Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 81
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
Triệu Dã Tức cứ nghĩ Lục Hoang Chi nói hàng duy đả kích là đùa thôi, nào có ngờ Lục Hoang Chi đăng bài xin trợ giúp lên Weibo thật.
【 Bạn của Tiểu Triệu: Mẹ vợ tương lai là nhà vật lý học, lần đầu tiên tới nhà thăm hỏi nên tặng dì ấy cái gì mới tăng độ hảo cảm? 】
【 Đi ngủ sớm một chút: Bạn của Tiểu Triệu cũng sắp gặp gia trưởng rồi, ngày lĩnh giấy kết hôn còn xa sao. 】
【 Hoài hoài bé thỏ trắng: Chỉ hận mẹ tôi không phải nhà vật lý học. 】
【 Dưa hấu nhỏ có nước: Vấn đề này vượt ngoài khả năng rồi. 】
【 Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Em biết này! Tặng dì ấy một máy gia tốc hạt, dì ấy mà không thích thì em livestream luộc gà luôn cho coi. 】[1]
[1] Gốc là kê kê (gà – ji ji), đọc giống với jj - con ciu.
Triệu Dã Tức chuẩn bị đi tắm, đương lúc lựa bài hát để nghe thì nghe thấy Lục Hoang Chi nói: “Cục cưng, muốn xem nấu nước sôi luộc gà không?”
Triệu Dã Tức hoang mang: “Sôi gì?”
Lục Hoang Chi đưa bình luận trên weibo cho Triệu Dã Tức xem. Triệu Dã Tức nhìn thấy ID vô cùng quen thuộc kia, bỗng vui vẻ: “Đây không phải cậu bạn tấu hài trên mạng của anh hả, sao cái gì cũng có cậu ta vậy. Cậu ta theo dõi em lúc nào?”
Lục Hoang Chi nói: “Cậu ta là Lữ Nho Luật.”
Triệu Dã Tức: “???”
Đàn anh nhỏ trưng ra vẻ mặt như đang gặp động đất, Lục Hoang Chi nhìn mà buồn cười: “Anh không biết à?”
“Anh không biết.” Triệu Dã Tức ngơ ngác, “Sao em lại biết?”
“Cậu ta xem hotsearch cá trích đóng hộp, biết đó là em.”
“...”
Vậy hóa ra lúc ở phòng thí nghiệm, thằng bạn hề trên mạng cùng bị khóa với anh do nói mấy câu 18+ lại chính là người bên cạnh anh á hả?
Thảo nào anh và Lữ Nho Luật vừa gặp đã thân! Lúc ấy anh còn tưởng mình và cậu ta là anh em tốt mấy trăm năm trước, chẳng qua Lữ Nho Luật đã quên, còn anh cũng chả nhớ cơ chứ.
“Anh cũng muốn xem cậu ta livestream luộc gà lắm.” Triệu Dã Tức mong chờ, “Chỉ sợ Tiểu Đoạn không đồng ý.”
Lục Hoang Chi nói: “Anh không nói cậu ta biết là được.”
“Khoan hẵng nói gà hay không gà, chắc em không định tặng mẹ anh máy gia tốc hạt thật chứ?”
Lục Hoang Chi cười nói: “Em muốn làm thật tốt.”
“Mẹ anh phân chia công việc và sinh hoạt rất rõ. Trước mặt anh và ba anh, bà ấy không khác gì người mẹ bình thường.”
“Đã rõ.” Lục Hoang Chi nói, “Cảm ơn trợ công.”
Triệu Dã Tức lén lút kim ốc tàng A một tháng, cuối cùng Lục Hoang Chi cũng phải về nhà kế thừa gia nghiệp.
Trước khi đi, Lục Hoang Chi hỏi: “Đàn anh hài lòng với phục vụ của em không?”
“Tàm tạm.”
“Vậy em có thể xin ở chung lâu dài được không?”
“Hmm...”
Lục Hoang Chi dụ dỗ anh: “Mỗi ngày em sẽ làm đồ ăn khuya cho anh.”
Triệu Dã Tức không mắc bẫy: “Em cũng sẽ 'chơi' anh mỗi ngày.”
Không phải anh nói quá đâu, thật sự là mỗi ngày đấy.
Triệu Dã Tức từng đăng bài xin trợ giúp ẩn danh trên diễn đàn: 【 Tôi và bạn trai đã xxx mấy tháng rồi, nhưng em ấy vẫn kiên trì daily. Vậy mà là bình thường à? PS: Bạn trai tôi là Alpha, hơn hai mươi tuổi; tôi là Omega, lớn hơn em ấy một tuổi. 】
【L1: Hơn hai mươi tuổi, lại là Alpha, là tôi tôi cũng thế. 】
【L2: L1 chuẩn đét, chủ topic ei có phải bạn không được không, mua chút đồ bổ tẩm bổ đi. 】
【L3: Chủ topic quý trọng bạn trai hiện tại đê, qua mười năm nữa bạn trai bạn sẽ phải từ daily biến thành once a week đó. 】
Được rồi, thì ra người không bình thường là chính anh.
Lục Hoang Chi nói: “Mới biết ăn mặn dễ thèm lắm, ngán rồi chắc sẽ khá hơn thôi.”
“Vậy khi nào em mới ngán?”
“Anh phải cho em làm em mới biết được.”
Lục Hoang Chi bắt đầu làm việc rồi thì không có tâm trí yêu (dâm) đương (dục) nữa. Hai người không thể gặp mặt mỗi ngày, cả hai đều bận bịu công việc, đôi khi ngay cả cuối tuần cũng chưa chắc được ở cạnh nhau. Lục Hoang Chi không ngại mỗi tuần một lần, thậm chí mỗi tuần hai lần, tối ngày làm việc cậu lái xe hai tiếng đến nhà bạn trai, ngủ một đêm với anh, đến sáng hôm sau lại lái xe hai tiếng quay về.
Buổi tối không có Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức vẫn bình thường lắm, hoàn toàn không có cảm giác chăn đơn gối chiếc.
Tình yêu không phải tất thảy cuộc sống. Những lúc có thể bên nhau thì phải bên nhau thật tốt, không thể bên nhau cũng phải sống tốt một mình, đây mới là trạng thái mà một tình yêu lành mạnh nên có.
Vài ngày trước sinh nhật Triệu Dã Tức, rốt cuộc mẹ anh cũng từ Tây Bắc trở về.
Triệu Dã Tức và ba anh hơn nửa đêm đến sân bay đón bà. Triệu Quang Diệu cố ý mặc âu phục nhỏ hơn một số thấy rõ, còn mua một bó hoa.
Máy bay đáp xuống không lâu, cuối cùng một nhà Triệu Dã Tức cũng được đoàn tụ sau một năm xa cách.
Giáo sư Khương Phù Anh đã qua tuổi 50, dáng người cao gầy, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xám, tuy trên mặt có ít nếp nhăn, nhưng trông vẫn nhỏ hơn tuổi thực tế. Bà đi bên trong đám đông, vượt trội nhất chính là khí chất của bà.
Phía sau bà có hai trợ lí đi theo, bà vừa đi vừa nói chuyện với trợ lí. Nhìn thấy chồng mình và con trai, bà nở nụ cười: “Lão Triệu, Tức Tức!”
Hai cha con vẫy tay điên cuồng:
“Mẹ!”
“Vợ!”
Khương Phù Anh gầy đi một vòng, làn da cũng thô ráp không ít. Một năm nay bà ở khu bỏ hoang ở Tây Bắc, nhất định điều kiện không khá khẩm là bao. Triệu Dã Tức đau lòng chết đi được, anh nắm tay mẹ mình: “Mẹ, con làm cho mẹ tấm thẻ làm đẹp nhé.”
Bởi vì tính chất bảo mật của công việc, Khương Phù Anh không tiện nói chuyện Tây Bắc. Bà vỗ vỗ bụng chồng mình, nói: “Lớn thế rồi à, chắc bận không ít nhỉ.”
Triệu Quang Diệu nhìn vợ mình cười ngây ngô: “Đã giải quyết hết vấn đề do ABO gây ra rồi, mọi thứ đều đang chuyển biến tốt đẹp, sau này sẽ không bận như thế nữa.”
Khương Phù Anh xoa đầu con trai: “Tức Tức này, nghe ba con nói con quen bạn trai rồi?”
“Vâng ạ,“ Triệu Dã Tức không che giấu xíu nào, “Bạn trai của con đẹp trai cực kỳ.”
“Con có ảnh chụp của nó không?”
Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ, đáp: “Chắc có đó ạ.”
Anh tìm được ảnh chụp chung tốt nghiệp với Lục Hoang Chi cho mẹ xem: “Đẹp trai đúng không?”
“Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà hơi lùn.” Khương Phù Anh tiếc nuối, “Còn lùn hơn con nữa, có 1m7 thôi sao?”
Bà và chồng đều cao hơn 1m7, con trai vừa vặn là số bình quân của hai người, đây vẫn luôn là tâm bệnh nho nhỏ của bà.
Không đợi Triệu Dã Tức nói chuyện thay bạn trai, Triệu Quang Diệu đã nói: “Tiểu Lục mà lùn? Nó đều còn cao hơn Triệu Dã Tức một cái đầu!”
Triệu Dã Tức phản bác: “Không đến một cái đầu, chỉ có 15 xen-ti-mét thôi ạ. Mẹ, sao mẹ lại thấy em ấy lùn.”
Khương Phù Anh chỉ vào ảnh chụp nói: “Lấy con làm vật tham chiếu, nó và con vai kề vai.”
Anh nhớ ra, lúc chụp ảnh anh cố ý bước lên một bậc thang.
Khương Phù Anh cười nói: “Trông có vẻ là Tức Tức chơi xấu nha.”
Triệu Dã Tức: “...”
Khương Phù Anh nói: “Đến ngày sinh nhật con gọi nó đến nhà mình ăn bữa cơm nhé.”
Ngày cuối cùng ở tuổi 24 của Triệu Dã Tức, thời tiết không được tốt tí nào, từ buổi sáng trời liền bắt đầu mưa. Lục Hoang Chi đến nhà Triệu Dã Tức trước mười phút.
Sau khi Khương Phù Anh mở cửa, bà nhìn thấy một cậu con trai cao lớn đang đứng trước nhà mình. Cậu mặc áo sơ mi đen, trông không quá nghiêm túc nhưng cũng không đến nỗi tùy tiện. Trong tay cậu cầm một cây dù đen, bên chân đặt một đống quà tặng tinh xảo, người thật còn đẹp trai hơn cả hình.
Lục Hoang Chi giương môi cười: “Chào dì ạ.”
Khương Phù Anh cười: “Tiểu Lục tới rồi à, mau vào đi.”
Ngay lúc Khương Phù Anh xoay người, Lục Hoang Chi sờ lên ngực mình.
Cậu vẫn đang căng thẳng.
Triệu Dã Tức bưng đồ ăn Triệu Quang Diệu nấu xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lục Hoang Chi thì nói: “Tới rồi à.”
Trái tim Lục Hoang Chi nhẹ nhàng đập chậm lại.
Cha mẹ đàn anh nhỏ là nhân tài đứng đầu quốc gia, nhưng khi đối mặt với chung thân đại sự của con trai, bọn họ cũng là người bình thường.
Triệu Quang Diệu sẽ đích thân xuống bếp vì bạn trai con trai lần đầu đến nhà thăm hỏi, Khương Phù Anh sẽ bắt đầu điều tra hộ khẩu của cậu trên bàn cơm.
Chỉ có cha mẹ như bọn họ, mới có thể nuôi ra một người quyến rũ mà không tự biết, xuất sắc nhưng lại coi mình là người thường như đàn anh nhỏ vậy.
Ăn xong bữa tối, cơn mưa lại trở lớn hơn. Khương Phù Anh bảo Lục Hoang Chi ở lại qua đêm, cũng nói bà đã để thêm một cái gối trong phòng Triệu Dã Tức.
Trong mắt Lục Hoang Chi lộ vẻ kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tách ra ngủ riêng với đàn anh nhỏ rồi, không ngờ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này.
Sau khi hai cậu con trai vào phòng, Triệu Quang Diệu khó hiểu: “Sao em lại để con trai và Tiểu Lục ngủ chung một phòng vậy?”
Khương Phù Anh nói: “Tâm thái của anh không đúng.”
“Tâm thái gì của anh?”
“Em không phải là mẹ vợ tương lai của Tiểu Lục, em là mẹ chồng của nó.”
Triệu Quang Diệu nói: “Nhưng em chính là mẹ vợ mà.”
“Ai nói?”
“Con trai mình là Omega, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.”
“Anh lo người khác nghĩ như nào làm gì.” Khương Phù Anh bưng một tách trà nhỏ, dáng vẻ hờ hững như một đóa hoa cúc, “Chỉ cần chúng ta xem Tiểu Lục là con dâu, thì nó chính là con dâu.”
Triệu Quang Diệu đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Vợ nói chí lí. Chỉ cần con trai anh không phải vợ, thì vợ chính là người khác.”
Triệu Dã Tức nằm trên giường cùng người vợ mà ba mẹ anh mới nhận định. Anh tựa vào Lục Hoang Chi, vừa lướt điện thoại vừa nói: “Tiết lộ cho em một tin tức nội bộ.”
“Hửm?”
“Hôm qua một phòng thí nghiệm ở Viện nghiên cứu đã loại bỏ thành công đánh dấu vĩnh viễn trên người chuột bạch. Từ đó suy ra, đánh dấu vĩnh viễn trong cơ thể Omega nhân loại cũng có thể xóa bỏ, chẳng qua có thể để lại di chứng không nhỏ.”
Lục Hoang Chi thờ ơ nghe xong, đột nhiên nói: “Đây là chiếc giường mà anh ngủ từ nhỏ đến lớn.”
“Đúng vậy.”
“Hỏi anh một chuyện.”
“Nói.”
“Phòng anh cách âm thế nào?”
Lục Hoang Chi hỏi rất thản nhiên, Triệu Dã Tức giật mình. Bị bạn trên mạng nói trúng rồi, anh với Lục Hoang Chi trở thành once a week thật luôn nè. Lâu lắm rồi không làm, không phải anh không nghĩ đến.
“Anh không biết.”
Lục Hoang Chi mỉm cười, “Vậy thử xem.”
Giường nhẹ nhàng đong đưa, phát ra âm thanh kẽo cà kẹo kẹt.
Triệu Dã Tức: “Không được, giường này...”
Lục Hoang Chi xốc chăn, bế Triệu Dã Tức lên đặt trên bàn sách.
“Thời cấp ba lúc đàn anh nhỏ làm bài tập trên chiếc bàn này, chắc anh đâu có ngờ về sau sẽ có một ngày làm loại chuyện này trên đây.”
Gương mặt Triệu Dã Tức căng lên đỏ bừng: “Em, em đừng nói nữa.”
Lục Hoang Chi cười khẽ một tiếng: “Lần nào vừa nói những lời này anh liền phản ứng rất mạnh, rõ ràng là anh rất thích.”
Triệu Dã Tức từ chối trả lời vấn đề này, chủ động vòng lấy cổ Lục Hoang Chi, lấp kín môi cậu.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, Triệu Dã Tức ghé vào trên người Lục Hoang Chi, nửa híp mắt, hưởng thụ cảm giác sung sướng pheromone bưởi nho mang đến cho mình.
Vừa đến 0 giờ, Lục Hoang Chi nói: “Sinh nhật vui vẻ, Triệu Chi Đào.”
Triệu Dã Tức lười biếng “Ừm” một tiếng, điện thoại đặt bên cạnh liên tục rung lên, có lẽ đều là bạn bè, người thân chúc mừng sinh nhật anh.
Lục Hoang Chi lấy trong túi quần ra một chiếc hộp vuông bằng nhung màu đỏ sậm: “Đây là quà sinh nhật.”
Triệu Dã Tức mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một cặp nhẫn dành cho đàn ông, ngẩn ngơ: “Em đang cầu hôn đó à?”
Lục Hoang Chi nhướng mày: “Trông em giống người sẽ cầu hôn trên giường lắm à?”
Triệu Dã Tức thật thà đáp: “Anh thấy em cực kỳ giống.”
“Tạm thời mang ở đây trước.” Lục Hoang Chi cầm tay Triệu Dã Tức lên, lấy một chiếc nhẫn trong đó lồng vào ngón giữa của anh, “Năm sau sẽ đổi sang mang ngón khác.”
___
Cuối cùng cũng chờ đến ngày này =))))))
【 Bạn của Tiểu Triệu: Mẹ vợ tương lai là nhà vật lý học, lần đầu tiên tới nhà thăm hỏi nên tặng dì ấy cái gì mới tăng độ hảo cảm? 】
【 Đi ngủ sớm một chút: Bạn của Tiểu Triệu cũng sắp gặp gia trưởng rồi, ngày lĩnh giấy kết hôn còn xa sao. 】
【 Hoài hoài bé thỏ trắng: Chỉ hận mẹ tôi không phải nhà vật lý học. 】
【 Dưa hấu nhỏ có nước: Vấn đề này vượt ngoài khả năng rồi. 】
【 Cong thì cong đi, không phải vấn đề lớn: Em biết này! Tặng dì ấy một máy gia tốc hạt, dì ấy mà không thích thì em livestream luộc gà luôn cho coi. 】[1]
[1] Gốc là kê kê (gà – ji ji), đọc giống với jj - con ciu.
Triệu Dã Tức chuẩn bị đi tắm, đương lúc lựa bài hát để nghe thì nghe thấy Lục Hoang Chi nói: “Cục cưng, muốn xem nấu nước sôi luộc gà không?”
Triệu Dã Tức hoang mang: “Sôi gì?”
Lục Hoang Chi đưa bình luận trên weibo cho Triệu Dã Tức xem. Triệu Dã Tức nhìn thấy ID vô cùng quen thuộc kia, bỗng vui vẻ: “Đây không phải cậu bạn tấu hài trên mạng của anh hả, sao cái gì cũng có cậu ta vậy. Cậu ta theo dõi em lúc nào?”
Lục Hoang Chi nói: “Cậu ta là Lữ Nho Luật.”
Triệu Dã Tức: “???”
Đàn anh nhỏ trưng ra vẻ mặt như đang gặp động đất, Lục Hoang Chi nhìn mà buồn cười: “Anh không biết à?”
“Anh không biết.” Triệu Dã Tức ngơ ngác, “Sao em lại biết?”
“Cậu ta xem hotsearch cá trích đóng hộp, biết đó là em.”
“...”
Vậy hóa ra lúc ở phòng thí nghiệm, thằng bạn hề trên mạng cùng bị khóa với anh do nói mấy câu 18+ lại chính là người bên cạnh anh á hả?
Thảo nào anh và Lữ Nho Luật vừa gặp đã thân! Lúc ấy anh còn tưởng mình và cậu ta là anh em tốt mấy trăm năm trước, chẳng qua Lữ Nho Luật đã quên, còn anh cũng chả nhớ cơ chứ.
“Anh cũng muốn xem cậu ta livestream luộc gà lắm.” Triệu Dã Tức mong chờ, “Chỉ sợ Tiểu Đoạn không đồng ý.”
Lục Hoang Chi nói: “Anh không nói cậu ta biết là được.”
“Khoan hẵng nói gà hay không gà, chắc em không định tặng mẹ anh máy gia tốc hạt thật chứ?”
Lục Hoang Chi cười nói: “Em muốn làm thật tốt.”
“Mẹ anh phân chia công việc và sinh hoạt rất rõ. Trước mặt anh và ba anh, bà ấy không khác gì người mẹ bình thường.”
“Đã rõ.” Lục Hoang Chi nói, “Cảm ơn trợ công.”
Triệu Dã Tức lén lút kim ốc tàng A một tháng, cuối cùng Lục Hoang Chi cũng phải về nhà kế thừa gia nghiệp.
Trước khi đi, Lục Hoang Chi hỏi: “Đàn anh hài lòng với phục vụ của em không?”
“Tàm tạm.”
“Vậy em có thể xin ở chung lâu dài được không?”
“Hmm...”
Lục Hoang Chi dụ dỗ anh: “Mỗi ngày em sẽ làm đồ ăn khuya cho anh.”
Triệu Dã Tức không mắc bẫy: “Em cũng sẽ 'chơi' anh mỗi ngày.”
Không phải anh nói quá đâu, thật sự là mỗi ngày đấy.
Triệu Dã Tức từng đăng bài xin trợ giúp ẩn danh trên diễn đàn: 【 Tôi và bạn trai đã xxx mấy tháng rồi, nhưng em ấy vẫn kiên trì daily. Vậy mà là bình thường à? PS: Bạn trai tôi là Alpha, hơn hai mươi tuổi; tôi là Omega, lớn hơn em ấy một tuổi. 】
【L1: Hơn hai mươi tuổi, lại là Alpha, là tôi tôi cũng thế. 】
【L2: L1 chuẩn đét, chủ topic ei có phải bạn không được không, mua chút đồ bổ tẩm bổ đi. 】
【L3: Chủ topic quý trọng bạn trai hiện tại đê, qua mười năm nữa bạn trai bạn sẽ phải từ daily biến thành once a week đó. 】
Được rồi, thì ra người không bình thường là chính anh.
Lục Hoang Chi nói: “Mới biết ăn mặn dễ thèm lắm, ngán rồi chắc sẽ khá hơn thôi.”
“Vậy khi nào em mới ngán?”
“Anh phải cho em làm em mới biết được.”
Lục Hoang Chi bắt đầu làm việc rồi thì không có tâm trí yêu (dâm) đương (dục) nữa. Hai người không thể gặp mặt mỗi ngày, cả hai đều bận bịu công việc, đôi khi ngay cả cuối tuần cũng chưa chắc được ở cạnh nhau. Lục Hoang Chi không ngại mỗi tuần một lần, thậm chí mỗi tuần hai lần, tối ngày làm việc cậu lái xe hai tiếng đến nhà bạn trai, ngủ một đêm với anh, đến sáng hôm sau lại lái xe hai tiếng quay về.
Buổi tối không có Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức vẫn bình thường lắm, hoàn toàn không có cảm giác chăn đơn gối chiếc.
Tình yêu không phải tất thảy cuộc sống. Những lúc có thể bên nhau thì phải bên nhau thật tốt, không thể bên nhau cũng phải sống tốt một mình, đây mới là trạng thái mà một tình yêu lành mạnh nên có.
Vài ngày trước sinh nhật Triệu Dã Tức, rốt cuộc mẹ anh cũng từ Tây Bắc trở về.
Triệu Dã Tức và ba anh hơn nửa đêm đến sân bay đón bà. Triệu Quang Diệu cố ý mặc âu phục nhỏ hơn một số thấy rõ, còn mua một bó hoa.
Máy bay đáp xuống không lâu, cuối cùng một nhà Triệu Dã Tức cũng được đoàn tụ sau một năm xa cách.
Giáo sư Khương Phù Anh đã qua tuổi 50, dáng người cao gầy, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xám, tuy trên mặt có ít nếp nhăn, nhưng trông vẫn nhỏ hơn tuổi thực tế. Bà đi bên trong đám đông, vượt trội nhất chính là khí chất của bà.
Phía sau bà có hai trợ lí đi theo, bà vừa đi vừa nói chuyện với trợ lí. Nhìn thấy chồng mình và con trai, bà nở nụ cười: “Lão Triệu, Tức Tức!”
Hai cha con vẫy tay điên cuồng:
“Mẹ!”
“Vợ!”
Khương Phù Anh gầy đi một vòng, làn da cũng thô ráp không ít. Một năm nay bà ở khu bỏ hoang ở Tây Bắc, nhất định điều kiện không khá khẩm là bao. Triệu Dã Tức đau lòng chết đi được, anh nắm tay mẹ mình: “Mẹ, con làm cho mẹ tấm thẻ làm đẹp nhé.”
Bởi vì tính chất bảo mật của công việc, Khương Phù Anh không tiện nói chuyện Tây Bắc. Bà vỗ vỗ bụng chồng mình, nói: “Lớn thế rồi à, chắc bận không ít nhỉ.”
Triệu Quang Diệu nhìn vợ mình cười ngây ngô: “Đã giải quyết hết vấn đề do ABO gây ra rồi, mọi thứ đều đang chuyển biến tốt đẹp, sau này sẽ không bận như thế nữa.”
Khương Phù Anh xoa đầu con trai: “Tức Tức này, nghe ba con nói con quen bạn trai rồi?”
“Vâng ạ,“ Triệu Dã Tức không che giấu xíu nào, “Bạn trai của con đẹp trai cực kỳ.”
“Con có ảnh chụp của nó không?”
Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ, đáp: “Chắc có đó ạ.”
Anh tìm được ảnh chụp chung tốt nghiệp với Lục Hoang Chi cho mẹ xem: “Đẹp trai đúng không?”
“Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà hơi lùn.” Khương Phù Anh tiếc nuối, “Còn lùn hơn con nữa, có 1m7 thôi sao?”
Bà và chồng đều cao hơn 1m7, con trai vừa vặn là số bình quân của hai người, đây vẫn luôn là tâm bệnh nho nhỏ của bà.
Không đợi Triệu Dã Tức nói chuyện thay bạn trai, Triệu Quang Diệu đã nói: “Tiểu Lục mà lùn? Nó đều còn cao hơn Triệu Dã Tức một cái đầu!”
Triệu Dã Tức phản bác: “Không đến một cái đầu, chỉ có 15 xen-ti-mét thôi ạ. Mẹ, sao mẹ lại thấy em ấy lùn.”
Khương Phù Anh chỉ vào ảnh chụp nói: “Lấy con làm vật tham chiếu, nó và con vai kề vai.”
Anh nhớ ra, lúc chụp ảnh anh cố ý bước lên một bậc thang.
Khương Phù Anh cười nói: “Trông có vẻ là Tức Tức chơi xấu nha.”
Triệu Dã Tức: “...”
Khương Phù Anh nói: “Đến ngày sinh nhật con gọi nó đến nhà mình ăn bữa cơm nhé.”
Ngày cuối cùng ở tuổi 24 của Triệu Dã Tức, thời tiết không được tốt tí nào, từ buổi sáng trời liền bắt đầu mưa. Lục Hoang Chi đến nhà Triệu Dã Tức trước mười phút.
Sau khi Khương Phù Anh mở cửa, bà nhìn thấy một cậu con trai cao lớn đang đứng trước nhà mình. Cậu mặc áo sơ mi đen, trông không quá nghiêm túc nhưng cũng không đến nỗi tùy tiện. Trong tay cậu cầm một cây dù đen, bên chân đặt một đống quà tặng tinh xảo, người thật còn đẹp trai hơn cả hình.
Lục Hoang Chi giương môi cười: “Chào dì ạ.”
Khương Phù Anh cười: “Tiểu Lục tới rồi à, mau vào đi.”
Ngay lúc Khương Phù Anh xoay người, Lục Hoang Chi sờ lên ngực mình.
Cậu vẫn đang căng thẳng.
Triệu Dã Tức bưng đồ ăn Triệu Quang Diệu nấu xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lục Hoang Chi thì nói: “Tới rồi à.”
Trái tim Lục Hoang Chi nhẹ nhàng đập chậm lại.
Cha mẹ đàn anh nhỏ là nhân tài đứng đầu quốc gia, nhưng khi đối mặt với chung thân đại sự của con trai, bọn họ cũng là người bình thường.
Triệu Quang Diệu sẽ đích thân xuống bếp vì bạn trai con trai lần đầu đến nhà thăm hỏi, Khương Phù Anh sẽ bắt đầu điều tra hộ khẩu của cậu trên bàn cơm.
Chỉ có cha mẹ như bọn họ, mới có thể nuôi ra một người quyến rũ mà không tự biết, xuất sắc nhưng lại coi mình là người thường như đàn anh nhỏ vậy.
Ăn xong bữa tối, cơn mưa lại trở lớn hơn. Khương Phù Anh bảo Lục Hoang Chi ở lại qua đêm, cũng nói bà đã để thêm một cái gối trong phòng Triệu Dã Tức.
Trong mắt Lục Hoang Chi lộ vẻ kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tách ra ngủ riêng với đàn anh nhỏ rồi, không ngờ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này.
Sau khi hai cậu con trai vào phòng, Triệu Quang Diệu khó hiểu: “Sao em lại để con trai và Tiểu Lục ngủ chung một phòng vậy?”
Khương Phù Anh nói: “Tâm thái của anh không đúng.”
“Tâm thái gì của anh?”
“Em không phải là mẹ vợ tương lai của Tiểu Lục, em là mẹ chồng của nó.”
Triệu Quang Diệu nói: “Nhưng em chính là mẹ vợ mà.”
“Ai nói?”
“Con trai mình là Omega, người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.”
“Anh lo người khác nghĩ như nào làm gì.” Khương Phù Anh bưng một tách trà nhỏ, dáng vẻ hờ hững như một đóa hoa cúc, “Chỉ cần chúng ta xem Tiểu Lục là con dâu, thì nó chính là con dâu.”
Triệu Quang Diệu đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Vợ nói chí lí. Chỉ cần con trai anh không phải vợ, thì vợ chính là người khác.”
Triệu Dã Tức nằm trên giường cùng người vợ mà ba mẹ anh mới nhận định. Anh tựa vào Lục Hoang Chi, vừa lướt điện thoại vừa nói: “Tiết lộ cho em một tin tức nội bộ.”
“Hửm?”
“Hôm qua một phòng thí nghiệm ở Viện nghiên cứu đã loại bỏ thành công đánh dấu vĩnh viễn trên người chuột bạch. Từ đó suy ra, đánh dấu vĩnh viễn trong cơ thể Omega nhân loại cũng có thể xóa bỏ, chẳng qua có thể để lại di chứng không nhỏ.”
Lục Hoang Chi thờ ơ nghe xong, đột nhiên nói: “Đây là chiếc giường mà anh ngủ từ nhỏ đến lớn.”
“Đúng vậy.”
“Hỏi anh một chuyện.”
“Nói.”
“Phòng anh cách âm thế nào?”
Lục Hoang Chi hỏi rất thản nhiên, Triệu Dã Tức giật mình. Bị bạn trên mạng nói trúng rồi, anh với Lục Hoang Chi trở thành once a week thật luôn nè. Lâu lắm rồi không làm, không phải anh không nghĩ đến.
“Anh không biết.”
Lục Hoang Chi mỉm cười, “Vậy thử xem.”
Giường nhẹ nhàng đong đưa, phát ra âm thanh kẽo cà kẹo kẹt.
Triệu Dã Tức: “Không được, giường này...”
Lục Hoang Chi xốc chăn, bế Triệu Dã Tức lên đặt trên bàn sách.
“Thời cấp ba lúc đàn anh nhỏ làm bài tập trên chiếc bàn này, chắc anh đâu có ngờ về sau sẽ có một ngày làm loại chuyện này trên đây.”
Gương mặt Triệu Dã Tức căng lên đỏ bừng: “Em, em đừng nói nữa.”
Lục Hoang Chi cười khẽ một tiếng: “Lần nào vừa nói những lời này anh liền phản ứng rất mạnh, rõ ràng là anh rất thích.”
Triệu Dã Tức từ chối trả lời vấn đề này, chủ động vòng lấy cổ Lục Hoang Chi, lấp kín môi cậu.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, Triệu Dã Tức ghé vào trên người Lục Hoang Chi, nửa híp mắt, hưởng thụ cảm giác sung sướng pheromone bưởi nho mang đến cho mình.
Vừa đến 0 giờ, Lục Hoang Chi nói: “Sinh nhật vui vẻ, Triệu Chi Đào.”
Triệu Dã Tức lười biếng “Ừm” một tiếng, điện thoại đặt bên cạnh liên tục rung lên, có lẽ đều là bạn bè, người thân chúc mừng sinh nhật anh.
Lục Hoang Chi lấy trong túi quần ra một chiếc hộp vuông bằng nhung màu đỏ sậm: “Đây là quà sinh nhật.”
Triệu Dã Tức mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một cặp nhẫn dành cho đàn ông, ngẩn ngơ: “Em đang cầu hôn đó à?”
Lục Hoang Chi nhướng mày: “Trông em giống người sẽ cầu hôn trên giường lắm à?”
Triệu Dã Tức thật thà đáp: “Anh thấy em cực kỳ giống.”
“Tạm thời mang ở đây trước.” Lục Hoang Chi cầm tay Triệu Dã Tức lên, lấy một chiếc nhẫn trong đó lồng vào ngón giữa của anh, “Năm sau sẽ đổi sang mang ngón khác.”
___
Cuối cùng cũng chờ đến ngày này =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.