Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn
Chương 90: Chương 58-2
Nghịch Thiêm
16/08/2021
"......" Quý Thiển Ngưng âm thầm véo véo lòng bàn tay, lúng túng quay đầu đi, nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn."
"Chúng ta cũng không phải chỉ làm có một lần, nhiều lần cũng là ngoài ý muốn sao?"
Lần thứ nhất, lần thứ hai đều là do rượu mà làm bậy, vậy không phải là ngoài ý muốn sao?
Còn lần thứ ba, lần thứ tư......
Về chuyện lên giường với Mạc Hạm thì Quý Thiển Ngưng ít nhiều vẫn có hơi đuối lý, không muốn cãi cọ vấn đề này với chị, có chút bực bội mà nói: "Dù sao thì hai người chúng ta cũng không có khả năng. Nếu chị vẫn còn giữ ý nghĩ không thực tế là chúng ta sẽ thành một cặp, thì chúng ta trực tiếp khỏi cần làm bạn luôn đi."
Mạc Hạm nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Em...... Lại muốn tuyệt giao với chị sao?"
"Đúng vậy."
"Chị không đồng ý."
"......" Quý Thiển Ngưng hít một ngụm khí lạnh, cô gắng để mình không run lên, thả lỏng hơi thở, nói: "Nếu để cho chị chọn giữa mẹ chị và tôi, chị sẽ chọn ai?"
Cô không bao giờ nghĩ là bản thân mình sẽ nói cái lời thoại kinh điển của phim truyền hình máu chó này.
Đó là một câu hỏi khó chọn, thậm chí có thể nói là làm khó, ngay cả Mạc Hạm vẫn luôn quả quyết cũng bị lúng túng, nhíu mày sâu hơn, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Vấn đề này quá cực đoan."
Quý Thiển Ngưng nở nụ cười kỳ lạ, bày ra khuôn mặt phúc hậu vô hại nhưng lại, ác độc mà nói: "Chỉ cần chị đoạn tuyệt quan hệ với mẹ chị thì tôi liền ở bên chị."
Mạc Hạm chết lặng trong nháy mắt, dường như chị không hề biết cô, nhìn cô bằng ánh mắt.
Quý Thiển Ngưng thu hết sự khiếp sợ, do dự và cả bàng hoàng của chị vào trong mắt. Cô gom lại áo khoác, giải quyết dứt khoát: "Chị không làm được."
Trong lòng Mạc Hạm rối rắm vạn phần, gấp bách đến mức kéo tay cô lại, chị nói: "Thiển Ngưng, em nghe chị nói nè. Chị biết là em ghét mẹ chị, mẹ chị cũng có một số hiểu lầm về em, nhưng chị tin tưởng là hai người chắc chắn sẽ hòa hợp. Chị biết em đang băn khoăn điều gì, chỉ xin em cho chị một chút thời gian thôi, chị sẽ xử lý tốt hết mà."
Quý Thiển Ngưng rít lên. Tay chị lạnh quá, hơi lạnh đó xâm nhập vào người cô, từ cổ tay đến toàn thân cô, dường như có thể lạnh thấu đến trái tim.
Quý Thiển Ngưng muốn bỏ tay chị ra nhưng lại không được, giãy giụa vài cái rồi từ bỏ, cô nói không chút cảm xúc: "Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
"Nếu em cảm thấy mẹ chị......"
"Hôm nay chị Thanh Hoan đã thổ lộ với tôi." Quý Thiển Ngưng vô tình cắt ngang lời chị.
Mạc Hạm đột nhiên biến sắc, cánh tay đang nắm tay cô vô thức dùng sức mạnh hơn, móng tay gọn gàng đâm thẳng vào da thịt cô mà chị vẫn không hay: "Em nói cái gì?"
Quý Thiển Ngưng nén đau, đáy lòng chua xót nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ra vẻ thoải mái rồi nói: "Bị chị nói trúng rồi. Thanh Hoan, chị ấy thật sự thích tôi, còn tỏ tình với tôi nữa. Lúc đó tôi vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng mà bây giờ tôi đã có đáp án rồi."
"Chị Thanh Hoan vừa dịu dàng lại săn sóc, vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi. Gia cảnh nhà chị ấy cũng tương đồng với nhà tôi, tôi không cần phải lo bị ai phản đối, không phải nhìn mặt người khác, không cần lo lắng bị người khác xem thường. Nếu sau này chúng tôi kết hôn, thì tôi tin rằng gia đình hai bên cũng có thể ở chung hòa thuận."
"Em muốn kết hôn cùng cô ta???" Khóe mắt Mạc Hạm nứt ra, tay chị tóm lấy vai cô lắc liên tục.
Quý Thiển Ngưng bị chị lắc tới mức hoa cả mắt, cô định thần rồi nói: "Vốn dĩ tôi nghĩ cả đời này sẽ không yêu đương, cũng sẽ không kết hôn. Nhưng chị Thanh Hoan lại xuất hiện, là chị ấy làm tôi thay đổi suy nghĩ. Nếu có thể sống cùng một người như chị ấy, thì tôi tin là tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc."
Mạc Hạm cắn nát môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, vừa bi phẫn vừa đau lòng, chị nói: "Chị không tin. Chắc chắn là do em giận chị nên mới cố ý nói những lời này để khích tướng chị."
Quý Thiển Ngưng nhìn chị cắn môi tới mức chảy ra máu, cô giật mình. nhắm mắt lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp biểu cảm, cô mở mắt ra nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của chị, cười buồn rồi nói: "Tôi thừa nhận là chị vẫn luôn có vị trí trong lòng tôi. Nhưng từ hôm nay trở đi...... Mạc Hạm, tôi muốn hoàn toàn vứt chị ra khỏi tim tôi."
"Gia đình của chị và tôi không hợp nhau, mẹ chị và tôi như nước với lửa. Chị không thể rời khỏi gia đình chị được, tôi cũng không vượt qua được rào cản trong lòng. Hai chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới, dù cho miễn cưỡng ở bên nhau như chị muốn thì tôi làm sao bây giờ? Chị mong tôi sẽ bất hạnh sao?"
"Chị Thanh Hoan...... Chị ấy làm tôi thấy rất thư thái, cũng rất thích hợp với tôi. Gia đình chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi và chị ấy mới là người cùng một thế giới." Quý Thiển Ngưng dừng một chút rồi nói tiếp: "Cho dù không có Lục Thanh Hoan thì tôi cũng sẽ không chọn chị."
Lời đã nói hết, có thể đi rồi.
Cô dùng sức bẻ đôi tay như gọng kiềm của chị ra, vất vả lắm mới thoát được thì Mạc Hạm lại ôm chặt lấy cô, chị hôn cô như điên, khàn khàn trầm giọng nói: "Chị không cho phép em rời đi."
"...... Chị buông ra!" Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới chị sẽ dùng chiêu này, hết véo chị rồi lại vặn vẹo người.
Mạc Hạm thờ ơ, như muốn đem cả cơ thể cô nhập vào người chị, vùi đầu vào hõm vai cô, chị nói: "Đừng rời khỏi chị...... Nếu không có em thì cuộc đời của chị còn ý nghĩa gì cơ chứ?"
Quý Thiển Ngưng nếm được mùi máu tươi trong miệng, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đều bị khơi dậy, cô hung hăng đẩy chị ra, không quan tâm mà quát: "Chị thật sự rất phiền, có thể đừng bám lấy tôi nữa được không!"
Mạc Hạm loạng choạng lui về phía sau vài bước mới đứng vững, đôi mắt đỏ hoe như thể chị đã khóc, cứ đứng thẳng tắp mà nhìn về phía này.
Ngực Quý Thiển Ngưng run lên, có hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó của chị, cô rũ mắt, thấp giọng nói: "Từ giờ phút này trở đi, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn."
Mạc Hạm liên tục lắc đầu, duỗi tay như muốn kéo cô lại.
Quý Thiển Ngưng cảnh giác lui về sau, nhìn chị, cô gần như cầu xin mà nói: "Mạc Hạm, khi ở chung với chị tôi chưa từng có một phút giây nào thư thái. Tôi chỉ là một người bình thường thôi, chỉ muốn cuộc sống của tôi thoải mái hơn một chút, xin chị buông tha cho tôi, được không?"
Thân hình Mạc Hạm lung lay, lúc sau như là bị thứ gì đóng tại chỗ, chị bất động.
—— "Chị cũng nghĩ là sống với em rất mệt sao?"
—— "Mười năm này, mẹ kiếp, em sống quá nghẹn khuất. Em...... thật sự chịu đủ rồi."
—— "Em trả tự do cho chị, chị cũng bỏ qua cho em đi."
Từng mảnh ký ức tràn vào tâm trí chị, Mạc Hạm nhìn cô ngày càng khuất dần trong sự tuyệt vọng suy sụp, sương mù chậm rãi dâng lên làm mắt chị mờ đi.
"Thiển......" Chị muốn gọi cô, nhưng âm thanh lại như bị kẹt lại nơi cổ họng.
Khoảnh khắc xoay người kia, Quý Thiển Ngưng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Cô cứ nghĩ bản thân đã rất phong độ rồi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn mất khống chế.
Cô không dám quay đầu lại, sợ Mạc Hạm sẽ nhìn thấy sự nhu nhược của mình, càng sợ nếu Mạc Hạm đuổi theo thì cô sẽ không cầm được. Cô càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy vọt đi.
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn những năm trước, đôi chân Quý Thiển Ngưng rất nhanh đã bị đông cứng, gió buốt thổi qua khiến mặt cô đau, họng đau.
Tim, lại càng đau.
Cô rất cần một nơi để tránh gió.
"Rầm ——"
Khi sắp chạy vào thang máy, thì một tiếng va chạm dữ dội vang lên giữa không trung.
Hình như âm thanh đó phát ra từ bên ngoài, vang vọng toàn bộ tiểu khu, xuyên thẳng qua màng nhĩ, thẳng tới đáy lòng, lộ ra một thông điệp không rõ nào đó.
Cả người Quý Thiển Ngưng chấn động, dừng đi về phía trước, cô quay đầu nhìn theo tiềm thức
Mạc Hạm đã biến mất.
"Tôi thấy rồi, là chiếc xe tải lớn kia vượt đèn đỏ tông vào chiếc xe con màu bạc trắng đó."
"Chiếc xe con màu bạc đó có phải là xe của chủ khu nhà chúng ta không, mới vừa nhìn thấy cô ấy lái xe ra ngoài."
Xe hơi màu trắng bạc......
Xe của Mạc Hạm cũng là màu trắng bạc.
Gió thổi cuộc nói chuyện của hai người đang hóng hớt ngoài tiểu khu tới nơi này, lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Đầu óc Quý Thiển Ngưng vang lên một tiếng "Ong", cô chạy như điên về phía tiểu khu mà không kịp suy nghĩ gì cả.
"Đâm đến thế thì sợ là chết rồi quá?"
"Tài xế xe tải này đúng là mất đạo đức mà, gã có chết thì cũng xứng đáng."
"Tôi nói chủ chiếc xe con kia kìa, hình như tài xế là nữ đó, vừa nãy tôi còn nhìn thoáng quá, trông rất xinh đẹp, giống hệt ngôi sao."
"Aizz, đáng tiếc."
Quý Thiển Ngưng đẩy những nhường đang xem náo nhiệt ra hai bên.
Người bị cô va phải bất mãn nhìn lại cô, đang mở miệng muốn mắng thì lại chạm phải ánh mắt kinh hãi của cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt quái dị của cô thì lại nuốt những lời mắng mỏ xuống.
Nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, Quý Thiển Ngưng nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc bị chiếc xe tải tông vào đang nằm lăng lốc giữa đường, pha lê vỡ nát đầy đất, nửa đầu xe gần như bị lõm vào trong.
Người vây xem đang tranh cãi ầm ĩ bên tai cô nhưng một câu cô cũng không nghe lọt tai.
Cô nhìn thoáng qua biển số xe mà cô thuộc làu làu kia, ý thức được là đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, máu nóng dồn lên não, cô thất thanh thét chói tai: "Mạc Hạm!!!"
"Chúng ta cũng không phải chỉ làm có một lần, nhiều lần cũng là ngoài ý muốn sao?"
Lần thứ nhất, lần thứ hai đều là do rượu mà làm bậy, vậy không phải là ngoài ý muốn sao?
Còn lần thứ ba, lần thứ tư......
Về chuyện lên giường với Mạc Hạm thì Quý Thiển Ngưng ít nhiều vẫn có hơi đuối lý, không muốn cãi cọ vấn đề này với chị, có chút bực bội mà nói: "Dù sao thì hai người chúng ta cũng không có khả năng. Nếu chị vẫn còn giữ ý nghĩ không thực tế là chúng ta sẽ thành một cặp, thì chúng ta trực tiếp khỏi cần làm bạn luôn đi."
Mạc Hạm nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Em...... Lại muốn tuyệt giao với chị sao?"
"Đúng vậy."
"Chị không đồng ý."
"......" Quý Thiển Ngưng hít một ngụm khí lạnh, cô gắng để mình không run lên, thả lỏng hơi thở, nói: "Nếu để cho chị chọn giữa mẹ chị và tôi, chị sẽ chọn ai?"
Cô không bao giờ nghĩ là bản thân mình sẽ nói cái lời thoại kinh điển của phim truyền hình máu chó này.
Đó là một câu hỏi khó chọn, thậm chí có thể nói là làm khó, ngay cả Mạc Hạm vẫn luôn quả quyết cũng bị lúng túng, nhíu mày sâu hơn, suy nghĩ thật lâu mới nói: "Vấn đề này quá cực đoan."
Quý Thiển Ngưng nở nụ cười kỳ lạ, bày ra khuôn mặt phúc hậu vô hại nhưng lại, ác độc mà nói: "Chỉ cần chị đoạn tuyệt quan hệ với mẹ chị thì tôi liền ở bên chị."
Mạc Hạm chết lặng trong nháy mắt, dường như chị không hề biết cô, nhìn cô bằng ánh mắt.
Quý Thiển Ngưng thu hết sự khiếp sợ, do dự và cả bàng hoàng của chị vào trong mắt. Cô gom lại áo khoác, giải quyết dứt khoát: "Chị không làm được."
Trong lòng Mạc Hạm rối rắm vạn phần, gấp bách đến mức kéo tay cô lại, chị nói: "Thiển Ngưng, em nghe chị nói nè. Chị biết là em ghét mẹ chị, mẹ chị cũng có một số hiểu lầm về em, nhưng chị tin tưởng là hai người chắc chắn sẽ hòa hợp. Chị biết em đang băn khoăn điều gì, chỉ xin em cho chị một chút thời gian thôi, chị sẽ xử lý tốt hết mà."
Quý Thiển Ngưng rít lên. Tay chị lạnh quá, hơi lạnh đó xâm nhập vào người cô, từ cổ tay đến toàn thân cô, dường như có thể lạnh thấu đến trái tim.
Quý Thiển Ngưng muốn bỏ tay chị ra nhưng lại không được, giãy giụa vài cái rồi từ bỏ, cô nói không chút cảm xúc: "Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
"Nếu em cảm thấy mẹ chị......"
"Hôm nay chị Thanh Hoan đã thổ lộ với tôi." Quý Thiển Ngưng vô tình cắt ngang lời chị.
Mạc Hạm đột nhiên biến sắc, cánh tay đang nắm tay cô vô thức dùng sức mạnh hơn, móng tay gọn gàng đâm thẳng vào da thịt cô mà chị vẫn không hay: "Em nói cái gì?"
Quý Thiển Ngưng nén đau, đáy lòng chua xót nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ra vẻ thoải mái rồi nói: "Bị chị nói trúng rồi. Thanh Hoan, chị ấy thật sự thích tôi, còn tỏ tình với tôi nữa. Lúc đó tôi vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng mà bây giờ tôi đã có đáp án rồi."
"Chị Thanh Hoan vừa dịu dàng lại săn sóc, vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi. Gia cảnh nhà chị ấy cũng tương đồng với nhà tôi, tôi không cần phải lo bị ai phản đối, không phải nhìn mặt người khác, không cần lo lắng bị người khác xem thường. Nếu sau này chúng tôi kết hôn, thì tôi tin rằng gia đình hai bên cũng có thể ở chung hòa thuận."
"Em muốn kết hôn cùng cô ta???" Khóe mắt Mạc Hạm nứt ra, tay chị tóm lấy vai cô lắc liên tục.
Quý Thiển Ngưng bị chị lắc tới mức hoa cả mắt, cô định thần rồi nói: "Vốn dĩ tôi nghĩ cả đời này sẽ không yêu đương, cũng sẽ không kết hôn. Nhưng chị Thanh Hoan lại xuất hiện, là chị ấy làm tôi thay đổi suy nghĩ. Nếu có thể sống cùng một người như chị ấy, thì tôi tin là tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc."
Mạc Hạm cắn nát môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, vừa bi phẫn vừa đau lòng, chị nói: "Chị không tin. Chắc chắn là do em giận chị nên mới cố ý nói những lời này để khích tướng chị."
Quý Thiển Ngưng nhìn chị cắn môi tới mức chảy ra máu, cô giật mình. nhắm mắt lại, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp biểu cảm, cô mở mắt ra nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của chị, cười buồn rồi nói: "Tôi thừa nhận là chị vẫn luôn có vị trí trong lòng tôi. Nhưng từ hôm nay trở đi...... Mạc Hạm, tôi muốn hoàn toàn vứt chị ra khỏi tim tôi."
"Gia đình của chị và tôi không hợp nhau, mẹ chị và tôi như nước với lửa. Chị không thể rời khỏi gia đình chị được, tôi cũng không vượt qua được rào cản trong lòng. Hai chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới, dù cho miễn cưỡng ở bên nhau như chị muốn thì tôi làm sao bây giờ? Chị mong tôi sẽ bất hạnh sao?"
"Chị Thanh Hoan...... Chị ấy làm tôi thấy rất thư thái, cũng rất thích hợp với tôi. Gia đình chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi và chị ấy mới là người cùng một thế giới." Quý Thiển Ngưng dừng một chút rồi nói tiếp: "Cho dù không có Lục Thanh Hoan thì tôi cũng sẽ không chọn chị."
Lời đã nói hết, có thể đi rồi.
Cô dùng sức bẻ đôi tay như gọng kiềm của chị ra, vất vả lắm mới thoát được thì Mạc Hạm lại ôm chặt lấy cô, chị hôn cô như điên, khàn khàn trầm giọng nói: "Chị không cho phép em rời đi."
"...... Chị buông ra!" Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới chị sẽ dùng chiêu này, hết véo chị rồi lại vặn vẹo người.
Mạc Hạm thờ ơ, như muốn đem cả cơ thể cô nhập vào người chị, vùi đầu vào hõm vai cô, chị nói: "Đừng rời khỏi chị...... Nếu không có em thì cuộc đời của chị còn ý nghĩa gì cơ chứ?"
Quý Thiển Ngưng nếm được mùi máu tươi trong miệng, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đều bị khơi dậy, cô hung hăng đẩy chị ra, không quan tâm mà quát: "Chị thật sự rất phiền, có thể đừng bám lấy tôi nữa được không!"
Mạc Hạm loạng choạng lui về phía sau vài bước mới đứng vững, đôi mắt đỏ hoe như thể chị đã khóc, cứ đứng thẳng tắp mà nhìn về phía này.
Ngực Quý Thiển Ngưng run lên, có hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó của chị, cô rũ mắt, thấp giọng nói: "Từ giờ phút này trở đi, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn."
Mạc Hạm liên tục lắc đầu, duỗi tay như muốn kéo cô lại.
Quý Thiển Ngưng cảnh giác lui về sau, nhìn chị, cô gần như cầu xin mà nói: "Mạc Hạm, khi ở chung với chị tôi chưa từng có một phút giây nào thư thái. Tôi chỉ là một người bình thường thôi, chỉ muốn cuộc sống của tôi thoải mái hơn một chút, xin chị buông tha cho tôi, được không?"
Thân hình Mạc Hạm lung lay, lúc sau như là bị thứ gì đóng tại chỗ, chị bất động.
—— "Chị cũng nghĩ là sống với em rất mệt sao?"
—— "Mười năm này, mẹ kiếp, em sống quá nghẹn khuất. Em...... thật sự chịu đủ rồi."
—— "Em trả tự do cho chị, chị cũng bỏ qua cho em đi."
Từng mảnh ký ức tràn vào tâm trí chị, Mạc Hạm nhìn cô ngày càng khuất dần trong sự tuyệt vọng suy sụp, sương mù chậm rãi dâng lên làm mắt chị mờ đi.
"Thiển......" Chị muốn gọi cô, nhưng âm thanh lại như bị kẹt lại nơi cổ họng.
Khoảnh khắc xoay người kia, Quý Thiển Ngưng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Cô cứ nghĩ bản thân đã rất phong độ rồi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn mất khống chế.
Cô không dám quay đầu lại, sợ Mạc Hạm sẽ nhìn thấy sự nhu nhược của mình, càng sợ nếu Mạc Hạm đuổi theo thì cô sẽ không cầm được. Cô càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy vọt đi.
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn những năm trước, đôi chân Quý Thiển Ngưng rất nhanh đã bị đông cứng, gió buốt thổi qua khiến mặt cô đau, họng đau.
Tim, lại càng đau.
Cô rất cần một nơi để tránh gió.
"Rầm ——"
Khi sắp chạy vào thang máy, thì một tiếng va chạm dữ dội vang lên giữa không trung.
Hình như âm thanh đó phát ra từ bên ngoài, vang vọng toàn bộ tiểu khu, xuyên thẳng qua màng nhĩ, thẳng tới đáy lòng, lộ ra một thông điệp không rõ nào đó.
Cả người Quý Thiển Ngưng chấn động, dừng đi về phía trước, cô quay đầu nhìn theo tiềm thức
Mạc Hạm đã biến mất.
"Tôi thấy rồi, là chiếc xe tải lớn kia vượt đèn đỏ tông vào chiếc xe con màu bạc trắng đó."
"Chiếc xe con màu bạc đó có phải là xe của chủ khu nhà chúng ta không, mới vừa nhìn thấy cô ấy lái xe ra ngoài."
Xe hơi màu trắng bạc......
Xe của Mạc Hạm cũng là màu trắng bạc.
Gió thổi cuộc nói chuyện của hai người đang hóng hớt ngoài tiểu khu tới nơi này, lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Đầu óc Quý Thiển Ngưng vang lên một tiếng "Ong", cô chạy như điên về phía tiểu khu mà không kịp suy nghĩ gì cả.
"Đâm đến thế thì sợ là chết rồi quá?"
"Tài xế xe tải này đúng là mất đạo đức mà, gã có chết thì cũng xứng đáng."
"Tôi nói chủ chiếc xe con kia kìa, hình như tài xế là nữ đó, vừa nãy tôi còn nhìn thoáng quá, trông rất xinh đẹp, giống hệt ngôi sao."
"Aizz, đáng tiếc."
Quý Thiển Ngưng đẩy những nhường đang xem náo nhiệt ra hai bên.
Người bị cô va phải bất mãn nhìn lại cô, đang mở miệng muốn mắng thì lại chạm phải ánh mắt kinh hãi của cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt quái dị của cô thì lại nuốt những lời mắng mỏ xuống.
Nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, Quý Thiển Ngưng nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng quen thuộc bị chiếc xe tải tông vào đang nằm lăng lốc giữa đường, pha lê vỡ nát đầy đất, nửa đầu xe gần như bị lõm vào trong.
Người vây xem đang tranh cãi ầm ĩ bên tai cô nhưng một câu cô cũng không nghe lọt tai.
Cô nhìn thoáng qua biển số xe mà cô thuộc làu làu kia, ý thức được là đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, máu nóng dồn lên não, cô thất thanh thét chói tai: "Mạc Hạm!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.