Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Chương 112: Biển sao
Nguyên Đại Mã
12/07/2020
Sau khi bốn người tiến vào tháp vương tọa, cánh cửa to lớn đóng lại.
Trong cửa là tầng một của tháp phù thủy khổng lồ.
Mái vòm cao, không gian rộng mở bao la, xung quanh đều là ngôi sao lấp lánh sống động như thật, khiến người ta cảm thấy như chìm vào vũ trụ mênh mông.
Nance và Sigourney đứng dưới ngân hà chuyển động quen thuộc hoài niệm nhìn quanh hai bên.
"Chớp mắt đã qua mười năm." Nance cảm khái: "Thế mà ta đã tận tụy làm việc cho hiệp hội phù thủy lâu đến vậy."
"Mặt mũi ông đâu?" Sigourney tức giận nhắc nhở ông: "Phần lớn là do tôi giúp ông làm đấy."
Nance giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cảm thán: "Không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại đứng ở đây lần nữa."
Sắc mặt Thomason đi theo sau ông rất khó coi, ông ta nói bằng giọng điệu không mấy tốt lành: "Đây cũng sẽ là lần cuối cùng ông đứng ở đây."
Nance nghiêng đầu nhìn ông ta, nói một cách nhã nhặn: "Người già phải ôn hòa một chút. Ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sao lại nghĩ quẩn đến đoạt cái tháp này?" Ông ra vẻ đau đớn lắc đầu: "Nếu không phải vì cái tên không biết tranh đua nhà ta thì ta đã bỏ mặc tất cả rồi."
Thomason cười khẩy nhìn ông, vẻ mặt như đang nói cứ làm bộ làm tịch tiếp đi.
Nance thật sự rất muốn về hưu dưỡng lão mỗi ngày rất bất đắc dĩ, sao lại không tin ông chứ?
"Thật ra các người chỉ cần kiên nhẫn một chút, đợi một khoảng thời gian nữa chắc ta đã có thể yên tâm giao tên chúa phiền phức nhà ta cho những người khác rồi." Nance lặng lẽ liếc Sigourney, nói với giọng chân thành: "Khi nào xong chuyện, ta sẽ từ chức không làm nữa, trở về nhà. Đến lúc đó các người muốn phân chia tháp thứ ba ra sao chẳng được, cần gì phải làm rắc rối như vậy?"
Sigourney: "..."
Không biết tranh đua?
Chúa phiền phức?
Tốt lắm, mới mấy tháng không gặp mà lão già này càng ngày càng to gan.
Nể tình bây giờ có kẻ địch ở trước mặt...
Gương mặt của Sigourney không có cảm xúc, anh chỉ dùng đôi mắt sắc bén như dao đục khoét Nance một phen.
Nance rợn cả người, sắc mặt cứng đờ, tiêu rồi, ông hơi đắc ý quá rồi.
Còn Thomason vẫn cười khẩy: "Rắc rối? Không, không rắc rối chút nào cả." Ông ta nhìn thấy vẻ mặt bất chợt cứng đờ của Nance, trái tim dao động do sự xuất hiện đột ngột của Sigourney gây ra cũng dần dần trở nên cứng cỏi: "Tại sao ta phải chờ? Ngày hôm nay ta có thể giúp ông về nhà dưỡng lão!"
Nance sờ sờ gương mặt dù già vẫn đẹp lão của mình, sau đó ông lại nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Thomason và nhếch miệng: "Rõ ràng ông già hơn ta mà. Ông nói như ông còn trẻ trung lắm vậy."
Sắc mặt Thomason đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khi ông ta đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói tang thương xa xăm vang lên từ bầu trời sao xung quanh họ cắt ngang lời Thomason.
Nhưng ông ta hoàn toàn không dám nổi giận với giọng nói không có mắt bỗng dưng xuất hiện này.
Bởi vì giọng nói này thuộc về Vương Tọa Rực Rỡ – Horsey Reinhardt.
Mười ba Vương Tọa trong hiệp hội phù thủy không thường lộ diện trong lãnh địa. Quyền quản lý lãnh địa được chia cho tháp phù thủy dưới trướng, mà họ thì sẽ truy tìm lý tưởng của thế giới, tìm kiếm cơ hội phá vỡ giới hạn vương tọa.
Nhưng họ không lộ diện không có nghĩa là sự tồn tại của họ mờ nhạt trên Ilov.
Trong thế giới phù thủy đặt sức mạnh lên trên hết, mười ba Vương Tọa như là bánh răng quan trọng nhất để hiệp hội phù thủy có thể thống trị cai quản nền trật tự như con quái vật khổng lồ của Ilov tiếp tục vận chuyển.
Horsey Reinhardt rất ít khi xuất hiện, cho dù trước đây không lâu Thomason là phù thủy tự do, nhưng khi giọng nói này vang lên ông ta lập tức nhận ra nó thuộc về ai.
Giọng nói này gọi tên ông ta và Nance.
"Người hộ tang tinh tú – ông Thomason và hộ vệ Kiara. Người dệt vận mệnh – ông Nance và hộ vệ Trăng Đỏ. Dưới sự chứng kiến của ta – Vương Tọa Rực Rỡ Horsey Reinhardt, các ngươi sẽ hoàn thành một cuộc chiến công bằng tuyệt đối để giành quyền sơ hữu tháp phù thủy thứ ba dưới tháp vương tọa."
"Vì vinh quang của điện hạ." Nance và Thomason đồng thời hành lễ và nói.
Sigourney và thú nhân loài mèo Kiara cũng hành lễ theo.
"Mời đến giữa sân." Khi Horsey lên tiếng, ngôi sao dưới chân họ hội tụ thành một dòng sông, ngọn sóng nâng lấy bàn chân của họ, trong thoáng chốc bốn người đã đến giữa sân, hai phe đứng đối diện cách nhau một khoảng.
"Nơi này là Biển Sao, tinh tú sẽ trở thành sức mạnh của các ngươi." Giọng của Vương Tọa Horsey vang vọng trong không gian rộng lớn: "Tháp thứ ba chắc chắn sẽ thuộc về người hiểu rõ điều huyền bí của tinh tú."
Câu nói này giống như là một lời nhắc nhở.
Nhưng Horsey không nhiều lời nữa, ông nói thẳng: "Bây giờ ta tuyên bố, cuộc quyết đấu bắt đầu."
Ngay khi ông dứt lời, trong không gian rộng lớn bỗng nhiên có những bức tường ánh sáng mọc lên, chúng đan vào nhau ngang dọc hình thành một mê cung khổng lồ phức tạp, Thomason và hộ vệ của ông ta bị bao vây ở trung tâm mê cung, mà ở lối vào mê cung...
Nance làm phép biến ra hai cái ghế dựa từ những vì sao, ông và Sigourney thong thả nằm lên đó.
Ngoài cửa.
"Rất nhiều người nói rằng ngài Nance có thể thắng cuộc chiến đoạt tháp năm đó là nhờ cả vào Sigourney." Mon thì thầm với Ash: "Thật ra không hẳn là vậy."
"Lúc đầu, trong cuộc chiến giữa những người khiêu chiến thì đúng là Sigourney ra tay thật, cậu ta áp đảo mọi người, giành được vé vào vòng trong. Nhưng khi tiếp tục khiêu chiến chủ nhân tháp ban đầu với tư cách là người đứng đầu thì là ngài Nance đích thân ra tay."
Mon nói: "Nơi này là vương thành Rực Rỡ có nền chiêm tinh phát triển, chủ nhân tháp phù thủy sẽ không chỉ được lựa chọn chỉ vì sức mạnh tay chân."
Anh ta chỉ về phía tháp vương tọa: "Nơi họ vừa đi vào có tên là Biển Sao. Khi ở trong đó, ai hiểu tinh tú càng sâu sắc, càng rõ ràng, càng chính xác thì càng mạnh."
"Một phù thủy áo bào trắng hệ nguyên tố cũng không đánh lại một phù thủy cấp cao hệ chiêm tinh trong Biển Sao."
Ash thì thào: "Trong Biển Sao, hai bên sẽ thi xem ai hiểu rõ về quy tắc của tinh tú hơn đúng không chú?"
"Có thể nói là vậy." Mon nói: "Nhưng vẫn có nhân tố hạn chế ở phương diện khác. Ví dụ như thuốc phép, thiết bị luyện kim, trận pháp cũng có thể là công cụ gian lận. Cũng ví dụ như hộ vệ..." Anh ta bật cười: "Đa số hộ vệ là sinh vật ma pháp, bẩm sinh đã có sức mạnh trong huyết thống, không bị quy tắc giới hạn, phần lớn sức mạnh cơ bắp của hộ vệ cũng cực kỳ mạnh mẽ. Trong Biển Sao, họ không cần sử dụng sức mạnh tinh tú thì cũng có được sức mạnh đáng sợ, thậm chí có thể thay đổi tình thế trận chiến."
Anh ta nói: "Sigourney chính là công cụ gian lận đủ để thay đổi tình thế trận chiến. Cho nên mới có nhiều người tìm cách cản cậu ta ở ngoài như vậy."
Ash cũng bật cười: "Nhưng trên thực tế những điều họ làm đều vô ích đúng không chú? Dù không có Sigourney, ngài Nance cũng có thể tự giải quyết cuộc chiến đoạt tháp này."
Mon vỗ vỗ vai cậu: "Đương nhiên. Cậu biết vì sao ngài Nance được xưng là người dệt vận mệnh không?"
Một khi lên tới phù thủy áo bào đen, phù thủy sẽ có lãnh địa và danh hiệu cho riêng mình.
Danh hiệu của ngài Nance chính là người dệt vận mệnh.
Ash chần chờ suy đoán căn cứ ý trên mặt chữ: "Vì ngài Nance có thể thao túng vận mệnh của người khác ạ?"
Mon không nói đúng hay sai, chỉ nói một cách sâu xa: "Lồng giam kiên cố nhất trên thế giới là lồng giam vận mệnh."
Ash chớp mắt mấy cái như có điều suy nghĩ.
Cook mới quen ở một bên còn đắm chìm trong dung mạo của Trăng Đỏ, anh ta còn lẩm bẩm một mình như lên cơn: "Rõ ràng tôi đã gặp ngài ấy trên báo... Hình trên báo đúng là lừa gạt. Trời ạ, sao người thật có thể đẹp tới như thế..."
Anh ta thậm chí vứt tiền cược của mình lên tận chín tầng mây.
Đương nhiên, dù anh ta không quên thì có lẽ Cook cũng sẽ không bi quan hối hận như ban đầu.
Dù sao Trăng Đỏ đã đến rồi.
Mà ngày càng nhiều người tham gia trận cá cược này không thể giữ bình tĩnh nổi vào giờ phút này.
Họ hốt hoảng y chang Cook lúc nãy, ước gì có thể bay đến cửa sòng bạc cửa để đặt cược lần nữa.
Mà giờ khắc này cửa lớn của tháp phù thủy đã đóng, sòng bạc cũng đóng lại ván cược.
Tiền đặt cược không thể nào sửa đổi, cũng không thể nào đặt cược lại.
Mọi thứ đã xác định.
Tiếng thở dài đau đớn vang lên xung quanh, có người bỏ ra số tiền lớn thậm chí còn kêu rên.
Sợ là phải táng gia bại sản rồi QvQ
Cực kỳ muốn leo lên trên tháp vương tọa rồi nhảy xuống cho rồi.
Câu kẻ vui người buồn cũng được áp dụng trong trường hợp này.
Những người giống Evan và Elena, giống Anjar và Laverne cùng những người bạn bất chấp tất cả vét hết túi tiền ủng hộ ngài Nance, giờ phút này họ đều nhảy cẫng hoan hô vì Sigourney đã bình an trở về, vì túi tiền sắp sửa phồng to vô số lần của họ.
Ash cong khóe môi lắng nghe tiếng reo hò và cả tiếng kêu rên.
Sigourney vừa xuất hiện là đã có nhiều người chắc cú về kết quả cuối cùng của cuộc chiến đoạt tháp này rồi.
Cậu rất muốn để Sigourney tới đây nghe một chút.
Rằng có rất nhiều người cực kỳ tin tưởng sức mạnh của anh từ sâu trong tiềm thức đến như vậy.
Ừm...
Trái lại, ngài Nance trong suy nghĩ của mọi người thật sự là...
Ash lấy tay che miệng, ho nhẹ một tiếng.
Trong cửa là tầng một của tháp phù thủy khổng lồ.
Mái vòm cao, không gian rộng mở bao la, xung quanh đều là ngôi sao lấp lánh sống động như thật, khiến người ta cảm thấy như chìm vào vũ trụ mênh mông.
Nance và Sigourney đứng dưới ngân hà chuyển động quen thuộc hoài niệm nhìn quanh hai bên.
"Chớp mắt đã qua mười năm." Nance cảm khái: "Thế mà ta đã tận tụy làm việc cho hiệp hội phù thủy lâu đến vậy."
"Mặt mũi ông đâu?" Sigourney tức giận nhắc nhở ông: "Phần lớn là do tôi giúp ông làm đấy."
Nance giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cảm thán: "Không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại đứng ở đây lần nữa."
Sắc mặt Thomason đi theo sau ông rất khó coi, ông ta nói bằng giọng điệu không mấy tốt lành: "Đây cũng sẽ là lần cuối cùng ông đứng ở đây."
Nance nghiêng đầu nhìn ông ta, nói một cách nhã nhặn: "Người già phải ôn hòa một chút. Ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sao lại nghĩ quẩn đến đoạt cái tháp này?" Ông ra vẻ đau đớn lắc đầu: "Nếu không phải vì cái tên không biết tranh đua nhà ta thì ta đã bỏ mặc tất cả rồi."
Thomason cười khẩy nhìn ông, vẻ mặt như đang nói cứ làm bộ làm tịch tiếp đi.
Nance thật sự rất muốn về hưu dưỡng lão mỗi ngày rất bất đắc dĩ, sao lại không tin ông chứ?
"Thật ra các người chỉ cần kiên nhẫn một chút, đợi một khoảng thời gian nữa chắc ta đã có thể yên tâm giao tên chúa phiền phức nhà ta cho những người khác rồi." Nance lặng lẽ liếc Sigourney, nói với giọng chân thành: "Khi nào xong chuyện, ta sẽ từ chức không làm nữa, trở về nhà. Đến lúc đó các người muốn phân chia tháp thứ ba ra sao chẳng được, cần gì phải làm rắc rối như vậy?"
Sigourney: "..."
Không biết tranh đua?
Chúa phiền phức?
Tốt lắm, mới mấy tháng không gặp mà lão già này càng ngày càng to gan.
Nể tình bây giờ có kẻ địch ở trước mặt...
Gương mặt của Sigourney không có cảm xúc, anh chỉ dùng đôi mắt sắc bén như dao đục khoét Nance một phen.
Nance rợn cả người, sắc mặt cứng đờ, tiêu rồi, ông hơi đắc ý quá rồi.
Còn Thomason vẫn cười khẩy: "Rắc rối? Không, không rắc rối chút nào cả." Ông ta nhìn thấy vẻ mặt bất chợt cứng đờ của Nance, trái tim dao động do sự xuất hiện đột ngột của Sigourney gây ra cũng dần dần trở nên cứng cỏi: "Tại sao ta phải chờ? Ngày hôm nay ta có thể giúp ông về nhà dưỡng lão!"
Nance sờ sờ gương mặt dù già vẫn đẹp lão của mình, sau đó ông lại nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Thomason và nhếch miệng: "Rõ ràng ông già hơn ta mà. Ông nói như ông còn trẻ trung lắm vậy."
Sắc mặt Thomason đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khi ông ta đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói tang thương xa xăm vang lên từ bầu trời sao xung quanh họ cắt ngang lời Thomason.
Nhưng ông ta hoàn toàn không dám nổi giận với giọng nói không có mắt bỗng dưng xuất hiện này.
Bởi vì giọng nói này thuộc về Vương Tọa Rực Rỡ – Horsey Reinhardt.
Mười ba Vương Tọa trong hiệp hội phù thủy không thường lộ diện trong lãnh địa. Quyền quản lý lãnh địa được chia cho tháp phù thủy dưới trướng, mà họ thì sẽ truy tìm lý tưởng của thế giới, tìm kiếm cơ hội phá vỡ giới hạn vương tọa.
Nhưng họ không lộ diện không có nghĩa là sự tồn tại của họ mờ nhạt trên Ilov.
Trong thế giới phù thủy đặt sức mạnh lên trên hết, mười ba Vương Tọa như là bánh răng quan trọng nhất để hiệp hội phù thủy có thể thống trị cai quản nền trật tự như con quái vật khổng lồ của Ilov tiếp tục vận chuyển.
Horsey Reinhardt rất ít khi xuất hiện, cho dù trước đây không lâu Thomason là phù thủy tự do, nhưng khi giọng nói này vang lên ông ta lập tức nhận ra nó thuộc về ai.
Giọng nói này gọi tên ông ta và Nance.
"Người hộ tang tinh tú – ông Thomason và hộ vệ Kiara. Người dệt vận mệnh – ông Nance và hộ vệ Trăng Đỏ. Dưới sự chứng kiến của ta – Vương Tọa Rực Rỡ Horsey Reinhardt, các ngươi sẽ hoàn thành một cuộc chiến công bằng tuyệt đối để giành quyền sơ hữu tháp phù thủy thứ ba dưới tháp vương tọa."
"Vì vinh quang của điện hạ." Nance và Thomason đồng thời hành lễ và nói.
Sigourney và thú nhân loài mèo Kiara cũng hành lễ theo.
"Mời đến giữa sân." Khi Horsey lên tiếng, ngôi sao dưới chân họ hội tụ thành một dòng sông, ngọn sóng nâng lấy bàn chân của họ, trong thoáng chốc bốn người đã đến giữa sân, hai phe đứng đối diện cách nhau một khoảng.
"Nơi này là Biển Sao, tinh tú sẽ trở thành sức mạnh của các ngươi." Giọng của Vương Tọa Horsey vang vọng trong không gian rộng lớn: "Tháp thứ ba chắc chắn sẽ thuộc về người hiểu rõ điều huyền bí của tinh tú."
Câu nói này giống như là một lời nhắc nhở.
Nhưng Horsey không nhiều lời nữa, ông nói thẳng: "Bây giờ ta tuyên bố, cuộc quyết đấu bắt đầu."
Ngay khi ông dứt lời, trong không gian rộng lớn bỗng nhiên có những bức tường ánh sáng mọc lên, chúng đan vào nhau ngang dọc hình thành một mê cung khổng lồ phức tạp, Thomason và hộ vệ của ông ta bị bao vây ở trung tâm mê cung, mà ở lối vào mê cung...
Nance làm phép biến ra hai cái ghế dựa từ những vì sao, ông và Sigourney thong thả nằm lên đó.
Ngoài cửa.
"Rất nhiều người nói rằng ngài Nance có thể thắng cuộc chiến đoạt tháp năm đó là nhờ cả vào Sigourney." Mon thì thầm với Ash: "Thật ra không hẳn là vậy."
"Lúc đầu, trong cuộc chiến giữa những người khiêu chiến thì đúng là Sigourney ra tay thật, cậu ta áp đảo mọi người, giành được vé vào vòng trong. Nhưng khi tiếp tục khiêu chiến chủ nhân tháp ban đầu với tư cách là người đứng đầu thì là ngài Nance đích thân ra tay."
Mon nói: "Nơi này là vương thành Rực Rỡ có nền chiêm tinh phát triển, chủ nhân tháp phù thủy sẽ không chỉ được lựa chọn chỉ vì sức mạnh tay chân."
Anh ta chỉ về phía tháp vương tọa: "Nơi họ vừa đi vào có tên là Biển Sao. Khi ở trong đó, ai hiểu tinh tú càng sâu sắc, càng rõ ràng, càng chính xác thì càng mạnh."
"Một phù thủy áo bào trắng hệ nguyên tố cũng không đánh lại một phù thủy cấp cao hệ chiêm tinh trong Biển Sao."
Ash thì thào: "Trong Biển Sao, hai bên sẽ thi xem ai hiểu rõ về quy tắc của tinh tú hơn đúng không chú?"
"Có thể nói là vậy." Mon nói: "Nhưng vẫn có nhân tố hạn chế ở phương diện khác. Ví dụ như thuốc phép, thiết bị luyện kim, trận pháp cũng có thể là công cụ gian lận. Cũng ví dụ như hộ vệ..." Anh ta bật cười: "Đa số hộ vệ là sinh vật ma pháp, bẩm sinh đã có sức mạnh trong huyết thống, không bị quy tắc giới hạn, phần lớn sức mạnh cơ bắp của hộ vệ cũng cực kỳ mạnh mẽ. Trong Biển Sao, họ không cần sử dụng sức mạnh tinh tú thì cũng có được sức mạnh đáng sợ, thậm chí có thể thay đổi tình thế trận chiến."
Anh ta nói: "Sigourney chính là công cụ gian lận đủ để thay đổi tình thế trận chiến. Cho nên mới có nhiều người tìm cách cản cậu ta ở ngoài như vậy."
Ash cũng bật cười: "Nhưng trên thực tế những điều họ làm đều vô ích đúng không chú? Dù không có Sigourney, ngài Nance cũng có thể tự giải quyết cuộc chiến đoạt tháp này."
Mon vỗ vỗ vai cậu: "Đương nhiên. Cậu biết vì sao ngài Nance được xưng là người dệt vận mệnh không?"
Một khi lên tới phù thủy áo bào đen, phù thủy sẽ có lãnh địa và danh hiệu cho riêng mình.
Danh hiệu của ngài Nance chính là người dệt vận mệnh.
Ash chần chờ suy đoán căn cứ ý trên mặt chữ: "Vì ngài Nance có thể thao túng vận mệnh của người khác ạ?"
Mon không nói đúng hay sai, chỉ nói một cách sâu xa: "Lồng giam kiên cố nhất trên thế giới là lồng giam vận mệnh."
Ash chớp mắt mấy cái như có điều suy nghĩ.
Cook mới quen ở một bên còn đắm chìm trong dung mạo của Trăng Đỏ, anh ta còn lẩm bẩm một mình như lên cơn: "Rõ ràng tôi đã gặp ngài ấy trên báo... Hình trên báo đúng là lừa gạt. Trời ạ, sao người thật có thể đẹp tới như thế..."
Anh ta thậm chí vứt tiền cược của mình lên tận chín tầng mây.
Đương nhiên, dù anh ta không quên thì có lẽ Cook cũng sẽ không bi quan hối hận như ban đầu.
Dù sao Trăng Đỏ đã đến rồi.
Mà ngày càng nhiều người tham gia trận cá cược này không thể giữ bình tĩnh nổi vào giờ phút này.
Họ hốt hoảng y chang Cook lúc nãy, ước gì có thể bay đến cửa sòng bạc cửa để đặt cược lần nữa.
Mà giờ khắc này cửa lớn của tháp phù thủy đã đóng, sòng bạc cũng đóng lại ván cược.
Tiền đặt cược không thể nào sửa đổi, cũng không thể nào đặt cược lại.
Mọi thứ đã xác định.
Tiếng thở dài đau đớn vang lên xung quanh, có người bỏ ra số tiền lớn thậm chí còn kêu rên.
Sợ là phải táng gia bại sản rồi QvQ
Cực kỳ muốn leo lên trên tháp vương tọa rồi nhảy xuống cho rồi.
Câu kẻ vui người buồn cũng được áp dụng trong trường hợp này.
Những người giống Evan và Elena, giống Anjar và Laverne cùng những người bạn bất chấp tất cả vét hết túi tiền ủng hộ ngài Nance, giờ phút này họ đều nhảy cẫng hoan hô vì Sigourney đã bình an trở về, vì túi tiền sắp sửa phồng to vô số lần của họ.
Ash cong khóe môi lắng nghe tiếng reo hò và cả tiếng kêu rên.
Sigourney vừa xuất hiện là đã có nhiều người chắc cú về kết quả cuối cùng của cuộc chiến đoạt tháp này rồi.
Cậu rất muốn để Sigourney tới đây nghe một chút.
Rằng có rất nhiều người cực kỳ tin tưởng sức mạnh của anh từ sâu trong tiềm thức đến như vậy.
Ừm...
Trái lại, ngài Nance trong suy nghĩ của mọi người thật sự là...
Ash lấy tay che miệng, ho nhẹ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.