Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 73
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
Qua vài phút, cuối cùng Đào Kiều Sanh cũng trả lời anh: 【Xem rồi.】
【Triệu Dã Tây: Rồi thì?】
【Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Đi làm đây, không nói chuyện nữa.】
【Triệu Dã Tây:.】
Đào Kiều Sanh không bình thường, có gì đó cực kỳ không bình thường.
Đường Phỉ ra mắt bao lâu, Đào Kiều Sanh làm fan cậu ta bấy lâu. Trên thế giới này chỉ có hai người đàn ông khiến hắn cam tâm tình nguyện làm 1, một người trong đó là Omega hoa anh đào nhỏ, người còn lại chính là Đường Phỉ —— đây là nguyên văn câu nói của Đào Kiều Sanh. Nếu như Đường Phỉ thật sự là một Omega, tỷ lệ Đào Kiều Sanh trở thành Alpha của cậu ta dường như là không thể.
Nhưng cho dù là một fan hâm mộ bình thường, khi biết idol mình đột nhiên “đổi giới tính” thì thế nào đi nữa cũng không thể phản ứng vậy được chứ.
Hiện tại ngẫm lại, lần trước gặp trạng thái Đào Kiều Sanh đang âm u buồn bã. Lúc ấy Triệu Dã Tức an ủi một lần, mãi sau đó cũng không hỏi han gì thêm. Đều tại anh mê mệt công việc cùng Lục Bưởi Nho, ngay cả bạn tốt cũng lơ là.
Tuy nói vậy nhưng Lục Bưởi Nho đúng là ngon thật.
Đương lúc Triệu Dã Tức suy nghĩ biện pháp an ủi bạn tốt, Lữ Nho Luật lại gửi tin nhắn wechat đến.
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Anh Tức ới anh có thấy hotsearch chưa? 】
【Triệu Dã Tây: Cậu nói chuyện 'Nghi ngờ về giới tính thứ hai của Đường Phỉ'á hả? Tôi vừa thấy xong.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Lúc ở trong Viện theo dõi em đã nói gì? Thần tượng ở ngay cạnh anh với em luôn á!】
【Triệu Dã Tây: Tôi vẫn thấy mắt của cậu có vấn đề nhiều hơn.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: (Giai đẹp giật mình.jpg】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Chân tướng rớt lên mặt anh rồi mà anh còn chưa tin hả?】
【Triệu Dã Tây: Kéo xuống xem đi, đây cũng là chân tướng này. Nói không chừng Đường Phỉ đi mua thuốc ức chế cho Omega khác đó.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Anh muốn nghĩ như vậy thì em chẳng còn cách nào. (Trai thẳng buông tay.jpg)】
Đầu gối bị chạm nhẹ một cái, Triệu Dã Tức ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Lục Hoang Chi: “Làm gì đấy?”
Lục Hoang Chi hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
“Tiểu Kiều với Tiểu Vân, đang thảo luận dưa của Đường Phỉ.”
Lục Hoang Chi “à” một tiếng: “Cuối tuần này muốn làm gì?”
Triệu Dã Tức giật mình. Anh nhìn thời gian, chắc chắn mình nhớ không lầm thời gian rồi mới trả lời: “Bây giờ mới trưa thứ hai thôi.”
“Em biết.” Lục Hoang Chi nói “Có chuyện gì à? Em chỉ trông ngóng cuối tuần thôi.”
“...Không biết.”
Triệu Dã Tức liên tục hẹn Đào Kiều Sanh đi ăn đánh bóng chơi game mấy buổi tối liền, Đào Kiều Sanh đều lấy cớ phải tăng ca từ chối anh. Triệu Dã Tức quyết định cuối tuần đến nhà Đào Kiều Sanh tóm người, nhưng kế hoạch lại bị biến hóa không kịp trở tay.
Tối thứ sáu, chị gái phú bà công bố một tin vui trong nhóm nhỏ ba người.
【Vịt Ti La cố lên: Giấy ly hôn.jpg】
【Vịt Ti La cố lên: Các anh em, chị lấy lại sự độc thân rồi!】
【Triệu Dã Tây:!!!】
【Triệu Dã Tây: Báo biển vỗ tay.gif】
【Lục Hoang Chi: Khá đó.】
【Vịt Ti La cố lên: Ngày mai chị định tổ chức buổi tiệc xem như ăn mừng cho bản thân, tụi em nhất định phải tới nha ~】
【Lục Hoang Chi: @Triệu Dã Tây】
【Triệu Dã Tây: Ờm thì...】
【Vịt Ti La cố lên: Ờm thì?】
【Triệu Dã Tây: Em có một người bạn gần đây tâm trạng không tốt, có vẻ cậu ấy không ổn cho lắm, em định đến an ủi cậu ấy.】
【Vịt Ti La cố lên: Người bạn mà em nói không phải là em đó chứ?】
【Lục Hoang Chi: Chị tự nghĩ xem mình đoán có hợp lí không?】
【Vịt Ti La cố lên: Phải ha. Ha ha ha không sao, em mang bạn em đến chung cũng được mà. Chị sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon rồi nhiều trò vui nữa, nhất định có thể làm cậu ấy vui vẻ.】
【Triệu Dã Tây: Được, để em hỏi cậu ấy cái đã.】
【Vịt Ti La cố lên: Bạn em thích gì thế?】
【Triệu Dã Tây: Trai tám múi ấy ạ.】
【Vịt Ti La cố lên: ( ˙-˙)】
【Vịt Ti La cố lên: Được, chị biết rồi, chị sẽ mời thật nhiều em giai tám múi đến.】
Triệu Dã Tức nói chuyện này với Đào Kiều Sanh. Đào Kiều Sanh còn chưa kịp trả lời, Triệu Dã Tức đã gửi thêm một câu: Không đi thì tuyệt giao.
Đào Kiều Sanh rầu rĩ như nào đi nữa thì bạn tốt vẫn quan trọng: 【...Được rồi.】
Trước khi đến buổi tiệc, Triệu Dã Tức xoắn xuýt nửa ngày không biết mặc cái gì: “Con nhà giàu tụi em hay mặc gì đi tiệc vậy?”
Lục Hoang Chi đáp: “Cũng mặc giống con nhà tri thức mấy anh thôi.” [1]
[1] TDT nói 'phú nhị đại phú tam đại', LHC nói lại là 'học nhị đại học tam đại'.
“Có phải anh nên mặc đồ trưởng thành một chút không?”
“Anh không trưởng thành được.” Lục Hoang Chi lấy một chiếc áo thun cùng màu với cậu trong tủ quần áo ra “Làm chính anh là được.”
Thay đồ xong, hai người lái xe đến nhà Đào Kiều Sanh đón người. Một khoảng thời gian không gặp, Đào Kiều Sanh lại gầy gò thêm một chút, hốc mắt hơi sâu, càng lộ rõ ngũ quan lập thể của hắn. Hòa với khí chất bi quan chán đời, Đào Kiều Sanh 2.0 và hình tượng bé trai tinh xảo lúc trước tưởng chừng như hai Kiều khác nhau.
Mặc dù bây giờ Đào Kiều Sanh rất gợi cảm, nhưng Triệu Dã Tức vẫn thích tính tình hoạt bát thiếu nữ của hắn hơn.
Lên xe rồi Đào Kiều Sanh vẫn không nói tiếng nào. Triệu Dã Tức lựa lời bắt chuyện: “Gần đây bận rộn công việc hả?”
Đào Kiều Sanh đáp: “Cũng tạm.”
“Cũng tạm?” Triệu Dã Tức giả vờ tức giận “Vậy mà cậu không đánh game với tớ.”
“Tớ không muốn nhúc nhích.” Đào Kiều Sanh “Mệt lắm.”
Lục Hoang Chi hỏi: “Có phải anh sắp đến kỳ mẫn cảm rồi không?”
“Chắc vậy.” Đào Kiều Sanh gượng cười “Alpha đến kỳ mẫn cảm mà không có Omega là như thế đấy, hot boy Lục chắc hiểu mà.”
Lục Hoang Chi nói: “Không hiểu.”
Bi thương trào lên trong lòng Đào Kiều Sanh: “Ngay cả đồng loại Alpha cũng không hiểu được tôi...”
“Phải rồi, tớ nói chuyện này.” Triệu Dã Tức vừa nói vừa quan sát phản ứng Đào Kiều Sanh “Tớ cong rồi.”
Đào Kiều Sanh ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ.”
Triệu Dã Tức nhíu mày: “Tớ đang yêu đương với Lục Hoang Chi.”
“Chúc mừng các cậu.” Đào Kiều Sanh thờ ơ trả lời “Chúc các cậu sớm sinh quý tử.”
Lục Hoang Chi: “Cám ơn.”
Triệu Dã Tức: “...” Rút ống thở luôn đi, Alpha này hết cứu nổi rồi.
Buổi tiệc của Lục Ti La tổ chức trong căn biệt thự lớn của cô ở ngoại ô, còn lớn hơn một chút so với căn biệt thự của Lục Hoang Chi, mỗi cái cách thành phố hơi xa.
Thời điểm ba người đến đó, trong biệt thự đã rất náo nhiệt. Ngoài cổng đậu một hàng xe sang, trong sân và hồ bơi cũng có không ít người.
Lục Hoang Chi giới thiệu Lục Ti La với Đào Kiều Sanh. Lục Ti La cười rạng rỡ: “Tiểu Đào, nếu đã đến thì cứ việc chơi nhé, đừng có buồn nữa.”
Đào Kiều Sanh cũng cười: “Được ạ, cảm ơn chị Ti La.”
Hầu hết khách khứa của Lục Ti La đều biết Lục Hoang Chi, thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi cậu. Lục Hoang Chi bình tĩnh ứng phó, sự chú ý của cậu luôn đặt trên người đàn anh nhỏ, tránh xuất hiện tình huống đàn anh nhỏ bị bơ vơ.
Triệu Dã Tức không quan trọng chuyện này. Trước mặt những người hợp với mình anh sẽ tự nhiên trò chuyện, còn những người không hợp thì anh sẽ vào vai anh chàng lạnh lùng. Hơn nữa anh vốn không thích cười, người bình thường mới quen anh đều cảm thấy anh đáng yêu nhưng lại khó gần.
Một anh chàng cơ bắp mặc quần bơi cầm hai ly rượu vang trong tay, chủ động bắt chuyện với Đào Kiều Sanh. Nếu như là Đào Kiều Sanh 1.0, có lẽ lúc này đã sung sướng lắm. Chẳng qua Đào Kiều Sanh 2.0 lại trò chuyện câu được câu không với anh chàng, dáng vẻ chả có tí hứng thú nào.
Xem ra ngay cả mãnh nam đích thực cũng không thể xoay chuyển trời đất được rồi.
Ngay lúc này, hướng hồ bơi chợt vang lên tiếng kêu sợ hãi của một cô gái. Triệu Dã Tức nhìn sang thì thấy một cô gái mặc bikini bị ném vào hồ bơi. Bên cạnh hồ bơi có một gã đàn ông mắt hí, làn da tái nhợt đang sung sướng cười gian.
Lục Hoang Chi còn chẳng muốn liếc nhìn người đàn ông: “Sao chị lại kêu gã đến?”
Lục Ti La xua xua tay: “Không phải chị kêu mà. Không biết gã nghe ai nói chị muốn làm tiệc độc thân, mặt dày không mời mà tới, chị cũng không đuổi gã đi được.”
Triệu Dã Tức hiếu kỳ hỏi: “Người này là ai thế?”
“Một tên cặn bã trong giới tụi chị, tên là Cố Thập Xuyên.” Lục Ti La nói “Nhân phẩm chẳng ra gì, chị và Lục Hoang Chi đều không thích gã.”
Triệu Dã Tức không nhịn được xỉa xói: “Tên của cặn bã mà nghe hay như vậy, nghiên cứu viên chế tạo ra thuốc ức chế cũng chỉ được gọi là nam nghiên cứu viên và Hùng thần bí. Thói đời gì đây chứ.”
Cô gái bị Cố Thập Xuyên ném vào hồ bơi chật vật leo lên bờ. Cố Thập Xuyên cũng chẳng quan tâm cô, quay qua đi tìm cô gái khác.
Triệu Dã Tức nhìn Cố Thập Xuyên, đột nhiên nói với Lục Hoang Chi: “Nói chứ, em cũng là quý công tử nhà giàu mà nhỉ.”
Lục Hoang Chi nói: “Thì sao?”
Triệu Dã Tức tỏ vẻ muốn biết: “Vậy làm sao em có thể tự giữ mình tốt vậy, học nghiên cứu sinh này, rồi còn chưa có mối tình đầu nữa.”
Lục Hoang Chi im lặng giây lát, chậm rãi trả lời: “Em cũng không tự giữ mình tốt đến vậy đâu.”
Trong lòng Triệu Dã Tức trầm xuống: “Có ý gì?”
“Có đôi chỗ em và họ cũng giống nhau. Ví dụ như chơi đua xe này, thường xuyên hút thuốc uống rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ ra nước ngoài lắc tài xỉu.” Nhìn vẻ mặt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi hơi buồn cười “Nhưng mối tình đầu của em để lại cho anh mà, không được hửm.”
Triệu Dã Tức hỏi tiếp: “Tại sao thế, chẳng lẽ trước đó em chưa từng gặp người mình thích à?”
“Tại Lục Hoang Chi kén ăn.” Lục Ti La nói “Người bình thường em ấy không thích, có lẽ em ấy chỉ thích ăn mỗi Chi Chi Đào Đào thôi.”
Triệu Dã Tức:... Ngại ghê á.
Lục Ti La tự cho là giúp Lục Hoang Chi trả lời câu hỏi rất hoàn mỹ, quay qua tranh công với cậu: “Phải không?”
“Không phải.” Lục Hoang Chi nói “Là do yêu đương với người khác rất tốn thời gian, mà em thì vừa bận vừa lười, buổi sáng còn chẳng dậy nổi.”
Biểu cảm Lục Ti La phức tạp: “Câu trả lời của em chỉ đáng 61 điểm thôi, không thể lớn hơn nữa đâu, mà có lớn hơn điểm tiêu chuẩn hay không thì phải xem “người khác” của em đã.”
Tuy Triệu Dã Tức không để ý đến quá khứ Lục Hoang Chi, nhưng chắc chắn Lục Hoang Chi chưa từng có người khác, mối tình đầu lại là bản thân cũng đủ làm anh sung sướng không thôi. Anh ôm bả vai Lục Hoang Chi: “Đừng lo, ở với anh ngoài ngày đi làm ra thì em không phải dậy sớm đâu.”
Lục Hoang Chi bật cười: “Cảm ơn lời yêu của anh nhiều nha.”
Lục Ti La xem điện thoại, bảo: “A, chị có một người bạn sắp tới. Người bạn này của chị chắc Tiểu Triệu biết đấy. Gần đây tâm trạng cậu ấy cũng không tốt, chị nài nỉ hồi lâu cậu ấy mới đồng ý đến.” Triệu Dã Tức tò mò hỏi: “Là ai vậy ạ?”
“Đường Phỉ.”
Triệu Dã Tức ngẩn người: “Sao chị lại quen Đường Phỉ?”
Lục Ti La nói: “Bởi vì nhà Lục Hoang Chi đầu tư không ít tiền cho công ty quản lý của Đường Phỉ.”
Triệu Dã Tức ngốc lăng: “Ý của chị là, Lục Hoang Chi muốn hẹn Đường Phỉ ăn cơm thì chỉ cần một cú điện thoại thôi á?”
“Đúng vậy.” Lục Ti La mờ mịt đáp, “Lục Hoang Chi không nói với em sao?”
Triệu Dã Tức quay phắt sang Lục Hoang Chi: “Không giải thích tí à?”
Lục Hoang Chi chẳng hiểu ra sao: “Việc này đâu có đáng để khoe khoang, tại sao em phải nói?”
Triệu Dã Tức:... Ngay cả mỗi đêm em mơ thấy cái gì kỳ lạ cũng đi kể với anh, nhưng sao em lại không nói anh biết em có thể hẹn idol của bạn anh dễ như trở bàn tay vậy hả?
Triệu Dã Tức nhìn bạn tốt đang trò chuyện với mãnh nam —— Kiều, cậu được cứu rồi!
【Triệu Dã Tây: Rồi thì?】
【Tiểu Cường phải nỗ lực trở thành Kiều: Đi làm đây, không nói chuyện nữa.】
【Triệu Dã Tây:.】
Đào Kiều Sanh không bình thường, có gì đó cực kỳ không bình thường.
Đường Phỉ ra mắt bao lâu, Đào Kiều Sanh làm fan cậu ta bấy lâu. Trên thế giới này chỉ có hai người đàn ông khiến hắn cam tâm tình nguyện làm 1, một người trong đó là Omega hoa anh đào nhỏ, người còn lại chính là Đường Phỉ —— đây là nguyên văn câu nói của Đào Kiều Sanh. Nếu như Đường Phỉ thật sự là một Omega, tỷ lệ Đào Kiều Sanh trở thành Alpha của cậu ta dường như là không thể.
Nhưng cho dù là một fan hâm mộ bình thường, khi biết idol mình đột nhiên “đổi giới tính” thì thế nào đi nữa cũng không thể phản ứng vậy được chứ.
Hiện tại ngẫm lại, lần trước gặp trạng thái Đào Kiều Sanh đang âm u buồn bã. Lúc ấy Triệu Dã Tức an ủi một lần, mãi sau đó cũng không hỏi han gì thêm. Đều tại anh mê mệt công việc cùng Lục Bưởi Nho, ngay cả bạn tốt cũng lơ là.
Tuy nói vậy nhưng Lục Bưởi Nho đúng là ngon thật.
Đương lúc Triệu Dã Tức suy nghĩ biện pháp an ủi bạn tốt, Lữ Nho Luật lại gửi tin nhắn wechat đến.
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Anh Tức ới anh có thấy hotsearch chưa? 】
【Triệu Dã Tây: Cậu nói chuyện 'Nghi ngờ về giới tính thứ hai của Đường Phỉ'á hả? Tôi vừa thấy xong.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Lúc ở trong Viện theo dõi em đã nói gì? Thần tượng ở ngay cạnh anh với em luôn á!】
【Triệu Dã Tây: Tôi vẫn thấy mắt của cậu có vấn đề nhiều hơn.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: (Giai đẹp giật mình.jpg】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Chân tướng rớt lên mặt anh rồi mà anh còn chưa tin hả?】
【Triệu Dã Tây: Kéo xuống xem đi, đây cũng là chân tướng này. Nói không chừng Đường Phỉ đi mua thuốc ức chế cho Omega khác đó.】
【Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Anh muốn nghĩ như vậy thì em chẳng còn cách nào. (Trai thẳng buông tay.jpg)】
Đầu gối bị chạm nhẹ một cái, Triệu Dã Tức ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Lục Hoang Chi: “Làm gì đấy?”
Lục Hoang Chi hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
“Tiểu Kiều với Tiểu Vân, đang thảo luận dưa của Đường Phỉ.”
Lục Hoang Chi “à” một tiếng: “Cuối tuần này muốn làm gì?”
Triệu Dã Tức giật mình. Anh nhìn thời gian, chắc chắn mình nhớ không lầm thời gian rồi mới trả lời: “Bây giờ mới trưa thứ hai thôi.”
“Em biết.” Lục Hoang Chi nói “Có chuyện gì à? Em chỉ trông ngóng cuối tuần thôi.”
“...Không biết.”
Triệu Dã Tức liên tục hẹn Đào Kiều Sanh đi ăn đánh bóng chơi game mấy buổi tối liền, Đào Kiều Sanh đều lấy cớ phải tăng ca từ chối anh. Triệu Dã Tức quyết định cuối tuần đến nhà Đào Kiều Sanh tóm người, nhưng kế hoạch lại bị biến hóa không kịp trở tay.
Tối thứ sáu, chị gái phú bà công bố một tin vui trong nhóm nhỏ ba người.
【Vịt Ti La cố lên: Giấy ly hôn.jpg】
【Vịt Ti La cố lên: Các anh em, chị lấy lại sự độc thân rồi!】
【Triệu Dã Tây:!!!】
【Triệu Dã Tây: Báo biển vỗ tay.gif】
【Lục Hoang Chi: Khá đó.】
【Vịt Ti La cố lên: Ngày mai chị định tổ chức buổi tiệc xem như ăn mừng cho bản thân, tụi em nhất định phải tới nha ~】
【Lục Hoang Chi: @Triệu Dã Tây】
【Triệu Dã Tây: Ờm thì...】
【Vịt Ti La cố lên: Ờm thì?】
【Triệu Dã Tây: Em có một người bạn gần đây tâm trạng không tốt, có vẻ cậu ấy không ổn cho lắm, em định đến an ủi cậu ấy.】
【Vịt Ti La cố lên: Người bạn mà em nói không phải là em đó chứ?】
【Lục Hoang Chi: Chị tự nghĩ xem mình đoán có hợp lí không?】
【Vịt Ti La cố lên: Phải ha. Ha ha ha không sao, em mang bạn em đến chung cũng được mà. Chị sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon rồi nhiều trò vui nữa, nhất định có thể làm cậu ấy vui vẻ.】
【Triệu Dã Tây: Được, để em hỏi cậu ấy cái đã.】
【Vịt Ti La cố lên: Bạn em thích gì thế?】
【Triệu Dã Tây: Trai tám múi ấy ạ.】
【Vịt Ti La cố lên: ( ˙-˙)】
【Vịt Ti La cố lên: Được, chị biết rồi, chị sẽ mời thật nhiều em giai tám múi đến.】
Triệu Dã Tức nói chuyện này với Đào Kiều Sanh. Đào Kiều Sanh còn chưa kịp trả lời, Triệu Dã Tức đã gửi thêm một câu: Không đi thì tuyệt giao.
Đào Kiều Sanh rầu rĩ như nào đi nữa thì bạn tốt vẫn quan trọng: 【...Được rồi.】
Trước khi đến buổi tiệc, Triệu Dã Tức xoắn xuýt nửa ngày không biết mặc cái gì: “Con nhà giàu tụi em hay mặc gì đi tiệc vậy?”
Lục Hoang Chi đáp: “Cũng mặc giống con nhà tri thức mấy anh thôi.” [1]
[1] TDT nói 'phú nhị đại phú tam đại', LHC nói lại là 'học nhị đại học tam đại'.
“Có phải anh nên mặc đồ trưởng thành một chút không?”
“Anh không trưởng thành được.” Lục Hoang Chi lấy một chiếc áo thun cùng màu với cậu trong tủ quần áo ra “Làm chính anh là được.”
Thay đồ xong, hai người lái xe đến nhà Đào Kiều Sanh đón người. Một khoảng thời gian không gặp, Đào Kiều Sanh lại gầy gò thêm một chút, hốc mắt hơi sâu, càng lộ rõ ngũ quan lập thể của hắn. Hòa với khí chất bi quan chán đời, Đào Kiều Sanh 2.0 và hình tượng bé trai tinh xảo lúc trước tưởng chừng như hai Kiều khác nhau.
Mặc dù bây giờ Đào Kiều Sanh rất gợi cảm, nhưng Triệu Dã Tức vẫn thích tính tình hoạt bát thiếu nữ của hắn hơn.
Lên xe rồi Đào Kiều Sanh vẫn không nói tiếng nào. Triệu Dã Tức lựa lời bắt chuyện: “Gần đây bận rộn công việc hả?”
Đào Kiều Sanh đáp: “Cũng tạm.”
“Cũng tạm?” Triệu Dã Tức giả vờ tức giận “Vậy mà cậu không đánh game với tớ.”
“Tớ không muốn nhúc nhích.” Đào Kiều Sanh “Mệt lắm.”
Lục Hoang Chi hỏi: “Có phải anh sắp đến kỳ mẫn cảm rồi không?”
“Chắc vậy.” Đào Kiều Sanh gượng cười “Alpha đến kỳ mẫn cảm mà không có Omega là như thế đấy, hot boy Lục chắc hiểu mà.”
Lục Hoang Chi nói: “Không hiểu.”
Bi thương trào lên trong lòng Đào Kiều Sanh: “Ngay cả đồng loại Alpha cũng không hiểu được tôi...”
“Phải rồi, tớ nói chuyện này.” Triệu Dã Tức vừa nói vừa quan sát phản ứng Đào Kiều Sanh “Tớ cong rồi.”
Đào Kiều Sanh ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ.”
Triệu Dã Tức nhíu mày: “Tớ đang yêu đương với Lục Hoang Chi.”
“Chúc mừng các cậu.” Đào Kiều Sanh thờ ơ trả lời “Chúc các cậu sớm sinh quý tử.”
Lục Hoang Chi: “Cám ơn.”
Triệu Dã Tức: “...” Rút ống thở luôn đi, Alpha này hết cứu nổi rồi.
Buổi tiệc của Lục Ti La tổ chức trong căn biệt thự lớn của cô ở ngoại ô, còn lớn hơn một chút so với căn biệt thự của Lục Hoang Chi, mỗi cái cách thành phố hơi xa.
Thời điểm ba người đến đó, trong biệt thự đã rất náo nhiệt. Ngoài cổng đậu một hàng xe sang, trong sân và hồ bơi cũng có không ít người.
Lục Hoang Chi giới thiệu Lục Ti La với Đào Kiều Sanh. Lục Ti La cười rạng rỡ: “Tiểu Đào, nếu đã đến thì cứ việc chơi nhé, đừng có buồn nữa.”
Đào Kiều Sanh cũng cười: “Được ạ, cảm ơn chị Ti La.”
Hầu hết khách khứa của Lục Ti La đều biết Lục Hoang Chi, thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi cậu. Lục Hoang Chi bình tĩnh ứng phó, sự chú ý của cậu luôn đặt trên người đàn anh nhỏ, tránh xuất hiện tình huống đàn anh nhỏ bị bơ vơ.
Triệu Dã Tức không quan trọng chuyện này. Trước mặt những người hợp với mình anh sẽ tự nhiên trò chuyện, còn những người không hợp thì anh sẽ vào vai anh chàng lạnh lùng. Hơn nữa anh vốn không thích cười, người bình thường mới quen anh đều cảm thấy anh đáng yêu nhưng lại khó gần.
Một anh chàng cơ bắp mặc quần bơi cầm hai ly rượu vang trong tay, chủ động bắt chuyện với Đào Kiều Sanh. Nếu như là Đào Kiều Sanh 1.0, có lẽ lúc này đã sung sướng lắm. Chẳng qua Đào Kiều Sanh 2.0 lại trò chuyện câu được câu không với anh chàng, dáng vẻ chả có tí hứng thú nào.
Xem ra ngay cả mãnh nam đích thực cũng không thể xoay chuyển trời đất được rồi.
Ngay lúc này, hướng hồ bơi chợt vang lên tiếng kêu sợ hãi của một cô gái. Triệu Dã Tức nhìn sang thì thấy một cô gái mặc bikini bị ném vào hồ bơi. Bên cạnh hồ bơi có một gã đàn ông mắt hí, làn da tái nhợt đang sung sướng cười gian.
Lục Hoang Chi còn chẳng muốn liếc nhìn người đàn ông: “Sao chị lại kêu gã đến?”
Lục Ti La xua xua tay: “Không phải chị kêu mà. Không biết gã nghe ai nói chị muốn làm tiệc độc thân, mặt dày không mời mà tới, chị cũng không đuổi gã đi được.”
Triệu Dã Tức hiếu kỳ hỏi: “Người này là ai thế?”
“Một tên cặn bã trong giới tụi chị, tên là Cố Thập Xuyên.” Lục Ti La nói “Nhân phẩm chẳng ra gì, chị và Lục Hoang Chi đều không thích gã.”
Triệu Dã Tức không nhịn được xỉa xói: “Tên của cặn bã mà nghe hay như vậy, nghiên cứu viên chế tạo ra thuốc ức chế cũng chỉ được gọi là nam nghiên cứu viên và Hùng thần bí. Thói đời gì đây chứ.”
Cô gái bị Cố Thập Xuyên ném vào hồ bơi chật vật leo lên bờ. Cố Thập Xuyên cũng chẳng quan tâm cô, quay qua đi tìm cô gái khác.
Triệu Dã Tức nhìn Cố Thập Xuyên, đột nhiên nói với Lục Hoang Chi: “Nói chứ, em cũng là quý công tử nhà giàu mà nhỉ.”
Lục Hoang Chi nói: “Thì sao?”
Triệu Dã Tức tỏ vẻ muốn biết: “Vậy làm sao em có thể tự giữ mình tốt vậy, học nghiên cứu sinh này, rồi còn chưa có mối tình đầu nữa.”
Lục Hoang Chi im lặng giây lát, chậm rãi trả lời: “Em cũng không tự giữ mình tốt đến vậy đâu.”
Trong lòng Triệu Dã Tức trầm xuống: “Có ý gì?”
“Có đôi chỗ em và họ cũng giống nhau. Ví dụ như chơi đua xe này, thường xuyên hút thuốc uống rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ ra nước ngoài lắc tài xỉu.” Nhìn vẻ mặt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi hơi buồn cười “Nhưng mối tình đầu của em để lại cho anh mà, không được hửm.”
Triệu Dã Tức hỏi tiếp: “Tại sao thế, chẳng lẽ trước đó em chưa từng gặp người mình thích à?”
“Tại Lục Hoang Chi kén ăn.” Lục Ti La nói “Người bình thường em ấy không thích, có lẽ em ấy chỉ thích ăn mỗi Chi Chi Đào Đào thôi.”
Triệu Dã Tức:... Ngại ghê á.
Lục Ti La tự cho là giúp Lục Hoang Chi trả lời câu hỏi rất hoàn mỹ, quay qua tranh công với cậu: “Phải không?”
“Không phải.” Lục Hoang Chi nói “Là do yêu đương với người khác rất tốn thời gian, mà em thì vừa bận vừa lười, buổi sáng còn chẳng dậy nổi.”
Biểu cảm Lục Ti La phức tạp: “Câu trả lời của em chỉ đáng 61 điểm thôi, không thể lớn hơn nữa đâu, mà có lớn hơn điểm tiêu chuẩn hay không thì phải xem “người khác” của em đã.”
Tuy Triệu Dã Tức không để ý đến quá khứ Lục Hoang Chi, nhưng chắc chắn Lục Hoang Chi chưa từng có người khác, mối tình đầu lại là bản thân cũng đủ làm anh sung sướng không thôi. Anh ôm bả vai Lục Hoang Chi: “Đừng lo, ở với anh ngoài ngày đi làm ra thì em không phải dậy sớm đâu.”
Lục Hoang Chi bật cười: “Cảm ơn lời yêu của anh nhiều nha.”
Lục Ti La xem điện thoại, bảo: “A, chị có một người bạn sắp tới. Người bạn này của chị chắc Tiểu Triệu biết đấy. Gần đây tâm trạng cậu ấy cũng không tốt, chị nài nỉ hồi lâu cậu ấy mới đồng ý đến.” Triệu Dã Tức tò mò hỏi: “Là ai vậy ạ?”
“Đường Phỉ.”
Triệu Dã Tức ngẩn người: “Sao chị lại quen Đường Phỉ?”
Lục Ti La nói: “Bởi vì nhà Lục Hoang Chi đầu tư không ít tiền cho công ty quản lý của Đường Phỉ.”
Triệu Dã Tức ngốc lăng: “Ý của chị là, Lục Hoang Chi muốn hẹn Đường Phỉ ăn cơm thì chỉ cần một cú điện thoại thôi á?”
“Đúng vậy.” Lục Ti La mờ mịt đáp, “Lục Hoang Chi không nói với em sao?”
Triệu Dã Tức quay phắt sang Lục Hoang Chi: “Không giải thích tí à?”
Lục Hoang Chi chẳng hiểu ra sao: “Việc này đâu có đáng để khoe khoang, tại sao em phải nói?”
Triệu Dã Tức:... Ngay cả mỗi đêm em mơ thấy cái gì kỳ lạ cũng đi kể với anh, nhưng sao em lại không nói anh biết em có thể hẹn idol của bạn anh dễ như trở bàn tay vậy hả?
Triệu Dã Tức nhìn bạn tốt đang trò chuyện với mãnh nam —— Kiều, cậu được cứu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.