Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 33
Hương Tô Lật
30/03/2024
Cả nhà về tới cũng không vào nhà mà ngồi ngoài sân ăn cơm. Ông cụ Điền dặn dò con trai: “Đi vào rừng thì để ý chút, xem có mấy cây nào chết héo không, bữa nào rảnh rỗi cha lấy về làm thành cái bàn. Ăn cơm mà không có bàn đúng là rất bất tiện.”
“Dạ.”
Tuy nói nhà bọn họ đã được phát rất nhiều vật phẩm nhưng vẫn chưa đủ. Tóm lại không phải cái gì cũng có thể nghĩ tới, như bàn ăn là không có. Điền Thanh Bách nói: “Để con đi sang hỏi thẳng ủy ban thôn xem có phát hay không?”
Ông cụ Điền liếc nhìn con trai thứ, nói: “Làm việc không suy nghĩ được chút à? Người ta là cha con à? Bắt buộc phải giúp con sao?”
Điền Thanh Bách hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đã cho mình nhiều vậy rồi mà.”
Ông cụ Điền nghiêm túc nói: “Người ta có thể cho, nhưng ta không thể đòi! Cha ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, biết nhiều cái hơn con, người ta khách sáo không có nghĩa là người ta dễ nói chuyện. Cũng không thể hồ đồ, nếu chúng ta ở dưới mái hiên nhà người ta, nhận được nhiều điều tốt như vậy thì phải biết đủ, không được đòi hỏi người ta quá nhiều.”
Điền Thanh Bách gãi đầu, nói: “Biết rồi ạ.”
Ông cụ Điền liếc nhìn con trai mình một cái, ông cụ lùa một miếng cơm rồi hạ giọng nói: “Cũng không phải chỉ có nhà ta như vậy, nhà người khác cũng như vậy. Chúng ta đừng nên ra mặt làm gì, chưa biết chừng sẽ có người khác đòi trước. Nếu có chuyện gì cũng không liên quan tới nhà chúng ta.”
Con trai ông là người làm việc, nói năng không biết suy nghĩ.
Điền Thanh Bách đã hiểu ra: “Cha, cha đừng giận, không phải con chỉ nói thôi sao? Mọi việc trong nhà con đều nghe cha.” Nói xong chú ấy còn quay qua bên Điền Thanh Tùng: “Đúng không anh Cả?”
Điền Thanh Tùng: “Mau ăn nhanh đi.”
Ông nói: “Anh nhìn ra cửa thấy nhà Trần Nhị mới đi qua, chắc là định đi nhặt củi.”
Ông nhìn chằm chằm.
Điền Thanh Bách vừa nghe vậy thì nôn nóng lo ăn nhanh hơn.
Nhà Trần Nhị là thợ săn trong thôn, ăn thịt nhiều hơn bọn họ nên cũng chắc khỏe hơn. Những thợ săn như nhà họ khi chạy nạn rất xuất sắc. Đặc biệt mấy ngày xây nhà đều là nhà bọn họ cố gắng nhất.
Ngay cả mấy người tham gia quân đội như Trương Hoành cũng nói chuyện với Trần Nhị, điều này làm anh em nhà họ Điền hơi ghen ghét.
Dù sao Điền Thanh Tùng cũng cho rằng mình là con trai Cả trưởng thôn, lúc trước cũng từng là số một trong thôn, không thể quá lạc hậu. Trong lòng ông đã sớm chia cao thấp với mấy người đàn ông trong nhà Trần Nhị.
Nhà họ Điền không tách riêng nên tình cảm hai anh em nhà họ Điền vẫn rất tốt. Dĩ nhiên là Điền Thanh Bách cũng giống như anh Cả.
Điền Thành Tùng không muốn bị so với người thấp kém hơn, dĩ nhiên Điền Thanh Bách cũng vậy. Chú ấy cũng là con thứ của trưởng thôn!
Tuy không so được với gia đình giàu có như nhà Điền Phú Quý thì cũng không thể thua kém nhà thợ săn được. Phải biết rằng lúc trước ở trong thôn, bọn họ có thể diện hơn thợ săn nhiều. Hơn nữa, bây giờ nhà giàu nhất thôn như Điền Phú Quý cũng giống hệt người thường như bọn họ.
Vậy nên anh em nhà họ Điền đều cảm thấy mình có thể gánh vác được trách nhiệm dẫn dắt thế hệ mới của thôn họ Điền.
Không thể lạc hậu!
Tuyệt đối không thể lạc hậu!
Dĩ nhiên là ông cụ Điền biết hai cậu con trai nghĩ gì, nhưng cũng không phản đối con trai so sánh mình với nhà Trần Nhị. Người mà, phải có so sánh mới có lòng phấn đấu. Nếu đàn ông không có chí tiến thủ sao có thể đảm đương nổi việc nhà?
“Dạ.”
Tuy nói nhà bọn họ đã được phát rất nhiều vật phẩm nhưng vẫn chưa đủ. Tóm lại không phải cái gì cũng có thể nghĩ tới, như bàn ăn là không có. Điền Thanh Bách nói: “Để con đi sang hỏi thẳng ủy ban thôn xem có phát hay không?”
Ông cụ Điền liếc nhìn con trai thứ, nói: “Làm việc không suy nghĩ được chút à? Người ta là cha con à? Bắt buộc phải giúp con sao?”
Điền Thanh Bách hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đã cho mình nhiều vậy rồi mà.”
Ông cụ Điền nghiêm túc nói: “Người ta có thể cho, nhưng ta không thể đòi! Cha ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, biết nhiều cái hơn con, người ta khách sáo không có nghĩa là người ta dễ nói chuyện. Cũng không thể hồ đồ, nếu chúng ta ở dưới mái hiên nhà người ta, nhận được nhiều điều tốt như vậy thì phải biết đủ, không được đòi hỏi người ta quá nhiều.”
Điền Thanh Bách gãi đầu, nói: “Biết rồi ạ.”
Ông cụ Điền liếc nhìn con trai mình một cái, ông cụ lùa một miếng cơm rồi hạ giọng nói: “Cũng không phải chỉ có nhà ta như vậy, nhà người khác cũng như vậy. Chúng ta đừng nên ra mặt làm gì, chưa biết chừng sẽ có người khác đòi trước. Nếu có chuyện gì cũng không liên quan tới nhà chúng ta.”
Con trai ông là người làm việc, nói năng không biết suy nghĩ.
Điền Thanh Bách đã hiểu ra: “Cha, cha đừng giận, không phải con chỉ nói thôi sao? Mọi việc trong nhà con đều nghe cha.” Nói xong chú ấy còn quay qua bên Điền Thanh Tùng: “Đúng không anh Cả?”
Điền Thanh Tùng: “Mau ăn nhanh đi.”
Ông nói: “Anh nhìn ra cửa thấy nhà Trần Nhị mới đi qua, chắc là định đi nhặt củi.”
Ông nhìn chằm chằm.
Điền Thanh Bách vừa nghe vậy thì nôn nóng lo ăn nhanh hơn.
Nhà Trần Nhị là thợ săn trong thôn, ăn thịt nhiều hơn bọn họ nên cũng chắc khỏe hơn. Những thợ săn như nhà họ khi chạy nạn rất xuất sắc. Đặc biệt mấy ngày xây nhà đều là nhà bọn họ cố gắng nhất.
Ngay cả mấy người tham gia quân đội như Trương Hoành cũng nói chuyện với Trần Nhị, điều này làm anh em nhà họ Điền hơi ghen ghét.
Dù sao Điền Thanh Tùng cũng cho rằng mình là con trai Cả trưởng thôn, lúc trước cũng từng là số một trong thôn, không thể quá lạc hậu. Trong lòng ông đã sớm chia cao thấp với mấy người đàn ông trong nhà Trần Nhị.
Nhà họ Điền không tách riêng nên tình cảm hai anh em nhà họ Điền vẫn rất tốt. Dĩ nhiên là Điền Thanh Bách cũng giống như anh Cả.
Điền Thành Tùng không muốn bị so với người thấp kém hơn, dĩ nhiên Điền Thanh Bách cũng vậy. Chú ấy cũng là con thứ của trưởng thôn!
Tuy không so được với gia đình giàu có như nhà Điền Phú Quý thì cũng không thể thua kém nhà thợ săn được. Phải biết rằng lúc trước ở trong thôn, bọn họ có thể diện hơn thợ săn nhiều. Hơn nữa, bây giờ nhà giàu nhất thôn như Điền Phú Quý cũng giống hệt người thường như bọn họ.
Vậy nên anh em nhà họ Điền đều cảm thấy mình có thể gánh vác được trách nhiệm dẫn dắt thế hệ mới của thôn họ Điền.
Không thể lạc hậu!
Tuyệt đối không thể lạc hậu!
Dĩ nhiên là ông cụ Điền biết hai cậu con trai nghĩ gì, nhưng cũng không phản đối con trai so sánh mình với nhà Trần Nhị. Người mà, phải có so sánh mới có lòng phấn đấu. Nếu đàn ông không có chí tiến thủ sao có thể đảm đương nổi việc nhà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.