Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 73: Nỗi bất an dâng trào

Nguyên Đại Mã

12/07/2020

Sau khi hát xong một bài đồng dao vui vẻ với vẻ mặt vặn vẹo, Quentin bị mang ra khỏi nơi quản lý, làm thủ tục đăng ký trong tháp phù thủy, chính thức trở thành nguyên liệu ma pháp của Ash Erwin.

Chiều hôm đó, gã bị Ash dẫn đến học viện theo đề nghị của Nance.

Vừa lúc Zekks đã nói trong lớp thực chiến buổi sáng, nếu như Ash có hộ vệ, có thể đưa đến sân huấn luyện. Thế là buổi chiều Ash đến tìm ông trước giờ học, giao quỷ hút máu với sắc mặt tối tăm khó chịu cho thầy.

Zekks: "..." Không ngờ buổi sáng vừa nói đến việc này, buổi chiều đã dẫn người đến cho ông rồi. Thế mà còn là một quỷ hút máu cấp cao nữa!

"Xin nhờ thầy." Ash nói một cách thành khẩn.

Zekks: "...Được rồi." Mặc dù nhìn tên quỷ hút máu này là thấy đau đầu.

Bắt đầu từ ngày đó, Ash dẫn Quentin đi học và tan học. Nhưng bất kể là ở trong học viện hay là bên ngoài học viện, mọi chuyện đều gió êm sóng lặng. Sau chuyện Lawton bị đánh, bên tháp cấp một cũng im lặng. Vào lúc vương tọa Rực Rỡ trao cúp chiến thắng cuộc thi Lấp Lánh cho tháp cấp ba, tháp cấp một cũng ký khế ước chuyển nhượng một phần mười tài nguyên mà hiệp hội phù thủy chia cho họ.

Không hề nhăn nhó một chút nào, cũng không hề kiếm cớ đổi ý mà thực hiện giao kèo một cách dứt khoát.

Cực kỳ không phù hợp với tính tình ngông nghênh bụng dạ hẹp hòi của tháp cấp một.

"Chuyện này rất bất thường." Vào một buổi tối nào đó, Nance gọi Ash lên đài chiêm tinh, ông nặng nề nói: "Chuyện bất thường ắt có trá, Ash, cậu cảm thấy sao?"

Ash gật đầu đồng ý.

Nance nhìn cậu chăm chú, lặp lại lần nữa: "Cậu cảm thấy sao?"

Ash tiếp tục gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, thưa ngài." Lawton không tìm cậu để gây sự, chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến nhóm bạn học nhỏ của cậu thấy vô cùng kỳ quặc.

Nance: "..." Ông cạn lời nhìn chằm chằm Ash, có chút trông mong.

Ash: "?"

Một già một trẻ nhìn nhau, một người cố gắng ám chỉ, một người mờ mịt hoang mang.

Quỷ hút máu đến coi trò hề thấy vậy, quả nhiên tìm được trò vui, anh lặng lẽ cong khóe môi, nở nụ cười tràn đầy sự giễu cợt không thể nào diễn tả bằng lời.

Anh đi tới một cách tao nhã, không chút do dự vạch trần Nance, cười nhạo và nói: "Gần đây lão già này không chiêm tinh được, mắt già yếu rồi, không nhìn thấy tương lai nữa. Lại đa nghi cảm thấy bất an nên mới đến xin nhờ cậu." Anh nhìn Ash: "Ông ta cảm thấy có lẽ cậu có thể nhìn thấy gì đó."

Nance đỏ mặt: "Xin nhờ cái gì, ta chỉ hỏi một chút." Ông lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Gần đây có nhà chiêm tinh nào có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù để quan sát tinh tượng chứ? Hơn nữa ta nghi ngờ rằng..." Ông nhíu mày: "Có lẽ còn có người mượn gió bẻ măng, khiến tinh tượng vốn đã rối loạn càng loạn thêm nữa."

"Có người đang che mắt của chúng ta, ngăn cản chúng ta khám phá chân tướng." Sự xấu hổ của Nance chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, rất nhanh ông đã chuyển sang bộ dáng nghiêm túc một cách tự nhiên: "Cho nên, Ash, ta muốn mượn sức mạnh của cậu. Cậu là nhà chiêm tinh trời sinh, bất cứ ai cũng không vượt mặt cậu trong việc nhìn trước vận mệnh."

Câu nói của Nance quá tâng bốc, Ash chợt ngơ ngác, cậu hiểu tài năng của mình, từ lúc đi học đến nay, cậu dần dần hiểu nó rõ ràng hơn.

Mèo khen mèo dài đuôi không phải là một thói quen tốt, nhưng nói thật, cậu cũng cảm thấy tài năng của mình siêu gian lận, cực kỳ ghê gớm.

Nhưng có ghê gớm đến mức Nance nói không?

Ash lắp bắp, vì được khen nên cậu mặt đỏ tới mang tai: "Sao, sao thế được. Ngài Nance, ngài Nance giỏi hơn tôi nhiều."

Nance không nhịn cười được: "Ai cũng có sở trường riêng. Ash, biết rõ tài năng của mình cũng là một bước quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành. Cậu giỏi hơn cậu nghĩ nhiều." Ông nhỏ giọng nói như ám chỉ: "Chưa chắc ta là người sẽ dẫn Sigourney tham gia cuộc chiến đoạt tháp vào mấy năm sau."

"Nance!" Sigourney nhìn ông lão với ánh mắt lạnh lẽo, anh hạ giọng cảnh cáo. Kỳ vọng quá nặng sẽ đè chết người ta. Dù cho thằng quỷ nhỏ này có vẻ là vô tư, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói những lời ấy.



"Rồi rồi, bây giờ không nói chuyện xa vời nữa." Nance cười thỏa hiệp, rốt cuộc mấy ngày nay đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vậy mà Sigourney đã trở nên che chở như vậy. Ông thành khẩn lắc đầu: "Ta không chú ý, là lỗi của ta."

Câu nói trước đó của Nance rất nhỏ, cộng thêm Sigourney lạnh lùng kêu dừng, Ash không thể nghe hết lời ông. Nhưng lòng cậu hơi xao động, như hiểu mà không hiểu, cậu đứng yên tại chỗ như có điều suy nghĩ.

"Được rồi, nói chuyện chính thôi." Nance cẩn thận nhìn Ash: "Ash, làm giống như trên lớp cấu tạo tinh thần của cậu, tiến vào trạng thái thiền... Mang theo câu hỏi của cậu, tiến vào trạng thái thiền." Ông nhấn mạnh: "Đừng nghĩ gì đến chuyện khác, chỉ đọc câu hỏi kia trong đầu."

Ash hỏi: "Câu hỏi gì ạ?"

"Hãy hỏi... Trong bảy ngày sau, nguy hiểm nằm ở hướng nào." Nance nói, "Cậu còn chưa học thuật tiên đoán, chỉ có thể dùng cách đơn giản này để thử kết nối với tinh tú. Không thể đặt câu hỏi quá kỹ, bằng không chẳng thể có được đáp án."

Chỉ cảm nhận một hướng chung chung, phạm vi tổng quát lại không rõ ràng, khả năng nhận được đáp án rất lớn.

"Vâng." Ash dứt khoát nghe lời, cậu ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại.

Sigourney cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu niên, sau đó lập tức ngăn cách âm thanh xung quanh cậu, lúc này anh mới nghiêng đầu hỏi Nance: "Bảy ngày?"

Nance cười khổ: "Chắc là vậy. Dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, xem ra nó đến rất gần rồi." Ông thở dài: "Ta cảm thấy bất an, nhưng không thấy rõ ngọn nguồn của sự bất an. Ta nghĩ mọi cách nhưng đều vô dụng, bằng không ta cũng sẽ không tìm đến Ash."

Ông thật sự hết cách.

Chỉ biết nguy hiểm gần ngay trước mắt, còn lại thì hoàn toàn là ẩn số. Giống như bị nhốt trong căn phòng kín tăm tối, lòng biết rõ trong bóng tối có con mãnh thú chết người đang ẩn núp, nhưng lại không biết lúc nào nó sẽ nhào lên, giết người như thế nào.

"Nhiều năm rồi ta mới cảm thấy bất lực thế này." Nance cảm thán: "Có lẽ ta thật sự đã già. Sắp bị thời đại mới ruồng bỏ rồi."

Sigourney hiếm khi không tranh cãi với ông, trái lại sau một lúc lâu trầm mặc, anh khẽ nói: "Ông... muốn về ngôi nhà trên núi sao?"

"Ngôi nhà trên núi?" Nance nở nụ cười: "Ngày nào ta cũng muốn, đặc biệt là lúc phê văn kiện. Ta muốn về đó sống cuộc sống dưỡng lão sung sướng của ta."

Sigourney chần chờ: "Vậy ông..."

"Vứt một đống rắc rối trong tay rồi quay về ư?" Nance lắc đầu: "Phải chờ đã." Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời sao rực rỡ, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa uyên bác, giống như thấy rõ vận mệnh và thời gian: "Nếu như việc ta sẽ bị thời đại mới ruồng bỏ đã được định sẵn, ta cũng muốn nhìn bóng lưng bỏ ta lại phía sau tiến thẳng về phía trước của nó."

Nói xong, ông quay đầu, chớp mắt với Sigourney: "Vừa rồi ta ngầu lắm đúng không?"

Sigourney mặt không cảm xúc: "Tôi thấy ông đi đứng nhanh nhẹn lắm, ai mà chạy nhanh hơn ông."

Nance bật cười: "Ở lâu với Ash, cậu cũng trở nên đáng yêu một chút rồi."

Sigourney: "Câm miệng."

Một bên khác, Ash đã quen cửa quen nẻo tiến vào thế giới tinh thần của mình. Thế giới tinh thần của cậu giống như một vùng trời sao chưa thành hình, ngôi sao hóa thành chùm sáng, lướt qua lướt lại trong không gian tăm tối.

Trong bảy ngày sau, nguy hiểm nằm ở hướng nào?

Cậu tập trung đọc câu hỏi này, có lẽ chỉ mới một giây trôi qua, có lẽ là đã qua một lúc lâu, cậu lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, giống như giọng nói cậu nghe thấy trong mơ vào ngày gặp Rachel ở thôn Dogo.

Những tiếng thì thào liên miên truyền đến.

Ở bên kia.



Ở bên kia đó.

Các chùm sáng khó khăn hội tụ thành một chùm sáng mờ lúc ẩn lúc hiện chỉ về một hướng.

Ash mở mắt, đưa tay chỉ về phía Bắc vương thành.

"Ở bên kia." Cậu nói.

Nance thì thào: "Bên kia... Có cái gì?"

"Học viện." Sigourney nói: "Xa hơn nữa chính là khu rừng hoang. Rừng hoang..." Anh như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh dừng trên mặt Ash: "Môn sinh vật ma pháp tự chọn của cậu có phải có chuyến đi thực tế ở bên ngoài học viện không?"

"Hướng dẫn bắt và nuôi dưỡng sinh vật ma pháp." Ash nói rõ với Nance đang không hiểu gì cả, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, phải ra ngoài học. Chắc là ba ngày nữa xuất phát. Chỗ học... Còn chưa biết." Anjar rất hưng phấn về chuyện này, cảm giác giống như là tới vùng ngoại ô để chơi vậy, nó đã bàn với Ash phải mang cái gì theo để ăn từ lâu rồi.

Nance trầm ngâm: "Có lẽ chính là nó. Sigourney, hôm đó cậu âm thầm đi theo Ash được không?" Phòng ngừa là tốt nhất.

Sigourney không nói gì thêm, nhưng hai người đều biết anh không từ chối tức là đồng ý.

Ash thì còn hơi mờ mịt: "Ngài Nance, vì sao tôi không cảm thấy bất an như ngài?"

Trước đây khi nguy hiểm cận kề, lần nào cậu cũng được cảnh báo trước.

Sao lần này phải dùng cách ngài Nance nói, cố ý đi cảm nhận thì cậu mới được chút gợi ý?

"Bởi vì có người ra tay làm nhiễu tinh tượng." Nance đưa tay vuốt tóc: "Tài năng của cậu vô cùng xuất sắc, nhưng để khai thác tài năng của mình thì cậu phải đi một quãng đường rất dài. Một nhà chiêm tinh cấp cao có lẽ không có tài năng được trời ưu ái như cậu, nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn của người đó có thể đánh lạc hướng cậu, thậm chí lừa dối cậu."

"Hãy học thật giỏi, chàng trai." Nance nở nụ cười ranh mãnh: "Nếu cậu trở thành phù thủy áo bào xám như ta thì không ai có thể dối gạt được cậu."

Ash nhớ tới lần bị tập kích trên xe lửa trước đó, khi rơi vào thời khắc sống còn thì cậu mới có cảm giác nguy hiểm. Sau này cậu nghe nói rằng liên minh thần bí sợ là ngài Nance sẽ nhìn trước âm mưu của bọn họ, thế là cố tình mời người làm nhiễu tinh tượng. Tuy lúc ấy mục tiêu của liên minh thần bí là ngài Nance, nhưng chẳng có gì ngạc nhiên, cậu cũng chịu ảnh hưởng.

Hôm nay, cậu nhận thức thêm một lần nữa, tài năng không hề vô địch.

Ash lấy lại bình tĩnh, cậu lập tức tranh thủ thời gian trở về phòng ôn bài.

Kỳ thi giữa kỳ của bọn họ gần ngay trước mắt, nhất định phải giành hạng nhất mới được.

Nhìn Ash đi xa, Nance mới ra vẻ kinh ngạc nhướng mày với Sigourney: "Ấy chà, cậu biết rõ thời khóa biểu của Ash vậy à?"

Sigourney: "Câm miệng... Tình cờ nghe được mà thôi."

Nance: "Thật ra cậu chỉ cần nói hai chữ câm miệng là được rồi, không cần thiết giải thích thêm đâu."

Sigourney: "Câm miệng."

Nance im lặng: XD

- --

Giải thích chút, ngoài chú thích ra thì mình không thêm gì vào truyện cả, mấy cái icon = =, XD, QAQ,... là của tác giả hết. Bản thân mình thích UwU hơn. =))))))

Btw, sắp vô mạch truyện chính rồi ó. UwU

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook