Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 33:
Tích Chi
24/12/2023
Ninh Túc cuối cùng cũng phát hiện ra hệ thống ăn dưa rất biết cách kích thích trí tò mò của con người.
Nó cũng không phải không còn chút năng lượng nào.
Hễ có dưa thì luôn hiện hình nói vài câu, nói xong liền biến mất, thuần túy chỉ thả mồi câu cá.
Vừa nãy nó đã nói xong câu 【 Vãi...Chưởng...!" Quá! Kích…..Thích! 】Sau đó sẽ không nói gì nữa, nói thêm vài lời nữa thì hệ thống CPU sẽ bị cháy phải không? Nói thêm vài câu nữa thì miệng sẽ bỏng phải không? Nếu nói thêm vài lời nữa là trực tiếp tắt máy ngay lập tức phải không?
Khi Ninh Túc đang chỉ mặt mắng hệ thống ăn dưa, một đĩa thịt nguội linh thú được sắp xếp đẹp mắt đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt thẹn thùng của một chàng trai trẻ, đôi mắt trong veo, đôi môi hơi mím, nhìn cô đầy mong đợi.
"Đạo hữu, đây là đĩa thịt nguội mà ta làm bằng thịt của các loại linh thú cấp thấp, ngươi có muốn nếm thử không?"
Ninh Túc không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Được.”
Không cần phải nói, món ăn thực sự trông rất đẹp mắt. Trước đây cô chỉ nhìn thấy cà rốt được khắc thành hoa hồng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thịt chín được khắc thành các loại trái cây khác nhau.
Cô tuỳ ý bốc một "quả nho" lên, bỏ vào vào miệng.
Không ăn không biết nhưng ăn một lần liền sốc toàn tập.
“Quả nho” này, thịt rất thơm ngon, khi cắn một miếng, nước bên trong sẽ ứa ra, rất mọng nước!
Nước sốt bên trong còn có chút mùi vị nho, nhưng không nồng đậm, nên không lấn át nguyên liệu chính, mà chỉ khiến vị thịt linh thú càng thêm tươi mát, không hề dầu mỡ.
Ninh Túc trong lòng điên cuồng tán thưởng món ăn này.
"Mỹ thực do vị thực tu này làm ra còn chứa đầy linh khí!"
“Sau khi ăn xong, linh khí của ta đã khôi phục rất nhiều.”
“Đây là người tiềm năng phải không, nhất định là một người tiềm năng rồi?”
Tuy rằng cô mới xuyên qua không lâu, nhưng sau khi kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ, cô cũng biết, nói chung là đồ ăn do thực tu làm ra xác thực đều có chứa linh khí, nhưng không nhiều lắm.
Cho dù sử dụng nguyên liệu cao cấp nhất, sau khi nấu, cũng không còn lưu lại quá nhiều linh khí.
Thực tu cũng chỉ là một cái nghề râu ria thôi, bọn họ so với đan tu thì kém xa, nhưng mỹ thực do bọn họ làm ra ít nhiều cũng có hiệu quả, nên có thể coi là những người thay thế của đan tu.
Một số tu sĩ không có nhiều linh thạch, không đủ khả năng mua đan dược tốt, thì họ có thể sẽ mua những mỹ thực do thực tu nấu để bổ trợ.
Nó cũng không phải không còn chút năng lượng nào.
Hễ có dưa thì luôn hiện hình nói vài câu, nói xong liền biến mất, thuần túy chỉ thả mồi câu cá.
Vừa nãy nó đã nói xong câu 【 Vãi...Chưởng...!" Quá! Kích…..Thích! 】Sau đó sẽ không nói gì nữa, nói thêm vài lời nữa thì hệ thống CPU sẽ bị cháy phải không? Nói thêm vài câu nữa thì miệng sẽ bỏng phải không? Nếu nói thêm vài lời nữa là trực tiếp tắt máy ngay lập tức phải không?
Khi Ninh Túc đang chỉ mặt mắng hệ thống ăn dưa, một đĩa thịt nguội linh thú được sắp xếp đẹp mắt đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt thẹn thùng của một chàng trai trẻ, đôi mắt trong veo, đôi môi hơi mím, nhìn cô đầy mong đợi.
"Đạo hữu, đây là đĩa thịt nguội mà ta làm bằng thịt của các loại linh thú cấp thấp, ngươi có muốn nếm thử không?"
Ninh Túc không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: “Được.”
Không cần phải nói, món ăn thực sự trông rất đẹp mắt. Trước đây cô chỉ nhìn thấy cà rốt được khắc thành hoa hồng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thịt chín được khắc thành các loại trái cây khác nhau.
Cô tuỳ ý bốc một "quả nho" lên, bỏ vào vào miệng.
Không ăn không biết nhưng ăn một lần liền sốc toàn tập.
“Quả nho” này, thịt rất thơm ngon, khi cắn một miếng, nước bên trong sẽ ứa ra, rất mọng nước!
Nước sốt bên trong còn có chút mùi vị nho, nhưng không nồng đậm, nên không lấn át nguyên liệu chính, mà chỉ khiến vị thịt linh thú càng thêm tươi mát, không hề dầu mỡ.
Ninh Túc trong lòng điên cuồng tán thưởng món ăn này.
"Mỹ thực do vị thực tu này làm ra còn chứa đầy linh khí!"
“Sau khi ăn xong, linh khí của ta đã khôi phục rất nhiều.”
“Đây là người tiềm năng phải không, nhất định là một người tiềm năng rồi?”
Tuy rằng cô mới xuyên qua không lâu, nhưng sau khi kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ, cô cũng biết, nói chung là đồ ăn do thực tu làm ra xác thực đều có chứa linh khí, nhưng không nhiều lắm.
Cho dù sử dụng nguyên liệu cao cấp nhất, sau khi nấu, cũng không còn lưu lại quá nhiều linh khí.
Thực tu cũng chỉ là một cái nghề râu ria thôi, bọn họ so với đan tu thì kém xa, nhưng mỹ thực do bọn họ làm ra ít nhiều cũng có hiệu quả, nên có thể coi là những người thay thế của đan tu.
Một số tu sĩ không có nhiều linh thạch, không đủ khả năng mua đan dược tốt, thì họ có thể sẽ mua những mỹ thực do thực tu nấu để bổ trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.