Chương 9: Đút Anh Ăn
Trọng Hi
15/10/2021
Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Trình Phỉ Phỉ đen quần áo Lý Du sắp gọn gàng xếp vào cặp. Choàng ra sau quẩy: "Có thể"
"Ừm" Anh đáp lại.
Hai người đi song song ra cửa bước trên hành lang vắng.
Sau khi xuống lầu đứng ven đường bắt taxi đến nhà Trình Phỉ Phì, vì có tài xế nên cô cũng ngại nói chuyện liên quan đến bản thân. Mãi tới khi xuống xe đi bộ vào nhà: "Lý Du sao lúc đó cậu cũng trong ngõ? "
Tối nay cô về sớm, trước đó đã nhắn cho anh báo không cần tới. Đến lúc được anh cứu bản thân rất bất ngờ.
"Tôi gửi tin nhắn cho cậu nói đến ngay, đã gọi nhưng cậu không trả lời. Vừa bắt xe ngang qua thì thấy có người theo dõi cậu. Nên tôi đi phía sau"
"Lần này thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu tôi cũng không biết phải làm sao" Trình Phỉ Phỉ chân thành cảm ơn. Không biết vô tình hay gì đó mỗi lần cô gặp nguy hiểm anh sẽ kịp thời xuất hiện.
Trình Phỉ Phỉ nâng cằm nhìn Lý Du. Trong tiềm thức của cô, anh như đứng giữa sự ấu trĩ và trưởng thành.
Lý Du bình tĩnh thở dài: "Tôi cảm thấy mỗi lần gặp cậu đều không có chuyện tốt"
Cô cúi đầu không nói. Có lẻ mình và Lý Du là nghiệt duyên. Gặp nhau sẽ xảy ra chuyện xấu .
Hai người đi bộ lên nhà. còn mẹ Trình trên đường về mua hai phần sường nấu còn nóng hổi cho bọn trẻ ăn khuya.
Dùng xong bữa cũng không còn sớm, mẹ Trình giục Trình Phỉ Phỉ đi tắm rửa lên giường ngủ.
Lý Du do bị thương ngay tay nên ở trong phòng tắm một lúc lâu mới ra. Mẹ trình sớm đã đi về phòng nghĩ ngơi. Trình Phỉ Phỉ nằm trên sofa cầm sách bài tập nghĩ cách giải đề. Hơn hết cô cũng đang đợi Lý Du ra như vậy tiện cả đôi đường.
"Sao còn ra đây?' Lý Du hỏi
Cô thấy Lý Du trong bộ đồ ngủ xanh đậm đi ra. Phòng khách chỉ có hai người. Cảm giác ngập tràn ái muội.
Cứ như hai người đang sống cùng nhau....
Tỉnh Tỉnh, đang nghĩ vậy gì vậy!
Trình Phỉ Phỉ gõ nhẹ vào đầu nhỏ ngăn mình nghĩ lung tung!!
Cô ngồi trên sofa, đứng dậy đi dép lê tới phòng ngủ thứ hai: "Mấy ngày này cậu cứ ở phòng tôi. Mẹ chuẩn bị xong hết rồi"
"Còn cậu ở đâu? "
"Ngủ với mẹ"
"À"
Cuộc hội thoại ngắn diễn ra, anh theo Trình Phỉ Phỉ tới phòng ngủ thứ hai.
Cách trang trí bên trong rất đơn giản, không nhiều đồ đạc, một giường ngủ, một tủ quần áo, bộ bàn ghế học.
Giường không tính là lớn, được đặc sát vào tường. Phía trên có thêm vài con gấu bông đáng yêu.
Trình Phỉ Phỉ vào đây để dọn hết chúng qua phòng ngủ chính. Trước khi làm không quên hỏi: "Cậu muốn giữ một con ôm ngủ không? "
Mặc Lý Du tối sầm lại. Nhìn anh giống kiểu hay ôm gấu bông ngủ?
"Không đâu, cảm ơn!"
Sau một phút do dự Trình Phỉ Phỉ cũng đặc một con Pikachu xuống giường: "đừng ngại, ôm ngủ sẽ ngon hơn. "
"........"
"Cậu nghĩ ngơi đi, có việc gì cứ gõ cửa phòng ngủ bên cạnh" Trình Phỉ Phỉ ôm vài con gấu bông trên tay.
Lý Du kỳ quái nói: "Có việc"
"Hửm?"
"Cậu có thể giúp tôi giặc quần lót?"
Có thể để đồ dơ vào máy giặc mai mẹ Trình sẽ xử lý, nhưng quần lót của mình để trong máy giặc nhà khác không ổn chút nào. Tay anh đang bị thương, không thể giặc sạch được đành nhờ Trình Phỉ Phỉ.
".....tôi.... " Cô không biết nên trả lời sao. Thậm chí quần nhỏ của bố cũng chưa từng giặc. Đối với yêu cầu này Trình Phỉ Phỉ không vui chút nào.
Mặc dù Lý Du là vị cứu tinh của cô. Nhưng dạng giặc quần lót con trai bản thân không tiếp thu nổi.
Lý Du thấy cô hơi kháng cự. Tự dưng hối hận khi tới đây, dù sao ở nơi ngày không phải chổ ở của mình. Chuyện gì cũng cần tiếc chế. Nếu chỉ có một mình anh ở nhà. Nhất định không ngược đải bản thân tống hết quần áo vào máy giặc.
"Không sao, tôi dồn vào cặp, mấy ngày nữa đem về giặc.
Trình Phỉ Phỉ đấu tranh một lát: "Đồ lót của cậu đâu? Tôi đi giặc" Dù sao cũng chỉ là vài mảnh vải nhỏ còn hơn bảo cho cô bắt chuột
"Trong chậu ở phòng tắm" Lý Du dừng lại "Cảm ơn"
Trình Phỉ Phỉ ngại ngùng cúi đầu: "Cậu lên giường nghĩ ngơi đi. Tôi đi tắc đèn."
Công tắc cạnh cửa ra vào. Cô nhìn Lý Du đắp chăn bông kĩ càng mới tắc đèn.
Anh cao. Thường thì ngủ giường hai mét. Còn của Trình Phỉ Phỉ là giường đơn, dài chỉ một mét tám. Trong khi Lý Du một mét tám lăm.
Nghẹn chết anh rồi....
Trình Phỉ Phỉ đến gần phòng tắm trong chậu có hai quần lót. Chuyện sẽ không có gì nếu không có chiếc quần đỏ nữ dính máu trong chậu.
Chiếc của nam treo trên thành chậu hai cái không dính dáng gì nhau.
Má ơi xấu hổ quá rồi. Trình Phỉ Phỉ không dám nhìn vào chậu, cô theo thói quen quên giặc quần lót mới thay. Đã giục Lý Du đi tắm.
Anh hẳn đã thấy quần lót bẩn này của cô.
Cảm giác xấu hổ đè bẹp Trình Phỉ Phỉ
---------------------
Thời gian vào học của Nhất trung là sớm nhất thành phố. Trường ở phía đông trong khi nhà Trình Phỉ Phỉ phía Tây. Ngoài mặt anh đến đây dưỡng thương được người khác chăm sóc, nhưng đối với Lý Du thực sự rất nhiều bất tiện.
Giống như hôm qua anh nhờ Trình Phỉ Phỉ giặc hộ đồ lót. Người ta cũng ngại chứ bộ.
Còn thảm hơn nữa mới sáng thức dậy thay quần áo. Trình Phỉ Phỉ quên gõ cửa xông thẳng vào phòng. Ngoại trừ chổ bị che bởi quần lót ra, thì trên người anh cái gì cô gái nhỏ đều thấy.
Trình Phỉ Phỉ nhìn thân thể anh mặt đỏ bừng. Không khí cũng nóng lên: "Cần tôi giúp cậu mặc quần áo không?"
Lý Du bình tĩnh nói: "Cho cậu ba giây để lăn khỏi đây"
Trong các loại nữ sinh thì Trình Phỉ Phỉ quá mức bạch mục (*) Anh nhìn không nổi.
[Ý chỉ mọi thứ trong mắt Trình Phỉ Phỉ đều trong sáng]
Cô bước nhanh tới bàn học lấy cuốn sách tiếng Anh, nhanh chóng rời khỏi trước khi đi không quên đóng cửa kĩ lại.
Bảnh Trung đi học muộn. Mỗi ngày cô dậy sớm dành thời gian rảnh để đọc sách.
Lý Du chỉ động được một tay. Mười phút sau anh mới mặc xong quần áo ra khỏi phòng khách.
Mẹ Trình nấu bữa sáng trong bếp, đặc lên bàn ăn, nói với hai đứa nhỏ ở phòng khách: "Ăn sáng "
Trình Phỉ Phỉ cùng Lý Du ngồi xuống, hôm nay mẹ Trình mấu cháo thịt xây và mì xào.
Anh không thuận tay trái. Ăn vất vả vô cùng Trình Phỉ Phỉ không nhìn được: "Muốn tôi đút cậu ăn không? "
Nếu mẹ Trình không ở đây, anh nhất định sẽ chọc cô một tý. Bắt cô đút anh ăn. Có người lớn ở đây. Anh đương nhiên không nói những câu như vậy: "Không cần...."
Lý Du không thể dùng muỗng ăn mì, đành quay sang ăn cháo. Nhưng tiềm thức vẫn muốn ăn bún mì thay vì cháo
Trình Phỉ Phỉ nhìn hắn nhìn chằm chằm mì uống cháo, quật cường đến ấu trĩ. Nàng kẹp lên một đũa mì, đặt ở thìa thượng, đưa tới hắn bên miệng, nói: “Ăn đi!”
Trình Phỉ Phỉ thấy anh đang uống cháo nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mì. Bướng bỉnh đến ấu trĩ. Cô gắp một đũa mì, đặt lên muỗng, đưa tới niệng anh: "Ăn đi!"
Lý Du liếc nhìn Trình Mụ. Bà vẫn thản nhiên ăn sáng. Phảng phất như xem hai đứa nhỏ trước mặt thành trong suốt.
Lý Du há miệng ngậm muỗng vào trong. Trình Phỉ Phỉ gấp thên ít mì nữa bồi anh ăn tiếp.
Nhiều lần sau Lý Du không thấy xấu hổ nữa. Được Trình Phỉ Phỉ đút đến no căng.
Anh tính toán thời gian đi học. Mẹ Trình rửa bát xong từ phòng bếp đi ra hỏi: "Lý Du trưa nay con muốn ăn gì?"
Nhất trung cách xa phía tây Giang Mai. Trưa nay anh không thể quay lại nơi này. Dự tính từ trước dùng bữa ở nhà ăn xong sau đó trở về nhà mình đánh chén một giấc, đột hiên anh nghĩ tới được cô gái nhỏ đút cho ăn nữa nên đồng ý ngay. "Con không kén ăn, ăn gì cũng được.
Lý Du vừa nói vừa nhìn Trình Phỉ Phỉ làm cô nhớ tới lúc ăn trưa cùng anh trong tiệm Huy Ký. Ai kia ghét bỏ cô kén ăn.
Trình Phỉ Phỉ chắn chắn câu này là nhằm vào vô. Phồng má lên lẩm bẩm: "Không chọn món thì hay lắm? Hừ!"
---------------
Buổi sáng Lý Du đi học, do mặc áo tay dài nên không ai biết anh bị thương. Giờ giải lao đi trên hành lang trò chuyện Trần Cẩm Hào vỗ vào vai anh.
Đau, đau, đau đến muốn chảy nước mắt.
Trong tiết học, lớp trưởng đột nhiên đến chổ Lý Du bảo giáo viên gọi anh đến văn phòng.
Chắc là bỏ tiết tự học ba ngày. Giờ đến văn phòng nghe giáo dục tư tưởng.
Đến nơi, hai cảnh sát nhìn Lý Du mỉm cười: "Bạn học Lý Du kẻ hôm qua cậu bắt là tội phạm truy nã gắt gao gần đây. Cậu đã có hành động dũng cảm. Tôi thay mặc đội đến cảm ơn, nhận tiện thông báo cho cậu tới cục nhận thưởng."
Hôm qua Lý Du chỉ muốn cứu Trình Phỉ Phỉ. Đánh bậy đánh bạ vô tình bắt trúng tội phạm truy nã, hắn là kẻ liên quan đến mấy vụ nữ sinh mất tích gần đây.
Sau giờ học, Nhà trường phát loa thông báo khen ngợi Lý Du. Dũng cảm giúp người mặc kệ thương tích. Đáng để noi theo
Vài nam sinh chơi thân với Lý Du không thể tin nổi cả trường khen ngợi học sinh lớp lớp một bọn họ.
Trần Cẩm Hào than thở: "Tôi có nghe lộn không. Lý đại thiếu gia hàng ngày không màng sự đời lại ra tay vì nghĩa hiệp" cậu nhìn Lý Du hỏi:
"Cậu bị cái gì kích thích vậy?"
???
Kích thích cái em gái cậu!
-----------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
【 Rạp hát nhỏ】
Trước khi ở chung. Lý Du và Trình Phỉ Phỉ cũng từng ngủ chung với giường người khác.
Cả hai đều rất quy cũ không có bất cứ hành vi thân mật nào.
Những ngày đầu chung sống. Mỗi khi ngủ Trình Phỉ Phỉ đều rất ngại. Cô luôn ôm gấu bông nằm sát mép giường. Lý Du không hài lòng nói: "em không thể ôm anh ngủ a?"
Trình Phỉ Phỉ vặn vẹo nói: "Không đụng tới gấu bông sẽ rất lạ.... "
Lý Du có chút tức giận, một tay đem cô ôm vào lòng dạy dỗ: "Anh không đụng vào em mới thật lạ"
【 kế tiếp…… nụ cười mê mẫn】
Edit: Vân Anh
Trình Phỉ Phỉ đen quần áo Lý Du sắp gọn gàng xếp vào cặp. Choàng ra sau quẩy: "Có thể"
"Ừm" Anh đáp lại.
Hai người đi song song ra cửa bước trên hành lang vắng.
Sau khi xuống lầu đứng ven đường bắt taxi đến nhà Trình Phỉ Phì, vì có tài xế nên cô cũng ngại nói chuyện liên quan đến bản thân. Mãi tới khi xuống xe đi bộ vào nhà: "Lý Du sao lúc đó cậu cũng trong ngõ? "
Tối nay cô về sớm, trước đó đã nhắn cho anh báo không cần tới. Đến lúc được anh cứu bản thân rất bất ngờ.
"Tôi gửi tin nhắn cho cậu nói đến ngay, đã gọi nhưng cậu không trả lời. Vừa bắt xe ngang qua thì thấy có người theo dõi cậu. Nên tôi đi phía sau"
"Lần này thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu tôi cũng không biết phải làm sao" Trình Phỉ Phỉ chân thành cảm ơn. Không biết vô tình hay gì đó mỗi lần cô gặp nguy hiểm anh sẽ kịp thời xuất hiện.
Trình Phỉ Phỉ nâng cằm nhìn Lý Du. Trong tiềm thức của cô, anh như đứng giữa sự ấu trĩ và trưởng thành.
Lý Du bình tĩnh thở dài: "Tôi cảm thấy mỗi lần gặp cậu đều không có chuyện tốt"
Cô cúi đầu không nói. Có lẻ mình và Lý Du là nghiệt duyên. Gặp nhau sẽ xảy ra chuyện xấu .
Hai người đi bộ lên nhà. còn mẹ Trình trên đường về mua hai phần sường nấu còn nóng hổi cho bọn trẻ ăn khuya.
Dùng xong bữa cũng không còn sớm, mẹ Trình giục Trình Phỉ Phỉ đi tắm rửa lên giường ngủ.
Lý Du do bị thương ngay tay nên ở trong phòng tắm một lúc lâu mới ra. Mẹ trình sớm đã đi về phòng nghĩ ngơi. Trình Phỉ Phỉ nằm trên sofa cầm sách bài tập nghĩ cách giải đề. Hơn hết cô cũng đang đợi Lý Du ra như vậy tiện cả đôi đường.
"Sao còn ra đây?' Lý Du hỏi
Cô thấy Lý Du trong bộ đồ ngủ xanh đậm đi ra. Phòng khách chỉ có hai người. Cảm giác ngập tràn ái muội.
Cứ như hai người đang sống cùng nhau....
Tỉnh Tỉnh, đang nghĩ vậy gì vậy!
Trình Phỉ Phỉ gõ nhẹ vào đầu nhỏ ngăn mình nghĩ lung tung!!
Cô ngồi trên sofa, đứng dậy đi dép lê tới phòng ngủ thứ hai: "Mấy ngày này cậu cứ ở phòng tôi. Mẹ chuẩn bị xong hết rồi"
"Còn cậu ở đâu? "
"Ngủ với mẹ"
"À"
Cuộc hội thoại ngắn diễn ra, anh theo Trình Phỉ Phỉ tới phòng ngủ thứ hai.
Cách trang trí bên trong rất đơn giản, không nhiều đồ đạc, một giường ngủ, một tủ quần áo, bộ bàn ghế học.
Giường không tính là lớn, được đặc sát vào tường. Phía trên có thêm vài con gấu bông đáng yêu.
Trình Phỉ Phỉ vào đây để dọn hết chúng qua phòng ngủ chính. Trước khi làm không quên hỏi: "Cậu muốn giữ một con ôm ngủ không? "
Mặc Lý Du tối sầm lại. Nhìn anh giống kiểu hay ôm gấu bông ngủ?
"Không đâu, cảm ơn!"
Sau một phút do dự Trình Phỉ Phỉ cũng đặc một con Pikachu xuống giường: "đừng ngại, ôm ngủ sẽ ngon hơn. "
"........"
"Cậu nghĩ ngơi đi, có việc gì cứ gõ cửa phòng ngủ bên cạnh" Trình Phỉ Phỉ ôm vài con gấu bông trên tay.
Lý Du kỳ quái nói: "Có việc"
"Hửm?"
"Cậu có thể giúp tôi giặc quần lót?"
Có thể để đồ dơ vào máy giặc mai mẹ Trình sẽ xử lý, nhưng quần lót của mình để trong máy giặc nhà khác không ổn chút nào. Tay anh đang bị thương, không thể giặc sạch được đành nhờ Trình Phỉ Phỉ.
".....tôi.... " Cô không biết nên trả lời sao. Thậm chí quần nhỏ của bố cũng chưa từng giặc. Đối với yêu cầu này Trình Phỉ Phỉ không vui chút nào.
Mặc dù Lý Du là vị cứu tinh của cô. Nhưng dạng giặc quần lót con trai bản thân không tiếp thu nổi.
Lý Du thấy cô hơi kháng cự. Tự dưng hối hận khi tới đây, dù sao ở nơi ngày không phải chổ ở của mình. Chuyện gì cũng cần tiếc chế. Nếu chỉ có một mình anh ở nhà. Nhất định không ngược đải bản thân tống hết quần áo vào máy giặc.
"Không sao, tôi dồn vào cặp, mấy ngày nữa đem về giặc.
Trình Phỉ Phỉ đấu tranh một lát: "Đồ lót của cậu đâu? Tôi đi giặc" Dù sao cũng chỉ là vài mảnh vải nhỏ còn hơn bảo cho cô bắt chuột
"Trong chậu ở phòng tắm" Lý Du dừng lại "Cảm ơn"
Trình Phỉ Phỉ ngại ngùng cúi đầu: "Cậu lên giường nghĩ ngơi đi. Tôi đi tắc đèn."
Công tắc cạnh cửa ra vào. Cô nhìn Lý Du đắp chăn bông kĩ càng mới tắc đèn.
Anh cao. Thường thì ngủ giường hai mét. Còn của Trình Phỉ Phỉ là giường đơn, dài chỉ một mét tám. Trong khi Lý Du một mét tám lăm.
Nghẹn chết anh rồi....
Trình Phỉ Phỉ đến gần phòng tắm trong chậu có hai quần lót. Chuyện sẽ không có gì nếu không có chiếc quần đỏ nữ dính máu trong chậu.
Chiếc của nam treo trên thành chậu hai cái không dính dáng gì nhau.
Má ơi xấu hổ quá rồi. Trình Phỉ Phỉ không dám nhìn vào chậu, cô theo thói quen quên giặc quần lót mới thay. Đã giục Lý Du đi tắm.
Anh hẳn đã thấy quần lót bẩn này của cô.
Cảm giác xấu hổ đè bẹp Trình Phỉ Phỉ
---------------------
Thời gian vào học của Nhất trung là sớm nhất thành phố. Trường ở phía đông trong khi nhà Trình Phỉ Phỉ phía Tây. Ngoài mặt anh đến đây dưỡng thương được người khác chăm sóc, nhưng đối với Lý Du thực sự rất nhiều bất tiện.
Giống như hôm qua anh nhờ Trình Phỉ Phỉ giặc hộ đồ lót. Người ta cũng ngại chứ bộ.
Còn thảm hơn nữa mới sáng thức dậy thay quần áo. Trình Phỉ Phỉ quên gõ cửa xông thẳng vào phòng. Ngoại trừ chổ bị che bởi quần lót ra, thì trên người anh cái gì cô gái nhỏ đều thấy.
Trình Phỉ Phỉ nhìn thân thể anh mặt đỏ bừng. Không khí cũng nóng lên: "Cần tôi giúp cậu mặc quần áo không?"
Lý Du bình tĩnh nói: "Cho cậu ba giây để lăn khỏi đây"
Trong các loại nữ sinh thì Trình Phỉ Phỉ quá mức bạch mục (*) Anh nhìn không nổi.
[Ý chỉ mọi thứ trong mắt Trình Phỉ Phỉ đều trong sáng]
Cô bước nhanh tới bàn học lấy cuốn sách tiếng Anh, nhanh chóng rời khỏi trước khi đi không quên đóng cửa kĩ lại.
Bảnh Trung đi học muộn. Mỗi ngày cô dậy sớm dành thời gian rảnh để đọc sách.
Lý Du chỉ động được một tay. Mười phút sau anh mới mặc xong quần áo ra khỏi phòng khách.
Mẹ Trình nấu bữa sáng trong bếp, đặc lên bàn ăn, nói với hai đứa nhỏ ở phòng khách: "Ăn sáng "
Trình Phỉ Phỉ cùng Lý Du ngồi xuống, hôm nay mẹ Trình mấu cháo thịt xây và mì xào.
Anh không thuận tay trái. Ăn vất vả vô cùng Trình Phỉ Phỉ không nhìn được: "Muốn tôi đút cậu ăn không? "
Nếu mẹ Trình không ở đây, anh nhất định sẽ chọc cô một tý. Bắt cô đút anh ăn. Có người lớn ở đây. Anh đương nhiên không nói những câu như vậy: "Không cần...."
Lý Du không thể dùng muỗng ăn mì, đành quay sang ăn cháo. Nhưng tiềm thức vẫn muốn ăn bún mì thay vì cháo
Trình Phỉ Phỉ nhìn hắn nhìn chằm chằm mì uống cháo, quật cường đến ấu trĩ. Nàng kẹp lên một đũa mì, đặt ở thìa thượng, đưa tới hắn bên miệng, nói: “Ăn đi!”
Trình Phỉ Phỉ thấy anh đang uống cháo nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mì. Bướng bỉnh đến ấu trĩ. Cô gắp một đũa mì, đặt lên muỗng, đưa tới niệng anh: "Ăn đi!"
Lý Du liếc nhìn Trình Mụ. Bà vẫn thản nhiên ăn sáng. Phảng phất như xem hai đứa nhỏ trước mặt thành trong suốt.
Lý Du há miệng ngậm muỗng vào trong. Trình Phỉ Phỉ gấp thên ít mì nữa bồi anh ăn tiếp.
Nhiều lần sau Lý Du không thấy xấu hổ nữa. Được Trình Phỉ Phỉ đút đến no căng.
Anh tính toán thời gian đi học. Mẹ Trình rửa bát xong từ phòng bếp đi ra hỏi: "Lý Du trưa nay con muốn ăn gì?"
Nhất trung cách xa phía tây Giang Mai. Trưa nay anh không thể quay lại nơi này. Dự tính từ trước dùng bữa ở nhà ăn xong sau đó trở về nhà mình đánh chén một giấc, đột hiên anh nghĩ tới được cô gái nhỏ đút cho ăn nữa nên đồng ý ngay. "Con không kén ăn, ăn gì cũng được.
Lý Du vừa nói vừa nhìn Trình Phỉ Phỉ làm cô nhớ tới lúc ăn trưa cùng anh trong tiệm Huy Ký. Ai kia ghét bỏ cô kén ăn.
Trình Phỉ Phỉ chắn chắn câu này là nhằm vào vô. Phồng má lên lẩm bẩm: "Không chọn món thì hay lắm? Hừ!"
---------------
Buổi sáng Lý Du đi học, do mặc áo tay dài nên không ai biết anh bị thương. Giờ giải lao đi trên hành lang trò chuyện Trần Cẩm Hào vỗ vào vai anh.
Đau, đau, đau đến muốn chảy nước mắt.
Trong tiết học, lớp trưởng đột nhiên đến chổ Lý Du bảo giáo viên gọi anh đến văn phòng.
Chắc là bỏ tiết tự học ba ngày. Giờ đến văn phòng nghe giáo dục tư tưởng.
Đến nơi, hai cảnh sát nhìn Lý Du mỉm cười: "Bạn học Lý Du kẻ hôm qua cậu bắt là tội phạm truy nã gắt gao gần đây. Cậu đã có hành động dũng cảm. Tôi thay mặc đội đến cảm ơn, nhận tiện thông báo cho cậu tới cục nhận thưởng."
Hôm qua Lý Du chỉ muốn cứu Trình Phỉ Phỉ. Đánh bậy đánh bạ vô tình bắt trúng tội phạm truy nã, hắn là kẻ liên quan đến mấy vụ nữ sinh mất tích gần đây.
Sau giờ học, Nhà trường phát loa thông báo khen ngợi Lý Du. Dũng cảm giúp người mặc kệ thương tích. Đáng để noi theo
Vài nam sinh chơi thân với Lý Du không thể tin nổi cả trường khen ngợi học sinh lớp lớp một bọn họ.
Trần Cẩm Hào than thở: "Tôi có nghe lộn không. Lý đại thiếu gia hàng ngày không màng sự đời lại ra tay vì nghĩa hiệp" cậu nhìn Lý Du hỏi:
"Cậu bị cái gì kích thích vậy?"
???
Kích thích cái em gái cậu!
-----------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
【 Rạp hát nhỏ】
Trước khi ở chung. Lý Du và Trình Phỉ Phỉ cũng từng ngủ chung với giường người khác.
Cả hai đều rất quy cũ không có bất cứ hành vi thân mật nào.
Những ngày đầu chung sống. Mỗi khi ngủ Trình Phỉ Phỉ đều rất ngại. Cô luôn ôm gấu bông nằm sát mép giường. Lý Du không hài lòng nói: "em không thể ôm anh ngủ a?"
Trình Phỉ Phỉ vặn vẹo nói: "Không đụng tới gấu bông sẽ rất lạ.... "
Lý Du có chút tức giận, một tay đem cô ôm vào lòng dạy dỗ: "Anh không đụng vào em mới thật lạ"
【 kế tiếp…… nụ cười mê mẫn】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.