Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn
Chương 82
Nghịch Thiêm
16/06/2024
Khi Trần Nghiên đến đưa văn kiện, Lục Tịch nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Tôi định tan làm vào 5 giờ, còn văn kiện nào cần ký nữa em cứ đem hết lại đây đi.”
“Ở đây hết rồi ạ.” Trần Nghiên nhìn cổ tay Lục Tịch. Nếu cô nàng nhớ không nhầm thì đây hình như là chiếc đồng hồ mà Tư Ngữ nhờ cô gửi cho chị sếp nhà mình vào lễ thất tịch năm ngoái thì phải. Từ trước đến nay, Lục Tịch chẳng mấy khi đeo trang sức, giờ lại nâng niu giữ gìn chiếc đồng hồ này đến lạ. Nhìn người đang ký tên nhoay nhoáy vào mấy văn kiện, Trần Nghiên chợt vỡ lẽ, cười hỏi: “Lục tổng, chị có việc gấp à?”
Tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó (hư hỏng) vui vẻ, khóe miệng Lục Tịch hơi giương lên, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, có việc.”
Trước đây, Lục Tịch dường như hận không thể giam mình làm việc suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ một ngày ở công ty, còn hiện tại thì ngày nào cũng ngóng đến giờ tan tầm. Cô muốn làm xong công việc thật nhanh để về nhà sớm một chút với ai kia.
Đồng hồ vừa điểm 5 giờ, Lục Tịch bước ra khỏi phòng làm việc. Cô còn chưa kịp đi vào thang máy thì thư ký của Lục Chấn Nam đột nhiên gọi điện tới.
- ----Một tiếng sau-----
Lục Tịch đang đứng trước một khách sạn năm sao.
“Chị ơi!” Lục Vi vẫy vẫy tay, hét toáng lên khi nhìn thấy cô.
Lục Tịch đi tới, hỏi: “Ba với dì đâu rồi?”
“Ở trong ấy, ba kêu em ra đón chị.” Lục Vi kéo cô vào trong khách sạn.
Vừa vào phòng, Lục Tịch nhìn thấy Lục Chấn Nam với Đường Khiết đang ngồi bên trong, ngồi bên cạnh là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc quý phái. Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, người phụ nữ trung niên đã nhiệt tình chào hỏi: “Tịch Tịch đấy à? Chao ôi, xinh đến mức tôi không nhận ra luôn ấy!”
Lục Tịch hơi gật đầu với người nọ, chào: “Mợ ạ.” Sau đó quay sang chào người đàn ông trung niên ngồi cạnh: “Bác trai.”
Người bác này tên là Đường Diệu Minh, là bác họ của Lục Vi, cũng chính là anh họ của Đường Khiết. Nhà bọn họ định cư ở nước ngoài, hôm nay mới về nước. Lục Chấn Nam vừa nhận được tin tức, ngay lập tức đi chuẩn bị tiệc chào mừng bọn họ.
Đường Khiết là mẹ kế của Lục Tịch, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết cho lắm, quan hệ giữa cô với hai người kia càng không phải bàn, Lục Tịch không hiểu tại sao Lục Chấn Nam lại gọi cô đến tiếp khách.
Đường Diệu Minh nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi nói: “Ta nghe ba của con nói là con đang tiếp quản Giải trí Quang Ảnh, còn nhỏ mà đã xử lý việc trong công ty tốt đến như vậy, quả thực rất giỏi.”
Khoé miệng Lục Tịch giật giật, khách sáo đáp lại: “Bác quá khen rồi ạ.”
Đường Diệu Minh tựa như không thèm quan tâm, ông ta lại lại quay sang khen ngợi Lục Vi vài câu lấy lệ.
Lằng nhà lằng nhằng mất một lúc mới để cô ngồi xuống.
Lục Vi láo liên nhìn khắp phòng, mới để ý là thiếu một người: “Ủa? Không phải anh Đường Văn cũng về rồi ạ? Sao con không thấy anh ấy đâu cả?”
“Thằng bé ra ngoài mua ít đồ.” Bà Đường đáp lời.
Bà ta vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một cậu trai trẻ diện Âu phục, mang kính gọng vàng đi vào, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm.
“Để một người chờ lâu rồi ạ.” Anh ta nở nụ cười thân thiện.
“Anh họ!” Lục Vi reo lên.
“Vi Vi đấy à.” Người đi vào quả thật là con trai độc nhất của Đường Diệu Minh, Đường Văn. Anh ta nhìn ra phía sau Lục Vi, vừa thấy Lục Tịch thì lập tức tiến tới, đưa bó hoa đỏ thắm trong tay ra trước mặt cô.
Lục Tịch sững sờ: “Gì thế?”
Đường Văn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tặng em đó.”
Lục Tịch: “.....?”
“Anh họ, còn em thì sao?” Lục Vi bất mãn.
Đường Văn tựa như không nghe thấy lời phàn nàn của Lục Vi, anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Tịch, thấy cô không nhận hoa, chợt cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Bà Đường phát hiện bầu không khí không đúng cho lắm, vội vàng làm dịu: “Vi Vi à, mợ có mang quà cho con đây.”
“Thật ạ? Quà gì thế ạ?” Lục Vi quả nhiên bị lôi kéo.
Lục Tịch nhìn nhìn bó hoa đỏ thắm trước mặt, rồi lại nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, mày đẹp giần giật.
Cô với Đường Văn chỉ mới gặp mặt một vài lần, hai người không thân không quen, anh ta mới từ nước ngoài về đã tặng hoa hồng cho cô, chuyện này xác thực có hơi kỳ lạ.
Rốt cuộc, Lục - người vợ mẫu mực - Tịch quyết định không nhận hoa. Đường Văn đành phải ngượng ngập bỏ hoa lên bàn, xem như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, tự nhiên ngồi sát bên cạnh cô.
Một bữa tiệc kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ.
Lục Chấn Nam và Đường Khiết đưa gia đình nhà họ Đường ra khỏi khách sạn, nhìn bọn họ rời đi rồi mới quay về phòng.
“Anh họ thiên vị quá đi mất! Chị à, sao mà anh ấy mua hoa cho mỗi chị thế?” Lục Vi tủi thân nhìn bó hoa đỏ thắm trước mặt Lục Tịch.
Lục Tịch nghi hoặc nhìn cô nhóc một cái. Vừa thấy Lục Chấn Nam với Đường Khiết đang đi vào, cô đứng dậy, hỏi thẳng: “Ba, sao hôm nay ba lại gọi con đến đây?”
“Lâu rồi không gặp, bọn họ muốn gặp con một chút.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi ạ?”
Lục Chấn Nam vuốt tóc, ra hiệu cho Đường Khiết đóng cửa kỹ lại, ngập ngừng một chút rồi nói: “Tập đoàn nhà mình hợp tác với công ty nhà họ không ít mảng. Có bọn họ hỗ trợ, sau này khi chúng ta mở rộng thị trường ra nước ngoài thì sẽ dễ dàng hơn. Đường Văn cũng trạc tuổi con, hiện nay đang tiếp quản công ty của nhà họ Đường, cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao. Nếu con kết hôn với Đường Văn thì quan hệ giữa nhà chúng ta với nhà bọn họ sẽ chặt chẽ hơn, cả hai bên đều được hưởng lợi.”
Mặc dù trong lúc dùng bữa, Lục Tịch đã lờ mờ nhận ra ý đồ của ba người nọ. Nhưng đến khi nghe sự thật được chính miệng Lục Chấn Nam nói ra, cô vẫn sững sờ mất một lúc.
“Ba định để con với Đường Văn kết hôn?” Lục Tịch cảm thấy nực cười, cơn giận hiện rõ trên mặt, “Ba à, ba không phải là người thiếu chín chắn. Rõ ràng ba biết con đã kết hôn với Tư Ngữ cách đây ba năm rồi.”
Lục Chấn Nam không thèm để ý, đơn giản nói: “Con với Tư Ngữ chỉ là hợp đồng kết hôn, cũng không có tình cảm gì, ly hôn là được. Hơn nữa, nhà họ Đường biết mối quan hệ giữa con với con bé, bọn họ không ngại.”
Ly hôn là được, nghe hay lắm.
Lục Tịch nhíu mày, gằn giọng nói: “Con sẽ không ly hôn với Tư Ngữ, ba không cần uổng phí tâm tư làm gì.”
Lục Chấn Nam còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã mở cửa phòng rời đi.
Trên đường, ánh điện lấp lóe, xe Lục Tịch phóng như bay.
Trong xe không bật điều hòa, gió nóng hầm hập thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, mãi một lúc Lục Tịch mới bình tĩnh lại được. Một tay cô siết chặt vô lăng, tay còn lại đưa lên day day thái dương.
Ăn cơm gì chứ, vốn dĩ đây là một buổi xem mắt.
Nếu như biết Lục Chấn Nam có ý định này, hôm nay dù trời có sập thì cô cũng nhất quyết không đi.
“Tinh tinh ——” điện thoại cô bỗng reo lên.
Lục Tịch tưởng Tư Ngữ gửi tin nhắn đến, vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên kiểm tra. Thấy là Đường Văn gửi yêu cầu kết bạn, sắc mặt cô lạnh lẽo, không chút do dự bấm từ chối.
Về đến nhà thì đã gần nửa đêm.
Người giúp việc đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn một ánh đèn le lói trong phòng khách.
Lục Tịch đi lên tầng hai, bước chân dừng lại trước cửa phòng của ai kia, tay vô thức đưa lên định gõ cửa. Cô nghĩ nghĩ một lúc, hạ tay xuống, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa ra.
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạ chiếu vào gương mặt điềm tĩnh của Tư Ngữ. Nàng cuộn tròn người lại như mèo con rúc ổ, một tay còn đang cầm điện thoại nhưng người thì đã say giấc nồng từ lúc nào.
Lục Tịch vén lọn tóc lòa xòa trước trán nàng ra, lẳng lặng ngồi ngắm một lúc, vương tay định lấy điện thoại của nàng ra.
Tư Ngữ hoảng hốt mở mắt ra.
“.....”
“.....”
Đôi mắt trong vắt kia tựa như đang còn mê man, Lục Tịch buồn cười, hỏi: “Chị làm em tỉnh à?”
Tư Ngữ nhẹ hừ một tiếng, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, lầm bầm trong miệng: “Nửa đêm rồi còn lén vào phòng, chị định làm cái gì đấy?”
Lục Tịch nhìn đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ của nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Chị định nhân lúc em ngủ rồi đi vào lén hôn một xíu, ai dè lại bị em phát hiện.”
Mặt Tư Ngữ đỏ lên, ngay lập tức phỉ nhổ cô: “Biến thái.”
“Chị còn chưa hôn, em mắng sớm quá.” Lục Tịch cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của nàng, “Cho chị hôn không?”
“...Không cho.” Tư Ngữ làm bộ muốn đẩy cô ra, lại thấy cô đang ôm một bó hoa hồng trong ngực, đôi mắt sáng rỡ, “Hoa ở đâu thế?”
Trên cánh hoa màu hồng nhạt còn đang vương mấy giọt nước, cực kỳ giống với Tư Ngữ lúc vừa ngủ dậy, kiều diễm động lòng người.
Lục Tịch nhịn không được, đưa tay nựng má nàng: “Tặng em đó.”
“Tặng em á?” Tư Ngữ bất ngờ, ngồi hẳn dậy, nhận lấy bó hoa hồng, ngạc nhiên hỏi cô, “Sao tự dưng lại tặng hoa cho em?”
Lúc lái xe ngang qua một cửa hàng hoa mở cửa 24/24, Lục Tịch đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Đường Văn tặng hoa cho cô, vội dừng xe lại.
Cô không định nói cho Tư Ngữ biết chuyện xảy ra tối nay, cười nhẹ: “Chị vừa thấy hoa đã nhớ đến em. Thích không?”
Vừa mở mứt đã được tặng hoa, cảm giác khá mới lạ. Tư Ngữ cười híp mắt, nói: “Thích ạ.”
“Ừm... Thế phần thưởng của chị đâu?”
Mắt Tư Ngữ hấp háy, nàng vươn tay ôm cổ cô, hôn một cái: “Cảm ơn chị nha.”
Vừa hôn có một cái đã định rút lui, Tư Ngữ đương nhiên là bị Lục Tịch ôm eo, đảo khách thành chủ hôn tiếp.
Hương hoa quẩn quanh trong hơi thở, giữa răng và môi có mùi rượu nhàn nhạt.
Từ một nụ hôn chuồn chồn lướt đã trở thành hôn sâu.
“Chị uống rượu à?” Lúc tách ra, Tư Ngữ thở hồng hộc, hỏi.
“Có uống một chút xíu.”
Thảo nào say lòng người đến như vậy.
Đôi chim cu quấn nhau thêm một lúc lâu nữa, mãi cho đến khi cả hai cảm thấy chóng mặt, chân tay rã rời mới chịu buông nhau ra. Nàng cúi đầu xem đồng hồ trên tay cô, chợt nhận ra đã quá khuya, vội đẩy cô ra: “Chị đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Lục Tịch không chịu nhúc nhích, đột nhiên muốn ngủ lại đây. Lời đến khóe miệng lại cảm thấy quá đường đột, bèn nuốt trở lại.
Tư Ngữ lại đẩy cô thêm lần nữa.
Đôi mắt Lục Tịch trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Em không muốn nghe chi tiết à?”
“Cái gì chi tiết chứ-” Tư Ngữ mất nửa nhịp mới nhận ra cô đang ám chỉ giấc mở thân mật nọ, tim lập tức nhảy điệu disco, úp mở nói: “Em sợ không ngủ được...”
“Ừ, vậy thôi.” Lục Tịch mất mát nói, giúp nàng để điện thoại với hoa hồng lên tủ đầu giường, cúi người hôn lên trán nàng, nói: “Em ngủ đi, ngủ ngon.”
Cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải ba người Lục Chấn Nam vừa mới về đến nhà.
Lục Chấn Nam đưa mắt nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trầm giọng nói: “Con đến thư phòng với ba.”
Lục Tịch cùng ông đi đến thư phòng.
Lục Chấn Nam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, thở dài: “Giận rồi à?”
Lục Tịch nhìn ông, lãnh đạm nói: “Chưa thương lượng với con mà đã gọi con qua đó, ba quả thật chẳng hề tôn trọng con chút nào.”
Lục Chấn Nam nghẹn lời: “Thời gian gấp quá, ba chưa kịp thương lượng với con. Với lại cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, ba cũng không nhất nhất yêu cầu con kết hôn với Đường Văn. Loại chuyện này vẫn phải nghe ý kiến của con chứ.”
Lục Tịch căng chặt hàm, quyết đoán nói: “Con sẽ không ly hôn với Tư Ngữ.”
Lục Chấn Nam kinh ngạc, hỏi lại: “Không phải con chán ghét con bé hay sao? Ba nghe dì Triệu nói, sau khi kết hôn hai đứa lúc nào cũng chia phòng để ngủ. Năm ngoái ba hỏi con, con còn kiên quyết nói sẽ ly hôn với Tư Ngữ, sao giờ lại đổi ý rồi?”
Quả thực năm ngoái Lục Tịch có nói như vậy, bây giờ thì bị vả mặt liên tiếp mấy cái.
Chuyện tình cảm rất khó nói, Lục Tịch cũng không ngờ chỉ mới một năm mà tình cảm giữa cô với Tư Ngữ thay đổi nhanh đến như vậy. Cô trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “Bây giờ con thấy thích em ấy rồi, con không muốn ly hôn.”
Lục Chấn Nam: “.....?”
- -------
TƯ Ngữ không hề hay biết chuyện Lục Tịch bị ép ra mắt. Nàng ở nhà suốt mấy ngày trời, cảm thấy chán chường, lên công ty đi tìm Chu Kỳ để cô thu xếp công việc cho nàng.
“Muốn tài nguyên á? Sao em không đi tìm Lục tổng nhà mình đi cho nhanh?” Chu Kỳ cười cười.
Tư Ngữ biết rõ cô đang trêu chọc mình, mặt già đỏ lên, nghiêm túc phản bác: “Nếu em đi tìm chị ấy thì chị cũng nghỉ việc được rồi ấy nhỉ?”
Chu Kỳ sợ hãi, ném mấy cái kịch bản trong tay ra cho nàng, nói: “Tất cả đều là vai nữ chính, mời ngài chọn.”
Tư Ngữ cầm kịch bản lên xem qua một chút, rồi lại bỏ xuống.
“Em không thích à?”
“Mô típ cũ quá, nhân vật không có tính khiêu chiến, em không muốn nhận.”
Nếu là một nghệ sĩ khác nói lời này, Chu Kỳ đảm bảo sẽ ký đầu con nhà người ta, nhưng đây là Tư Ngữ. Thứ nhất, diễn xuất của nàn cực kỳ chuyên nghiệp, không hề giống như một người mới debut được một năm, loại vai diễn ngốc nghếch ngây thơ này quả thực không hợp với nàng. Với lại, Tư Ngữ cũng không thiếu tiền, nàng chướng mắt mấy vai diễn này thì cũng là điều bình thường. Thứ hai, cô mà ký đầu nàng thì sếp cô sẽ ký đầu cô mất.
Chu Kỳ cảm thấy nhức đầu: “Năm nay không có kịch bản nào xuất sắc đâu, mấy cái này chị cũng chọn cẩn thận rồi đấy.”
Tư Ngữ nhớ rõ, trước đây Lục Tịch cũng có nói với nàng năm nay không có kịch bản nào tốt. Thôi kệ, nàng ăn chơi sa đọa một chút cũng không sao.
[Thần Vực] chuẩn bị được cho ra mắt. Là người phát ngôn, Tư Ngữ buộc phải xuất hiện trong buổi họp báo, bọn họ muốn phát sóng trailer, Chu Kỳ bảo nàng về nhà chuẩn bị trước.
Thao tác trong game khá đơn giản, Tư Ngữ mới chơi một ngày đã hiểu được sơ sơ.
- ----------
Vào buổi họp báo, nàng mặc một bộ váy trễ vai màu trắng, mái tóc được uốn xoăn từng lọn. Mặc dù lớp trang điểm không hề đậm nhưng người lại cực kỳ nổi bật.
Lục Tịch là CEO của Quang Ảnh, đương nhiên cũng sẽ góp mặt trong buổi họp báo. Cô cũng mặc một bộ váy màu trắng, tôn lên dáng người cao gầy, vừa ưu nhã lại vừa trong trẻo lạnh lùng.
Bởi vì bên sản xuất muốn livestream quá trình chơi game, bọn họ mời thêm một vài tòa soạn đến để ghi hình trực tiếp. Tư Ngữ và Lục Tịch cùng xuất hiện trên màn hình, khu bình luận đột nhiên bùng nổ, tất cả đều là comment khen nhan sắc của hai người.
Buổi họp báo kéo dài một tiếng đồng hồ, nửa đầu là phần hỏi đáp về game. Hỏi đáp xong, nhân viên kỹ thuật mang máy tính lên để Tư Ngữ chơi trải nghiệm.
Tuy nhiên, khâu chuẩn bị, lắp đặt máy móc mất khá nhiều thời gian. Người chủ trì nhìn màn hình LCD trước mặt, thấy số người xem livestream đã vượt qua con số 1 triệu. Cô bước lại gần, thì ra bọn họ đang thảo luận về Tư Ngữ với Lục Tịch.
“Lục tổng, bọn họ đang khen cô đẹp kìa.” Người chủ trì vội vàng chớp lấy cơ hội ngàn năm có một để nịnh bợ Lục Tịch.
Lục Tịch dời ánh mắt đang hướng về Tư Ngữ ở đằng kia, nhìn vào màn hình phía trước, lạnh nhạt nói: “Ừm, cảm ơn mọi người.”
Người xem: Lạnh lùng quá đi mất.
Người chủ trì cũng thấy Lục Tịch lạnh lùng mà không dám nói. Cô nhìn lướt qua một bình luận top, nỗ lực dời sự chú ý của Lục Tịch khỏi ai kia: “Lục tổng, người xem muốn giao lưu với cô, có được không?”
“Giao lưu gì cơ?”
“Bọn họ muốn hỏi cô một số vấn đề.”
Lục Tịch trầm ngâm, đáp: “Không quá riêng tư là được.”
Người chủ trì nhìn về phía màn hình, thấy ai nấy đều gõ: [Vợ của Lục tổng là ai?] thì đờ ra: “Mọi người ơi, không được hỏi chuyện riêng tư đâu nha.“.
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Cô cũng rất muốn biết vợ của Lục tổng là ai, nhưng cô không có gan hỏi.
Còn người xem dường như chẳng thèm để ý, bỏ ngoài tai lời của cô, càng lúc càng ra sức cào phím.
Người chủ trì hoa mắt, gắng tìm một câu hỏi không liên quan lắm đến cuộc sống riêng tư trong đống bình luận lít nha lít nhít: “Lục tổng, có người hỏi, buổi họp báo lần trước cô cũng đeo chiếc đồng hồ này, muốn hỏi xem cô mua nó ở đâu.”
Câu hỏi nhạt nhẽo quá đi mất. Cô oán thầm.
Lục Tịch nâng cổ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua mặt đồng hồ. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng bỗng chốc trở nên ôn hòa: “Đây là đồng hồ vợ tôi tặng. Tôi cũng không biết mua ở đâu cả, để về nhà tôi hỏi em ấy xem sao.”
Người chủ trì: Câu hỏi tuyệt hay!
Cô quay đầu về phía màn hình.
[Đúng rồi, là tui mua đó.]
[Vợ ơi, nhớ đến hỏi em nha, em đang xem chị ó:>>>]
[Hức, Lục tổng lúc nào cũng lạnh lùng, ai dè chị ta lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình vợ yêu.]
[Cái đồng hồ này là của hãng A nè, giá tầm hai mấy vạn (hơn 700 chẹo VND), cũng không đắt lắm. Thế mà Lục tổng lại đeo cái đồng hồ này, chẳng xứng với thân phận của chỉ tẹo nào.]
[Lục tổng: Đồng hồ vợ mua, có không xứng cũng phải xứng:333]
[Suốt ngày show ân ái, chó FA này hơi bị cay rồi đấy ]
[Túm cái váy lại thì vợ của Lục tổng là ai? Lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai vạch trần, đám paparazi ăn hại rồi à??]
- ---vân vân và mây mây----
Câu hỏi vốn là về chiếc đồng hồ, chẳng hiểu sao lại bị dẫn về chủ đề cũ “Vợ của Lục tổng là ai?”
Cũng may là máy móc bên kia đã lắp đặt xong, nhân viên kỹ thuật kết nối mày hình chiếu với màn hình máy tính, Tư Ngữ bắt đầu thể hiện kỹ năng chơi game của mình.
Chơi một ván hết tầm nửa tiếng, lưng Tư Ngữ đau ê ẩm.
Buổi họp báo nhanh chóng kết thúc, người chủ trì kéo Tư Ngữ ra giữa sân khấu: “Cô Tư, gần đây chị có nhận bộ phim nào không?”
“Tạm thời tôi chưa nhận thêm bộ phim nào.” Tư Ngữ nghĩ ngợi: “Mấy hôm nữa, |Sủng Phi 2| sẽ phát sóng, tôi diễn vai Anh Cơ, mọi người nhớ đón xem nhé.”
Người chủ trì chế nhạo: “Không ngờ cô diễn viên xinh đẹp của chúng ta cũng biết tranh thủ PR cho bản thân đây.”
Tư Ngữ cười cười.
Người chủ trì cũng là một nghệ sĩ dưới trướng Lục Tịch. Tư Ngữ đã nhắc đến |Sủng Phi 2|, cô cũng tranh thủ giúp Tư Ngữ quảng bá phim: “Trần Sương trong |Nụ CƯời của Em| là một nhân vật có tính cách phức tạp. Theo như tôi biết, trong phần thứ nhất của |Sủng Phi|, Anh Cơ chưa hề xuất hiện. Vậy xin hỏi cô Tư đây, Anh Cơ là một nhân vật như thế nào?”
“Anh Cơ là một nhân vật có tínnh cách cũng cực kỳ phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với Trần Sương, không thể diễn tả hết trong hai ba câu được, đến lúc xem rồi mọi người sẽ biết.” Tư Ngữ úp úp mở mở.
Người chủ trì: “Hình như cô Tư đây rất thích thử thách bản thân với những vai diễn khó nhằn nhỉ?”
Tư Ngữ: “Trong phương diện diễn xuất, tôi quả thật bị thu hút bởi những thứ có tính khiêu chiến.”
Người chủ trì: “Vậy cô thích diễn loại nhân vật nào nhất?”
Trước khi xuyên vào trong sách, Tư Ngữ từng lăn lộn suốt 10 năm trong giới giải trí, diễn qua đủ loại hình nhân vật và kịch bản nên không thể trả lời ngay. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần vai diễn hoặc kịch bản ấy có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú, bất chấp khó khăn thế nào thì tôi vẫn muốn thử sức. Ngoài ra, tôi có hứng thú sâu sắc với mảng đóng kịch, vì tôi chưa từng thử qua loại hình này.”
Người chủ trì: “Theo như tôi được biết, để đóng kịch, diễn viên không chỉ cần biêt diễn mà còn phải có khả năng ca hát, cô Tư còn biết hát nữa sao?”
Tư Ngữ: “Cũng không đến nỗi nào.”
Người chủ trì: “Vậy cô có thể hát một đoạn cho chúng ta thưởng thức được không ạ?”
“Được chứ.”
Tư Ngữ không hề nhăn nhó, nàng cầm micro lên, hắng giọng rồi hát ca khúc chủ đề của |Thần Vực|. Giọng nói của nàng vốn trong trẻo, hát lên cực kỳ êm tai.”
Nàng hát quá nhập tâm nên không hề hay biết Lục Tịch đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Ống kính chĩa thẳng về phía Tư Ngữ rồi mới quay đến những người khác. Để ý thấy Lục Tịch đang mê mẩn ngắm nhìn ai kia, thợ quay phim liền quay camera lại, đưa hai vị mĩ nhân lên trên màn hình.
Bình luận đang thảo luận về chuyện Tư Ngữ hát hay, màn hình tự dưng có thêm một Lục Tịch, nội dung lập tức thay đổi.
[Lục tổng ngây ngốc luôn rồi ahahhahaahahhah]
[Khoan đã khoan đã, tại sao ánh mắt của Lục tổng nhìn Tư Ngữ lại dịu dàng đến thế được???]
[Ơ cái đệch, tự dưng phát hiện Tư Ngữ với Lục tổng mặc đồ đôi.]
[Tuy Lục tổng là hoa đã có chủ, tôi vẫn thấy hai người họ đẹp đôi qtqđ T^T]
[Mọi người có để ý không, trừ lúc giao lưu ban nãy, lúc nào Lục tổng cũng nhìn về phía Tiểu Ngữ]
[Không lẽ Tư Ngữ là vợ của Lục tổng (ykr) ]
[Lầu trên đừng có làm cho người ta buồn nôn. Chả lẽ mặc đồ cùng màu đã là mặc đồ đôi rồi??? Sao mày không nói nhân viên kỹ thuật mặc đằng kia mặc đồ đôi với Lục tổng luôn đi?]
[Lục tổng nhìn máy móc, bọn mày lại bảo nhìn idol nhà mình, đúng lũ mất não.]
[Đám mất não kia câm mồm đi coi, Lục tổng đã có vợ rồi mà bây còn muốn ship CP, muốn idl nhà mày làm tiểu tam à?]
[Lén an ủi Tiểu Ngữ nhà mình ;-;]
......
Tranh cãi càng lúc càng ác liệt, mà hai nhân vật chính vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tư Ngữ hát xong, đưa mic cho người chủ trì, phát hiện Lục Tịch đang liếc mắt đưa tình với mình, lòng giật thót.
Đang thu hình trực tiếp, sao chị không biết kiềm chế một chút?! Tư Ngữ cảnh cáo nhìn cô.
Dĩ nhiên, Lục Tịch không hiểu được ánh mắt của Tư Ngữ, cô si mê nhìn nàng, môi đỏ khẽ nhấp: “Hay thật đó.”
Tư Ngữ: “.....” ưdofgik2enuxcefuikfj2eddvvdfjf
Lục Tịch không cầm mic, người khác không nghe được cô nói gì, nhưng người chủ trì đứng sát rạt bên cạnh thì không thể không nghe thấy. Cô sợ người xem hiểu lầm Tư Ngữ, vội hỏi Lục Tịch: “Lục tổng, vợ của chị có biết hát không?”
Lục Tịch nhìn thẳng vào ống kính: “Có chứ.”
Người chủ trì muốn đập mic, nhưng vì tiền lương, đành nhẫn nhịn cười hỏi: “Vậy chị thấy vợ mình hát hay hơn hay Tư Ngữ hát hay hơn?”
Lục Tịch liếc nhìn Tư Ngữ: “Đều hay như nhau cả.”
Tư Ngữ: “.....”
- ----------
Buổi họp báo vừa kết thúc, Tư Ngữ trở lại hậu trường, nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp màn hình của Tiểu Hạ, thở hắt ra như chút được gánh nặng.
Mặc dù có người đã đoán được quan hệ giữa nàng với Lục Tịch, nhưng chẳng qua cũng chỉ là giả thuyết, cũng chẳng có mấy người tin.
Lục Tịch đọc bình luận, mặt đen xì như đít nồi.
———Nửa đêm ———
Một bóng người thon thả đi qua hàng lang, quen cửa quen nẻo gõ cửa phòng Tư Ngữ.
Tư Ngữ bỏ điện thoại ra, bước xuống giường, mở cửa phòng. Quả nhiên là Lục Tịch, nàng đưa hai tay ra ôm cổ cô, kéo người nọ vào phòng.
[Cấm trẻ em dưới 16t =)))))))]
Mãi cho đến khi cả hai đều không thở nỗi nữa, Lục Tịch mới chịu buông ra. Cô ôm eo nàng: “Chừng nào mình công khai?”
Tư Ngữ bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng: “Công khai cái gì ạ?”
“Chuyện mình kết hôn ấy.” Lục Tịch nhấn mạnh thêm lần nữa, “Chừng nào thì mới công khai được đây?”
Tư Ngữ ngẩn người, hỏi: “Sao tự dưng chị lại hỏi cái này?”
“Chị mới xem lại buổi họp hôm nay, thấy nhiều người mắng em lắm, mắng rất khó nghe.” Lục Tịch không vui, “Chị không muốn người khác hiểu lầm em, càng không muốn thấy em vô duyên vô cớ bị mắng.”
Tư Ngữ đại khái đoán được cô nhìn thấy những gì, nàng đưa ngón tay đang rảnh rỗi lên quấn lấy tóc cô: “Bọn họ có ý bôi đen em, không để ý là được, dù sao cũng chẳng đả động được đến em.”
“Em không để ý thật à?”
Tư Ngữ nhún vai: “Nếu ai mắng em mà em cũng để ý thì em đã giải nghệ từ lâu rồi.”
Lục Tịch mím chặt môi, không nói gì.
Là em không để ý người ta mắng, hay là em không quan tâm đến quan hệ của bọn mình?
Ba năm trước, lúc hai người ký hợp đồng kết hôn, cô nhớ rõ ràng Tư Ngữ cực kỳ không hài lòng với điều khoản Không được phép công khai mối quan hệ, không hiểu sao bây giờ em ấy lại một mực không chịu công khai?
Cô đột nhiên cảm thấy chơi vơi, Tư Ngữ một mục không chịu công khai. Rốt cuộc là em ấy lo cuộc sống sinh hoạt cá nhân bị quấy rầy hay là bởi vì nguyên nhân khác mà không muốn công khai mối quan hệ của hai người.
“Sao chị không nói gì cả?” Tư Ngữ bóp eo cô.
Lục Tịch sợ nhột, lập tức thu hồi tâm tư đang bay bổng. Cô nhìn đôi mắt long lanh của nàng, hỏi: “Em biết ngày mai là ngày gì không?”
Tư Ngữ nhanh chóng lục tìm ký ức nhưng nàng không nhớ ra ngày mai có cái gì đặc biệt, nàng hỏi lại cô: “Ngày gì ạ?”
“.....” Đáy lòng Lục Tịch vô cớ cảm thấy tủi thân, bờ môi giần giật, bất đắc dĩ nói: “Không có gì đâu. Chị muốn hỏi xem ngày mai em có thời gian hay không ấy mà.”
“Sáng mai em muốn đưa bà nội đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Tư Ngữ không hiểu nổi, đăm đăm nhìn cô, “Chị định làm gì thế ạ?”
Ngón tay cô lướt qua bờ môi nàng, nhẹ nhàng nói: “Tối mai mình đi hẹn hò nha.”
“... Hẹn hò ấy ạ?”
“Ừ.” Lục Tịch hơi ngập ngừng, nói: “Đi đến một chỗ có bảo mật rất cao, không có paparazi, cũng không lo người khác nhìn thấy.”
Nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ, hai người chưa từng hẹn hò lần nào, Tư Ngữ thoáng rung động, đáp: “Được ạ.”
- --------
Sáng hôm sau, Tư Ngữ đưa bà nội Lục đi khám, Lục Tịch cũng lái xe ra ngoài, nhưng cô không đến bệnh viện, mà đi đến một cửa hàng nọ.
Sau khi mua đồ xong, cô nhanh chóng lái xe về nhà.
Lục Tịch đi vào phòng khách, nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi trên sô pha, bước chân hơi khựng lại. Cô tưởng là Tư Ngữ đã đi rồi cơ mà?
Lại gần mới phát hiện là không phải.
Tóc Tư Ngữ dài hơn tóc cô ta một chút, mà lúc ra ngoài, nàng mặc váy hoa liền thân, người này mặc áo lục màu trắng.
Sao trong nhà lại có người lạ?
“Đại tiểu thư, cô về rồi.” Người giúp việc bưng đĩa hoa quả được cắt sẵn từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy Lục Tịch trở về thì vôi vàng chào hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha nhìn qua, là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lục Tịch cực kỳ ngạc nhiên: “Sao lại là cô?”
Người nọ rất gầy, tóc cắt ngang vai, khuôn mặt thanh tú được trang điểm tinh xảo, cô ta hơi luống cuống nhưng cảm xúc trên mặt đã nhanh chóng bị che giấu. Cô khoanh hai tay vào nhau, hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười: “Tịch Tịch, lâu rồi không gặp.”
__________________
Editor: Alright, giờ mình sẽ quay lại và cày nốt bộ này, tiến độ tùy tâm nhen =))))))))))
“Ở đây hết rồi ạ.” Trần Nghiên nhìn cổ tay Lục Tịch. Nếu cô nàng nhớ không nhầm thì đây hình như là chiếc đồng hồ mà Tư Ngữ nhờ cô gửi cho chị sếp nhà mình vào lễ thất tịch năm ngoái thì phải. Từ trước đến nay, Lục Tịch chẳng mấy khi đeo trang sức, giờ lại nâng niu giữ gìn chiếc đồng hồ này đến lạ. Nhìn người đang ký tên nhoay nhoáy vào mấy văn kiện, Trần Nghiên chợt vỡ lẽ, cười hỏi: “Lục tổng, chị có việc gấp à?”
Tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó (hư hỏng) vui vẻ, khóe miệng Lục Tịch hơi giương lên, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm, có việc.”
Trước đây, Lục Tịch dường như hận không thể giam mình làm việc suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ một ngày ở công ty, còn hiện tại thì ngày nào cũng ngóng đến giờ tan tầm. Cô muốn làm xong công việc thật nhanh để về nhà sớm một chút với ai kia.
Đồng hồ vừa điểm 5 giờ, Lục Tịch bước ra khỏi phòng làm việc. Cô còn chưa kịp đi vào thang máy thì thư ký của Lục Chấn Nam đột nhiên gọi điện tới.
- ----Một tiếng sau-----
Lục Tịch đang đứng trước một khách sạn năm sao.
“Chị ơi!” Lục Vi vẫy vẫy tay, hét toáng lên khi nhìn thấy cô.
Lục Tịch đi tới, hỏi: “Ba với dì đâu rồi?”
“Ở trong ấy, ba kêu em ra đón chị.” Lục Vi kéo cô vào trong khách sạn.
Vừa vào phòng, Lục Tịch nhìn thấy Lục Chấn Nam với Đường Khiết đang ngồi bên trong, ngồi bên cạnh là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc quý phái. Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, người phụ nữ trung niên đã nhiệt tình chào hỏi: “Tịch Tịch đấy à? Chao ôi, xinh đến mức tôi không nhận ra luôn ấy!”
Lục Tịch hơi gật đầu với người nọ, chào: “Mợ ạ.” Sau đó quay sang chào người đàn ông trung niên ngồi cạnh: “Bác trai.”
Người bác này tên là Đường Diệu Minh, là bác họ của Lục Vi, cũng chính là anh họ của Đường Khiết. Nhà bọn họ định cư ở nước ngoài, hôm nay mới về nước. Lục Chấn Nam vừa nhận được tin tức, ngay lập tức đi chuẩn bị tiệc chào mừng bọn họ.
Đường Khiết là mẹ kế của Lục Tịch, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết cho lắm, quan hệ giữa cô với hai người kia càng không phải bàn, Lục Tịch không hiểu tại sao Lục Chấn Nam lại gọi cô đến tiếp khách.
Đường Diệu Minh nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi nói: “Ta nghe ba của con nói là con đang tiếp quản Giải trí Quang Ảnh, còn nhỏ mà đã xử lý việc trong công ty tốt đến như vậy, quả thực rất giỏi.”
Khoé miệng Lục Tịch giật giật, khách sáo đáp lại: “Bác quá khen rồi ạ.”
Đường Diệu Minh tựa như không thèm quan tâm, ông ta lại lại quay sang khen ngợi Lục Vi vài câu lấy lệ.
Lằng nhà lằng nhằng mất một lúc mới để cô ngồi xuống.
Lục Vi láo liên nhìn khắp phòng, mới để ý là thiếu một người: “Ủa? Không phải anh Đường Văn cũng về rồi ạ? Sao con không thấy anh ấy đâu cả?”
“Thằng bé ra ngoài mua ít đồ.” Bà Đường đáp lời.
Bà ta vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một cậu trai trẻ diện Âu phục, mang kính gọng vàng đi vào, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm.
“Để một người chờ lâu rồi ạ.” Anh ta nở nụ cười thân thiện.
“Anh họ!” Lục Vi reo lên.
“Vi Vi đấy à.” Người đi vào quả thật là con trai độc nhất của Đường Diệu Minh, Đường Văn. Anh ta nhìn ra phía sau Lục Vi, vừa thấy Lục Tịch thì lập tức tiến tới, đưa bó hoa đỏ thắm trong tay ra trước mặt cô.
Lục Tịch sững sờ: “Gì thế?”
Đường Văn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tặng em đó.”
Lục Tịch: “.....?”
“Anh họ, còn em thì sao?” Lục Vi bất mãn.
Đường Văn tựa như không nghe thấy lời phàn nàn của Lục Vi, anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Tịch, thấy cô không nhận hoa, chợt cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Bà Đường phát hiện bầu không khí không đúng cho lắm, vội vàng làm dịu: “Vi Vi à, mợ có mang quà cho con đây.”
“Thật ạ? Quà gì thế ạ?” Lục Vi quả nhiên bị lôi kéo.
Lục Tịch nhìn nhìn bó hoa đỏ thắm trước mặt, rồi lại nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, mày đẹp giần giật.
Cô với Đường Văn chỉ mới gặp mặt một vài lần, hai người không thân không quen, anh ta mới từ nước ngoài về đã tặng hoa hồng cho cô, chuyện này xác thực có hơi kỳ lạ.
Rốt cuộc, Lục - người vợ mẫu mực - Tịch quyết định không nhận hoa. Đường Văn đành phải ngượng ngập bỏ hoa lên bàn, xem như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, tự nhiên ngồi sát bên cạnh cô.
Một bữa tiệc kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ.
Lục Chấn Nam và Đường Khiết đưa gia đình nhà họ Đường ra khỏi khách sạn, nhìn bọn họ rời đi rồi mới quay về phòng.
“Anh họ thiên vị quá đi mất! Chị à, sao mà anh ấy mua hoa cho mỗi chị thế?” Lục Vi tủi thân nhìn bó hoa đỏ thắm trước mặt Lục Tịch.
Lục Tịch nghi hoặc nhìn cô nhóc một cái. Vừa thấy Lục Chấn Nam với Đường Khiết đang đi vào, cô đứng dậy, hỏi thẳng: “Ba, sao hôm nay ba lại gọi con đến đây?”
“Lâu rồi không gặp, bọn họ muốn gặp con một chút.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi ạ?”
Lục Chấn Nam vuốt tóc, ra hiệu cho Đường Khiết đóng cửa kỹ lại, ngập ngừng một chút rồi nói: “Tập đoàn nhà mình hợp tác với công ty nhà họ không ít mảng. Có bọn họ hỗ trợ, sau này khi chúng ta mở rộng thị trường ra nước ngoài thì sẽ dễ dàng hơn. Đường Văn cũng trạc tuổi con, hiện nay đang tiếp quản công ty của nhà họ Đường, cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao. Nếu con kết hôn với Đường Văn thì quan hệ giữa nhà chúng ta với nhà bọn họ sẽ chặt chẽ hơn, cả hai bên đều được hưởng lợi.”
Mặc dù trong lúc dùng bữa, Lục Tịch đã lờ mờ nhận ra ý đồ của ba người nọ. Nhưng đến khi nghe sự thật được chính miệng Lục Chấn Nam nói ra, cô vẫn sững sờ mất một lúc.
“Ba định để con với Đường Văn kết hôn?” Lục Tịch cảm thấy nực cười, cơn giận hiện rõ trên mặt, “Ba à, ba không phải là người thiếu chín chắn. Rõ ràng ba biết con đã kết hôn với Tư Ngữ cách đây ba năm rồi.”
Lục Chấn Nam không thèm để ý, đơn giản nói: “Con với Tư Ngữ chỉ là hợp đồng kết hôn, cũng không có tình cảm gì, ly hôn là được. Hơn nữa, nhà họ Đường biết mối quan hệ giữa con với con bé, bọn họ không ngại.”
Ly hôn là được, nghe hay lắm.
Lục Tịch nhíu mày, gằn giọng nói: “Con sẽ không ly hôn với Tư Ngữ, ba không cần uổng phí tâm tư làm gì.”
Lục Chấn Nam còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã mở cửa phòng rời đi.
Trên đường, ánh điện lấp lóe, xe Lục Tịch phóng như bay.
Trong xe không bật điều hòa, gió nóng hầm hập thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, mãi một lúc Lục Tịch mới bình tĩnh lại được. Một tay cô siết chặt vô lăng, tay còn lại đưa lên day day thái dương.
Ăn cơm gì chứ, vốn dĩ đây là một buổi xem mắt.
Nếu như biết Lục Chấn Nam có ý định này, hôm nay dù trời có sập thì cô cũng nhất quyết không đi.
“Tinh tinh ——” điện thoại cô bỗng reo lên.
Lục Tịch tưởng Tư Ngữ gửi tin nhắn đến, vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên kiểm tra. Thấy là Đường Văn gửi yêu cầu kết bạn, sắc mặt cô lạnh lẽo, không chút do dự bấm từ chối.
Về đến nhà thì đã gần nửa đêm.
Người giúp việc đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn một ánh đèn le lói trong phòng khách.
Lục Tịch đi lên tầng hai, bước chân dừng lại trước cửa phòng của ai kia, tay vô thức đưa lên định gõ cửa. Cô nghĩ nghĩ một lúc, hạ tay xuống, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa ra.
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạ chiếu vào gương mặt điềm tĩnh của Tư Ngữ. Nàng cuộn tròn người lại như mèo con rúc ổ, một tay còn đang cầm điện thoại nhưng người thì đã say giấc nồng từ lúc nào.
Lục Tịch vén lọn tóc lòa xòa trước trán nàng ra, lẳng lặng ngồi ngắm một lúc, vương tay định lấy điện thoại của nàng ra.
Tư Ngữ hoảng hốt mở mắt ra.
“.....”
“.....”
Đôi mắt trong vắt kia tựa như đang còn mê man, Lục Tịch buồn cười, hỏi: “Chị làm em tỉnh à?”
Tư Ngữ nhẹ hừ một tiếng, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, lầm bầm trong miệng: “Nửa đêm rồi còn lén vào phòng, chị định làm cái gì đấy?”
Lục Tịch nhìn đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ của nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Chị định nhân lúc em ngủ rồi đi vào lén hôn một xíu, ai dè lại bị em phát hiện.”
Mặt Tư Ngữ đỏ lên, ngay lập tức phỉ nhổ cô: “Biến thái.”
“Chị còn chưa hôn, em mắng sớm quá.” Lục Tịch cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của nàng, “Cho chị hôn không?”
“...Không cho.” Tư Ngữ làm bộ muốn đẩy cô ra, lại thấy cô đang ôm một bó hoa hồng trong ngực, đôi mắt sáng rỡ, “Hoa ở đâu thế?”
Trên cánh hoa màu hồng nhạt còn đang vương mấy giọt nước, cực kỳ giống với Tư Ngữ lúc vừa ngủ dậy, kiều diễm động lòng người.
Lục Tịch nhịn không được, đưa tay nựng má nàng: “Tặng em đó.”
“Tặng em á?” Tư Ngữ bất ngờ, ngồi hẳn dậy, nhận lấy bó hoa hồng, ngạc nhiên hỏi cô, “Sao tự dưng lại tặng hoa cho em?”
Lúc lái xe ngang qua một cửa hàng hoa mở cửa 24/24, Lục Tịch đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Đường Văn tặng hoa cho cô, vội dừng xe lại.
Cô không định nói cho Tư Ngữ biết chuyện xảy ra tối nay, cười nhẹ: “Chị vừa thấy hoa đã nhớ đến em. Thích không?”
Vừa mở mứt đã được tặng hoa, cảm giác khá mới lạ. Tư Ngữ cười híp mắt, nói: “Thích ạ.”
“Ừm... Thế phần thưởng của chị đâu?”
Mắt Tư Ngữ hấp háy, nàng vươn tay ôm cổ cô, hôn một cái: “Cảm ơn chị nha.”
Vừa hôn có một cái đã định rút lui, Tư Ngữ đương nhiên là bị Lục Tịch ôm eo, đảo khách thành chủ hôn tiếp.
Hương hoa quẩn quanh trong hơi thở, giữa răng và môi có mùi rượu nhàn nhạt.
Từ một nụ hôn chuồn chồn lướt đã trở thành hôn sâu.
“Chị uống rượu à?” Lúc tách ra, Tư Ngữ thở hồng hộc, hỏi.
“Có uống một chút xíu.”
Thảo nào say lòng người đến như vậy.
Đôi chim cu quấn nhau thêm một lúc lâu nữa, mãi cho đến khi cả hai cảm thấy chóng mặt, chân tay rã rời mới chịu buông nhau ra. Nàng cúi đầu xem đồng hồ trên tay cô, chợt nhận ra đã quá khuya, vội đẩy cô ra: “Chị đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Lục Tịch không chịu nhúc nhích, đột nhiên muốn ngủ lại đây. Lời đến khóe miệng lại cảm thấy quá đường đột, bèn nuốt trở lại.
Tư Ngữ lại đẩy cô thêm lần nữa.
Đôi mắt Lục Tịch trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Em không muốn nghe chi tiết à?”
“Cái gì chi tiết chứ-” Tư Ngữ mất nửa nhịp mới nhận ra cô đang ám chỉ giấc mở thân mật nọ, tim lập tức nhảy điệu disco, úp mở nói: “Em sợ không ngủ được...”
“Ừ, vậy thôi.” Lục Tịch mất mát nói, giúp nàng để điện thoại với hoa hồng lên tủ đầu giường, cúi người hôn lên trán nàng, nói: “Em ngủ đi, ngủ ngon.”
Cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải ba người Lục Chấn Nam vừa mới về đến nhà.
Lục Chấn Nam đưa mắt nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trầm giọng nói: “Con đến thư phòng với ba.”
Lục Tịch cùng ông đi đến thư phòng.
Lục Chấn Nam nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, thở dài: “Giận rồi à?”
Lục Tịch nhìn ông, lãnh đạm nói: “Chưa thương lượng với con mà đã gọi con qua đó, ba quả thật chẳng hề tôn trọng con chút nào.”
Lục Chấn Nam nghẹn lời: “Thời gian gấp quá, ba chưa kịp thương lượng với con. Với lại cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, ba cũng không nhất nhất yêu cầu con kết hôn với Đường Văn. Loại chuyện này vẫn phải nghe ý kiến của con chứ.”
Lục Tịch căng chặt hàm, quyết đoán nói: “Con sẽ không ly hôn với Tư Ngữ.”
Lục Chấn Nam kinh ngạc, hỏi lại: “Không phải con chán ghét con bé hay sao? Ba nghe dì Triệu nói, sau khi kết hôn hai đứa lúc nào cũng chia phòng để ngủ. Năm ngoái ba hỏi con, con còn kiên quyết nói sẽ ly hôn với Tư Ngữ, sao giờ lại đổi ý rồi?”
Quả thực năm ngoái Lục Tịch có nói như vậy, bây giờ thì bị vả mặt liên tiếp mấy cái.
Chuyện tình cảm rất khó nói, Lục Tịch cũng không ngờ chỉ mới một năm mà tình cảm giữa cô với Tư Ngữ thay đổi nhanh đến như vậy. Cô trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “Bây giờ con thấy thích em ấy rồi, con không muốn ly hôn.”
Lục Chấn Nam: “.....?”
- -------
TƯ Ngữ không hề hay biết chuyện Lục Tịch bị ép ra mắt. Nàng ở nhà suốt mấy ngày trời, cảm thấy chán chường, lên công ty đi tìm Chu Kỳ để cô thu xếp công việc cho nàng.
“Muốn tài nguyên á? Sao em không đi tìm Lục tổng nhà mình đi cho nhanh?” Chu Kỳ cười cười.
Tư Ngữ biết rõ cô đang trêu chọc mình, mặt già đỏ lên, nghiêm túc phản bác: “Nếu em đi tìm chị ấy thì chị cũng nghỉ việc được rồi ấy nhỉ?”
Chu Kỳ sợ hãi, ném mấy cái kịch bản trong tay ra cho nàng, nói: “Tất cả đều là vai nữ chính, mời ngài chọn.”
Tư Ngữ cầm kịch bản lên xem qua một chút, rồi lại bỏ xuống.
“Em không thích à?”
“Mô típ cũ quá, nhân vật không có tính khiêu chiến, em không muốn nhận.”
Nếu là một nghệ sĩ khác nói lời này, Chu Kỳ đảm bảo sẽ ký đầu con nhà người ta, nhưng đây là Tư Ngữ. Thứ nhất, diễn xuất của nàn cực kỳ chuyên nghiệp, không hề giống như một người mới debut được một năm, loại vai diễn ngốc nghếch ngây thơ này quả thực không hợp với nàng. Với lại, Tư Ngữ cũng không thiếu tiền, nàng chướng mắt mấy vai diễn này thì cũng là điều bình thường. Thứ hai, cô mà ký đầu nàng thì sếp cô sẽ ký đầu cô mất.
Chu Kỳ cảm thấy nhức đầu: “Năm nay không có kịch bản nào xuất sắc đâu, mấy cái này chị cũng chọn cẩn thận rồi đấy.”
Tư Ngữ nhớ rõ, trước đây Lục Tịch cũng có nói với nàng năm nay không có kịch bản nào tốt. Thôi kệ, nàng ăn chơi sa đọa một chút cũng không sao.
[Thần Vực] chuẩn bị được cho ra mắt. Là người phát ngôn, Tư Ngữ buộc phải xuất hiện trong buổi họp báo, bọn họ muốn phát sóng trailer, Chu Kỳ bảo nàng về nhà chuẩn bị trước.
Thao tác trong game khá đơn giản, Tư Ngữ mới chơi một ngày đã hiểu được sơ sơ.
- ----------
Vào buổi họp báo, nàng mặc một bộ váy trễ vai màu trắng, mái tóc được uốn xoăn từng lọn. Mặc dù lớp trang điểm không hề đậm nhưng người lại cực kỳ nổi bật.
Lục Tịch là CEO của Quang Ảnh, đương nhiên cũng sẽ góp mặt trong buổi họp báo. Cô cũng mặc một bộ váy màu trắng, tôn lên dáng người cao gầy, vừa ưu nhã lại vừa trong trẻo lạnh lùng.
Bởi vì bên sản xuất muốn livestream quá trình chơi game, bọn họ mời thêm một vài tòa soạn đến để ghi hình trực tiếp. Tư Ngữ và Lục Tịch cùng xuất hiện trên màn hình, khu bình luận đột nhiên bùng nổ, tất cả đều là comment khen nhan sắc của hai người.
Buổi họp báo kéo dài một tiếng đồng hồ, nửa đầu là phần hỏi đáp về game. Hỏi đáp xong, nhân viên kỹ thuật mang máy tính lên để Tư Ngữ chơi trải nghiệm.
Tuy nhiên, khâu chuẩn bị, lắp đặt máy móc mất khá nhiều thời gian. Người chủ trì nhìn màn hình LCD trước mặt, thấy số người xem livestream đã vượt qua con số 1 triệu. Cô bước lại gần, thì ra bọn họ đang thảo luận về Tư Ngữ với Lục Tịch.
“Lục tổng, bọn họ đang khen cô đẹp kìa.” Người chủ trì vội vàng chớp lấy cơ hội ngàn năm có một để nịnh bợ Lục Tịch.
Lục Tịch dời ánh mắt đang hướng về Tư Ngữ ở đằng kia, nhìn vào màn hình phía trước, lạnh nhạt nói: “Ừm, cảm ơn mọi người.”
Người xem: Lạnh lùng quá đi mất.
Người chủ trì cũng thấy Lục Tịch lạnh lùng mà không dám nói. Cô nhìn lướt qua một bình luận top, nỗ lực dời sự chú ý của Lục Tịch khỏi ai kia: “Lục tổng, người xem muốn giao lưu với cô, có được không?”
“Giao lưu gì cơ?”
“Bọn họ muốn hỏi cô một số vấn đề.”
Lục Tịch trầm ngâm, đáp: “Không quá riêng tư là được.”
Người chủ trì nhìn về phía màn hình, thấy ai nấy đều gõ: [Vợ của Lục tổng là ai?] thì đờ ra: “Mọi người ơi, không được hỏi chuyện riêng tư đâu nha.“.
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Cô cũng rất muốn biết vợ của Lục tổng là ai, nhưng cô không có gan hỏi.
Còn người xem dường như chẳng thèm để ý, bỏ ngoài tai lời của cô, càng lúc càng ra sức cào phím.
Người chủ trì hoa mắt, gắng tìm một câu hỏi không liên quan lắm đến cuộc sống riêng tư trong đống bình luận lít nha lít nhít: “Lục tổng, có người hỏi, buổi họp báo lần trước cô cũng đeo chiếc đồng hồ này, muốn hỏi xem cô mua nó ở đâu.”
Câu hỏi nhạt nhẽo quá đi mất. Cô oán thầm.
Lục Tịch nâng cổ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua mặt đồng hồ. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng bỗng chốc trở nên ôn hòa: “Đây là đồng hồ vợ tôi tặng. Tôi cũng không biết mua ở đâu cả, để về nhà tôi hỏi em ấy xem sao.”
Người chủ trì: Câu hỏi tuyệt hay!
Cô quay đầu về phía màn hình.
[Đúng rồi, là tui mua đó.]
[Vợ ơi, nhớ đến hỏi em nha, em đang xem chị ó:>>>]
[Hức, Lục tổng lúc nào cũng lạnh lùng, ai dè chị ta lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình vợ yêu.]
[Cái đồng hồ này là của hãng A nè, giá tầm hai mấy vạn (hơn 700 chẹo VND), cũng không đắt lắm. Thế mà Lục tổng lại đeo cái đồng hồ này, chẳng xứng với thân phận của chỉ tẹo nào.]
[Lục tổng: Đồng hồ vợ mua, có không xứng cũng phải xứng:333]
[Suốt ngày show ân ái, chó FA này hơi bị cay rồi đấy ]
[Túm cái váy lại thì vợ của Lục tổng là ai? Lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai vạch trần, đám paparazi ăn hại rồi à??]
- ---vân vân và mây mây----
Câu hỏi vốn là về chiếc đồng hồ, chẳng hiểu sao lại bị dẫn về chủ đề cũ “Vợ của Lục tổng là ai?”
Cũng may là máy móc bên kia đã lắp đặt xong, nhân viên kỹ thuật kết nối mày hình chiếu với màn hình máy tính, Tư Ngữ bắt đầu thể hiện kỹ năng chơi game của mình.
Chơi một ván hết tầm nửa tiếng, lưng Tư Ngữ đau ê ẩm.
Buổi họp báo nhanh chóng kết thúc, người chủ trì kéo Tư Ngữ ra giữa sân khấu: “Cô Tư, gần đây chị có nhận bộ phim nào không?”
“Tạm thời tôi chưa nhận thêm bộ phim nào.” Tư Ngữ nghĩ ngợi: “Mấy hôm nữa, |Sủng Phi 2| sẽ phát sóng, tôi diễn vai Anh Cơ, mọi người nhớ đón xem nhé.”
Người chủ trì chế nhạo: “Không ngờ cô diễn viên xinh đẹp của chúng ta cũng biết tranh thủ PR cho bản thân đây.”
Tư Ngữ cười cười.
Người chủ trì cũng là một nghệ sĩ dưới trướng Lục Tịch. Tư Ngữ đã nhắc đến |Sủng Phi 2|, cô cũng tranh thủ giúp Tư Ngữ quảng bá phim: “Trần Sương trong |Nụ CƯời của Em| là một nhân vật có tính cách phức tạp. Theo như tôi biết, trong phần thứ nhất của |Sủng Phi|, Anh Cơ chưa hề xuất hiện. Vậy xin hỏi cô Tư đây, Anh Cơ là một nhân vật như thế nào?”
“Anh Cơ là một nhân vật có tínnh cách cũng cực kỳ phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với Trần Sương, không thể diễn tả hết trong hai ba câu được, đến lúc xem rồi mọi người sẽ biết.” Tư Ngữ úp úp mở mở.
Người chủ trì: “Hình như cô Tư đây rất thích thử thách bản thân với những vai diễn khó nhằn nhỉ?”
Tư Ngữ: “Trong phương diện diễn xuất, tôi quả thật bị thu hút bởi những thứ có tính khiêu chiến.”
Người chủ trì: “Vậy cô thích diễn loại nhân vật nào nhất?”
Trước khi xuyên vào trong sách, Tư Ngữ từng lăn lộn suốt 10 năm trong giới giải trí, diễn qua đủ loại hình nhân vật và kịch bản nên không thể trả lời ngay. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần vai diễn hoặc kịch bản ấy có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú, bất chấp khó khăn thế nào thì tôi vẫn muốn thử sức. Ngoài ra, tôi có hứng thú sâu sắc với mảng đóng kịch, vì tôi chưa từng thử qua loại hình này.”
Người chủ trì: “Theo như tôi được biết, để đóng kịch, diễn viên không chỉ cần biêt diễn mà còn phải có khả năng ca hát, cô Tư còn biết hát nữa sao?”
Tư Ngữ: “Cũng không đến nỗi nào.”
Người chủ trì: “Vậy cô có thể hát một đoạn cho chúng ta thưởng thức được không ạ?”
“Được chứ.”
Tư Ngữ không hề nhăn nhó, nàng cầm micro lên, hắng giọng rồi hát ca khúc chủ đề của |Thần Vực|. Giọng nói của nàng vốn trong trẻo, hát lên cực kỳ êm tai.”
Nàng hát quá nhập tâm nên không hề hay biết Lục Tịch đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Ống kính chĩa thẳng về phía Tư Ngữ rồi mới quay đến những người khác. Để ý thấy Lục Tịch đang mê mẩn ngắm nhìn ai kia, thợ quay phim liền quay camera lại, đưa hai vị mĩ nhân lên trên màn hình.
Bình luận đang thảo luận về chuyện Tư Ngữ hát hay, màn hình tự dưng có thêm một Lục Tịch, nội dung lập tức thay đổi.
[Lục tổng ngây ngốc luôn rồi ahahhahaahahhah]
[Khoan đã khoan đã, tại sao ánh mắt của Lục tổng nhìn Tư Ngữ lại dịu dàng đến thế được???]
[Ơ cái đệch, tự dưng phát hiện Tư Ngữ với Lục tổng mặc đồ đôi.]
[Tuy Lục tổng là hoa đã có chủ, tôi vẫn thấy hai người họ đẹp đôi qtqđ T^T]
[Mọi người có để ý không, trừ lúc giao lưu ban nãy, lúc nào Lục tổng cũng nhìn về phía Tiểu Ngữ]
[Không lẽ Tư Ngữ là vợ của Lục tổng (ykr) ]
[Lầu trên đừng có làm cho người ta buồn nôn. Chả lẽ mặc đồ cùng màu đã là mặc đồ đôi rồi??? Sao mày không nói nhân viên kỹ thuật mặc đằng kia mặc đồ đôi với Lục tổng luôn đi?]
[Lục tổng nhìn máy móc, bọn mày lại bảo nhìn idol nhà mình, đúng lũ mất não.]
[Đám mất não kia câm mồm đi coi, Lục tổng đã có vợ rồi mà bây còn muốn ship CP, muốn idl nhà mày làm tiểu tam à?]
[Lén an ủi Tiểu Ngữ nhà mình ;-;]
......
Tranh cãi càng lúc càng ác liệt, mà hai nhân vật chính vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tư Ngữ hát xong, đưa mic cho người chủ trì, phát hiện Lục Tịch đang liếc mắt đưa tình với mình, lòng giật thót.
Đang thu hình trực tiếp, sao chị không biết kiềm chế một chút?! Tư Ngữ cảnh cáo nhìn cô.
Dĩ nhiên, Lục Tịch không hiểu được ánh mắt của Tư Ngữ, cô si mê nhìn nàng, môi đỏ khẽ nhấp: “Hay thật đó.”
Tư Ngữ: “.....” ưdofgik2enuxcefuikfj2eddvvdfjf
Lục Tịch không cầm mic, người khác không nghe được cô nói gì, nhưng người chủ trì đứng sát rạt bên cạnh thì không thể không nghe thấy. Cô sợ người xem hiểu lầm Tư Ngữ, vội hỏi Lục Tịch: “Lục tổng, vợ của chị có biết hát không?”
Lục Tịch nhìn thẳng vào ống kính: “Có chứ.”
Người chủ trì muốn đập mic, nhưng vì tiền lương, đành nhẫn nhịn cười hỏi: “Vậy chị thấy vợ mình hát hay hơn hay Tư Ngữ hát hay hơn?”
Lục Tịch liếc nhìn Tư Ngữ: “Đều hay như nhau cả.”
Tư Ngữ: “.....”
- ----------
Buổi họp báo vừa kết thúc, Tư Ngữ trở lại hậu trường, nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp màn hình của Tiểu Hạ, thở hắt ra như chút được gánh nặng.
Mặc dù có người đã đoán được quan hệ giữa nàng với Lục Tịch, nhưng chẳng qua cũng chỉ là giả thuyết, cũng chẳng có mấy người tin.
Lục Tịch đọc bình luận, mặt đen xì như đít nồi.
———Nửa đêm ———
Một bóng người thon thả đi qua hàng lang, quen cửa quen nẻo gõ cửa phòng Tư Ngữ.
Tư Ngữ bỏ điện thoại ra, bước xuống giường, mở cửa phòng. Quả nhiên là Lục Tịch, nàng đưa hai tay ra ôm cổ cô, kéo người nọ vào phòng.
[Cấm trẻ em dưới 16t =)))))))]
Mãi cho đến khi cả hai đều không thở nỗi nữa, Lục Tịch mới chịu buông ra. Cô ôm eo nàng: “Chừng nào mình công khai?”
Tư Ngữ bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng: “Công khai cái gì ạ?”
“Chuyện mình kết hôn ấy.” Lục Tịch nhấn mạnh thêm lần nữa, “Chừng nào thì mới công khai được đây?”
Tư Ngữ ngẩn người, hỏi: “Sao tự dưng chị lại hỏi cái này?”
“Chị mới xem lại buổi họp hôm nay, thấy nhiều người mắng em lắm, mắng rất khó nghe.” Lục Tịch không vui, “Chị không muốn người khác hiểu lầm em, càng không muốn thấy em vô duyên vô cớ bị mắng.”
Tư Ngữ đại khái đoán được cô nhìn thấy những gì, nàng đưa ngón tay đang rảnh rỗi lên quấn lấy tóc cô: “Bọn họ có ý bôi đen em, không để ý là được, dù sao cũng chẳng đả động được đến em.”
“Em không để ý thật à?”
Tư Ngữ nhún vai: “Nếu ai mắng em mà em cũng để ý thì em đã giải nghệ từ lâu rồi.”
Lục Tịch mím chặt môi, không nói gì.
Là em không để ý người ta mắng, hay là em không quan tâm đến quan hệ của bọn mình?
Ba năm trước, lúc hai người ký hợp đồng kết hôn, cô nhớ rõ ràng Tư Ngữ cực kỳ không hài lòng với điều khoản Không được phép công khai mối quan hệ, không hiểu sao bây giờ em ấy lại một mực không chịu công khai?
Cô đột nhiên cảm thấy chơi vơi, Tư Ngữ một mục không chịu công khai. Rốt cuộc là em ấy lo cuộc sống sinh hoạt cá nhân bị quấy rầy hay là bởi vì nguyên nhân khác mà không muốn công khai mối quan hệ của hai người.
“Sao chị không nói gì cả?” Tư Ngữ bóp eo cô.
Lục Tịch sợ nhột, lập tức thu hồi tâm tư đang bay bổng. Cô nhìn đôi mắt long lanh của nàng, hỏi: “Em biết ngày mai là ngày gì không?”
Tư Ngữ nhanh chóng lục tìm ký ức nhưng nàng không nhớ ra ngày mai có cái gì đặc biệt, nàng hỏi lại cô: “Ngày gì ạ?”
“.....” Đáy lòng Lục Tịch vô cớ cảm thấy tủi thân, bờ môi giần giật, bất đắc dĩ nói: “Không có gì đâu. Chị muốn hỏi xem ngày mai em có thời gian hay không ấy mà.”
“Sáng mai em muốn đưa bà nội đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Tư Ngữ không hiểu nổi, đăm đăm nhìn cô, “Chị định làm gì thế ạ?”
Ngón tay cô lướt qua bờ môi nàng, nhẹ nhàng nói: “Tối mai mình đi hẹn hò nha.”
“... Hẹn hò ấy ạ?”
“Ừ.” Lục Tịch hơi ngập ngừng, nói: “Đi đến một chỗ có bảo mật rất cao, không có paparazi, cũng không lo người khác nhìn thấy.”
Nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ, hai người chưa từng hẹn hò lần nào, Tư Ngữ thoáng rung động, đáp: “Được ạ.”
- --------
Sáng hôm sau, Tư Ngữ đưa bà nội Lục đi khám, Lục Tịch cũng lái xe ra ngoài, nhưng cô không đến bệnh viện, mà đi đến một cửa hàng nọ.
Sau khi mua đồ xong, cô nhanh chóng lái xe về nhà.
Lục Tịch đi vào phòng khách, nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi trên sô pha, bước chân hơi khựng lại. Cô tưởng là Tư Ngữ đã đi rồi cơ mà?
Lại gần mới phát hiện là không phải.
Tóc Tư Ngữ dài hơn tóc cô ta một chút, mà lúc ra ngoài, nàng mặc váy hoa liền thân, người này mặc áo lục màu trắng.
Sao trong nhà lại có người lạ?
“Đại tiểu thư, cô về rồi.” Người giúp việc bưng đĩa hoa quả được cắt sẵn từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy Lục Tịch trở về thì vôi vàng chào hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha nhìn qua, là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lục Tịch cực kỳ ngạc nhiên: “Sao lại là cô?”
Người nọ rất gầy, tóc cắt ngang vai, khuôn mặt thanh tú được trang điểm tinh xảo, cô ta hơi luống cuống nhưng cảm xúc trên mặt đã nhanh chóng bị che giấu. Cô khoanh hai tay vào nhau, hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười: “Tịch Tịch, lâu rồi không gặp.”
__________________
Editor: Alright, giờ mình sẽ quay lại và cày nốt bộ này, tiến độ tùy tâm nhen =))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.