Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
Chương 25: Thức tỉnh
Cật Phạn
08/12/2015
Kach · Lanner là quan tùy hành của Corrine, phụ trách sinh hoạt của Corrine từ trong nhà đến bên ngoài, kể cả ăn uống. Tuy tính cách Corrine có chút quái dị, tỷ như lúc rời giường rất dễ cáu gắt, tỷ như cực kỳ kén ăn, thế nhưng Kach dần dần thăm dò được sở thích của Corrine, tận lực không rước lấy xui xẻo, công việc này cũng làm tim muốn đổi chủ. Nói tóm lại, đây là một công việc có đãi ngộ và địa vị đều tương đối không tệ. Quan tùy hành của tướng quân đế quốc, không biết khiến bao nhiêu người đố kị.
Nhưng mà từ lúc đến Wriston tuyển chọn, quan tùy hành liền có xu thế thất nghiệp. Corrine lưu lại nghỉ ngơi, không hề cần gã, mà là tìm một hướng dẫn viên bản địa. Kach bị ném vào quán bar, vị tướng quân Corrine kia bình thường rất ỷ vào gã tựa hồ quên mất gã... Kach có cảm giác khủng hoảng, vì thế cũng rất quan tâm tất cả mọi người bên người vị đại nhân kia...
Kach vốn tưởng rằng Corrine di tình biệt luyến, thích hướng dẫn viên kia, nhưng sau một lần gặp qua Iven, Kach liền biết mình nghĩ sai rồi. Iven là một thanh niên tuấn tú, thế nhưng so với thẩm mỹ quan của Corrine, vẫn có chênh lệch nhất định .
Corrine bị thương, gã rốt cục tìm được cảm giác tồn tại. Rốt cục có người gọi gã tới chăm sóc tướng quân Corrine. Lần thứ hai gặp Iven, là ở y viện Scott. Lúc này, Kach nhịn không được nhìn kỹ hơn, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Làm quan tùy hành của Corrine, đương nhiên là người hiểu rõ Corrine nhất. Người trước mắt, khiến gã nghĩ tới vợ trước của Corrine...
Trong đầu Kach từ từ hiện lên một cái tên. Vị kia tựa hồ gọi là Iven... Sau khi kết hôn, tên của nam nhân mang thêm họ Gris, vì thế rất dễ quên họ vốn có của y. Winston... Iven Winston! Kach rốt cục nhớ ra, nam nhân mới vừa đi qua trước mặt gã chính là Iven Winston, vợ trước của tướng quân Corrine!
Iven là một người thập phần khiêm tốn, hôn lễ của bọn họ cũng chỉ có người thân cận tham gia, ngoại trừ đồng sự quen thuộc, những người khác đều không biết quan hệ giữa Iven và Corrine.
Biết được chân tướng Kach sững sờ ở cửa, nhìn thân ảnh đơn bạc của nam nhân dần dần đi xa. Lúc Iven và Corrine còn chưa ly hôn, bên cạnh tướng quân Corrine không có quan tùy hành. Nhiều năm trước đây, gã từng gặp mặt Iven một lần, khi đó gã chỉ nhớ rõ đó là một thanh niên ôn hòa trầm ổn, về phần gương mặt, đã rất mơ hồ.
Lúc Kach còn đang sững sờ, đột nhiên nghe được một tiếng xoảng trong phòng. Kach đẩy cửa mà vào, liền thấy tướng quân Corrine trước kia phong độ nhanh nhẹn lúc này đang núp ở góc tường. Corrine một tay che ngực, sắc mặt có chút trắng bệch, triệu chứng này là... Bệnh tim phát tác? Kach tự vỗ một cái, trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ, tướng quân Corrine thân thể khỏe mạnh, cũng không bất luận thiếu hụt gì... Vì thế chỉ có khả năng, lẽ nào vì Iven yêu mà sinh hận, muốn mưu hại Corrine?
"Tướng quân Corrine!" Kach thất thanh hô, "Tướng quân ngài làm sao vậy? Ngài không thoải mái ở chỗ nào sao?"
Corrine đột nhiên ngẩng đầu, mắt có chút đỏ lên, thanh âm lạnh như băng nói: "Đi ra ngoài!"
"Tướng quân Corrine..." Thanh âm của Kach yếu đi, vì thanh âm của Corrine vẫn mạnh mẽ như trước, xem ra cũng không hề bị thương.
Có vật gì vậy nghẹn trong ngực, khiến Corrine gần như phát cuồng. Tiếng gọi của Kach đánh tỉnh hắn, Corrine chậm rãi ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn Kach: "Đi ra ngoài!"
Nhìn ánh mắt của Corrine gần như muốn giết người, Kach nuốt lại lời muốn nói ra, đi ra ngoài.
Corrine hít sâu một hơi, lấy di động của mình trong ngăn kéo ra, lúc này, Corrine mới phát hiện tay mình có chút run.
Đầu óc Corrine lúc này rất hỗn loạn, điều Iven nói khiến hắn kinh hoảng trước nay chưa có. Bạn đời lý tưởng của hắn rõ ràng là Harry, Harry Gris! Corrine nhấn số của Harry, bên kia lại không ai nhận. Corrine cũng không từ bỏ, nhưng mỗi một lần gọi đi, đều không có trả lời.
Corrine hít sâu một hơi. Điện thoại rốt cục chuyển, thanh âm của thiếu niên tràn ngập tinh thần phấn chấn truyền tới. Nhưng mà thanh âm kia nhưng không làm Corrine tỉnh táo lại, ngược lại càng thêm phiền não.
"Corrine tiên sinh, ngài còn đó sao?" Thanh âm của thiếu niên từ vui đùa chuyển sang nghi hoặc.
Corrine không nói gì, mà là đưa điện thoại di động ném vào giường, thanh âm của thiếu niên ban đầu là nghi hoặc, sau đó chuyển thành lo lắng, càng không ngừng vang lên. Corrine vẫn không để ý, thẳng khi đến cúp máy, màn hình dần dần đen. Thế giới của hắn rốt cục an tĩnh.
Ở một khắc kia, Corrine lần đầu tiên chạm vào nội tâm của mình, nguyên lai...
Nguyên lai có một số việc không chỉ là thói quen.
Mỗi người đều có tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của riêng mình, Corrine cũng không ngoại lệ. Hắn thích người đẹp lại nhiệt tình, như vậy mới có thể làm cho cuộc sống của hắn càng thêm thú vị. Hạng mục người cải tạo gen bắt đầu làm từ rất nhiều năm trước, không chỉ là ý của Corrine, còn là ý của cả gia tộc Gris. Sau lại thấy người cải tạo gen trong bình kính, Corrine cũng dần dần từ bỏ, muốn cùng Carine kết hôn. Nhưng đột nhiên có một ngày, phu nhân Margaret nói cho hắn biết hắn không thể kết hôn với Carine, bởi vì Gia tộc Gris cần người thừa kế, mà hắn là con trai độc nhất của gia tộc Gris, cũng nhất định phải có con, mà người thích hợp đã xuất hiện. Sau đó, thanh niên có bộ dạng và tính cách cũng không có quá mức thú vị kia đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn. Đầu tiên gặp, Corrine liền cảm giác hắn tuyệt đối không có khả năng thích Iven.
Trên đời này kỳ thực cũng không có chuyện nào tuyệt đối cả.
Trong đầu Corrine lóe lên rất nhiều hình ảnh, những chuyện này hắn cho là mình đã quên, nguyên lai lại nhớ rõ như thế. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Iven, bộ dạng ngượng ngùng của thanh niên. Hắn nhớ kỹ đêm kết hôn lúc thấy phần hiệp ước kia, vẻ kinh ngạc trên mặt thanh niên. Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên về nhà ăn cơm, vui mừng của thanh niên. Bất quá có một món hắn chỉ gắp hai lần, lúc món kia vẫn xuất hiện ở trên bàn, đồng thời mùi vị càng ngày càng tốt. Corrine nhớ lại rất nhiều chuyện. Hắn nghĩ tới năm năm Iven rời đi, hắn ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh không người, trong lòng có cảm giác trống trải. Hắn nhớ tới mỗi ngày ngồi trên sa lon, màu rèm cửa sổ cũng khiến hắn thấy không được tự nhiên. Hắn nhớ tới lúc phu nhân Margaret khuyên hắn kết hôn, lại cảm thấy mâu thuẫn. Hắn nghĩ tới vì sao mỗi một lần ôm Harry, chỉ có một loại cảm giác đau tiếc, cũng không liên quan đến dục vọng.
Trước kia Corrine chưa từng có nghĩ tới sự tình liền máu chảy đầm đìa như vậy hiện lên trước mặt, lúc Corrine bắt đầu ý thức được, người kia lại nói không yêu hắn.
Corrine mặt không thay đổi ngồi tựa trên giường bệnh, ánh mắt rơi đến cây trụi lá bên ngoài. Không khí trong phòng cực kỳ phiền muộn, cảm giác hít thở không thông càng lúc càng rõ ràng.
Di động rơi trên giường không ngừng vang lên, không biết vang được bao lâu, Corrine rốt cục nhặt lên, nhấn nhận.
"Corrine tiên sinh thân ái, ngài có khỏe không?" Thiếu niên thở dài một hơi, lo âu hỏi.
"Harry Gris, xin lỗi." Corrine thấp giọng nói một câu, nhưng không hề nói tiếp.
"Corrine, anh không nên làm em sợ!" Thiếu niên lại càng hoảng sợ, tiếp tục nói, "Em mới cùng đồng học ở sân huấn luyện, địch nhân quá lợi hại, chúng em phí hết sức mới thắng, vì thế không thể nhận được điện thoại. Được rồi, Corrine tiên sinh thân ái, xin hỏi có chuyện gì không? Ngài chịu đả kích gì sao?"
Corrine vẫn chưa hồi phục, Harry lựa lời: "Thân ái, giáo viên cơ giáp mới tới quả thực gay go, là một ác ma, hắn lại muốn chúng em trong vòng một tháng đánh xong mười trận. Hollis, Corrine tiên sinh, ác ma đại nhân này, ngài có nghe qua chưa?"
"Nghe nói qua, Harry, anh muốn hỏi em một vấn đề." Corrine đột nhiên nói.
Điện thoại bên kia có chút ầm ĩ, một lát sau, chờ an tĩnh một ít, thanh âm của Harry mới từ bên kia truyền tới, đồng thời gửi mời video. Corrine chần chờ một chút, sau đó nhấn đồng ý, trên di động xuất hiện một màn hình ảo, thân ảnh của thiếu niên chiếu ở trên đó.
Harry dựa vào một thân cây, trên tóc dính rất nhiều mồ hôi.
"Corrine, anh sẽ không phải tỏ tình với em đi?" Thiếu niên cười nói, chờ Corrine, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, " Corrine tiên sinh thân ái, ngài chịu kích thích gì vậy? !"
Harry giật mình cũng không phải là khoa trương, bởi vì ở trong trí nhớ của cậu, Corrine vẫn là thân sĩ ưu nhã, thế nhưng ngày hôm nay bộ dáng như vậy, sắc mặt xấu xí, mang vẻ cụt hứng, Corrine như vậy, Harry chưa từng thấy qua.
Corrine lộ ra một nụ cười khổ: "Quả thực chịu kích thích."
Harry sắc mặt nghiêm túc: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Harry, xin lỗi." Corrine lập lại. Harry tồn tại cũng là bởi vì hắn, trước đó, hắn vẫn cho là mình đang chờ Harry lớn lên, sau đó kết hôn. Thế nhưng hắn thật không ngờ, đây là một loại trốn tránh, nhưng mà cái này đối với Harry mà nói là không công bằng.
"Hắc?" Harry triệt để mê mang.
Corrine hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Harry, anh muốn nói chuyện với."
"Phu nhân Margaret vừa nói chuyện với em!" Harry tạc mao, thấy Corrine bộ dạng chán nản, lại yếu ớt, "Được rồi, thân ái, anh nói đi."
"Harry, đối với việc cùng anh kết hôn, em thấy thế nào?" Corrine hỏi.
Mắt của Harry đột nhiên trợn tròn, quái dị nhìn Corrine: "Thân ái, anh bị phu nhân Margaret tẩy não sao? Em kiên trì lâu như vậy, anh ngay cả chút sức chống cự cũng không bằng?"
"Harry, anh muốn nghe ý kiến của em." Corrine nghiêm túc nói, trên mặt không có chút ý đùa giỡn nào.
Harry thua trận: "Ngài muốn nghe lời thật lòng?"
"Đúng vậy."
"Được rồi, em nói thật ra, Corrine tiên sinh, ngài nên ổn định!" Harry cũng nghiêm túc.
Corrine gật đầu.
"Tiên sinh thân ái, ngài không cảm thấy nếu hai người chúng ta kết hôn, sẽ trở nên rất quái dị sao?" Harry nhíu mi, nghiêm túc nói, "Ngài là người giám hộ của em, nếu như biến thành chồng, vừa nghĩ tới, tóc gáy sẽ dựng lên!"
Corrine trước vẫn cho là vì Harry quá nhỏ, vẫn cho là mình đang chờ Harry lớn lên, sau đó kết hôn. Mà bây giờ Harry nói vậy, hắn nghiêm túc nhớ tới, tựa hồ cũng hiểu được có chút sai. Nếu như Harry thực sự trưởng thành, bọn họ thực sự sẽ kết hôn sao? Hắn vẫn coi Harry như đứa trẻ, nếu như trở thành vợ...
Harry càng nói lại càng khiến Corrine mệt mỏi. Bởi vì Harry tỉnh lại, hắn lựa chọn ly hôn với Iven. Kết hôn với người mình thích, sau đó sinh con, tất cả rõ ràng đều là kế hoạch tốt, vì sao kết cục lại thành như vậy?
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại vẫn không như hắn mong muốn. Chờ đến khi hắn ý thức được mình muốn cái gì, người kia lại nói với hắn, y không yêu hắn? !
"Anh đã biết..."
Corrine nhắm mắt lại, trên mặt trắng bệch.
"Tướng quân Corrine!" Harry gọi, "Ngài rốt cuộc làm sao vậy? !"
Rất nhiều thứ đè nén trong ngực, ép Corrine cần tìm một chỗ để trút ra. Lần đầu tiên, Corrine coi Harry như một người để tâm tình.
"Harry, nếu có một người vẫn rất thích em, sau đó có một ngày, hắn đột nhiên nói không thích em nữa, mà em lại phát hiện em cũng không phải là không thích hắn, nên làm cái gì bây giờ?" Corrine hỏi.
"Trời ạ, em cũng bị anh làm cho choáng." Harry vỗ vỗ đầu, "Hắn cụ thể là nói như thế nào, có mấy lời không thể nghe qua là hiểu rõ được, cùng một câu nói cũng không đồng nghĩa là ý tứ cũng giống vậy, lời từ cùng một người nói ra, cũng có thể không cùng ý tứ, đây cũng là mị lực của ngôn ngữ."
Corrine nghiêm túc nhớ lại, đem Iven vừa nói chọn trọng điểm lập lại một lần.
Harry bắt đầu có chút mơ hồ, chờ Corrine nói xong, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thân ái, hắn có phải đang hận anh không tốt?"
"... Không phải anh." Corrine nói.
Những lời này bị Harry trực tiếp bỏ qua: "Thân ái, hắn cũng không phải là không thích anh, mà là đang oán giận, hắn đang hận anh lãnh đạm, anh không săn sóc, anh không hiểu được phong tình. Đồng thời cũng là ám chỉ anh nên làm thế nào."
Ánh mắt của Corrine vốn có chút âm u đột nhiên sáng lên, dường như bắt được một hy vọng cuối cùng.
"Thân ái, anh phải biết rằng, anh có thể là tình nhân trong mộng của tất cả nữ nhân và phân nửa nam nhân cả đế quốc này, nên tin vào bản thân một chút đi." Harry khích lệ nói.
Đầu óc của Corrine dần dần tỉnh táo lại. Lời nói của Harry quanh quẩn trong đầu hắn, hơn nữa hắn càng nghĩ càng thấy có lý. Nếu như Iven không yêu hắn, sao vẫn giữ cái đồng hồ đeo tay kia? Sao lại lo lắng cho mình? Tại sao lại đến thăm mình? Tại sao lại nói không muốn gặp mặt?
Cho dù là nội tâm của mình, mỗi người cũng sẽ không thanh tỉnh mà hiểu rõ như vậy. Corrine đột nhiên mở mắt, vì thế Iven cũng không phải là không yêu hắn, mà là làm bộ không yêu hắn, là một loại hình thức oán giận khác.
Hiểu được điều này, Corrine đang phiêu bạt giữa đại dương mênh mông đột nhiên chộp được phao cứu sinh, ánh mắt vốn tan rã cũng dần dần kiên định.
Nhưng mà hắn lại đã quên, Harry bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ mới thành niên, một thiếu niên thông minh, thế nhưng đối với chuyện tình cảm, vẫn là đơn phương. Thế nhưng Corrine lại lựa chọn tin tưởng cậu, cũng chỉ có thể tin tưởng hắn. Đây cơ hồ là một loại bản năng tránh bất lợi.
Nếu như không tin, kết quả như vậy...
"Thân ái, nỗ lực lên! Anh sẽ có được thứ anh muốn." Harry quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Đồng học còn đang chờ em, cúp máy trước, gặp lại." Harry nói xong, liền cúp máy.
Corrine dần dần trấn tĩnh lại.
Chỉ là một tia hy vọng kia, đến tột cùng thực sự là hy vọng, hay là lừa mình dối người, có thể bản thân Corrine cũng không phân rõ.
—-¤—-
Nhưng mà từ lúc đến Wriston tuyển chọn, quan tùy hành liền có xu thế thất nghiệp. Corrine lưu lại nghỉ ngơi, không hề cần gã, mà là tìm một hướng dẫn viên bản địa. Kach bị ném vào quán bar, vị tướng quân Corrine kia bình thường rất ỷ vào gã tựa hồ quên mất gã... Kach có cảm giác khủng hoảng, vì thế cũng rất quan tâm tất cả mọi người bên người vị đại nhân kia...
Kach vốn tưởng rằng Corrine di tình biệt luyến, thích hướng dẫn viên kia, nhưng sau một lần gặp qua Iven, Kach liền biết mình nghĩ sai rồi. Iven là một thanh niên tuấn tú, thế nhưng so với thẩm mỹ quan của Corrine, vẫn có chênh lệch nhất định .
Corrine bị thương, gã rốt cục tìm được cảm giác tồn tại. Rốt cục có người gọi gã tới chăm sóc tướng quân Corrine. Lần thứ hai gặp Iven, là ở y viện Scott. Lúc này, Kach nhịn không được nhìn kỹ hơn, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Làm quan tùy hành của Corrine, đương nhiên là người hiểu rõ Corrine nhất. Người trước mắt, khiến gã nghĩ tới vợ trước của Corrine...
Trong đầu Kach từ từ hiện lên một cái tên. Vị kia tựa hồ gọi là Iven... Sau khi kết hôn, tên của nam nhân mang thêm họ Gris, vì thế rất dễ quên họ vốn có của y. Winston... Iven Winston! Kach rốt cục nhớ ra, nam nhân mới vừa đi qua trước mặt gã chính là Iven Winston, vợ trước của tướng quân Corrine!
Iven là một người thập phần khiêm tốn, hôn lễ của bọn họ cũng chỉ có người thân cận tham gia, ngoại trừ đồng sự quen thuộc, những người khác đều không biết quan hệ giữa Iven và Corrine.
Biết được chân tướng Kach sững sờ ở cửa, nhìn thân ảnh đơn bạc của nam nhân dần dần đi xa. Lúc Iven và Corrine còn chưa ly hôn, bên cạnh tướng quân Corrine không có quan tùy hành. Nhiều năm trước đây, gã từng gặp mặt Iven một lần, khi đó gã chỉ nhớ rõ đó là một thanh niên ôn hòa trầm ổn, về phần gương mặt, đã rất mơ hồ.
Lúc Kach còn đang sững sờ, đột nhiên nghe được một tiếng xoảng trong phòng. Kach đẩy cửa mà vào, liền thấy tướng quân Corrine trước kia phong độ nhanh nhẹn lúc này đang núp ở góc tường. Corrine một tay che ngực, sắc mặt có chút trắng bệch, triệu chứng này là... Bệnh tim phát tác? Kach tự vỗ một cái, trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ, tướng quân Corrine thân thể khỏe mạnh, cũng không bất luận thiếu hụt gì... Vì thế chỉ có khả năng, lẽ nào vì Iven yêu mà sinh hận, muốn mưu hại Corrine?
"Tướng quân Corrine!" Kach thất thanh hô, "Tướng quân ngài làm sao vậy? Ngài không thoải mái ở chỗ nào sao?"
Corrine đột nhiên ngẩng đầu, mắt có chút đỏ lên, thanh âm lạnh như băng nói: "Đi ra ngoài!"
"Tướng quân Corrine..." Thanh âm của Kach yếu đi, vì thanh âm của Corrine vẫn mạnh mẽ như trước, xem ra cũng không hề bị thương.
Có vật gì vậy nghẹn trong ngực, khiến Corrine gần như phát cuồng. Tiếng gọi của Kach đánh tỉnh hắn, Corrine chậm rãi ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn Kach: "Đi ra ngoài!"
Nhìn ánh mắt của Corrine gần như muốn giết người, Kach nuốt lại lời muốn nói ra, đi ra ngoài.
Corrine hít sâu một hơi, lấy di động của mình trong ngăn kéo ra, lúc này, Corrine mới phát hiện tay mình có chút run.
Đầu óc Corrine lúc này rất hỗn loạn, điều Iven nói khiến hắn kinh hoảng trước nay chưa có. Bạn đời lý tưởng của hắn rõ ràng là Harry, Harry Gris! Corrine nhấn số của Harry, bên kia lại không ai nhận. Corrine cũng không từ bỏ, nhưng mỗi một lần gọi đi, đều không có trả lời.
Corrine hít sâu một hơi. Điện thoại rốt cục chuyển, thanh âm của thiếu niên tràn ngập tinh thần phấn chấn truyền tới. Nhưng mà thanh âm kia nhưng không làm Corrine tỉnh táo lại, ngược lại càng thêm phiền não.
"Corrine tiên sinh, ngài còn đó sao?" Thanh âm của thiếu niên từ vui đùa chuyển sang nghi hoặc.
Corrine không nói gì, mà là đưa điện thoại di động ném vào giường, thanh âm của thiếu niên ban đầu là nghi hoặc, sau đó chuyển thành lo lắng, càng không ngừng vang lên. Corrine vẫn không để ý, thẳng khi đến cúp máy, màn hình dần dần đen. Thế giới của hắn rốt cục an tĩnh.
Ở một khắc kia, Corrine lần đầu tiên chạm vào nội tâm của mình, nguyên lai...
Nguyên lai có một số việc không chỉ là thói quen.
Mỗi người đều có tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của riêng mình, Corrine cũng không ngoại lệ. Hắn thích người đẹp lại nhiệt tình, như vậy mới có thể làm cho cuộc sống của hắn càng thêm thú vị. Hạng mục người cải tạo gen bắt đầu làm từ rất nhiều năm trước, không chỉ là ý của Corrine, còn là ý của cả gia tộc Gris. Sau lại thấy người cải tạo gen trong bình kính, Corrine cũng dần dần từ bỏ, muốn cùng Carine kết hôn. Nhưng đột nhiên có một ngày, phu nhân Margaret nói cho hắn biết hắn không thể kết hôn với Carine, bởi vì Gia tộc Gris cần người thừa kế, mà hắn là con trai độc nhất của gia tộc Gris, cũng nhất định phải có con, mà người thích hợp đã xuất hiện. Sau đó, thanh niên có bộ dạng và tính cách cũng không có quá mức thú vị kia đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn. Đầu tiên gặp, Corrine liền cảm giác hắn tuyệt đối không có khả năng thích Iven.
Trên đời này kỳ thực cũng không có chuyện nào tuyệt đối cả.
Trong đầu Corrine lóe lên rất nhiều hình ảnh, những chuyện này hắn cho là mình đã quên, nguyên lai lại nhớ rõ như thế. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Iven, bộ dạng ngượng ngùng của thanh niên. Hắn nhớ kỹ đêm kết hôn lúc thấy phần hiệp ước kia, vẻ kinh ngạc trên mặt thanh niên. Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên về nhà ăn cơm, vui mừng của thanh niên. Bất quá có một món hắn chỉ gắp hai lần, lúc món kia vẫn xuất hiện ở trên bàn, đồng thời mùi vị càng ngày càng tốt. Corrine nhớ lại rất nhiều chuyện. Hắn nghĩ tới năm năm Iven rời đi, hắn ngủ thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, bên cạnh không người, trong lòng có cảm giác trống trải. Hắn nhớ tới mỗi ngày ngồi trên sa lon, màu rèm cửa sổ cũng khiến hắn thấy không được tự nhiên. Hắn nhớ tới lúc phu nhân Margaret khuyên hắn kết hôn, lại cảm thấy mâu thuẫn. Hắn nghĩ tới vì sao mỗi một lần ôm Harry, chỉ có một loại cảm giác đau tiếc, cũng không liên quan đến dục vọng.
Trước kia Corrine chưa từng có nghĩ tới sự tình liền máu chảy đầm đìa như vậy hiện lên trước mặt, lúc Corrine bắt đầu ý thức được, người kia lại nói không yêu hắn.
Corrine mặt không thay đổi ngồi tựa trên giường bệnh, ánh mắt rơi đến cây trụi lá bên ngoài. Không khí trong phòng cực kỳ phiền muộn, cảm giác hít thở không thông càng lúc càng rõ ràng.
Di động rơi trên giường không ngừng vang lên, không biết vang được bao lâu, Corrine rốt cục nhặt lên, nhấn nhận.
"Corrine tiên sinh thân ái, ngài có khỏe không?" Thiếu niên thở dài một hơi, lo âu hỏi.
"Harry Gris, xin lỗi." Corrine thấp giọng nói một câu, nhưng không hề nói tiếp.
"Corrine, anh không nên làm em sợ!" Thiếu niên lại càng hoảng sợ, tiếp tục nói, "Em mới cùng đồng học ở sân huấn luyện, địch nhân quá lợi hại, chúng em phí hết sức mới thắng, vì thế không thể nhận được điện thoại. Được rồi, Corrine tiên sinh thân ái, xin hỏi có chuyện gì không? Ngài chịu đả kích gì sao?"
Corrine vẫn chưa hồi phục, Harry lựa lời: "Thân ái, giáo viên cơ giáp mới tới quả thực gay go, là một ác ma, hắn lại muốn chúng em trong vòng một tháng đánh xong mười trận. Hollis, Corrine tiên sinh, ác ma đại nhân này, ngài có nghe qua chưa?"
"Nghe nói qua, Harry, anh muốn hỏi em một vấn đề." Corrine đột nhiên nói.
Điện thoại bên kia có chút ầm ĩ, một lát sau, chờ an tĩnh một ít, thanh âm của Harry mới từ bên kia truyền tới, đồng thời gửi mời video. Corrine chần chờ một chút, sau đó nhấn đồng ý, trên di động xuất hiện một màn hình ảo, thân ảnh của thiếu niên chiếu ở trên đó.
Harry dựa vào một thân cây, trên tóc dính rất nhiều mồ hôi.
"Corrine, anh sẽ không phải tỏ tình với em đi?" Thiếu niên cười nói, chờ Corrine, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, " Corrine tiên sinh thân ái, ngài chịu kích thích gì vậy? !"
Harry giật mình cũng không phải là khoa trương, bởi vì ở trong trí nhớ của cậu, Corrine vẫn là thân sĩ ưu nhã, thế nhưng ngày hôm nay bộ dáng như vậy, sắc mặt xấu xí, mang vẻ cụt hứng, Corrine như vậy, Harry chưa từng thấy qua.
Corrine lộ ra một nụ cười khổ: "Quả thực chịu kích thích."
Harry sắc mặt nghiêm túc: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Harry, xin lỗi." Corrine lập lại. Harry tồn tại cũng là bởi vì hắn, trước đó, hắn vẫn cho là mình đang chờ Harry lớn lên, sau đó kết hôn. Thế nhưng hắn thật không ngờ, đây là một loại trốn tránh, nhưng mà cái này đối với Harry mà nói là không công bằng.
"Hắc?" Harry triệt để mê mang.
Corrine hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Harry, anh muốn nói chuyện với."
"Phu nhân Margaret vừa nói chuyện với em!" Harry tạc mao, thấy Corrine bộ dạng chán nản, lại yếu ớt, "Được rồi, thân ái, anh nói đi."
"Harry, đối với việc cùng anh kết hôn, em thấy thế nào?" Corrine hỏi.
Mắt của Harry đột nhiên trợn tròn, quái dị nhìn Corrine: "Thân ái, anh bị phu nhân Margaret tẩy não sao? Em kiên trì lâu như vậy, anh ngay cả chút sức chống cự cũng không bằng?"
"Harry, anh muốn nghe ý kiến của em." Corrine nghiêm túc nói, trên mặt không có chút ý đùa giỡn nào.
Harry thua trận: "Ngài muốn nghe lời thật lòng?"
"Đúng vậy."
"Được rồi, em nói thật ra, Corrine tiên sinh, ngài nên ổn định!" Harry cũng nghiêm túc.
Corrine gật đầu.
"Tiên sinh thân ái, ngài không cảm thấy nếu hai người chúng ta kết hôn, sẽ trở nên rất quái dị sao?" Harry nhíu mi, nghiêm túc nói, "Ngài là người giám hộ của em, nếu như biến thành chồng, vừa nghĩ tới, tóc gáy sẽ dựng lên!"
Corrine trước vẫn cho là vì Harry quá nhỏ, vẫn cho là mình đang chờ Harry lớn lên, sau đó kết hôn. Mà bây giờ Harry nói vậy, hắn nghiêm túc nhớ tới, tựa hồ cũng hiểu được có chút sai. Nếu như Harry thực sự trưởng thành, bọn họ thực sự sẽ kết hôn sao? Hắn vẫn coi Harry như đứa trẻ, nếu như trở thành vợ...
Harry càng nói lại càng khiến Corrine mệt mỏi. Bởi vì Harry tỉnh lại, hắn lựa chọn ly hôn với Iven. Kết hôn với người mình thích, sau đó sinh con, tất cả rõ ràng đều là kế hoạch tốt, vì sao kết cục lại thành như vậy?
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại vẫn không như hắn mong muốn. Chờ đến khi hắn ý thức được mình muốn cái gì, người kia lại nói với hắn, y không yêu hắn? !
"Anh đã biết..."
Corrine nhắm mắt lại, trên mặt trắng bệch.
"Tướng quân Corrine!" Harry gọi, "Ngài rốt cuộc làm sao vậy? !"
Rất nhiều thứ đè nén trong ngực, ép Corrine cần tìm một chỗ để trút ra. Lần đầu tiên, Corrine coi Harry như một người để tâm tình.
"Harry, nếu có một người vẫn rất thích em, sau đó có một ngày, hắn đột nhiên nói không thích em nữa, mà em lại phát hiện em cũng không phải là không thích hắn, nên làm cái gì bây giờ?" Corrine hỏi.
"Trời ạ, em cũng bị anh làm cho choáng." Harry vỗ vỗ đầu, "Hắn cụ thể là nói như thế nào, có mấy lời không thể nghe qua là hiểu rõ được, cùng một câu nói cũng không đồng nghĩa là ý tứ cũng giống vậy, lời từ cùng một người nói ra, cũng có thể không cùng ý tứ, đây cũng là mị lực của ngôn ngữ."
Corrine nghiêm túc nhớ lại, đem Iven vừa nói chọn trọng điểm lập lại một lần.
Harry bắt đầu có chút mơ hồ, chờ Corrine nói xong, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thân ái, hắn có phải đang hận anh không tốt?"
"... Không phải anh." Corrine nói.
Những lời này bị Harry trực tiếp bỏ qua: "Thân ái, hắn cũng không phải là không thích anh, mà là đang oán giận, hắn đang hận anh lãnh đạm, anh không săn sóc, anh không hiểu được phong tình. Đồng thời cũng là ám chỉ anh nên làm thế nào."
Ánh mắt của Corrine vốn có chút âm u đột nhiên sáng lên, dường như bắt được một hy vọng cuối cùng.
"Thân ái, anh phải biết rằng, anh có thể là tình nhân trong mộng của tất cả nữ nhân và phân nửa nam nhân cả đế quốc này, nên tin vào bản thân một chút đi." Harry khích lệ nói.
Đầu óc của Corrine dần dần tỉnh táo lại. Lời nói của Harry quanh quẩn trong đầu hắn, hơn nữa hắn càng nghĩ càng thấy có lý. Nếu như Iven không yêu hắn, sao vẫn giữ cái đồng hồ đeo tay kia? Sao lại lo lắng cho mình? Tại sao lại đến thăm mình? Tại sao lại nói không muốn gặp mặt?
Cho dù là nội tâm của mình, mỗi người cũng sẽ không thanh tỉnh mà hiểu rõ như vậy. Corrine đột nhiên mở mắt, vì thế Iven cũng không phải là không yêu hắn, mà là làm bộ không yêu hắn, là một loại hình thức oán giận khác.
Hiểu được điều này, Corrine đang phiêu bạt giữa đại dương mênh mông đột nhiên chộp được phao cứu sinh, ánh mắt vốn tan rã cũng dần dần kiên định.
Nhưng mà hắn lại đã quên, Harry bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ mới thành niên, một thiếu niên thông minh, thế nhưng đối với chuyện tình cảm, vẫn là đơn phương. Thế nhưng Corrine lại lựa chọn tin tưởng cậu, cũng chỉ có thể tin tưởng hắn. Đây cơ hồ là một loại bản năng tránh bất lợi.
Nếu như không tin, kết quả như vậy...
"Thân ái, nỗ lực lên! Anh sẽ có được thứ anh muốn." Harry quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Đồng học còn đang chờ em, cúp máy trước, gặp lại." Harry nói xong, liền cúp máy.
Corrine dần dần trấn tĩnh lại.
Chỉ là một tia hy vọng kia, đến tột cùng thực sự là hy vọng, hay là lừa mình dối người, có thể bản thân Corrine cũng không phân rõ.
—-¤—-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.