Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn
Chương 71
Nghịch Thiêm
16/06/2024
“Tuy rằng em đã nói là không hề thích chị, nhưng chị không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.”
“Em nói em mệt rồi, vậy thì lần này đến lượt chị.”
“Tư Ngữ, chị muốn theo đuổi em.”
- --------
Tư Ngữ muốn chạy trốn.
Suốt một quãng đường xe chạy, phong cảnh trước mắt lướt qua rất nhanh, trong đầu nàng chỉ có vài câu thổ lộ thâm tình của Lục Tịch.
Tư Ngữ chưa từng yêu đương nghiêm túc, nhưng trong chuyện tình cảm, nàng không phải là đứa ngốc. Sau khi Lục Tịch bị nàng từ chối, cô không hề hết thích nàng, mà liêm tục nỗ lực tiếp cận nàng, tuy không nói rõ, nhưng nàng có thể cảm nhận được tình ý ẩn sâu bên trong hành động của đối phương.
Nàng có thể cảm giác được Lục Tịch đang thay đổi và lấy lòng, nhưng nàng lại theo bản năng muốn trốn tránh.
Mỗi lần Lục Tịch dùng loại ánh mắt như kéo người ta vào vực sâu này nhìn nàng, dùng giọng nói làm xương cốt người ta tê dại này nói chuyện với nàng, nàng lại rung động trước cô.
Nàng có thể tiếp tục giả vờ không biết, nhưng vừa rồi nàng lại không nhịn được.
Lục Tịch đã cho nàng một câu trả lời chắc chắn.
Nàng đoán đúng, chị ấy vẫn thích nàng.
Nàng không động tâm với cô là nói dối.
Ngoại trừ động tâm, Tư Ngữ bị một vài cảm xúc không xác định được quấy nhiễu, khiến nỗi lòng nàng ngổn ngang, không biết nên đáp lại chị như thế nào.
Hơn nữa mỗi một câu nói của Lục Tịch đều là câu trần thuật, cô cũng không hỏi nàng có nguyện ý hay không, nàng muốn phản bác cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trong lòng rối bời, điện thoại vang lên hồi lâu nàng mới nghe thấy.
Liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông trong khe đựng điện thoại, trái tim Tư Ngữ đập nhanh như trống.
Nàng sợ Lục Tịch gọi tới.
Trước khi tiếng chuông tắt đi, nàng hạ quyết tâm, giảm chậm tốc độ xe, cầm điện thoại lên nhìn.
Không phải là cô.
Nàng nhẹ nhàng thở ra như vừa trút được gánh nặng, lại có cảm giác mất mát, định thần lại, ấn nút nghe máy: “Alo?”
“Sao em nhắn tin cho chị mà sao chị không trả lời thế?” Thanh âm sốt ruột của Tiểu Hạ truyền đến: “Chị xuất phát chưa? Nếu chưa xuất phát thì đến giờ cao điểm lúc mọi người đi làm sẽ bị tắc đường!”
Tư Ngữ giờ mới bỗng chợt nhớ ra nàng còn có cô trợ lý nhỏ này, vừa rồi nàng nghĩ đông nghĩ tây nên không nghe thấy tiếng tin nhắn gửi đến, vội vàng đáp: “Chị đang đi trên đường, mười phút nữa qua đó đón em.”
Kết thúc cuộc gọi, nàng thấy trong WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, của Tiểu Hạ và Chu Kỳ.
Tin nhắn cuối cùng là của Lục Tịch.
Lục Tịch rất ít khi chủ động nhắn tin cho nàng, Tư Ngữ không dám xem, có điều đối phương chỉ gửi một tin nhắn, rất ngắn, không cần nhấn mở cũng có thể đọc được nội dung, nàng không cẩn thận thoáng nhìn thấy.
Lục Tịch: “Về sớm một chút, chị chờ em.”
“...”
Ngón tay Tư Ngữ khẽ run.
Nàng không trả lời, rời khỏi WeChat, thả điện thoại xuống chỗ để, trái tim từ từ đập bình thường trở lại.
Tư Ngữ tiện đường qua đón Tiểu Hạ, sau đó các nàng vội vã đến sân bay.
Tại phòng chờ sân bay gặp phải Lương Dư Phỉ, Tư Ngữ không hề cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Lương Dư Phỉ là nữ chính trong bộ |Nụ Cười Của Em|.
Tầm mắt nàng đảo qua Lương Dư Phỉ, dừng ở trên mặt Lâm Diệc Ngôn đang bị Lương Dư Phỉ thân mật ôm cánh tay, ngừng một chút, nói: “Chị cũng đi ghi hình sao?”
Lâm Diệc Ngôn vuốt ve khuôn mặt ỷ lại của bạn gái mình, tươi cười nói: “Đây là lần đầu tiên Dư Phỉ tham gia chương trình, chị sợ em ấy quá căng thẳng nên đi cùng em ấy.”
Lương Dư Phỉ nhướng mày nhìn Tư Ngữ, cười đắc ý, đưa múi quýt đã cắn một nửa ở trong tay đưa tới bên miệng Lâm Diệc Ngôn, ngọt ngào nói: “Cái này ngọt thật đó.”
Lâm Diệc Ngôn tự nhiên ăn hết nửa múi quýt kia, phối hợp cười: “Ừ, ngọt thật.”
“Em ngọt hay là quýt ngọt?”
Lâm Diệc Ngôn liếc mắt nhìn Tư Ngữ, quay sang nhỏ giọng nói với cô: “Em ngọt nhất.”
Lương Dư Phỉ rất vừa lòng với câu trả lời này, vuốt ve mặt của cô hôn chụt một cái.
Ọe ——
Có lẽ là do không ăn bữa sáng, Tư Ngữ thấy hơi buồn nôn. Nàng nhìn hai người đang điên cuồng show ân ái kia, cười nhạt: “Tôi không làm phiền hai người nữa.”
Không đợi hai người kia đáp lại, nàng kéo Tiểu Hạ cũng đang khó chịu ra ngoài phòng chờ.
Khu chờ công cộng còn rất nhiều chỗ trống, các nàng tìm một chỗ khuất rồi ngồi xuống.
Tiểu Hạ nhịn không được mắng chửi: “Ả họ Lương kia thật giỏi làm ra vẻ, nghe mà mắc ói! Thật sự em không hiểu nổi Lâm Diệc Ngôn rốt cuộc thích cô ta ở điểm gì.”
Hai người Lâm, Lương quen biết nhau được khoảng bốn tháng thì công khai tình cảm trên Weibo, giờ thì lại đua đòi show ân ái ở sân bay, quả thật làm người ta phải mở rộng tầm mắt.
Nàng không nghĩ tới quan hệ giữa các cô lại tốt như vậy, Lâm Diệc Ngôn không chỉ tự mình đi cùng Lương Dư Phỉ đến thành phố H, mà còn mang theo trợ lý riêng của mình. Người này quả thật là đã làm tròn bổn phận của bạn gái.
Tư Ngữ tiếp xúc với Lâm Diệc Ngôn không nhiều lắm, lúc quay |Lâu Đài Cổ Biến Mất|, nàng cảm giác đối phương không phải là loại người bốc đồng, nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Diệc Ngôn lại dễ dàng hẹn hò với Lương Dư Phỉ như thế.
Có điều, nàng nhớ rõ trong nguyên tác có đoạn viết rằngLâm Diệc Ngôn đối với Lương Dư Phỉ là nhất kiến chung tình, sau khi bị nữ chính nhiều lần từ chối tình cảm, Lâm Diệc Ngôn mới nản lòng thoái chí đi nước ngoài, không trở về nữa, có thể nói là cô rất thâm tình.
Vấn đề là Lương Dư Phỉ này đã bị người khác xuyên vào, sao Lâm Diệc Ngôn còn thích đối phương?
Tư Ngữ đã từng nhắc nhở Lâm Diệc Ngôn phải cảnh giác với Lương Dư Phỉ, nhưng xem tình hình trước mắt thì có vẻ như Lâm Diệc Ngôn không đặt những lời của nàng vào trong lòng.
Rốt cuộc là Lương Dư Phỉ ngụy trang quá giỏi, thủ đoạn quá cao minh, hay là hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ?
Thôi kệ.
Chuyện tình cảm của mình còn đang như một cuộn len rối, Tư Ngữ không thừa tâm tư đi lo chuyện người khác.
Sau khi lên máy bay, tình cờ lại thấy Lương Dư Phỉ với Lâm Diệc Ngôn ngồi ghế phía trước các nàng, show ân ái không ngừng. Tư Ngữ cảm giác đôi mắt của mình sắp mù đến nơi, nàng dứt khoát nhắm mắt lại làm một giấc.
Tới Đài truyền hình thành phố H rồi, Lương Dư Phỉ vẫn còn ỏng ẹo các kiểu, cô ta hận không thể nói cho toàn thế giới biết mình là bạn gái Lâm Diệc Ngôn, kéo Lâm Diệc Ngôn đi khắp nơi.
Đạo diễn thấy các cô ngọt ngào như vậy, nửa đùa nửa thật hỏi: “Diệc Ngôn, cô có muốn thổ lộ trực tiếp trong chương trình không?”
Lương Dư Phỉ chờ mong nhìn Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn suy tư một lát, nói: “Thôi bỏ đi, không cần đâu ạ.”
Lương Dư Phỉ không vui, bĩu môi.
Lâm Diệc Ngôn thấy thế, vội an ủi cô: “Hôm nay là ngày ra mắt phim của em, sao tôi lại chiếm spotlight của bạn gái mình được.”
Hai chữ 'bạn gái' thành công lấy lòng Lương Dư Phỉ, cô thân mật áp má Lâm Diệc Ngôn, chụp một tấm ảnh, định đăng lên Weibo khoe một chút.
Một nhân viên công tác vội vã chạy vào, đưa điện thoại cho tổng đạo diễn. Đạo diễn nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi.
“Cái kia... Dư Phỉ à...” Đạo diễn ấp a ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lương Dư Phỉ chưa kịp chỉnh sửa ảnh xong để đăng lên Weibo, cô cất điện thoại, tươi cười ngọt ngào nhìn đạo diễn: “Bây giờ chúng ta đi diễn tập sao?”
Vẻ mặt đạo diễn có chút kỳ quái, ánh mắt lập lòe, mãi một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Cô không cần phải diễn tập nữa.”
Lương Dư Phỉ tưởng mình là nữ chính nên có đãi ngộ đặc biệt, ra vẻ xấu hổ cười cười, nói: “Nhưng mà không diễn tập thì tôi sợ sẽ mắc lỗi, tốt hơn hết vẫn nên diễn tập một chút đi.”
“Ý của tôi là, chương trình kỳ này, cô không cần phải ghi hình nữa.”
“Hả!?”
Chờ khách mời đến đông đủ, đạo diễn thông báo cho bọn họ biết Lương Dư Phỉ bởi vì lí do cá nhân không thể tham gia ghi hình chương trình kỳ này, tất cả mọi người đều sửng sốt, mồm năm miệng mười hỏi lí do tại sao. Đạo diễn chỉ trả lời một cách mơ hồ, rồi để biên đạo đưa bọn họ đi diễn tập kịch bản.
Những người khác đối với chuyện này không có nghi ngờ gì, nhưng trong lòng Tư Ngữ lại ngổn ngang những nghi hoặc.
Nàng với Lương Dư Phỉ đồng thời đến đây, đều là khách mời tới sớm nhất, vừa rồi nàng còn nhìn thấy Lương Dư Phỉ tung tăng nhảy nhót, dáng vẻ gấp muốn lên sân khấu, sao đột nhiên cô ta lại không ghi hình nữa?
- ---Tại phòng nghỉ hậu trường----
Chương trình ra mắt đầu tiên của bạn gái bị đơn phương hủy bỏ, Lâm Diệc Ngôn rất bực mình, cô tóm được một nhân viên công tác, ra lệnh: “Các người cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Gameshow này tuy không có thù lao, nhưng bởi vì nó rất nổi tiếng nên rất nhiều nghệ sĩ đều tranh nhau, cho dù không có thù lao cũng muốn lên. Lúc Lương Dư Phỉ nhận được điện thoại mời từ tổ chương trình thì cực kì hưng phấn, cô còn tưởng là vận khí thay đổi, không chờ nổi nên lôi kéo Lâm Diệc Ngôn tới đây, ai ngờ chương trình còn chưa bắt đầu, đã bị thông báo là không cần mình ghi hình. Cả người cô đều choáng váng.
Vẻ mặt nhân viên công tác khó xử, nói: “Thật xin lỗi, chị Lâm, đây là lệnh từ cấp trên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Cái gì mà các người không còn cách nào khác?” Lâm Diệc Ngôn nổi cơn thịnh nộ: “Chính các người mời bạn gái tôi tới tham gia, dựa vào đâu mà bây giờ lại không cho em ấy lên? Các người coi thường bạn gái tôi đúng không? Các người hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi lập tức đăng lên Weibo, để cộng đồng mạng nhìn thấy bộ mặt thật của tổ chương trình các người.”
Nhân viên công tác luống cuống, buột miệng thốt ra: “Chị Lâm cũng đừng làm khó dễ bọn tôi, không phải lời nói của chúng tôi không có uy tín, mà là bạn gái chị đắc tội với cấp trên, cấp trên muốn phong sát cô ấy.”
“Phong sát?” Lâm Diệc Ngôn quay ngoắt về phía Lương Dư Phỉ.
Sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch, muốn nói lại thôi.
Lâm Diệc Ngôn nhìn dáng vẻ này của cô, chẳng lẽ là có ẩn tình gì?
Lâm Diệc Ngôn quên mất cuộc tranh luận, cô đẩy tên nhân viên công tác kia ra khỏi phòng nghỉ, khóa kỹ cửa, bước nhanh đi đến trước mặt Lương Dư Phỉ, hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
Khi nghe thấy nhân viên công tác nói “Cấp trên muốn phong sát cô ấy”, Lương Dư Phỉ đã đoán được là Lục Tịch ra tay. Cô không dám đắc tội với Lục Tịch, càng sợ Lâm Diệc Ngôn biết được những chuyện cô từng làm, trong lúc hoảng loạn, não cô bỗng nảy ra một ý tưởng, nói: “Là Tư Ngữ làm.”
“Tư Ngữ á?” Lâm Diệc Ngôn không thể tưởng tượng nổi.
Lương Dư Phỉ cố nặn ra vài giọt nước mắt, nhào vào trong lồng ngực cô, tỏ vẻ vô cùng đáng thương kể lể: “Lúc quay |Nụ Cười Của Em|, chị ta thường xuyên bắt nạt em, chị ta không muốn nhìn thấy em nổi tiếng, sợ em chiếm spotlight của chị ta, cho nên mới không cho em tham gia chương trình.”
Lâm Diệc Ngôn nhíu mày.
Bên ngoài có không ít fan của Lương Dư Phỉ tới, lúc âm nhạc mở màn vang lên, đám fan điên cuồng hét chói tai. Vũ điệu mở màn đã kết thúc, fan mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lương Dư Phỉ, châu đầu ghé tai bàn tán sôi nổi.
“Sao không nhìn thấy Phỉ bảo bảo nhỉ?”
“Có thể là chị ấy ra cuối cùng chăng?”
“Ra cuối cùng cái gì chứ, người dẫn chương trình cũng đã ra rồi kìa.”
Lúc người dẫn chương trình thông báo Lương Dư Phỉ bởi vì có việc không thể tham gia ghi hình, “Nhóm Lông vũ” phía dưới oán thán vang trời. Nhưng không thể không nói fan Lương Dư Phỉ rất biết điều, bọn họ chỉ hơi thất vọng, không gây ồn ào, cũng không bỏ về giữa chừng, lặng lẽ xem chương trình xong mới rời đi.
Lúc kết thúc ghi hình, Tư Ngữ nghe thấy một fan nào đó nói: “Phỉ bảo bảo không đến, bó hoa này tôi mua cũng chẳng có ích gì.”
Một fan khác nói: “Đưa cho Khải Khải đi.”
Khải Khải mà các cô nói, tên đầy đủ là Trương Tư Khải, đóng nam chính trong |Nụ Cười Của Em|.
Tư Ngữ không để ở trong lòng, xoay người đi vào hậu trường.
“Tư Ngữ, đây là hoa tặng cho cô.”
Nhìn bó hoa tươi thắm trước mặt chính mình, Tư Ngữ ngẩn người, nói: “Xin lỗi, hẳn là anh nhầm rồi.”
Nàng cho rằng bó hoa này là của bạn fan kia muốn đưa cho Trương Tư Khải.
Người nọ lại nói: “Không nhầm đâu, có tấm thẻ nhỏ kèm theo, trên đó viết tên của cô.”
Tư Ngữ hồ nghi tiếp nhận tấm thẻ kia.
Bên trên viết: [TO: Chúc chương trình quảng bá phim của Tư Ngữ diễn ra suôn sẻ.]
Không đề người gửi.
Quả thật đây là quà gửi cho nàng.
Tư Ngữ thụ sủng nhược kinh, hỏi người nọ: “Đây là quà do tổ chương trình chuẩn bị sao?”
“Không phải.” Anh ta nói: “Là một anh chàng shipper giao tới đây, hẳn là fan của cô tặng cho cô đó.”
Fan của mình sao? Tư Ngữ hoài nghi.
Trước khi ghi hình, Tiểu Hạ đã dùng tài khoản của nàng để đăng thông báo lên Weibo. Nếu bó hoa này không phải là do tổ chương trình chuẩn bị, vậy thì rất có khả năng là fan trên Weibo gửi tặng nàng.
Cho tới bây giờ, Tư Ngữ vẫn chưa có tác phẩm điện ảnh nào được công chiếu, nàng không nghĩ là sẽ có fan tặng hoa cho mình, trong lòng ấm áp, nàng tìm được đơn hàng dính trên túi, thấy trên đó có số điện thoại người đặt hàng nên quay số gọi điện muốn cảm ơn đối phương.
“Xin chào, Tư tiểu thư.”
Tư Ngữ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, trong chốc lát nàng vẫn chưa nhớ ra mình nghe thấy ở đâu, đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào, cảm ơn cô đã tặng hoa cho tôi, tôi rất thích.”
Người ở đầu dây bên kia cười nói: “Tôi cảm thấy là, Tư tiểu thư nên tự mình nói những lời này với Lục tổng.”
“Lục tổng?” Tư Ngữ ngạc nhiên, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “Cô là trợ lý Trần sao?”
“Tên tôi là Trần Nghiên.” Trần Nghiên nói: “Lục tổng đang ở văn phòng, cô chờ một chút, tôi sẽ đưa điện thoại cho ngài ấy, để cô nói chuyện với ngài ấy.”
“...Không cần đâu!” Tư Ngữ nhanh chóng cúp máy.
Những người theo dõi trên Weibo nàng đều là fan nhan sắc của nàng, Tư Ngữ đang vốn thắc mắc sao lại có fan tặng hoa cho nàng.
Đồ khốn Lục Tịch này, làm nàng mừng hụt một hồi.
Ra khỏi Đài truyền hình, Tư Ngữ đưa bó hoa kia cho Tiểu Hạ, lạnh lùng nói: “Vứt bó hoa này giúp chị.”
“Vứt???” Tiểu Hạ tưởng mình nghe lầm, “Tại sao lại vứt ạ?”
“Không thích, thối chết đi được.”
Tiểu Hạ giơ sát lên mũi ngửi ngửi, bị hương hoa xộc thẳng vào đến mức hắt xì một cái, cô buồn bực nói: “Thơm mà. Đây là của fan tặng cho chị, không nên vứt đi đâu.”
Fan cái gì mà fan, mẹ nó chứ.
Tư Ngữ chửi thầm trong lòng, nàng giật bó hoa về, hỏi: “Thùng rác đâu?”
“Ở đằng kia.” Ngón tay Tiểu Hạ chỉ về phía trước.
Tư Ngữ ôm bó hoa kia đi qua đó, đang chuẩn bị vứt xuống thì đột nhiên dừng lại.
Tiểu Hạ nhìn nàng hùng hổ chạy đi tìm thùng rác, lại nhìn nàng tức giận ôm bó hoa kia quay trở về, líu lưỡi: “Rốt cuộc chị định vứt hay là không vứt?”
“...” Trong lòng Tư Ngữ không hiểu sao thấy bực bội, nàng chuyển chủ đề: “Đi ăn khuya không?”
“Có, em đi với!”
- ---Sáng hôm sau----
Bởi vì phim còn chưa công chiếu, hiện tại Tư Ngữ chưa nổi tiếng, người qua đường không ai nhận ra nàng nên nàng không cần mang khẩu trang.
Có một người đang đi về phía nàng, Tư Ngữ cúi đầu chơi điện thoại không để ý.
Bỗng nàng nghe thấy Tiểu Hạ hô lên kinh ngạc: “Trợ lý Trần!”
Tư Ngữ ngẩng đầu, thấy Trần Nghiên, nàng vẫy tay chào hỏi: “Trợ lý Trần đang đi công tác sao?”
Trần Nghiên cười nói: “Không phải. Tôi đang chờ hai người.”
“Chờ chúng tôi?” Tư Ngữ khó hiểu.
Trần Nghiên tiến lên một bước, hạ giọng: “Lục tổng đang ở bên ngoài.”
“......”
Lúc nhìn thấy chiếc xe Bentley màu trắng quen thuộc kia, Tư Ngữ dừng bước.
Chiếc Bentley chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh nàng.
Cửa ghế phụ mở ra, nàng nhìn thấy rõ người phụ nữ trong xe — cô mặc bộ quần áo được là cẩn thận tỉ mỉ, khuy áo sơ mi được cài chắc chắn, tràn ngập hơi thở cấm dục.
Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn nàng, trong đáy mắt không hề có băng tuyết xa cách ngàn dặm mà phủ kín ánh sáng nhu hòa, Lục Tịch nhìn thẳng vào nàng, nhẹ giọng nói: “Em lên xe đi.”
Tư Ngữ theo bản năng xoay người định rời đi.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên bả vai nàng, Trần Nghiên cười tủm tỉm, nói: “Tư tiểu thư, Lục tổng đã đợi cô suốt bốn tiếng đó.”
Bốn tiếng cơ á? Tư Ngữ kinh ngạc.
“Mời cô lên xe.” Trần Nghiên cung kính nói.
“Tôi...”
“Cô không cần lo lắng, tôi sẽ đưa Tiểu Hạ về an toàn.”
“...”
Tư Ngữ cảm thấy mình không phải là được mời lên xe, mà là bị ép buộc đi lên. Lúc đặt mông xuống đệm ghế, nàng ra vẻ ngượng ngùng, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của người nào đó, nhanh chóng thắt dây an toàn, mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Đi thôi.”
Có người làm tài xế miễn phí cho nàng, không ngồi thì hơi phí.
Lục Tịch khởi động xe, không biết nói gì với nàng, đành hỏi: “Em có mệt không?”
“Ừ, mệt.”
“Đói bụng không?”
“Ừ... À không, em không đói bụng!”
Lục Tịch quay sang nhìn nàng.
Tư Ngữ vội nhắm mắt lại, nhanh chóng nói: “Em thấy hơi mệt, đừng ồn ào nữa, em muốn ngủ một giấc.”
“...”
Giả bộ ngủ cũng khá tốt, ít nhất thì nàng không phải thấy xấu hổ.
“Ting ting ——” Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tư Ngữ tưởng là Tiểu Hạ không kìm được lòng hiếu kỳ nên gửi tin nhắn WeChat cho nàng, nhìn lại mới phát hiện người nhắn tin là Lâm Diệc Ngôn.
Khoảng thời gian đóng phim kia Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn trò chuyện rất vui vẻ, hai người thường xuyên thảo luận về kịch bản, sau khi quay xong thì cũng không hề liên lạc lại lần nào.
Hiện tại Lâm Diệc Ngôn là bạn gái của Lương Dư Phỉ, mà nàng lại là kẻ thù của Lương Dư Phỉ, vì sao Lâm Diệc Ngôn lại chủ động tìm đến nàng?
Tư Ngữ mang theo đầy bụng nghi vấn nhấn mở cái tin nhắn kia, đối phương gửi tới một đoạn voice, nàng quên mất bên cạnh còn có người, theo thói quen ấn nút nghe.
Lâm Diệc Ngôn: “Tiểu Ngữ, em về thành phố B chưa? Có rảnh không, chị muốn tìm em nói chuyện một chút.”
Giữa hai nàng thì có cái gì để nói chuyện đây?
Tư Ngữ đang cân nhắc xem nên trả lời Lâm Diệc Ngôn như thế nào, bất chợt nghe thấy một giọng nói chần chờ nói: “Em với cô ấy....”
Tư Ngữ nheo mắt, ánh mắt từ màn hình điện thoại dời sang sườn mặt căng chặt của Lục Tịch đang lái xe, khiêu khích hỏi lại: “Hả? Cái gì cơ?”
Lục Tịch nhận ra đó là giọng của Lâm Diệc Ngôn, ánh mắt gã không kìm được mà liếc về phía điện thoại của nàng, nói: “Cô ấy có bạn gái rồi.”
“Em biết.” Hai tên khốn kia còn show ân ái trước mặt nàng cơ mà.
“Em...Còn thích cô ấy không?”
Tư Ngữ từ đầu tới cuối không có cảm giác gì với Lâm Diệc Ngôn, lúc trước nàng lừa cô cũng chỉ là để lấy cớ từ chối lời tỏ tình của cô.
Lúc tầm mắt xẹt qua đôi môi mỏng đang mím thành một đường thẳng của Lục Tịch, tâm tư Tư Ngữ xoay chuyển, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói: “Thích chứ.”
“...”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Lục Tịch, trong lòng không biết vì sao nàng có chút sảng khoái.
Tư Ngữ cố gắng ngăn không cho khóe môi nhếch lên, cúi đầu giả vờ xem điện thoại.
Một lát sau.
“Cô ấy có bạn gái rồi mà...” Lục Tịch u oán nói: “Em thích cô ấy sẽ không có kết quả đâu.”
Tư Ngữ nhướn mày, cố ý đi ngược lại với lời nói của cô: “Em đây tự nguyện đó.”
Lục Tịch mím môi, bàn tay cầm vô lăng vô thức siết chặt, không nói một lời ngừng xe ở ven đường.
Tư Ngữ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía cô: “Sao chị lại dừng xe lại?”
Trên khuôn mặt thanh lãnh trắng nõn của Lục Tịch không có biểu cảm gì, đôi môi mỏng gợi cảm giật giật, khô khan nói: “Chị thấy khó chịu.”
“...Gì cơ?”
Đôi mắt Lục Tịch khẽ thay đổi, cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chị thấy ghen tị với cô ấy.”
______
Editor: hmmm, tui đang phân vân xem là nên edit cho xong mấy chương còn lại trước rồi quay lại beta hay nên vừa beta vừa edit (tiến độ sẽ giảm do beta còn lâu hơn cả edit ). Mọi người cho tui ý kiến đi.
P/S: dự định sau khi hoàn truyện sẽ mở tiếp bát mới, là một bộ mạt thế, chủ thụ và superrrr chậm nhiệt. Đến lúc bắt đầu tui sẽ up tên, cả nhà qua ủng hộ tui nha~
“Em nói em mệt rồi, vậy thì lần này đến lượt chị.”
“Tư Ngữ, chị muốn theo đuổi em.”
- --------
Tư Ngữ muốn chạy trốn.
Suốt một quãng đường xe chạy, phong cảnh trước mắt lướt qua rất nhanh, trong đầu nàng chỉ có vài câu thổ lộ thâm tình của Lục Tịch.
Tư Ngữ chưa từng yêu đương nghiêm túc, nhưng trong chuyện tình cảm, nàng không phải là đứa ngốc. Sau khi Lục Tịch bị nàng từ chối, cô không hề hết thích nàng, mà liêm tục nỗ lực tiếp cận nàng, tuy không nói rõ, nhưng nàng có thể cảm nhận được tình ý ẩn sâu bên trong hành động của đối phương.
Nàng có thể cảm giác được Lục Tịch đang thay đổi và lấy lòng, nhưng nàng lại theo bản năng muốn trốn tránh.
Mỗi lần Lục Tịch dùng loại ánh mắt như kéo người ta vào vực sâu này nhìn nàng, dùng giọng nói làm xương cốt người ta tê dại này nói chuyện với nàng, nàng lại rung động trước cô.
Nàng có thể tiếp tục giả vờ không biết, nhưng vừa rồi nàng lại không nhịn được.
Lục Tịch đã cho nàng một câu trả lời chắc chắn.
Nàng đoán đúng, chị ấy vẫn thích nàng.
Nàng không động tâm với cô là nói dối.
Ngoại trừ động tâm, Tư Ngữ bị một vài cảm xúc không xác định được quấy nhiễu, khiến nỗi lòng nàng ngổn ngang, không biết nên đáp lại chị như thế nào.
Hơn nữa mỗi một câu nói của Lục Tịch đều là câu trần thuật, cô cũng không hỏi nàng có nguyện ý hay không, nàng muốn phản bác cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trong lòng rối bời, điện thoại vang lên hồi lâu nàng mới nghe thấy.
Liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông trong khe đựng điện thoại, trái tim Tư Ngữ đập nhanh như trống.
Nàng sợ Lục Tịch gọi tới.
Trước khi tiếng chuông tắt đi, nàng hạ quyết tâm, giảm chậm tốc độ xe, cầm điện thoại lên nhìn.
Không phải là cô.
Nàng nhẹ nhàng thở ra như vừa trút được gánh nặng, lại có cảm giác mất mát, định thần lại, ấn nút nghe máy: “Alo?”
“Sao em nhắn tin cho chị mà sao chị không trả lời thế?” Thanh âm sốt ruột của Tiểu Hạ truyền đến: “Chị xuất phát chưa? Nếu chưa xuất phát thì đến giờ cao điểm lúc mọi người đi làm sẽ bị tắc đường!”
Tư Ngữ giờ mới bỗng chợt nhớ ra nàng còn có cô trợ lý nhỏ này, vừa rồi nàng nghĩ đông nghĩ tây nên không nghe thấy tiếng tin nhắn gửi đến, vội vàng đáp: “Chị đang đi trên đường, mười phút nữa qua đó đón em.”
Kết thúc cuộc gọi, nàng thấy trong WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, của Tiểu Hạ và Chu Kỳ.
Tin nhắn cuối cùng là của Lục Tịch.
Lục Tịch rất ít khi chủ động nhắn tin cho nàng, Tư Ngữ không dám xem, có điều đối phương chỉ gửi một tin nhắn, rất ngắn, không cần nhấn mở cũng có thể đọc được nội dung, nàng không cẩn thận thoáng nhìn thấy.
Lục Tịch: “Về sớm một chút, chị chờ em.”
“...”
Ngón tay Tư Ngữ khẽ run.
Nàng không trả lời, rời khỏi WeChat, thả điện thoại xuống chỗ để, trái tim từ từ đập bình thường trở lại.
Tư Ngữ tiện đường qua đón Tiểu Hạ, sau đó các nàng vội vã đến sân bay.
Tại phòng chờ sân bay gặp phải Lương Dư Phỉ, Tư Ngữ không hề cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc Lương Dư Phỉ là nữ chính trong bộ |Nụ Cười Của Em|.
Tầm mắt nàng đảo qua Lương Dư Phỉ, dừng ở trên mặt Lâm Diệc Ngôn đang bị Lương Dư Phỉ thân mật ôm cánh tay, ngừng một chút, nói: “Chị cũng đi ghi hình sao?”
Lâm Diệc Ngôn vuốt ve khuôn mặt ỷ lại của bạn gái mình, tươi cười nói: “Đây là lần đầu tiên Dư Phỉ tham gia chương trình, chị sợ em ấy quá căng thẳng nên đi cùng em ấy.”
Lương Dư Phỉ nhướng mày nhìn Tư Ngữ, cười đắc ý, đưa múi quýt đã cắn một nửa ở trong tay đưa tới bên miệng Lâm Diệc Ngôn, ngọt ngào nói: “Cái này ngọt thật đó.”
Lâm Diệc Ngôn tự nhiên ăn hết nửa múi quýt kia, phối hợp cười: “Ừ, ngọt thật.”
“Em ngọt hay là quýt ngọt?”
Lâm Diệc Ngôn liếc mắt nhìn Tư Ngữ, quay sang nhỏ giọng nói với cô: “Em ngọt nhất.”
Lương Dư Phỉ rất vừa lòng với câu trả lời này, vuốt ve mặt của cô hôn chụt một cái.
Ọe ——
Có lẽ là do không ăn bữa sáng, Tư Ngữ thấy hơi buồn nôn. Nàng nhìn hai người đang điên cuồng show ân ái kia, cười nhạt: “Tôi không làm phiền hai người nữa.”
Không đợi hai người kia đáp lại, nàng kéo Tiểu Hạ cũng đang khó chịu ra ngoài phòng chờ.
Khu chờ công cộng còn rất nhiều chỗ trống, các nàng tìm một chỗ khuất rồi ngồi xuống.
Tiểu Hạ nhịn không được mắng chửi: “Ả họ Lương kia thật giỏi làm ra vẻ, nghe mà mắc ói! Thật sự em không hiểu nổi Lâm Diệc Ngôn rốt cuộc thích cô ta ở điểm gì.”
Hai người Lâm, Lương quen biết nhau được khoảng bốn tháng thì công khai tình cảm trên Weibo, giờ thì lại đua đòi show ân ái ở sân bay, quả thật làm người ta phải mở rộng tầm mắt.
Nàng không nghĩ tới quan hệ giữa các cô lại tốt như vậy, Lâm Diệc Ngôn không chỉ tự mình đi cùng Lương Dư Phỉ đến thành phố H, mà còn mang theo trợ lý riêng của mình. Người này quả thật là đã làm tròn bổn phận của bạn gái.
Tư Ngữ tiếp xúc với Lâm Diệc Ngôn không nhiều lắm, lúc quay |Lâu Đài Cổ Biến Mất|, nàng cảm giác đối phương không phải là loại người bốc đồng, nàng cũng không hiểu tại sao Lâm Diệc Ngôn lại dễ dàng hẹn hò với Lương Dư Phỉ như thế.
Có điều, nàng nhớ rõ trong nguyên tác có đoạn viết rằngLâm Diệc Ngôn đối với Lương Dư Phỉ là nhất kiến chung tình, sau khi bị nữ chính nhiều lần từ chối tình cảm, Lâm Diệc Ngôn mới nản lòng thoái chí đi nước ngoài, không trở về nữa, có thể nói là cô rất thâm tình.
Vấn đề là Lương Dư Phỉ này đã bị người khác xuyên vào, sao Lâm Diệc Ngôn còn thích đối phương?
Tư Ngữ đã từng nhắc nhở Lâm Diệc Ngôn phải cảnh giác với Lương Dư Phỉ, nhưng xem tình hình trước mắt thì có vẻ như Lâm Diệc Ngôn không đặt những lời của nàng vào trong lòng.
Rốt cuộc là Lương Dư Phỉ ngụy trang quá giỏi, thủ đoạn quá cao minh, hay là hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ?
Thôi kệ.
Chuyện tình cảm của mình còn đang như một cuộn len rối, Tư Ngữ không thừa tâm tư đi lo chuyện người khác.
Sau khi lên máy bay, tình cờ lại thấy Lương Dư Phỉ với Lâm Diệc Ngôn ngồi ghế phía trước các nàng, show ân ái không ngừng. Tư Ngữ cảm giác đôi mắt của mình sắp mù đến nơi, nàng dứt khoát nhắm mắt lại làm một giấc.
Tới Đài truyền hình thành phố H rồi, Lương Dư Phỉ vẫn còn ỏng ẹo các kiểu, cô ta hận không thể nói cho toàn thế giới biết mình là bạn gái Lâm Diệc Ngôn, kéo Lâm Diệc Ngôn đi khắp nơi.
Đạo diễn thấy các cô ngọt ngào như vậy, nửa đùa nửa thật hỏi: “Diệc Ngôn, cô có muốn thổ lộ trực tiếp trong chương trình không?”
Lương Dư Phỉ chờ mong nhìn Lâm Diệc Ngôn.
Lâm Diệc Ngôn suy tư một lát, nói: “Thôi bỏ đi, không cần đâu ạ.”
Lương Dư Phỉ không vui, bĩu môi.
Lâm Diệc Ngôn thấy thế, vội an ủi cô: “Hôm nay là ngày ra mắt phim của em, sao tôi lại chiếm spotlight của bạn gái mình được.”
Hai chữ 'bạn gái' thành công lấy lòng Lương Dư Phỉ, cô thân mật áp má Lâm Diệc Ngôn, chụp một tấm ảnh, định đăng lên Weibo khoe một chút.
Một nhân viên công tác vội vã chạy vào, đưa điện thoại cho tổng đạo diễn. Đạo diễn nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi.
“Cái kia... Dư Phỉ à...” Đạo diễn ấp a ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Lương Dư Phỉ chưa kịp chỉnh sửa ảnh xong để đăng lên Weibo, cô cất điện thoại, tươi cười ngọt ngào nhìn đạo diễn: “Bây giờ chúng ta đi diễn tập sao?”
Vẻ mặt đạo diễn có chút kỳ quái, ánh mắt lập lòe, mãi một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Cô không cần phải diễn tập nữa.”
Lương Dư Phỉ tưởng mình là nữ chính nên có đãi ngộ đặc biệt, ra vẻ xấu hổ cười cười, nói: “Nhưng mà không diễn tập thì tôi sợ sẽ mắc lỗi, tốt hơn hết vẫn nên diễn tập một chút đi.”
“Ý của tôi là, chương trình kỳ này, cô không cần phải ghi hình nữa.”
“Hả!?”
Chờ khách mời đến đông đủ, đạo diễn thông báo cho bọn họ biết Lương Dư Phỉ bởi vì lí do cá nhân không thể tham gia ghi hình chương trình kỳ này, tất cả mọi người đều sửng sốt, mồm năm miệng mười hỏi lí do tại sao. Đạo diễn chỉ trả lời một cách mơ hồ, rồi để biên đạo đưa bọn họ đi diễn tập kịch bản.
Những người khác đối với chuyện này không có nghi ngờ gì, nhưng trong lòng Tư Ngữ lại ngổn ngang những nghi hoặc.
Nàng với Lương Dư Phỉ đồng thời đến đây, đều là khách mời tới sớm nhất, vừa rồi nàng còn nhìn thấy Lương Dư Phỉ tung tăng nhảy nhót, dáng vẻ gấp muốn lên sân khấu, sao đột nhiên cô ta lại không ghi hình nữa?
- ---Tại phòng nghỉ hậu trường----
Chương trình ra mắt đầu tiên của bạn gái bị đơn phương hủy bỏ, Lâm Diệc Ngôn rất bực mình, cô tóm được một nhân viên công tác, ra lệnh: “Các người cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Gameshow này tuy không có thù lao, nhưng bởi vì nó rất nổi tiếng nên rất nhiều nghệ sĩ đều tranh nhau, cho dù không có thù lao cũng muốn lên. Lúc Lương Dư Phỉ nhận được điện thoại mời từ tổ chương trình thì cực kì hưng phấn, cô còn tưởng là vận khí thay đổi, không chờ nổi nên lôi kéo Lâm Diệc Ngôn tới đây, ai ngờ chương trình còn chưa bắt đầu, đã bị thông báo là không cần mình ghi hình. Cả người cô đều choáng váng.
Vẻ mặt nhân viên công tác khó xử, nói: “Thật xin lỗi, chị Lâm, đây là lệnh từ cấp trên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Cái gì mà các người không còn cách nào khác?” Lâm Diệc Ngôn nổi cơn thịnh nộ: “Chính các người mời bạn gái tôi tới tham gia, dựa vào đâu mà bây giờ lại không cho em ấy lên? Các người coi thường bạn gái tôi đúng không? Các người hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi lập tức đăng lên Weibo, để cộng đồng mạng nhìn thấy bộ mặt thật của tổ chương trình các người.”
Nhân viên công tác luống cuống, buột miệng thốt ra: “Chị Lâm cũng đừng làm khó dễ bọn tôi, không phải lời nói của chúng tôi không có uy tín, mà là bạn gái chị đắc tội với cấp trên, cấp trên muốn phong sát cô ấy.”
“Phong sát?” Lâm Diệc Ngôn quay ngoắt về phía Lương Dư Phỉ.
Sắc mặt Lương Dư Phỉ trắng bệch, muốn nói lại thôi.
Lâm Diệc Ngôn nhìn dáng vẻ này của cô, chẳng lẽ là có ẩn tình gì?
Lâm Diệc Ngôn quên mất cuộc tranh luận, cô đẩy tên nhân viên công tác kia ra khỏi phòng nghỉ, khóa kỹ cửa, bước nhanh đi đến trước mặt Lương Dư Phỉ, hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
Khi nghe thấy nhân viên công tác nói “Cấp trên muốn phong sát cô ấy”, Lương Dư Phỉ đã đoán được là Lục Tịch ra tay. Cô không dám đắc tội với Lục Tịch, càng sợ Lâm Diệc Ngôn biết được những chuyện cô từng làm, trong lúc hoảng loạn, não cô bỗng nảy ra một ý tưởng, nói: “Là Tư Ngữ làm.”
“Tư Ngữ á?” Lâm Diệc Ngôn không thể tưởng tượng nổi.
Lương Dư Phỉ cố nặn ra vài giọt nước mắt, nhào vào trong lồng ngực cô, tỏ vẻ vô cùng đáng thương kể lể: “Lúc quay |Nụ Cười Của Em|, chị ta thường xuyên bắt nạt em, chị ta không muốn nhìn thấy em nổi tiếng, sợ em chiếm spotlight của chị ta, cho nên mới không cho em tham gia chương trình.”
Lâm Diệc Ngôn nhíu mày.
Bên ngoài có không ít fan của Lương Dư Phỉ tới, lúc âm nhạc mở màn vang lên, đám fan điên cuồng hét chói tai. Vũ điệu mở màn đã kết thúc, fan mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lương Dư Phỉ, châu đầu ghé tai bàn tán sôi nổi.
“Sao không nhìn thấy Phỉ bảo bảo nhỉ?”
“Có thể là chị ấy ra cuối cùng chăng?”
“Ra cuối cùng cái gì chứ, người dẫn chương trình cũng đã ra rồi kìa.”
Lúc người dẫn chương trình thông báo Lương Dư Phỉ bởi vì có việc không thể tham gia ghi hình, “Nhóm Lông vũ” phía dưới oán thán vang trời. Nhưng không thể không nói fan Lương Dư Phỉ rất biết điều, bọn họ chỉ hơi thất vọng, không gây ồn ào, cũng không bỏ về giữa chừng, lặng lẽ xem chương trình xong mới rời đi.
Lúc kết thúc ghi hình, Tư Ngữ nghe thấy một fan nào đó nói: “Phỉ bảo bảo không đến, bó hoa này tôi mua cũng chẳng có ích gì.”
Một fan khác nói: “Đưa cho Khải Khải đi.”
Khải Khải mà các cô nói, tên đầy đủ là Trương Tư Khải, đóng nam chính trong |Nụ Cười Của Em|.
Tư Ngữ không để ở trong lòng, xoay người đi vào hậu trường.
“Tư Ngữ, đây là hoa tặng cho cô.”
Nhìn bó hoa tươi thắm trước mặt chính mình, Tư Ngữ ngẩn người, nói: “Xin lỗi, hẳn là anh nhầm rồi.”
Nàng cho rằng bó hoa này là của bạn fan kia muốn đưa cho Trương Tư Khải.
Người nọ lại nói: “Không nhầm đâu, có tấm thẻ nhỏ kèm theo, trên đó viết tên của cô.”
Tư Ngữ hồ nghi tiếp nhận tấm thẻ kia.
Bên trên viết: [TO: Chúc chương trình quảng bá phim của Tư Ngữ diễn ra suôn sẻ.]
Không đề người gửi.
Quả thật đây là quà gửi cho nàng.
Tư Ngữ thụ sủng nhược kinh, hỏi người nọ: “Đây là quà do tổ chương trình chuẩn bị sao?”
“Không phải.” Anh ta nói: “Là một anh chàng shipper giao tới đây, hẳn là fan của cô tặng cho cô đó.”
Fan của mình sao? Tư Ngữ hoài nghi.
Trước khi ghi hình, Tiểu Hạ đã dùng tài khoản của nàng để đăng thông báo lên Weibo. Nếu bó hoa này không phải là do tổ chương trình chuẩn bị, vậy thì rất có khả năng là fan trên Weibo gửi tặng nàng.
Cho tới bây giờ, Tư Ngữ vẫn chưa có tác phẩm điện ảnh nào được công chiếu, nàng không nghĩ là sẽ có fan tặng hoa cho mình, trong lòng ấm áp, nàng tìm được đơn hàng dính trên túi, thấy trên đó có số điện thoại người đặt hàng nên quay số gọi điện muốn cảm ơn đối phương.
“Xin chào, Tư tiểu thư.”
Tư Ngữ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, trong chốc lát nàng vẫn chưa nhớ ra mình nghe thấy ở đâu, đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào, cảm ơn cô đã tặng hoa cho tôi, tôi rất thích.”
Người ở đầu dây bên kia cười nói: “Tôi cảm thấy là, Tư tiểu thư nên tự mình nói những lời này với Lục tổng.”
“Lục tổng?” Tư Ngữ ngạc nhiên, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “Cô là trợ lý Trần sao?”
“Tên tôi là Trần Nghiên.” Trần Nghiên nói: “Lục tổng đang ở văn phòng, cô chờ một chút, tôi sẽ đưa điện thoại cho ngài ấy, để cô nói chuyện với ngài ấy.”
“...Không cần đâu!” Tư Ngữ nhanh chóng cúp máy.
Những người theo dõi trên Weibo nàng đều là fan nhan sắc của nàng, Tư Ngữ đang vốn thắc mắc sao lại có fan tặng hoa cho nàng.
Đồ khốn Lục Tịch này, làm nàng mừng hụt một hồi.
Ra khỏi Đài truyền hình, Tư Ngữ đưa bó hoa kia cho Tiểu Hạ, lạnh lùng nói: “Vứt bó hoa này giúp chị.”
“Vứt???” Tiểu Hạ tưởng mình nghe lầm, “Tại sao lại vứt ạ?”
“Không thích, thối chết đi được.”
Tiểu Hạ giơ sát lên mũi ngửi ngửi, bị hương hoa xộc thẳng vào đến mức hắt xì một cái, cô buồn bực nói: “Thơm mà. Đây là của fan tặng cho chị, không nên vứt đi đâu.”
Fan cái gì mà fan, mẹ nó chứ.
Tư Ngữ chửi thầm trong lòng, nàng giật bó hoa về, hỏi: “Thùng rác đâu?”
“Ở đằng kia.” Ngón tay Tiểu Hạ chỉ về phía trước.
Tư Ngữ ôm bó hoa kia đi qua đó, đang chuẩn bị vứt xuống thì đột nhiên dừng lại.
Tiểu Hạ nhìn nàng hùng hổ chạy đi tìm thùng rác, lại nhìn nàng tức giận ôm bó hoa kia quay trở về, líu lưỡi: “Rốt cuộc chị định vứt hay là không vứt?”
“...” Trong lòng Tư Ngữ không hiểu sao thấy bực bội, nàng chuyển chủ đề: “Đi ăn khuya không?”
“Có, em đi với!”
- ---Sáng hôm sau----
Bởi vì phim còn chưa công chiếu, hiện tại Tư Ngữ chưa nổi tiếng, người qua đường không ai nhận ra nàng nên nàng không cần mang khẩu trang.
Có một người đang đi về phía nàng, Tư Ngữ cúi đầu chơi điện thoại không để ý.
Bỗng nàng nghe thấy Tiểu Hạ hô lên kinh ngạc: “Trợ lý Trần!”
Tư Ngữ ngẩng đầu, thấy Trần Nghiên, nàng vẫy tay chào hỏi: “Trợ lý Trần đang đi công tác sao?”
Trần Nghiên cười nói: “Không phải. Tôi đang chờ hai người.”
“Chờ chúng tôi?” Tư Ngữ khó hiểu.
Trần Nghiên tiến lên một bước, hạ giọng: “Lục tổng đang ở bên ngoài.”
“......”
Lúc nhìn thấy chiếc xe Bentley màu trắng quen thuộc kia, Tư Ngữ dừng bước.
Chiếc Bentley chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh nàng.
Cửa ghế phụ mở ra, nàng nhìn thấy rõ người phụ nữ trong xe — cô mặc bộ quần áo được là cẩn thận tỉ mỉ, khuy áo sơ mi được cài chắc chắn, tràn ngập hơi thở cấm dục.
Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn nàng, trong đáy mắt không hề có băng tuyết xa cách ngàn dặm mà phủ kín ánh sáng nhu hòa, Lục Tịch nhìn thẳng vào nàng, nhẹ giọng nói: “Em lên xe đi.”
Tư Ngữ theo bản năng xoay người định rời đi.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên bả vai nàng, Trần Nghiên cười tủm tỉm, nói: “Tư tiểu thư, Lục tổng đã đợi cô suốt bốn tiếng đó.”
Bốn tiếng cơ á? Tư Ngữ kinh ngạc.
“Mời cô lên xe.” Trần Nghiên cung kính nói.
“Tôi...”
“Cô không cần lo lắng, tôi sẽ đưa Tiểu Hạ về an toàn.”
“...”
Tư Ngữ cảm thấy mình không phải là được mời lên xe, mà là bị ép buộc đi lên. Lúc đặt mông xuống đệm ghế, nàng ra vẻ ngượng ngùng, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của người nào đó, nhanh chóng thắt dây an toàn, mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Đi thôi.”
Có người làm tài xế miễn phí cho nàng, không ngồi thì hơi phí.
Lục Tịch khởi động xe, không biết nói gì với nàng, đành hỏi: “Em có mệt không?”
“Ừ, mệt.”
“Đói bụng không?”
“Ừ... À không, em không đói bụng!”
Lục Tịch quay sang nhìn nàng.
Tư Ngữ vội nhắm mắt lại, nhanh chóng nói: “Em thấy hơi mệt, đừng ồn ào nữa, em muốn ngủ một giấc.”
“...”
Giả bộ ngủ cũng khá tốt, ít nhất thì nàng không phải thấy xấu hổ.
“Ting ting ——” Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tư Ngữ tưởng là Tiểu Hạ không kìm được lòng hiếu kỳ nên gửi tin nhắn WeChat cho nàng, nhìn lại mới phát hiện người nhắn tin là Lâm Diệc Ngôn.
Khoảng thời gian đóng phim kia Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn trò chuyện rất vui vẻ, hai người thường xuyên thảo luận về kịch bản, sau khi quay xong thì cũng không hề liên lạc lại lần nào.
Hiện tại Lâm Diệc Ngôn là bạn gái của Lương Dư Phỉ, mà nàng lại là kẻ thù của Lương Dư Phỉ, vì sao Lâm Diệc Ngôn lại chủ động tìm đến nàng?
Tư Ngữ mang theo đầy bụng nghi vấn nhấn mở cái tin nhắn kia, đối phương gửi tới một đoạn voice, nàng quên mất bên cạnh còn có người, theo thói quen ấn nút nghe.
Lâm Diệc Ngôn: “Tiểu Ngữ, em về thành phố B chưa? Có rảnh không, chị muốn tìm em nói chuyện một chút.”
Giữa hai nàng thì có cái gì để nói chuyện đây?
Tư Ngữ đang cân nhắc xem nên trả lời Lâm Diệc Ngôn như thế nào, bất chợt nghe thấy một giọng nói chần chờ nói: “Em với cô ấy....”
Tư Ngữ nheo mắt, ánh mắt từ màn hình điện thoại dời sang sườn mặt căng chặt của Lục Tịch đang lái xe, khiêu khích hỏi lại: “Hả? Cái gì cơ?”
Lục Tịch nhận ra đó là giọng của Lâm Diệc Ngôn, ánh mắt gã không kìm được mà liếc về phía điện thoại của nàng, nói: “Cô ấy có bạn gái rồi.”
“Em biết.” Hai tên khốn kia còn show ân ái trước mặt nàng cơ mà.
“Em...Còn thích cô ấy không?”
Tư Ngữ từ đầu tới cuối không có cảm giác gì với Lâm Diệc Ngôn, lúc trước nàng lừa cô cũng chỉ là để lấy cớ từ chối lời tỏ tình của cô.
Lúc tầm mắt xẹt qua đôi môi mỏng đang mím thành một đường thẳng của Lục Tịch, tâm tư Tư Ngữ xoay chuyển, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói: “Thích chứ.”
“...”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Lục Tịch, trong lòng không biết vì sao nàng có chút sảng khoái.
Tư Ngữ cố gắng ngăn không cho khóe môi nhếch lên, cúi đầu giả vờ xem điện thoại.
Một lát sau.
“Cô ấy có bạn gái rồi mà...” Lục Tịch u oán nói: “Em thích cô ấy sẽ không có kết quả đâu.”
Tư Ngữ nhướn mày, cố ý đi ngược lại với lời nói của cô: “Em đây tự nguyện đó.”
Lục Tịch mím môi, bàn tay cầm vô lăng vô thức siết chặt, không nói một lời ngừng xe ở ven đường.
Tư Ngữ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía cô: “Sao chị lại dừng xe lại?”
Trên khuôn mặt thanh lãnh trắng nõn của Lục Tịch không có biểu cảm gì, đôi môi mỏng gợi cảm giật giật, khô khan nói: “Chị thấy khó chịu.”
“...Gì cơ?”
Đôi mắt Lục Tịch khẽ thay đổi, cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chị thấy ghen tị với cô ấy.”
______
Editor: hmmm, tui đang phân vân xem là nên edit cho xong mấy chương còn lại trước rồi quay lại beta hay nên vừa beta vừa edit (tiến độ sẽ giảm do beta còn lâu hơn cả edit ). Mọi người cho tui ý kiến đi.
P/S: dự định sau khi hoàn truyện sẽ mở tiếp bát mới, là một bộ mạt thế, chủ thụ và superrrr chậm nhiệt. Đến lúc bắt đầu tui sẽ up tên, cả nhà qua ủng hộ tui nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.