Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 87: Ngoại truyện 2
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
Ngoại truyện 2: Chi chi đào đào thêm bưởi nho (2)
Từ nhà bà ngoại về, Triệu Dã Tức dắt Lục Hoang Chi đến nhà cha mẹ ở vài ngày.
Đồng nghiệp, cấp dưới Triệu Quang Diệu và học trò, trợ lí Khương Phù Anh nườm nượp đến chúc Tết, mỗi ngày trong nhà đều rất náo nhiệt. Dì giúp việc về nhà ăn Tết, Khương Phù Anh đặt bàn ở nhà hàng trước, có khách tới thì sẽ mời họ đến nhà hàng dùng bữa. Vào thời gian khác bốn người đều ngồi tiêu diệt đống sủi cảo mang từ nhà bà ngoại về. Triệu Dã Tức đếm đếm, cứ cảm thấy nhiều tận mười nghìn cái ấy.
Tối đến, Lục Hoang Chi tắm trước, sau đấy ngồi trên giường gõ bàn phím laptop. Triệu Dã Tức mặc áo choàng tắm đi ra, trên người còn đọng hơi nước, anh cất tiếng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Viết luận văn tốt nghiệp.” Lục Hoang Chi nói, “Có một chỗ em không chắc lắm, anh lại đây xem giúp em với?”
Triệu Dã Tức hùng hổ xông qua: “Cưới chồng nhỏ tuổi hơn đúng là khổ quá mà. Muốn kiếm tiền mua bao phải tự thân chơi mạt chược thì thôi đi, Tết nhất còn phải giúp em ấy kiểm tra bài tập nữa.”
“Giấy kết hôn, đánh dấu trọn đời, khoang sinh sản của anh đều là đồ của em.” Lục Hoang Chi dùng đầu ngón tay móc lấy đai áo choàng tắm trên eo Triệu Dã Tức, “Bây giờ hối hận đã muộn rồi.”
Triệu Dã Tức tỏ vẻ miễn cưỡng: “Thôi được rồi. Tôi còn làm gì được chứ, chỉ đành gắng gượng chịu đựng thôi.”
Triệu Dã Tức phát hiện luận văn của bé chồng nhà mình có một vấn đề nhỏ không đáng kể, tiện tay giúp cậu sửa lại.
Lục Hoang Chi nói: “Chồng cưa cưa thật là giỏi, em lấy thân báo đáp được không nè?”
Triệu Dã Tức đẩy Lục Hoang Chi ra: “Đợi anh mặc quần rồi em hãy khen.”
“Anh mặc quần rồi thì em khen làm gì.” Lục Hoang Chi khựng lại một lát, “Khoan đã, bây giờ anh không mặc gì cả?”
“Em không thấy anh mặc áo choàng tắm à?”
Quần áo Triệu Dã Tức để trong ngăn đầu tiên của tủ quần áo bên cạnh. Anh khom người xuống lấy, vạt áo choàng tắm vén lên theo động tác của anh, lộ ra bắp đùi gầy gò trắng nõn.
Lúc khom lưng, eo và mông sẽ chịu lực, ấy vậy mà anh còn hơi giang chân sang hai bên, lấp ló đồ vật ở giữa.
Anh chỉ mặc áo choàng tắm, như vậy trên đùi trước chính là...
Lục Hoang Chi nhìn một hồi, ném laptop sang một bên, vươn bàn tay hư hỏng về phía Omega không hề phòng bị.
Triệu Dã Tức có dự cảm chẳng lành: “Em định làm gì?”
Lục Hoang Chi tóm lấy eo Triệu Dã Tức, ôm đến trên giường: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
“Vậy cũng không được ở trên giường... Em quên giường anh phát ra tiếng lớn lắm hả.”
Lục Hoang Chi đắp chăn lên người, tiếp đó bao lấy Triệu Dã Tức: “Kiểm tra xem kỹ năng thực nghiệm của chúng ta đến đâu rồi.”
Trong chăn và ngoài chăn là hai thế giới. Trong chăn nồng đượm mùi pheromone của hai người, tiếng va chạm nặng nề cùng tiếng nước như khuếch đại bên tai Triệu Dã Tức, nghe mà thẹn đến nỗi co ro ngón chân. Anh tự lừa mình dối người, an ủi bản thân rằng: hiệu quả cách âm của chăn tốt lắm, chắc chắn bên ngoài không nghe thấy tiếng động nào.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng chăn cũng được vén ra. Triệu Dã Tức há to miệng hít thở không khí thoáng đãng, khóe mắt ướt át lên án: “Có ai như em không. Cũng chả phải kì mẫn cảm, mẹ nó em nói động dục là động dục ngay, không cho người ta thời gian chuẩn bị gì hết. Anh không thể dung túng em nữa, anh muốn phản kháng.”
Lục Hoang Chi lười nhác hỏi: “Anh muốn phản kháng thế nào?”
Triệu Dã Tức có phần suy tính: “Gà mà chống cự con người thì thịt gà không còn ngon nữa. Anh muốn tự mình ra trận xem có sướng đến vậy không.”
Lục Hoang Chi nén cười, nghiêm túc nói với vợ yêu: “Việc này e là rất khó —— không, là không thể xảy ra.”
Trong mắt Triệu Dã Tức bùng lên ngọn lửa chiến đấu: “Trên đời chả có việc gì khó.”
Lục Hoang Chi bật cười, ôm lấy Omega mềm mại, hôn anh hết cái này đến cái khác, hôn đủ rồi thì bắt đầu dọn dẹp tàn cục.
Triệu Dã Tức mệt đến mức chẳng thèm nhúc nhích, còn không quên dặn dò: “Em nhớ giấu công cụ gây án cho kĩ nhé.”
“Hửm?”
“Là mấy cái túi đựng gì gì đó đó, lấy giấy bao lại rồi hẵng vứt. Tiêu diệt chứng cứ phạm tội.”
Lục Hoang Chi cạn lời: “Chúng ta lên giường là vi phạm quy định, hay là phạm pháp? Triệu Chi Đào, anh và em đã kết hôn rồi, sao anh vẫn cứ chơi cái trò yêu đương lén lút thế?”
“Biết vậy nhưng cũng đừng để ba mẹ thấy mấy cái xxx đã sử dụng chớ.” Triệu Dã Tức nói, “Anh không muốn xấu hổ trước mặt ba mẹ.”
Lục Hoang Chi xoa tay: “Em không cho là ba mẹ nghĩ tụi mình chỉ đơn thuần ngủ trên giường thôi đâu.”
“Nói thừa, nếu ba mẹ anh đơn thuần như vậy thì anh chui từ đâu ra. Chẳng qua anh không muốn để họ bắt gặp rồi lúng túng thôi.”
Lục Hoang Chi làm theo yêu cầu của Triệu Dã Tức, tiêu diệt hết “chứng cứ phạm tội”: “Triệu Chi Đào, anh biết vì sao anh không đấu khẩu lại em không?”
Triệu Dã Tức hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”
“Vì da mặt anh quá mỏng.”
“Được rồi được rồi, biết em mặt dày rồi.” Triệu Dã Tức nói, “Viện nghiên cứu hẳn nên dùng da mặt em để nghiên cứu áo giáp chống đạn mới phải.”
Ngày hôm sau, Đào Kiều Sanh mang theo một đống quà tặng đến nhà thăm hỏi. Triệu Dã Tức và Đào Kiều Sanh là bạn nối khố, cha mẹ cũng là bạn bè thân thiết. Mỗi năm Đào Kiều Sanh đều sẽ đến nhà Triệu Dã Tức chúc Tết. Ấy nhưng điều không giống mọi năm là năm nay hắn dẫn theo một Omega đến.
Triệu Dã Tức vỗ vai Đào Kiều Sanh, vui mừng bảo: “Dám đem đại minh tinh đi khắp nơi chúc Tết luôn à. Ngầu quá nha Kiều.”
“Không phải 'khắp nơi' đâu, tớ chỉ dẫn em ấy đến nhà cậu thôi.” Đào Kiều Sanh nhìn Đường Phỉ đang nói chuyện với Lục Hoang Chi, “Phỉ Phỉ nói Lục Hoang Chi giúp em ấy không ít chuyện, em ấy muốn đến gặp cậu ấy để chúc Tết.”
Triệu Dã Tức thuận miệng hỏi: “Giúp gì thế?”
Nhắc đến chuyện này Đào Kiều Sanh lại bực: “Người đại diện trước đó của Phỉ Phỉ ngu ngốc nham hiểm hết chỗ nói. Chính ả ép Phỉ Phỉ nói dối giới tính thứ hai. Lúc trước Weibo của Phỉ Phỉ cũng do ả xử lí. Phỉ Phỉ bị ả khống chế, tụi tớ vẫn luôn nghĩ cách hủy hợp đồng. Cậu biết đấy, nhà Lục Hoang Chi là cổ đông lớn...”
Giữa trưa, Khương Phù Anh giữ Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ lại nhà ăn cơm. Bà gọi điện bảo nhà hàng mang đồ ăn đến, trước đó còn cố ý hỏi Đường Phỉ có kiêng ăn món nào không.
Triệu Quang Diệu không theo dõi ngôi sao, nhưng cũng cảm thấy Đường Phỉ quen mắt, ông hỏi: “Tiểu Đường này, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau nhỉ?”
Đường Phỉ đang muốn mở miệng, Triệu Dã Tức đã trả lời: “Tiểu Đường cũng giống tụi con, đều là tình nguyện viên làm thực nghiệm pheromone đó ba.”
Triệu Quang Diệu cười vui vẻ: “Vậy tôi cũng phải uống với cậu một ly.”
Đường Phỉ cười nói: “Là con nên kính chú Triệu một ly mới đúng ạ.”
Khương Phù Anh gắp cho Đường Phỉ và Đào Kiều Sanh một miếng thịt ngỗng quay thương hiệu của nhà hàng: “Nếm thử cái này, nhà hàng vừa quay đấy. Chấm chút tương mơ chua rồi hãy ăn, hẳn là tụi con sẽ thích.”
Sau khi ăn xong, Khương Phù Anh kêu Triệu Dã Tức đi chuẩn bị trái cây cho khách. Lục Hoang Chi lên tiếng: “Mẹ, để con đi ạ.”
“Đừng, để Tức Tức đi đi.” Khương Phù Anh nói, “Đừng cứ nuông chiều nó. Người cũng đã kết hôn rồi, thỉnh thoảng cũng nên làm chút việc nhà.”
Triệu Dã Tức nói: “Ai nói con không làm 'chút' việc nhà chứ.”
Những lúc Lục Hoang Chi ngủ nướng, đều là anh thức dậy mua bữa sáng đó nhá.
Lục Hoang Chi đẩy Triệu Dã Tức đi vào nhà bếp: “Tụi con cùng nhau chuẩn bị ạ.”
Triệu Dã Tức lấy quýt đường, cherry và khế trong tủ lạnh ra. Anh phụ trách rửa, Lục Hoang Chi phụ trách gọt.
Lục Hoang Chi bỗng lên tiếng: “Sao ba mẹ còn nhiệt tình với Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ hơn em nữa vậy?”
Triệu Dã Tức tức thì không phản ứng kịp: “Ba mẹ ai?”
“Ba mẹ anh.”
Vẻ mặt Triệu Dã Tức có phần khó diễn tả. Anh nâng mặt Lục Hoang Chi lên, hỏi cậu: “Kì mẫn cảm lần trước của em đến vào ngày nào?”
“Bọn họ vừa đến, mẹ liền lạnh nhạt với em.” Lục Hoang Chi ngước mắt, cọ mặt vào lòng bàn tay Triệu Dã Tức, “Rõ ràng em mới là con trai thứ hai của họ.”
Triệu Dã Tức mặt kiểu “em không bình thường“. Trong nhà không có máy đo lường pheromone, anh chỉ có thể dùng máy đo 'hình người'.
Triệu Dã Tức ghé mũi vào hầu kết Lục Hoang Chi, vừa ngửi vừa hỏi: “Mẹ lạnh nhạt với em thế nào?”
Pheromone Lục Hoang Chi hơi nồng hơn mùi hương dịu nhẹ thường ngày, hẳn là sắp đến kì mẫn cảm. Thảo nào tí chuyện vặt vãnh này đã có thể làm một Alpha cao to buồn rầu tủi thân.
“Hồi trước mẹ luôn gắp đồ ăn cho em, hôm nay bà lại gắp cho Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ, chẳng hề gắp cho em.”
Triệu Dã Tức dỗ dành Alpha của mình: “Lúc em lần đầu đến nhà anh, ba mẹ anh còn tự mình xuống bếp đấy. Tiểu Kiều cùng Đường Phỉ có đãi ngộ như này không? Đối với nhà chúng ta, tiệc gia đình chính là đãi ngộ cao nhất với khách. Huống chi bây giờ em đâu phải là khách, người một nhà thì đâu cần khách sáo nhiều vậy chứ.”
Lục Hoang Chi ngẫm nghĩ, thoải mái mỉm cười: “Anh nói đúng, em là người một nhà.”
Triệu Dã Tức dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, em là người một nhà.”
Vậy mà Lục Hoang Chi còn bảo anh dễ dỗ, anh thấy cái độ dễ dỗ của Lục Hoang Chi cũng chẳng kém anh là bao.
Qua năm mới, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi bắt tay chuẩn bị nhà cưới. Cuối cùng họ lại bất đồng trong việc nên ở nhà cưới nào.
Theo ý Triệu Dã Tức, chọn một căn nhà nằm giữa Viện nghiên cứu và công ty Lục Hoang Chi là công bằng nhất. Nhưng Lục Hoang Chi khăng khăng muốn ở tiểu khu cách Viện nghiên cứu chỉ mười phút lái xe.
Hai người “ồn ào” cả buổi, ai cũng không chịu nhượng bộ. Cuối cùng phải chơi solo game 1v1, ai thắng thì nghe người đó.
Triệu Dã Tức nhìn chiến tích 1-10 của bản thân, mặt lạnh te: “Đánh hay vậy cơ à, sao em không đi chơi chuyên nghiệp luôn đi.”
Lục Hoang Chi nói: “Biệt thự cần sửa chữa đôi chỗ, anh có ý kiến gì không?”
“Ý của anh là sau này chồng mình phải chịu cảnh dậy sớm mỗi ngày.”
“Vì anh em dậy sớm một tiếng cũng có là gì.”
“Nhưng anh đau lòng.”
Lục Hoang Chi bóp miệng Triệu Dã Tức thành mỏ vịt, cúi đầu hôn anh: “Không phải đau lòng, chồng anh là ông chủ, đến muộn cũng không sao hết.”
Lục Hoang Chi tìm một kiến trúc sư đã từng hợp tác thiết kế nhà cưới giúp họ. Kiến trúc sư đưa ra mấy phương án cho hai người lựa chọn tùy thích.
Triệu Dã Tức chỉ vào một căn phòng trên bản vẽ, hỏi: “Đây là phòng nào?”
Kiến trúc sư đáp: “Là phòng trẻ em.”
“Hả...”
“Chúng tôi không cần phòng trẻ em,“ Lục Hoang Chi nói, “Đổi thành phòng khác đi.”
Kiến trúc sư hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không hỏi nhiều về ý kiến của khách hàng. “Các anh muốn đổi thành phòng gì?”
Triệu Dã Tức nói: “Phòng giúp việc?”
“Người giúp việc đã có phòng rồi.” Kiến trúc sư nói, “Ở ngay tầng 1. Vì sự riêng tư của đôi bên, người giúp việc sẽ không ở chung tầng với chủ nhà.”
Triệu Dã Tức nhìn bản thiết kế: “Tôi thấy phòng giúp việc quá nhỏ, không có ban công, có thể làm người giúp việc thấy bí bách. Thay vào đó, anh hãy chọn một phòng lớn có ban công và phòng khách nhỏ. Còn phòng trẻ em này trước hãy sửa sang thành phòng cho khách. Lỡ như sau này Tiểu Kiều chọc Omega của cậu ấy không vui, bị đuổi ra khỏi nhà cũng có thể cho cậu ấy ở lại.”
Kiến trúc sư sửng sốt trong chốc lát: “Xin hỏi mấy anh còn cần người giúp việc không?”
Lục Hoang Chi nói: “Chúng tôi không thuê giúp việc toàn thời gian.” Tạm thời cậu không định mời giúp việc ở chung với họ. Một tuần giúp việc đến hai lần là được, những việc nhỏ ngày thường cậu cũng có thể tự làm.
Kiến trúc sư vô cùng nhiệt tình: “Ok, tôi tự chọn cho mình một căn phòng ngay đây.”
Từ nhà bà ngoại về, Triệu Dã Tức dắt Lục Hoang Chi đến nhà cha mẹ ở vài ngày.
Đồng nghiệp, cấp dưới Triệu Quang Diệu và học trò, trợ lí Khương Phù Anh nườm nượp đến chúc Tết, mỗi ngày trong nhà đều rất náo nhiệt. Dì giúp việc về nhà ăn Tết, Khương Phù Anh đặt bàn ở nhà hàng trước, có khách tới thì sẽ mời họ đến nhà hàng dùng bữa. Vào thời gian khác bốn người đều ngồi tiêu diệt đống sủi cảo mang từ nhà bà ngoại về. Triệu Dã Tức đếm đếm, cứ cảm thấy nhiều tận mười nghìn cái ấy.
Tối đến, Lục Hoang Chi tắm trước, sau đấy ngồi trên giường gõ bàn phím laptop. Triệu Dã Tức mặc áo choàng tắm đi ra, trên người còn đọng hơi nước, anh cất tiếng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Viết luận văn tốt nghiệp.” Lục Hoang Chi nói, “Có một chỗ em không chắc lắm, anh lại đây xem giúp em với?”
Triệu Dã Tức hùng hổ xông qua: “Cưới chồng nhỏ tuổi hơn đúng là khổ quá mà. Muốn kiếm tiền mua bao phải tự thân chơi mạt chược thì thôi đi, Tết nhất còn phải giúp em ấy kiểm tra bài tập nữa.”
“Giấy kết hôn, đánh dấu trọn đời, khoang sinh sản của anh đều là đồ của em.” Lục Hoang Chi dùng đầu ngón tay móc lấy đai áo choàng tắm trên eo Triệu Dã Tức, “Bây giờ hối hận đã muộn rồi.”
Triệu Dã Tức tỏ vẻ miễn cưỡng: “Thôi được rồi. Tôi còn làm gì được chứ, chỉ đành gắng gượng chịu đựng thôi.”
Triệu Dã Tức phát hiện luận văn của bé chồng nhà mình có một vấn đề nhỏ không đáng kể, tiện tay giúp cậu sửa lại.
Lục Hoang Chi nói: “Chồng cưa cưa thật là giỏi, em lấy thân báo đáp được không nè?”
Triệu Dã Tức đẩy Lục Hoang Chi ra: “Đợi anh mặc quần rồi em hãy khen.”
“Anh mặc quần rồi thì em khen làm gì.” Lục Hoang Chi khựng lại một lát, “Khoan đã, bây giờ anh không mặc gì cả?”
“Em không thấy anh mặc áo choàng tắm à?”
Quần áo Triệu Dã Tức để trong ngăn đầu tiên của tủ quần áo bên cạnh. Anh khom người xuống lấy, vạt áo choàng tắm vén lên theo động tác của anh, lộ ra bắp đùi gầy gò trắng nõn.
Lúc khom lưng, eo và mông sẽ chịu lực, ấy vậy mà anh còn hơi giang chân sang hai bên, lấp ló đồ vật ở giữa.
Anh chỉ mặc áo choàng tắm, như vậy trên đùi trước chính là...
Lục Hoang Chi nhìn một hồi, ném laptop sang một bên, vươn bàn tay hư hỏng về phía Omega không hề phòng bị.
Triệu Dã Tức có dự cảm chẳng lành: “Em định làm gì?”
Lục Hoang Chi tóm lấy eo Triệu Dã Tức, ôm đến trên giường: “Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
“Vậy cũng không được ở trên giường... Em quên giường anh phát ra tiếng lớn lắm hả.”
Lục Hoang Chi đắp chăn lên người, tiếp đó bao lấy Triệu Dã Tức: “Kiểm tra xem kỹ năng thực nghiệm của chúng ta đến đâu rồi.”
Trong chăn và ngoài chăn là hai thế giới. Trong chăn nồng đượm mùi pheromone của hai người, tiếng va chạm nặng nề cùng tiếng nước như khuếch đại bên tai Triệu Dã Tức, nghe mà thẹn đến nỗi co ro ngón chân. Anh tự lừa mình dối người, an ủi bản thân rằng: hiệu quả cách âm của chăn tốt lắm, chắc chắn bên ngoài không nghe thấy tiếng động nào.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng chăn cũng được vén ra. Triệu Dã Tức há to miệng hít thở không khí thoáng đãng, khóe mắt ướt át lên án: “Có ai như em không. Cũng chả phải kì mẫn cảm, mẹ nó em nói động dục là động dục ngay, không cho người ta thời gian chuẩn bị gì hết. Anh không thể dung túng em nữa, anh muốn phản kháng.”
Lục Hoang Chi lười nhác hỏi: “Anh muốn phản kháng thế nào?”
Triệu Dã Tức có phần suy tính: “Gà mà chống cự con người thì thịt gà không còn ngon nữa. Anh muốn tự mình ra trận xem có sướng đến vậy không.”
Lục Hoang Chi nén cười, nghiêm túc nói với vợ yêu: “Việc này e là rất khó —— không, là không thể xảy ra.”
Trong mắt Triệu Dã Tức bùng lên ngọn lửa chiến đấu: “Trên đời chả có việc gì khó.”
Lục Hoang Chi bật cười, ôm lấy Omega mềm mại, hôn anh hết cái này đến cái khác, hôn đủ rồi thì bắt đầu dọn dẹp tàn cục.
Triệu Dã Tức mệt đến mức chẳng thèm nhúc nhích, còn không quên dặn dò: “Em nhớ giấu công cụ gây án cho kĩ nhé.”
“Hửm?”
“Là mấy cái túi đựng gì gì đó đó, lấy giấy bao lại rồi hẵng vứt. Tiêu diệt chứng cứ phạm tội.”
Lục Hoang Chi cạn lời: “Chúng ta lên giường là vi phạm quy định, hay là phạm pháp? Triệu Chi Đào, anh và em đã kết hôn rồi, sao anh vẫn cứ chơi cái trò yêu đương lén lút thế?”
“Biết vậy nhưng cũng đừng để ba mẹ thấy mấy cái xxx đã sử dụng chớ.” Triệu Dã Tức nói, “Anh không muốn xấu hổ trước mặt ba mẹ.”
Lục Hoang Chi xoa tay: “Em không cho là ba mẹ nghĩ tụi mình chỉ đơn thuần ngủ trên giường thôi đâu.”
“Nói thừa, nếu ba mẹ anh đơn thuần như vậy thì anh chui từ đâu ra. Chẳng qua anh không muốn để họ bắt gặp rồi lúng túng thôi.”
Lục Hoang Chi làm theo yêu cầu của Triệu Dã Tức, tiêu diệt hết “chứng cứ phạm tội”: “Triệu Chi Đào, anh biết vì sao anh không đấu khẩu lại em không?”
Triệu Dã Tức hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”
“Vì da mặt anh quá mỏng.”
“Được rồi được rồi, biết em mặt dày rồi.” Triệu Dã Tức nói, “Viện nghiên cứu hẳn nên dùng da mặt em để nghiên cứu áo giáp chống đạn mới phải.”
Ngày hôm sau, Đào Kiều Sanh mang theo một đống quà tặng đến nhà thăm hỏi. Triệu Dã Tức và Đào Kiều Sanh là bạn nối khố, cha mẹ cũng là bạn bè thân thiết. Mỗi năm Đào Kiều Sanh đều sẽ đến nhà Triệu Dã Tức chúc Tết. Ấy nhưng điều không giống mọi năm là năm nay hắn dẫn theo một Omega đến.
Triệu Dã Tức vỗ vai Đào Kiều Sanh, vui mừng bảo: “Dám đem đại minh tinh đi khắp nơi chúc Tết luôn à. Ngầu quá nha Kiều.”
“Không phải 'khắp nơi' đâu, tớ chỉ dẫn em ấy đến nhà cậu thôi.” Đào Kiều Sanh nhìn Đường Phỉ đang nói chuyện với Lục Hoang Chi, “Phỉ Phỉ nói Lục Hoang Chi giúp em ấy không ít chuyện, em ấy muốn đến gặp cậu ấy để chúc Tết.”
Triệu Dã Tức thuận miệng hỏi: “Giúp gì thế?”
Nhắc đến chuyện này Đào Kiều Sanh lại bực: “Người đại diện trước đó của Phỉ Phỉ ngu ngốc nham hiểm hết chỗ nói. Chính ả ép Phỉ Phỉ nói dối giới tính thứ hai. Lúc trước Weibo của Phỉ Phỉ cũng do ả xử lí. Phỉ Phỉ bị ả khống chế, tụi tớ vẫn luôn nghĩ cách hủy hợp đồng. Cậu biết đấy, nhà Lục Hoang Chi là cổ đông lớn...”
Giữa trưa, Khương Phù Anh giữ Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ lại nhà ăn cơm. Bà gọi điện bảo nhà hàng mang đồ ăn đến, trước đó còn cố ý hỏi Đường Phỉ có kiêng ăn món nào không.
Triệu Quang Diệu không theo dõi ngôi sao, nhưng cũng cảm thấy Đường Phỉ quen mắt, ông hỏi: “Tiểu Đường này, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau nhỉ?”
Đường Phỉ đang muốn mở miệng, Triệu Dã Tức đã trả lời: “Tiểu Đường cũng giống tụi con, đều là tình nguyện viên làm thực nghiệm pheromone đó ba.”
Triệu Quang Diệu cười vui vẻ: “Vậy tôi cũng phải uống với cậu một ly.”
Đường Phỉ cười nói: “Là con nên kính chú Triệu một ly mới đúng ạ.”
Khương Phù Anh gắp cho Đường Phỉ và Đào Kiều Sanh một miếng thịt ngỗng quay thương hiệu của nhà hàng: “Nếm thử cái này, nhà hàng vừa quay đấy. Chấm chút tương mơ chua rồi hãy ăn, hẳn là tụi con sẽ thích.”
Sau khi ăn xong, Khương Phù Anh kêu Triệu Dã Tức đi chuẩn bị trái cây cho khách. Lục Hoang Chi lên tiếng: “Mẹ, để con đi ạ.”
“Đừng, để Tức Tức đi đi.” Khương Phù Anh nói, “Đừng cứ nuông chiều nó. Người cũng đã kết hôn rồi, thỉnh thoảng cũng nên làm chút việc nhà.”
Triệu Dã Tức nói: “Ai nói con không làm 'chút' việc nhà chứ.”
Những lúc Lục Hoang Chi ngủ nướng, đều là anh thức dậy mua bữa sáng đó nhá.
Lục Hoang Chi đẩy Triệu Dã Tức đi vào nhà bếp: “Tụi con cùng nhau chuẩn bị ạ.”
Triệu Dã Tức lấy quýt đường, cherry và khế trong tủ lạnh ra. Anh phụ trách rửa, Lục Hoang Chi phụ trách gọt.
Lục Hoang Chi bỗng lên tiếng: “Sao ba mẹ còn nhiệt tình với Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ hơn em nữa vậy?”
Triệu Dã Tức tức thì không phản ứng kịp: “Ba mẹ ai?”
“Ba mẹ anh.”
Vẻ mặt Triệu Dã Tức có phần khó diễn tả. Anh nâng mặt Lục Hoang Chi lên, hỏi cậu: “Kì mẫn cảm lần trước của em đến vào ngày nào?”
“Bọn họ vừa đến, mẹ liền lạnh nhạt với em.” Lục Hoang Chi ngước mắt, cọ mặt vào lòng bàn tay Triệu Dã Tức, “Rõ ràng em mới là con trai thứ hai của họ.”
Triệu Dã Tức mặt kiểu “em không bình thường“. Trong nhà không có máy đo lường pheromone, anh chỉ có thể dùng máy đo 'hình người'.
Triệu Dã Tức ghé mũi vào hầu kết Lục Hoang Chi, vừa ngửi vừa hỏi: “Mẹ lạnh nhạt với em thế nào?”
Pheromone Lục Hoang Chi hơi nồng hơn mùi hương dịu nhẹ thường ngày, hẳn là sắp đến kì mẫn cảm. Thảo nào tí chuyện vặt vãnh này đã có thể làm một Alpha cao to buồn rầu tủi thân.
“Hồi trước mẹ luôn gắp đồ ăn cho em, hôm nay bà lại gắp cho Đào Kiều Sanh và Đường Phỉ, chẳng hề gắp cho em.”
Triệu Dã Tức dỗ dành Alpha của mình: “Lúc em lần đầu đến nhà anh, ba mẹ anh còn tự mình xuống bếp đấy. Tiểu Kiều cùng Đường Phỉ có đãi ngộ như này không? Đối với nhà chúng ta, tiệc gia đình chính là đãi ngộ cao nhất với khách. Huống chi bây giờ em đâu phải là khách, người một nhà thì đâu cần khách sáo nhiều vậy chứ.”
Lục Hoang Chi ngẫm nghĩ, thoải mái mỉm cười: “Anh nói đúng, em là người một nhà.”
Triệu Dã Tức dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, em là người một nhà.”
Vậy mà Lục Hoang Chi còn bảo anh dễ dỗ, anh thấy cái độ dễ dỗ của Lục Hoang Chi cũng chẳng kém anh là bao.
Qua năm mới, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi bắt tay chuẩn bị nhà cưới. Cuối cùng họ lại bất đồng trong việc nên ở nhà cưới nào.
Theo ý Triệu Dã Tức, chọn một căn nhà nằm giữa Viện nghiên cứu và công ty Lục Hoang Chi là công bằng nhất. Nhưng Lục Hoang Chi khăng khăng muốn ở tiểu khu cách Viện nghiên cứu chỉ mười phút lái xe.
Hai người “ồn ào” cả buổi, ai cũng không chịu nhượng bộ. Cuối cùng phải chơi solo game 1v1, ai thắng thì nghe người đó.
Triệu Dã Tức nhìn chiến tích 1-10 của bản thân, mặt lạnh te: “Đánh hay vậy cơ à, sao em không đi chơi chuyên nghiệp luôn đi.”
Lục Hoang Chi nói: “Biệt thự cần sửa chữa đôi chỗ, anh có ý kiến gì không?”
“Ý của anh là sau này chồng mình phải chịu cảnh dậy sớm mỗi ngày.”
“Vì anh em dậy sớm một tiếng cũng có là gì.”
“Nhưng anh đau lòng.”
Lục Hoang Chi bóp miệng Triệu Dã Tức thành mỏ vịt, cúi đầu hôn anh: “Không phải đau lòng, chồng anh là ông chủ, đến muộn cũng không sao hết.”
Lục Hoang Chi tìm một kiến trúc sư đã từng hợp tác thiết kế nhà cưới giúp họ. Kiến trúc sư đưa ra mấy phương án cho hai người lựa chọn tùy thích.
Triệu Dã Tức chỉ vào một căn phòng trên bản vẽ, hỏi: “Đây là phòng nào?”
Kiến trúc sư đáp: “Là phòng trẻ em.”
“Hả...”
“Chúng tôi không cần phòng trẻ em,“ Lục Hoang Chi nói, “Đổi thành phòng khác đi.”
Kiến trúc sư hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không hỏi nhiều về ý kiến của khách hàng. “Các anh muốn đổi thành phòng gì?”
Triệu Dã Tức nói: “Phòng giúp việc?”
“Người giúp việc đã có phòng rồi.” Kiến trúc sư nói, “Ở ngay tầng 1. Vì sự riêng tư của đôi bên, người giúp việc sẽ không ở chung tầng với chủ nhà.”
Triệu Dã Tức nhìn bản thiết kế: “Tôi thấy phòng giúp việc quá nhỏ, không có ban công, có thể làm người giúp việc thấy bí bách. Thay vào đó, anh hãy chọn một phòng lớn có ban công và phòng khách nhỏ. Còn phòng trẻ em này trước hãy sửa sang thành phòng cho khách. Lỡ như sau này Tiểu Kiều chọc Omega của cậu ấy không vui, bị đuổi ra khỏi nhà cũng có thể cho cậu ấy ở lại.”
Kiến trúc sư sửng sốt trong chốc lát: “Xin hỏi mấy anh còn cần người giúp việc không?”
Lục Hoang Chi nói: “Chúng tôi không thuê giúp việc toàn thời gian.” Tạm thời cậu không định mời giúp việc ở chung với họ. Một tuần giúp việc đến hai lần là được, những việc nhỏ ngày thường cậu cũng có thể tự làm.
Kiến trúc sư vô cùng nhiệt tình: “Ok, tôi tự chọn cho mình một căn phòng ngay đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.