần đầu hai người gặp nhau trên đài nguyên.
Rõ ràng là một con người! Chỉ là một con người!
Vậy mà vào giờ phút này lại có thể sánh vai với gã?
Điều khiến gã thấy ghét hơn nữa là bây giờ gã phải phối hợp với con người, phải giao phó sự an toàn ở một bên cho con người! Phải tin vào con người!
Vô cùng nhục nhã!
Đừng để gã biết chuyện này là do ai gây ra! Khuôn mặt của Quentin trở nên dữ tợn, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.