Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Chương 14: Nảy mầm (2)

Bội Bội Bảo Bối

05/05/2023

Sau bữa tối tràn ngập các món hải sản tươi ngon thì cả đoàn về lại khách sạn. Trong đoàn chỉ có gia đình anh trai cô cùng với cô và anh là còn trẻ nên mọi người đều về ngủ mà không chơi thêm. Dù sao cũng là ngày đầu đến đây, di chuyển nhiều nên mọi người cũng mệt. Chị dâu cô nói đúng, buổi tối bé Bông thấm mệt sau một ngày chạy lăng xăng khắp nơi thì đã đòi về ngủ với mẹ. Bây giờ trong phòng chỉ có cô và anh, không khí trở nên rất ngượng ngùng.

"Tối nay...như nào?" cô ngập ngừng hỏi, tai đã đỏ lên vì ngượng rồi, chỉ một câu hỏi cũng làm nhịp tim tăng chóng mặt.

"Anh xuống thuê thêm phòng khác, em cứ an tâm ở đây đi, mọi người đã về phòng rồi không ai biết đâu" nói rồi cầm theo một bộ đồ ngủ của mình, lấy thẻ phòng đi ra ngoài.

"À, được, ý kiến hay" cô thở phào một cái.

Cũng không có việc gì làm nên cô đi tắm. Khách sạn đã chuẩn bị sẵn áo choàng tắm bằng vải loại vải cao cấp rất mềm mại nên sau khi tắm xong cô chỉ mặc mỗi nội y rồi khoác thêm chiếc áo đó chuẩn bị dưỡng da. Vừa mở cửa bước ra thì cùng lúc anh quay lại, bốn mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Lúc này cô vừa tắm xong, trên người còn toả ra mùi hương ngọt ngào, cổ áo choàng tắm lại hơi rộng nên cũng lộ một phần của nơi đầy đặn nào đó. Còn anh thì vầng trán lại lấm tấm mồ hôi như vừa chạy mấy cây số. Không phải anh đã đi thuê phòng rồi sao, lúc này lại ở đây làm gì chứ.

Cô vội đóng sập cửa phòng tắm lại hỏi với ra: "Anh...sao anh lại về?"

"Khách sạn này hết phòng rồi, anh chạy ra ngoài hỏi mấy khách sạn lân cận đều đã kín phòng"

"Vậy...phải làm thế nào?"

"Anh đã nhờ phục vụ phòng mang thêm chăn gối lên rồi, đành phải chia giường ngủ thôi"

Căn phòng này thiết kế vừa đủ cho một cặp đôi ở, thiết kế lại còn tối ưu không gian hết mức, có đầy đủ đồ đạc gần như một căn hộ nên có muốn nằm dưới đất cũng không có đủ chỗ mà nằm.

"À...được...cũng hết cách"

Chia giường thì cũng không sao nhưng quan trọng là cô không thể mặc thế này bước ra. Nhưng cô cũng không thể cứ đứng mãi trong này.

"Này...em muốn nhờ một chút. Anh lấy hộ em đồ ngủ trong tủ được không. Bộ đồ màu trắng viền xanh ấy" cô nói xong thì mặt cũng đỏ lựng vì ngượng rồi.

Cũng may gần đây cô đã mua đồ ngủ dạng pijama kín đáo, nếu không hôm nay chỉ có thể mặc đồ đi chơi để ngủ.

"Được"

Sau khi lấy xong thì anh đặt đồ trước cửa phòng tắm rồi gõ cửa thông báo cho cô. Cô rón rén mở cửa, lấy đồ mặc vào tử tế mới dám bước ra ngoài.

"Xong rồi? Nếu giờ em không cần dùng gì nữa thì anh sẽ dùng phòng tắm nhé"



"Được, anh cứ dùng đi"

Lúc tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm cô phải ngồi xoay lưng với phòng tắm lẩm nhẩm trong miệng: Không được tò mò, không được tò mò, không được tò mò.

Kiến trúc sư thiết kế khách sạn này cũng biết chơi lắm, sử dụng tường kính cho phòng tắm, chỉ thêm một tấm rèm mỏng để che chắn. Che thì có che nhưng vẫn thấy được bóng mờ mờ của người bên trong. Đối với cặp đôi bình thường thì là tăng thêm thú vị nhưng cặp đôi bất thường như cô và anh thì ngại ngùng biết bao. Cô thầm nghĩ mấy ngày ở đây chắc mỗi lần người này dùng phòng tắm thì người kia phải ra cửa đứng mất thôi.

Lúc anh đi ra thì thấy cô đang ngồi trên giường, xoay lưng về phía phòng tắm. Anh còn tưởng cô đang ngắm cảnh đêm bên ngoài nhưng lại gần thì thấy cô đang nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó. Cô gái này...không phải bị thứ gì nhập vào đó chứ? Anh đứng nhìn một lúc cũng không thấy cô có phản ứng gì liền khẽ chạm vào vai cô hỏi:

"Em bị sao thế? Đang làm gì thế?"

"Á mẹ ơi..hết hồn. Anh...xong rồi sao?" cô giật bắn mình. Vừa rồi quá tập trung vào việc kiềm chế tính tò mò của bản thân nên cô còn không biết là anh đã tắm xong ra ngoài rồi.

"Ừm, xong rồi"

Lúc này anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh dương đậm, trùng hợp là lại giống với màu viền áo của cô, không nói còn tưởng là đồ đôi.

Cùng lúc đó phục vụ phòng cũng mang thêm chăn gối lên. Bọn họ dùng một chiếc chăn gấp lại đặt ở giữa, chia mỗi người một nửa chiếc giường.

"Em sấy tóc đi, con gái tóc dài để khô tự nhiên sẽ dễ ngấm nước lạnh bị cảm đấy" anh nhắc nhở.

"À...ờ...em quên"

Nói rồi cô lấy máy sấy của khách sạn, bắt đầu ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Ở nhà cô chỉ dùng máy sấy nhỏ gọn, khách sạn này chơi lớn thật, đặt cái máy sấy dài như ở salon trong phòng. Tay cô thì ngắn, vươn ra hết cỡ cũng chỉ có thể để máy sấy cách đầu 10cm trong khi tiêu chuẩn đúng phải là từ 20cm trở lên. Mặc dù đã bật chế độ sấy ít nóng nhất nhưng cô vẫn thương cho mái tóc của mình lắm.

Thấy cô chật vật như thế Hoàng Duy liền đến gần, giúp cô cầm máy sấy ra xa đầu. Còn cô chỉ việc xoay vòng tròn trên ghế để sấy khô đều là được. Anh không chạm vào tóc cô, chỉ cầm hộ máy sấy như một cái giá treo di động vậy.

"Cảm ơn anh"

"Không có gì"

Sấy tóc xong thì cũng chưa muộn lắm, cô còn chưa muốn ngủ nên ra ban công ngồi xuống chiếc ghế mây ở đó hóng gió trời. Khách sạn này có để một đôi ghế mây và chiếc bàn nhỏ cùng chất liệu ở ban công, có lẽ đây là thứ hợp ý cô nhất trong phòng. Ngồi đây làm cô nhớ lúc nhỏ còn ở quê cứ đến tối cũng sẽ ngồi ghế mây với ông bà. Ông thì uống trà, bà thì khâu quần áo, còn cô sẽ chạy lại xin cái kẹo cái bánh. Cũng đã lâu không về quê rồi, chuyến này đi về cô phải sắp xếp về quê một chuyến, cũng mang theo đặc sản của biển cả về cho ông bà vì quê nhà ở vùng núi, có rất nhiều thứ mới lạ của miền biển mà ông bà chưa từng thấy. Vì khách sạn quay mặt ra biển nên ban đêm có gió từ biển thổi vào mát rượi, tiếng sóng vỗ rì rào rất vui tai lại còn có một chút hương muối của biển cả trong cơn gió.

"Không khí buổi tối ở đây thật dễ chịu, không giống như chỗ chúng ta, đến tối còn có gió nóng" cô đang nhắm mắt tận hưởng làn gió ở đây thì anh cũng ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế mây còn lại rồi nói.



"Đúng vậy, em đã từng ước được sống ở nơi có biển"

"Có gì khó đâu, không phải bố mẹ em đều kinh doanh bất động sản à? Chắc cũng có đất ở đây"

"Không, không, bố mẹ em chỉ mua đất thuần kinh doanh, mua đi bán lại suốt nên phải là khu có tiềm năng phát triển cơ. Còn em muốn sống trong làng chài nhỏ ven biển, sẽ bình dị hơn rất nhiều, giống với xóm núi nhỏ của em"

"Em từng sống trên núi sao?"

"Ừ, lúc nhỏ sống ở quê với ông bà, em còn từng được cưỡi ngựa lên núi hái măng với ông đấy. Em cũng hay ra bờ suối đón bà đi rừng về, nhất định sẽ có quả dại cho em ăn. Em với ông em còn hay đi phá bẫy thú rừng của mấy tay săn trộm nữa, nhà nước không cho săn bắt động vật rồi mà đám người đó còn cố tình, vừa gây nguy hiểm cho người đi rừng vừa ảnh hưởng xấu đến môi trường. Người trong làng em đều làm thế, cứ gặp là phá, có lần còn đánh nhau với đám người đó, may mà cuối cùng có các chú bộ đội đến cứu" cô say sưa kể về tuổi thơ của mình.

"Hạnh phúc thật, còn có ông bà thật tốt" anh ngưỡng mộ cô vì còn được ở bên ông bà.

Cô biết anh đang nhớ đến bà nội của mình liền an ủi: "Ông bà sẽ luôn ở bên chúng ta, bằng cách này hay cách khác, dù có ở thế giới nào thì ông bà cũng thương chúng ta nhất".

"Ừ, anh biết, hi vọng bà có thể yên tâm về anh"

...

Đêm muộn họ mới quay lại phòng ngủ. Ban đầu cô ngủ cũng ngoan lắm nhưng khi đã say giấc rồi thì bắt đầu vung tay múa chân. Cô cứ nhích qua nhích lại dồn anh đến tận mép giường rồi. Hoàng Duy tỉnh lại vì đột nhiên cô còn vươn tay ôm anh, gương mặt cũng kề sát ở vai anh mà vẫn say giấc ngủ. Anh cẩn thận gỡ tay cô ra thì cô lại càng bám chắc hơn, miệng còn lẩm bẩm nói mớ gì đó. Chật vật một hồi không thoát ra được nên anh đành nằm im không dám cử động, mắt nhìn thẳng lên trần nhà chờ cô tự bỏ ra. Nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi ôm anh rồi cô lại nằm như thế rất lâu không trở mình, phải đến khi tảng sáng cô mới buông ra rồi lăn sang góc giường bên cạnh. Lúc này anh mới có thể an tâm mà ngủ.

Trong đoàn có trẻ nhỏ nên buổi sáng cũng không gọi nhau dậy sớm. Ai đi ngắm bình minh thì ngắm, ai không ngắm thì ngủ. Thuý An tỉnh dậy theo thói quen, điều bất ngờ là lại thấy anh đang còn ngủ. Bình thường anh luôn dậy sớm hơn cô. Nhưng mà gương mặt lúc ngủ của anh cũng thật đẹp, cô cứ nằm nghiêng mà nhìn anh ngủ như vậy. Càng ngắm càng thấy đẹp, sống mũi cao, xương quai hàm góc cạnh này không biết đã làm bao người ôm mộng tương tư. Thật muốn chạm vào gương mặt khiến cô say mê cả thời thanh xuân này quá, nhưng chỉ sợ làm anh tỉnh dậy thì sẽ ngượng ngùng lắm. Vì thế cô lại rón rén với điện thoại trên bàn chụp ảnh anh lúc ngủ. Xong xuôi thì mới cười thầm dậy rửa mặt.

Hơn 8h anh mới thức dậy nhưng dưới mắt lại có quầng thâm, cô nhìn mà ngạc nhiên hỏi:

"Anh bị lạ giường nên ngủ không ngon hả? Mắt thành gấu trúc rồi kìa"

Anh vốn định nói tất cả là nhờ cô mà có đó nhưng kể lại chuyện đó thì không khí lại mất tự nhiên nên anh chỉ ừ hử cho qua chuyện.

"Mẹ em có trà thảo mộc giúp ngủ ngon đó, tối em xin cho anh mấy gói" cô nhiệt tình đề nghị.

"Ừ, cảm ơn em"

Bọn họ rửa mặt xong thì lại ăn sáng luôn tại khách sạn, cô đã hỏi nhân viên món nào là đặc trưng của thành phố này rồi quyết định chọn món cao lầu để ăn thử. Tuy là đồ trong quầy buffet của khách sạn nhưng ăn cũng rất được, nếu là tìm quán ăn truyền thống ở bên ngoài chắc chắn sẽ còn ấn tượng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook