Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 25
YY Đích Liệt Tích
11/07/2017
Chương 25: Khẩn cấp giao phong.
Diệp gia ngũ tử Diệp Phàm, năm đó trên giang hồ, cũng là nhân vật một đời kinh tài tuyệt đẹp.
Hằn rời nhà từ khi còn nhỏ, một mình đi tới Tây Thục, sau lại đánh bậy đánh bạ đi tới Thiên Sơn, được cao nhân Thiên Sơn thu làm đồ đệ, luyện được một thân võ nghệ tuyệt thế. Thiếu niên cao ngạo, tuyệt kỹ bên thân, hơn nữa dung mạo tuấn tú, Diệp Phàm một dạo từng là nhân vật khiến quấn mộng dắt hồn của các nữ tử giang hồ.
Nhưng mà, nhân vật nhất giới như vậy, bởi vì một đoạn tình duyên dây dưa với tiểu thư Đường gia, mà cuối cùng mất mạng. Gút mắt sâu xa trong đó, yêu hận kéo không ngừng, chung quy chỉ là tình của một người.
Lúc nghe được người phía sau gọi mình là “Tiểu Phàm”, Diệp Vô Truy chớp mắt liền hiểu được, sợ là nhận sai người. Người nọ phía sau, nhất định đem mình nhầm cho rằng là Diệp Phàm.
Mà nghe câu nói đứt quãng kia của hắn, người này gọi Diệp Phàm là “Ngũ đệ”, tên gọi thân mật là “Tiểu Phàm”, đây không phải cũng là một vị trang chủ nào đó của Tàng Kiếm sơn trang chứ?
Trên Diệp Phàm có bốn người anh, mỗi người đều là nhân vật kiệt xuất. Đại ca Diệp Anh lãnh ngôn, nhị ca Diệp Huy cơ trí, tam ca Diệp Vĩ khiêu thoát, tứ ca Diệp Mông hiền lành. Chẳng qua là không biết vị phía sau đem mình nhận sai này, sẽ là vị trang chủ nào?
Diệp Vô Truy đang xấu hổ không biết là đẩy ra, hay đứng yên tại chỗ. May là lúc này có người giải vây giúp cậu, có hai người từ xa đến gần, chính là Diệp Anh cùng Diệp Huy vừa gặp hôm qua.
Nhị trang chủ Diệp Huy thấy tình trạng của hai người đầu tiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, lập tức hiểu được, lúc này quát lớn.
“Diệp Mông, sao em lại vô lễ như vậy! Đây là đãi khách thế nào!?”
Hóa ra người nhận sai Diệp Vô Truy, chính là tứ trang chủ Tàng Kiếm sơn trang, Diệp Mông.
Diệp Mông nghe được nhị ca quát mắng, cũng dần dần hồi phục tinh thần, hắn tỉ mỉ quan sát người trong lòng, mới phá hiện mình nhận sai. Nhất thời vui sướng trên mặt đều rút đi, càng lộ vẻ tái nhợt. Hắn buông Diệp Vô Truy ra, thần sắc dường như có chút bi tuyệt, vốn tưởng rằng Diệp Phàm trở lại, thời gian quay đầu lại cũng là công dã tràng. Đại bi đại hỉ này, khiến người ta sao chịu được.
Diệp Mông lảo đảo lui ra phía sau hai bước, lẩm bẩm áy náy.
“Xin lỗi, xin lỗi, em còn tưởng rằng ngũ đệ… là ngũ đệ đã trở về. Em thật là khờ, rõ rằng em ấy đã…” Nói đến đây, thanh âm hắn có chút nghẹn ngào.
Diệp Mông từ trước đến nay hiền lành dễ thân, coi trọng nhất chính là người thân, vì đệ Diệp Phàm rời đi đã bị đả kích lớn nhất, đó là vị tứ ca này.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của hắn, trong lòng Diệp Vô Truy cũng có vài phần không đành lòng, song song lại có vài phần ước ao. Ước ao Diệp Phàm đã mất kia, còn có thể được người nhà tưởng niệm nhiều như vậy.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, khiến Diệp Vô Truy chưa từng trải qua thân tình huyết thống chân chính, cậu cùng với những người trong nhà mâu thuẫn, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ. Lúc này đây, đối với Diệp Mông bộc lộ thực tâm, Diệp Vô Truy cũng không vì hắn nhận sai người mà xấu hổ, trái lại càng hơn vài phần quan tâm.
“Diệp nhị ca, xin hỏi y phục sáng nay đưa cho tôi, có phải từng là y phục cũ của Diệp ngũ thiếu không?”
Diệp Huy kinh ngạc liếc nhìn cậu: “Đúng thế, tôi thấy thân hình Vô Truy cùng ngũ đệ không sai biệt lắm, liền đem y phục cũ của em ấy cho cậu thay, thế nhưng không thích hợp?”
Diệp Vô Truy đạm đạm cười lắc đầu, nói: “Không, tôi nghĩ có lẽ bởi vì thân hình tôi cùng ngũ thiếu tương tự, lại mặc y phục của anh ấy, cho nên tứ trang chủ mới cô thể nhất thời nhận sai người. Đây cũng không phải sai lầm của hắn (DM), chỉ là nhân duyên vừa khớp. Còn xin Diệp nhị ca không nên quá mức trách cứ tứ trang chủ.”
Lần này cậu giải thích vì Diệp Mông, cũng khiến Diệp Anh ít lời một bên tìm tòi nghiên cứu nhìn.
Nếu là người bình thường, bởi vì bị nhận sai mà khiến một nam tử cao lớn ôm từ phía sau, nói vậy chỉ cần là nam nhân, trong lòng đều có vài phần khó chịu. Thế nhưng Diệp Vô Truy lại giải vây giúp Diệp Mông, ngược lại một chút cũng không ngại.
“Vô Truy, tôi biết cậu thiện tâm, thế nhưng lần này dù sao vẫn là tứ đệ thất lễ với cậu.” Diệp nhị trang chủ nói: “Tóm lại là sai lầm của chúng tôi, sớm biết rằng tứ đệ vẫn như cũ bận lòng Tiếu Phàm, liền không nên để cậu mặc y phục cũ này, dẫn tới hiểu lầm.”
“Tứ trang chủ tâm niệm Diệp ngũ thiếu, đủ thấy hắn coi trọng thân tình, lại không nên nói đến sai lầm.” Diệp Vô Truy nói, trên mơ hồ hiện lên bi thương, nhưng mà trong nháy mắt liền bị cậu dùng ý cười che lấp: “Hơn nữa Diệp nhị ca không phải đã nói, tôi có duyên với Tàng Kiếm sơn trang sao. Hôm nay tứ trang chủ nhận sai, nói không chừng cũng là một loại duyên phận, có lẽ tôi cùng tứ trang chủ cực kỳ hợp ý.”
Cậu cười cười nhìn Diệp Mông, khiến nam tử cao lớn ngay thẳng không biết nên nói cái gì cho phải.
Diệp Mông trong lòng khẽ ấm áp, hắn từ trước đến nay đối xử với người rộng lượng, người khác đợi hắn chia một phần tốt, hắn liền dùng hết sức. Một phen tương hộ của Diệp Vô Truy hôm nay, khiến Diệp Mông không khỏi sản sinh ý thân cận với thanh niên trước mắt này, vội vã ôm quyền nói.
“Ban nãy tôi nóng lòng cử chỉ thất lễ, mong rằng tiểu huynh đệ bao dung, chỉ là xưng hô thế nào?” Diệp Mông vừa từ bên ngoài gấp gáp trở về, không biết thân phận của Diệp Vô Truy.
“Tứ trang chủ không cần khách khí, gọi thẳng tôi là Diệp Vô Truy liền được.”
“Được, Vô Truy. Cậu gọi nhị ca tôi là Diệp nhị ca, sao lại gọi tôi xa lạ như vậy, cậu cũng gọi tôi là tứ ca, được không?”
Diệp Mông cũng thật tình không khách khí, thân cận gọi Diệp Vô Truy. Lần đầu tiên gặp mặt đã xưng hô thân mật.
Nhìn ý cười tha thiết chân thành trên mặt hắn, Diệp Vô Truy nhất thời dở khóc dở cười. Thế nhưng chung quy do Diệp Mông cực kỳ chấp nhất, cúi đầu đáp lại: “Tứ ca.”
Diệp anh cùng Diệp Huy bên cạnh, thấy hai người ở chung hòa thuận vui vẻ, không khỏi liếc nhau.
Diệp Huy lén lút đi đến bên người Diệp Anh, than thở.
“Đại ca, từ lúc ngũ đệ rời đi, tứ đệ đã bao lâu chưa thật tình cười như vậy? Nói đến cũng khéo, Vô Truy mặc vào thân y phục này, cùng ngũ đệ năm đó gần như giống nhau như đúc.
Diệp Anh không nói gì, chỉ là đôi mắt nhìn Diệp Vô Truy cũng dần dần trở nên ôn hòa.
Hồi lâu, mới nghe hắn nói.
“Quả thực rất giống.”
Một tiếng đáp nhẹ đơn giản này, không biết ẩn chứa bao nhiêu tâm tư.
Một lần nhận sai, trái lại khiến Diệp Vô Truy cùng tứ trang chủ Tàng Kiếm sơn trang cảm tình phá lệ tốt, ngay cả đại trang chủ Diệp Anh trước kia lộ vẻ lạnh lùng, đối với cậu cũng tốt hơn vài phần.
Diệp Vô Truy có chút không rõ vì sao, đồng thời trong lòng cũng không khỏi vui sướng. Cậu ước ao tình cảm chân thành giữa huynh đệ Diệp gia, ngực cũng cam tâm tình nguyện cùng bọn họ qua lại thân thiết.
Mấy người vừa đi vừa tán gẫu, bước tới thư phòng, liền bắt đầu thương lượng chính sự.
Diệp Mông hôm qua không tham dự ở bên nghe bọn họ thương nghị, lúc nghe đến muốn dùng Diệp Vô Truy làm mồi, sắc mặt có chút lo lắng.
“Thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo này không biết nông sâu, để Vô Truy ra ngoài dụ, nếu gặp nguy hiểm thì sao được?”
“Tứ ca không cần lo lắng.” Diệp Vô Truy nói: “Cái bẫy rập này, chính là sợ hắn không đến bắt tôi, chỉ có hắn hạ thủ với tôi, Tàng Kiếm sơn trang mới nhân cơ hội tốt bắt được hắn.”
“Nếu như hắn tình thế cấp bách hạ độc thủ với cậu?” Diệp Mông lo lắng.
Yếu ớt cười một tiếng, ánh mắt nhìn tới phương xa nào đó, Diệp Vô Truy nhẹ giọng nói: “Hắn không phải người như vậy.”
Cửu Trọng Ly Hỏa, là một người phi thường am hiểu xem xét thời thế, hắn tuyệt đối không tùy tiện làm ra hành động đả thương địch thủ một nghìn tổn hại tám trăm.
Đương nhiên, Ly Hỏa này càng am hiểu, là làm sao để hết sức lợi dụng mỗi một người, đến thực hiện dã tâm của hắn.
Mà những thứ này, Diệp Vô Truy đều biết.
Có đôi khi, người hiểu rõ bạn nhất trên đời, chưa hẳn là người nhà của bạn, vợ, trái lại vừa vặn là địch nhân của bạn.
Mà người hiểu rõ Diệp Vô Truy nhất, là ai? Cho dù là Hảo Mộng Vô Hoa, cũng không thể hiểu cậu toàn bộ.
“Vì sao cậu cho rằng, hắn nhất định sẽ động thủ đêm nay?” Diệp Anh vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Vô Truy cười: “Đem dài lắm mộng.”
Nếu cậu là Ly Hỏa, cậu cũng sẽ nhanh chóng động thủ. Càng ra tay trước, thời gian đối phương có thể chuẩn bị càng ít.
“Đêm nay cậu muốn động thủ?” Ngồi trên ghế, Phượng Lam nhấc chân hỏi.
Ly Hỏa cũng không quay đầu lại: “Thời gian càng dài, sẽ chỉ làm đối phương chuẩn bị càng đầy đủ. Nhất là…”
“Nhất là?” Phượng Lam hiếu kỳ truy vấn.
Nhất là đối thủ là Diệp Vô Truy, người nọ không chỉ giống nhau là cao thủ, trí mưu cũng thâm không lường được. Chỉ là những đánh giá này về Diệp Vô Truy, Ly Hỏa không hiểu sao lại không muốn chia xẻ với người khác, hắn liếc người nào đó vẫn ở lại chỗ này: “Giao dịch đã hoàn thành, sao cậu còn ở chỗ này?”
“Tôi ở chỗ này, chỉ là muốn tận mắt xem hiệu quả độc dược của tôi thế nào.” Phượng Lam không chút nào để lệnh tiễn khách của hắn vào mắt, ngón tay sờ sờ mặt bàn: “Nếu như cậu thành công, đây chứng minh ‘Nhiếp hồn’ này đích xác là vật phi phàm. Nếu cậu thất bại…”
“Sẽ thế nào?” Ly Hỏa hỏi.
“Hắc, đó nói lên bản thân cậu thiết bản lĩnh. Đến lúc đó tôi vỗ mông rời đi, chuyện không liên quan đến tôi.” Phượng Lam vô tâm vô phế cười.
Chỉ biết người này không nói được lời hữu ích, Ly Hỏa không để ý tới hắn, tiếp tục chuẩn bị vật phẩm hành động đêm nay. Chỉ là tâm trạng hắn cũng không đoán được, nếu thất bại…
Không, ánh mắt Ly Hỏa ngưng tụ. Hành động lần này, tuyệt đối không cho thất bại!
Toàn bộ thích khách, phần lớn sẽ chọn hành động vào buổi tối. Nguyên nhân không ngoài ba điều.
Thứ nhất, buổi tối dễ dàng ẩn nấp. Thứ hai, buổi tối là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, thời gian này đại đa số người sẽ hạ thấp phòng bị. Thứ ba, đại khái chính là ánh trăng tốt, lúc ám sát có thể thuận tiện ngắm trăng. Đương nhiên, đó là truyện cười.
Bất quá Ly Hỏa chọn hành động buổi tối, cũng bởi vì ba điểm trên. Hành trình Tàng Kiếm sơn trang lần này, sợ rằng đối phương sớm có phòng bị, buổi tối hoặc ban ngày thực sự không giống.
Mà chọn hành động buổi tối, chỉ vì tránh tai mắt của người mà thôi. Không phải tránh Tàng Kiếm sơn trang, mà là tai mắt của người giang hồ, trong đó, có thể còn bao gồm ám tiếu của Cửu Trọng giáo âm thầm theo hắn.
(Ám tiếu: Lính đứng ở vị trí kín đáo.)
Cho dù hắn là thiếu giáo chủ Cửu Trọng, cũng không có nghĩa là vô tư ở Cửu Trọng giáo.
Bóng đêm thấp thoáng, Ly Hỏa một đường đi nhanh thoát khỏi ám tiếu trong giáo, từ từ đi đến phương hướng của Tàng Kiếm sơn trang.
Buổi tối Tàng Kiếm sơn trang như trước có đệ tử thủ vệ, nếu đi vào từ đường thủy, nhất định sẽ bại lộ. Cho nên ngay từ đầu, hắn không định đi trong hành lang nước.
Nhìn ánh trăng dập dờn dưới mặt hồ xanh biếc, Ly Hỏa tiện tay cầm một hòn đá lên, ném ra giữa hồ, lập tức phóng người lên.
Thân pháp quỷ dị nhẹ nhàng khiến hắn nhảy rất xa trên mặt hồ, thẳng đến sắp rơi xuống mặt nước, mũi chân Ly Hỏa điểm nhẹ, vừa vặn đạp trên hòn đá vừa ném ra, lại mượn lực bay rất xa. Một đường đi tới, hắn không ngừng ném đá trên mặt hồ mượn lực, từ xa nhìn lại, như đạp vào nước không vết tích, giống như thần tiên!
Không phí nhiều thời gian, hắn liền đứng bên bờ ở Tàng Kiếm sơn trang, mà đá trong tay, cũng vừa vặn dùng hết. Khinh công cùng sức phán đoán này, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng sợ hãi than.
Đứng ở giáp ranh Tàng Kiếm sơn trang, nhìn ngọn đèn dầu dập tắt gần trong gang tấc, ánh mắt Ly Hỏa lãnh lệ, câu lên một tia mỉm cười tính thế bắt buộc.
Diệp Vô Truy, có phải cậu cũng đang chờ tôi hay không?!
Hai anh hiểu nhau quá đi mất!!! Đăng bởi: admin
Diệp gia ngũ tử Diệp Phàm, năm đó trên giang hồ, cũng là nhân vật một đời kinh tài tuyệt đẹp.
Hằn rời nhà từ khi còn nhỏ, một mình đi tới Tây Thục, sau lại đánh bậy đánh bạ đi tới Thiên Sơn, được cao nhân Thiên Sơn thu làm đồ đệ, luyện được một thân võ nghệ tuyệt thế. Thiếu niên cao ngạo, tuyệt kỹ bên thân, hơn nữa dung mạo tuấn tú, Diệp Phàm một dạo từng là nhân vật khiến quấn mộng dắt hồn của các nữ tử giang hồ.
Nhưng mà, nhân vật nhất giới như vậy, bởi vì một đoạn tình duyên dây dưa với tiểu thư Đường gia, mà cuối cùng mất mạng. Gút mắt sâu xa trong đó, yêu hận kéo không ngừng, chung quy chỉ là tình của một người.
Lúc nghe được người phía sau gọi mình là “Tiểu Phàm”, Diệp Vô Truy chớp mắt liền hiểu được, sợ là nhận sai người. Người nọ phía sau, nhất định đem mình nhầm cho rằng là Diệp Phàm.
Mà nghe câu nói đứt quãng kia của hắn, người này gọi Diệp Phàm là “Ngũ đệ”, tên gọi thân mật là “Tiểu Phàm”, đây không phải cũng là một vị trang chủ nào đó của Tàng Kiếm sơn trang chứ?
Trên Diệp Phàm có bốn người anh, mỗi người đều là nhân vật kiệt xuất. Đại ca Diệp Anh lãnh ngôn, nhị ca Diệp Huy cơ trí, tam ca Diệp Vĩ khiêu thoát, tứ ca Diệp Mông hiền lành. Chẳng qua là không biết vị phía sau đem mình nhận sai này, sẽ là vị trang chủ nào?
Diệp Vô Truy đang xấu hổ không biết là đẩy ra, hay đứng yên tại chỗ. May là lúc này có người giải vây giúp cậu, có hai người từ xa đến gần, chính là Diệp Anh cùng Diệp Huy vừa gặp hôm qua.
Nhị trang chủ Diệp Huy thấy tình trạng của hai người đầu tiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, lập tức hiểu được, lúc này quát lớn.
“Diệp Mông, sao em lại vô lễ như vậy! Đây là đãi khách thế nào!?”
Hóa ra người nhận sai Diệp Vô Truy, chính là tứ trang chủ Tàng Kiếm sơn trang, Diệp Mông.
Diệp Mông nghe được nhị ca quát mắng, cũng dần dần hồi phục tinh thần, hắn tỉ mỉ quan sát người trong lòng, mới phá hiện mình nhận sai. Nhất thời vui sướng trên mặt đều rút đi, càng lộ vẻ tái nhợt. Hắn buông Diệp Vô Truy ra, thần sắc dường như có chút bi tuyệt, vốn tưởng rằng Diệp Phàm trở lại, thời gian quay đầu lại cũng là công dã tràng. Đại bi đại hỉ này, khiến người ta sao chịu được.
Diệp Mông lảo đảo lui ra phía sau hai bước, lẩm bẩm áy náy.
“Xin lỗi, xin lỗi, em còn tưởng rằng ngũ đệ… là ngũ đệ đã trở về. Em thật là khờ, rõ rằng em ấy đã…” Nói đến đây, thanh âm hắn có chút nghẹn ngào.
Diệp Mông từ trước đến nay hiền lành dễ thân, coi trọng nhất chính là người thân, vì đệ Diệp Phàm rời đi đã bị đả kích lớn nhất, đó là vị tứ ca này.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của hắn, trong lòng Diệp Vô Truy cũng có vài phần không đành lòng, song song lại có vài phần ước ao. Ước ao Diệp Phàm đã mất kia, còn có thể được người nhà tưởng niệm nhiều như vậy.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, khiến Diệp Vô Truy chưa từng trải qua thân tình huyết thống chân chính, cậu cùng với những người trong nhà mâu thuẫn, cũng không phải một hai câu có thể nói rõ. Lúc này đây, đối với Diệp Mông bộc lộ thực tâm, Diệp Vô Truy cũng không vì hắn nhận sai người mà xấu hổ, trái lại càng hơn vài phần quan tâm.
“Diệp nhị ca, xin hỏi y phục sáng nay đưa cho tôi, có phải từng là y phục cũ của Diệp ngũ thiếu không?”
Diệp Huy kinh ngạc liếc nhìn cậu: “Đúng thế, tôi thấy thân hình Vô Truy cùng ngũ đệ không sai biệt lắm, liền đem y phục cũ của em ấy cho cậu thay, thế nhưng không thích hợp?”
Diệp Vô Truy đạm đạm cười lắc đầu, nói: “Không, tôi nghĩ có lẽ bởi vì thân hình tôi cùng ngũ thiếu tương tự, lại mặc y phục của anh ấy, cho nên tứ trang chủ mới cô thể nhất thời nhận sai người. Đây cũng không phải sai lầm của hắn (DM), chỉ là nhân duyên vừa khớp. Còn xin Diệp nhị ca không nên quá mức trách cứ tứ trang chủ.”
Lần này cậu giải thích vì Diệp Mông, cũng khiến Diệp Anh ít lời một bên tìm tòi nghiên cứu nhìn.
Nếu là người bình thường, bởi vì bị nhận sai mà khiến một nam tử cao lớn ôm từ phía sau, nói vậy chỉ cần là nam nhân, trong lòng đều có vài phần khó chịu. Thế nhưng Diệp Vô Truy lại giải vây giúp Diệp Mông, ngược lại một chút cũng không ngại.
“Vô Truy, tôi biết cậu thiện tâm, thế nhưng lần này dù sao vẫn là tứ đệ thất lễ với cậu.” Diệp nhị trang chủ nói: “Tóm lại là sai lầm của chúng tôi, sớm biết rằng tứ đệ vẫn như cũ bận lòng Tiếu Phàm, liền không nên để cậu mặc y phục cũ này, dẫn tới hiểu lầm.”
“Tứ trang chủ tâm niệm Diệp ngũ thiếu, đủ thấy hắn coi trọng thân tình, lại không nên nói đến sai lầm.” Diệp Vô Truy nói, trên mơ hồ hiện lên bi thương, nhưng mà trong nháy mắt liền bị cậu dùng ý cười che lấp: “Hơn nữa Diệp nhị ca không phải đã nói, tôi có duyên với Tàng Kiếm sơn trang sao. Hôm nay tứ trang chủ nhận sai, nói không chừng cũng là một loại duyên phận, có lẽ tôi cùng tứ trang chủ cực kỳ hợp ý.”
Cậu cười cười nhìn Diệp Mông, khiến nam tử cao lớn ngay thẳng không biết nên nói cái gì cho phải.
Diệp Mông trong lòng khẽ ấm áp, hắn từ trước đến nay đối xử với người rộng lượng, người khác đợi hắn chia một phần tốt, hắn liền dùng hết sức. Một phen tương hộ của Diệp Vô Truy hôm nay, khiến Diệp Mông không khỏi sản sinh ý thân cận với thanh niên trước mắt này, vội vã ôm quyền nói.
“Ban nãy tôi nóng lòng cử chỉ thất lễ, mong rằng tiểu huynh đệ bao dung, chỉ là xưng hô thế nào?” Diệp Mông vừa từ bên ngoài gấp gáp trở về, không biết thân phận của Diệp Vô Truy.
“Tứ trang chủ không cần khách khí, gọi thẳng tôi là Diệp Vô Truy liền được.”
“Được, Vô Truy. Cậu gọi nhị ca tôi là Diệp nhị ca, sao lại gọi tôi xa lạ như vậy, cậu cũng gọi tôi là tứ ca, được không?”
Diệp Mông cũng thật tình không khách khí, thân cận gọi Diệp Vô Truy. Lần đầu tiên gặp mặt đã xưng hô thân mật.
Nhìn ý cười tha thiết chân thành trên mặt hắn, Diệp Vô Truy nhất thời dở khóc dở cười. Thế nhưng chung quy do Diệp Mông cực kỳ chấp nhất, cúi đầu đáp lại: “Tứ ca.”
Diệp anh cùng Diệp Huy bên cạnh, thấy hai người ở chung hòa thuận vui vẻ, không khỏi liếc nhau.
Diệp Huy lén lút đi đến bên người Diệp Anh, than thở.
“Đại ca, từ lúc ngũ đệ rời đi, tứ đệ đã bao lâu chưa thật tình cười như vậy? Nói đến cũng khéo, Vô Truy mặc vào thân y phục này, cùng ngũ đệ năm đó gần như giống nhau như đúc.
Diệp Anh không nói gì, chỉ là đôi mắt nhìn Diệp Vô Truy cũng dần dần trở nên ôn hòa.
Hồi lâu, mới nghe hắn nói.
“Quả thực rất giống.”
Một tiếng đáp nhẹ đơn giản này, không biết ẩn chứa bao nhiêu tâm tư.
Một lần nhận sai, trái lại khiến Diệp Vô Truy cùng tứ trang chủ Tàng Kiếm sơn trang cảm tình phá lệ tốt, ngay cả đại trang chủ Diệp Anh trước kia lộ vẻ lạnh lùng, đối với cậu cũng tốt hơn vài phần.
Diệp Vô Truy có chút không rõ vì sao, đồng thời trong lòng cũng không khỏi vui sướng. Cậu ước ao tình cảm chân thành giữa huynh đệ Diệp gia, ngực cũng cam tâm tình nguyện cùng bọn họ qua lại thân thiết.
Mấy người vừa đi vừa tán gẫu, bước tới thư phòng, liền bắt đầu thương lượng chính sự.
Diệp Mông hôm qua không tham dự ở bên nghe bọn họ thương nghị, lúc nghe đến muốn dùng Diệp Vô Truy làm mồi, sắc mặt có chút lo lắng.
“Thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo này không biết nông sâu, để Vô Truy ra ngoài dụ, nếu gặp nguy hiểm thì sao được?”
“Tứ ca không cần lo lắng.” Diệp Vô Truy nói: “Cái bẫy rập này, chính là sợ hắn không đến bắt tôi, chỉ có hắn hạ thủ với tôi, Tàng Kiếm sơn trang mới nhân cơ hội tốt bắt được hắn.”
“Nếu như hắn tình thế cấp bách hạ độc thủ với cậu?” Diệp Mông lo lắng.
Yếu ớt cười một tiếng, ánh mắt nhìn tới phương xa nào đó, Diệp Vô Truy nhẹ giọng nói: “Hắn không phải người như vậy.”
Cửu Trọng Ly Hỏa, là một người phi thường am hiểu xem xét thời thế, hắn tuyệt đối không tùy tiện làm ra hành động đả thương địch thủ một nghìn tổn hại tám trăm.
Đương nhiên, Ly Hỏa này càng am hiểu, là làm sao để hết sức lợi dụng mỗi một người, đến thực hiện dã tâm của hắn.
Mà những thứ này, Diệp Vô Truy đều biết.
Có đôi khi, người hiểu rõ bạn nhất trên đời, chưa hẳn là người nhà của bạn, vợ, trái lại vừa vặn là địch nhân của bạn.
Mà người hiểu rõ Diệp Vô Truy nhất, là ai? Cho dù là Hảo Mộng Vô Hoa, cũng không thể hiểu cậu toàn bộ.
“Vì sao cậu cho rằng, hắn nhất định sẽ động thủ đêm nay?” Diệp Anh vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Vô Truy cười: “Đem dài lắm mộng.”
Nếu cậu là Ly Hỏa, cậu cũng sẽ nhanh chóng động thủ. Càng ra tay trước, thời gian đối phương có thể chuẩn bị càng ít.
“Đêm nay cậu muốn động thủ?” Ngồi trên ghế, Phượng Lam nhấc chân hỏi.
Ly Hỏa cũng không quay đầu lại: “Thời gian càng dài, sẽ chỉ làm đối phương chuẩn bị càng đầy đủ. Nhất là…”
“Nhất là?” Phượng Lam hiếu kỳ truy vấn.
Nhất là đối thủ là Diệp Vô Truy, người nọ không chỉ giống nhau là cao thủ, trí mưu cũng thâm không lường được. Chỉ là những đánh giá này về Diệp Vô Truy, Ly Hỏa không hiểu sao lại không muốn chia xẻ với người khác, hắn liếc người nào đó vẫn ở lại chỗ này: “Giao dịch đã hoàn thành, sao cậu còn ở chỗ này?”
“Tôi ở chỗ này, chỉ là muốn tận mắt xem hiệu quả độc dược của tôi thế nào.” Phượng Lam không chút nào để lệnh tiễn khách của hắn vào mắt, ngón tay sờ sờ mặt bàn: “Nếu như cậu thành công, đây chứng minh ‘Nhiếp hồn’ này đích xác là vật phi phàm. Nếu cậu thất bại…”
“Sẽ thế nào?” Ly Hỏa hỏi.
“Hắc, đó nói lên bản thân cậu thiết bản lĩnh. Đến lúc đó tôi vỗ mông rời đi, chuyện không liên quan đến tôi.” Phượng Lam vô tâm vô phế cười.
Chỉ biết người này không nói được lời hữu ích, Ly Hỏa không để ý tới hắn, tiếp tục chuẩn bị vật phẩm hành động đêm nay. Chỉ là tâm trạng hắn cũng không đoán được, nếu thất bại…
Không, ánh mắt Ly Hỏa ngưng tụ. Hành động lần này, tuyệt đối không cho thất bại!
Toàn bộ thích khách, phần lớn sẽ chọn hành động vào buổi tối. Nguyên nhân không ngoài ba điều.
Thứ nhất, buổi tối dễ dàng ẩn nấp. Thứ hai, buổi tối là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, thời gian này đại đa số người sẽ hạ thấp phòng bị. Thứ ba, đại khái chính là ánh trăng tốt, lúc ám sát có thể thuận tiện ngắm trăng. Đương nhiên, đó là truyện cười.
Bất quá Ly Hỏa chọn hành động buổi tối, cũng bởi vì ba điểm trên. Hành trình Tàng Kiếm sơn trang lần này, sợ rằng đối phương sớm có phòng bị, buổi tối hoặc ban ngày thực sự không giống.
Mà chọn hành động buổi tối, chỉ vì tránh tai mắt của người mà thôi. Không phải tránh Tàng Kiếm sơn trang, mà là tai mắt của người giang hồ, trong đó, có thể còn bao gồm ám tiếu của Cửu Trọng giáo âm thầm theo hắn.
(Ám tiếu: Lính đứng ở vị trí kín đáo.)
Cho dù hắn là thiếu giáo chủ Cửu Trọng, cũng không có nghĩa là vô tư ở Cửu Trọng giáo.
Bóng đêm thấp thoáng, Ly Hỏa một đường đi nhanh thoát khỏi ám tiếu trong giáo, từ từ đi đến phương hướng của Tàng Kiếm sơn trang.
Buổi tối Tàng Kiếm sơn trang như trước có đệ tử thủ vệ, nếu đi vào từ đường thủy, nhất định sẽ bại lộ. Cho nên ngay từ đầu, hắn không định đi trong hành lang nước.
Nhìn ánh trăng dập dờn dưới mặt hồ xanh biếc, Ly Hỏa tiện tay cầm một hòn đá lên, ném ra giữa hồ, lập tức phóng người lên.
Thân pháp quỷ dị nhẹ nhàng khiến hắn nhảy rất xa trên mặt hồ, thẳng đến sắp rơi xuống mặt nước, mũi chân Ly Hỏa điểm nhẹ, vừa vặn đạp trên hòn đá vừa ném ra, lại mượn lực bay rất xa. Một đường đi tới, hắn không ngừng ném đá trên mặt hồ mượn lực, từ xa nhìn lại, như đạp vào nước không vết tích, giống như thần tiên!
Không phí nhiều thời gian, hắn liền đứng bên bờ ở Tàng Kiếm sơn trang, mà đá trong tay, cũng vừa vặn dùng hết. Khinh công cùng sức phán đoán này, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng sợ hãi than.
Đứng ở giáp ranh Tàng Kiếm sơn trang, nhìn ngọn đèn dầu dập tắt gần trong gang tấc, ánh mắt Ly Hỏa lãnh lệ, câu lên một tia mỉm cười tính thế bắt buộc.
Diệp Vô Truy, có phải cậu cũng đang chờ tôi hay không?!
Hai anh hiểu nhau quá đi mất!!! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.