Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 13: CHẾT KHÔNG THÔNG SUỐT TỨC CHẾT CHA
Phượng Cửu An
20/04/2020
Lão hồ ly háo sắc chưa đến ba giây, giống như người già trẻ lại, rầm rầm rì rì như một con chó nhỏ đòi vuốt ve, có thể là mắc phải
chứng bệnh đãng trí của loài yêu khi tuổi già sức yếu.
Đường Táp thấy tuổi tác ông đã cao, nên không tiếp tục so đo với ông.
Chỉ là, con hồ ly háo sắc này tuy tâm trí không còn minh mẫn nữa, nhưng nhớ nằm ở trước ngực cô, khăng khăng muốn dụi người vào bộ phận cao ngất đó của cô.
Đường Táp không thể nhịn được nữa, rút tay về, tàn nhẫn rời đi.
Hồ ly háo sắc đuổi theo, vừa rụng lông, vừa kêu ding ding.
“Cuối cùng tôi cũng biết An Luật di truyền từ ai rồi.”
Chân trước trụi lông của Cửu Vĩ Hồ vồ tới, ôm lấy chân Đường Táp, cô đi đến đâu ông cùng cô đi đến đó, có cảm giác như ông biến Đường Táp thành mẹ mình.
Đường Táp xách theo “đứa con ghẻ” này về đến sảnh chính, vừa đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng ướt át động lòng người.
Thông qua số quần áo ít ỏi còn lại trên các quý ông đang ngồi, có thể đoán được trình độ chơi bài của bọn họ.
An Dao thân làm trưởng bối, từ trên xuống dưới chỉ còn một chiếc áo ngủ mỏng manh quấn người, Phụng Hoàng Thất Thất ngồi xổm trên ghế, chỉ còn mỗi chiếc quần sọt để che bộ phận nóng bỏng, còn An Luật…… cậu đã cam chịu, biến về hình hồ ly, trông bộ dáng có lẽ đã cởi sạch quần áo rồi, bộ phận phía dưới chỉ có thể dùng lông đuôi giữ tạm thôi.
Quần áo Đế Chiêu coi như là chỉnh tề nhất, ít nhất còn chiếc áo sơ mi trắng, giữ thể diện hình người được.
Nhưng khi Đường Táp đẩy cửa ra, người có phản ứng lớn nhất chính là anh.
Trực giác của Đường Táp cho rằng có chỗ không đúng, vừa cụp mắt nhìn xuống, thì phát hiện sự tình quả nhiên không đơn giản như vậy — — Hai chân của Đế Chiêu để trần, xem ra quần đã bị cởi bỏ rồi.
Đế Chiêu lúc này nhìn trông giống người dẫn chương trình trên tivi, chỉ có nửa người trên chỉnh tề gọn gàng đẹp đẽ có thể xuất hiện trước ống kính, trên thực tế chỉ cần hơi đứng dậy, Đường Táp lập tức có thể biết màu sắc quần lót của anh.
Đế Chiêu thấy Đường Táp đi vào, mặt trắng bệch mỉm cười gật đầu: “Trở lại rồi? Đi khá lâu đấy……”
Đường Táp ôm con hồ ly trụi lông lên: “Đụng phải ông nội của nhà các cậu này.”
Hồ ly trụi lông háo sắc ding ding hai tiếng, tiếng ding vô cùng hùng hồn vĩ đại, tiếp theo, con hồ ly háo sắc này dám ở trước mặt mọi người, dựa vào bản lĩnh vùng vẫy, nhân cơ hộ đặt vuốt lên ngực Đường Táp.
Đường Táp: “……”
Có loại xúc động muốn xách dao lên.
“Tiểu Chiêu, ôm ông qua đây, ông lão này, đến đâu cũng nhận vợ lung tung.” An Dao nghiêng người, gác đùi lên ghế mây, thong thả uống một ngụm trà, sai con trai đi xử lí.
Đế Chiêu: “Đợi một chút…… Ba, cho con chịu cái quần trước.”
Thì ra An Dao chưa từng bị thua, quần áo của các tiểu bối đều ‘thế chấp’ ở chỗ ông.
An Dao cầm một cái tẩu thuốc ngọc bích tinh xảo lên, lật tay lục lọi, moi ra chiếc quần đồng phục trong đống quần áo dưới chân ông.
Đế Chiêu vốn nghĩ định bảo Đường Táp xoay người đi, nhưng ngại ra lệnh cho người ta, huống chi cô gái nhỏ này mù mà mù mờ, ngờ ngệch đứng đó, vốn không nghĩ nhiều, lỡ như anh vừa mở miệng, cô gái này đỏ mặt thì phải làm sao.
Đế Chiêu dịu dàng săn sóc…… quá mức, đành phải tự để bản thân chịu uất ức, khom người xuống trốn dưới gầm bàn mặc quần vào.
Anh vừa nhảy vừa buộc dây thắt lưng, khẽ ho một tiếng, tóm ông nội háo sắc, đưa cho ba anh.
An Dao giống như quý phi ôm chó, ấn cha ruột trong hình dạng hồ ly trụi lông vào lòng, dịu dàng nói: “Ông cụ, ngoan một chút, đó không phải là cháu dâu ngài.”
Đế Chiêu tỏ ý xin lỗi: “Sợ rồi phải không? Trong nhà ông lão không biến thành hình người được nữa, không kiềm chế được bản tính, nhìn thấy con gái đều cho rằng là bà nội tôi, mạo phạm đến em rồi…… Anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Anh nói xong, cảm thấy kỳ cục, bèn giải thích thêm: “…… Coi như là nhận lỗi.”
Đường Táp: “Được.”
An Luật cũng muốn đi, thì bị tẩu thuốc của cậu bảy ấn đầu: “Con thành thực ngồi đấy cho ta.”
An Luật nhìn theo bóng lưng con trai cùng với Đường Táp đi xa, sóng mắt chuyển động, dịu dàng cười một cái.
An Luật nước mắt ròng ròng nói: “Cậu Bảy, tại sao con không thể đi chơi?”
An Dao đáp: “Con đếm được một ngàn cọng lông, ta sẽ thả con đi.”
Phụng Hoàng Thất Thất cục cục tát cười nói: “Tôi thấy cậu có dùng cả bốn chân cũng đếm không xong đâu nhỉ?”
An Luật: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu! Cậu là con chim ngốc đi cửa sau vào Phi Đại!”
Phụng Hoàng vừa nghe, trực tiếp giơ móng đẩy đầu hồ ly.
An Dao nới lỏng tay, cầm cái đuôi trụi lông của cha già, chậm rãi nói: “Một đám ngốc không thông suốt……”
Phụng Hoàng và Hồ Ly nhào vào đánh nhau, lập tức gà bay cáo chạy, đủ loại lông đủ màu sắc bay tứ tung.
Lão hồ ly háo sắc bắt lấy một cọng lông sặc sỡ của Phụng Hoàng, kêu ding ding.
……
Đế Chiêu đi dạo với Đường Táp, đi một mạch đến bên hồ nước nóng mây mù lượn lờ.
Đế Chiêu: “Đây là hồ nước nóng của nhà tổ, năm ngoái mới sửa lại, bình thường……”
Đợi đã, bây giờ nhìn lại nơi này vừa có mây vừa có sương còn có gió ấm phả vào mặt, có chút mập mờ.
Suy cho cùng khi nhìn thấy nước nóng, nếu không có bất ngờ gì, thì bước tiếp theo chính là người muốn vào đây ngâm nước nóng, tiếp theo nữa, vậy chính là khăn tắm, bắp đùi, tóc ướt và gương mặt tròn đáng yêu hai má ửng hồng.
Sau khi Tiểu Bạch Long tỉnh táo lại, bỗng ngắt ngứ.
Đường Táp tiếp lời: “Bình thường sẽ ở chỗ này ngâm nước nóng sao?”
Tiểu Bạch Long: “À…… đúng…… bình thường…… em muốn ngâm không?”
Cũng không biết não anh chuyển đường thế nào, câu đầu tiên sau khi ngắt ngứ nói không tròn câu, lại là mời Đường Táp ngâm nước nóng.
Đường Táp liếc xéo anh một cái, nhưng vì bị độ ấm ở đây phả ra sắc đỏ, cộng thêm đôi mắt bị hơi nước bốc lên làm cho ướt đẫm, có vẻ như đang rất xấu hổ.
Vì vậy, Tiểu Bạch Long cũng không phát hiện bạn học Đường Táp sụp đổ hình tượng, bản thân vội vàng xin lỗi đủ kiểu, nói: “Làm em sợ rồi phải không? Tôi cũng không biết chuyện này là sao…… hôm nay ăn cua ngâm rượu, có lẽ là say rồi…… ăn nói lung tung……”
Đường Táp: “……”
Não của Tiểu Bạch Long đã về đúng đường rồi lại lần nữa chuyển hướng, câu đầu tiên sau khi xin lỗi xong, vẫn khiến người ta kinh ngạc như cũ.
“Ngủ nhé?”
Bạn xem, ai bảo bạn đi về phía bên này chứ, bạn nhìn kìa, trong não đó đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Trong lòng Đế Chiêu có rất nhiều suy nghĩ thô tục, biết là anh không có suy nghĩ đến nơi không nghiêm túc thế này, vừa nghi hoặc bản thân bị làm sao vậy, vừa trúc trắc giải thích với Đường Táp: “Ý tôi là, không còn sớm nữa, nếu em buồn ngủ, anh sẽ đưa em về phòng ngủ. Đúng……. Chính là như vậy!”
Vốn dĩ chính là ý này!
Tiểu Bạch Long lau mồ hôi, thở phào một hơi.
Đường Táp cười tít mắt: “Được ạ, thật làm phiền anh quá, cho ăn cơm còn giữ lại nghỉ…… Rất bất tiện nhỉ?”
“Nào có chứ.” Đế Chiêu nói, “Em có thể đến đây chính là vinh hạnh, mấy năm qua nhà Cửu Vĩ Hồ ở bên ngoài đã làm phiền gia đình em, lần này em đến, chúng tôi phải thịnh tình đón tiếp mới phải.”
Đường Táp nói lời khách sáo: “Nói như vậy thì quá xa cách rồi.”
Đế Chiêu vội vàng dẫn cô đi ra, lúc đi trên đường, dè dặt hỏi: “Tôi cho rằng bạn học Đường hôm nay đã về nhà rồi, là thay đổi lịch trình sao? Sao lại cùng An Luật trở về?”
Điều mà anh muốn hỏi nhất chính là cái này! Vừa rồi nhịn cả một đường rồi!
Đường Táp dùng giọng nói bất lực, có sao nói vậy: “Học trưởng An Luật quá nhiệt tình…… Nếu em không đồng ý thì rất ngại.”
Trong lòng Đế Chiêu đang nghĩ, quả nhiên là do tên An Luật mặt dày! Sớm biết anh cũng mặt dày…… Đợi đã, dừng lại, mình không cần thiết, mình chỉ có lòng quan tâm bạn học mới thôi, mình cũng không phải…… hẹn hò.
Đế Chiêu: “Ơ? Thật kỳ lạ.”
Đường Táp: “Hả?”
Đế Chiêu cười nói: “Không có gì, đi bên này, cẩn thận bậc thềm dưới chân, nơi này bình thường không mấy ai đi tới, có rong rêu, coi chừng trượt.”
Anh sợ Đường Táp trượt té, giương tay ra đỡ hờ phía sau lưng cô.
Đường Táp nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đột nhiên nhớ ra bản thân đã quên mất mình đang sắm vai cô gái yếu đuối, bèn vội vàng biểu diễn đoạn kinh điển trong tiểu thuyết mary sue, em gái yếu đuối mỏng manh yểu điệu giẫm lên bậc thềm trượt té xém chút trẹo chân.
Đế Chân nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô đứng thẳng dậy, một vuốt nắm eo một vuốt nắm tay, mỉm cười nói: “Biết ngay em sẽ trượt ngã mà…… cũng may tôi đã đề phòng trước.”
Đường Táp liên tục nói cám ơn, Đế Chiêu nắm lấy eo cô, trực tiếp nhấc cô lên, sau đó bay qua bậc tam cấp, đặt lên mặt đất bằng phẳng.
Đường Táp: “……”
Thế nào, ỷ có chiều cao là giỏi lắm sao?
Đế Chiêu cười tủm tỉm nói: “Không cần khách sáo, an toàn đứng nhất.”
Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho Đường Táp xong, Đế Chiêu trở về sảnh chính nói ngủ ngon với ba anh.
An Luật và Thất Thất sau khi đánh nhau xong, hai anh em lại câu vai bá cổ làm lành cùng nhau xem phim tình cảm cẩu huyết, Đế Chiêu đỡ trán: “Hai người bao lớn rồi, sao còn xem loại phim này……”
“Luôn luôn duy trì trái tim thiếu nữ không tốt sao?”
An Luật: “Đừng nói lời vô ích với anh ta, anh ấy là khúc gỗ mục, anh nhìn cậu bảy kìa, không cũng đang xem đấy sao?”
An Dao vẫn đang trong trạng thái chân không khoác áo ngủ, chân trần vắt lên nhau, vừa hút thuốc vừa uống trà, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu: “Nam chính này quá ngốc, nhìn không ra nữ chính đang giả vờ yếu đuối sao?”
Phụng Hoàng Thất Thất mặt đầy kinh ngạc: “Á? Là giả sao?”
An Luật nói: “Không phải chứ…… Vậy cậu nói xem trước đó nữ chính bị các bạn học cô ấy bắt nạt, cũng là cố ý để nam chính nhìn thấy sao?”
An Dao lắc đầu: “Không hiểu sao, đây gọi là chiến thuật, đẳng cấp các cháu quá thấp, nhìn không ra, một đám đồng thau, nữ chính này làm không tốt trình độ của vương giả, nếu cô ta không muốn, ai có thể bắt nạt cô ta chứ? Để người ta nhìn thấy đều có mục đích cả……”
Đế Chiêu cảm thấy bản thân dường như đang nghe ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, xoa xoa lỗ tai, bất lực nói: “Con đi ngủ đây.”
Phụng Hoàng vội hỏi: “Tiểu Đường đâu?”
Phụng Hoàng Thất Thất, suy nghĩ đơn thuần, đầu óc đơn giản có gì nói nấy, vì vậy, ý trong câu “Tiểu Đường đâu” của cậu là, bạn học Tiểu Đường đi ngủ rồi sao? Đã sắp xếp xong rồi sao?
Nhưng Đế Chiêu không biết đang nghĩ gì, vội đáp: “Chắc chắn không ngủ cùng với tôi rồi! Cậu đang nghĩ gì vậy chứ?”
Phụng Hoàng đực ra như con gà gỗ, suy nghĩ nữa ngày, cũng nghĩ không ra Đế Chiêu đang nói gì.
An Luật: “???”
An Dao thong thả nhấp một ngụm trà, hừ một tiếng cười lên.
Đế Chiêu tỉnh táo lại, xấu hổ hóa Rồng trốn mất.
An Luật: “???” Cho nên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu luôn chăm chú xem phim truyền hình, căn bản không biết Đế Chiêu đã nói gì.
An Dao đứng dậy, đắp chăn cho lão hồ ly háo sắc đang ngủ, lắc mình biến mất, đi tìm con trai.
Quả đúng như dự đoán, ông nhìn thấy trong hồ cá chép gấm ngoài sảnh Tiểu Bạch Long của ông đang ở trốn ở trong đáy hồ giả chết.
An Dao đá lên sừng Rồng đang trồi lên của Tiểu Bạch Long, nói: “Vảy hộ tâm động rồi sao? Hửm?”
Tiểu Bạch Long nhả ra một chuỗi bong bóng, sầu não nói: “Không.”
An Dao tức không chịu được, ông nội anh ai hỏi anh lời thật lòng chứ, tôi đây là đang hỏi anh có suy nghĩ gì!
“Được, hết hy vọng rồi.” An Dao chỉ để chân trần, đá bay Tiểu Bạch Long, đi trở về.
Tiểu Bạch Long ở phía sau còn lửa cháy thêm dầu.
“Ba, không phải đâu…… con chỉ cảm thấy, con có trách nhiệm có nghĩa vụ quan tâm học sinh mới, tình bạn bè…… là tình bạn bè thôi, ba không thể chuyện gì cũng nghĩ về hướng tình cảm nam nữ tầm thường!”
An Dao: “Vậy lúc anh trông thấy An Luật dẫn cô gái ấy về, vẻ mặt ướp giấm đó là cho ai xem?”
Tiểu Bạch Long tiếp tục thổi bong bóng: “Đó không phải là ghen…… Sao có thể ghen được chứ, đó là kinh ngạc. Cô ấy vừa đến, chuyện gì cũng là con chạy trước chạy sau giúp cô ấy làm, theo lý mà nói, cô ấy nên thân thiết với con một chút, cho nên việc cô ấy từ chối lời mời của con, mà lại theo An Luật trở về mới là điều khiến con không thoải mái.”
Tiểu Bạch Long nói xong, còn muốn nói thêm một câu, ba, ba xem suy nghĩ này của con đúng không?
Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, cha già sớm đã bị anh chọc tức bỏ chạy rồi.
Tiểu Bạch Long ngây ngốc nói: “Con không có ngụy biện thật mà…… Tình hữu nghị con nói đều là thật cả.”
Diện tích nhà tổ Cửu Vĩ Hồ lớn, nơi Đường Táp nghỉ ngơi là phòng khách phía Đông, kiểu dáng hệt như thời cổ đại, cửa giấy cửa sổ giấy và chăn đệm trải đất thật trăm phần trăm.
Nhưng mà, vì độ phủ xanh tốt, chập tối ngày thu, tiếng côn trùng kêu xen lẫn hương cỏ, ngược lại rất dễ chịu.
Đường Táp ngủ rất nhanh, thẳng tới nửa đêm, bị một con vật lông nhung đè ở trước ngực nóng hầm hập mà tỉnh lại.
Cô trở người một cái, rút cây dao bỏ túi ra, hàn quang khẽ chớp, lão hồ ly háo sức giật mình ding ding kêu lớn.
“Thừa Hoàng, Thừa Hoàng! Tôi không muốn lợi hại đâu! Tôi sẽ ngoan mà! Tôi sẽ ngoan mà! Cậu đồng ý với tôi rồi, ding!”
Đường Táp híp mắt, thấp giọng nói: “Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi……”
Cô kề lưỡi dao lên cổ họng của lão hồ ly háo sắc: “Thừa nhận Thừa Hoàng cho ông những gì? Con người sao?!”
Lão hồ ly háo sắc lại bắt đầu mắc bệnh đãng trí, ding ding không nói.
Đường Táp: “Hắn muốn lấy đồ gì từ chỗ ông? Giấy thông hành sao? Hay là đảm bảo ra được thế giới bên ngoài?”
Lão hồ ly háo sắc ding ding khóc nức nở: “Sắp chết rồi, sắp chết rồi…… Cháu dâu, tôi sẽ không dám nữa…… Cô đừng đánh tôi mà! Tôi sợ đau nhất! Đã nói là không đánh nhau cả đời còn gì? Cô thừa cơ hội dọa chết ta…… ding ding ding.”
“Làm sao vậy?” Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp, Đế Chiêu vừa mặc áo ngủ vừa đi về phía bên này.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Đường Táp đang quấn chăn, nhấc ông nội của anh lên, đỏ mặt nói: “Ông anh đánh úp em…… này.”
Có một ông nội háo sắc không biết nói không bình thường như vậy, Đế Chiêu xấu hổ vô cùng, hận không thể đào đất sâu ba thước, chui mình vào trong đó.
Anh che mặt, than thở nói: “Ông nội của tôi…… lúc còn trẻ, không có như vậy……”
Lúc tổ mẫu còn, ông cụ phong độ nhanh nhẹn, dịu dàng ôn hòa, làm phải đúng ngồi phải thẳng, tưởng chừng như quân tử mẫu mực.
Nhưng tổ mẫu vừa đi, ông lão bắt đầu hồ đồ, thỉnh thoảng lại mắc bệnh, hơn nữa ngày ngày đều nói muốn ôm người đẹp ngủ, cũng không biết là ai dạy ông……
Đường Táp liếc nhìn lão hồ ly háo sắc trụi lông một cái, tận tâm thêm một câu: “…… Hù chết tôi rồi.”
Tuy trông cô chẳng có chút gì gọi là tận tâm cả.
Lão hồ ly háo sắc ding ding chảy nước mắt: “Hù chết già rồi…….”
Của ông đây mới là thật, là loại không cần kỹ thuật diễn xuất.
Đường Táp thấy tuổi tác ông đã cao, nên không tiếp tục so đo với ông.
Chỉ là, con hồ ly háo sắc này tuy tâm trí không còn minh mẫn nữa, nhưng nhớ nằm ở trước ngực cô, khăng khăng muốn dụi người vào bộ phận cao ngất đó của cô.
Đường Táp không thể nhịn được nữa, rút tay về, tàn nhẫn rời đi.
Hồ ly háo sắc đuổi theo, vừa rụng lông, vừa kêu ding ding.
“Cuối cùng tôi cũng biết An Luật di truyền từ ai rồi.”
Chân trước trụi lông của Cửu Vĩ Hồ vồ tới, ôm lấy chân Đường Táp, cô đi đến đâu ông cùng cô đi đến đó, có cảm giác như ông biến Đường Táp thành mẹ mình.
Đường Táp xách theo “đứa con ghẻ” này về đến sảnh chính, vừa đẩy cửa ra thì thấy cảnh tượng ướt át động lòng người.
Thông qua số quần áo ít ỏi còn lại trên các quý ông đang ngồi, có thể đoán được trình độ chơi bài của bọn họ.
An Dao thân làm trưởng bối, từ trên xuống dưới chỉ còn một chiếc áo ngủ mỏng manh quấn người, Phụng Hoàng Thất Thất ngồi xổm trên ghế, chỉ còn mỗi chiếc quần sọt để che bộ phận nóng bỏng, còn An Luật…… cậu đã cam chịu, biến về hình hồ ly, trông bộ dáng có lẽ đã cởi sạch quần áo rồi, bộ phận phía dưới chỉ có thể dùng lông đuôi giữ tạm thôi.
Quần áo Đế Chiêu coi như là chỉnh tề nhất, ít nhất còn chiếc áo sơ mi trắng, giữ thể diện hình người được.
Nhưng khi Đường Táp đẩy cửa ra, người có phản ứng lớn nhất chính là anh.
Trực giác của Đường Táp cho rằng có chỗ không đúng, vừa cụp mắt nhìn xuống, thì phát hiện sự tình quả nhiên không đơn giản như vậy — — Hai chân của Đế Chiêu để trần, xem ra quần đã bị cởi bỏ rồi.
Đế Chiêu lúc này nhìn trông giống người dẫn chương trình trên tivi, chỉ có nửa người trên chỉnh tề gọn gàng đẹp đẽ có thể xuất hiện trước ống kính, trên thực tế chỉ cần hơi đứng dậy, Đường Táp lập tức có thể biết màu sắc quần lót của anh.
Đế Chiêu thấy Đường Táp đi vào, mặt trắng bệch mỉm cười gật đầu: “Trở lại rồi? Đi khá lâu đấy……”
Đường Táp ôm con hồ ly trụi lông lên: “Đụng phải ông nội của nhà các cậu này.”
Hồ ly trụi lông háo sắc ding ding hai tiếng, tiếng ding vô cùng hùng hồn vĩ đại, tiếp theo, con hồ ly háo sắc này dám ở trước mặt mọi người, dựa vào bản lĩnh vùng vẫy, nhân cơ hộ đặt vuốt lên ngực Đường Táp.
Đường Táp: “……”
Có loại xúc động muốn xách dao lên.
“Tiểu Chiêu, ôm ông qua đây, ông lão này, đến đâu cũng nhận vợ lung tung.” An Dao nghiêng người, gác đùi lên ghế mây, thong thả uống một ngụm trà, sai con trai đi xử lí.
Đế Chiêu: “Đợi một chút…… Ba, cho con chịu cái quần trước.”
Thì ra An Dao chưa từng bị thua, quần áo của các tiểu bối đều ‘thế chấp’ ở chỗ ông.
An Dao cầm một cái tẩu thuốc ngọc bích tinh xảo lên, lật tay lục lọi, moi ra chiếc quần đồng phục trong đống quần áo dưới chân ông.
Đế Chiêu vốn nghĩ định bảo Đường Táp xoay người đi, nhưng ngại ra lệnh cho người ta, huống chi cô gái nhỏ này mù mà mù mờ, ngờ ngệch đứng đó, vốn không nghĩ nhiều, lỡ như anh vừa mở miệng, cô gái này đỏ mặt thì phải làm sao.
Đế Chiêu dịu dàng săn sóc…… quá mức, đành phải tự để bản thân chịu uất ức, khom người xuống trốn dưới gầm bàn mặc quần vào.
Anh vừa nhảy vừa buộc dây thắt lưng, khẽ ho một tiếng, tóm ông nội háo sắc, đưa cho ba anh.
An Dao giống như quý phi ôm chó, ấn cha ruột trong hình dạng hồ ly trụi lông vào lòng, dịu dàng nói: “Ông cụ, ngoan một chút, đó không phải là cháu dâu ngài.”
Đế Chiêu tỏ ý xin lỗi: “Sợ rồi phải không? Trong nhà ông lão không biến thành hình người được nữa, không kiềm chế được bản tính, nhìn thấy con gái đều cho rằng là bà nội tôi, mạo phạm đến em rồi…… Anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Anh nói xong, cảm thấy kỳ cục, bèn giải thích thêm: “…… Coi như là nhận lỗi.”
Đường Táp: “Được.”
An Luật cũng muốn đi, thì bị tẩu thuốc của cậu bảy ấn đầu: “Con thành thực ngồi đấy cho ta.”
An Luật nhìn theo bóng lưng con trai cùng với Đường Táp đi xa, sóng mắt chuyển động, dịu dàng cười một cái.
An Luật nước mắt ròng ròng nói: “Cậu Bảy, tại sao con không thể đi chơi?”
An Dao đáp: “Con đếm được một ngàn cọng lông, ta sẽ thả con đi.”
Phụng Hoàng Thất Thất cục cục tát cười nói: “Tôi thấy cậu có dùng cả bốn chân cũng đếm không xong đâu nhỉ?”
An Luật: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu! Cậu là con chim ngốc đi cửa sau vào Phi Đại!”
Phụng Hoàng vừa nghe, trực tiếp giơ móng đẩy đầu hồ ly.
An Dao nới lỏng tay, cầm cái đuôi trụi lông của cha già, chậm rãi nói: “Một đám ngốc không thông suốt……”
Phụng Hoàng và Hồ Ly nhào vào đánh nhau, lập tức gà bay cáo chạy, đủ loại lông đủ màu sắc bay tứ tung.
Lão hồ ly háo sắc bắt lấy một cọng lông sặc sỡ của Phụng Hoàng, kêu ding ding.
……
Đế Chiêu đi dạo với Đường Táp, đi một mạch đến bên hồ nước nóng mây mù lượn lờ.
Đế Chiêu: “Đây là hồ nước nóng của nhà tổ, năm ngoái mới sửa lại, bình thường……”
Đợi đã, bây giờ nhìn lại nơi này vừa có mây vừa có sương còn có gió ấm phả vào mặt, có chút mập mờ.
Suy cho cùng khi nhìn thấy nước nóng, nếu không có bất ngờ gì, thì bước tiếp theo chính là người muốn vào đây ngâm nước nóng, tiếp theo nữa, vậy chính là khăn tắm, bắp đùi, tóc ướt và gương mặt tròn đáng yêu hai má ửng hồng.
Sau khi Tiểu Bạch Long tỉnh táo lại, bỗng ngắt ngứ.
Đường Táp tiếp lời: “Bình thường sẽ ở chỗ này ngâm nước nóng sao?”
Tiểu Bạch Long: “À…… đúng…… bình thường…… em muốn ngâm không?”
Cũng không biết não anh chuyển đường thế nào, câu đầu tiên sau khi ngắt ngứ nói không tròn câu, lại là mời Đường Táp ngâm nước nóng.
Đường Táp liếc xéo anh một cái, nhưng vì bị độ ấm ở đây phả ra sắc đỏ, cộng thêm đôi mắt bị hơi nước bốc lên làm cho ướt đẫm, có vẻ như đang rất xấu hổ.
Vì vậy, Tiểu Bạch Long cũng không phát hiện bạn học Đường Táp sụp đổ hình tượng, bản thân vội vàng xin lỗi đủ kiểu, nói: “Làm em sợ rồi phải không? Tôi cũng không biết chuyện này là sao…… hôm nay ăn cua ngâm rượu, có lẽ là say rồi…… ăn nói lung tung……”
Đường Táp: “……”
Não của Tiểu Bạch Long đã về đúng đường rồi lại lần nữa chuyển hướng, câu đầu tiên sau khi xin lỗi xong, vẫn khiến người ta kinh ngạc như cũ.
“Ngủ nhé?”
Bạn xem, ai bảo bạn đi về phía bên này chứ, bạn nhìn kìa, trong não đó đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Trong lòng Đế Chiêu có rất nhiều suy nghĩ thô tục, biết là anh không có suy nghĩ đến nơi không nghiêm túc thế này, vừa nghi hoặc bản thân bị làm sao vậy, vừa trúc trắc giải thích với Đường Táp: “Ý tôi là, không còn sớm nữa, nếu em buồn ngủ, anh sẽ đưa em về phòng ngủ. Đúng……. Chính là như vậy!”
Vốn dĩ chính là ý này!
Tiểu Bạch Long lau mồ hôi, thở phào một hơi.
Đường Táp cười tít mắt: “Được ạ, thật làm phiền anh quá, cho ăn cơm còn giữ lại nghỉ…… Rất bất tiện nhỉ?”
“Nào có chứ.” Đế Chiêu nói, “Em có thể đến đây chính là vinh hạnh, mấy năm qua nhà Cửu Vĩ Hồ ở bên ngoài đã làm phiền gia đình em, lần này em đến, chúng tôi phải thịnh tình đón tiếp mới phải.”
Đường Táp nói lời khách sáo: “Nói như vậy thì quá xa cách rồi.”
Đế Chiêu vội vàng dẫn cô đi ra, lúc đi trên đường, dè dặt hỏi: “Tôi cho rằng bạn học Đường hôm nay đã về nhà rồi, là thay đổi lịch trình sao? Sao lại cùng An Luật trở về?”
Điều mà anh muốn hỏi nhất chính là cái này! Vừa rồi nhịn cả một đường rồi!
Đường Táp dùng giọng nói bất lực, có sao nói vậy: “Học trưởng An Luật quá nhiệt tình…… Nếu em không đồng ý thì rất ngại.”
Trong lòng Đế Chiêu đang nghĩ, quả nhiên là do tên An Luật mặt dày! Sớm biết anh cũng mặt dày…… Đợi đã, dừng lại, mình không cần thiết, mình chỉ có lòng quan tâm bạn học mới thôi, mình cũng không phải…… hẹn hò.
Đế Chiêu: “Ơ? Thật kỳ lạ.”
Đường Táp: “Hả?”
Đế Chiêu cười nói: “Không có gì, đi bên này, cẩn thận bậc thềm dưới chân, nơi này bình thường không mấy ai đi tới, có rong rêu, coi chừng trượt.”
Anh sợ Đường Táp trượt té, giương tay ra đỡ hờ phía sau lưng cô.
Đường Táp nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đột nhiên nhớ ra bản thân đã quên mất mình đang sắm vai cô gái yếu đuối, bèn vội vàng biểu diễn đoạn kinh điển trong tiểu thuyết mary sue, em gái yếu đuối mỏng manh yểu điệu giẫm lên bậc thềm trượt té xém chút trẹo chân.
Đế Chân nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô đứng thẳng dậy, một vuốt nắm eo một vuốt nắm tay, mỉm cười nói: “Biết ngay em sẽ trượt ngã mà…… cũng may tôi đã đề phòng trước.”
Đường Táp liên tục nói cám ơn, Đế Chiêu nắm lấy eo cô, trực tiếp nhấc cô lên, sau đó bay qua bậc tam cấp, đặt lên mặt đất bằng phẳng.
Đường Táp: “……”
Thế nào, ỷ có chiều cao là giỏi lắm sao?
Đế Chiêu cười tủm tỉm nói: “Không cần khách sáo, an toàn đứng nhất.”
Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho Đường Táp xong, Đế Chiêu trở về sảnh chính nói ngủ ngon với ba anh.
An Luật và Thất Thất sau khi đánh nhau xong, hai anh em lại câu vai bá cổ làm lành cùng nhau xem phim tình cảm cẩu huyết, Đế Chiêu đỡ trán: “Hai người bao lớn rồi, sao còn xem loại phim này……”
“Luôn luôn duy trì trái tim thiếu nữ không tốt sao?”
An Luật: “Đừng nói lời vô ích với anh ta, anh ấy là khúc gỗ mục, anh nhìn cậu bảy kìa, không cũng đang xem đấy sao?”
An Dao vẫn đang trong trạng thái chân không khoác áo ngủ, chân trần vắt lên nhau, vừa hút thuốc vừa uống trà, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu: “Nam chính này quá ngốc, nhìn không ra nữ chính đang giả vờ yếu đuối sao?”
Phụng Hoàng Thất Thất mặt đầy kinh ngạc: “Á? Là giả sao?”
An Luật nói: “Không phải chứ…… Vậy cậu nói xem trước đó nữ chính bị các bạn học cô ấy bắt nạt, cũng là cố ý để nam chính nhìn thấy sao?”
An Dao lắc đầu: “Không hiểu sao, đây gọi là chiến thuật, đẳng cấp các cháu quá thấp, nhìn không ra, một đám đồng thau, nữ chính này làm không tốt trình độ của vương giả, nếu cô ta không muốn, ai có thể bắt nạt cô ta chứ? Để người ta nhìn thấy đều có mục đích cả……”
Đế Chiêu cảm thấy bản thân dường như đang nghe ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, xoa xoa lỗ tai, bất lực nói: “Con đi ngủ đây.”
Phụng Hoàng vội hỏi: “Tiểu Đường đâu?”
Phụng Hoàng Thất Thất, suy nghĩ đơn thuần, đầu óc đơn giản có gì nói nấy, vì vậy, ý trong câu “Tiểu Đường đâu” của cậu là, bạn học Tiểu Đường đi ngủ rồi sao? Đã sắp xếp xong rồi sao?
Nhưng Đế Chiêu không biết đang nghĩ gì, vội đáp: “Chắc chắn không ngủ cùng với tôi rồi! Cậu đang nghĩ gì vậy chứ?”
Phụng Hoàng đực ra như con gà gỗ, suy nghĩ nữa ngày, cũng nghĩ không ra Đế Chiêu đang nói gì.
An Luật: “???”
An Dao thong thả nhấp một ngụm trà, hừ một tiếng cười lên.
Đế Chiêu tỉnh táo lại, xấu hổ hóa Rồng trốn mất.
An Luật: “???” Cho nên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu luôn chăm chú xem phim truyền hình, căn bản không biết Đế Chiêu đã nói gì.
An Dao đứng dậy, đắp chăn cho lão hồ ly háo sắc đang ngủ, lắc mình biến mất, đi tìm con trai.
Quả đúng như dự đoán, ông nhìn thấy trong hồ cá chép gấm ngoài sảnh Tiểu Bạch Long của ông đang ở trốn ở trong đáy hồ giả chết.
An Dao đá lên sừng Rồng đang trồi lên của Tiểu Bạch Long, nói: “Vảy hộ tâm động rồi sao? Hửm?”
Tiểu Bạch Long nhả ra một chuỗi bong bóng, sầu não nói: “Không.”
An Dao tức không chịu được, ông nội anh ai hỏi anh lời thật lòng chứ, tôi đây là đang hỏi anh có suy nghĩ gì!
“Được, hết hy vọng rồi.” An Dao chỉ để chân trần, đá bay Tiểu Bạch Long, đi trở về.
Tiểu Bạch Long ở phía sau còn lửa cháy thêm dầu.
“Ba, không phải đâu…… con chỉ cảm thấy, con có trách nhiệm có nghĩa vụ quan tâm học sinh mới, tình bạn bè…… là tình bạn bè thôi, ba không thể chuyện gì cũng nghĩ về hướng tình cảm nam nữ tầm thường!”
An Dao: “Vậy lúc anh trông thấy An Luật dẫn cô gái ấy về, vẻ mặt ướp giấm đó là cho ai xem?”
Tiểu Bạch Long tiếp tục thổi bong bóng: “Đó không phải là ghen…… Sao có thể ghen được chứ, đó là kinh ngạc. Cô ấy vừa đến, chuyện gì cũng là con chạy trước chạy sau giúp cô ấy làm, theo lý mà nói, cô ấy nên thân thiết với con một chút, cho nên việc cô ấy từ chối lời mời của con, mà lại theo An Luật trở về mới là điều khiến con không thoải mái.”
Tiểu Bạch Long nói xong, còn muốn nói thêm một câu, ba, ba xem suy nghĩ này của con đúng không?
Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, cha già sớm đã bị anh chọc tức bỏ chạy rồi.
Tiểu Bạch Long ngây ngốc nói: “Con không có ngụy biện thật mà…… Tình hữu nghị con nói đều là thật cả.”
Diện tích nhà tổ Cửu Vĩ Hồ lớn, nơi Đường Táp nghỉ ngơi là phòng khách phía Đông, kiểu dáng hệt như thời cổ đại, cửa giấy cửa sổ giấy và chăn đệm trải đất thật trăm phần trăm.
Nhưng mà, vì độ phủ xanh tốt, chập tối ngày thu, tiếng côn trùng kêu xen lẫn hương cỏ, ngược lại rất dễ chịu.
Đường Táp ngủ rất nhanh, thẳng tới nửa đêm, bị một con vật lông nhung đè ở trước ngực nóng hầm hập mà tỉnh lại.
Cô trở người một cái, rút cây dao bỏ túi ra, hàn quang khẽ chớp, lão hồ ly háo sức giật mình ding ding kêu lớn.
“Thừa Hoàng, Thừa Hoàng! Tôi không muốn lợi hại đâu! Tôi sẽ ngoan mà! Tôi sẽ ngoan mà! Cậu đồng ý với tôi rồi, ding!”
Đường Táp híp mắt, thấp giọng nói: “Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi……”
Cô kề lưỡi dao lên cổ họng của lão hồ ly háo sắc: “Thừa nhận Thừa Hoàng cho ông những gì? Con người sao?!”
Lão hồ ly háo sắc lại bắt đầu mắc bệnh đãng trí, ding ding không nói.
Đường Táp: “Hắn muốn lấy đồ gì từ chỗ ông? Giấy thông hành sao? Hay là đảm bảo ra được thế giới bên ngoài?”
Lão hồ ly háo sắc ding ding khóc nức nở: “Sắp chết rồi, sắp chết rồi…… Cháu dâu, tôi sẽ không dám nữa…… Cô đừng đánh tôi mà! Tôi sợ đau nhất! Đã nói là không đánh nhau cả đời còn gì? Cô thừa cơ hội dọa chết ta…… ding ding ding.”
“Làm sao vậy?” Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp, Đế Chiêu vừa mặc áo ngủ vừa đi về phía bên này.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Đường Táp đang quấn chăn, nhấc ông nội của anh lên, đỏ mặt nói: “Ông anh đánh úp em…… này.”
Có một ông nội háo sắc không biết nói không bình thường như vậy, Đế Chiêu xấu hổ vô cùng, hận không thể đào đất sâu ba thước, chui mình vào trong đó.
Anh che mặt, than thở nói: “Ông nội của tôi…… lúc còn trẻ, không có như vậy……”
Lúc tổ mẫu còn, ông cụ phong độ nhanh nhẹn, dịu dàng ôn hòa, làm phải đúng ngồi phải thẳng, tưởng chừng như quân tử mẫu mực.
Nhưng tổ mẫu vừa đi, ông lão bắt đầu hồ đồ, thỉnh thoảng lại mắc bệnh, hơn nữa ngày ngày đều nói muốn ôm người đẹp ngủ, cũng không biết là ai dạy ông……
Đường Táp liếc nhìn lão hồ ly háo sắc trụi lông một cái, tận tâm thêm một câu: “…… Hù chết tôi rồi.”
Tuy trông cô chẳng có chút gì gọi là tận tâm cả.
Lão hồ ly háo sắc ding ding chảy nước mắt: “Hù chết già rồi…….”
Của ông đây mới là thật, là loại không cần kỹ thuật diễn xuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.