Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 30:
Tích Chi
24/12/2023
Hệ thống ăn dưa vừa nói có dưa lớn, tất cả các đồng môn của các phong (núi) khác nhau đều trở nên hưng phấn. Tất cả bọn họ đều vểnh tai chuẩn bị nghe, ngay cả tốc độ giảng dạy chân của chưởng giáo chân nhân cũng vô ý mà chậm lại, tập trung toàn bộ sự chú ý vào Ninh Túc, đáng tiếc sau khi hệ thống ăn dưa nói xong lời này, cũng không còn nói gì nữa.
Ninh Túc vốn đã quen với cái tính tiết niệu (chỉ rò rỉ chút một) của hệ thống ăn dưa, cô lập tức biết rằng đây là do linh khí của cô lại không đủ rồi.
Đáng tiếc hiện tại cô còn ở trên quảng trường, đang ngồi đả tọa cũng không tiện lấy ra linh thạch thượng phẩm để hấp thu, chỉ có thể chờ đợi sau khi trở về phòng mới từ từ ăn dưa vậy.
Ninh Túc cũng không có gì để tiếc nuối cả, dù sao sớm muộn gì cô cũng có thể ăn quả dưa này. Chỉ là khổ cho những đồng môn không sống gần cô mà thôi.
Nếu nàng ấy chỉ ăn dưa sau khi trở về, chẳng phải bọn họ sẽ không thể hóng được sao?
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể lén lút đi theo Ninh Túc tới chỗ nàng ở tại núi Vong Xuyên. Nhưng mà, vì bọn họ là đệ tử ngoại môn của các phong (núi) khác nên việc tràn vào núi Vong Xuyên như tổ ong vỡ trận rất là không ổn.
Ninh Túc một chút cũng không biết tâm tư phức tạp khó nói của các bạn đồng môn.
Ngay cả chưởng giáo chân nhân thực sự không có ý định đến lớp, cũng vẻ mặt trầm tư.
Những gì hệ thống ăn dưa vừa nói đã mang lại cho ông rất nhiều cảm hứng giảng bài. Ông ấy đã dạy như vậy hơn hai trăm năm rồi, có lẽ ông nên thay đổi phương pháp dạy học của mình.
Trước khi hệ thống ăn dưa nói ra, ông chưa bao giờ cảm thấy phương pháp giảng dạy của mình có vấn đề gì, khi nhắc đến, ông mới thực sự nhận ra rằng mình đã quá mù quáng và đang bị giậm chân tại chỗ.
Chưởng giáo chân nhân lúc này căn bản không có tâm tư giảng bài tiếp, ông chuẩn bị hồi động phủ để tự mình suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ, ông muốn cải tiến nội dung các bài giảng càng sớm càng tốt.
Sau khi nói: “Bài giảng hôm nay kết thúc tại đây”, ông ấy liền thuấn di (dịch chuyển nhanh) rời đi, nhưng trong chớp mắt, ông đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả các đệ tử.
Sau khi chưởng giáo chân nhân rời đi, Ninh Túc cũng không quên lời vừa nhắc nhở của hệ thống ăn dưa.
Biết nói như thế nào đây.
Tuy rằng đời này cô sẽ không bao giờ trở thành một thực tu nhưng cô có thể trở thành một thực khách ăn giỏi nha.
Ninh Túc vốn đã quen với cái tính tiết niệu (chỉ rò rỉ chút một) của hệ thống ăn dưa, cô lập tức biết rằng đây là do linh khí của cô lại không đủ rồi.
Đáng tiếc hiện tại cô còn ở trên quảng trường, đang ngồi đả tọa cũng không tiện lấy ra linh thạch thượng phẩm để hấp thu, chỉ có thể chờ đợi sau khi trở về phòng mới từ từ ăn dưa vậy.
Ninh Túc cũng không có gì để tiếc nuối cả, dù sao sớm muộn gì cô cũng có thể ăn quả dưa này. Chỉ là khổ cho những đồng môn không sống gần cô mà thôi.
Nếu nàng ấy chỉ ăn dưa sau khi trở về, chẳng phải bọn họ sẽ không thể hóng được sao?
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể lén lút đi theo Ninh Túc tới chỗ nàng ở tại núi Vong Xuyên. Nhưng mà, vì bọn họ là đệ tử ngoại môn của các phong (núi) khác nên việc tràn vào núi Vong Xuyên như tổ ong vỡ trận rất là không ổn.
Ninh Túc một chút cũng không biết tâm tư phức tạp khó nói của các bạn đồng môn.
Ngay cả chưởng giáo chân nhân thực sự không có ý định đến lớp, cũng vẻ mặt trầm tư.
Những gì hệ thống ăn dưa vừa nói đã mang lại cho ông rất nhiều cảm hứng giảng bài. Ông ấy đã dạy như vậy hơn hai trăm năm rồi, có lẽ ông nên thay đổi phương pháp dạy học của mình.
Trước khi hệ thống ăn dưa nói ra, ông chưa bao giờ cảm thấy phương pháp giảng dạy của mình có vấn đề gì, khi nhắc đến, ông mới thực sự nhận ra rằng mình đã quá mù quáng và đang bị giậm chân tại chỗ.
Chưởng giáo chân nhân lúc này căn bản không có tâm tư giảng bài tiếp, ông chuẩn bị hồi động phủ để tự mình suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ, ông muốn cải tiến nội dung các bài giảng càng sớm càng tốt.
Sau khi nói: “Bài giảng hôm nay kết thúc tại đây”, ông ấy liền thuấn di (dịch chuyển nhanh) rời đi, nhưng trong chớp mắt, ông đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả các đệ tử.
Sau khi chưởng giáo chân nhân rời đi, Ninh Túc cũng không quên lời vừa nhắc nhở của hệ thống ăn dưa.
Biết nói như thế nào đây.
Tuy rằng đời này cô sẽ không bao giờ trở thành một thực tu nhưng cô có thể trở thành một thực khách ăn giỏi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.