Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 8
Hương Tô Lật
26/03/2024
Một số người già không quan tâm quá nhiều, ngửa đầu há to mồm muốn uống đến bụng căng phồng, bọn họ đã thiếu nước quá lâu.
Vào lúc này, hai người Trương Hoành và Vương Thành đến.
Hai bên hù dọa nhau.
Thấy hai người mặc quần ào kỳ lạ và phát sáng chạy mất hút, ông cụ Điền không sợ mà nói:
"Không phải quỷ thì tốt rồi, tốt quá rồi.”
Nếu bỏ chạy thì đại khái không phải quỷ.
Cũng là lúc này, mọi người mới có thời gian nhìn xung quanh, sau đó lại phát ra tiếng hét giật mình. Nơi bọn họ ở là một bờ cát, gần đó là sóng biển đánh vào đá ngầm phát ra tiếng động, đưa mắt nhìn biển cả không thấy cuối.
Xa xăm còn hơn đội ngũ chạy nạn của họ.
“Sao chúng ta đến chỗ bờ biển?”
“Chuyện gì thế này? Chẳng phải chúng ta đang đi trên đường lớn hướng phương nam à?”
“Chúng ta gặp rồng đất xoay người.”
“Vậy là đã lật đến tận đâu vậy?”
Tiếng nghị luận ồn ào, vì cho dù là rồng đất xoay người thì mọi người không thể nào rơi xuống gần bờ biển, chuyện này rất kỳ lạ!
Mọi người bất giác tụ tập lại, Tống Xuân Mai ôm con gái, bà nổi tiếng chanh chua trong thôn nhưng cũng không kiềm được sợ hãi, ôm chặt con gái dường như có thể tăng thêm can đảm cho mình.
Điền Điềm vốn đã gầy trơ xương, bị mẹ mình siết chặt suýt nghẹt thở.
Điền Điềm xoe tròn mắt to tò mò nhìn bốn phía, đột nhiên kêu lên:
“Bên kia có cây!”
Chạy nạn không có gì ăn, lá cây đã là món ngon với họ.
Điền Điềm kích động kêu lên:
"Các người mau nhìn, bên kia có lá cây!"
Thứ này ăn được.
Mọi người đều đói bụng vài ngày, nghe câu đó thì kích động, có mấy đứa trẻ không kiềm được lảo đảo vọt vào lùm cây.
“Cẩn thận, này, cẩn thận chứ!”
“Đừng kích động vậy, đám nhóc này . . .”
Vài câu ngăn cản mới thốt ra thì một thiếu niên chạy ở đằng trước nhất tên là Điền Đông kích động hét to:
“Còn có trái cây! Trên cây có trái!”
Cậu ấy đã nhìn thấy!
"A?"
Mọi người mất bình tĩnh, trừ quá suy yếu chạy không nổi, những người khác đều chui vào rừng cây, còn về mưa rơi?
Kệ nó chứ!
“Là lê xanh, đây là lê xanh!”
“Trời, nhanh chân lên!”
Mọi người ùa lên, bất chấp tất cả nhét vào trong miệng, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, tóm lại bọn họ biết là có đồ ăn!
Mấy người lớn tuổi như ông cụ Điền đều khóc kêu lên:
"Trời không tuyệt đường người, trời không tuyệt đường người!!!"
Cả đám quỳ trên bờ cát, không ngừng dập đầu.
Cũng vào lúc này, trong nhà trệt trên đỉnh núi, vài người sắc mặt nghiêm túc.
Trương Hoành kiên định nói:
“Tôi phải quay lại tra xét, có vấn đề gì tôi tự gánh vác! Sẽ báo cáo đúng như thực!”
"Họ tên."
Điềm Điềm nắm chặt góc áo, căng thẳng đến mím môi, lí nhí nói: "Điền Điềm."
"Tuổi."
Điền Điềm nhướng mi, khẽ liếc nhìn nữ thanh niên đang ngồi xổm đối diện dò hỏi mình, ánh mắt dừng lại trên tóc cô ấy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, cô không hiểu được tại sao cô ấy lại để tóc ngắn, dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Mười ba tuổi.”
"Trong nhà em có mấy người?"
Điền Điềm liếc nhìn người ngồi bên cạnh rồi cúi đầu xuống đất, nói: “Có mười hai người, ông bà nội, bố mẹ em, anh trai em, gia đình chú Hai có năm người và cô Út của em."
"Em giới thiệu về người trong gia đình em chút đi."
Điền Điềm hít sâu một hơi, nói: "Ông nội em tên Điền Viễn Sơn, ông nội là trưởng thôn ở thôn chúng em. Bà của em tên là Trần Đại Chủy..."
Bà cụ đứng gần đó không nhịn không được, nhéo cô nói: "Con bé chết tiệt kia, tên của bà là Trần Lan Hoa, đừng nói biệt danh."
Điềm Điền rụt người lại, xoa xoa cánh tay bị nhéo của mình, làu bàu: "Tất cả mọi người đều gọi như vậy..."
Vào lúc này, hai người Trương Hoành và Vương Thành đến.
Hai bên hù dọa nhau.
Thấy hai người mặc quần ào kỳ lạ và phát sáng chạy mất hút, ông cụ Điền không sợ mà nói:
"Không phải quỷ thì tốt rồi, tốt quá rồi.”
Nếu bỏ chạy thì đại khái không phải quỷ.
Cũng là lúc này, mọi người mới có thời gian nhìn xung quanh, sau đó lại phát ra tiếng hét giật mình. Nơi bọn họ ở là một bờ cát, gần đó là sóng biển đánh vào đá ngầm phát ra tiếng động, đưa mắt nhìn biển cả không thấy cuối.
Xa xăm còn hơn đội ngũ chạy nạn của họ.
“Sao chúng ta đến chỗ bờ biển?”
“Chuyện gì thế này? Chẳng phải chúng ta đang đi trên đường lớn hướng phương nam à?”
“Chúng ta gặp rồng đất xoay người.”
“Vậy là đã lật đến tận đâu vậy?”
Tiếng nghị luận ồn ào, vì cho dù là rồng đất xoay người thì mọi người không thể nào rơi xuống gần bờ biển, chuyện này rất kỳ lạ!
Mọi người bất giác tụ tập lại, Tống Xuân Mai ôm con gái, bà nổi tiếng chanh chua trong thôn nhưng cũng không kiềm được sợ hãi, ôm chặt con gái dường như có thể tăng thêm can đảm cho mình.
Điền Điềm vốn đã gầy trơ xương, bị mẹ mình siết chặt suýt nghẹt thở.
Điền Điềm xoe tròn mắt to tò mò nhìn bốn phía, đột nhiên kêu lên:
“Bên kia có cây!”
Chạy nạn không có gì ăn, lá cây đã là món ngon với họ.
Điền Điềm kích động kêu lên:
"Các người mau nhìn, bên kia có lá cây!"
Thứ này ăn được.
Mọi người đều đói bụng vài ngày, nghe câu đó thì kích động, có mấy đứa trẻ không kiềm được lảo đảo vọt vào lùm cây.
“Cẩn thận, này, cẩn thận chứ!”
“Đừng kích động vậy, đám nhóc này . . .”
Vài câu ngăn cản mới thốt ra thì một thiếu niên chạy ở đằng trước nhất tên là Điền Đông kích động hét to:
“Còn có trái cây! Trên cây có trái!”
Cậu ấy đã nhìn thấy!
"A?"
Mọi người mất bình tĩnh, trừ quá suy yếu chạy không nổi, những người khác đều chui vào rừng cây, còn về mưa rơi?
Kệ nó chứ!
“Là lê xanh, đây là lê xanh!”
“Trời, nhanh chân lên!”
Mọi người ùa lên, bất chấp tất cả nhét vào trong miệng, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, tóm lại bọn họ biết là có đồ ăn!
Mấy người lớn tuổi như ông cụ Điền đều khóc kêu lên:
"Trời không tuyệt đường người, trời không tuyệt đường người!!!"
Cả đám quỳ trên bờ cát, không ngừng dập đầu.
Cũng vào lúc này, trong nhà trệt trên đỉnh núi, vài người sắc mặt nghiêm túc.
Trương Hoành kiên định nói:
“Tôi phải quay lại tra xét, có vấn đề gì tôi tự gánh vác! Sẽ báo cáo đúng như thực!”
"Họ tên."
Điềm Điềm nắm chặt góc áo, căng thẳng đến mím môi, lí nhí nói: "Điền Điềm."
"Tuổi."
Điền Điềm nhướng mi, khẽ liếc nhìn nữ thanh niên đang ngồi xổm đối diện dò hỏi mình, ánh mắt dừng lại trên tóc cô ấy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, cô không hiểu được tại sao cô ấy lại để tóc ngắn, dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Mười ba tuổi.”
"Trong nhà em có mấy người?"
Điền Điềm liếc nhìn người ngồi bên cạnh rồi cúi đầu xuống đất, nói: “Có mười hai người, ông bà nội, bố mẹ em, anh trai em, gia đình chú Hai có năm người và cô Út của em."
"Em giới thiệu về người trong gia đình em chút đi."
Điền Điềm hít sâu một hơi, nói: "Ông nội em tên Điền Viễn Sơn, ông nội là trưởng thôn ở thôn chúng em. Bà của em tên là Trần Đại Chủy..."
Bà cụ đứng gần đó không nhịn không được, nhéo cô nói: "Con bé chết tiệt kia, tên của bà là Trần Lan Hoa, đừng nói biệt danh."
Điềm Điền rụt người lại, xoa xoa cánh tay bị nhéo của mình, làu bàu: "Tất cả mọi người đều gọi như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.