Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Chương 9:

Chấp Thủ Yên Hỏa

20/07/2024

Đến một ngày, sư đồ hai người đã đến Huyền Thiên Tông.

Mặc dù theo thời gian trôi qua, Huyền Thiên Tông trở nên khó khăn, nhưng sơn môn là do lão tổ tông lưu lại, vẫn vô cùng rộng lớn khí phái.

Tiêu Bách Đạo chỉ vào tấm biển nói với Phượng Khê:

"Đồ nhi, ba chữ trên tấm biển phía trên kia là do tổ sư khai sơn tự tay viết, nghe nói bên trong có ẩn chứa đại cơ duyên.

Chỉ là, ta chờ thật lâu, vài vạn năm qua đi cũng không ai có thể lĩnh hội ảo diệu bên trong ..."

Bịch!

Phượng Khê quỳ rạp xuống đất!

Tiêu Bách Đạo một mặt an ủi: "Đồ nhi, tông môn có bài vị tổ sư riêng, ngươi không cần phải quỳ lạy ở đây."

Phượng Khê: "..."

Thật ra là do thời gian ngồi phi kiếm quá dài, thình lình bước xuống có chút đầu váng mắt hoa, vậy nên chân mới mềm nhũn, nằm luôn trên đất.

Đương nhiên, nàng sẽ không ngu đột xuất giải thích đây là hiểu lầm, một mặt thành khẩn nói ra:

"Sư phụ, tổ sư gia lập ra Huyền Thiên Tông, mới có chỗ dung thân cho ta hôm nay. Ta từ đáy lòng kính sợ tổ sư gia của chúng ta, đừng nói là quỳ lạy, cho dù để ta dập đầu chín chín tám mươi mốt lần cũng nguyện ý."

Tiêu Bách Đạo nghe xong, càng phát giác tiểu đồ đệ mình mới thu nhận là một đứa nhóc tâm địa thuần lương, lại tăng thêm mấy phần yêu thích.



Cười ha hả nói: "Hiếm có người có tấm lòng chân thành, đứng lên đi!"

Phượng Khê lúc này mới đứng lên, nhìn chăm chú ba chữ to trên tấm biển.

Xấu hổ.

Không biết.

Bởi vì ba chữ kia sử dụng Thượng Cổ văn tự viết ra, khác hẳn so với chữ viết được sử dụng hiện tại.

Chẳng qua đoán cũng đoán được, khẳng định là ba chữ "Huyền Thiên Tông".

Cổ xưa hùng hồn, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một tia khí tức đến từ thời Hồng Hoang.

Nàng vội vàng nhìn thoáng qua, liền tranh thủ thời gian hấp tấp đi theo Tiêu Bách Đạo tiến vào sơn môn.

Ai cũng không chú ý tới, ba chữ to phía trên tấm biển đột nhiên lóe lên một cái, rồi lại quay trở về yên tĩnh.

Sau khi tiến vào sơn môn, Tiêu Bách Đạo một lần nữa gọi ra phi kiếm, chở Phượng Khê tiến về phía chủ phong.

Còn chưa tới chủ phong, Phượng Khê liền nghe được tiếng thú gào đầy phẫn nộ.

Tiêu Bách Đạo lập tức nhíu nhíu mày:



"Khẳng định là Kim Mao Toan Nghê lại làm ầm ĩ!"

Tiêu Bách Đạo cảm thấy tâm rất mệt mỏi, Thần thú Trấn Phái của người ta đều là thuốc an thần, của Huyền Thiên Tông bọn hắn thì tốt rồi, không nói đến tu vị ngày càng đi xuống, còn tham ăn tham uống, chơi đùa lung tung!

Vào thời điểm tâm phiền ý loạn, liền nghe thấy tiểu đồ đệ yêu dấu của hắn nói ra:

"Sư phụ, nó sẽ không phải là phát tình đúng không?"

Tiêu Bách Đạo xém chút nữa rơi khỏi phi kiếm!

Đây là cái từ hổ báo cáo chồn gì vậy!

Đây là lời mà một tiểu cô nương như ngươi nên nói ra sao? !

"Đừng có ăn nói linh tinh! Kim Mao Toan Nghê trời sinh tính tình ngang bướng, khẳng định là lại muốn nhân cơ hội đưa ra điều kiện gì đó, đi qua nhìn một chút liền biết."

Kim Mao Toan Nghê làm Trấn Phái Thần thú của Huyền Thiên Tông, địa vị siêu cao, chuồng thú nằm ngay phía sau Nghị Sự Điện của chủ phong.

Phía trước chuồng thú vây quanh không ít người, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng.

Kim Mao Toan Nghê một bên gầm rú một bên lôi kéo xích xắt đen tuyền đã cố định trên cổ nó vạn năm, dù cho cổ đã máu me đầm đìa cũng không quan tâm.

Nhìn thấy Tiêu Bách Đạo tới, càng ra sức kêu to!

Đám người vội vàng hành lễ với Tiêu Bách Đạo, Tiêu Bách Đạo khoát tay áo: "Chuyện gì xảy ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook