Chương 5: "lý Du..... Hình Như Có Người Đi Theo Tôi"
Trọng Hi
10/10/2021
Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Khoảng thời gian sau Lý Du và Trình Phỉ Phỉ không gặp nữa, hai người theo quy luật hàng ngày hỏi han nhau chuyện học tập, lâu dần thành mỗi tuần một lần, sau đó là không liên lạc với nhau nữa.
Nếu Trình Phỉ Phỉ không gọi cho anh chẳng phải chứng tỏ cô đang sống tốt sao?
Sau tết nguyên đán, bắt đầu học kỳ mới. Học tập tại trường cao trung trọng điểm rất buồn tẻ Thỉnh thoảng Lý Du sẽ cùng đồng học cải nhau nhưng phần lớn thời gian đều là vùi đầu vào việc học.
Mỗi khi thiếu niên làm xong bài tập ở trường anh đều ngẩn đầu ngắm nhìn bầu trời giao mùa ngoài cửa sổ, tự hỏi những ngày buồn chán này khi nào sẽ qua? Đôi khi Lý Du nhìn thấy weibo của Lý Đình, nhiều hoạt động vui vẻ tụ tập cùng bạn bè mở tiệc, đôi khi anh rất ghen tị, chỉ muốn được cùng ra nước ngoài.
Vì mâu thuẫn với ba Lý nên anh sớm đã dọn ra ngoài sống, hàng tháng vẫn nhận chi phí sinh hoạt, Lý Du được nuông chiều từ bé nên ba Lý luôn lo lắng anh bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, chăm sóc bản thân chưa đủ tốt.
Đúng như vậy anh thật sự không thể tự chăm sóc mình, từ nhỏ chưa bao giờ phải làm việc nhà hay nấu nướng, hiện tại mặc dù phòng óc lộn xộn. Nhưng bản thân vẫn không muốn trở về, nếu không có Lý Đình và mẹ thì nơi đó sao gọi là nhà?
Tính khí nóng nảy khó thuận của ba Lý đã khiến mẹ Lý chịu đựng không nổi phải ly hôn ra nước ngoài định cư, trong độ tuổi nổi loạn, anh hoàn toàn không muốn nghe ba Lý cằn nhằn đủ thứ gia quy, cái này không được, cái kia không được.
Anh muốn nhanh chóng trưởng thành, tự mình kiếm tiền, tương lai không cần trở về ngôi nhà đó.
--------------
Một buổi tối tiết tự học, trời nưa phùn kèm theo tiếng sấm, Điện thoại của Lý Đình đổ chuông.
Lý Du đã đưa điện thoại mình cho Trình Phỉ Phì, sau đó dùng số Lý Đình, nói phong phanh với mọi người rằng mình đã đổi số. Hầu như ai cũng biết anh đang trong tiết tự học buối tối ở Nhất trung 10 giờ mới tan học, vậy ai "đáng yêu" tới mức gọi lúc 9h45?
Mặc dù đã chỉnh chế độ rung, nhưng âm thanh "ong" "ong" vẫn như khuếch đại trong phòng học im lặng.
Cũng may chủ nhiệm không ở trong lớp, nếu không bị tịch thu là cái chắc.
Thiếu Niên lấy điện thoại từ túi quần ra, liếc mắt nhìn màng hình hiện lên -- "Lý Du". Là số anh đưa cho Trình Phỉ Phỉ. Không chần chờ vội vàng đứng dậy ra khỏi lớp đi đến cạnh cầu thang bắt máy
“Alo?”
"Lý Du....Hình như....Có người đi theo tôi" giọng cô gái run rẩy vang lên ở đầu dây bên kia.
[15 phút trước]
Bắt đầu học kỳ mới, Bành trung trước giờ không có tiết tự học buổi tối. Nhưng để nâng cao kết quả thành tích vào cao trung, học sinh sơ tam thuộc lớp mũi nhọn bắt buộc mỗi ngày đều ở trường, học tiết tự học buổi tối. Giáo viên đứng hành lang canh thuận tiện cho học sinh tự thân vận động giải đề.
Cao trung Bành trung tiết tự học kết thúc vào lúc mười giờ tối, còn sơ tam thì chính giờ ba mươi phút, có hai lớp mũi nhọn số lượng chưa tới một trăm học sinh. Sau khi tan học mọi người đều ra về, cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi, con phố yên tĩnh vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe chạy ngang. Trừ khi đợi đến mười giờ, toàn bộ cao trung tan học đường phố mới sôi động trở lại.
[dành cho mấy bạn không hiểu: Thì Bành Trung có 2 nhánh là sơ trung và cao trung, nên Giang Vĩ Hùng rớt cao trung trọng điểm (trường của Lý Du) không cần thi cũng được tuyển thẳng vào cao Trung của Bành Trung]
Tối nay Trình Phỉ Phỉ giải xong một nửa đề toán, tiếng chuông tan học vang lên bất ngờ. Để không gián đoạn suy nghĩ cô quyết định làm cho xong mới ra khỏi lớp học.
Trong này còn một vài học sinh nội trú vẫn tiếp tục ngồi giải đề. Sau khi làm xong Trình Phỉ Phỉ bắt đầu thu dọn dụng cụ gây ra động tĩnh, nữ sinh nội trú bên cạnh ngẩn đầu lên thấy cô vẫn chưa đi liền nói: "Trình Phỉ Phỉ sao cậu chưa về."
"Đi ngay đây"
Cô ấy nhìn đồng hồ đã là chính giờ ba mươi tám, hiện tại học sinh sơ tam đều tan học gần hết. Con phố gần đó cũng rất yên tĩnh, cô gái sợ Trình Phỉ Phỉ về đêm không an toàn lo lắng nói: " Phỉ Phỉ bây giờ trên đường rất vắng, hay cậu đợi đến mười giờ về chung với cao trung. Nhiều người đi cùng an toàn hơn nhiều. "
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: "tớ về trễ mẹ sẽ lo"
"Ừ vậy cậu phải nhớ chú ý an toàn"
Trình Phỉ Phỉ quảy cặp rời khỏi phòng học. Toàn bộ Bành trung ngoại trừ hành lang và cầu thang cao trung bậc đèn. Các tầng khác đều chìm vào bóng đêm. Tòa nhà dạy học bên cạnh được thấp sáng khiến vị trí cô đang đứng càng u ám. Trình Phí Phỉ sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Cô bước ra khỏi trường, đi bộ trên phố yên tĩnh, hai bên đầy ấp hàng quán ăn uống, nhưng chỉ mở vào ban ngày đếm đêm thì đóng cửa, khiến xung quanh vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng sẽ có giáo viên hoặc y tá hay công nhân viên chức tam làm về nhà.
Đi không xa trường Trình Phỉ Phỉ cảm nhận được có người đi phía sau mình, cô nhất thời không để ý. Chỉ nghĩ đơn giản là ai đó cùng đường, cho đến đi vào khoảng ba ngã rẽ, người kia vẫn đi theo. Cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vô tình xoay người bắt gặp nam nhân khá trẻ khoảng một mét bảy . Thấy cô quay lại hắn thảng nhiên nhìn cảnh vật xung quanh vờ như đang kiếm gì đó.
Trình Phỉ Phỉ nhớ tới vụ án nữ sinh sơ trung trong thành phố mất tích gần đây vẫn chưa tìm thấy. Đường về nhà còn một đoạn dài nữa, cô không dám đi tiếp đành bước vào tiệm bánh đang mở cửa.
Trình Phỉ Phỉ giả vờ chọn bánh mì, nhìn qua cửa kính trong tiệm. Cô vẫn thấy hắn ta đứng ở đường đối diện dường như đang đợi cô ra. Hầu hết các cửa tiệm ở Giang Mai đều đóng cửa vào lúc mười giờ, hiện tại là chín giờ bốn mươi. Nhân viên viên cửa hàng đã bắt đầu vệ sinh, thúc giục cô nhanh chóng lựa món vì tiệm sắp đóng cửa.
Trình Phỉ Phỉ không biết làm gì, điện thoại trong cặp run lên, cô theo bản năng mở ra xem. Là tin nhắn quảng cáo.
Đại não nhớ tới lúc Lý Du đưa điện thoại cho mình đã nói nếu gặp chuyện cứ việc gọi cho cảnh sát hoặc anh, Nếu gọi cảnh sát thì hơi khó. Nam nhân kia mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chạy đi, tới lúc đó khác gì cô báo án sai trêu chọc cảnh sát? cách tốt nhất là trực tiếp gọi cho Lý Du.
Chưa tới một phút bên kia đã bắt máy
"Alo?"
Trình Phỉ Phỉ vội vàng nói: "Lý Du... Hình như..... Có người đi theo tôi. "
"Cậu đang ở đâu?"
"Tiệm bánh mì phía tây đường Hoàn Thị" vừa nói Trình Phỉ Phỉ vừa cầm chặc điện thoại. Cô lén nhìn nam nhân ngoài cửa khính, hắn ta vẫn chưa đi.
"Chờ ở đó, tôi tới ngay"
Khi nghe Lý Du nói xong Trình Phỉ Phỉ thấy nhẹ nhõm, liền chọn hai cái bánh mì sau đó thanh toán, ngồi vào bàn miệng nhỏ ngậm nhắm một cái bánh, sợ nhân viên nghĩ rằng mình cố tình gây rối nhanh chóng giải thích: "Một lát nữa anh trai em sẽ đến đón sớm"
"Được" Một trong số nhân viên trả lời. Sau đó loay hoay dọn dẹp số bánh còn sót lại.
Tranh thủ lúc Lý Du đến Trình Phỉ Phỉ lấy ra một tập từ vựng tiếng anh học thuộc lòng . Miệng lẫm nhẫm trong khi đang ăn bánh mì.
Lý Du dọc dường bắt được xe máy. Nên đi thẳng đến đây, trước tiệm bánh anh vội vàng xuống xe cởi bỏ mũ bảo hiểm thanh toán tiền. Lon ton chạy vào cửa tiệm bắt gặp cô gái nhỏ thong thả vừa ăn bánh mì vừa học bài.
(U là trời ta nói tức cái lồng ngực á)
Nghe tiếng đẩy cửa Trình Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên thấy Lý Du hối hả chạy vào, cô không kìm được kích động: "Lý Du, cậu đến rồi à?"
“tên đó ở đâu ?”
Trình Phỉ Phỉ nhìn ra cửa khính không thấy ai nữa: "Hình như đi rồi" cô cầm lấy cái bánh còn lại đưa cho Lý Du: "cậu ăn đi"
Anh nhận lấy bánh mì: "đi thôi, tôi đưa cậu về nhà"
"Ừ."
Trình Phỉ Phỉ cất tài liệu vào cặp đứng lên đeo vào lưng.
Lý Du phát hiện nữa năm không gặp cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều, khoan nói đến thứ khác hình như Trình Phỉ Phỉ đã cao lên thêm vài cm chắc gần một mét sáu rồi đúng không? Lần cuối anh gặp cô chỉ khoẳng một mét năm. Bởi vì mùa xuân tương đối lạnh đồng phục dày che đi đường nét cơ thể, cằm nhọn cùng gương mặt nhỏ nhắn trông cả người gầy đi, nữa năm trước vẫn còn là gương mặt trái xoan giờ nhìn lại nghĩ tới khiến người ta đau lòng.
Hai người cùng bước khỏi tiệm bánh
"Gần đây có giảm cân không? " Lý Du hỏi
“Hả?”
Trình Phỉ Phỉ không hiểu ý xâu xa tromg lời nói thành thật trả lời: "Không có"
"Học tập vất vả?"
Trình Phỉ Phỉ đáp lời: "Học kì này tôi phải tham gia tiết tự học buổi tối, ngủ không đủ giấc"
Việc tự học buổi tối quá lâu thực sự không phải quyết định tốt trong quá trình phát triển của học sinh, nhưng Lý Du có thời gian biểu của riêng mình, anh sẽ làm tất cả bài tập ở trường, về đến nhà tắm rửa xong trực tiếp lăn ra ngủ, không giống đa số học sinh, cắm mặt vào làm bài tới tận gần sáng, dẫn tới ngày nào cũng uể oải.
"Buổi tối thức làm bài tập? "
“Ừ.”
“Buổi tối về nhà, tắm rửa rồi ngủ. Tuổi còn đang phát triển. Thức khuya cẩn thận kẻo không cao."
"Tôi đã cao hơn rất nhiều, năm nay đã một mét năm ngươi chín. Sang năm sẽ một mét sáu"
"Vậy thì càng nên chú ý sắp xếp thời gian nghĩ ngơi không thì một mét sáu cũng chưa tới"
"........"
Lý Du đổi chủ đề: "vừa nảy ai theo dõi cậu?"
Trình Phỉ Phỉ " Một người nam khá trẻ. "
Vô nghĩa.....
" ý tôi là đặc điểm là gì? "
"Không cao, khoảng một mét bảy, mặc quần jean, áo hoobie đen, mặt không rõ," Trình Phỉ Phỉ từ từ nhớ lại, Lý Du cẩn thận lưu ý đặc điểm.
"Hay tan học cậu rủ bạn cùng lớp về chung, đừng đi một mình, gần đây nhiều vụ mất tích lắm. Nhớ cẩn thận"
"Tôi ... tôi biết rồi."
Trình Phỉ Phỉ nhớ tới hình như Nhất Trung chưa ra về có chút ngượng ngùng hỏi.
"Tôi làm có phiền cậu không? "
"Không có, lần sau nhớ khôn khéo một tý là được"
"tôi nhớ rồi..." Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
Lý Du nhận thấy điểm bất thường, lúc cấp bách cần nhờ vã đáng lý ra cô gái nhỏ phải gọi người gần nhất sao lại gọi anh ở tận phía đông thành phố, Lòng sinh ra lo lắng hỏi: "Trong trường cậu có bạn không vậy? "
"Tôi có.... Nhưng không ai về cùng đường" Trình Phỉ Phỉ có vài người bạn có thể trò chuyện trong lớp nhưng họ không sống cùng hướng nên không thể về cùng nhau. Trên thực tế trong khoảng thời gian tự học này cô luôn đi theo sau mấy nam sinh tầng dưới chung cư học lớp bên cạnh, Trình Phỉ Phỉ không quen thân họ một phần cũng sợ bị hàng xóm gán ghép lung tung nếu đi quá gần nên cô luôn giữ khoảng cách hợp lý vừa vặn hét lên cầu cứu đám nam sinh sẽ nghe. Hôm nay cô không theo kịp họ về liền xảy ra chuyện.
Lý Du dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô gái nhỏ, không ai đi cùng Trình Phỉ Phỉ trong lòng lại lo lắng.
--------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
【 Rạp hát nhỏ】
Kỳ nghỉ hè sau khi tuyển sinh đại học, Lý Du vừa hơn mười tám tuổi đi du lịch không cần người giám hộ, để thưởng cho "Nô lệ nhỏ" Trình Phỉ Phỉ của mình, Anh đưa cô từ phương nam lên tây bắc du lịch.
Các bước chuẩn bị không trọn vẹn, dẫn tới đi đâu cũng phải hỏi người qua đường hướng tới. Danh lam thắng cảnh.
Lý Du vẫn luôn cầm bản đồ hỏi đường người khác, Trình Phỉ Phỉ đi phía sau không nói gì, Anh sực nhớ "Tiểu nô lệ" Giao tiếp rất kém. Nhân tiện cho cô cơ hội rèn luyện, tay nhanh chóng đưa bản đồ cho cô gái nhỏ
Trình Phỉ Phỉ từ chối: "tôi không muốn, cứ hỏi đường đi"
Lý Du bất mãn nói: "Cho cậu dò hướng thôi, cũng đâu phải làm gì lớn lao, bộ khó đến vậy sao? "
Trình Phỉ Phỉ lại từ chối: "Không.... Không làm, Lúc mẹ sinh tôi ra thiếu một lá gan."
Lý Du: "......."
【 hôm nay lại là kịch trường của phế quân tác giả】
Edit: Vân Anh
Khoảng thời gian sau Lý Du và Trình Phỉ Phỉ không gặp nữa, hai người theo quy luật hàng ngày hỏi han nhau chuyện học tập, lâu dần thành mỗi tuần một lần, sau đó là không liên lạc với nhau nữa.
Nếu Trình Phỉ Phỉ không gọi cho anh chẳng phải chứng tỏ cô đang sống tốt sao?
Sau tết nguyên đán, bắt đầu học kỳ mới. Học tập tại trường cao trung trọng điểm rất buồn tẻ Thỉnh thoảng Lý Du sẽ cùng đồng học cải nhau nhưng phần lớn thời gian đều là vùi đầu vào việc học.
Mỗi khi thiếu niên làm xong bài tập ở trường anh đều ngẩn đầu ngắm nhìn bầu trời giao mùa ngoài cửa sổ, tự hỏi những ngày buồn chán này khi nào sẽ qua? Đôi khi Lý Du nhìn thấy weibo của Lý Đình, nhiều hoạt động vui vẻ tụ tập cùng bạn bè mở tiệc, đôi khi anh rất ghen tị, chỉ muốn được cùng ra nước ngoài.
Vì mâu thuẫn với ba Lý nên anh sớm đã dọn ra ngoài sống, hàng tháng vẫn nhận chi phí sinh hoạt, Lý Du được nuông chiều từ bé nên ba Lý luôn lo lắng anh bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, chăm sóc bản thân chưa đủ tốt.
Đúng như vậy anh thật sự không thể tự chăm sóc mình, từ nhỏ chưa bao giờ phải làm việc nhà hay nấu nướng, hiện tại mặc dù phòng óc lộn xộn. Nhưng bản thân vẫn không muốn trở về, nếu không có Lý Đình và mẹ thì nơi đó sao gọi là nhà?
Tính khí nóng nảy khó thuận của ba Lý đã khiến mẹ Lý chịu đựng không nổi phải ly hôn ra nước ngoài định cư, trong độ tuổi nổi loạn, anh hoàn toàn không muốn nghe ba Lý cằn nhằn đủ thứ gia quy, cái này không được, cái kia không được.
Anh muốn nhanh chóng trưởng thành, tự mình kiếm tiền, tương lai không cần trở về ngôi nhà đó.
--------------
Một buổi tối tiết tự học, trời nưa phùn kèm theo tiếng sấm, Điện thoại của Lý Đình đổ chuông.
Lý Du đã đưa điện thoại mình cho Trình Phỉ Phì, sau đó dùng số Lý Đình, nói phong phanh với mọi người rằng mình đã đổi số. Hầu như ai cũng biết anh đang trong tiết tự học buối tối ở Nhất trung 10 giờ mới tan học, vậy ai "đáng yêu" tới mức gọi lúc 9h45?
Mặc dù đã chỉnh chế độ rung, nhưng âm thanh "ong" "ong" vẫn như khuếch đại trong phòng học im lặng.
Cũng may chủ nhiệm không ở trong lớp, nếu không bị tịch thu là cái chắc.
Thiếu Niên lấy điện thoại từ túi quần ra, liếc mắt nhìn màng hình hiện lên -- "Lý Du". Là số anh đưa cho Trình Phỉ Phỉ. Không chần chờ vội vàng đứng dậy ra khỏi lớp đi đến cạnh cầu thang bắt máy
“Alo?”
"Lý Du....Hình như....Có người đi theo tôi" giọng cô gái run rẩy vang lên ở đầu dây bên kia.
[15 phút trước]
Bắt đầu học kỳ mới, Bành trung trước giờ không có tiết tự học buổi tối. Nhưng để nâng cao kết quả thành tích vào cao trung, học sinh sơ tam thuộc lớp mũi nhọn bắt buộc mỗi ngày đều ở trường, học tiết tự học buổi tối. Giáo viên đứng hành lang canh thuận tiện cho học sinh tự thân vận động giải đề.
Cao trung Bành trung tiết tự học kết thúc vào lúc mười giờ tối, còn sơ tam thì chính giờ ba mươi phút, có hai lớp mũi nhọn số lượng chưa tới một trăm học sinh. Sau khi tan học mọi người đều ra về, cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi, con phố yên tĩnh vắng lặng, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe chạy ngang. Trừ khi đợi đến mười giờ, toàn bộ cao trung tan học đường phố mới sôi động trở lại.
[dành cho mấy bạn không hiểu: Thì Bành Trung có 2 nhánh là sơ trung và cao trung, nên Giang Vĩ Hùng rớt cao trung trọng điểm (trường của Lý Du) không cần thi cũng được tuyển thẳng vào cao Trung của Bành Trung]
Tối nay Trình Phỉ Phỉ giải xong một nửa đề toán, tiếng chuông tan học vang lên bất ngờ. Để không gián đoạn suy nghĩ cô quyết định làm cho xong mới ra khỏi lớp học.
Trong này còn một vài học sinh nội trú vẫn tiếp tục ngồi giải đề. Sau khi làm xong Trình Phỉ Phỉ bắt đầu thu dọn dụng cụ gây ra động tĩnh, nữ sinh nội trú bên cạnh ngẩn đầu lên thấy cô vẫn chưa đi liền nói: "Trình Phỉ Phỉ sao cậu chưa về."
"Đi ngay đây"
Cô ấy nhìn đồng hồ đã là chính giờ ba mươi tám, hiện tại học sinh sơ tam đều tan học gần hết. Con phố gần đó cũng rất yên tĩnh, cô gái sợ Trình Phỉ Phỉ về đêm không an toàn lo lắng nói: " Phỉ Phỉ bây giờ trên đường rất vắng, hay cậu đợi đến mười giờ về chung với cao trung. Nhiều người đi cùng an toàn hơn nhiều. "
Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: "tớ về trễ mẹ sẽ lo"
"Ừ vậy cậu phải nhớ chú ý an toàn"
Trình Phỉ Phỉ quảy cặp rời khỏi phòng học. Toàn bộ Bành trung ngoại trừ hành lang và cầu thang cao trung bậc đèn. Các tầng khác đều chìm vào bóng đêm. Tòa nhà dạy học bên cạnh được thấp sáng khiến vị trí cô đang đứng càng u ám. Trình Phí Phỉ sợ hãi, nhanh chóng rời đi.
Cô bước ra khỏi trường, đi bộ trên phố yên tĩnh, hai bên đầy ấp hàng quán ăn uống, nhưng chỉ mở vào ban ngày đếm đêm thì đóng cửa, khiến xung quanh vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng sẽ có giáo viên hoặc y tá hay công nhân viên chức tam làm về nhà.
Đi không xa trường Trình Phỉ Phỉ cảm nhận được có người đi phía sau mình, cô nhất thời không để ý. Chỉ nghĩ đơn giản là ai đó cùng đường, cho đến đi vào khoảng ba ngã rẽ, người kia vẫn đi theo. Cô lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vô tình xoay người bắt gặp nam nhân khá trẻ khoảng một mét bảy . Thấy cô quay lại hắn thảng nhiên nhìn cảnh vật xung quanh vờ như đang kiếm gì đó.
Trình Phỉ Phỉ nhớ tới vụ án nữ sinh sơ trung trong thành phố mất tích gần đây vẫn chưa tìm thấy. Đường về nhà còn một đoạn dài nữa, cô không dám đi tiếp đành bước vào tiệm bánh đang mở cửa.
Trình Phỉ Phỉ giả vờ chọn bánh mì, nhìn qua cửa kính trong tiệm. Cô vẫn thấy hắn ta đứng ở đường đối diện dường như đang đợi cô ra. Hầu hết các cửa tiệm ở Giang Mai đều đóng cửa vào lúc mười giờ, hiện tại là chín giờ bốn mươi. Nhân viên viên cửa hàng đã bắt đầu vệ sinh, thúc giục cô nhanh chóng lựa món vì tiệm sắp đóng cửa.
Trình Phỉ Phỉ không biết làm gì, điện thoại trong cặp run lên, cô theo bản năng mở ra xem. Là tin nhắn quảng cáo.
Đại não nhớ tới lúc Lý Du đưa điện thoại cho mình đã nói nếu gặp chuyện cứ việc gọi cho cảnh sát hoặc anh, Nếu gọi cảnh sát thì hơi khó. Nam nhân kia mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chạy đi, tới lúc đó khác gì cô báo án sai trêu chọc cảnh sát? cách tốt nhất là trực tiếp gọi cho Lý Du.
Chưa tới một phút bên kia đã bắt máy
"Alo?"
Trình Phỉ Phỉ vội vàng nói: "Lý Du... Hình như..... Có người đi theo tôi. "
"Cậu đang ở đâu?"
"Tiệm bánh mì phía tây đường Hoàn Thị" vừa nói Trình Phỉ Phỉ vừa cầm chặc điện thoại. Cô lén nhìn nam nhân ngoài cửa khính, hắn ta vẫn chưa đi.
"Chờ ở đó, tôi tới ngay"
Khi nghe Lý Du nói xong Trình Phỉ Phỉ thấy nhẹ nhõm, liền chọn hai cái bánh mì sau đó thanh toán, ngồi vào bàn miệng nhỏ ngậm nhắm một cái bánh, sợ nhân viên nghĩ rằng mình cố tình gây rối nhanh chóng giải thích: "Một lát nữa anh trai em sẽ đến đón sớm"
"Được" Một trong số nhân viên trả lời. Sau đó loay hoay dọn dẹp số bánh còn sót lại.
Tranh thủ lúc Lý Du đến Trình Phỉ Phỉ lấy ra một tập từ vựng tiếng anh học thuộc lòng . Miệng lẫm nhẫm trong khi đang ăn bánh mì.
Lý Du dọc dường bắt được xe máy. Nên đi thẳng đến đây, trước tiệm bánh anh vội vàng xuống xe cởi bỏ mũ bảo hiểm thanh toán tiền. Lon ton chạy vào cửa tiệm bắt gặp cô gái nhỏ thong thả vừa ăn bánh mì vừa học bài.
(U là trời ta nói tức cái lồng ngực á)
Nghe tiếng đẩy cửa Trình Phỉ Phỉ ngẩng đầu lên thấy Lý Du hối hả chạy vào, cô không kìm được kích động: "Lý Du, cậu đến rồi à?"
“tên đó ở đâu ?”
Trình Phỉ Phỉ nhìn ra cửa khính không thấy ai nữa: "Hình như đi rồi" cô cầm lấy cái bánh còn lại đưa cho Lý Du: "cậu ăn đi"
Anh nhận lấy bánh mì: "đi thôi, tôi đưa cậu về nhà"
"Ừ."
Trình Phỉ Phỉ cất tài liệu vào cặp đứng lên đeo vào lưng.
Lý Du phát hiện nữa năm không gặp cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều, khoan nói đến thứ khác hình như Trình Phỉ Phỉ đã cao lên thêm vài cm chắc gần một mét sáu rồi đúng không? Lần cuối anh gặp cô chỉ khoẳng một mét năm. Bởi vì mùa xuân tương đối lạnh đồng phục dày che đi đường nét cơ thể, cằm nhọn cùng gương mặt nhỏ nhắn trông cả người gầy đi, nữa năm trước vẫn còn là gương mặt trái xoan giờ nhìn lại nghĩ tới khiến người ta đau lòng.
Hai người cùng bước khỏi tiệm bánh
"Gần đây có giảm cân không? " Lý Du hỏi
“Hả?”
Trình Phỉ Phỉ không hiểu ý xâu xa tromg lời nói thành thật trả lời: "Không có"
"Học tập vất vả?"
Trình Phỉ Phỉ đáp lời: "Học kì này tôi phải tham gia tiết tự học buổi tối, ngủ không đủ giấc"
Việc tự học buổi tối quá lâu thực sự không phải quyết định tốt trong quá trình phát triển của học sinh, nhưng Lý Du có thời gian biểu của riêng mình, anh sẽ làm tất cả bài tập ở trường, về đến nhà tắm rửa xong trực tiếp lăn ra ngủ, không giống đa số học sinh, cắm mặt vào làm bài tới tận gần sáng, dẫn tới ngày nào cũng uể oải.
"Buổi tối thức làm bài tập? "
“Ừ.”
“Buổi tối về nhà, tắm rửa rồi ngủ. Tuổi còn đang phát triển. Thức khuya cẩn thận kẻo không cao."
"Tôi đã cao hơn rất nhiều, năm nay đã một mét năm ngươi chín. Sang năm sẽ một mét sáu"
"Vậy thì càng nên chú ý sắp xếp thời gian nghĩ ngơi không thì một mét sáu cũng chưa tới"
"........"
Lý Du đổi chủ đề: "vừa nảy ai theo dõi cậu?"
Trình Phỉ Phỉ " Một người nam khá trẻ. "
Vô nghĩa.....
" ý tôi là đặc điểm là gì? "
"Không cao, khoảng một mét bảy, mặc quần jean, áo hoobie đen, mặt không rõ," Trình Phỉ Phỉ từ từ nhớ lại, Lý Du cẩn thận lưu ý đặc điểm.
"Hay tan học cậu rủ bạn cùng lớp về chung, đừng đi một mình, gần đây nhiều vụ mất tích lắm. Nhớ cẩn thận"
"Tôi ... tôi biết rồi."
Trình Phỉ Phỉ nhớ tới hình như Nhất Trung chưa ra về có chút ngượng ngùng hỏi.
"Tôi làm có phiền cậu không? "
"Không có, lần sau nhớ khôn khéo một tý là được"
"tôi nhớ rồi..." Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
Lý Du nhận thấy điểm bất thường, lúc cấp bách cần nhờ vã đáng lý ra cô gái nhỏ phải gọi người gần nhất sao lại gọi anh ở tận phía đông thành phố, Lòng sinh ra lo lắng hỏi: "Trong trường cậu có bạn không vậy? "
"Tôi có.... Nhưng không ai về cùng đường" Trình Phỉ Phỉ có vài người bạn có thể trò chuyện trong lớp nhưng họ không sống cùng hướng nên không thể về cùng nhau. Trên thực tế trong khoảng thời gian tự học này cô luôn đi theo sau mấy nam sinh tầng dưới chung cư học lớp bên cạnh, Trình Phỉ Phỉ không quen thân họ một phần cũng sợ bị hàng xóm gán ghép lung tung nếu đi quá gần nên cô luôn giữ khoảng cách hợp lý vừa vặn hét lên cầu cứu đám nam sinh sẽ nghe. Hôm nay cô không theo kịp họ về liền xảy ra chuyện.
Lý Du dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô gái nhỏ, không ai đi cùng Trình Phỉ Phỉ trong lòng lại lo lắng.
--------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
【 Rạp hát nhỏ】
Kỳ nghỉ hè sau khi tuyển sinh đại học, Lý Du vừa hơn mười tám tuổi đi du lịch không cần người giám hộ, để thưởng cho "Nô lệ nhỏ" Trình Phỉ Phỉ của mình, Anh đưa cô từ phương nam lên tây bắc du lịch.
Các bước chuẩn bị không trọn vẹn, dẫn tới đi đâu cũng phải hỏi người qua đường hướng tới. Danh lam thắng cảnh.
Lý Du vẫn luôn cầm bản đồ hỏi đường người khác, Trình Phỉ Phỉ đi phía sau không nói gì, Anh sực nhớ "Tiểu nô lệ" Giao tiếp rất kém. Nhân tiện cho cô cơ hội rèn luyện, tay nhanh chóng đưa bản đồ cho cô gái nhỏ
Trình Phỉ Phỉ từ chối: "tôi không muốn, cứ hỏi đường đi"
Lý Du bất mãn nói: "Cho cậu dò hướng thôi, cũng đâu phải làm gì lớn lao, bộ khó đến vậy sao? "
Trình Phỉ Phỉ lại từ chối: "Không.... Không làm, Lúc mẹ sinh tôi ra thiếu một lá gan."
Lý Du: "......."
【 hôm nay lại là kịch trường của phế quân tác giả】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.