Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 66
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
Lục Hoang Chi là của anh.
Triệu Dã Tức có cảm giác là mình bị bẫy rồi. Anh đã hỏi tên nam nghiên cứu viên rất nhiều lần, nam nghiên cứu viên đều không muốn tiết lộ. Hắn nói: “Tên chỉ là một cách gọi khác, gọi là gì không quan trọng. Tôi là nam, lại là một nghiên cứu viên, các cậu có thể gọi tôi là —— nam nghiên cứu viên.”
Lúc nói ra câu này, nam nghiên cứu viên bình thản phẩm trà, cực kỳ có phong thái đại sư triết học, thế ngoại cao nhân.
Triệu Dã Tức thán phục: Đây là giác ngộ của thiên tài nghiên cứu khoa học sao! Vậy sau này tôi gọi anh là thầy Nam [1] nhé?
[1] Nam trong nam nghiên cứu viên là nam (đàn ông, con trai), Nam trong Nam Nhan Cưu Nguyên là phía nam (đông, tây, nam, bắc). Cả 2 đều đọc là nán.
Nam nghiên cứu viên gật đầu mỉm cười: Được.
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: “Cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu tại sao khi đó Hùng Sơ Mạt lại mang vẻ mặt như nhìn mấy đứa bị thiểu năng trí tuệ rồi.”
Lục Hoang Chi chầm chậm lên tiếng: “Em cảm thấy mình bị chơi xỏ.”
“Anh cũng thế.”
Ngay cả Lục Hoang Chi cũng có thể chơi xỏ được, đủ để chứng minh nam nghiên cứu viên —— Nam Nhan Cưu Nguyên chính là một kẻ đại phúc hắc sâu không lường được.
Triệu Dã Tức vừa bực mình vừa buồn cười, vào nhóm 4 người @Nam Nhan Cưu Nguyên: 【 Đây là lý do anh không muốn lộ tên à? 】
【 Triệu Dã Tây: (hình ảnh) 】
Bức ảnh là Triệu Dã Tức mới vừa chụp màn hình lại, bốn chữ “Nam Nhan Cưu Nguyên” bị anh khoanh thêm một vòng đỏ rõ to.
【 Hùng: Hơn nửa năm trôi qua, cuối cùng các cậu cũng phát hiện. 】
【 Nam nghiên cứu viên: Không phải tôi chưa nói. (Chim cánh cụt uống trà.jpg) 】
【 Nam nghiên cứu viên: Tôi đã nói với các cậu từ lâu rồi mà. Chẳng phải các cậu cũng gọi tôi là “thầy Nam” à. 】
【 Lục Hoang Chi:. 】
【 Triệu Dã Tây: (Hộc máu.jpg) 】
【 Triệu Dã Tây: Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. 】
Triệu Dã Tức sắp xếp xong chuyện tốt nghiệp, Lục Hoang Chi cũng thi xong. Kết thúc phó bản, hai người phải quay lại chủ thành – Viện nghiên cứu ABO.
Trước khi quay lại, Triệu Dã Tức mở hội nghị gia đình lần đầu tiên, nhân viên tham dự hội nghị chỉ có anh và Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức nói: “Chúng ta cần triển khai hình thức yêu ngầm.”
Lục Hoang Chi nhướng mày: “Làm sao, anh chê em không chịu được mấy lời gièm pha à [2]?”
[2] Nã bất xuất thủ (tạm dịch: không thể đưa tay ra). Nghĩa sẽ thay đổi tùy trường hợp, trong đây ý chỉ những người tự ti, xấu hổ không dám công khai mối quan hệ của mình và người yêu với người ngoài (do sợ bị gièm pha).
Tại sao lại có một số nam sinh vừa khác thường, vừa thiếu tự tin đến vậy?
Chính xác, nói em đó, Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức che miệng Lục Hoang Chi: “Đồ ngốc, anh không cho phép em nói bản thân như thế.”
Lục Hoang Chi: “...”
“Nghe nói trong Viện có quy tắc ngầm —— nếu đồng nghiệp cùng văn phòng mà yêu đương á, một người trong đó sẽ bị điều sang nơi khác để không ảnh hưởng đến công việc.”
Lục Hoang Chi hỏi: “Anh cảm thấy tụi mình yêu nhau sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh à?”
Triệu Dã Tức ngập ngừng: “Chắc là không đâu. Em thì sao?”
Lục Hoang Chi ung dung trả lời: “Khó nói, dù sao bây giờ em vừa thấy anh đã muốn ngủ với anh rồi.”
Triệu Dã Tức nghe xong lắc đầu nguầy nguậy: “Giác ngộ của em vẫn chưa đủ cao.”
“Yêu ngầm thì yêu ngầm.” Lục Hoang Chi nói bằng giọng u oán, “Anh muốn yêu thế nào em đều nghe theo. Ai bảo yêu trước là thua chứ.”
Triệu Dã Tức: “...”
Tuy Lục Hoang Chi thỏa hiệp, trong lòng Triệu Dã Tức lại không dễ chịu gì mấy. Nếu như có thể, ai mà không muốn yêu đương công khai cơ chứ.
Anh không cho là Lục Hoang Chi không chịu được gièm pha. Ngược lại, anh muốn nói với mọi người rằng Lục Hoang Chi là bạn trai của anh —— đây là chuyện hãnh diện cỡ nào chớ, chắc chắn có một tá người hâm mộ chết đi được.
Lục Hoang Chi nâng mặt Triệu Dã Tức lên, “Sao vậy Triệu Chi Đào, trông vui thế.”
Triệu Dã Tức hé miệng: “Đói bụng.”
“Lại sô pha ngồi đi, chờ em đến đút anh ăn.”
Triệu Dã Tức chơi game một lúc, thấy không thú vị gì bèn dời đi trận địa vào phòng bếp. Phòng bếp được xây theo kiểu mở, anh ngồi một bên bàn ăn gác cằm lên mặt bàn, nhìn Lục Hoang Chi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đút mình.
Hai người họ muốn ăn mì xào.
Đánh tan trứng gà, xắt bắp cải, xúc xích, lạp xưởng xong rồi vớt mì đã nấu mềm để vào trong nước lạnh, cuối cùng xào chúng chung với nhau, vừa đơn giản lại nhanh chóng.
Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo thun đen thuần rộng rãi, trước ngực trái có may một cái túi, trên vành tai còn đeo thêm một đôi khuyên tai, mặc dù không quá khoa trương, nhưng cũng rất hợp mốt, có đi hộp đêm cũng chẳng có gì không hợp.
Nhưng một chàng trai như thế đang ở trong phòng bếp nhà anh, rửa tay làm mì xào.
Triệu Dã Tức khẽ động lòng, không nhịn được đi đến phía sau Lục Hoang Chi, kéo kéo góc áo cậu: “Lục Bưởi Nho.”
Lục Hoang Chi nghiêng mặt qua một chút, “Hửm?”
Triệu Dã Tức đỏ mặt nói: “Hôn một cái.”
Lần Triệu Dã Tức chủ động hôn trước đó vẫn là ở trên giường —— vào lúc mà khoang sinh sản bị mở ra. Có lẽ do cảm giác quá mức mãnh liệt, đàn anh nhỏ câu lấy cổ cậu, hung hăng cắn môi cậu.
Đây là lần đầu tiên đàn anh nhỏ chủ động muốn hôn lúc tỉnh táo. Lục Hoang Chi kinh ngạc nhưng đồng thời bệnh cũ thích trêu bé Đào lại tái phát: “Nhưng bây giờ em không tiện lắm.”
Triệu Dã Tức: “...”
Lục Hoang Chi cũng cảm thấy có phải mình bị bệnh rồi không. Nhưng cậu thật sự thích chọc đàn anh nhỏ cho xù lông trước, rồi lại lập tức đi dỗ.
Tất nhiên chỉ trong giới hạn được phép.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Chi Đào lại xù lông dỗi rồi, cậu phải đi dỗ thôi.
Lục Hoang Chi vừa muốn xoay người, chợt Triệu Dã Tức thò hai tay ôm cậu từ phía sau.
Lục Hoang Chi đứng hình.
Triệu Dã Tức dán mặt trên lưng Lục Hoang Chi, cất giọng buồn buồn: “Vậy ôm một chút nha.”
Lục Hoang Chi:... Mình còn làm cơm gì nữa đây?
Xa cách một tháng, Triệu Dã Tức trở về chức vụ, ngoại trừ tóc trên đầu đồng nghiệp rụng đi một ít và trọc thêm một chút, những thứ khác không có gì thay đổi.
Trong cuộc họp sáng, Quan Thừa Tế giao cho Triệu Dã Tức một hạng mục mới. Cơ quan quản lý tàu điện ngầm có ý định làm toa tàu chuyên dụng cho Omega trong toa tàu lớn, tương tự như toa tàu dành cho phụ nữ trước đó. Có người cảm thấy không cần thiết, có người cảm thấy rất cần thiết.
Triệu Dã Tức có nhiệm vụ dự tính bố trí toa xe Omega chuyên dụng xem có mang lại hiệu ứng cánh bướm hay không [3]. Điều này liên quan đến nhiều sự tính toán, yêu cầu khá nhiều số liệu. Ngày đầu tiên quay lại Triệu Dã Tức liền tìm về cảm giác bán mạng cho công việc khi xưa.
[3] Hiệu ứng cánh bướm: 1 việc nhỏ có thể gây ra ảnh hưởng lớn.
Một khi Triệu Dã Tức chìm đắm vào công việc rồi thì không thèm nghĩ đến gì khác, cả chuyện bạn trai ngồi đối diện cũng không kéo hiệu suất làm việc của anh xuống được.
Chẳng qua khi anh liên tục làm việc trong thời gian dài, đương lúc muốn nghỉ ngơi hai phút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạn trai...
@Con nai già trong trái tim tôi ơi [4], ngài đừng có nhảy nhót nữa được không?!
[4] Ngôn ngữ mạng TQ, dùng để chỉ những hành động tâm lý của thanh niên lớn tuổi khi thấy người mình iu.
Lục Hoang Chi đeo kính, cúi đầu xem một chồng văn kiện, trên tay hờ hững xoay một chiếc bút.
Triệu Dã Tức nhớ tới hình ảnh ngón tay này cầm miếng ba con sói.
Nhận thấy ánh mắt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi nâng mắt lên, nói giọng rất tự nhiên: “Đàn anh nhìn em làm gì đấy?”
Mặt Triệu Dã Tức nóng lên, chột dạ: “Anh không nhìn.”
Ngồi ở bên cạnh Lục Hoang Chi là hai đồng nghiệp nữ. Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, đồng nghiệp nữ cười nói: “Không sao đâu Tiểu Triệu, nhìn thì nhìn, đừng có ngại thừa nhận. Người trong bộ phận mình ai cũng thích nhìn Tiểu Lục mà, cậu không cô đơn đâu.”
Triệu Dã Tức cười giã lã hai tiếng. Vì để che giấu nhộn nhạo trong người, anh bèn cầm ly cà phê đến phòng trà rót nước.
Đồng nghiệp nữ phía sau tiếp tục nói chuyện với Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức loáng thoáng có thể nghe được giọng nói của bọn họ.
“Có phải Tiểu Lục có người yêu rồi không?”
“Vâng.”
“Nhất định là một cô nàng rất đẹp —— cô ấy cũng trong Viện mình à?”
“Ở trong trường tôi.”
“Lần sau liên hoan đoàn phải dắt cô ấy theo đấy, để chúng tôi nhìn xem là ai bắt được hot boy của Viện mình.”
Triệu Dã Tức:... Trời mẹ nó hot boy Viện.
Trong phòng trà, Triệu Dã Tức pha cà phê hòa tan, thình lình nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Triệu.”
Triệu Dã Tức hoảng sợ: “Anh ở đây hồi nào?” Không đợi Bộ Thuần Trai trả lời, anh nói tiếp: “Thôi, coi như tôi không hỏi.”
Bộ Thuần Trai nói: “Một tháng không gặp, tôi rất nhớ cậu á. Gần đây khỏe không?”
“Khá khỏe,“ Triệu Dã Tức thuận miệng nói, “Anh thì sao?”
“Một tháng nay tôi cùng nhóm với Cung Câu Nhân, bận làm dự án trường cấp ba.” Bộ Thuần Trai nói nhỏ, “Tiểu Triệu này, cậu có thấy Cung Câu Nhân có hơi kì lạ không. Tôi cũng không biết nói thế nào, dù sao thì rất kì lạ.”
Triệu Dã Tức gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Cậu nói xem là hắn nhằm vào tôi hay là vốn hắn đã nói chuyện kì lạ thế rồi...”
Bộ Thuần Trai càm ràm được một nửa thì có người đi đến. Bộ Thuần Trai suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, đến khi thấy người đến là Lục Hoang Chi mới nhẹ nhàng thở ra: “Là Tiểu Lục à.”
Lục Hoang Chi lấy nước, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Triệu Dã Tức nói: “Đang nói xấu đồng nghiệp.”
Bộ Thuần Trai: “... Ê.”
Lục Hoang Chi cười cười, nhìn Triệu Dã Tức nói: “Trở về nói cho em nghe với nha.”
Nghe thấy hai chữ “trở về”, trong lòng Triệu Dã Tức lại nhảy dựng.
Lục Hoang Chi lấy nước xong thì đi mất. Bộ Thuần Trai nhìn bóng lưng cậu, cảm thán: “Sao dáng Lục Hoang Chi lại đẹp vậy chứ, mặc cái gì cũng giống như minh tinh hết.”
Triệu Dã Tức thấp giọng nói: “Của tôi.”
Bộ Thuần Trai: “Ai?”
Lục Hoang Chi là của anh.
Là của anh, là của anh! Mấy người bớt nhìn lại đi nhá!
Mười phút trước khi tan làm, Triệu Dã Tức nhận được tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi: 【Tối ở nhà đợi em. 】
【 Triệu Dã Tây:!!! 】
【 Triệu Dã Tây: Mau thu hồi lại! 】
【 Lục Hoang Chi:? 】
【 Triệu Dã Tây: Internet trong Viện có thể theo dõi lịch sử trò chuyện của tụi mình đó! 】
【 Lục Hoang Chi: Em chỉ bảo anh ở nhà đợi em thôi mà, mấy lời này cũng có chỗ mờ ám hả? 】
【 Triệu Dã Tây: Không có hả??? 】
【 Lục Hoang Chi:...】
【 Lục Hoang Chi: Đàn anh tối ở nhà đợi em, em rủ anh chơi game nhé. (bắt tay) 】
【 Triệu Dã Tây: Được, đàn em. (bắt tay) 】
【 Lục Hoang Chi: Cảm ơn đàn anh, đàn anh đúng là bạn tốt của em mà. (mỉm cười) 】
【 Triệu Dã Tây: Tình bạn trường tồn pho re vờ (hoa hồng) (hoa hồng) 】
Tối đến, Lục Hoang Chi ở chung cư mình tắm rồi mới đến đối diện tìm Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức biết cậu sẽ đến nên để cửa lại cho cậu. Lục Hoang Chi đẩy cánh cửa khép hờ ra, trông thấy Triệu Dã Tức đưa lưng về phía mình ngồi trước laptop, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình.
Lục Hoang Chi cố tình thả nhẹ bước chân, đi đến phía sau anh hỏi: “Đang xem gì thế?”
Triệu Dã Tức lẹ làng khép laptop lại, oán giận: “Sao em cũng có thuộc tính tàng hình rồi hả?”
Động tác của Triệu Dã Tức tuy nhanh, nhưng Lục Hoang Chi vẫn thấy rõ màn hình của anh vừa nãy.
Đàn anh nhỏ đang xem trang OA của Viện nghiên cứu ABO. Đầu trang là một hàng tiêu đề “Quy trình chuyển giao nội bộ“.
Lục Hoang Chi đặt tay lên đầu Triệu Dã Tức: “Không cho em nghĩ đến chuyện yêu đương, vậy mà bản thân lại vùng lên vì tình yêu rồi?”
“Anh không phải, anh không có!” Triệu Dã Tức cãi lại, “Anh không phải buông bỏ vì em đâu... Anh chỉ đang tìm một biện pháp vẹn toàn đôi bên mà thôi.”
“Biện pháp vẹn toàn của anh là xin đổi bộ phận?”
“Ờm... Lỡ như có bộ phận khác thích hợp với anh hơn thì sao.”
“Bộ phận khác có thể không có thầy của anh dẫn dắt.”
“Anh cũng tốt nghiệp rồi, xuất sư rồi, có thầy dẫn dắt hay không cũng không sao.”
Lục Hoang Chi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Dã Tức, hỏi anh: “Cục cưng, anh có thích công việc hiện tại không?”
Triệu Dã Tức do dự hai giây, gật đầu.
“Vậy anh hãy an tâm làm việc trong bộ phận đi, không cần lo lắng chuyện khác.”
“Nhưng mà, anh muốn khoe với người khác em là bạn trai của anh.” Triệu Dã Tức nói, “Sau này anh còn muốn mang em về nhà gặp ba mẹ, sớm muộn gì chúng ta cũng phải công khai.”
Trái tim Lục Hoang Chi hừng hực lửa.
Cậu xoa xoa tóc Triệu Dã Tức: “Em vốn định sau khi kết thúc thực tập thì gửi đơn từ chức cho giáo sư Lương.” Thấy Triệu Dã Tức muốn ngắt lời mình, Lục Hoang Chi lại bổ sung thêm, “Không phải tất cả đều do anh.”
“Vậy thì...?”
Ban đầu Lục Hoang Chi tiếp nhận lời đề nghị của Viện nghiên cứu ABO là bởi vì cậu cảm thấy hứng thú với giới tính thứ hai. Hiện tại bí mật liên quan đến giới tính thứ hai được đưa ra ánh sáng, lòng hiếu kỳ của cậu cũng được thỏa mãn, có làm công việc này hay không đối với cậu mà nói chẳng sao cả.
Cậu đem phần lớn tiền tích góp quyên cho phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt, tự nhận mình vẫn cống hiến chút ít cho xã hội, không lãng phí tiền nộp thuế của người dân.
Trong kế hoạch của cậu, đợi khi mình làm xong Luật hôn nhân đồng tính thì cũng nên trở về kế thừa gia nghiệp, kiếm thêm tiền cho vợ rồi.
Lục Hoang Chi nghiêm túc nói: “Tiền lương ở Viện nghiên cứu quá thấp. Em muốn kiếm nhiều hơn để nuôi Triệu Chi Đào.”
Triệu Dã Tức có cảm giác là mình bị bẫy rồi. Anh đã hỏi tên nam nghiên cứu viên rất nhiều lần, nam nghiên cứu viên đều không muốn tiết lộ. Hắn nói: “Tên chỉ là một cách gọi khác, gọi là gì không quan trọng. Tôi là nam, lại là một nghiên cứu viên, các cậu có thể gọi tôi là —— nam nghiên cứu viên.”
Lúc nói ra câu này, nam nghiên cứu viên bình thản phẩm trà, cực kỳ có phong thái đại sư triết học, thế ngoại cao nhân.
Triệu Dã Tức thán phục: Đây là giác ngộ của thiên tài nghiên cứu khoa học sao! Vậy sau này tôi gọi anh là thầy Nam [1] nhé?
[1] Nam trong nam nghiên cứu viên là nam (đàn ông, con trai), Nam trong Nam Nhan Cưu Nguyên là phía nam (đông, tây, nam, bắc). Cả 2 đều đọc là nán.
Nam nghiên cứu viên gật đầu mỉm cười: Được.
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: “Cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu tại sao khi đó Hùng Sơ Mạt lại mang vẻ mặt như nhìn mấy đứa bị thiểu năng trí tuệ rồi.”
Lục Hoang Chi chầm chậm lên tiếng: “Em cảm thấy mình bị chơi xỏ.”
“Anh cũng thế.”
Ngay cả Lục Hoang Chi cũng có thể chơi xỏ được, đủ để chứng minh nam nghiên cứu viên —— Nam Nhan Cưu Nguyên chính là một kẻ đại phúc hắc sâu không lường được.
Triệu Dã Tức vừa bực mình vừa buồn cười, vào nhóm 4 người @Nam Nhan Cưu Nguyên: 【 Đây là lý do anh không muốn lộ tên à? 】
【 Triệu Dã Tây: (hình ảnh) 】
Bức ảnh là Triệu Dã Tức mới vừa chụp màn hình lại, bốn chữ “Nam Nhan Cưu Nguyên” bị anh khoanh thêm một vòng đỏ rõ to.
【 Hùng: Hơn nửa năm trôi qua, cuối cùng các cậu cũng phát hiện. 】
【 Nam nghiên cứu viên: Không phải tôi chưa nói. (Chim cánh cụt uống trà.jpg) 】
【 Nam nghiên cứu viên: Tôi đã nói với các cậu từ lâu rồi mà. Chẳng phải các cậu cũng gọi tôi là “thầy Nam” à. 】
【 Lục Hoang Chi:. 】
【 Triệu Dã Tây: (Hộc máu.jpg) 】
【 Triệu Dã Tây: Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. 】
Triệu Dã Tức sắp xếp xong chuyện tốt nghiệp, Lục Hoang Chi cũng thi xong. Kết thúc phó bản, hai người phải quay lại chủ thành – Viện nghiên cứu ABO.
Trước khi quay lại, Triệu Dã Tức mở hội nghị gia đình lần đầu tiên, nhân viên tham dự hội nghị chỉ có anh và Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức nói: “Chúng ta cần triển khai hình thức yêu ngầm.”
Lục Hoang Chi nhướng mày: “Làm sao, anh chê em không chịu được mấy lời gièm pha à [2]?”
[2] Nã bất xuất thủ (tạm dịch: không thể đưa tay ra). Nghĩa sẽ thay đổi tùy trường hợp, trong đây ý chỉ những người tự ti, xấu hổ không dám công khai mối quan hệ của mình và người yêu với người ngoài (do sợ bị gièm pha).
Tại sao lại có một số nam sinh vừa khác thường, vừa thiếu tự tin đến vậy?
Chính xác, nói em đó, Lục Hoang Chi.
Triệu Dã Tức che miệng Lục Hoang Chi: “Đồ ngốc, anh không cho phép em nói bản thân như thế.”
Lục Hoang Chi: “...”
“Nghe nói trong Viện có quy tắc ngầm —— nếu đồng nghiệp cùng văn phòng mà yêu đương á, một người trong đó sẽ bị điều sang nơi khác để không ảnh hưởng đến công việc.”
Lục Hoang Chi hỏi: “Anh cảm thấy tụi mình yêu nhau sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh à?”
Triệu Dã Tức ngập ngừng: “Chắc là không đâu. Em thì sao?”
Lục Hoang Chi ung dung trả lời: “Khó nói, dù sao bây giờ em vừa thấy anh đã muốn ngủ với anh rồi.”
Triệu Dã Tức nghe xong lắc đầu nguầy nguậy: “Giác ngộ của em vẫn chưa đủ cao.”
“Yêu ngầm thì yêu ngầm.” Lục Hoang Chi nói bằng giọng u oán, “Anh muốn yêu thế nào em đều nghe theo. Ai bảo yêu trước là thua chứ.”
Triệu Dã Tức: “...”
Tuy Lục Hoang Chi thỏa hiệp, trong lòng Triệu Dã Tức lại không dễ chịu gì mấy. Nếu như có thể, ai mà không muốn yêu đương công khai cơ chứ.
Anh không cho là Lục Hoang Chi không chịu được gièm pha. Ngược lại, anh muốn nói với mọi người rằng Lục Hoang Chi là bạn trai của anh —— đây là chuyện hãnh diện cỡ nào chớ, chắc chắn có một tá người hâm mộ chết đi được.
Lục Hoang Chi nâng mặt Triệu Dã Tức lên, “Sao vậy Triệu Chi Đào, trông vui thế.”
Triệu Dã Tức hé miệng: “Đói bụng.”
“Lại sô pha ngồi đi, chờ em đến đút anh ăn.”
Triệu Dã Tức chơi game một lúc, thấy không thú vị gì bèn dời đi trận địa vào phòng bếp. Phòng bếp được xây theo kiểu mở, anh ngồi một bên bàn ăn gác cằm lên mặt bàn, nhìn Lục Hoang Chi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đút mình.
Hai người họ muốn ăn mì xào.
Đánh tan trứng gà, xắt bắp cải, xúc xích, lạp xưởng xong rồi vớt mì đã nấu mềm để vào trong nước lạnh, cuối cùng xào chúng chung với nhau, vừa đơn giản lại nhanh chóng.
Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo thun đen thuần rộng rãi, trước ngực trái có may một cái túi, trên vành tai còn đeo thêm một đôi khuyên tai, mặc dù không quá khoa trương, nhưng cũng rất hợp mốt, có đi hộp đêm cũng chẳng có gì không hợp.
Nhưng một chàng trai như thế đang ở trong phòng bếp nhà anh, rửa tay làm mì xào.
Triệu Dã Tức khẽ động lòng, không nhịn được đi đến phía sau Lục Hoang Chi, kéo kéo góc áo cậu: “Lục Bưởi Nho.”
Lục Hoang Chi nghiêng mặt qua một chút, “Hửm?”
Triệu Dã Tức đỏ mặt nói: “Hôn một cái.”
Lần Triệu Dã Tức chủ động hôn trước đó vẫn là ở trên giường —— vào lúc mà khoang sinh sản bị mở ra. Có lẽ do cảm giác quá mức mãnh liệt, đàn anh nhỏ câu lấy cổ cậu, hung hăng cắn môi cậu.
Đây là lần đầu tiên đàn anh nhỏ chủ động muốn hôn lúc tỉnh táo. Lục Hoang Chi kinh ngạc nhưng đồng thời bệnh cũ thích trêu bé Đào lại tái phát: “Nhưng bây giờ em không tiện lắm.”
Triệu Dã Tức: “...”
Lục Hoang Chi cũng cảm thấy có phải mình bị bệnh rồi không. Nhưng cậu thật sự thích chọc đàn anh nhỏ cho xù lông trước, rồi lại lập tức đi dỗ.
Tất nhiên chỉ trong giới hạn được phép.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Chi Đào lại xù lông dỗi rồi, cậu phải đi dỗ thôi.
Lục Hoang Chi vừa muốn xoay người, chợt Triệu Dã Tức thò hai tay ôm cậu từ phía sau.
Lục Hoang Chi đứng hình.
Triệu Dã Tức dán mặt trên lưng Lục Hoang Chi, cất giọng buồn buồn: “Vậy ôm một chút nha.”
Lục Hoang Chi:... Mình còn làm cơm gì nữa đây?
Xa cách một tháng, Triệu Dã Tức trở về chức vụ, ngoại trừ tóc trên đầu đồng nghiệp rụng đi một ít và trọc thêm một chút, những thứ khác không có gì thay đổi.
Trong cuộc họp sáng, Quan Thừa Tế giao cho Triệu Dã Tức một hạng mục mới. Cơ quan quản lý tàu điện ngầm có ý định làm toa tàu chuyên dụng cho Omega trong toa tàu lớn, tương tự như toa tàu dành cho phụ nữ trước đó. Có người cảm thấy không cần thiết, có người cảm thấy rất cần thiết.
Triệu Dã Tức có nhiệm vụ dự tính bố trí toa xe Omega chuyên dụng xem có mang lại hiệu ứng cánh bướm hay không [3]. Điều này liên quan đến nhiều sự tính toán, yêu cầu khá nhiều số liệu. Ngày đầu tiên quay lại Triệu Dã Tức liền tìm về cảm giác bán mạng cho công việc khi xưa.
[3] Hiệu ứng cánh bướm: 1 việc nhỏ có thể gây ra ảnh hưởng lớn.
Một khi Triệu Dã Tức chìm đắm vào công việc rồi thì không thèm nghĩ đến gì khác, cả chuyện bạn trai ngồi đối diện cũng không kéo hiệu suất làm việc của anh xuống được.
Chẳng qua khi anh liên tục làm việc trong thời gian dài, đương lúc muốn nghỉ ngơi hai phút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạn trai...
@Con nai già trong trái tim tôi ơi [4], ngài đừng có nhảy nhót nữa được không?!
[4] Ngôn ngữ mạng TQ, dùng để chỉ những hành động tâm lý của thanh niên lớn tuổi khi thấy người mình iu.
Lục Hoang Chi đeo kính, cúi đầu xem một chồng văn kiện, trên tay hờ hững xoay một chiếc bút.
Triệu Dã Tức nhớ tới hình ảnh ngón tay này cầm miếng ba con sói.
Nhận thấy ánh mắt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi nâng mắt lên, nói giọng rất tự nhiên: “Đàn anh nhìn em làm gì đấy?”
Mặt Triệu Dã Tức nóng lên, chột dạ: “Anh không nhìn.”
Ngồi ở bên cạnh Lục Hoang Chi là hai đồng nghiệp nữ. Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, đồng nghiệp nữ cười nói: “Không sao đâu Tiểu Triệu, nhìn thì nhìn, đừng có ngại thừa nhận. Người trong bộ phận mình ai cũng thích nhìn Tiểu Lục mà, cậu không cô đơn đâu.”
Triệu Dã Tức cười giã lã hai tiếng. Vì để che giấu nhộn nhạo trong người, anh bèn cầm ly cà phê đến phòng trà rót nước.
Đồng nghiệp nữ phía sau tiếp tục nói chuyện với Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức loáng thoáng có thể nghe được giọng nói của bọn họ.
“Có phải Tiểu Lục có người yêu rồi không?”
“Vâng.”
“Nhất định là một cô nàng rất đẹp —— cô ấy cũng trong Viện mình à?”
“Ở trong trường tôi.”
“Lần sau liên hoan đoàn phải dắt cô ấy theo đấy, để chúng tôi nhìn xem là ai bắt được hot boy của Viện mình.”
Triệu Dã Tức:... Trời mẹ nó hot boy Viện.
Trong phòng trà, Triệu Dã Tức pha cà phê hòa tan, thình lình nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Triệu.”
Triệu Dã Tức hoảng sợ: “Anh ở đây hồi nào?” Không đợi Bộ Thuần Trai trả lời, anh nói tiếp: “Thôi, coi như tôi không hỏi.”
Bộ Thuần Trai nói: “Một tháng không gặp, tôi rất nhớ cậu á. Gần đây khỏe không?”
“Khá khỏe,“ Triệu Dã Tức thuận miệng nói, “Anh thì sao?”
“Một tháng nay tôi cùng nhóm với Cung Câu Nhân, bận làm dự án trường cấp ba.” Bộ Thuần Trai nói nhỏ, “Tiểu Triệu này, cậu có thấy Cung Câu Nhân có hơi kì lạ không. Tôi cũng không biết nói thế nào, dù sao thì rất kì lạ.”
Triệu Dã Tức gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Cậu nói xem là hắn nhằm vào tôi hay là vốn hắn đã nói chuyện kì lạ thế rồi...”
Bộ Thuần Trai càm ràm được một nửa thì có người đi đến. Bộ Thuần Trai suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, đến khi thấy người đến là Lục Hoang Chi mới nhẹ nhàng thở ra: “Là Tiểu Lục à.”
Lục Hoang Chi lấy nước, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Triệu Dã Tức nói: “Đang nói xấu đồng nghiệp.”
Bộ Thuần Trai: “... Ê.”
Lục Hoang Chi cười cười, nhìn Triệu Dã Tức nói: “Trở về nói cho em nghe với nha.”
Nghe thấy hai chữ “trở về”, trong lòng Triệu Dã Tức lại nhảy dựng.
Lục Hoang Chi lấy nước xong thì đi mất. Bộ Thuần Trai nhìn bóng lưng cậu, cảm thán: “Sao dáng Lục Hoang Chi lại đẹp vậy chứ, mặc cái gì cũng giống như minh tinh hết.”
Triệu Dã Tức thấp giọng nói: “Của tôi.”
Bộ Thuần Trai: “Ai?”
Lục Hoang Chi là của anh.
Là của anh, là của anh! Mấy người bớt nhìn lại đi nhá!
Mười phút trước khi tan làm, Triệu Dã Tức nhận được tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi: 【Tối ở nhà đợi em. 】
【 Triệu Dã Tây:!!! 】
【 Triệu Dã Tây: Mau thu hồi lại! 】
【 Lục Hoang Chi:? 】
【 Triệu Dã Tây: Internet trong Viện có thể theo dõi lịch sử trò chuyện của tụi mình đó! 】
【 Lục Hoang Chi: Em chỉ bảo anh ở nhà đợi em thôi mà, mấy lời này cũng có chỗ mờ ám hả? 】
【 Triệu Dã Tây: Không có hả??? 】
【 Lục Hoang Chi:...】
【 Lục Hoang Chi: Đàn anh tối ở nhà đợi em, em rủ anh chơi game nhé. (bắt tay) 】
【 Triệu Dã Tây: Được, đàn em. (bắt tay) 】
【 Lục Hoang Chi: Cảm ơn đàn anh, đàn anh đúng là bạn tốt của em mà. (mỉm cười) 】
【 Triệu Dã Tây: Tình bạn trường tồn pho re vờ (hoa hồng) (hoa hồng) 】
Tối đến, Lục Hoang Chi ở chung cư mình tắm rồi mới đến đối diện tìm Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức biết cậu sẽ đến nên để cửa lại cho cậu. Lục Hoang Chi đẩy cánh cửa khép hờ ra, trông thấy Triệu Dã Tức đưa lưng về phía mình ngồi trước laptop, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình.
Lục Hoang Chi cố tình thả nhẹ bước chân, đi đến phía sau anh hỏi: “Đang xem gì thế?”
Triệu Dã Tức lẹ làng khép laptop lại, oán giận: “Sao em cũng có thuộc tính tàng hình rồi hả?”
Động tác của Triệu Dã Tức tuy nhanh, nhưng Lục Hoang Chi vẫn thấy rõ màn hình của anh vừa nãy.
Đàn anh nhỏ đang xem trang OA của Viện nghiên cứu ABO. Đầu trang là một hàng tiêu đề “Quy trình chuyển giao nội bộ“.
Lục Hoang Chi đặt tay lên đầu Triệu Dã Tức: “Không cho em nghĩ đến chuyện yêu đương, vậy mà bản thân lại vùng lên vì tình yêu rồi?”
“Anh không phải, anh không có!” Triệu Dã Tức cãi lại, “Anh không phải buông bỏ vì em đâu... Anh chỉ đang tìm một biện pháp vẹn toàn đôi bên mà thôi.”
“Biện pháp vẹn toàn của anh là xin đổi bộ phận?”
“Ờm... Lỡ như có bộ phận khác thích hợp với anh hơn thì sao.”
“Bộ phận khác có thể không có thầy của anh dẫn dắt.”
“Anh cũng tốt nghiệp rồi, xuất sư rồi, có thầy dẫn dắt hay không cũng không sao.”
Lục Hoang Chi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Dã Tức, hỏi anh: “Cục cưng, anh có thích công việc hiện tại không?”
Triệu Dã Tức do dự hai giây, gật đầu.
“Vậy anh hãy an tâm làm việc trong bộ phận đi, không cần lo lắng chuyện khác.”
“Nhưng mà, anh muốn khoe với người khác em là bạn trai của anh.” Triệu Dã Tức nói, “Sau này anh còn muốn mang em về nhà gặp ba mẹ, sớm muộn gì chúng ta cũng phải công khai.”
Trái tim Lục Hoang Chi hừng hực lửa.
Cậu xoa xoa tóc Triệu Dã Tức: “Em vốn định sau khi kết thúc thực tập thì gửi đơn từ chức cho giáo sư Lương.” Thấy Triệu Dã Tức muốn ngắt lời mình, Lục Hoang Chi lại bổ sung thêm, “Không phải tất cả đều do anh.”
“Vậy thì...?”
Ban đầu Lục Hoang Chi tiếp nhận lời đề nghị của Viện nghiên cứu ABO là bởi vì cậu cảm thấy hứng thú với giới tính thứ hai. Hiện tại bí mật liên quan đến giới tính thứ hai được đưa ra ánh sáng, lòng hiếu kỳ của cậu cũng được thỏa mãn, có làm công việc này hay không đối với cậu mà nói chẳng sao cả.
Cậu đem phần lớn tiền tích góp quyên cho phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt, tự nhận mình vẫn cống hiến chút ít cho xã hội, không lãng phí tiền nộp thuế của người dân.
Trong kế hoạch của cậu, đợi khi mình làm xong Luật hôn nhân đồng tính thì cũng nên trở về kế thừa gia nghiệp, kiếm thêm tiền cho vợ rồi.
Lục Hoang Chi nghiêm túc nói: “Tiền lương ở Viện nghiên cứu quá thấp. Em muốn kiếm nhiều hơn để nuôi Triệu Chi Đào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.