Chương 158: Ngọc thạch câu phần (Trung)
Tô Du Bính
13/05/2018
Edit: Aoi Tetsu
Bên trong buồng điện thoại ở vùng hoang vu hẻo lánh từ từ chui ra thân ảnh mập mạp của một người mặc áo khoác rộng thùng thình. (theo mình hiểu thì ý là mặc áo khoác rộng nên người nhìn mập mạp)
Hắn đầu tiên là cảnh giới mà nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có bất kỳ người nào đi qua, nhanh chóng chui vào trong xe không quỹ dừng ở ven đường, nghênh ngang rời đi. Có điều là hắn vừa không về nhà cũng không quay về văn phòng, mà là trước tiên đi những thành thị khác vòng một vòng, dừng xe mua cái sandwich lấp bụng, lại khoảng mười một giờ đi quán bar ngồi ngồi một chút, mãi đến tận một giờ sáng mới chịu đi ra. Lập tức xe không quỹ lại từ một con đường khác vòng về thành phố hắn làm việc.
Đèn thành phố đại đa số đều tắt, chỉ có đèn đường vẫn như trước chăm chỉ không ngừng mà chiếu sáng.
Xe xuyên qua giữa đèn đường, rất nhanh đã tới khu biệt thự, dừng lại tại hàng rào màu đỏ sậm trước cửa của một tòa văn trạch.
Sau một lát, cửa lẳng lặng mở.
Xe băng qua hoa viên dừng tại bãi đậu xe ngầm. Hắn xuống xe, theo thang máy đi lên trên. Con đường này hắn đã đi rất nhiều lần, thậm chí so với đường về nhà đều muốn thuộc, mà không biết vì sao, hắn cảm thấy ngày hôm nay đi đặc biệt kinh hồn bạt vía.
Lên lầu, đèn hành lang đều tối sầm, chỉ có gian phòng cuối hành lang cửa nửa mở, mới chảy ra một chút tia sáng.
Hắn bước nhanh tiến tới, đẩy cửa mà vào.
Một lão già đang nghiêng đầu dựa vào trên ghế sofa đơn, trên bàn trà trong tầm tay đặt một chén trà xanh đã thấm lạnh.
“Văn lão” hắn nhẹ nhàng mà gọi.
Lão nhân đột nhiên mở mắt ra, tinh quang bốn phía, gắt gao mà nhìn chăm chú hắn quá nửa ngày, mới thả lỏng nói: “Nga, là Xương Lộ đến đây.”
Tống Xương Lộ nói: “Việc ngài giao phó đã xử lý thỏa đáng.”
“Rất khó giải quyết đi. Cực khổ rồi.” Lão nhân ngồi thẳng thân thể, liền khôi phục uy nghiêm bình thường.
Tống Xương Lộ nói: “Cũng không phải rất khó giải quyết, Bạch Anh Tước đáp ứng cân nhắc. Chỉ là lúc tôi trở về cố ý vòng vòng tròn, quấy rầy Văn lão nghỉ ngơi.”
Lão nhân lại cười nói: “Cậu chính là cẩn thận, ta rất thích.”
Tống Xương Lộ chần chờ nói: “Văn lão thật sự tin tưởng Bạch Anh Đạc sao? Cuối cùng hắn có thể trả đũa hay không?”
Lão nhân nói: “Trả đũa cái gì chứ? Người là hắn giết. Vả lại, ta hiểu hắn. Hắn có lý tưởng rộng lớn, mục tiêu kiên định, hắn là một quân nhân, sẽ không dễ dàng từ bỏ lý tưởng cùng mục tiêu.”
Tống Xương Lộ nói: “Nhưng đối phương là Bạch Anh Tước…Tình cảm anh em bọn họ vẫn luôn không tệ.”
Lão nhân ha ha cười nói: “Anh em họ thôi. Nếu như hắn thật sự nhớ tình thân cùng Bạch Anh Tước, liền sẽ không làm Bạch Anh Tước nhảy xuống biển tại phạm vi tầm bắn của Hứa Trúc Thành. Hắn nếu đi bước thứ nhất, liền sẽ không quay đầu lại. Ta hiểu hắn. Đáng tiếc hắn vào quân bộ, nếu không, ta ngược lại xem trọng hắn làm người nối nghiệp ta. Ha ha, đương nhiên, Xương Lộ cũng rất tốt.”
Tống Xương Lộ nguyên bản còn muốn nói Bạch Anh Tước và Quan Miên cuối cùng cũng không chết dưới ám sát của Hứa Trúc Thành, thế nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tự tin lão nhân, hắn đem lời nói nuốt vào. Lấy lập trường của Bạch Anh Đạc cùng hắn bây giờ mà nói, hắn nói nhiều, trái lại có hiềm nghi gây xích mích hãm hại.
Lão nhân nhìn hắn nghiêm mặt như trước, cười nói: “Hắn động thủ là có điều kiện. Ta đồng ý hắn, đợi đến sau khi trung tướng Trọng Quang lui ra, dùng tất cả tài nguyên vì hắn đề cử. Cậu biết, ta đồng ý làm việc là luôn luôn chắc chắn. Ta tin tưởng hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không từ chối đại lễ như vậy. Căn cứ số lượng trung tướng cùng tuổi tác của thượng tướng hiện nay suy đoán, Bạch Anh Đạc ba mươi tuổi trở thành trung tướng, trước năm mươi tuổi nếu như không có ghi chép xấu liền nhất định có thể trở thành thượng tướng. Thượng tướng tổng cộng chỉ có ba danh ngạch —— hải lục không (1), ý nghĩa trở thành một người trong đó không cần nói cũng biết.
(1) hải quân, lục quân, không quân
Sự kiện hiện trường lễ cưới gia chủ tập đoàn Thịnh An biến thành hiện trường vụ án giết người này trở thành đề tài sốt dẻo nhất được chú ý nhất đương thời. Giới chính trị giới kinh doanh giới báo chí vân vân đều nhìn chăm chú chặt chẽ tiến triển vụ án, áp lực bốn phía y như lãi kép một giờ sáu mười phần trăm không ngừng quay cuồng.”
Lương Cần Tùng trong một ngày ngắn ngủi, trên vai đã khiêng bảy, tám ngọn núi Everest.
Thủ hạ Tiểu Chu của hắn nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời tiến vào, “Lão đại, cục trưởng cho anh năm phút sau tới văn phòng báo danh.”
Lương Cần Tùng khẽ nguyền rủa một tiếng, “Đây đã là lần thứ năm, không có tiến triển, coi như đem tôi treo cổ ở văn phòng cũng vô dụng thôi.”
Tiểu Chu nói: “Anh biết mà, lãnh đạo đều thích dùng loại phương pháp này gấp gáp đeo bám người. May là ổng không phải bạn gái của em, nếu không em đã sớm đá ổng.”
“Bạn gái cậu có thể phát tiền lương cho cậu mỗi tháng hay không?”
“Cổ sẽ chỉ sai em bày đồ cúng mỗi tháng thôi. Nói như vậy, cục trưởng vẫn có chỗ đáng yêu.”
Lương Cần Tùng nói: “Bớt lắm mồm. Tóc cậu sao lại loạn như vậy? Tạo hình ổ gà, rất lưu hành sao?”
Tiểu Chu nói: “Chung quy phải cho lãnh đạo nhìn chúng ta là làm việc quên mình mất ăn mất ngủ tới mức nào a.”
Lương Cần Tùng lắc đầu.
Tiểu Hà đột nhiên từ bên ngoài xông vào, trong tay giơ cao một cái bọc, “Lão đại! Kiện hàng của anh.”
Lương Cần Tùng nhìn máy tính mô phỏng sau khi nhập vào các loại tình trạng tự động tổng hợp sắp xếp lại vụ án, chẳng hề để ý mà phất tay nói: “Cậu xem đi. Tôi không rảnh.”
Tiểu Chu cùng Tiểu Hà đến gần bóc kiện hàng, vừa bóc lại vừa lầu bầu nói: “Đầu năm nay, ai còn dùng loại kiện hàng kiểu cũ này gửi đồ vật a? Có phải là bom hay không nhỉ? Em nghe nói trước đây… Ồ? Dụng cụ điều khiển từ xa?”
Tiểu Hà đem dụng cụ điều khiển từ xa đặt trong túi nhựa xách đến trước mặt mình, đánh giá nói: “Cậu nói, nó từa tựa như là dụng cụ điều khiển từ xa điều khiển dao lúc trước chuyên gia giám chứng biểu diễn cho chúng ta a?”
Hắn vừa dứt lời, đồ vật trong tay bị bỗng nhiên Lương Cần Tùng xông tới đoạt qua! “Là nó!” Lương Cần Tùng kích động nói, “Còn có xem xem bên trên có vân tay hay không.”
Tiểu Hà cạn lời (2) mà trừng Lương Cần Tùng nắm gắt gao túi nhựa không buông tay, “Lão đại, anh buông tay em mới có thể đem vật chứng chuyển giao a.”
(2) 无语: vô ngữ, không biết nói gì
Lương Cần Tùng lúng túng buông tay ra nói: “Tôi quá hưng phấn. Cậu nhất định phải đem đồ tự tay giao cho chuyên gia giám chứng.”
“Nhận được (3).” Tiểu Hà tựa như một cơn gió bay ra ngoài.
(3) nhận lệnh
Tiểu chu nhìn kiện hàng, lẩm bẩm nói: “Anh nói đây là người nào đưa tới?”
Lương Cần Tùng hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh nói: “Trước mắt còn không biết. Trước tiên phải xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là cùng bộ với hung khí hay không.”
Tiểu Chu nói: “Người mang đi hung khí lúc đó không phải hung thủ cũng là đồng lõa. Nếu như cái dụng cụ điều khiển từ xa này là thật, nói không chừng nội bộ hung thủ xuất hiện chia rẽ. Lão đại, cục trưởng không phải kêu anh tới văn phòng? Anh còn không đi?”
Lương Cần Tùng nói: “Một khi xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là hung khí hay không lại nói.” Hắn đi về trước máy tính, tiếp tục xem tái hiện vụ án trong màn hình máy tính.
Từ tình trạng đã biết đạt được kết quả không chỉ một, cho nên hắn không ngừng quan sát tình tiết giết người đại đồng tiểu dị (4) của hiện trường. Những tình tiết này hắn nhìn không chỉ một lần, có một vấn đề cũng càng ngày càng rõ ràng từ trong đầu xông ra.
(4) đại đồng tiểu dị: giống nhau lớn, khác nhau nhỏ không khác nhau mấy
Tiểu Chu đến gần nói: “Nhìn ra cái gì rồi à?”
Lương Cần Tùng gật đầu nói: “Lúc đó hiện trường quá loạn, không quá rõ ràng, hiện tại dùng máy vi tính xem hiện trường liền rõ ràng. Nếu như Kim Vũ Trụ không phải hung thủ, như vậy cái người kia nhất định phải có tầm nhìn rộng rãi mới có thể tinh chuẩn mà điều khiển thanh dao điều khiển từ xa này đâm vào ngực Hứa Trúc Thành. Cậu xem, dựa theo khẩu cung của cùng nhân viên đội cứu viện ở gần đó lúc ấy, tầm mắt của bọn họ là bị che khuất. Nhân số của bọn họ rất nhiều, dò hỏi ghi chép có tùy tiện nhất định, thông cung (5) có khó khăn, nếu muôn miệng một lời, như vậy độ tin cậy vẫn còn rất cao. Nếu như loại bỏ bọn họ, như vậy phạm vi hung thủ liền thu hẹp đi rất nhiều.”
(5) thông cung: thông đồng bịa đặt lời khai
Tiểu Chu nâng ngón tay chỉ vùng gần Kim Vũ Trụ, nói: “Anh là nói hung thủ có thể ở trong này.”
Lương Cần Tùng nói: “Cái này là có khả năng nhất! Hung thủ nếu muốn giết Hứa Trúc Thành giá họa (6) Kim Vũ Trụ, sẽ không mắc sai lầm trước phân đoạn giết người cuối cùng, cho nên hắn nhất định sẽ không cho phép khi bản thân động thủ có thể xuất hiện chướng ngại vật trước mặt ngăn trở tầm mắt.”
(6) giá họa: đổ tội, gán tội, đổ oan
Tiểu Chu thấp giọng nói: “Lẽ nào anh hoài nghi Tiểu Hà?”
Lương Cần Tùng sững sờ.
Cái kia mang Hứa Trúc Thành đi phòng rửa tay chính là Tiểu Hà.
Vừa nghĩ như thế, trên lưng hắn lập tức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Bả vai hắn khẽ run, tiểu chu thản nhiên nhận điện thoại, sau đó vui vẻ nói: “Thiệt hay giả?… Được, tôi biết rồi. Được được, tôi nói cho lão đại!”
Lương Cần Tùng thấy hắn vui hiện ra mặt, hỏi vội: “Làm sao vậy?”
“Khoa giám định đã xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa kia chính là đồng bộ với dao điều khiển từ xa. Ghi chép bên trong chưa từng bị xóa bỏ, xác định thời điểm khi xảy ra vụ án, dụng cụ điều khiển từ xa đã được sử dụng, hơn nữa quỹ đạo thao tác hoàn toàn ăn khớp cùng hướng hung khí đâm vào hung thủ Hứa Trúc Thành.”
“Làm tốt lắm!” Lương Cần Tùng không nhịn được đập xuống bàn. Tuy rằng từ khi vụ án xảy ra đến bây giờ thời gian không quá bao lâu, thế nhưng áp lực hắn phải chịu đựng sánh ngang tổng số nửa đời trước. Hắn thậm chí hoài nghi vụ án này nếu không phá, sẽ thêm một cái tin tức nữa “ phá án muốn bể đầu, vì áp lực quá lớn đột tử”.
“Vẫn còn một thông tin tốt hơn.” Tiểu Chu nói, “Mặt trên dụng cụ điều khiển từ xa có vân tay, qua so sánh đối chiếu, xác nhận là Bạch Anh Đạc.”
Lương Cần Tùng: “…”Tại sao hắn cảm giác hết thảy đều thuận lợi đến thật là quỷ dị vậy nhỉ? Chẳng lẽ lại là một âm mưu sau khi hãm hại Kim Vũ Trụ?
Mọi người hôm nay chơi Noel vui không, thi xong rồi, tui chỉ có một mình nên không đi chơi mà ngồi edit luôn =)))))))))))) Tính đăng lên chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ mà làm xong cũng khá trễ rồi:< Thôi thì mọi người ngủ sớm để mai có một ngày làm việc tuyệt vời nha Đăng bởi: admin
Bên trong buồng điện thoại ở vùng hoang vu hẻo lánh từ từ chui ra thân ảnh mập mạp của một người mặc áo khoác rộng thùng thình. (theo mình hiểu thì ý là mặc áo khoác rộng nên người nhìn mập mạp)
Hắn đầu tiên là cảnh giới mà nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có bất kỳ người nào đi qua, nhanh chóng chui vào trong xe không quỹ dừng ở ven đường, nghênh ngang rời đi. Có điều là hắn vừa không về nhà cũng không quay về văn phòng, mà là trước tiên đi những thành thị khác vòng một vòng, dừng xe mua cái sandwich lấp bụng, lại khoảng mười một giờ đi quán bar ngồi ngồi một chút, mãi đến tận một giờ sáng mới chịu đi ra. Lập tức xe không quỹ lại từ một con đường khác vòng về thành phố hắn làm việc.
Đèn thành phố đại đa số đều tắt, chỉ có đèn đường vẫn như trước chăm chỉ không ngừng mà chiếu sáng.
Xe xuyên qua giữa đèn đường, rất nhanh đã tới khu biệt thự, dừng lại tại hàng rào màu đỏ sậm trước cửa của một tòa văn trạch.
Sau một lát, cửa lẳng lặng mở.
Xe băng qua hoa viên dừng tại bãi đậu xe ngầm. Hắn xuống xe, theo thang máy đi lên trên. Con đường này hắn đã đi rất nhiều lần, thậm chí so với đường về nhà đều muốn thuộc, mà không biết vì sao, hắn cảm thấy ngày hôm nay đi đặc biệt kinh hồn bạt vía.
Lên lầu, đèn hành lang đều tối sầm, chỉ có gian phòng cuối hành lang cửa nửa mở, mới chảy ra một chút tia sáng.
Hắn bước nhanh tiến tới, đẩy cửa mà vào.
Một lão già đang nghiêng đầu dựa vào trên ghế sofa đơn, trên bàn trà trong tầm tay đặt một chén trà xanh đã thấm lạnh.
“Văn lão” hắn nhẹ nhàng mà gọi.
Lão nhân đột nhiên mở mắt ra, tinh quang bốn phía, gắt gao mà nhìn chăm chú hắn quá nửa ngày, mới thả lỏng nói: “Nga, là Xương Lộ đến đây.”
Tống Xương Lộ nói: “Việc ngài giao phó đã xử lý thỏa đáng.”
“Rất khó giải quyết đi. Cực khổ rồi.” Lão nhân ngồi thẳng thân thể, liền khôi phục uy nghiêm bình thường.
Tống Xương Lộ nói: “Cũng không phải rất khó giải quyết, Bạch Anh Tước đáp ứng cân nhắc. Chỉ là lúc tôi trở về cố ý vòng vòng tròn, quấy rầy Văn lão nghỉ ngơi.”
Lão nhân lại cười nói: “Cậu chính là cẩn thận, ta rất thích.”
Tống Xương Lộ chần chờ nói: “Văn lão thật sự tin tưởng Bạch Anh Đạc sao? Cuối cùng hắn có thể trả đũa hay không?”
Lão nhân nói: “Trả đũa cái gì chứ? Người là hắn giết. Vả lại, ta hiểu hắn. Hắn có lý tưởng rộng lớn, mục tiêu kiên định, hắn là một quân nhân, sẽ không dễ dàng từ bỏ lý tưởng cùng mục tiêu.”
Tống Xương Lộ nói: “Nhưng đối phương là Bạch Anh Tước…Tình cảm anh em bọn họ vẫn luôn không tệ.”
Lão nhân ha ha cười nói: “Anh em họ thôi. Nếu như hắn thật sự nhớ tình thân cùng Bạch Anh Tước, liền sẽ không làm Bạch Anh Tước nhảy xuống biển tại phạm vi tầm bắn của Hứa Trúc Thành. Hắn nếu đi bước thứ nhất, liền sẽ không quay đầu lại. Ta hiểu hắn. Đáng tiếc hắn vào quân bộ, nếu không, ta ngược lại xem trọng hắn làm người nối nghiệp ta. Ha ha, đương nhiên, Xương Lộ cũng rất tốt.”
Tống Xương Lộ nguyên bản còn muốn nói Bạch Anh Tước và Quan Miên cuối cùng cũng không chết dưới ám sát của Hứa Trúc Thành, thế nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tự tin lão nhân, hắn đem lời nói nuốt vào. Lấy lập trường của Bạch Anh Đạc cùng hắn bây giờ mà nói, hắn nói nhiều, trái lại có hiềm nghi gây xích mích hãm hại.
Lão nhân nhìn hắn nghiêm mặt như trước, cười nói: “Hắn động thủ là có điều kiện. Ta đồng ý hắn, đợi đến sau khi trung tướng Trọng Quang lui ra, dùng tất cả tài nguyên vì hắn đề cử. Cậu biết, ta đồng ý làm việc là luôn luôn chắc chắn. Ta tin tưởng hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không từ chối đại lễ như vậy. Căn cứ số lượng trung tướng cùng tuổi tác của thượng tướng hiện nay suy đoán, Bạch Anh Đạc ba mươi tuổi trở thành trung tướng, trước năm mươi tuổi nếu như không có ghi chép xấu liền nhất định có thể trở thành thượng tướng. Thượng tướng tổng cộng chỉ có ba danh ngạch —— hải lục không (1), ý nghĩa trở thành một người trong đó không cần nói cũng biết.
(1) hải quân, lục quân, không quân
Sự kiện hiện trường lễ cưới gia chủ tập đoàn Thịnh An biến thành hiện trường vụ án giết người này trở thành đề tài sốt dẻo nhất được chú ý nhất đương thời. Giới chính trị giới kinh doanh giới báo chí vân vân đều nhìn chăm chú chặt chẽ tiến triển vụ án, áp lực bốn phía y như lãi kép một giờ sáu mười phần trăm không ngừng quay cuồng.”
Lương Cần Tùng trong một ngày ngắn ngủi, trên vai đã khiêng bảy, tám ngọn núi Everest.
Thủ hạ Tiểu Chu của hắn nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời tiến vào, “Lão đại, cục trưởng cho anh năm phút sau tới văn phòng báo danh.”
Lương Cần Tùng khẽ nguyền rủa một tiếng, “Đây đã là lần thứ năm, không có tiến triển, coi như đem tôi treo cổ ở văn phòng cũng vô dụng thôi.”
Tiểu Chu nói: “Anh biết mà, lãnh đạo đều thích dùng loại phương pháp này gấp gáp đeo bám người. May là ổng không phải bạn gái của em, nếu không em đã sớm đá ổng.”
“Bạn gái cậu có thể phát tiền lương cho cậu mỗi tháng hay không?”
“Cổ sẽ chỉ sai em bày đồ cúng mỗi tháng thôi. Nói như vậy, cục trưởng vẫn có chỗ đáng yêu.”
Lương Cần Tùng nói: “Bớt lắm mồm. Tóc cậu sao lại loạn như vậy? Tạo hình ổ gà, rất lưu hành sao?”
Tiểu Chu nói: “Chung quy phải cho lãnh đạo nhìn chúng ta là làm việc quên mình mất ăn mất ngủ tới mức nào a.”
Lương Cần Tùng lắc đầu.
Tiểu Hà đột nhiên từ bên ngoài xông vào, trong tay giơ cao một cái bọc, “Lão đại! Kiện hàng của anh.”
Lương Cần Tùng nhìn máy tính mô phỏng sau khi nhập vào các loại tình trạng tự động tổng hợp sắp xếp lại vụ án, chẳng hề để ý mà phất tay nói: “Cậu xem đi. Tôi không rảnh.”
Tiểu Chu cùng Tiểu Hà đến gần bóc kiện hàng, vừa bóc lại vừa lầu bầu nói: “Đầu năm nay, ai còn dùng loại kiện hàng kiểu cũ này gửi đồ vật a? Có phải là bom hay không nhỉ? Em nghe nói trước đây… Ồ? Dụng cụ điều khiển từ xa?”
Tiểu Hà đem dụng cụ điều khiển từ xa đặt trong túi nhựa xách đến trước mặt mình, đánh giá nói: “Cậu nói, nó từa tựa như là dụng cụ điều khiển từ xa điều khiển dao lúc trước chuyên gia giám chứng biểu diễn cho chúng ta a?”
Hắn vừa dứt lời, đồ vật trong tay bị bỗng nhiên Lương Cần Tùng xông tới đoạt qua! “Là nó!” Lương Cần Tùng kích động nói, “Còn có xem xem bên trên có vân tay hay không.”
Tiểu Hà cạn lời (2) mà trừng Lương Cần Tùng nắm gắt gao túi nhựa không buông tay, “Lão đại, anh buông tay em mới có thể đem vật chứng chuyển giao a.”
(2) 无语: vô ngữ, không biết nói gì
Lương Cần Tùng lúng túng buông tay ra nói: “Tôi quá hưng phấn. Cậu nhất định phải đem đồ tự tay giao cho chuyên gia giám chứng.”
“Nhận được (3).” Tiểu Hà tựa như một cơn gió bay ra ngoài.
(3) nhận lệnh
Tiểu chu nhìn kiện hàng, lẩm bẩm nói: “Anh nói đây là người nào đưa tới?”
Lương Cần Tùng hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh nói: “Trước mắt còn không biết. Trước tiên phải xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là cùng bộ với hung khí hay không.”
Tiểu Chu nói: “Người mang đi hung khí lúc đó không phải hung thủ cũng là đồng lõa. Nếu như cái dụng cụ điều khiển từ xa này là thật, nói không chừng nội bộ hung thủ xuất hiện chia rẽ. Lão đại, cục trưởng không phải kêu anh tới văn phòng? Anh còn không đi?”
Lương Cần Tùng nói: “Một khi xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa này có phải là hung khí hay không lại nói.” Hắn đi về trước máy tính, tiếp tục xem tái hiện vụ án trong màn hình máy tính.
Từ tình trạng đã biết đạt được kết quả không chỉ một, cho nên hắn không ngừng quan sát tình tiết giết người đại đồng tiểu dị (4) của hiện trường. Những tình tiết này hắn nhìn không chỉ một lần, có một vấn đề cũng càng ngày càng rõ ràng từ trong đầu xông ra.
(4) đại đồng tiểu dị: giống nhau lớn, khác nhau nhỏ không khác nhau mấy
Tiểu Chu đến gần nói: “Nhìn ra cái gì rồi à?”
Lương Cần Tùng gật đầu nói: “Lúc đó hiện trường quá loạn, không quá rõ ràng, hiện tại dùng máy vi tính xem hiện trường liền rõ ràng. Nếu như Kim Vũ Trụ không phải hung thủ, như vậy cái người kia nhất định phải có tầm nhìn rộng rãi mới có thể tinh chuẩn mà điều khiển thanh dao điều khiển từ xa này đâm vào ngực Hứa Trúc Thành. Cậu xem, dựa theo khẩu cung của cùng nhân viên đội cứu viện ở gần đó lúc ấy, tầm mắt của bọn họ là bị che khuất. Nhân số của bọn họ rất nhiều, dò hỏi ghi chép có tùy tiện nhất định, thông cung (5) có khó khăn, nếu muôn miệng một lời, như vậy độ tin cậy vẫn còn rất cao. Nếu như loại bỏ bọn họ, như vậy phạm vi hung thủ liền thu hẹp đi rất nhiều.”
(5) thông cung: thông đồng bịa đặt lời khai
Tiểu Chu nâng ngón tay chỉ vùng gần Kim Vũ Trụ, nói: “Anh là nói hung thủ có thể ở trong này.”
Lương Cần Tùng nói: “Cái này là có khả năng nhất! Hung thủ nếu muốn giết Hứa Trúc Thành giá họa (6) Kim Vũ Trụ, sẽ không mắc sai lầm trước phân đoạn giết người cuối cùng, cho nên hắn nhất định sẽ không cho phép khi bản thân động thủ có thể xuất hiện chướng ngại vật trước mặt ngăn trở tầm mắt.”
(6) giá họa: đổ tội, gán tội, đổ oan
Tiểu Chu thấp giọng nói: “Lẽ nào anh hoài nghi Tiểu Hà?”
Lương Cần Tùng sững sờ.
Cái kia mang Hứa Trúc Thành đi phòng rửa tay chính là Tiểu Hà.
Vừa nghĩ như thế, trên lưng hắn lập tức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng!
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Bả vai hắn khẽ run, tiểu chu thản nhiên nhận điện thoại, sau đó vui vẻ nói: “Thiệt hay giả?… Được, tôi biết rồi. Được được, tôi nói cho lão đại!”
Lương Cần Tùng thấy hắn vui hiện ra mặt, hỏi vội: “Làm sao vậy?”
“Khoa giám định đã xác định cái dụng cụ điều khiển từ xa kia chính là đồng bộ với dao điều khiển từ xa. Ghi chép bên trong chưa từng bị xóa bỏ, xác định thời điểm khi xảy ra vụ án, dụng cụ điều khiển từ xa đã được sử dụng, hơn nữa quỹ đạo thao tác hoàn toàn ăn khớp cùng hướng hung khí đâm vào hung thủ Hứa Trúc Thành.”
“Làm tốt lắm!” Lương Cần Tùng không nhịn được đập xuống bàn. Tuy rằng từ khi vụ án xảy ra đến bây giờ thời gian không quá bao lâu, thế nhưng áp lực hắn phải chịu đựng sánh ngang tổng số nửa đời trước. Hắn thậm chí hoài nghi vụ án này nếu không phá, sẽ thêm một cái tin tức nữa “ phá án muốn bể đầu, vì áp lực quá lớn đột tử”.
“Vẫn còn một thông tin tốt hơn.” Tiểu Chu nói, “Mặt trên dụng cụ điều khiển từ xa có vân tay, qua so sánh đối chiếu, xác nhận là Bạch Anh Đạc.”
Lương Cần Tùng: “…”Tại sao hắn cảm giác hết thảy đều thuận lợi đến thật là quỷ dị vậy nhỉ? Chẳng lẽ lại là một âm mưu sau khi hãm hại Kim Vũ Trụ?
Mọi người hôm nay chơi Noel vui không, thi xong rồi, tui chỉ có một mình nên không đi chơi mà ngồi edit luôn =)))))))))))) Tính đăng lên chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ mà làm xong cũng khá trễ rồi:< Thôi thì mọi người ngủ sớm để mai có một ngày làm việc tuyệt vời nha Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.