Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn
Chương 63
Nghịch Thiêm
13/05/2021
“Không cho phép đi.”
Nghe thấy bốn chữ này, Tư Ngữ còn tưởng rằng mình lấy nhầm kịch bản tổng tài bá đạo rồi.
Nàng nhìn nhìn cái tay đang nắm chặt lấy tay nàng kia, ngước mắt, nhìn Lục Tịch đột nhiên cường thế hẳn lên, bối rối mà chớp chớp mắt, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì cô đến một giây cũng không muốn ở cùng tôi, lại gấp gáp không thể chờ nổi muốn đi gặp người phụ nữ khác làm tôi rất khó chịu.” —— Những lời này xẹt qua trong đầu Lục Tịch, đang lúc nóng máu, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, lời tới bên miệng, lại bị một tia lý trí cuối cùng mạnh mẽ kéo lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tư Ngữ giống như là viên pha lê được rửa sạch, trong trẻo sạch sẽ, phảng phất như có thể nhìn thấu bí mật sâu kín trong lòng người ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng Lục Tịch đột nhiên hoảng hốt.
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Ý thức được hành vi cùng ngôn ngữ của mình có chút quá khích, Lục Tịch bỗng buông tay Tư Ngữ ra.
Cô tránh đi đôi mắt trong trẻo kia, ánh mắt có chút bối rối dừng ở trên vạt áo choàng tắm của Tư Ngữ hơi phanh ra để lộ một phần da thịt ở ngực, dừng một chút, nói: “Ý của tôi là... Cô mặc như vậy đi ra ngoài không ổn lắm đâu?”
Tư Ngữ theo ánh mắt của cô mà cúi đầu, nhìn cái áo choàng tắm trắng tinh ở trên người, im lặng.
Bốn chữ vừa rồi kia rất ngắn, nhưng vẫn nghe ra một chút cảm xúc. Trong một khoảnh khắc, Tư Ngữ cho rằng là Lục Tịch buồn bực nên mới ngăn nàng lại ( tuy rằng nàng không hiểu Lục Tịch buồn bực ở chỗ nào).
Qua thật lâu sau Lục Tịch mới trả lời, nàng còn đang suy nghĩ có phải là mình nói sai cái gì hay không. Kết quả đợi nửa ngày, Lục Tịch chỉ quan tâm đến quần áo của nàng mặc không phù hợp, sợ nàng cứ như vậy đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng???
Tư Ngữ cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, kéo kéo vạt áo choàng tắm rộng thùng thình ở trên người, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Sao tôi có thể mặc như vậy mà ra cửa, tất nhiên là tôi phải thay quần áo trước rồi!”
“... Ừm.”
Ừm cái gì mà ừm, người phụ nữ này hôm nay thật kì quái.
Tư Ngữ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, lúc muốn tiến lên một bước để nhìn cho rõ hơn, Lục Tịch lại cảnh giác mà lui về phía sau.
“Cô cứ từ từ thay đồ đi, tôi đi đây.”
Lục Tịch vội vàng ném xuống những lời này, mở cửa phòng rồi xoay người rời đi, để lại một mình Tư Ngữ buồn rầu không hiểu ra sao.
Người phụ nữ này uống lộn thuốc, hay là đến tháng?
Bất quá nàng không có tâm trí để suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng thay quần áo, đơn giản bôi chút kem dưỡng da, rồi cầm kịch bản đi tìm Lâm Diệc Ngôn.
Đối diễn xong thì cũng đã khuya, Tư Ngữ trở về phòng của mình, sau khi rửa mặt xong, nàng thu dọn chăn ga gối để chuẩn bị đi ngủ, dư quang lại thoáng nhìn thấy một cái áo khoác dạ màu đen vắt trên ghế.
Nàng không nhớ là mình có một cái áo như vậy, tưởng là của Tiểu Hạ để quên. Cầm lấy nhìn size trên mác áo, phát hiện kích cỡ hơi nhỏ, vóc dáng của Tiểu Hạ không thể nào mặc vừa.
Trên cái áo còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt, Tư Ngữ ngửi ngửi, cảm giác mùi hương này rất quen thuộc.
Chẳng lẽ là của Lục Tịch?
Hình như lúc Lục Tịch rời đi không có mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len màu be.
Tư Ngữ ngạc nhiên, ngay sau đó có chút buồn cười. Người phụ nữ này biết nhắc nhở nàng thay quần áo, sao lại không nhớ lấy áo khoác của mình?
Cứ cho là lúc ấy không nhớ đi, sau khi đi ra ngoài không thấy áo cũng không quay lại lấy mà vứt ở trong phòng nàng sao?
Trong điện thoại không có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc nào, chứng tỏ Lục Tịch đi rồi không có tìm nàng nữa. Xem ra là thật sự đã quên.
Lục Tịch hẳn là đã sớm về đến nhà đi?
Tư Ngữ mở WeChat, muốn nói cho cô biết chuyện áo khoác, lúc ngón tay dừng ở trên bàn phím thì lại dừng lại.
Lúc này nói không chừng Lục Tịch đã ngủ rồi.
Ngón tay nàng vô thức mà lướt lên trên, dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng —— Cảm ơn cô.
Đây là tin nhắn của ba tháng trước.
Hôm đó là sinh nhật Tiết Thiệu, Lục Vi suýt chút nữa xảy ra chuyện, Tư Ngữ tới tháng đau đến chết đi sống lại, là Lục Tịch pha nước đường đỏ giúp nàng, còn xoa bụng cho nàng, nên nàng mới có thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng lập tức nhắn tin nhắn này cho Lục Tịch.
Kể từ sau khi bà nội qua đời, không còn người nào có thể chăm sóc chu đáo cho mình như vậy, cho nên Tư Ngữ thật sự rất cảm động.
Chỉ là cảm động không đến nửa giờ.
Lúc xuống lầu tìm đồ ăn, nàng nghe thấy Lục Vi nói với Triệu a di: “Chị của tôi nói với tôi, chị ấy cùng Tư Ngữ chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
Trí nhớ của Tư Ngữ cũng không tính là tốt, lúc học thuộc lời thoại thường phải đọc năm lần trở lên mới thuộc. Nhưng mà những lời này Lục Vi đã nói từ mấy tháng trước, mà nàng vẫn luôn nhớ đến tận bây giờ, một chữ cũng không quên.
Thật ra không cần Lục Vi nhắc nhở, tự nàng cũng hiểu rõ, Lục Tịch không có khả năng thực sự có tình cảm với nàng, từ lịch sử trò chuyện thảm không nỡ nhìn của các nàng là có thể nhìn ra.
Lục Tịch hầu như không bao giờ chủ động nhắn tin cho nàng, thỉnh thoảng có một hai lần nhưng đều liên quan đến bà nội.
Có đôi khi nàng cảm thấy mình rất không có tiền đồ, nàng luôn đánh mất phán đoán của mình chỉ vì một vài hành động nhỏ, lầm tưởng sự quan tâm của người khác là thích.
Đối với người kia là như thế, đối với Lục Tịch cũng là như thế. Chính là không nhớ được lâu.
Tư Ngữ lắc đầu, vứt những chuyện cũ ở trong đầu ra ngoài, sau đó thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại.
Mặc kệ đối phương đã ngủ hay chưa, đều không nên làm phiền.
Rời khỏi cửa sổ nói chuyện phiếm, Tư Ngữ đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, gấp cái áo khoác kia lại rồi để vào trong vali, tắt đèn, ngủ.
Trời hôm nay khá quang đãng, lại bắt đầu bận rộn đóng phim.
Từ lúc vào đoàn phim tới nay, Tư Ngữ vẫn luôn cẩn trọng đóng phim, khi rảnh rỗi thì thường xuyên đùa giỡn cùng với nhân viên công tác, còn thường thường tự bỏ tiền túi mua trà sữa mua cà phê cho mọi người. Nàng tự nhận là mối quan hệ của mình với mọi người rất tốt, không nghĩ tới vẫn có người ở sau lưng đâm nàng một nhát.
“Đêm qua tôi nhìn thấy người đầu tư mỹ nữ của chúng ta đi ra từ phòng của Tư Ngữ!”
“Người đầu tư? Cô là nói đến Lục Tịch sao?”
“Đúng vậy! Lễ Tình Nhân ngày hôm qua, vì sao Lục tổng lại ở trong phòng của Tư Ngữ vào lúc tối muộn như vậy, cô không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Có hơi kỳ quái.”
“Hơn nữa cô có phát hiện ra không, từ khi Tư Ngữ xuất đạo đến bây giờ còn chưa đến một năm, mà cô ta đã liên tục nhận ba vai diễn trong các bộ phim! Hai bộ là nữ thứ hai, một bộ là vai phụ quan trọng. Mấu chốt nhất chính là, bộ phim điện ảnh này của chúng ta có chín vị diễn viên chính, còn ai không hơn cô ta về độ nổi tiếng và kinh nghiệm? Đến Trần lão sư là diễn viên gạo cội như vậy còn phải đáp diễn với cô ta.”
“Cũng không biết là do vận khí cô ta quá tốt, hay là thật sự giống như lời đồn đãi có hậu trường rất cứng.”
“Tôi nghe nói sau lưng cô ta có kim chủ.”
“Ai cơ? Không phải là Lục tổng đấy chứ!”
“Tôi cảm thấy rất có khả năng. Bằng không thì vì sao tối hôm Lễ Tình Nhân Lục Tịch lại đi ra từ phòng cô ta?”
“Cạch ——”
Đúng lúc này, cửa phòng trang điểm bị người ở bên ngoài đẩy ra, khiến cho hai nữ chuyên viên trang điểm ở bên trong đang nói xấu sửng sốt.
Chờ đến lúc nhìn rõ người ngoài cửa đúng là đối tượng các cô vừa rồi bàn tán, hai người mặt mũi trắng bệch.
Tư Ngữ vừa mới diễn xong một cảnh phanh thây, trên người còn đang mặc bộ đồ ngủ bị dính máu, nhìn thấy mà ghê người.
Nàng dường như không nhìn thấy hai nữ chuyên viên trang điểm kia, mắt nhìn thẳng đi vào trong, vào gian phòng bên cạnh thay quần áo, từ đầu đến cuối một câu cũng không thèm nói.
Hai nữ chuyên viên trang điểm hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Hạ thở phì phì đuổi theo nàng, nói: “Thật là đáng giận, uống miễn phí nhiều cốc trà sữa và cà phê của chị như vậy mà lại có thể còn ở sau lưng chửi bới, nói xấu chị.”
Người như vậy Tư Ngữ trước kia đã thấy rất nhiều, sớm không còn cảm giác, cho nên dù muốn tức giận cũng tức không nổi, nàng cười cho qua chuyện.
Tiểu Hạ thấy bước chân nàng lướt nhanh như bay, còn cười nhẹ nhàng như vậy, nghĩ là nàng không đem lời nói của hai người kia để ở trong lòng.
Tâm thái của Tư Ngữ hình như vẫn luôn rất tốt, Tiểu Hạ chưa từng thấy nàng bị kích thích bởi bất kỳ ngôn luận xấu nào.
Tuy rằng rất phản cảm với loại người ở phía sau lưng khua môi múa mép này, nhưng mà vừa rồi các cô có nhắc tới Lục Tịch đi ra từ phòng của Tư Ngữ, Tiểu Hạ vẫn có chút tò mò, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ngữ, đêm qua Lục tổng vì sao lại tới tìm chị thế?”
Tư Ngữ không muốn lừa cô, lại không muốn nói thật, ba phải cái nào cũng được mà nói: “Có thể là do ăn no quá.”
“....”
Lúc một nữ diễn viên khác trong đoàn phim tên là Triệu Lộ chạy tới hỏi nàng “Cô có phải là bạn gái của Lục tổng không”, Tư Ngữ mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra là tin đồn buổi tối Lễ Tình Nhân Lục Tịch đi ra từ phòng nàng đã truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
Tiệc liên hoan lần đó sau khi cuộc hội thảo kết thúc, nghe thấy Lục Tịch chính miệng thừa nhận mình không còn độc thân, Triệu Lộ rất sốc. Hôm nay lại nghe thấy tin đồn giữa Lục Tịch và Tư Ngữ, cô nhịn không được chạy tới hỏi Tư Ngữ để xác nhận.
Cũng may là đối phương hỏi có phải là bạn gái hay không, nếu mà hỏi cái khác thì Tư Ngữ thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
“Không phải.” Tư Ngữ lời ít ý nhiều mà nói.
“Thế à.” Triệu Lộ ngượng ngùng do quá nhiều chuyện, phủi mông rời đi.
Lâm Diệc Ngôn ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng, trầm ngâm nhìn Tư Ngữ.
Lâm Diệc Ngôn không phải là người thành phố B, Tết Âm Lịch năm nay cô không thể trở về nhà, cho là lại phải đón tết một mình, nào ngờ nhận được tin nhắn từ Lương Dư Phỉ.
Biết Lương Dư Phỉ cũng là người ở xa quê hương không thể trở về, Lâm Diệc Ngôn liền mời cô đến nhà mình ăn tết cùng nhau.
Lúc ăn cơm, cô hỏi Lương Dư Phỉ chuyện lúc trước từng nhắc tới: “Em nói Tư Ngữ trước kia thường xuyên bắt nạt em, có chuyện gì à?”
Sau đó Lương Dư Phỉ khóc sướt mướt nói cho cô biết một ít chuyện. Nói là Tư Ngữ có gian tình với người cao tầng nào đó của Quang Ảnh, bởi vì không thích cô, nên bảo người cao tầng kia phong sát cô.
Lâm Diệc Ngôn sửng sốt.
Trong giới giải trí có không ít người dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng, Tư Ngữ cũng làm loại chuyện này?
Trong khoảng thời gian làm việc chung này, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy Tư Ngữ là người nghiêm túc trong công việc, thân thiện tốt bụng, chân thành đối đãi người khác, trông nàng một chút cũng không giống là loại tiểu nhân ở sau lưng dùng mưu hèn kế bẩn.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Tư Ngữ đang diễn, rốt cuộc ở trong cái giới giải trí hỗn loạn này, đều rất chú trọng đến hình tượng bên ngoài của mình. Nếu thật sự là như vậy, cô chỉ có thể nói diễn xuất của Tư Ngữ quá tốt, đến cô cũng bị lừa.
Lương Dư Phỉ lên án mạnh mẽ việc Tư Ngữ bắt nạt cô, khóc đến mức thương tâm muốn chết, Lâm Diệc Ngôn nhìn mà đau lòng.
Còn về việc Tư Ngữ có thật sự làm những chuyện tồi tệ đó với Lương Dư Phỉ hay không.... Lâm Diệc Ngôn thực sự rất khó để đưa ra kết luận.
Cảm giác nói có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào chính mình, Tư Ngữ bỗng nhiên nhìn qua, đụng phải tầm mắt của Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, bình thản ung dung mà nói: “Miếng dán mí mắt của em sắp rơi ra rồi.”
Tư Ngữ theo bản năng muốn sờ vào mí mắt, lúc giơ tay lên, lại thấy tay mình toàn là bùn bẩn.
Nàng ở trong phim đóng vai nữ thứ bị bệnh tâm thần, ngày thường yếu đuối vô hại, không làm gì chỉ thích ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn.
Vừa quay xong một cảnh diễn, Tư Ngữ còn chưa kịp rửa tay.
Tiểu Hạ đang đi lấy nước ấm giúp nàng, nàng đành phải xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn mỉm cười, tới gần gỡ hai miếng dán mí mắt giúp nàng.
Lúc Lục Tịch tới phim trường, thứ cô nhìn thấy chính là một cảnh tượng ái muội như này: Một tay Lâm Diệc Ngôn đặt ở trên vai Tư Ngữ, một tay khác vuốt ve mặt của Tư Ngữ. Tư Ngữ vẫn không nhúc nhích để cô tùy ý chạm vào. Hai người thâm tình nhìn nhau, mỉm cười với nhau.
Trần Nghiên dùng mắt thường là có thể thấy sắc mặt của BOSS ở bên cạnh càng ngày càng âm trầm, theo ánh mắt của cô nhìn qua, cũng thấy được cử chỉ rất thân mật của hai người, ho khan một tiếng, nói: “Có thể là các cô ấy đang đối diễn.”
Góc cạnh sườn mặt hoàn mỹ của Lục Tịch hiện giờ đang căng chặt, không nói một lời nào nhìn hai người cách đó không xa.
Đạo diễn Hàn Nham vội lại gần chào hỏi Lục Tịch, không nghe thấy đối phương có bất kỳ chỉ thị cùng ý kiến gì, liền đi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Một lát sau, thanh âm sang sảng của Hàn Nham qua cái loa truyền khắp bốn phương tám hướng: “Trần lão sư, A Khoan, Diệc Ngôn vào vị trí.”
Lâm Diệc Ngôn sải bước đi đến khu vực quay phim, lúc đi ngang qua vị trí nào đó, bị một dáng người cao gầy nổi bật hấp dẫn ánh mắt.
Nhận ra là Lục Tịch, bước chân cô hơi dừng lại, nói: “Lục tổng.”
Lục Tịch chỉ là nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt thanh lãnh kia lại lộ ra một tia địch ý.
Không sai, là địch ý.
Lần đầu tiên gặp Lục Tịch tại hội thảo, Lâm Diệc Ngôn đã cảm thấy người đầu tư này đối với cô không phải rất thân thiện. Người đại diện bảo cô là do cô suy nghĩ nhiều.
Lâm Diệc Ngôn cũng tưởng là do mình suy nghĩ nhiều, hiện tại tiếp xúc gần, cô rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương toát ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đó là một loại khí tràng mà chỉ có nhân tài ở địa vị cao mới có, làm sự tự tin vốn dĩ của Lâm Diệc Ngôn bắt đầu dao động, ngưng mi nhìn kỹ người đầu tư trước mắt.
Lục Tịch không giống tổng tài một chút nào, tựa như là một nữ vương cao cao tại thượng, đôi mắt đẹp thanh lãnh, ngạo nghễ nhìn.
Chiều cao của Lâm Diệc Ngôn tương đương với cô, bị cô nhìn như vậy, lại có một loại ảo giác mình lùn hơn cô rất nhiều.
Đối phương bất động thanh sắc mà dùng khí thế đè nặng cô, địch ý đã thể hiện rất rõ ràng.
Chỉ là Lâm Diệc Ngôn không nghĩ ra, mình đã bao giờ đắc tội với người đầu tư này đâu?
Chẳng lẽ.... Là bởi vì Tư Ngữ?
“Diệc Ngôn, mau tới đây!” Đạo diễn lại gọi cô.
Lâm Diệc Ngôn thu hồi tâm tư, giả vờ như không có việc gì mà rời đi.
Tư Ngữ lúc này mới chú ý tới Lục Tịch.
Vào lúc nàng đang âm thầm suy nghĩ sao Lục Tịch lại rảnh rỗi tới thăm đoàn phim như vậy, thì nhìn thấy Lục Tịch đi từng bước một đến chỗ nàng, nghĩ đến những tin đồn vớ vẩn đó, Tư Ngữ ôm kịch bản xoay người liền chạy.
Lục Tịch: “....”
Thật ra Lục Tịch đang đi công tác.
Lúc đi đến sân bay vừa vặn đi ngang qua phim trường, Trần Nghiên cố ý làm như vô tình mà hỏi cô: “Lục tổng, còn có một ít thời gian, ngài có muốn đi vào phim trường xem không?”
Vào phim trường làm cái gì? Lục Tịch nghĩ thầm.
Biểu tình không thay đổi, ngoài miệng lại nói: “Ừ.”
Cô cũng không rõ vì sao lại nhất quyết muốn tới đây.
Nếu đã tới, lên tiếng chào hỏi cũng tốt.
Cô định tới đây nói cho Tư Ngữ biết rằng cô đang đi công tác, nhưng mà Tư Ngữ dường như đang trốn cô.
Vì sao phải trốn cô?
Vấn đề này, cho đến tận hôm đoàn phim tổ chức tiệc đóng máy, Lục Tịch mới biết được đáp án.
Vào cuối tháng 3, bộ phim điện ảnh "Lâu Đài Cổ Biến Mất" tuyên bố đóng máy, đoàn phim đã mời nhà sản xuất cùng với người đầu tư chính tham gia tiệc đóng máy.
Lục Tịch tham dự với tư cách đại diện chủ đầu tư.
Vất vả ba tháng cuối cùng mới quay xong bộ phim, mọi người rốt cuộc cũng có thể phóng túng, nói nói cười cười, nâng chén uống rượu chúc mừng.
Tư Ngữ cũng rất vui vẻ. Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà nàng đóng kể từ khi xuyên sách tới đây, đề tài kinh dị nàng lần đầu tiên đóng, tuy rằng lúc đóng có mấy cảnh đen tối đến mức sợ hãi, nhưng thật sự rất đã ghiền.
Nàng bất tri bất giác uống vào vài chén rượu, uống xong đi toilet lại đụng phải Lục Tịch, vội lui về phía sau.
Lục Tịch chú ý tới động tác dưới chân nàng, nhíu mày: “Cô trốn cái gì?”
Trong toilet không có người nào, Tư Ngữ nhìn thấy cô đóng cửa, không lui nữa, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với cô, lẩm bẩm nói: “Hôm đó cô đi ra từ phòng của tôi bị người khác nhìn thấy được, toàn bộ đoàn phim đều đồn tôi và cô có gian tình.”
“....”
Ngày hôm đó đi vội quá, Lục Tịch đến áo khoác cũng quên lấy, cô không chú ý xem bên ngoài có người hay không đã trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng mà cái này quan trọng sao?
Các nàng trốn ở trong toilet, bị người khác nhìn thấy thì càng là nói không rõ. Tư Ngữ lại nói tiếp: “Tôi không muốn bị người ta đàm tiếu nữa.”
Nói xong liền đi mở cửa.
Bỗng dưng nghe thấy Lục Tịch lạnh lùng nói: “Cô mập mờ với Lâm Diệc Ngôn thì lại không sợ bị người ta đàm tiếu sao?”
Tư Ngữ ngạc nhiên mà nhìn cô: “Tôi mập mờ với Diệc Ngôn lúc nào?”
Diệc Ngôn, kêu cũng rất thân mật.
Lục Tịch kìm nén sự ghen tuông đang trào ra ở đáy lòng, nói: “Vừa mới lúc nãy, hai người các cô không phải còn uống rượu giao bôi sao?”
“....”
Lục Tịch đang nói về trò chơi mới nãy bọn họ vừa uống rượu nói chuyện phiếm vừa chơi kia.
Ăn ăn uống uống thôi khá nhàm chán, có người đề nghị chơi trò chơi, Tư Ngữ liền chơi cùng. Trong đó có một ván bài, yêu cầu ai có số điểm lớn nhất và nhỏ nhất trong bảng xếp hạng sẽ phải uống chén rượu giao bôi, tình cờ lại là nàng cùng Lâm Diệc Ngôn.
Dựa vào quy tắc của trò chơi, Tư Ngữ và Lâm Diệc Ngôn cùng uống rượu giao bôi.
Trò chơi thôi mà, sao lại nói là mập mờ?
Tư Ngữ há mồm muốn giải thích.
Đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào.
Lâm Diệc Ngôn không nghĩ tới Tư Ngữ cùng Lục Tịch ở bên trong, ngẩn người.
Tư Ngữ cũng sửng sốt.
Lâm Diệc Ngôn không xác định được mình có phải đã quấy rầy chuyện tốt của các nàng rồi hay không, mặc dù đã uống đến nửa tỉnh nửa say, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Lục Tịch nhìn cô rất sắc bén.
Giờ phút này địch ý so với lúc ở phim trường còn mãnh liệt hơn.
Cô thức thời mà lui ra ngoài, nhưng lại không chú ý dưới chân, bị vướng phải tấm thảm ở cửa nhà vệ sinh, hơi lảo đảo.
Tư Ngữ đứng gần cửa nhất tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô: “Chị uống say rồi?”
Lâm Diệc Ngôn bắt lấy cánh tay nàng, đứng vững, bật cười nói: “Không sao, chỉ là có chút chóng mặt thôi.”
“Muốn nôn không?”
Lâm Diệc Ngôn lắc đầu, liếc mắt một cái nhìn người phụ nữ lãnh diễm âm trầm ở bên trong toilet, nói: “Chị không sao. Không làm phiền hai người nữa, chị trở về uống chút nước ấm.”
Không làm phiền hai người nữa là có ý gì!
Tư Ngữ biết ở cùng Lục Tịch trong toilet không an toàn. Lời nói của Lâm Diệc Ngôn có ẩn ý sâu xa, hiển nhiên là đã hiểu lầm gì rồi.
Sợ rằng lát sau còn có người khác đi vào, Tư Ngữ cũng chuồn mất.
Lục Tịch im lặng nhìn các nàng sóng vai rời đi cùng nhau.
Tư Ngữ cho rằng Lâm Diệc Ngôn sẽ hỏi chuyện của nàng với Lục Tịch, nhưng mà cô không hỏi gì.
Nàng nhấp một ngụm đồ uống, liếc nhìn cửa ra vào, nhìn mấy phút cũng không thấy Lục Tịch quay lại, nhưng lại nhìn thấy Trần Nghiên đi ra ngoài.
Lúc sau Trần Nghiên cũng không có quay lại.
Về đến nhà thì đã khuya.
Nhìn trong gara có chiếc Bentley màu trắng đang đỗ, Tư Ngữ nghĩ thầm Lục Tịch hẳn là đang ở nhà.
Đêm nay nàng không uống nhiều lắm, nhưng mà dự tiệc cả đêm hơi mệt, trên người đầy mùi thuốc lá và hơi rượu, muốn nhanh chóng trở về phòng tắm một chút.
Lúc đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy cửa không có đóng chặt, ánh đèn từ bên trong hắt ra, Tư Ngữ hơi kinh ngạc.
Lục Tịch không phải đã sớm về nhà rồi sao? Giờ này còn chưa ngủ, lại tăng ca?
Người phụ nữ này vẫn luôn cuồng công việc, Tư Ngữ thường xuyên thấy cô mang tài liệu về nhà, nhìn nhiều cũng thành quen.
Có điều vẫn không nhịn được, nàng lén mở hé cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Trên bàn làm việc không phải là máy tính và văn kiện, mà là một bình rượu vang đỏ cùng một ly rượu???
Nàng tưởng cô là chiến sĩ thi đua đang tăng ca làm việc, mà giờ giống như một vũng bùn ghé vào trên bàn, vẫn không động đậy.
Tư Ngữ không nhịn nổi mà buồn bực. Lục Tịch đang làm cái gì vậy, làm việc mệt mỏi nên uống chút rượu để cho đỡ thèm, sau đó liền ngủ quên rồi???
Nàng mở cửa rón ra rón rén đi vào trong, nhìn thấy Lục Tịch đang nhắm chặt hai mắt, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, đỏ bừng rất đẹp.
Người phụ nữ này khi ngủ ngũ quan nhu hòa đi rất nhiều, không có sắc bén như thường ngày, có thể tùy tiện đánh giá.
Ánh mắt Tư Ngữ không kiêng nể gì mà nhìn khuôn mặt cô, nhìn thấy hàng lông mi cong dài của cô, muốn chạm vào.
Lại nhịn xuống.
Nàng cầm lấy bình rượu vang đỏ để ở trên bàn, kinh ngạc phát hiện ra một giọt cũng không còn.
Uống cho đỡ thèm cũng không phải uống như vậy đi?
Buông bình rượu xuống, lại nhìn về phía Lục Tịch đang ngủ, đột nhiên cảm thấy một màn này rất quen thuộc.
Nàng bừng tỉnh nhớ ra có một hôm nào đó, Lục Tịch xã giao trở về, uống vào chút rượu, còn phát sốt cao, cũng là ghé vào bàn như thế này mà ngủ.
... Sẽ không phát sốt nữa đấy chứ?!
Tư Ngữ tới gần cẩn thận quan sát.
Mặt đỏ bừng như vậy, rất có khả năng.
Nàng vươn tay muốn sờ trán Lục Tịch, còn chưa chạm vào, cổ tay đã bị một bàn tay nóng bỏng bắt lấy.
Người nọ đang ngủ say đột nhiên mở to hai mắt, một đôi mắt phượng mê ly, khóe mắt câu nhân, trong đôi mắt trong trẻo có một tia ánh sáng, còn có bóng dáng nhỏ bé của nàng.
“....”
“....”
Nhìn nhau không nói gì.
Hai người các nàng sát gần nhau, Tư Ngữ thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở của cô mang theo mùi rượu.
Bởi vì gần quá, cho nên xấu hổ.
Bị cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt như vậy, Tư Ngữ đột nhiên hơi chột dạ vì bị người khác bắt gặp, cười gượng nói: “Tôi chỉ là muốn... Ưm....”
Còn chưa nói xong, miệng nàng đã bị chặn lại.
Môi người kia vô cùng mềm mại, mang theo mùi hương rượu nhàn nhạt, có chút say lòng người.
Nghe thấy bốn chữ này, Tư Ngữ còn tưởng rằng mình lấy nhầm kịch bản tổng tài bá đạo rồi.
Nàng nhìn nhìn cái tay đang nắm chặt lấy tay nàng kia, ngước mắt, nhìn Lục Tịch đột nhiên cường thế hẳn lên, bối rối mà chớp chớp mắt, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì cô đến một giây cũng không muốn ở cùng tôi, lại gấp gáp không thể chờ nổi muốn đi gặp người phụ nữ khác làm tôi rất khó chịu.” —— Những lời này xẹt qua trong đầu Lục Tịch, đang lúc nóng máu, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, lời tới bên miệng, lại bị một tia lý trí cuối cùng mạnh mẽ kéo lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tư Ngữ giống như là viên pha lê được rửa sạch, trong trẻo sạch sẽ, phảng phất như có thể nhìn thấu bí mật sâu kín trong lòng người ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng Lục Tịch đột nhiên hoảng hốt.
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Ý thức được hành vi cùng ngôn ngữ của mình có chút quá khích, Lục Tịch bỗng buông tay Tư Ngữ ra.
Cô tránh đi đôi mắt trong trẻo kia, ánh mắt có chút bối rối dừng ở trên vạt áo choàng tắm của Tư Ngữ hơi phanh ra để lộ một phần da thịt ở ngực, dừng một chút, nói: “Ý của tôi là... Cô mặc như vậy đi ra ngoài không ổn lắm đâu?”
Tư Ngữ theo ánh mắt của cô mà cúi đầu, nhìn cái áo choàng tắm trắng tinh ở trên người, im lặng.
Bốn chữ vừa rồi kia rất ngắn, nhưng vẫn nghe ra một chút cảm xúc. Trong một khoảnh khắc, Tư Ngữ cho rằng là Lục Tịch buồn bực nên mới ngăn nàng lại ( tuy rằng nàng không hiểu Lục Tịch buồn bực ở chỗ nào).
Qua thật lâu sau Lục Tịch mới trả lời, nàng còn đang suy nghĩ có phải là mình nói sai cái gì hay không. Kết quả đợi nửa ngày, Lục Tịch chỉ quan tâm đến quần áo của nàng mặc không phù hợp, sợ nàng cứ như vậy đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng???
Tư Ngữ cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, kéo kéo vạt áo choàng tắm rộng thùng thình ở trên người, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Sao tôi có thể mặc như vậy mà ra cửa, tất nhiên là tôi phải thay quần áo trước rồi!”
“... Ừm.”
Ừm cái gì mà ừm, người phụ nữ này hôm nay thật kì quái.
Tư Ngữ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, lúc muốn tiến lên một bước để nhìn cho rõ hơn, Lục Tịch lại cảnh giác mà lui về phía sau.
“Cô cứ từ từ thay đồ đi, tôi đi đây.”
Lục Tịch vội vàng ném xuống những lời này, mở cửa phòng rồi xoay người rời đi, để lại một mình Tư Ngữ buồn rầu không hiểu ra sao.
Người phụ nữ này uống lộn thuốc, hay là đến tháng?
Bất quá nàng không có tâm trí để suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng thay quần áo, đơn giản bôi chút kem dưỡng da, rồi cầm kịch bản đi tìm Lâm Diệc Ngôn.
Đối diễn xong thì cũng đã khuya, Tư Ngữ trở về phòng của mình, sau khi rửa mặt xong, nàng thu dọn chăn ga gối để chuẩn bị đi ngủ, dư quang lại thoáng nhìn thấy một cái áo khoác dạ màu đen vắt trên ghế.
Nàng không nhớ là mình có một cái áo như vậy, tưởng là của Tiểu Hạ để quên. Cầm lấy nhìn size trên mác áo, phát hiện kích cỡ hơi nhỏ, vóc dáng của Tiểu Hạ không thể nào mặc vừa.
Trên cái áo còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt, Tư Ngữ ngửi ngửi, cảm giác mùi hương này rất quen thuộc.
Chẳng lẽ là của Lục Tịch?
Hình như lúc Lục Tịch rời đi không có mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len màu be.
Tư Ngữ ngạc nhiên, ngay sau đó có chút buồn cười. Người phụ nữ này biết nhắc nhở nàng thay quần áo, sao lại không nhớ lấy áo khoác của mình?
Cứ cho là lúc ấy không nhớ đi, sau khi đi ra ngoài không thấy áo cũng không quay lại lấy mà vứt ở trong phòng nàng sao?
Trong điện thoại không có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc nào, chứng tỏ Lục Tịch đi rồi không có tìm nàng nữa. Xem ra là thật sự đã quên.
Lục Tịch hẳn là đã sớm về đến nhà đi?
Tư Ngữ mở WeChat, muốn nói cho cô biết chuyện áo khoác, lúc ngón tay dừng ở trên bàn phím thì lại dừng lại.
Lúc này nói không chừng Lục Tịch đã ngủ rồi.
Ngón tay nàng vô thức mà lướt lên trên, dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng —— Cảm ơn cô.
Đây là tin nhắn của ba tháng trước.
Hôm đó là sinh nhật Tiết Thiệu, Lục Vi suýt chút nữa xảy ra chuyện, Tư Ngữ tới tháng đau đến chết đi sống lại, là Lục Tịch pha nước đường đỏ giúp nàng, còn xoa bụng cho nàng, nên nàng mới có thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng lập tức nhắn tin nhắn này cho Lục Tịch.
Kể từ sau khi bà nội qua đời, không còn người nào có thể chăm sóc chu đáo cho mình như vậy, cho nên Tư Ngữ thật sự rất cảm động.
Chỉ là cảm động không đến nửa giờ.
Lúc xuống lầu tìm đồ ăn, nàng nghe thấy Lục Vi nói với Triệu a di: “Chị của tôi nói với tôi, chị ấy cùng Tư Ngữ chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
Trí nhớ của Tư Ngữ cũng không tính là tốt, lúc học thuộc lời thoại thường phải đọc năm lần trở lên mới thuộc. Nhưng mà những lời này Lục Vi đã nói từ mấy tháng trước, mà nàng vẫn luôn nhớ đến tận bây giờ, một chữ cũng không quên.
Thật ra không cần Lục Vi nhắc nhở, tự nàng cũng hiểu rõ, Lục Tịch không có khả năng thực sự có tình cảm với nàng, từ lịch sử trò chuyện thảm không nỡ nhìn của các nàng là có thể nhìn ra.
Lục Tịch hầu như không bao giờ chủ động nhắn tin cho nàng, thỉnh thoảng có một hai lần nhưng đều liên quan đến bà nội.
Có đôi khi nàng cảm thấy mình rất không có tiền đồ, nàng luôn đánh mất phán đoán của mình chỉ vì một vài hành động nhỏ, lầm tưởng sự quan tâm của người khác là thích.
Đối với người kia là như thế, đối với Lục Tịch cũng là như thế. Chính là không nhớ được lâu.
Tư Ngữ lắc đầu, vứt những chuyện cũ ở trong đầu ra ngoài, sau đó thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại.
Mặc kệ đối phương đã ngủ hay chưa, đều không nên làm phiền.
Rời khỏi cửa sổ nói chuyện phiếm, Tư Ngữ đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, gấp cái áo khoác kia lại rồi để vào trong vali, tắt đèn, ngủ.
Trời hôm nay khá quang đãng, lại bắt đầu bận rộn đóng phim.
Từ lúc vào đoàn phim tới nay, Tư Ngữ vẫn luôn cẩn trọng đóng phim, khi rảnh rỗi thì thường xuyên đùa giỡn cùng với nhân viên công tác, còn thường thường tự bỏ tiền túi mua trà sữa mua cà phê cho mọi người. Nàng tự nhận là mối quan hệ của mình với mọi người rất tốt, không nghĩ tới vẫn có người ở sau lưng đâm nàng một nhát.
“Đêm qua tôi nhìn thấy người đầu tư mỹ nữ của chúng ta đi ra từ phòng của Tư Ngữ!”
“Người đầu tư? Cô là nói đến Lục Tịch sao?”
“Đúng vậy! Lễ Tình Nhân ngày hôm qua, vì sao Lục tổng lại ở trong phòng của Tư Ngữ vào lúc tối muộn như vậy, cô không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Có hơi kỳ quái.”
“Hơn nữa cô có phát hiện ra không, từ khi Tư Ngữ xuất đạo đến bây giờ còn chưa đến một năm, mà cô ta đã liên tục nhận ba vai diễn trong các bộ phim! Hai bộ là nữ thứ hai, một bộ là vai phụ quan trọng. Mấu chốt nhất chính là, bộ phim điện ảnh này của chúng ta có chín vị diễn viên chính, còn ai không hơn cô ta về độ nổi tiếng và kinh nghiệm? Đến Trần lão sư là diễn viên gạo cội như vậy còn phải đáp diễn với cô ta.”
“Cũng không biết là do vận khí cô ta quá tốt, hay là thật sự giống như lời đồn đãi có hậu trường rất cứng.”
“Tôi nghe nói sau lưng cô ta có kim chủ.”
“Ai cơ? Không phải là Lục tổng đấy chứ!”
“Tôi cảm thấy rất có khả năng. Bằng không thì vì sao tối hôm Lễ Tình Nhân Lục Tịch lại đi ra từ phòng cô ta?”
“Cạch ——”
Đúng lúc này, cửa phòng trang điểm bị người ở bên ngoài đẩy ra, khiến cho hai nữ chuyên viên trang điểm ở bên trong đang nói xấu sửng sốt.
Chờ đến lúc nhìn rõ người ngoài cửa đúng là đối tượng các cô vừa rồi bàn tán, hai người mặt mũi trắng bệch.
Tư Ngữ vừa mới diễn xong một cảnh phanh thây, trên người còn đang mặc bộ đồ ngủ bị dính máu, nhìn thấy mà ghê người.
Nàng dường như không nhìn thấy hai nữ chuyên viên trang điểm kia, mắt nhìn thẳng đi vào trong, vào gian phòng bên cạnh thay quần áo, từ đầu đến cuối một câu cũng không thèm nói.
Hai nữ chuyên viên trang điểm hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Hạ thở phì phì đuổi theo nàng, nói: “Thật là đáng giận, uống miễn phí nhiều cốc trà sữa và cà phê của chị như vậy mà lại có thể còn ở sau lưng chửi bới, nói xấu chị.”
Người như vậy Tư Ngữ trước kia đã thấy rất nhiều, sớm không còn cảm giác, cho nên dù muốn tức giận cũng tức không nổi, nàng cười cho qua chuyện.
Tiểu Hạ thấy bước chân nàng lướt nhanh như bay, còn cười nhẹ nhàng như vậy, nghĩ là nàng không đem lời nói của hai người kia để ở trong lòng.
Tâm thái của Tư Ngữ hình như vẫn luôn rất tốt, Tiểu Hạ chưa từng thấy nàng bị kích thích bởi bất kỳ ngôn luận xấu nào.
Tuy rằng rất phản cảm với loại người ở phía sau lưng khua môi múa mép này, nhưng mà vừa rồi các cô có nhắc tới Lục Tịch đi ra từ phòng của Tư Ngữ, Tiểu Hạ vẫn có chút tò mò, nhịn không được hỏi: “Tiểu Ngữ, đêm qua Lục tổng vì sao lại tới tìm chị thế?”
Tư Ngữ không muốn lừa cô, lại không muốn nói thật, ba phải cái nào cũng được mà nói: “Có thể là do ăn no quá.”
“....”
Lúc một nữ diễn viên khác trong đoàn phim tên là Triệu Lộ chạy tới hỏi nàng “Cô có phải là bạn gái của Lục tổng không”, Tư Ngữ mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra là tin đồn buổi tối Lễ Tình Nhân Lục Tịch đi ra từ phòng nàng đã truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
Tiệc liên hoan lần đó sau khi cuộc hội thảo kết thúc, nghe thấy Lục Tịch chính miệng thừa nhận mình không còn độc thân, Triệu Lộ rất sốc. Hôm nay lại nghe thấy tin đồn giữa Lục Tịch và Tư Ngữ, cô nhịn không được chạy tới hỏi Tư Ngữ để xác nhận.
Cũng may là đối phương hỏi có phải là bạn gái hay không, nếu mà hỏi cái khác thì Tư Ngữ thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
“Không phải.” Tư Ngữ lời ít ý nhiều mà nói.
“Thế à.” Triệu Lộ ngượng ngùng do quá nhiều chuyện, phủi mông rời đi.
Lâm Diệc Ngôn ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng, trầm ngâm nhìn Tư Ngữ.
Lâm Diệc Ngôn không phải là người thành phố B, Tết Âm Lịch năm nay cô không thể trở về nhà, cho là lại phải đón tết một mình, nào ngờ nhận được tin nhắn từ Lương Dư Phỉ.
Biết Lương Dư Phỉ cũng là người ở xa quê hương không thể trở về, Lâm Diệc Ngôn liền mời cô đến nhà mình ăn tết cùng nhau.
Lúc ăn cơm, cô hỏi Lương Dư Phỉ chuyện lúc trước từng nhắc tới: “Em nói Tư Ngữ trước kia thường xuyên bắt nạt em, có chuyện gì à?”
Sau đó Lương Dư Phỉ khóc sướt mướt nói cho cô biết một ít chuyện. Nói là Tư Ngữ có gian tình với người cao tầng nào đó của Quang Ảnh, bởi vì không thích cô, nên bảo người cao tầng kia phong sát cô.
Lâm Diệc Ngôn sửng sốt.
Trong giới giải trí có không ít người dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng, Tư Ngữ cũng làm loại chuyện này?
Trong khoảng thời gian làm việc chung này, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy Tư Ngữ là người nghiêm túc trong công việc, thân thiện tốt bụng, chân thành đối đãi người khác, trông nàng một chút cũng không giống là loại tiểu nhân ở sau lưng dùng mưu hèn kế bẩn.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Tư Ngữ đang diễn, rốt cuộc ở trong cái giới giải trí hỗn loạn này, đều rất chú trọng đến hình tượng bên ngoài của mình. Nếu thật sự là như vậy, cô chỉ có thể nói diễn xuất của Tư Ngữ quá tốt, đến cô cũng bị lừa.
Lương Dư Phỉ lên án mạnh mẽ việc Tư Ngữ bắt nạt cô, khóc đến mức thương tâm muốn chết, Lâm Diệc Ngôn nhìn mà đau lòng.
Còn về việc Tư Ngữ có thật sự làm những chuyện tồi tệ đó với Lương Dư Phỉ hay không.... Lâm Diệc Ngôn thực sự rất khó để đưa ra kết luận.
Cảm giác nói có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào chính mình, Tư Ngữ bỗng nhiên nhìn qua, đụng phải tầm mắt của Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn nhanh chóng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, bình thản ung dung mà nói: “Miếng dán mí mắt của em sắp rơi ra rồi.”
Tư Ngữ theo bản năng muốn sờ vào mí mắt, lúc giơ tay lên, lại thấy tay mình toàn là bùn bẩn.
Nàng ở trong phim đóng vai nữ thứ bị bệnh tâm thần, ngày thường yếu đuối vô hại, không làm gì chỉ thích ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn.
Vừa quay xong một cảnh diễn, Tư Ngữ còn chưa kịp rửa tay.
Tiểu Hạ đang đi lấy nước ấm giúp nàng, nàng đành phải xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn mỉm cười, tới gần gỡ hai miếng dán mí mắt giúp nàng.
Lúc Lục Tịch tới phim trường, thứ cô nhìn thấy chính là một cảnh tượng ái muội như này: Một tay Lâm Diệc Ngôn đặt ở trên vai Tư Ngữ, một tay khác vuốt ve mặt của Tư Ngữ. Tư Ngữ vẫn không nhúc nhích để cô tùy ý chạm vào. Hai người thâm tình nhìn nhau, mỉm cười với nhau.
Trần Nghiên dùng mắt thường là có thể thấy sắc mặt của BOSS ở bên cạnh càng ngày càng âm trầm, theo ánh mắt của cô nhìn qua, cũng thấy được cử chỉ rất thân mật của hai người, ho khan một tiếng, nói: “Có thể là các cô ấy đang đối diễn.”
Góc cạnh sườn mặt hoàn mỹ của Lục Tịch hiện giờ đang căng chặt, không nói một lời nào nhìn hai người cách đó không xa.
Đạo diễn Hàn Nham vội lại gần chào hỏi Lục Tịch, không nghe thấy đối phương có bất kỳ chỉ thị cùng ý kiến gì, liền đi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Một lát sau, thanh âm sang sảng của Hàn Nham qua cái loa truyền khắp bốn phương tám hướng: “Trần lão sư, A Khoan, Diệc Ngôn vào vị trí.”
Lâm Diệc Ngôn sải bước đi đến khu vực quay phim, lúc đi ngang qua vị trí nào đó, bị một dáng người cao gầy nổi bật hấp dẫn ánh mắt.
Nhận ra là Lục Tịch, bước chân cô hơi dừng lại, nói: “Lục tổng.”
Lục Tịch chỉ là nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt thanh lãnh kia lại lộ ra một tia địch ý.
Không sai, là địch ý.
Lần đầu tiên gặp Lục Tịch tại hội thảo, Lâm Diệc Ngôn đã cảm thấy người đầu tư này đối với cô không phải rất thân thiện. Người đại diện bảo cô là do cô suy nghĩ nhiều.
Lâm Diệc Ngôn cũng tưởng là do mình suy nghĩ nhiều, hiện tại tiếp xúc gần, cô rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương toát ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đó là một loại khí tràng mà chỉ có nhân tài ở địa vị cao mới có, làm sự tự tin vốn dĩ của Lâm Diệc Ngôn bắt đầu dao động, ngưng mi nhìn kỹ người đầu tư trước mắt.
Lục Tịch không giống tổng tài một chút nào, tựa như là một nữ vương cao cao tại thượng, đôi mắt đẹp thanh lãnh, ngạo nghễ nhìn.
Chiều cao của Lâm Diệc Ngôn tương đương với cô, bị cô nhìn như vậy, lại có một loại ảo giác mình lùn hơn cô rất nhiều.
Đối phương bất động thanh sắc mà dùng khí thế đè nặng cô, địch ý đã thể hiện rất rõ ràng.
Chỉ là Lâm Diệc Ngôn không nghĩ ra, mình đã bao giờ đắc tội với người đầu tư này đâu?
Chẳng lẽ.... Là bởi vì Tư Ngữ?
“Diệc Ngôn, mau tới đây!” Đạo diễn lại gọi cô.
Lâm Diệc Ngôn thu hồi tâm tư, giả vờ như không có việc gì mà rời đi.
Tư Ngữ lúc này mới chú ý tới Lục Tịch.
Vào lúc nàng đang âm thầm suy nghĩ sao Lục Tịch lại rảnh rỗi tới thăm đoàn phim như vậy, thì nhìn thấy Lục Tịch đi từng bước một đến chỗ nàng, nghĩ đến những tin đồn vớ vẩn đó, Tư Ngữ ôm kịch bản xoay người liền chạy.
Lục Tịch: “....”
Thật ra Lục Tịch đang đi công tác.
Lúc đi đến sân bay vừa vặn đi ngang qua phim trường, Trần Nghiên cố ý làm như vô tình mà hỏi cô: “Lục tổng, còn có một ít thời gian, ngài có muốn đi vào phim trường xem không?”
Vào phim trường làm cái gì? Lục Tịch nghĩ thầm.
Biểu tình không thay đổi, ngoài miệng lại nói: “Ừ.”
Cô cũng không rõ vì sao lại nhất quyết muốn tới đây.
Nếu đã tới, lên tiếng chào hỏi cũng tốt.
Cô định tới đây nói cho Tư Ngữ biết rằng cô đang đi công tác, nhưng mà Tư Ngữ dường như đang trốn cô.
Vì sao phải trốn cô?
Vấn đề này, cho đến tận hôm đoàn phim tổ chức tiệc đóng máy, Lục Tịch mới biết được đáp án.
Vào cuối tháng 3, bộ phim điện ảnh "Lâu Đài Cổ Biến Mất" tuyên bố đóng máy, đoàn phim đã mời nhà sản xuất cùng với người đầu tư chính tham gia tiệc đóng máy.
Lục Tịch tham dự với tư cách đại diện chủ đầu tư.
Vất vả ba tháng cuối cùng mới quay xong bộ phim, mọi người rốt cuộc cũng có thể phóng túng, nói nói cười cười, nâng chén uống rượu chúc mừng.
Tư Ngữ cũng rất vui vẻ. Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà nàng đóng kể từ khi xuyên sách tới đây, đề tài kinh dị nàng lần đầu tiên đóng, tuy rằng lúc đóng có mấy cảnh đen tối đến mức sợ hãi, nhưng thật sự rất đã ghiền.
Nàng bất tri bất giác uống vào vài chén rượu, uống xong đi toilet lại đụng phải Lục Tịch, vội lui về phía sau.
Lục Tịch chú ý tới động tác dưới chân nàng, nhíu mày: “Cô trốn cái gì?”
Trong toilet không có người nào, Tư Ngữ nhìn thấy cô đóng cửa, không lui nữa, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với cô, lẩm bẩm nói: “Hôm đó cô đi ra từ phòng của tôi bị người khác nhìn thấy được, toàn bộ đoàn phim đều đồn tôi và cô có gian tình.”
“....”
Ngày hôm đó đi vội quá, Lục Tịch đến áo khoác cũng quên lấy, cô không chú ý xem bên ngoài có người hay không đã trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng mà cái này quan trọng sao?
Các nàng trốn ở trong toilet, bị người khác nhìn thấy thì càng là nói không rõ. Tư Ngữ lại nói tiếp: “Tôi không muốn bị người ta đàm tiếu nữa.”
Nói xong liền đi mở cửa.
Bỗng dưng nghe thấy Lục Tịch lạnh lùng nói: “Cô mập mờ với Lâm Diệc Ngôn thì lại không sợ bị người ta đàm tiếu sao?”
Tư Ngữ ngạc nhiên mà nhìn cô: “Tôi mập mờ với Diệc Ngôn lúc nào?”
Diệc Ngôn, kêu cũng rất thân mật.
Lục Tịch kìm nén sự ghen tuông đang trào ra ở đáy lòng, nói: “Vừa mới lúc nãy, hai người các cô không phải còn uống rượu giao bôi sao?”
“....”
Lục Tịch đang nói về trò chơi mới nãy bọn họ vừa uống rượu nói chuyện phiếm vừa chơi kia.
Ăn ăn uống uống thôi khá nhàm chán, có người đề nghị chơi trò chơi, Tư Ngữ liền chơi cùng. Trong đó có một ván bài, yêu cầu ai có số điểm lớn nhất và nhỏ nhất trong bảng xếp hạng sẽ phải uống chén rượu giao bôi, tình cờ lại là nàng cùng Lâm Diệc Ngôn.
Dựa vào quy tắc của trò chơi, Tư Ngữ và Lâm Diệc Ngôn cùng uống rượu giao bôi.
Trò chơi thôi mà, sao lại nói là mập mờ?
Tư Ngữ há mồm muốn giải thích.
Đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào.
Lâm Diệc Ngôn không nghĩ tới Tư Ngữ cùng Lục Tịch ở bên trong, ngẩn người.
Tư Ngữ cũng sửng sốt.
Lâm Diệc Ngôn không xác định được mình có phải đã quấy rầy chuyện tốt của các nàng rồi hay không, mặc dù đã uống đến nửa tỉnh nửa say, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Lục Tịch nhìn cô rất sắc bén.
Giờ phút này địch ý so với lúc ở phim trường còn mãnh liệt hơn.
Cô thức thời mà lui ra ngoài, nhưng lại không chú ý dưới chân, bị vướng phải tấm thảm ở cửa nhà vệ sinh, hơi lảo đảo.
Tư Ngữ đứng gần cửa nhất tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô: “Chị uống say rồi?”
Lâm Diệc Ngôn bắt lấy cánh tay nàng, đứng vững, bật cười nói: “Không sao, chỉ là có chút chóng mặt thôi.”
“Muốn nôn không?”
Lâm Diệc Ngôn lắc đầu, liếc mắt một cái nhìn người phụ nữ lãnh diễm âm trầm ở bên trong toilet, nói: “Chị không sao. Không làm phiền hai người nữa, chị trở về uống chút nước ấm.”
Không làm phiền hai người nữa là có ý gì!
Tư Ngữ biết ở cùng Lục Tịch trong toilet không an toàn. Lời nói của Lâm Diệc Ngôn có ẩn ý sâu xa, hiển nhiên là đã hiểu lầm gì rồi.
Sợ rằng lát sau còn có người khác đi vào, Tư Ngữ cũng chuồn mất.
Lục Tịch im lặng nhìn các nàng sóng vai rời đi cùng nhau.
Tư Ngữ cho rằng Lâm Diệc Ngôn sẽ hỏi chuyện của nàng với Lục Tịch, nhưng mà cô không hỏi gì.
Nàng nhấp một ngụm đồ uống, liếc nhìn cửa ra vào, nhìn mấy phút cũng không thấy Lục Tịch quay lại, nhưng lại nhìn thấy Trần Nghiên đi ra ngoài.
Lúc sau Trần Nghiên cũng không có quay lại.
Về đến nhà thì đã khuya.
Nhìn trong gara có chiếc Bentley màu trắng đang đỗ, Tư Ngữ nghĩ thầm Lục Tịch hẳn là đang ở nhà.
Đêm nay nàng không uống nhiều lắm, nhưng mà dự tiệc cả đêm hơi mệt, trên người đầy mùi thuốc lá và hơi rượu, muốn nhanh chóng trở về phòng tắm một chút.
Lúc đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy cửa không có đóng chặt, ánh đèn từ bên trong hắt ra, Tư Ngữ hơi kinh ngạc.
Lục Tịch không phải đã sớm về nhà rồi sao? Giờ này còn chưa ngủ, lại tăng ca?
Người phụ nữ này vẫn luôn cuồng công việc, Tư Ngữ thường xuyên thấy cô mang tài liệu về nhà, nhìn nhiều cũng thành quen.
Có điều vẫn không nhịn được, nàng lén mở hé cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Trên bàn làm việc không phải là máy tính và văn kiện, mà là một bình rượu vang đỏ cùng một ly rượu???
Nàng tưởng cô là chiến sĩ thi đua đang tăng ca làm việc, mà giờ giống như một vũng bùn ghé vào trên bàn, vẫn không động đậy.
Tư Ngữ không nhịn nổi mà buồn bực. Lục Tịch đang làm cái gì vậy, làm việc mệt mỏi nên uống chút rượu để cho đỡ thèm, sau đó liền ngủ quên rồi???
Nàng mở cửa rón ra rón rén đi vào trong, nhìn thấy Lục Tịch đang nhắm chặt hai mắt, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, đỏ bừng rất đẹp.
Người phụ nữ này khi ngủ ngũ quan nhu hòa đi rất nhiều, không có sắc bén như thường ngày, có thể tùy tiện đánh giá.
Ánh mắt Tư Ngữ không kiêng nể gì mà nhìn khuôn mặt cô, nhìn thấy hàng lông mi cong dài của cô, muốn chạm vào.
Lại nhịn xuống.
Nàng cầm lấy bình rượu vang đỏ để ở trên bàn, kinh ngạc phát hiện ra một giọt cũng không còn.
Uống cho đỡ thèm cũng không phải uống như vậy đi?
Buông bình rượu xuống, lại nhìn về phía Lục Tịch đang ngủ, đột nhiên cảm thấy một màn này rất quen thuộc.
Nàng bừng tỉnh nhớ ra có một hôm nào đó, Lục Tịch xã giao trở về, uống vào chút rượu, còn phát sốt cao, cũng là ghé vào bàn như thế này mà ngủ.
... Sẽ không phát sốt nữa đấy chứ?!
Tư Ngữ tới gần cẩn thận quan sát.
Mặt đỏ bừng như vậy, rất có khả năng.
Nàng vươn tay muốn sờ trán Lục Tịch, còn chưa chạm vào, cổ tay đã bị một bàn tay nóng bỏng bắt lấy.
Người nọ đang ngủ say đột nhiên mở to hai mắt, một đôi mắt phượng mê ly, khóe mắt câu nhân, trong đôi mắt trong trẻo có một tia ánh sáng, còn có bóng dáng nhỏ bé của nàng.
“....”
“....”
Nhìn nhau không nói gì.
Hai người các nàng sát gần nhau, Tư Ngữ thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở của cô mang theo mùi rượu.
Bởi vì gần quá, cho nên xấu hổ.
Bị cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt như vậy, Tư Ngữ đột nhiên hơi chột dạ vì bị người khác bắt gặp, cười gượng nói: “Tôi chỉ là muốn... Ưm....”
Còn chưa nói xong, miệng nàng đã bị chặn lại.
Môi người kia vô cùng mềm mại, mang theo mùi hương rượu nhàn nhạt, có chút say lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.