Toàn Tông Môn Đều Dựa Vào Ta Để Ăn Dưa
Chương 38:
Tích Chi
24/12/2023
Ngô Trì Thuần mày hơi nhíu, hắn truyền âm lai: “Cái gì cả người bị lột trần? Ý ngươi là gì?”
Vị đồng môn nhìn hắn với ánh mắt ta biết hết: "Chẳng nhẽ ngươi còn tính giấu chuyện với người huynh đệ thân thiết như ta sao? Còn không phải là chuyện giữa ngươi và nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông sao?"
Sau khi Ngô Trì Thuần sửng sốt một lúc, sắc mặt hắn khẽ biến.
“Ngươi……”
Bí mật này, làm sao đồng môn của hắn lại biết được?
Có lẽ, hắn đã hiểu lầm, điều mà đồng môn đang nói đến không phải là điều hắn nghĩ?
Đây hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này, hắn chỉ có thể áp chế tâm tư của mình.
Hắn rời tông môn đã một trăm năm, trong suốt trăm năm này, công vụ ở Khí Phong đã chồng chất tích tụ không ít. Tuy rằng có đệ tử thân truyền của hắn có hỗ trợ giải quyết, nhưng vẫn có một số vấn đề chỉ có phong chủ là hắn mới có thể tự mình ra mặt giải quyết.
Tuy nhiên, trước khi quay trở lại Khí Phong, hắn đã đi theo chưởng môn đến chủ phong.
Đây là chuyến đi rất cần thiết.
Mấy năm nay hắn đã đi đâu, đã làm gì, dù sao cũng nên phải giải trình với chưởng môn cùng với chư vị đồng môn rõ ràng.
Ngô Trì Thuần sớm đã suy nghĩ kỹ lời nói của mình sẽ nói trước khi trở về, nhưng lần này, chưởng môn cũng không thèm hỏi một tiếng mà chỉ xua tay nói: “Mọi việc trong tông môn trong một trăm năm qua vẫn ổn, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng quay về Khí Phong đi, đệ tử của ngươi đã rất nhớ ngươi đấy.”
Ngô Trì Thuần đã sửng sốt một lúc, tay ôm quyền nói: “Chưởng môn, chuyện này…… Không hợp quy củ.”
“Không sao đâu, ngươi cứ về đi.” Nói xong, chưởng môn liền quay đầu bỏ đi, vẻ mặt không đành lòng nhìn hắn. Phong chủ của Khí Phong thế mà bị một nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông bắt cóc, còn bị nhốt suốt một trăm năm. Vốn dĩ ông còn tưởng Ngô Trì Thuần đã gặp được đại cơ duyên ở đâu đó, nhưng ai mà ngờ được chuyện sẽ như thế này……
Ông không đành lòng nhìn mặt Ngô Trì Thuần, khi nhìn thấy, ông không khỏi tượng tượng làm thế nào Ngô Trì Thuần lại trốn được về đây trong một trăm năm qua.
Khi Ngô Trì Thuần rời khỏi chủ phong, bộ dáng mang đầy tâm sự nặng nề.
Mọi thứ trong tông môn đều quá kỳ quái.
Nhất là một người rất coi trọng quy củ như chưởng môn, thế mà không hỏi hắn bất cứ điều gì mà trực tiếp tống cổ hắn đi.
Nếu như trước kia, tuyệt đối không có chuyện này xảy ra.
Chưa kể những lời nói của đồng môn truyền âm cho hắn
Cả người hắn đều bị lột trần rốt cuộc là ý gì?
Vị đồng môn nhìn hắn với ánh mắt ta biết hết: "Chẳng nhẽ ngươi còn tính giấu chuyện với người huynh đệ thân thiết như ta sao? Còn không phải là chuyện giữa ngươi và nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông sao?"
Sau khi Ngô Trì Thuần sửng sốt một lúc, sắc mặt hắn khẽ biến.
“Ngươi……”
Bí mật này, làm sao đồng môn của hắn lại biết được?
Có lẽ, hắn đã hiểu lầm, điều mà đồng môn đang nói đến không phải là điều hắn nghĩ?
Đây hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này, hắn chỉ có thể áp chế tâm tư của mình.
Hắn rời tông môn đã một trăm năm, trong suốt trăm năm này, công vụ ở Khí Phong đã chồng chất tích tụ không ít. Tuy rằng có đệ tử thân truyền của hắn có hỗ trợ giải quyết, nhưng vẫn có một số vấn đề chỉ có phong chủ là hắn mới có thể tự mình ra mặt giải quyết.
Tuy nhiên, trước khi quay trở lại Khí Phong, hắn đã đi theo chưởng môn đến chủ phong.
Đây là chuyến đi rất cần thiết.
Mấy năm nay hắn đã đi đâu, đã làm gì, dù sao cũng nên phải giải trình với chưởng môn cùng với chư vị đồng môn rõ ràng.
Ngô Trì Thuần sớm đã suy nghĩ kỹ lời nói của mình sẽ nói trước khi trở về, nhưng lần này, chưởng môn cũng không thèm hỏi một tiếng mà chỉ xua tay nói: “Mọi việc trong tông môn trong một trăm năm qua vẫn ổn, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng quay về Khí Phong đi, đệ tử của ngươi đã rất nhớ ngươi đấy.”
Ngô Trì Thuần đã sửng sốt một lúc, tay ôm quyền nói: “Chưởng môn, chuyện này…… Không hợp quy củ.”
“Không sao đâu, ngươi cứ về đi.” Nói xong, chưởng môn liền quay đầu bỏ đi, vẻ mặt không đành lòng nhìn hắn. Phong chủ của Khí Phong thế mà bị một nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông bắt cóc, còn bị nhốt suốt một trăm năm. Vốn dĩ ông còn tưởng Ngô Trì Thuần đã gặp được đại cơ duyên ở đâu đó, nhưng ai mà ngờ được chuyện sẽ như thế này……
Ông không đành lòng nhìn mặt Ngô Trì Thuần, khi nhìn thấy, ông không khỏi tượng tượng làm thế nào Ngô Trì Thuần lại trốn được về đây trong một trăm năm qua.
Khi Ngô Trì Thuần rời khỏi chủ phong, bộ dáng mang đầy tâm sự nặng nề.
Mọi thứ trong tông môn đều quá kỳ quái.
Nhất là một người rất coi trọng quy củ như chưởng môn, thế mà không hỏi hắn bất cứ điều gì mà trực tiếp tống cổ hắn đi.
Nếu như trước kia, tuyệt đối không có chuyện này xảy ra.
Chưa kể những lời nói của đồng môn truyền âm cho hắn
Cả người hắn đều bị lột trần rốt cuộc là ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.