Chương 36: Tích cực chuẩn bị (hạ)
Tô Du Bính
13/05/2018
Quân tử báo thù, cả vốn lẫn lãi.
Tuy một mình một trang báo khiến Quan Miên danh nổi như cồn, nhưng chóng nở chóng tàn là xu hướng ngày nay. Ngoài mấy chục phong thư gửi đến thăm dò tin tức, cuộc sống của cậu chẳng mấy chốc lại về với quỹ đạo ban đầu.
Đáng nhắc tới chính là, trong lúc tiểu tinh linh bay ngợp trời, Quan Miên đã học xong kỹ năng thứ ba – Ám Thuẫn sơ cấp.
Sau khi thí nghiệm, Quan Miên phát hiện Ám Thuẫn sơ cấp ngoài tính năng phòng ngự công kích của đối phương, còn có công dụng như “vỏ sò”. Luồng khí ngầm ngưng tụ thành một tấm bảng nhỏ, chịu khó co chân rụt đầu là có thể núp hẳn sau Ám Thuẫn, chỉ cần công kích dưới 900 điểm, “vỏ sò” đỡ được khoảng nửa phút.
Mình Quan Miên rong ruổi bên ngoài dày vò lũ quái cấp mười mấy, dùng Ám Thuẫn quen tay mới về Baute, tiếp tục nhận nhiệm vụ chính tuyến.
Hôm qua giao xong nhiệm vụ Du Lịch Xuyên Đại Lục, NPC tại điểm truyền tống bảo cậu đến phủ công tước Bassekou tìm quản gia Bob.
Tuy chỉ là game online song thiết kế lại vô cùng chân thật. Quan Miên đến trước cửa phủ công tước Bassekou thì bị binh sĩ gặn hỏi ra trò.
“Ngươi gia nhập Mộng Đại Lục ngày tháng năm nào?” Binh sĩ mặt mày nghiêm túc, ánh mắt còn sắc hơn cả cảnh sát.
Quan Miên trả lời không hề do dự: “Ngày 11 tháng 4 năm 3011.” Mẫn cảm với số liệu của Quan Miên trước giờ rất tốt.
Binh sĩ hỏi: “Tại sao chơi game?”
Quan Miên đáp: “Nhàm quá.”
Binh sĩ hỏi: “Nghe nói về chiến tích lẫy lừng của công tước Bassekou chưa?”
Quan Miên: “Chưa.”
“Ngài công tước Bassekou vĩ đại đã từng…” Binh sĩ bắt đầu huyên thuyên blah blah blah…
Chân Quan Miên khẽ khàng nhích về phía cửa một chút.
Binh sĩ lập tức chắn trước mặt cậu, tiếp tục blah blah blah về lịch sử huy hoàng của công tước nhà gã.
Quan Miên thấy buồn chán bèn viết thư hỏi xem Tội Lỗi Quá Xá từng làm nhiệm vụ này hay chưa.
Hồi âm mau chóng tới tay:
“Sao anh không hỏi em ‘nghe qua’ chưa nhỉ?”
Quan Miên: “…”
Khoảng mười phút sau, binh sĩ mới thuyết giáo xong. Gã hỏi: “Ngươi đến phủ công tước với mục đích gì?”
Quan Miên đáp: “Làm nhiệm vụ.”
Binh sĩ đột nhiên lùi lại hai bước, giơ hai tay lên rồi đấm thùm thụp vào ngực, cao giọng nói: “Được phục vụ cho công tước Bassekou vĩ đại là vinh hạnh của ngươi! Mời tuyên thệ theo ta! Sinh thời, tôi nhất định cố gắng bảo hộ vinh quang của gia tộc Bassekou!”
Quan Miên ngây người.
[Hệ thống] Thời gian tuyên thệ đã hết, xin hãy làm lại nhiệm vụ.
Quan Miên: “…”
Cân nhắc đến lượng kinh nghiệm khổng lồ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, Quan Miên cắn răng lập lại nhiệm vụ.
Hai người hỏi hỏi đáp đáp hệt như ban nãy.
Tới câu thứ ba, binh sĩ hỏi: “Nghe nói về chiến tích lẫy lừng của công tước Bassekou chưa?”
Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nghe rồi!”
“Mời vào.” Binh sĩ không hề nhiều lời, bình thản nhường đường.
“…” Nãy giờ Quan Miên vì tuyên thệ mà chuẩn bị tinh thần hóa thành công cốc.
Quản gia Bob là một người đàn ông trung niên lạnh lùng nghiêm nghị. Gã ngắn gọn nói: “Em họ của thiếu gia Dillin, hoàng tử Soso Vingtras của Julan đã mất tích. Nếu ngài gặp cậu ấy, xin hãy thông báo với chúng tôi.”
[Hệ thống] Nhận nhiệm vụ Hoàng Tử Mất Tích?
Quan Miên nhấn xác nhận.
Bob nói: “Hoàng tử Soso xuất hiện lần cuối tại phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin, biết đâu ngài có thể tìm được chút manh mối ở đó.”
Rời khỏi phủ công tước, Quan Miên lập tức qua điểm truyền tống tại Baute, đến thủ đô Agulin của Julan rồi chuyển sang Marceau.
Marceau là một thành nhỏ đìu hìu, người chơi đến đến đi đi vội vàng, thi thoảng cứ có hai, ba người biến mất trên đường phố.
Quan Miên vào phân bộ của Công hội Binh Đoàn Osin gặp NPC chờ sẵn ở đấy.
“Chào ngài, tôi là A Khắc, tôi có thể giúp gì cho ngài không?” NPC A Khắc cười chuyên nghiệp.
Quan Miên nói: “Tôi muốn hỏi thăm tung tích của hoàng tử Soso.”
A Khắc chớp chớp mắt, “Ai là hoàng tử Soso?”
[Hệ thống gợi ý] Cho phép sử dụng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ thích hợp.
Quan Miên lấy gậy ma pháp ra gõ gõ vào tay, “Nói không đây?”
A Khắc giữ nguyên nụ cười, chăm chú nhìn cậu.
Quan Miên lại lấy một kim tệ đặt lên bàn, “Nói đi.”
A Khắc cúi xuống, miệng kề sát kim tệ.
Chính vào lúc Quan Miên tưởng gã chịu nhận, A Khắc đột nhiên thổi mạnh một cái.
“Phù.”
Kim tệ bay mất.
Quan Miên: “…”
Tội Lỗi Quá Xá nhận phong thư thứ hai từ Mộng Xuân Không Tỉnh:
“Làm sao đối phó với A Khắc phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin?”
Tội Lỗi Quá Xá nhìn Tinh Phi Ngân đứng cách đó không xa.
Như cảm giác được ánh nhìn của cậu ta, Tinh Phi Ngân ngẩng đầu lên.
Đường nhìn cả hai giao nhau trong không trung.
Tội Lỗi Quá Xá đang định mở miệng thì đối phương thản nhiên quay đi.
“…”
Tội Lỗi Quá Xá sột soạt hồi âm, nét chữ cứng cáp đầy sức thuyết phục.
“Cho nó tiền, chọi tới ba má nó nhận không ra!
Cho nó gậy, oánh tới ba má nó nhận không ra!”
Nhận được hồi âm, Quan Miên bình tĩnh liếc xéo A Khắc, sau đó khom lưng nhặt kim tệ lên.
A Khắc nhìn cậu không chớp mắt.
Quan Miên thình lình vung tay, hung hăng chọi kim tệ vào người A Khắc.
A Khắc ngơ ngác nhìn cậu, “Bạn dám đánh tôi?”
Quan Miên: “Nói đi.”
A Khắc hỏi: “Bạn biết đánh NPC sẽ bị thủ vệ toàn thành truy nã không?”
Quan Miên: “Nói đi.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài.
Quan Miên vừa quay lại đã nhìn thấy ánh kiếm sáng chóe sượt qua cổ mình.
Sau đó…
Cậu đứng trong cung điện u ám.
“…”
Tại góc xó xỉnh nào đó trên nhật báo nhảy ra tin mới: “Mộng Xuân Không Tỉnh của Công hội Tinh Nguyệt đánh lén A Khắc phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin, bị lính thủ vệ thành Marceau giết chết tại chỗ.”
Những tin tức như vậy xuất hiện cả trăm ngàn lần trong ngày, thường thường chẳng mấy kẻ chú ý. Song lần này thì khác, ID Mộng Xuân Không Tỉnh hôm qua độc chiếm nguyên trang báo, hôm nay lại xuống cấp, lưu lạc tới mục tin vặt, thế chẳng khiến người đời thổn thức, gào thét khoái chí còn gì!
Quan Miên quay về Marceau, bắt gặp tiểu tinh linh hợp thành đội ngũ mà bổ nhào tới.
Phồn Tinh Hữu Độ, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Bách Chiến Bách Thắng, Phan Phan… cùng cả đám ID lạ hoắc gửi tin thăm hỏi hoặc chúc mừng. Từ trong núi thư, Quan Miên bình tĩnh tìm bức của Tội Lỗi Quá Xá ra xem.
“Anh chọi thiệt hả?
Giời ạ, anh chọi nó chi vậy? Hối lộ nó năm kim là qua cửa rồi!”
Quan Miên bắt đầu tin rằng giữa người và người cũng dính bức xạ, bằng không IQ của cậu sao lại thấp đến nỗi đi tin lời Tội Lỗi Quá Xá? Quan Miên vứt hết thư đi, chỉ chừa lại bức của Tội Lỗi Quá Xá.
Quân tử báo thù, cả vốn lẫn lãi.
Lần này cho thiếu, trước khi tính sổ cậu phải giữ lại bằng chứng!
Về phân bộ Marceau của Binh Đoàn Osin, Quan Miên dùng năm kim làm hối lộ người cần hối lộ, song lại thấy A Khắc kinh dị la hét:
“Bạn định chọi nữa à? Sao bạn nỡ lòng làm thế? Rõ ràng do lính thủ vệ giết bạn chứ nào phải tôi. Thôi thôi, tôi nói quách cho xong. Thật ra hoàng tử Soso được quân của Binh Đoàn Osin hộ tống đến thủ đô Baute của Shamanlier tìm công tước Bassekou rồi.”
Quan Miên thả tiền vào túi.
Một mạng trị giá năm kim…
Coi như không lỗ lắm.
Có lẽ vì thấy mình nợ Quan Miên một mạng, Tội Lỗi Quá Xá viết thư hỏi tọa độ của Quan Miên, quyết định đến giúp cậu làm nhiệm vụ chính tuyến.
Con mồi dâng đến miệng dại gì không ăn, Quan Miên dễ dãi đưa ngay tọa độ.
Tội Lỗi Quá Xá nhanh chóng chạy tới, vờ như không có việc gì mà hỏi chuyện: “Làm xong cái đó chưa?”
Quan Miên tỉnh bơ nhìn cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá bắt đầu lúng túng, “Em tưởng thông minh như anh sẽ không tin.”
“…” Quan Miên cộng thêm tội cười trên nỗi đau của kẻ khác trong sổ nợ cũ.
Tội Lỗi Quá Xá vội vàng hắng giọng, “Thật ra nhiệm vụ chính tuyến cũng khá dễ qua, anh yên tâm, có em ở đây, em nhất định xử hết cho anh!”
“…” Sổ nợ đẻ thêm quyển mới, tội nói năng không dùng đầu óc!
Thấy Quan Miên nãy giờ vẫn không chịu mở miệng, Tội Lỗi Quá Xá thấp thỏm hỏi thăm: “Anh không sao chứ?”
Quan Miên chậm rãi quay sang, nhe răng cười đáp: “Không sao.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy tim bị dọa vỡ tan tành. Này mà bảo không sao, này rõ ràng là “Không gì, sau này từ từ thanh toán từng chuyện một!”
Có Tội Lỗi Quá Xá làm quân sư quạt mo, tốc độ cùng hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ của Quan Miên tăng lên đáng kể.
Trước tiên hai người quay về phủ công tước Bassekou, nhận được tin tức hoàng tử Soso vẫn chưa trở lại. Sau đó, Tội Lỗi Quá Xá dẫn Quan Miên đến Công hội Binh Đoàn Osin, dùng năm kim mua tin Shylock đang lang thang ở Julan.
Cả hai lại sang Julan, cuối cùng tìm thấy đoàn trưởng Shylock của Binh Đoàn Osin trong quán rượu nhỏ ở Marceau, được báo tin hoàng tử đi rồi. Gã giao nhiệm vụ mới cho Quan Miên, bảo cậu tìm hộ em gái mất tích.
Đến đây, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi từ Hoàng Tử Mất Tích thành Em Gái Mất Tích.
Quan Miên hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Hoàng tử Soso đâu?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Chờ anh lên cấp 50 sẽ gặp hắn ở Vanrell. Nhưng trước hết anh phải tìm thấy cô em mất tích kia đã.”
Quan Miên cau mày nói: “Tên thiết kế game này kiếp trước nhất định là chó cứu hộ tìm kiếm.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em tình nguyện kết bạn với kiếp trước của gã.”
Quan Miên hỏi: “Sao cậu dám chắc mình có kiếp trước?”
“…” Sau khi bị mỉa mai, cảm xúc đầu tiên của cậu ta không phải rầu rĩ mà là thở phào nhẹ nhõm, thấy may mắn vì giông bão cuối cùng cũng tới.
Thế nhưng Quan Miên sấm to mưa nhỏ, móc xong một câu thì không tiếp tục.
Tội Lỗi Quá Xá hỏi cậu: “Vậy thôi hả?”
Quan Miêu nhíu mày, “Cái gì?”
Tội Lỗi Quá Xá đánh giá biểu tình của cậu, phát hiện không hề gượng gạo mới hắng giọng nói: “Không! Mình đi đi anh.” Có lẽ cậu ta đã hiểu lầm Quan Miên, thật ra anh í không phải loại nhỏ nhen, tính toán chi li đâu hen. Đăng bởi: admin
Tuy một mình một trang báo khiến Quan Miên danh nổi như cồn, nhưng chóng nở chóng tàn là xu hướng ngày nay. Ngoài mấy chục phong thư gửi đến thăm dò tin tức, cuộc sống của cậu chẳng mấy chốc lại về với quỹ đạo ban đầu.
Đáng nhắc tới chính là, trong lúc tiểu tinh linh bay ngợp trời, Quan Miên đã học xong kỹ năng thứ ba – Ám Thuẫn sơ cấp.
Sau khi thí nghiệm, Quan Miên phát hiện Ám Thuẫn sơ cấp ngoài tính năng phòng ngự công kích của đối phương, còn có công dụng như “vỏ sò”. Luồng khí ngầm ngưng tụ thành một tấm bảng nhỏ, chịu khó co chân rụt đầu là có thể núp hẳn sau Ám Thuẫn, chỉ cần công kích dưới 900 điểm, “vỏ sò” đỡ được khoảng nửa phút.
Mình Quan Miên rong ruổi bên ngoài dày vò lũ quái cấp mười mấy, dùng Ám Thuẫn quen tay mới về Baute, tiếp tục nhận nhiệm vụ chính tuyến.
Hôm qua giao xong nhiệm vụ Du Lịch Xuyên Đại Lục, NPC tại điểm truyền tống bảo cậu đến phủ công tước Bassekou tìm quản gia Bob.
Tuy chỉ là game online song thiết kế lại vô cùng chân thật. Quan Miên đến trước cửa phủ công tước Bassekou thì bị binh sĩ gặn hỏi ra trò.
“Ngươi gia nhập Mộng Đại Lục ngày tháng năm nào?” Binh sĩ mặt mày nghiêm túc, ánh mắt còn sắc hơn cả cảnh sát.
Quan Miên trả lời không hề do dự: “Ngày 11 tháng 4 năm 3011.” Mẫn cảm với số liệu của Quan Miên trước giờ rất tốt.
Binh sĩ hỏi: “Tại sao chơi game?”
Quan Miên đáp: “Nhàm quá.”
Binh sĩ hỏi: “Nghe nói về chiến tích lẫy lừng của công tước Bassekou chưa?”
Quan Miên: “Chưa.”
“Ngài công tước Bassekou vĩ đại đã từng…” Binh sĩ bắt đầu huyên thuyên blah blah blah…
Chân Quan Miên khẽ khàng nhích về phía cửa một chút.
Binh sĩ lập tức chắn trước mặt cậu, tiếp tục blah blah blah về lịch sử huy hoàng của công tước nhà gã.
Quan Miên thấy buồn chán bèn viết thư hỏi xem Tội Lỗi Quá Xá từng làm nhiệm vụ này hay chưa.
Hồi âm mau chóng tới tay:
“Sao anh không hỏi em ‘nghe qua’ chưa nhỉ?”
Quan Miên: “…”
Khoảng mười phút sau, binh sĩ mới thuyết giáo xong. Gã hỏi: “Ngươi đến phủ công tước với mục đích gì?”
Quan Miên đáp: “Làm nhiệm vụ.”
Binh sĩ đột nhiên lùi lại hai bước, giơ hai tay lên rồi đấm thùm thụp vào ngực, cao giọng nói: “Được phục vụ cho công tước Bassekou vĩ đại là vinh hạnh của ngươi! Mời tuyên thệ theo ta! Sinh thời, tôi nhất định cố gắng bảo hộ vinh quang của gia tộc Bassekou!”
Quan Miên ngây người.
[Hệ thống] Thời gian tuyên thệ đã hết, xin hãy làm lại nhiệm vụ.
Quan Miên: “…”
Cân nhắc đến lượng kinh nghiệm khổng lồ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, Quan Miên cắn răng lập lại nhiệm vụ.
Hai người hỏi hỏi đáp đáp hệt như ban nãy.
Tới câu thứ ba, binh sĩ hỏi: “Nghe nói về chiến tích lẫy lừng của công tước Bassekou chưa?”
Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nghe rồi!”
“Mời vào.” Binh sĩ không hề nhiều lời, bình thản nhường đường.
“…” Nãy giờ Quan Miên vì tuyên thệ mà chuẩn bị tinh thần hóa thành công cốc.
Quản gia Bob là một người đàn ông trung niên lạnh lùng nghiêm nghị. Gã ngắn gọn nói: “Em họ của thiếu gia Dillin, hoàng tử Soso Vingtras của Julan đã mất tích. Nếu ngài gặp cậu ấy, xin hãy thông báo với chúng tôi.”
[Hệ thống] Nhận nhiệm vụ Hoàng Tử Mất Tích?
Quan Miên nhấn xác nhận.
Bob nói: “Hoàng tử Soso xuất hiện lần cuối tại phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin, biết đâu ngài có thể tìm được chút manh mối ở đó.”
Rời khỏi phủ công tước, Quan Miên lập tức qua điểm truyền tống tại Baute, đến thủ đô Agulin của Julan rồi chuyển sang Marceau.
Marceau là một thành nhỏ đìu hìu, người chơi đến đến đi đi vội vàng, thi thoảng cứ có hai, ba người biến mất trên đường phố.
Quan Miên vào phân bộ của Công hội Binh Đoàn Osin gặp NPC chờ sẵn ở đấy.
“Chào ngài, tôi là A Khắc, tôi có thể giúp gì cho ngài không?” NPC A Khắc cười chuyên nghiệp.
Quan Miên nói: “Tôi muốn hỏi thăm tung tích của hoàng tử Soso.”
A Khắc chớp chớp mắt, “Ai là hoàng tử Soso?”
[Hệ thống gợi ý] Cho phép sử dụng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ thích hợp.
Quan Miên lấy gậy ma pháp ra gõ gõ vào tay, “Nói không đây?”
A Khắc giữ nguyên nụ cười, chăm chú nhìn cậu.
Quan Miên lại lấy một kim tệ đặt lên bàn, “Nói đi.”
A Khắc cúi xuống, miệng kề sát kim tệ.
Chính vào lúc Quan Miên tưởng gã chịu nhận, A Khắc đột nhiên thổi mạnh một cái.
“Phù.”
Kim tệ bay mất.
Quan Miên: “…”
Tội Lỗi Quá Xá nhận phong thư thứ hai từ Mộng Xuân Không Tỉnh:
“Làm sao đối phó với A Khắc phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin?”
Tội Lỗi Quá Xá nhìn Tinh Phi Ngân đứng cách đó không xa.
Như cảm giác được ánh nhìn của cậu ta, Tinh Phi Ngân ngẩng đầu lên.
Đường nhìn cả hai giao nhau trong không trung.
Tội Lỗi Quá Xá đang định mở miệng thì đối phương thản nhiên quay đi.
“…”
Tội Lỗi Quá Xá sột soạt hồi âm, nét chữ cứng cáp đầy sức thuyết phục.
“Cho nó tiền, chọi tới ba má nó nhận không ra!
Cho nó gậy, oánh tới ba má nó nhận không ra!”
Nhận được hồi âm, Quan Miên bình tĩnh liếc xéo A Khắc, sau đó khom lưng nhặt kim tệ lên.
A Khắc nhìn cậu không chớp mắt.
Quan Miên thình lình vung tay, hung hăng chọi kim tệ vào người A Khắc.
A Khắc ngơ ngác nhìn cậu, “Bạn dám đánh tôi?”
Quan Miên: “Nói đi.”
A Khắc hỏi: “Bạn biết đánh NPC sẽ bị thủ vệ toàn thành truy nã không?”
Quan Miên: “Nói đi.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài.
Quan Miên vừa quay lại đã nhìn thấy ánh kiếm sáng chóe sượt qua cổ mình.
Sau đó…
Cậu đứng trong cung điện u ám.
“…”
Tại góc xó xỉnh nào đó trên nhật báo nhảy ra tin mới: “Mộng Xuân Không Tỉnh của Công hội Tinh Nguyệt đánh lén A Khắc phân bộ Marceau của Công hội Binh Đoàn Osin, bị lính thủ vệ thành Marceau giết chết tại chỗ.”
Những tin tức như vậy xuất hiện cả trăm ngàn lần trong ngày, thường thường chẳng mấy kẻ chú ý. Song lần này thì khác, ID Mộng Xuân Không Tỉnh hôm qua độc chiếm nguyên trang báo, hôm nay lại xuống cấp, lưu lạc tới mục tin vặt, thế chẳng khiến người đời thổn thức, gào thét khoái chí còn gì!
Quan Miên quay về Marceau, bắt gặp tiểu tinh linh hợp thành đội ngũ mà bổ nhào tới.
Phồn Tinh Hữu Độ, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, Bách Chiến Bách Thắng, Phan Phan… cùng cả đám ID lạ hoắc gửi tin thăm hỏi hoặc chúc mừng. Từ trong núi thư, Quan Miên bình tĩnh tìm bức của Tội Lỗi Quá Xá ra xem.
“Anh chọi thiệt hả?
Giời ạ, anh chọi nó chi vậy? Hối lộ nó năm kim là qua cửa rồi!”
Quan Miên bắt đầu tin rằng giữa người và người cũng dính bức xạ, bằng không IQ của cậu sao lại thấp đến nỗi đi tin lời Tội Lỗi Quá Xá? Quan Miên vứt hết thư đi, chỉ chừa lại bức của Tội Lỗi Quá Xá.
Quân tử báo thù, cả vốn lẫn lãi.
Lần này cho thiếu, trước khi tính sổ cậu phải giữ lại bằng chứng!
Về phân bộ Marceau của Binh Đoàn Osin, Quan Miên dùng năm kim làm hối lộ người cần hối lộ, song lại thấy A Khắc kinh dị la hét:
“Bạn định chọi nữa à? Sao bạn nỡ lòng làm thế? Rõ ràng do lính thủ vệ giết bạn chứ nào phải tôi. Thôi thôi, tôi nói quách cho xong. Thật ra hoàng tử Soso được quân của Binh Đoàn Osin hộ tống đến thủ đô Baute của Shamanlier tìm công tước Bassekou rồi.”
Quan Miên thả tiền vào túi.
Một mạng trị giá năm kim…
Coi như không lỗ lắm.
Có lẽ vì thấy mình nợ Quan Miên một mạng, Tội Lỗi Quá Xá viết thư hỏi tọa độ của Quan Miên, quyết định đến giúp cậu làm nhiệm vụ chính tuyến.
Con mồi dâng đến miệng dại gì không ăn, Quan Miên dễ dãi đưa ngay tọa độ.
Tội Lỗi Quá Xá nhanh chóng chạy tới, vờ như không có việc gì mà hỏi chuyện: “Làm xong cái đó chưa?”
Quan Miên tỉnh bơ nhìn cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá bắt đầu lúng túng, “Em tưởng thông minh như anh sẽ không tin.”
“…” Quan Miên cộng thêm tội cười trên nỗi đau của kẻ khác trong sổ nợ cũ.
Tội Lỗi Quá Xá vội vàng hắng giọng, “Thật ra nhiệm vụ chính tuyến cũng khá dễ qua, anh yên tâm, có em ở đây, em nhất định xử hết cho anh!”
“…” Sổ nợ đẻ thêm quyển mới, tội nói năng không dùng đầu óc!
Thấy Quan Miên nãy giờ vẫn không chịu mở miệng, Tội Lỗi Quá Xá thấp thỏm hỏi thăm: “Anh không sao chứ?”
Quan Miên chậm rãi quay sang, nhe răng cười đáp: “Không sao.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy tim bị dọa vỡ tan tành. Này mà bảo không sao, này rõ ràng là “Không gì, sau này từ từ thanh toán từng chuyện một!”
Có Tội Lỗi Quá Xá làm quân sư quạt mo, tốc độ cùng hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ của Quan Miên tăng lên đáng kể.
Trước tiên hai người quay về phủ công tước Bassekou, nhận được tin tức hoàng tử Soso vẫn chưa trở lại. Sau đó, Tội Lỗi Quá Xá dẫn Quan Miên đến Công hội Binh Đoàn Osin, dùng năm kim mua tin Shylock đang lang thang ở Julan.
Cả hai lại sang Julan, cuối cùng tìm thấy đoàn trưởng Shylock của Binh Đoàn Osin trong quán rượu nhỏ ở Marceau, được báo tin hoàng tử đi rồi. Gã giao nhiệm vụ mới cho Quan Miên, bảo cậu tìm hộ em gái mất tích.
Đến đây, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi từ Hoàng Tử Mất Tích thành Em Gái Mất Tích.
Quan Miên hỏi Tội Lỗi Quá Xá: “Hoàng tử Soso đâu?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Chờ anh lên cấp 50 sẽ gặp hắn ở Vanrell. Nhưng trước hết anh phải tìm thấy cô em mất tích kia đã.”
Quan Miên cau mày nói: “Tên thiết kế game này kiếp trước nhất định là chó cứu hộ tìm kiếm.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em tình nguyện kết bạn với kiếp trước của gã.”
Quan Miên hỏi: “Sao cậu dám chắc mình có kiếp trước?”
“…” Sau khi bị mỉa mai, cảm xúc đầu tiên của cậu ta không phải rầu rĩ mà là thở phào nhẹ nhõm, thấy may mắn vì giông bão cuối cùng cũng tới.
Thế nhưng Quan Miên sấm to mưa nhỏ, móc xong một câu thì không tiếp tục.
Tội Lỗi Quá Xá hỏi cậu: “Vậy thôi hả?”
Quan Miêu nhíu mày, “Cái gì?”
Tội Lỗi Quá Xá đánh giá biểu tình của cậu, phát hiện không hề gượng gạo mới hắng giọng nói: “Không! Mình đi đi anh.” Có lẽ cậu ta đã hiểu lầm Quan Miên, thật ra anh í không phải loại nhỏ nhen, tính toán chi li đâu hen. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.