Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa
Chương 92: Ngoại truyện 7
Chi Chi Miêu Miêu
12/07/2024
Ngoại truyện 7: Lục Bưởi Nho xây tổ ký (4)
Từ khi kết hôn, Lục Hoang Chi thường xuyên tái phát căn bệnh thích chọc ghẹo ngạo kiều khi trước, mà Triệu Dã Tức lại vẫn cứ có thói quen thích ghi thù, lúc nào cũng muốn trả thù. Chọc ngạo kiều tuy vui đấy, nhưng có vui bằng chọc Alpha đến kì mẫn cảm không nào?
“Chẳng giấu gì em, anh thấy đeo vòng chân vui thật á, anh muốn đeo nó ra ngoài luôn.”
Lục Hoang Chi im im, ánh mắt có phần âm u: “Vậy anh đừng đi đâu hết, em xích anh lại trên giường.”
Triệu Dã Tức cảm thấy Lục Hoang Chi không giống như đang nói đùa, lanh lẹ tay chân leo xuống giường: “Anh đi đây.”
Lục Hoang Chi nắm lấy vạt áo anh: “Về sớm chút nhé.”
Triệu Dã Tức cố ý nói: “Chuyện công việc ai mà biết trước được.”
Lục Hoang Chi nhìn anh: “Không thể cố gắng về sớm chút sao.”
“Được được được, thế anh đi được chưa?”
Lục Hoang Chi không buông tay: “Sao anh phải nói liên tục ba chữ “được” vậy, lẽ nào anh mất kiên nhẫn với em rồi ư.”
Triệu Dã Tức khá là buồn cười: “Anh không có, anh sẽ cố gắng về sớm.” Anh học theo dáng vẻ của Lục Hoang Chi, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: “Em ngoan ngoãn chờ anh về nha, bé yêu.”
Việc người nhà giả du khách đi theo công tác đã thành chuyện ngoài lề. Vào lúc chính thức làm việc, Triệu Dã Tức sẽ không để Lục Hoang Chi đi theo. Lục Hoang Chi bị Omega “vứt” trong căn nhà trệt nhỏ, cậu có mang máy tính bảng và laptop đến, nhưng tín hiệu của làng Đại Nhưỡng không tốt, triệu chứng kì mẫn cảm cũng làm cậu chẳng cách nào tĩnh tâm làm việc. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là đi ngủ, chờ Chi Chi Đào Đào trở về.
Việc phổ cập và tuyên truyền cơ bản nói khó thì không khó, nhưng lại rườm rà. Cũng may là người trong làng Đại Nhưỡng không nhiều, chỉ khoảng 100 cư dân thôi. Bánh bao kẹp thịt triệu tập bọn họ vào một chỗ, để Bộ Thuần Trai giảng giải phổ cập khoa học cho mọi người. Vì để tất cả cùng đến, ba người còn bỏ vốn mua mấy thùng trứng gà. Dân làng nghe giảng giải xong, mỗi người đều được lãnh mười cái trứng gà.
Triệu Dã Tức nhìn dân làng đứng xếp hàng nhận trứng, anh bảo: “Tôi cứ có ảo giác là chúng ta đang làm đa cấp ấy.”
Bộ Thuần Trai nói: “Đáng tiếc mọi người vẫn không đến đủ.”
Cụ bà tôn sùng Sơn Thần há lại cúi người trước mười cái trứng gà. Bà ấy không chỉ không tới, còn không cho cháu gái của mình tới.
Triệu Dã Tức nói: “Không phải bà ấy không tin, chỉ là không tin tưởng thôi.”
Bánh bao kẹp thịt hết sức đồng ý: “Số ít người thế hệ trước là như thế đấy, sợ nhà mình là kẻ khác loài trong mắt những người khác.”
“Nhưng mà Tiểu Phương đâu phải khác loài.” Triệu Dã Tức nói, “Chỉ cần để bà ấy tận mắt nhìn thấy những cô bé khác giống Tiểu Phương, phân hoá thành Alpha cũng có thể kết hôn sinh con, sinh hoạt bình thường, có lẽ bà ấy sẽ chấp nhận.”
Bộ Thuần Trai nói: “Thế thì phải đợi làng Đại Nhưỡng có cô gái thứ hai nhân hóa thành Alpha à? Chuyện như này xác suất rất nhỏ, đến lúc con trai con gái của cậu biết đi chưa chắc đã xảy ra nữa là.”
Triệu Dã Tức liên tưởng đến chuyện đêm qua Lục Hoang Chi nói trên người mình, mặt nóng ran, phản bác: “Anh mới có con trai đó.”
“Đúng là tôi có con trai mà. Chẳng phải cậu và Tiểu Lục còn đến ăn đầy tháng của nó hả.”
“Ý của tôi là, dẫn bà ấy ra ngoài một lần để thấy thêm nhiều Alpha nữ.”
Bánh bao kẹp thịt từ trong làng đi ra, bảo: “Anh Tức anh Bộ, lát nữa đến nhà tôi ăn cơm nhé, tôi đã bảo thư kí mổ gà rồi.”
Bộ Thuần Trai hỏi: “Thư kí của cậu có phải là một người đàn ông trung niên mập mạp không?”
“Không phải, là thím mập cách vách, một cô trung niên cường tráng ấy.” Bánh bao kẹp thịt nói, “Sao anh Bộ lại hỏi như vậy?”
Tay cầm điện thoại của Bộ Thuần Trai run nhè nhẹ: “Tôi, hình như, bắt được tên trộm gà rồi.”
Trên điện thoại của Bộ Thuần Trai có thể nhìn thấy hình ảnh từ camera trong sân. Internet không tốt, hình ảnh lắm lúc lại lag, nhưng đủ để thấy rõ một người đàn ông lẻn vào trong sân nhà họ ở tạm, đang rượt đuổi lũ gà.
“Tôi biết ông ta! Người này là lưu manh đường phố, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời lêu lổng.” Bánh bao kẹp thịt nói, “Nhất định ông ta biết mọi người đều đến nghe giảng giải, mới dám ban ngày ban mặt đi ăn trộm gà!”
Bộ Thuần Trai cảm thán: “Thói đời tốt thật, lưu manh đường phố cũng mập được như này.”
Sắc mặt Triệu Dã Tức biến đổi: “Lục Hoang Chi!”
“Phải ha!” Bộ Thuần Trai nhớ tới Lục Hoang Chi ở nhà, thở phào nhẹ nhõm, “May là có Tiểu Lục giữ nhà, bảo vệ cho gà của chúng ta.”
Triệu Dã Tức căng thẳng: “Chồng tôi chắc đánh thắng được tên trộm gà này chứ.”
“Tên trộm gà không cao bằng chồng cậu, nhưng chắc chắn nặng hơn chồng cậu nhiều.” Bộ Thuần Trai phân tích rõ ràng mạch lạc, “Có điều Lục Hoang Chi đẹp trai mà, đẹp trai thì là vô địch.”
Triệu Dã Tức sợ tiếng chuông điện thoại sẽ bứt dây động rừng, nên không gọi điện cho Lục Hoang Chi. Anh giật lấy điện thoại Bộ Thuần Trai, điều khiển camera xoay nửa vòng, hình ảnh di chuyển đến trong phòng.
Lục Hoang Chi đang ngủ trưa, hoặc là nói, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ. Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, tác dụng của quạt điện gần như bằng không. Nếu là Triệu Dã Tức ngủ trưa, nhất định anh sẽ không mặc áo. Trên người Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo thun chưa đủ, trong tay còn cầm thêm một bộ đồ. Vào đêm qua, là anh đã mặc bộ đồ này, trên cổ chân mang dây chuông, 'sản xuất' một cơn sóng Chi Chi Đào Đào nồng nặc.
Đột nhiên, Lục Hoang Chi hơi động đậy. Triệu Dã Tức tưởng là cậu nghe thấy động tĩnh trong sân, chuẩn bị battle chính diện với tên trộm gà. Nhưng chỉ thấy Lục Hoang Chi xuống giường đi đến bên cạnh chiếc vali, đổ toàn bộ đồ trong vali lên giường.
Trong vali phần lớn là quần áo của anh. Triệu Dã Tức nhìn Lục Hoang Chi nghiêm túc bày quần áo thành một vòng tròn, lại còn xếp từ đậm cho đến nhạt, y hệt như học sinh tiểu học đang chơi đồ hàng.
Một chiếc tổ Alpha cứ thế xây xong. Vật dụng xây tổ có hạn, tất cả đều là quần áo mùa hè, chiếc tổ của Lục Hoang Chi nhỏ hơn cái mà anh xây lúc trước nhiều. Sau khi Lục Hoang Chi bước vào nằm xuống, hai chiếc chân to dài làm sao cũng bị lòi ra ngoài.
Lục Hoang Chi vẫn ngồi trong tổ không nhúc nhích, tựa như đang tự hỏi nên ôm chân mình như thế nào.
“Á!”
Sao Lục Hoang Chi lại làm được cái dáng to to mà đáng yêu như vậy chớ?
Triệu Dã Tức thét một tiếng, Bộ Thuần Trai cứ ngỡ là tình hình có biến: “Sao rồi?!”
Triệu Dã Tức xoay người, ngăn cản tầm nhìn của Bộ Thuần Trai —— cảnh tượng xây tổ của Alpha nhà mình không thể để người khác nhìn thấy.
Tốc độ mạng quá chậm, là video mà lại giống như trình chiếu powerpoint ấy. Trên màn hình Lục Hoang Chi còn ở trong tổ, ngay sau đó tổ đã trống không. Triệu Dã Tức vội vàng điều khiển camera về trong sân, trên màn hình đồng thời xuất hiện hình ảnh Lục Hoang Chi và tên trộm gà, tiếp đó internet hoàn toàn bị ngắt kết nối.
Triệu Dã Tức “đệch” một tiếng, lại tăng tốc nhanh hơn. Alpha đến kì mẫn cảm, mà còn làm tổ nữa, đích thị là một cục cưng yếu ớt không thể tự lo liệu, họ cần sự bảo vệ của Omega. Lúc sắp đến sân nhỏ, bỗng nhiên anh đụng phải một chiếc “tường” di động ở đối diện, suýt nữa đã không phanh xe kịp.
Sau đó Bộ Thuần Trai và bánh bao kẹp thịt chạy tới, mỗi người một bên, kẹp chiếc “tường” di động lại. Phái chính đạo - Bộ Thuần Trai quát: “Tên trộm gà, trả gà tôi lại đây!”
Tên trộm gà khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, la hét ui da ui da: “Chết người... đánh sắp chết người rồi!” Bộ dạng của ông ta thảm không nỡ nhìn, máu mũi dây đầy mặt, trên quần áo toàn là bùn đất.
Tình hình chiến đấu có vẻ rất thảm thiết. Lục Hoang Chi tuy đỉnh thật đấy, nhưng không thể đánh phó bản mà không bị thương được. Triệu Dã Tức không thèm để tâm, đạp cho tên trộm gà một cước rồi vọt vào sân.
Đối mặt với sự lên án của Bộ Thuần Trai và bánh bao kẹp thịt, tên trộm gà từ chối không nhận tội, tuyên bố bản thân chỉ đi ngang qua mà thôi, không hiểu sao lại bị đánh một trận, ông ta muốn báo cảnh sát.
“Các người nói tôi ăn trộm gà, các người lấy bằng chứng ra đi!”
Đã đến phân đoạn đánh trả rất được yêu thích, Bộ Thuần Trai phát lại đoạn video, vả mặt ông ta ngay tại chỗ.
Xem xong đoạn video, Bộ Thuần Trai nơm nớp lo sợ cho ra kết luận: Đừng bao giờ quấy rầy Alpha xây tổ, bọn họ sẽ điên lên đấy.
Cùng lúc đó, Lục Hoang Chi đang ngồi bên trong chiếc tổ mà mình xây, hai chân co tròn lại, tay ôm lấy đầu gối. Ngửi được hương đào quen thuộc, hai mắt cậu nhắm lại, cong môi lên. Cậu biết, Chi Chi Đào Đào đã quay về rồi.
Lục Hoang Chi mở bừng mắt, được trông thấy Triệu Dã Tức như ý nguyện. Cậu ngồi dậy, giang hai tay ra: “Ôm một cái nào.”
Triệu Dã Tức thở hổn hển, đánh giá bé bự Alpha từ trên xuống dưới: “Vết thương của em sao rồi, bị thương ở đâu? Tóc hay mu ngón tay?”
Lục Hoang Chi nhíu mày, cậu lặp lại: “Em muốn anh ôm em.”
Triệu Dã Tức cho Lục Hoang Chi một cái ôm ngắn ngủi, lại hỏi: “Cái tên trộm gà kia...”
Lục Hoang Chi ngậm Omega không hiểu phong tình vào trong tổ: “Ừm, hơi sợ một chút. Tay cũng bị thương rồi, thổi một xíu nhé?”
Triệu Dã Tức thấy tay Lục Hoang Chi quả thật hơi đỏ lên: “Thổi cái cọng lông ấy. Anh có mang thuốc theo, em đợi một lát.”
Lục Hoang Chi ôm lấy anh: “Không đợi.”
“Anh không đi mà, anh chỉ đi lấy thuốc thôi, một phút.”
“Anh không được rời khỏi cái vòng tròn này.”
“Chật lắm.” Triệu Dã Tức nói, “Tổ của em nhỏ quá.” Lúc anh xây tổ thì không thể rời tổ, còn Lục Hoang Chi xây tổ lại không cho anh đi. Alpha ngang ngược.
Lục Hoang Chi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy anh co thành một cục tròn đi, giống như lần trước ấy.”
“Anh co tròn trong tổ mình thì thôi đi, tại sao tổ của em mà anh cũng phải làm?”
“Vì anh vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại ý. Em thì cứng ngắc à, co tròn không được.”
Ngay lúc này Bộ Thuần Trai nhắn tin Wechat đến, hắn nói: “Chuyện tên trộm gà hãy giao cho chúng tôi. Xin cậu nhất định phải an ủi Alpha đến kì mẫn cảm cho tốt. Hòa bình của thế giới nằm trong lòng bàn tay Omega các cậu. Cảm ơn cậu từ tận đáy lòng.”
Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi chen chúc trong chiếc tổ bé nhỏ. Lục Hoang Chi gối lên trên đùi anh, dáng vẻ lười nhác, hoàn toàn không giống trạng thái của một người vừa đánh phó bản.
Qua một lúc lâu, Lục Hoang Chi khẽ gọi: “Đàn anh.”
Sau khi kết hôn, Lục Hoang Chi đã rất ít khi gọi “đàn anh“. Triệu Dã Tức nghĩ là cậu đang nói mớ, đáp lại: “Anh đây, đàn em.”
Lục Hoang Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không được đột nhiên không quan tâm đến em nữa.”
“... Hửm?” Anh đột nhiên không quan tâm tới Lục Hoang Chi khi nào? Nếu như có, hẳn cũng là chuyện trước khi phân hóa.
Triệu Dã Tức nhớ tới cuộc thi biện luận rất lâu về trước.
Thật ra cuộc thi kia thậm chí không phải một cuộc thi đấu chính thức, nó chỉ là một cuộc tranh luận mà thôi. Anh và Lục Hoang Chi không phải tuyển thủ của đội biện luận, chỉ vì là gương mặt của học viện nên bị bắt đưa ra tiền tuyến.
Sau khi cuộc so tài kết thúc, Triệu Dã Tức bơ phờ bước xuống sân khấu. Cậu bạn Liên Điều đi đến đón anh, bảo: “Đấu hay lắm anh Tức, chúng ta tuy bại nhưng vẫn vinh quang, lát nữa tụ tập ăn một chầu chúc mừng nhé.”
“Dây xích.” Triệu Dã Tức cất giọng gấp gáp, “Quan điểm trên cuộc tranh luận không có nghĩa là quan điểm của bản thân, có đúng không có đúng không?”
Liền Điều không hiểu ra sao: “Đúng vậy, đây không phải chuyện đương nhiên à.”
Triệu Dã Tức hít sâu một hơi: “Đúng vậy, đây là chuyện đương nhiên.”
Mặc dù biết đây là chuyện bình thường, nhưng khi anh nghe Lục Hoang Chi tranh luận giúp gã đàn ông ba lòng hai ý ấy, tâm trạng vẫn phức tạp không nói nên lời.
Như thể ảo tượng tốt đẹp bị tan vỡ, cứ như cảm giác fans bị sập phòng vậy.
Liền Điều thấy trạng thái Triệu Dã Tức không ổn, còn tưởng là cậu chàng đẹp trai bị đả kích do thua cuộc thi biện luận, bèn an ủi: “Nào, chỉ là một cuộc biện luận thôi không phải sao. Chơi cho vui thôi, đừng để trong lòng. Đi đi đi, tôi mời cậu uống nước nhá.” Cậu ta vừa nói vừa dẩy Triệu Dã Tức ra khỏi hội trường, đúng lúc trông thấy Lục Hoang Chi đi ra từ bên cửa khác.
Lục Hoang Chi mặc một bộ tây trang đen vừa người, cậu không thắt cà vạt, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn đẹp trai, cực kỳ phù hợp với độ tuổi hơn hai mươi của cậu. Nhìn thấy Triệu Dã Tức, cậu nói với bạn học bên cạnh một câu, sau đó đi về phía bọn họ.
Triệu Dã Tức thấy cậu cách mình ngày một gần, trong lòng rối thành một cục len.
Lục Hoang Chi dừng lại trước mặt anh, cất lời: “Đàn anh, tối nay muốn đi ăn chung không, tiện thể đi xem phim nữa nhé?”
Triệu Dã Tức im lặng hồi lâu, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Tôi có hẹn rồi, lần sau đi.”
“Lần sau là thứ mấy.”
“... Hôm nào.”
“Hôm nào là ngày nào thế.” Lục Hoang Chi nói, “Đàn anh có thể nói một thời gian cụ thể không ạ.”
Không thể, bây giờ trong lòng tôi rất rối, không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.
—— Sao cậu lại muốn có bảy người vợ, vậy tôi... tôi phải làm sao đây.
Triệu Dã Tức không nhìn cậu, hờ hững đáp: “Tôi nào biết mình rảnh lúc nào. Cậu cứ một hai phải xác nhận rõ như thế làm gì?”
Lục Hoang Chi cười khẽ, khiến người khác nhìn không ra là cậu đang nghiêm túc, hay là đùa giỡn: “Bởi vì em sẽ mong chờ.”
HẾT NGOẠI TRUYỆN
Đã xong đã xong, hôm qua tui thấy truyện được up trên Đam mỹ mới hoàn, đọc bình luận thấy mọi người khen tui edit mượt, truyện hay mà tui vui hết ý =)))) cảm ơn mọi người đã đọc nhiều nhen, hẹn gặp lại ở truyện sau nè (;3;)
Từ khi kết hôn, Lục Hoang Chi thường xuyên tái phát căn bệnh thích chọc ghẹo ngạo kiều khi trước, mà Triệu Dã Tức lại vẫn cứ có thói quen thích ghi thù, lúc nào cũng muốn trả thù. Chọc ngạo kiều tuy vui đấy, nhưng có vui bằng chọc Alpha đến kì mẫn cảm không nào?
“Chẳng giấu gì em, anh thấy đeo vòng chân vui thật á, anh muốn đeo nó ra ngoài luôn.”
Lục Hoang Chi im im, ánh mắt có phần âm u: “Vậy anh đừng đi đâu hết, em xích anh lại trên giường.”
Triệu Dã Tức cảm thấy Lục Hoang Chi không giống như đang nói đùa, lanh lẹ tay chân leo xuống giường: “Anh đi đây.”
Lục Hoang Chi nắm lấy vạt áo anh: “Về sớm chút nhé.”
Triệu Dã Tức cố ý nói: “Chuyện công việc ai mà biết trước được.”
Lục Hoang Chi nhìn anh: “Không thể cố gắng về sớm chút sao.”
“Được được được, thế anh đi được chưa?”
Lục Hoang Chi không buông tay: “Sao anh phải nói liên tục ba chữ “được” vậy, lẽ nào anh mất kiên nhẫn với em rồi ư.”
Triệu Dã Tức khá là buồn cười: “Anh không có, anh sẽ cố gắng về sớm.” Anh học theo dáng vẻ của Lục Hoang Chi, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: “Em ngoan ngoãn chờ anh về nha, bé yêu.”
Việc người nhà giả du khách đi theo công tác đã thành chuyện ngoài lề. Vào lúc chính thức làm việc, Triệu Dã Tức sẽ không để Lục Hoang Chi đi theo. Lục Hoang Chi bị Omega “vứt” trong căn nhà trệt nhỏ, cậu có mang máy tính bảng và laptop đến, nhưng tín hiệu của làng Đại Nhưỡng không tốt, triệu chứng kì mẫn cảm cũng làm cậu chẳng cách nào tĩnh tâm làm việc. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là đi ngủ, chờ Chi Chi Đào Đào trở về.
Việc phổ cập và tuyên truyền cơ bản nói khó thì không khó, nhưng lại rườm rà. Cũng may là người trong làng Đại Nhưỡng không nhiều, chỉ khoảng 100 cư dân thôi. Bánh bao kẹp thịt triệu tập bọn họ vào một chỗ, để Bộ Thuần Trai giảng giải phổ cập khoa học cho mọi người. Vì để tất cả cùng đến, ba người còn bỏ vốn mua mấy thùng trứng gà. Dân làng nghe giảng giải xong, mỗi người đều được lãnh mười cái trứng gà.
Triệu Dã Tức nhìn dân làng đứng xếp hàng nhận trứng, anh bảo: “Tôi cứ có ảo giác là chúng ta đang làm đa cấp ấy.”
Bộ Thuần Trai nói: “Đáng tiếc mọi người vẫn không đến đủ.”
Cụ bà tôn sùng Sơn Thần há lại cúi người trước mười cái trứng gà. Bà ấy không chỉ không tới, còn không cho cháu gái của mình tới.
Triệu Dã Tức nói: “Không phải bà ấy không tin, chỉ là không tin tưởng thôi.”
Bánh bao kẹp thịt hết sức đồng ý: “Số ít người thế hệ trước là như thế đấy, sợ nhà mình là kẻ khác loài trong mắt những người khác.”
“Nhưng mà Tiểu Phương đâu phải khác loài.” Triệu Dã Tức nói, “Chỉ cần để bà ấy tận mắt nhìn thấy những cô bé khác giống Tiểu Phương, phân hoá thành Alpha cũng có thể kết hôn sinh con, sinh hoạt bình thường, có lẽ bà ấy sẽ chấp nhận.”
Bộ Thuần Trai nói: “Thế thì phải đợi làng Đại Nhưỡng có cô gái thứ hai nhân hóa thành Alpha à? Chuyện như này xác suất rất nhỏ, đến lúc con trai con gái của cậu biết đi chưa chắc đã xảy ra nữa là.”
Triệu Dã Tức liên tưởng đến chuyện đêm qua Lục Hoang Chi nói trên người mình, mặt nóng ran, phản bác: “Anh mới có con trai đó.”
“Đúng là tôi có con trai mà. Chẳng phải cậu và Tiểu Lục còn đến ăn đầy tháng của nó hả.”
“Ý của tôi là, dẫn bà ấy ra ngoài một lần để thấy thêm nhiều Alpha nữ.”
Bánh bao kẹp thịt từ trong làng đi ra, bảo: “Anh Tức anh Bộ, lát nữa đến nhà tôi ăn cơm nhé, tôi đã bảo thư kí mổ gà rồi.”
Bộ Thuần Trai hỏi: “Thư kí của cậu có phải là một người đàn ông trung niên mập mạp không?”
“Không phải, là thím mập cách vách, một cô trung niên cường tráng ấy.” Bánh bao kẹp thịt nói, “Sao anh Bộ lại hỏi như vậy?”
Tay cầm điện thoại của Bộ Thuần Trai run nhè nhẹ: “Tôi, hình như, bắt được tên trộm gà rồi.”
Trên điện thoại của Bộ Thuần Trai có thể nhìn thấy hình ảnh từ camera trong sân. Internet không tốt, hình ảnh lắm lúc lại lag, nhưng đủ để thấy rõ một người đàn ông lẻn vào trong sân nhà họ ở tạm, đang rượt đuổi lũ gà.
“Tôi biết ông ta! Người này là lưu manh đường phố, cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời lêu lổng.” Bánh bao kẹp thịt nói, “Nhất định ông ta biết mọi người đều đến nghe giảng giải, mới dám ban ngày ban mặt đi ăn trộm gà!”
Bộ Thuần Trai cảm thán: “Thói đời tốt thật, lưu manh đường phố cũng mập được như này.”
Sắc mặt Triệu Dã Tức biến đổi: “Lục Hoang Chi!”
“Phải ha!” Bộ Thuần Trai nhớ tới Lục Hoang Chi ở nhà, thở phào nhẹ nhõm, “May là có Tiểu Lục giữ nhà, bảo vệ cho gà của chúng ta.”
Triệu Dã Tức căng thẳng: “Chồng tôi chắc đánh thắng được tên trộm gà này chứ.”
“Tên trộm gà không cao bằng chồng cậu, nhưng chắc chắn nặng hơn chồng cậu nhiều.” Bộ Thuần Trai phân tích rõ ràng mạch lạc, “Có điều Lục Hoang Chi đẹp trai mà, đẹp trai thì là vô địch.”
Triệu Dã Tức sợ tiếng chuông điện thoại sẽ bứt dây động rừng, nên không gọi điện cho Lục Hoang Chi. Anh giật lấy điện thoại Bộ Thuần Trai, điều khiển camera xoay nửa vòng, hình ảnh di chuyển đến trong phòng.
Lục Hoang Chi đang ngủ trưa, hoặc là nói, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ. Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày, tác dụng của quạt điện gần như bằng không. Nếu là Triệu Dã Tức ngủ trưa, nhất định anh sẽ không mặc áo. Trên người Lục Hoang Chi mặc một chiếc áo thun chưa đủ, trong tay còn cầm thêm một bộ đồ. Vào đêm qua, là anh đã mặc bộ đồ này, trên cổ chân mang dây chuông, 'sản xuất' một cơn sóng Chi Chi Đào Đào nồng nặc.
Đột nhiên, Lục Hoang Chi hơi động đậy. Triệu Dã Tức tưởng là cậu nghe thấy động tĩnh trong sân, chuẩn bị battle chính diện với tên trộm gà. Nhưng chỉ thấy Lục Hoang Chi xuống giường đi đến bên cạnh chiếc vali, đổ toàn bộ đồ trong vali lên giường.
Trong vali phần lớn là quần áo của anh. Triệu Dã Tức nhìn Lục Hoang Chi nghiêm túc bày quần áo thành một vòng tròn, lại còn xếp từ đậm cho đến nhạt, y hệt như học sinh tiểu học đang chơi đồ hàng.
Một chiếc tổ Alpha cứ thế xây xong. Vật dụng xây tổ có hạn, tất cả đều là quần áo mùa hè, chiếc tổ của Lục Hoang Chi nhỏ hơn cái mà anh xây lúc trước nhiều. Sau khi Lục Hoang Chi bước vào nằm xuống, hai chiếc chân to dài làm sao cũng bị lòi ra ngoài.
Lục Hoang Chi vẫn ngồi trong tổ không nhúc nhích, tựa như đang tự hỏi nên ôm chân mình như thế nào.
“Á!”
Sao Lục Hoang Chi lại làm được cái dáng to to mà đáng yêu như vậy chớ?
Triệu Dã Tức thét một tiếng, Bộ Thuần Trai cứ ngỡ là tình hình có biến: “Sao rồi?!”
Triệu Dã Tức xoay người, ngăn cản tầm nhìn của Bộ Thuần Trai —— cảnh tượng xây tổ của Alpha nhà mình không thể để người khác nhìn thấy.
Tốc độ mạng quá chậm, là video mà lại giống như trình chiếu powerpoint ấy. Trên màn hình Lục Hoang Chi còn ở trong tổ, ngay sau đó tổ đã trống không. Triệu Dã Tức vội vàng điều khiển camera về trong sân, trên màn hình đồng thời xuất hiện hình ảnh Lục Hoang Chi và tên trộm gà, tiếp đó internet hoàn toàn bị ngắt kết nối.
Triệu Dã Tức “đệch” một tiếng, lại tăng tốc nhanh hơn. Alpha đến kì mẫn cảm, mà còn làm tổ nữa, đích thị là một cục cưng yếu ớt không thể tự lo liệu, họ cần sự bảo vệ của Omega. Lúc sắp đến sân nhỏ, bỗng nhiên anh đụng phải một chiếc “tường” di động ở đối diện, suýt nữa đã không phanh xe kịp.
Sau đó Bộ Thuần Trai và bánh bao kẹp thịt chạy tới, mỗi người một bên, kẹp chiếc “tường” di động lại. Phái chính đạo - Bộ Thuần Trai quát: “Tên trộm gà, trả gà tôi lại đây!”
Tên trộm gà khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, la hét ui da ui da: “Chết người... đánh sắp chết người rồi!” Bộ dạng của ông ta thảm không nỡ nhìn, máu mũi dây đầy mặt, trên quần áo toàn là bùn đất.
Tình hình chiến đấu có vẻ rất thảm thiết. Lục Hoang Chi tuy đỉnh thật đấy, nhưng không thể đánh phó bản mà không bị thương được. Triệu Dã Tức không thèm để tâm, đạp cho tên trộm gà một cước rồi vọt vào sân.
Đối mặt với sự lên án của Bộ Thuần Trai và bánh bao kẹp thịt, tên trộm gà từ chối không nhận tội, tuyên bố bản thân chỉ đi ngang qua mà thôi, không hiểu sao lại bị đánh một trận, ông ta muốn báo cảnh sát.
“Các người nói tôi ăn trộm gà, các người lấy bằng chứng ra đi!”
Đã đến phân đoạn đánh trả rất được yêu thích, Bộ Thuần Trai phát lại đoạn video, vả mặt ông ta ngay tại chỗ.
Xem xong đoạn video, Bộ Thuần Trai nơm nớp lo sợ cho ra kết luận: Đừng bao giờ quấy rầy Alpha xây tổ, bọn họ sẽ điên lên đấy.
Cùng lúc đó, Lục Hoang Chi đang ngồi bên trong chiếc tổ mà mình xây, hai chân co tròn lại, tay ôm lấy đầu gối. Ngửi được hương đào quen thuộc, hai mắt cậu nhắm lại, cong môi lên. Cậu biết, Chi Chi Đào Đào đã quay về rồi.
Lục Hoang Chi mở bừng mắt, được trông thấy Triệu Dã Tức như ý nguyện. Cậu ngồi dậy, giang hai tay ra: “Ôm một cái nào.”
Triệu Dã Tức thở hổn hển, đánh giá bé bự Alpha từ trên xuống dưới: “Vết thương của em sao rồi, bị thương ở đâu? Tóc hay mu ngón tay?”
Lục Hoang Chi nhíu mày, cậu lặp lại: “Em muốn anh ôm em.”
Triệu Dã Tức cho Lục Hoang Chi một cái ôm ngắn ngủi, lại hỏi: “Cái tên trộm gà kia...”
Lục Hoang Chi ngậm Omega không hiểu phong tình vào trong tổ: “Ừm, hơi sợ một chút. Tay cũng bị thương rồi, thổi một xíu nhé?”
Triệu Dã Tức thấy tay Lục Hoang Chi quả thật hơi đỏ lên: “Thổi cái cọng lông ấy. Anh có mang thuốc theo, em đợi một lát.”
Lục Hoang Chi ôm lấy anh: “Không đợi.”
“Anh không đi mà, anh chỉ đi lấy thuốc thôi, một phút.”
“Anh không được rời khỏi cái vòng tròn này.”
“Chật lắm.” Triệu Dã Tức nói, “Tổ của em nhỏ quá.” Lúc anh xây tổ thì không thể rời tổ, còn Lục Hoang Chi xây tổ lại không cho anh đi. Alpha ngang ngược.
Lục Hoang Chi ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy anh co thành một cục tròn đi, giống như lần trước ấy.”
“Anh co tròn trong tổ mình thì thôi đi, tại sao tổ của em mà anh cũng phải làm?”
“Vì anh vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại ý. Em thì cứng ngắc à, co tròn không được.”
Ngay lúc này Bộ Thuần Trai nhắn tin Wechat đến, hắn nói: “Chuyện tên trộm gà hãy giao cho chúng tôi. Xin cậu nhất định phải an ủi Alpha đến kì mẫn cảm cho tốt. Hòa bình của thế giới nằm trong lòng bàn tay Omega các cậu. Cảm ơn cậu từ tận đáy lòng.”
Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi chen chúc trong chiếc tổ bé nhỏ. Lục Hoang Chi gối lên trên đùi anh, dáng vẻ lười nhác, hoàn toàn không giống trạng thái của một người vừa đánh phó bản.
Qua một lúc lâu, Lục Hoang Chi khẽ gọi: “Đàn anh.”
Sau khi kết hôn, Lục Hoang Chi đã rất ít khi gọi “đàn anh“. Triệu Dã Tức nghĩ là cậu đang nói mớ, đáp lại: “Anh đây, đàn em.”
Lục Hoang Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không được đột nhiên không quan tâm đến em nữa.”
“... Hửm?” Anh đột nhiên không quan tâm tới Lục Hoang Chi khi nào? Nếu như có, hẳn cũng là chuyện trước khi phân hóa.
Triệu Dã Tức nhớ tới cuộc thi biện luận rất lâu về trước.
Thật ra cuộc thi kia thậm chí không phải một cuộc thi đấu chính thức, nó chỉ là một cuộc tranh luận mà thôi. Anh và Lục Hoang Chi không phải tuyển thủ của đội biện luận, chỉ vì là gương mặt của học viện nên bị bắt đưa ra tiền tuyến.
Sau khi cuộc so tài kết thúc, Triệu Dã Tức bơ phờ bước xuống sân khấu. Cậu bạn Liên Điều đi đến đón anh, bảo: “Đấu hay lắm anh Tức, chúng ta tuy bại nhưng vẫn vinh quang, lát nữa tụ tập ăn một chầu chúc mừng nhé.”
“Dây xích.” Triệu Dã Tức cất giọng gấp gáp, “Quan điểm trên cuộc tranh luận không có nghĩa là quan điểm của bản thân, có đúng không có đúng không?”
Liền Điều không hiểu ra sao: “Đúng vậy, đây không phải chuyện đương nhiên à.”
Triệu Dã Tức hít sâu một hơi: “Đúng vậy, đây là chuyện đương nhiên.”
Mặc dù biết đây là chuyện bình thường, nhưng khi anh nghe Lục Hoang Chi tranh luận giúp gã đàn ông ba lòng hai ý ấy, tâm trạng vẫn phức tạp không nói nên lời.
Như thể ảo tượng tốt đẹp bị tan vỡ, cứ như cảm giác fans bị sập phòng vậy.
Liền Điều thấy trạng thái Triệu Dã Tức không ổn, còn tưởng là cậu chàng đẹp trai bị đả kích do thua cuộc thi biện luận, bèn an ủi: “Nào, chỉ là một cuộc biện luận thôi không phải sao. Chơi cho vui thôi, đừng để trong lòng. Đi đi đi, tôi mời cậu uống nước nhá.” Cậu ta vừa nói vừa dẩy Triệu Dã Tức ra khỏi hội trường, đúng lúc trông thấy Lục Hoang Chi đi ra từ bên cửa khác.
Lục Hoang Chi mặc một bộ tây trang đen vừa người, cậu không thắt cà vạt, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn đẹp trai, cực kỳ phù hợp với độ tuổi hơn hai mươi của cậu. Nhìn thấy Triệu Dã Tức, cậu nói với bạn học bên cạnh một câu, sau đó đi về phía bọn họ.
Triệu Dã Tức thấy cậu cách mình ngày một gần, trong lòng rối thành một cục len.
Lục Hoang Chi dừng lại trước mặt anh, cất lời: “Đàn anh, tối nay muốn đi ăn chung không, tiện thể đi xem phim nữa nhé?”
Triệu Dã Tức im lặng hồi lâu, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Tôi có hẹn rồi, lần sau đi.”
“Lần sau là thứ mấy.”
“... Hôm nào.”
“Hôm nào là ngày nào thế.” Lục Hoang Chi nói, “Đàn anh có thể nói một thời gian cụ thể không ạ.”
Không thể, bây giờ trong lòng tôi rất rối, không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.
—— Sao cậu lại muốn có bảy người vợ, vậy tôi... tôi phải làm sao đây.
Triệu Dã Tức không nhìn cậu, hờ hững đáp: “Tôi nào biết mình rảnh lúc nào. Cậu cứ một hai phải xác nhận rõ như thế làm gì?”
Lục Hoang Chi cười khẽ, khiến người khác nhìn không ra là cậu đang nghiêm túc, hay là đùa giỡn: “Bởi vì em sẽ mong chờ.”
HẾT NGOẠI TRUYỆN
Đã xong đã xong, hôm qua tui thấy truyện được up trên Đam mỹ mới hoàn, đọc bình luận thấy mọi người khen tui edit mượt, truyện hay mà tui vui hết ý =)))) cảm ơn mọi người đã đọc nhiều nhen, hẹn gặp lại ở truyện sau nè (;3;)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.