Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 76
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
.
Còn 5 phút nữa là đến giờ tan tầm, Triệu Dã Tức bỗng nhận được một tin nhắn WeChat. Anh nghiền ngẫm xác nhận người gửi và nội dung tin nhắn một hồi rồi mới trả lời: 【Ai vậy?】
Triệu Quang Diệu lại gửi tin nhắn thoại đến: “Tôi là ba cậu, là ba cậu đấy.”
Bốn chữ “tôi là ba cậu” này Triệu Dã Tức đã nói với người khác nhiều lắm rồi, cũng từng nghe người khác nói với anh rất nhiều. Tên nào dám thốt ra câu này chắc chắn anh sẽ mắng lại, duy nhất một người nói thế còn làm anh nín họng chỉ có thể là ba anh thôi.
Triệu Quang Diệu bảo Triệu Dã Tức tan làm thì về nhà một chuyến, hai ba con cùng nhau ăn bữa cơm.
Mặc dù Triệu Dã Tức và ba cùng làm trong Viện nghiên cứu, nhưng bởi vì địa vị của họ khác xa nhau, Viện nghiên cứu lại lớn như vậy, cơ hội chạm mặt cũng không nhiều. Triệu Quang Diệu đều ăn ở trong Viện, hơn nửa năm rồi chưa về nhà. Ba mẹ không ở nhà, Triệu Dã Tức cũng chẳng về làm gì.
Triệu Quang Diệu đột nhiên gọi anh về, chỉ sợ không phải đơn giản là ăn một bữa cơm.
Lục Hoang Chi nói: “Hôm nay có phải ngày đặc biệt gì không?”
“Cũng không phải.” Triệu Dã Tức lười đoán mò, “Thôi, về rồi biết chứ gì.”
Triệu Dã Tức về đến nhà, phòng khách và phòng ăn đều không có ai. Trên bàn cơm bày vài món ăn đã được nấu sẵn. Cửa nhà bếp đóng lại, xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe. Triệu Dã Tức biết ba anh lại đang luyện (nấu) đan (ăn) rồi.
Triệu Dã Tức là người không biết nấu ăn duy nhất trong nhà. Tài nấu ăn của ba mẹ anh không tệ, những lúc rảnh rỗi cũng rất sẵn lòng cùng nhau xuống bếp nấu cho con trai, sau đó ép hỏi con trai thích đồ ăn ai làm hơn.
Khi nấu ăn Triệu Quang Diệu thích xào lửa lớn, gia vị và thức ăn phải nhiều, khẩu vị nặng, một món ăn có đủ các loại màu sắc, cực kỳ gợi lên cảm giác thèm ăn.
Ông bê một đĩa lỗ tai heo xào ra, nhìn thấy con trai đang ăn gà Cung Bảo [1], cười tủm tỉm nói: “Về rồi đó à.”
[1] Thịt gà xắt nhỏ xào với đậu phộng, rau và ớt.
Triệu Dã Tức gọi một tiếng “ba“. Anh nhìn cái bụng hơi tròn lên của Triệu Quang Diệu: “Có phải ba lại mập lên rồi không?”
“Không còn cách nào, gần đây bận quá.” Triệu Quang Diệu lấy lỗ tai heo kẹp thịt gà lại, “Nếm thử lỗ tai heo này xem, con thích ăn mà.”
Ăn uống no đủ, Triệu Dã Tức chủ động phụ trách việc dọn dẹp và rửa chén. Triệu Quang Diệu ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Lại đây, xem tin tức với ba nào.”
Triệu Dã Tức xoa tay đi qua: “Ba, có phải bữa nay ba rảnh quá không.” Chẳng hạn như bữa cơm vừa rồi, không phải hai ba tiếng đồng hồ thì không chuẩn bị được.
Triệu Quang Diệu áy náy nói: “Chẳng phải một năm rồi chưa cùng con ăn một bữa cơm đàng hoàng à.”
Ông và vợ mình bận rộn công việc, con trai từ nhỏ đến lớn đều được nuôi thả. Ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh, con trai không lệch lạc bọn họ đã tạ ơn trời đất rồi, một khi có thời gian liền muốn bù đắp cho con trai.
“Cũng đúng.” Triệu Dã Tức ngồi xuống bên cạnh Triệu Quang Diệu, “Bây giờ chỉ thiếu mỗi mẹ thôi. Mẹ con khi nào thì về ạ?”
Nhắc tới vợ mình, Triệu Quang Diệu vui vẻ đáp: “Chắc nhanh đấy, nhất định trong năm nay sẽ về.”
“Mẹ con còn đang nghiên cứu thiên thạch kia sao?” Triệu Dã Tức tò mò, “Có nghiên cứu ra được kết quả gì không ạ, tại sao chẳng có một chút tin tức nào vậy.”
Triệu Quang Diệu ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Đây là cơ mật tối cao.”
“Con biết rồi, hóa ra thiên thạch thật sự là đầu sỏ gây đột biến gen, sinh ra giới tính thứ hai.”
Triệu Quang Diệu kinh ngạc: “Con nghe ai nói?”
Triệu Dã Tức nhún nhún vai: “Trên mạng lan truyền 800 năm trước rồi, cũng không thấy phía chính phủ phủ nhận. Còn bảo cơ mật tối cao cơ đấy.”
Triệu Quang Diệu: “...”
Trong nhà lâu lắm không ai ở, tuy rằng có dì giúp việc đến quét dọn định kỳ, nhưng dì giúp việc không nộp tiền internet cho họ. TV không có mạng không xem được tin tức, Triệu Dã Tức đành dùng điện thoại truyền màn hình đến TV.
Xem được một nửa, weibo nhảy lên một thông báo: Đường Phỉ đăng bài thanh minh, thừa nhận bản thân là Omega.
Triệu Dã Tức bỗng chốc ngồi dậy, chộp lấy điện thoại.
Triệu Quang Diệu nói: “Ê, con cản ba xem tin tức rồi.”
“Dạ dạ dạ.” Triệu Dã Tức ứng phó ngoài miệng, trên tay thì ấn vào weibo xem tình hình cụ thể.
【 Đường Phỉ: Đúng vậy, tôi là một Omega. Nửa năm trước tôi đã xác định phân hóa. Tôi đã dối gạt mọi người, thành thật xin lỗi. 】
Đường Phỉ thanh minh rất ngắn, cũng không giải thích tại sao cậu ta lại phải nói dối, trông cái đà này chắc là định tự mình gánh vác trách nhiệm rồi.
Triệu Dã Tức lướt xem bình luận của cư dân mạng, có muôn vàn lời bình khác nhau.
【 Một cục xà bông: Mặc kệ anh là Alpha, Beta, hay là Omega, em mãi mãi yêu anh!!! 】
【 Đêm nay có một đóa cúc: Vậy té ra tôi là fan một thằng đàn ông có thể sinh con hả? Tôi còn đi xem buổi biểu diễn của cậu nữa chứ, mẹ nó phí tiền. 】
【 Tôi ăn dưa có lý trí: Nửa năm trước AO không được mọi người tiếp nhận, cậu nói cậu là Beta. Hiện tại AO đã được tán thành, cậu lại nói cậu là Omega. Lừa người khác vui lắm sao? 】
【 Thiên sứ rụng lông: Nhất định Phỉ Phỉ có nỗi khổ, bọn em chờ lời giải thích của anh. 】
...
Triệu Quang Diệu nhìn màn hình, xúc động phát biểu: “Làm minh tinh chẳng dễ dàng nhỉ. Cái thứ giới tính thứ hai này ấy, nói riêng tư cũng không đúng, nhưng nó lại không giống với giới tính thứ nhất, cũng không thể phán đoán bằng mắt thường. Khó nhằn làm sao.”
Triệu Dã Tức chụp màn hình lại, lần lượt gửi cho Đào Kiều Sanh và Lục Hoang Chi. Gửi Đào Kiều Sanh là do đây là idol của hắn, gửi Lục Hoang Chi là do hễ có chuyện gì anh cũng đều nói với Lục Hoang Chi.
Anh vẫn nhớ mình đang kết nối màn hình, trước khi gửi còn cố ý nhớ lại một lát, xác định gần đây lịch sử trò chuyện giữa anh và Lục Hoang Chi đều là “Tình hữu nghị trời cao đất dày, anh em tốt có đi ăn cơm không” rồi mới yên tâm mà mở WeChat lên.
Triệu Quang Diệu nhìn lịch sử trò chuyện phóng đại trên màn hình. Hình cái đầu quen thuộc và hai câu nói ngắn gọn, cùng với thời gian tin nhắn gửi đi, ông mơ hồ nhận ra gì đấy, chợt lên tiếng hỏi: “Trưa nay con ăn cơm với Tiểu Lục à?”
Trái tim Triệu Dã Tức thịch một tiếng, trả lời: “Đúng ạ, ngày nào hai tụi con cũng ăn cơm với nhau. Tụi con vô cùng hợp nhau ạ.”
Trước hết để ba anh biết quan hệ của anh và Lục Hoang Chi rất tốt, tiêm cho ông liều thuốc dự phòng. Đến khi thẳng thắn rồi, ba anh nhất định sẽ dễ tiếp thu hơn.
Ai thông minh bằng anh.
“Không đúng không đúng, sai quá là sai.” Triệu Quang Diệu nói bằng giọng mờ mịt, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
Triệu Dã Tức hỏi: “Không đúng chỗ nào ạ?”
Triệu Quang Diệu đột nhiên bừng tỉnh: “Con trai này, con xem người ta là đàn em, nhưng người ta lại xem con là bà xã.”
Triệu Dã Tức: “Hả?”
“Tại sao Tiểu Lục lại như vậy.” Triệu Quang Diệu vô cùng đau đớn, “Bề ngoài nhìn rất lễ phép, sau lưng lại lén lút tự ý gọi con trai người ta là bà xã. Haiz, nhìn lầm người rồi.”
Triệu Dã Tức hoàn toàn không biết ba anh đang nói cái gì: “Bà xã gì ạ... Lục Hoang Chi gọi ai là bà xã?”
“Gọi con đó.” Triệu Quang Diệu nói, “Ba thấy hết rồi, trong WeChat của nó con chính là bà xã.”
Triệu Dã Tức hiểu rõ đại khái.
Alpha chó chết, càn rỡ sửa ghi chú không nói anh biết thì thôi đi, còn bị ba anh phát hiện nữa. Chẳng trách người ta nói người thông minh đừng dây vào tình yêu, xem IQ Lục Hoang Chi tụt thành dạng gì rồi kìa.
Nhưng dù IQ Lục Hoang Chi có thấp đến đâu, anh cũng không cho phép ba anh cảm thấy ông nhìn lầm người.
Triệu Dã Tức cắn chặt răng, anh nói: “Em ấy nói không sai, con quả thật là vợ em ấy.”
Triệu Quang Diệu đứng hình ba giây: “HẢ!”
Triệu Dã Tức kịp phản ứng mình vừa nói gì, vội nói: “Ý của con là, con là bạn trai của em ấy —— chúng con đang yêu nhau.”
Không chờ ba anh lên tiếng, Triệu Dã Tức nói tiếp: “Em ấy là Alpha, con là Omega, phù hợp quy luật tự nhiên, bọn con không phải là đồng tính luyến ái. Ba đừng nghĩ dùng chuyện này để phản đối bọn con.”
Triệu Quang Diệu nghẹn hồi lâu mới nói: “Bản thân ba làm về ABO mà còn không biết điểm này của Alpha và Omega sao hả?”
Triệu Dã Tức nắm chặt lấy tay ba anh, kích động nói: “Ba, cảm ơn ba đã thấu hiểu và ủng hộ, về sau ngài chính là ba ruột của con.”
“Con chớ vội mừng.” Triệu Quang Diệu lo lắng, “Chẳng qua ba cảm thấy, có lẽ Tiểu Lục cũng không phải là người bạn đời lý tưởng.”
Triệu Dã Tức im lặng hồi lâu, anh nói: “Ba mau nói với con là ba không nghiêm túc đi.”
“Đúng vậy, ba biết điều kiện của Tiểu Lục tốt. Ba lựa cả buổi cũng không tìm thấy tật xấu nào, cứ thế không thu hoạch được gì.” Tâm trạng Triệu Quang Diệu phức tạp, “Ba cứ thấy trong lòng cứ quái quái thế nào ấy. Con nói xem ba nên dùng ánh mắt nhìn con dâu để nhìn nó, hay là dùng ánh mắt nhìn con rể để nhìn đây?”
“Việc này có gì khác nhau sao ạ?”
“Khác biệt hơi lớn đấy.”
“Mệt ba còn là viện trưởng Viện nghiên cứu, ba không thể đổi suy nghĩ khác để nhìn nhận vấn đề này hả, mắc gì phải xoắn xuýt chuyện này mãi vậy ba.”
Ý của Triệu Dã Tức là hai đứa con trai yêu nhau, không cần phải phân chia chồng hay vợ, hai người đều là chồng không được à.
Triệu Quang Diệu dùng tư duy ABO tự hỏi: Con của ông là Omega, vậy sau này nếu hai người muốn sinh em bé, mà người sinh em bé là con ông, suy ra ông chính là ông ngoại của đứa nhỏ.
Triệu Quang Diệu thở dài: “Quả nhiên vẫn phải xem cậu ta là con rể thôi.”
Triệu Dã Tức:...Mình là vợ thật đó à?
“Được, vậy ba sẽ lấy tiêu chuẩn con rể để nhìn cậu ta. Cậu ta đối với con có tốt không?” Triệu Quang Diệu nói câu này xong thì ngại ngùng muốn chết.
Trên lý trí, ông biết thời đại thay đổi, không thể tiếp tục nhìn một khía cạnh để đánh giá. Nhưng con trai ông nuôi nấng hơn hai mươi năm, tình cảm và thói quen không phải muốn đổi là đổi được.
Triệu Dã Tức nói: “Chắc chắn em ấy đối với con tốt hơn con đối với em ấy.”
“Vậy sao sinh nhật của con mà cậu ta cũng không nhớ?”
Triệu Dã Tức nhíu đôi mày nhỏ nhắn: “Sinh nhật con?”
“Đúng vậy! Hôm nay là sinh nhật con, thế mà Tiểu Lục không hó hé gì hết.” Triệu Quang Diệu nhớ tới chuyện năm xưa, “Nhớ năm đó lúc ta theo đuổi mẹ con, mỗi năm sinh nhật bà ấy ta đều chuẩn bị cho bà ấy trước một tháng.”
Triệu Dã Tức hơ hơ: “Con sinh ngày mấy tháng mấy?”
Triệu Quang Diệu nói: “Không phải 29 tháng 6 à?”
Triệu Dã Tức mỉm cười: “Là 29 tháng 9.”
Triệu Quang Diệu ngẩn người, mạnh mẽ giữ vững tôn nghiêm thân là gia trưởng: “Ơ... Ta nhớ rõ ràng là 29 tháng 6 mà, có phải con nhớ lầm rồi không?”
Triệu Dã Tức bình tĩnh húp một ngụm canh: “Chắc con bị ôm nhầm thật rồi.”
Triệu Quang Diệu đứng lên: “Con trai muốn ăn trái cây gì nào, ba đi rửa cho con nha.”
Triệu Quang Diệu vừa đi, Triệu Dã Tức hoả tốc gửi tin nhắn cho Lục Hoang Chi.
【 Triệu Dã Tây: Yêu ngầm nơi công sở lật xe rồi!!! 】
【 Lục Hoang Chi:... Sao lại lật? 】
【 Triệu Dã Tây: Má nó anh cũng muốn biết đây! 】
【 Triệu Dã Tây: Dù sao ba anh mới nói chuyện với anh rất lâu đó. (thủng ruột phun ra máu.jpg) 】
【 Lục Hoang Chi: Bình tĩnh, đừng hoảng loạn. 】
【 Triệu Dã Tây: Yên tâm, anh bình tĩnh lắm. Bây giờ anh đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, ba anh không tiện nói anh. 】
Lục Hoang Chi bên kia không trả lời. Triệu Dã Tức cho rằng bạn trai bị bắt cóc, cũng không quan tâm lắm. Đợi bạn trai thoát thân tự nhiên sẽ đến tìm anh thôi.
Còn 5 phút nữa là đến giờ tan tầm, Triệu Dã Tức bỗng nhận được một tin nhắn WeChat. Anh nghiền ngẫm xác nhận người gửi và nội dung tin nhắn một hồi rồi mới trả lời: 【Ai vậy?】
Triệu Quang Diệu lại gửi tin nhắn thoại đến: “Tôi là ba cậu, là ba cậu đấy.”
Bốn chữ “tôi là ba cậu” này Triệu Dã Tức đã nói với người khác nhiều lắm rồi, cũng từng nghe người khác nói với anh rất nhiều. Tên nào dám thốt ra câu này chắc chắn anh sẽ mắng lại, duy nhất một người nói thế còn làm anh nín họng chỉ có thể là ba anh thôi.
Triệu Quang Diệu bảo Triệu Dã Tức tan làm thì về nhà một chuyến, hai ba con cùng nhau ăn bữa cơm.
Mặc dù Triệu Dã Tức và ba cùng làm trong Viện nghiên cứu, nhưng bởi vì địa vị của họ khác xa nhau, Viện nghiên cứu lại lớn như vậy, cơ hội chạm mặt cũng không nhiều. Triệu Quang Diệu đều ăn ở trong Viện, hơn nửa năm rồi chưa về nhà. Ba mẹ không ở nhà, Triệu Dã Tức cũng chẳng về làm gì.
Triệu Quang Diệu đột nhiên gọi anh về, chỉ sợ không phải đơn giản là ăn một bữa cơm.
Lục Hoang Chi nói: “Hôm nay có phải ngày đặc biệt gì không?”
“Cũng không phải.” Triệu Dã Tức lười đoán mò, “Thôi, về rồi biết chứ gì.”
Triệu Dã Tức về đến nhà, phòng khách và phòng ăn đều không có ai. Trên bàn cơm bày vài món ăn đã được nấu sẵn. Cửa nhà bếp đóng lại, xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe. Triệu Dã Tức biết ba anh lại đang luyện (nấu) đan (ăn) rồi.
Triệu Dã Tức là người không biết nấu ăn duy nhất trong nhà. Tài nấu ăn của ba mẹ anh không tệ, những lúc rảnh rỗi cũng rất sẵn lòng cùng nhau xuống bếp nấu cho con trai, sau đó ép hỏi con trai thích đồ ăn ai làm hơn.
Khi nấu ăn Triệu Quang Diệu thích xào lửa lớn, gia vị và thức ăn phải nhiều, khẩu vị nặng, một món ăn có đủ các loại màu sắc, cực kỳ gợi lên cảm giác thèm ăn.
Ông bê một đĩa lỗ tai heo xào ra, nhìn thấy con trai đang ăn gà Cung Bảo [1], cười tủm tỉm nói: “Về rồi đó à.”
[1] Thịt gà xắt nhỏ xào với đậu phộng, rau và ớt.
Triệu Dã Tức gọi một tiếng “ba“. Anh nhìn cái bụng hơi tròn lên của Triệu Quang Diệu: “Có phải ba lại mập lên rồi không?”
“Không còn cách nào, gần đây bận quá.” Triệu Quang Diệu lấy lỗ tai heo kẹp thịt gà lại, “Nếm thử lỗ tai heo này xem, con thích ăn mà.”
Ăn uống no đủ, Triệu Dã Tức chủ động phụ trách việc dọn dẹp và rửa chén. Triệu Quang Diệu ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Lại đây, xem tin tức với ba nào.”
Triệu Dã Tức xoa tay đi qua: “Ba, có phải bữa nay ba rảnh quá không.” Chẳng hạn như bữa cơm vừa rồi, không phải hai ba tiếng đồng hồ thì không chuẩn bị được.
Triệu Quang Diệu áy náy nói: “Chẳng phải một năm rồi chưa cùng con ăn một bữa cơm đàng hoàng à.”
Ông và vợ mình bận rộn công việc, con trai từ nhỏ đến lớn đều được nuôi thả. Ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh, con trai không lệch lạc bọn họ đã tạ ơn trời đất rồi, một khi có thời gian liền muốn bù đắp cho con trai.
“Cũng đúng.” Triệu Dã Tức ngồi xuống bên cạnh Triệu Quang Diệu, “Bây giờ chỉ thiếu mỗi mẹ thôi. Mẹ con khi nào thì về ạ?”
Nhắc tới vợ mình, Triệu Quang Diệu vui vẻ đáp: “Chắc nhanh đấy, nhất định trong năm nay sẽ về.”
“Mẹ con còn đang nghiên cứu thiên thạch kia sao?” Triệu Dã Tức tò mò, “Có nghiên cứu ra được kết quả gì không ạ, tại sao chẳng có một chút tin tức nào vậy.”
Triệu Quang Diệu ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Đây là cơ mật tối cao.”
“Con biết rồi, hóa ra thiên thạch thật sự là đầu sỏ gây đột biến gen, sinh ra giới tính thứ hai.”
Triệu Quang Diệu kinh ngạc: “Con nghe ai nói?”
Triệu Dã Tức nhún nhún vai: “Trên mạng lan truyền 800 năm trước rồi, cũng không thấy phía chính phủ phủ nhận. Còn bảo cơ mật tối cao cơ đấy.”
Triệu Quang Diệu: “...”
Trong nhà lâu lắm không ai ở, tuy rằng có dì giúp việc đến quét dọn định kỳ, nhưng dì giúp việc không nộp tiền internet cho họ. TV không có mạng không xem được tin tức, Triệu Dã Tức đành dùng điện thoại truyền màn hình đến TV.
Xem được một nửa, weibo nhảy lên một thông báo: Đường Phỉ đăng bài thanh minh, thừa nhận bản thân là Omega.
Triệu Dã Tức bỗng chốc ngồi dậy, chộp lấy điện thoại.
Triệu Quang Diệu nói: “Ê, con cản ba xem tin tức rồi.”
“Dạ dạ dạ.” Triệu Dã Tức ứng phó ngoài miệng, trên tay thì ấn vào weibo xem tình hình cụ thể.
【 Đường Phỉ: Đúng vậy, tôi là một Omega. Nửa năm trước tôi đã xác định phân hóa. Tôi đã dối gạt mọi người, thành thật xin lỗi. 】
Đường Phỉ thanh minh rất ngắn, cũng không giải thích tại sao cậu ta lại phải nói dối, trông cái đà này chắc là định tự mình gánh vác trách nhiệm rồi.
Triệu Dã Tức lướt xem bình luận của cư dân mạng, có muôn vàn lời bình khác nhau.
【 Một cục xà bông: Mặc kệ anh là Alpha, Beta, hay là Omega, em mãi mãi yêu anh!!! 】
【 Đêm nay có một đóa cúc: Vậy té ra tôi là fan một thằng đàn ông có thể sinh con hả? Tôi còn đi xem buổi biểu diễn của cậu nữa chứ, mẹ nó phí tiền. 】
【 Tôi ăn dưa có lý trí: Nửa năm trước AO không được mọi người tiếp nhận, cậu nói cậu là Beta. Hiện tại AO đã được tán thành, cậu lại nói cậu là Omega. Lừa người khác vui lắm sao? 】
【 Thiên sứ rụng lông: Nhất định Phỉ Phỉ có nỗi khổ, bọn em chờ lời giải thích của anh. 】
...
Triệu Quang Diệu nhìn màn hình, xúc động phát biểu: “Làm minh tinh chẳng dễ dàng nhỉ. Cái thứ giới tính thứ hai này ấy, nói riêng tư cũng không đúng, nhưng nó lại không giống với giới tính thứ nhất, cũng không thể phán đoán bằng mắt thường. Khó nhằn làm sao.”
Triệu Dã Tức chụp màn hình lại, lần lượt gửi cho Đào Kiều Sanh và Lục Hoang Chi. Gửi Đào Kiều Sanh là do đây là idol của hắn, gửi Lục Hoang Chi là do hễ có chuyện gì anh cũng đều nói với Lục Hoang Chi.
Anh vẫn nhớ mình đang kết nối màn hình, trước khi gửi còn cố ý nhớ lại một lát, xác định gần đây lịch sử trò chuyện giữa anh và Lục Hoang Chi đều là “Tình hữu nghị trời cao đất dày, anh em tốt có đi ăn cơm không” rồi mới yên tâm mà mở WeChat lên.
Triệu Quang Diệu nhìn lịch sử trò chuyện phóng đại trên màn hình. Hình cái đầu quen thuộc và hai câu nói ngắn gọn, cùng với thời gian tin nhắn gửi đi, ông mơ hồ nhận ra gì đấy, chợt lên tiếng hỏi: “Trưa nay con ăn cơm với Tiểu Lục à?”
Trái tim Triệu Dã Tức thịch một tiếng, trả lời: “Đúng ạ, ngày nào hai tụi con cũng ăn cơm với nhau. Tụi con vô cùng hợp nhau ạ.”
Trước hết để ba anh biết quan hệ của anh và Lục Hoang Chi rất tốt, tiêm cho ông liều thuốc dự phòng. Đến khi thẳng thắn rồi, ba anh nhất định sẽ dễ tiếp thu hơn.
Ai thông minh bằng anh.
“Không đúng không đúng, sai quá là sai.” Triệu Quang Diệu nói bằng giọng mờ mịt, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
Triệu Dã Tức hỏi: “Không đúng chỗ nào ạ?”
Triệu Quang Diệu đột nhiên bừng tỉnh: “Con trai này, con xem người ta là đàn em, nhưng người ta lại xem con là bà xã.”
Triệu Dã Tức: “Hả?”
“Tại sao Tiểu Lục lại như vậy.” Triệu Quang Diệu vô cùng đau đớn, “Bề ngoài nhìn rất lễ phép, sau lưng lại lén lút tự ý gọi con trai người ta là bà xã. Haiz, nhìn lầm người rồi.”
Triệu Dã Tức hoàn toàn không biết ba anh đang nói cái gì: “Bà xã gì ạ... Lục Hoang Chi gọi ai là bà xã?”
“Gọi con đó.” Triệu Quang Diệu nói, “Ba thấy hết rồi, trong WeChat của nó con chính là bà xã.”
Triệu Dã Tức hiểu rõ đại khái.
Alpha chó chết, càn rỡ sửa ghi chú không nói anh biết thì thôi đi, còn bị ba anh phát hiện nữa. Chẳng trách người ta nói người thông minh đừng dây vào tình yêu, xem IQ Lục Hoang Chi tụt thành dạng gì rồi kìa.
Nhưng dù IQ Lục Hoang Chi có thấp đến đâu, anh cũng không cho phép ba anh cảm thấy ông nhìn lầm người.
Triệu Dã Tức cắn chặt răng, anh nói: “Em ấy nói không sai, con quả thật là vợ em ấy.”
Triệu Quang Diệu đứng hình ba giây: “HẢ!”
Triệu Dã Tức kịp phản ứng mình vừa nói gì, vội nói: “Ý của con là, con là bạn trai của em ấy —— chúng con đang yêu nhau.”
Không chờ ba anh lên tiếng, Triệu Dã Tức nói tiếp: “Em ấy là Alpha, con là Omega, phù hợp quy luật tự nhiên, bọn con không phải là đồng tính luyến ái. Ba đừng nghĩ dùng chuyện này để phản đối bọn con.”
Triệu Quang Diệu nghẹn hồi lâu mới nói: “Bản thân ba làm về ABO mà còn không biết điểm này của Alpha và Omega sao hả?”
Triệu Dã Tức nắm chặt lấy tay ba anh, kích động nói: “Ba, cảm ơn ba đã thấu hiểu và ủng hộ, về sau ngài chính là ba ruột của con.”
“Con chớ vội mừng.” Triệu Quang Diệu lo lắng, “Chẳng qua ba cảm thấy, có lẽ Tiểu Lục cũng không phải là người bạn đời lý tưởng.”
Triệu Dã Tức im lặng hồi lâu, anh nói: “Ba mau nói với con là ba không nghiêm túc đi.”
“Đúng vậy, ba biết điều kiện của Tiểu Lục tốt. Ba lựa cả buổi cũng không tìm thấy tật xấu nào, cứ thế không thu hoạch được gì.” Tâm trạng Triệu Quang Diệu phức tạp, “Ba cứ thấy trong lòng cứ quái quái thế nào ấy. Con nói xem ba nên dùng ánh mắt nhìn con dâu để nhìn nó, hay là dùng ánh mắt nhìn con rể để nhìn đây?”
“Việc này có gì khác nhau sao ạ?”
“Khác biệt hơi lớn đấy.”
“Mệt ba còn là viện trưởng Viện nghiên cứu, ba không thể đổi suy nghĩ khác để nhìn nhận vấn đề này hả, mắc gì phải xoắn xuýt chuyện này mãi vậy ba.”
Ý của Triệu Dã Tức là hai đứa con trai yêu nhau, không cần phải phân chia chồng hay vợ, hai người đều là chồng không được à.
Triệu Quang Diệu dùng tư duy ABO tự hỏi: Con của ông là Omega, vậy sau này nếu hai người muốn sinh em bé, mà người sinh em bé là con ông, suy ra ông chính là ông ngoại của đứa nhỏ.
Triệu Quang Diệu thở dài: “Quả nhiên vẫn phải xem cậu ta là con rể thôi.”
Triệu Dã Tức:...Mình là vợ thật đó à?
“Được, vậy ba sẽ lấy tiêu chuẩn con rể để nhìn cậu ta. Cậu ta đối với con có tốt không?” Triệu Quang Diệu nói câu này xong thì ngại ngùng muốn chết.
Trên lý trí, ông biết thời đại thay đổi, không thể tiếp tục nhìn một khía cạnh để đánh giá. Nhưng con trai ông nuôi nấng hơn hai mươi năm, tình cảm và thói quen không phải muốn đổi là đổi được.
Triệu Dã Tức nói: “Chắc chắn em ấy đối với con tốt hơn con đối với em ấy.”
“Vậy sao sinh nhật của con mà cậu ta cũng không nhớ?”
Triệu Dã Tức nhíu đôi mày nhỏ nhắn: “Sinh nhật con?”
“Đúng vậy! Hôm nay là sinh nhật con, thế mà Tiểu Lục không hó hé gì hết.” Triệu Quang Diệu nhớ tới chuyện năm xưa, “Nhớ năm đó lúc ta theo đuổi mẹ con, mỗi năm sinh nhật bà ấy ta đều chuẩn bị cho bà ấy trước một tháng.”
Triệu Dã Tức hơ hơ: “Con sinh ngày mấy tháng mấy?”
Triệu Quang Diệu nói: “Không phải 29 tháng 6 à?”
Triệu Dã Tức mỉm cười: “Là 29 tháng 9.”
Triệu Quang Diệu ngẩn người, mạnh mẽ giữ vững tôn nghiêm thân là gia trưởng: “Ơ... Ta nhớ rõ ràng là 29 tháng 6 mà, có phải con nhớ lầm rồi không?”
Triệu Dã Tức bình tĩnh húp một ngụm canh: “Chắc con bị ôm nhầm thật rồi.”
Triệu Quang Diệu đứng lên: “Con trai muốn ăn trái cây gì nào, ba đi rửa cho con nha.”
Triệu Quang Diệu vừa đi, Triệu Dã Tức hoả tốc gửi tin nhắn cho Lục Hoang Chi.
【 Triệu Dã Tây: Yêu ngầm nơi công sở lật xe rồi!!! 】
【 Lục Hoang Chi:... Sao lại lật? 】
【 Triệu Dã Tây: Má nó anh cũng muốn biết đây! 】
【 Triệu Dã Tây: Dù sao ba anh mới nói chuyện với anh rất lâu đó. (thủng ruột phun ra máu.jpg) 】
【 Lục Hoang Chi: Bình tĩnh, đừng hoảng loạn. 】
【 Triệu Dã Tây: Yên tâm, anh bình tĩnh lắm. Bây giờ anh đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, ba anh không tiện nói anh. 】
Lục Hoang Chi bên kia không trả lời. Triệu Dã Tức cho rằng bạn trai bị bắt cóc, cũng không quan tâm lắm. Đợi bạn trai thoát thân tự nhiên sẽ đến tìm anh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.