Tóc Công Chúa

Chương 112: Ghen

Xuân Phong Lựu Hỏa

01/09/2023

 

Buổi chiều từ thư viện đi ra, Tô Nhã Di vô cùng hứng khởi đến tìm Hạ Tang, thần thần bí bí nói với cô: “Bảo bối à, buổi tối đi chơi broad game đi!”

Hạ Tang kéo khóa túi xách lại, đeo lên lưng, ngạc nhiên hỏi: “Broad game? Ai hẹn thế?”

“Là mấy người bạn học nghiên cứu sinh với tụi mình đấy, chủ yếu là có mấy đàn anh, đàn chị nghiên cứu sinh cũng đến, xem như quen biết các đàn em trước, nghe kinh nghiệm của bọn họ cũng có thể giúp đỡ cho nghiên cứu của chúng ta.”

Hạ Tang nghe Tô Nhã Di nói như thế, cũng có chút động lòng, hơn nữa mấy ngày nay đi theo giáo sư làm đề cũng rất bận rộn, cũng thích hợp ra ngoài thả lỏng một chút, vì thế mới gật đầu: “Đi, đi chơi thôi.”

Buổi tối trên đường dành cho người đi bộ có quán ăn vặt và quán cơm. Tô Nhã Di đưa Hạ Tang đến lầu bốn của tòa trung tâm lớn mới mở quán chơi broad game, đi đến khu ghế lô tận trong cùng.

Trong ghế lô không có thoáng khí lắm, chướng khí mù mịt, đầy mùi thuốc.

Những gương mặt đang ngồi trong phòng cũng có chút quen thuộc, đều là những bạn học cùng lớp nghiên cứu sinh, đi học cũng gặp mặt thường xuyên, tuy không có thân thiết lắm nhưng cũng xem như là bạn học.

Còn có mấy người nghiên cứu sinh khác, trong đó có hai người là học trưởng của nhóm Lâm Gia Tư trong cuộc thi ICGM.

Trong phòng sương khói lượn lờ, Hạ Tang vừa tiến vào đã bị ngạt khói rất không thoải mái.

Thấy Tô Nhã Di và Hạ Tang tiến vào, nhóm học trưởng vội vàng nhường lại vị trí cho hai người: “Khó thấy nha, lần này còn có hai người đàn em xinh đẹp thế này.”

“Vốn dĩ khoa chúng ta có rất ít con gái, không dễ dàng gì mới có hai đàn em xinh đẹp thế này, đương nhiên phải bảo vệ cho thật tốt rồi.”

Người đang nói chuyện tên Tôn Lãng, Hạ Tang nhớ rõ lần trước đã gặp qua anh ta ở cuộc thi ICGM, anh ta cũng là thành viên của đội Lâm Gia Tư.

Có một đàn chị vừa ăn vừa nói: “Nhóm đàn em này là động vật quý hiếm đấy, đàn chị chính là hoa cúc ven đường thôi.”

“Ha ha ha, đương nhiên không phải ý này rồi, đàn chị Tần Na đừng nóng giận.”

Tần Na khẽ hừ một tiếng, chào đón Hạ Tang và Tô Nhã Di: “Hai em đừng để ý mấy người này, cứ tùy tiện ngồi đi.”

Hạ Tang và Tô Nhã Di thấy bên cạnh đàn chị còn có chỗ trống đang muốn đi qua, bỗng nhiên Tôn Lãng nói: “Ai da, chúng ta có tổng cộng bốn em gái, đều chen chúc với nhau như thế, cũng không thú vị nha.”

Tần Na biết rõ tâm ý chẳng lành lặn gì của cậu ta, nói: “Tôn Lãng, mấy đàn em muốn ngồi ở đâu thì ngồi chỗ đấy, cậu quản làm gì thế.”

“Ý của em làm nam nữ xen kẽ, làm việc không mệt, mấy đàn em lại cứ thành thật giữ khoảng cách như thế.” Xưa nay Tôn Lãng là một người tinh ranh, vì thế chỉ điểm chỗ nói: “Nếu không mấy đàn em đến cạnh anh Dương Dục đi, còn có bên cạnh anh Tưởng Thao nữa.”

Mọi người nghe như thế, ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Mấy người học trường này trong nhà cũng đều có bối cảnh cả, học là tìm được công việc không tệ, công ty nổi tiếng trong nước, tiền đồ rộng mở.

Nếu nói về khả năng nịnh hót, thì quả thật không ai có thể sánh bằng Tôn Lãng, thể hiện rõ là muốn tìm đàn em xinh đẹp để “Mượn hoa hiến Phật.”

Tôn Lãng cũng không ngồi xuống, trực tiếp đứng lên sắp xếp.

Nhan sắc Tô Nhã Di không thể đánh bại được Hạ Tang, sắp xếp ngồi bên cạnh xí nghiệp trong nước Mục Dương, mà Hạ Tang lại được sắp xếp ngồi bên cạnh Dương Dục.

Ánh mắt Tần Na lạnh lùng nhìn Tôn Lãng, phát ra một tiếng hừ nhẹ, nhưng cũng không nhiều lời.

Trường hợp này cũng là quy tắc ngầm, con người sớm hay muộn cũng đều phải thích ứng, bọn họ ở rất gần nhau, tài nguyên cũng là của chung, sau này giúp đỡ nhau không ít chuyện, không cần thiết vì hai đàn em mà đắc tội mọi người.

Tô Nhã Di thật ra rất sảng khoái, không chút nhăn nhó nào, đến ngồi bên cạnh Tưởng Thao, tự giới thiệu nói: “Đàn anh đàn chị khỏe, em tên là Tô Nhã Di, sau này mong mọi người chỉ bảo.”

“Không dám không dám.”

Hạ Tang càng cảm thấy được bầu không khí không thích hợp, cô là thành tâm thành ý đến nghe đàn anh đàn chị trao đổi kinh nghiệm, chứ không phải đến ngồi cạnh tiếp bọn họ.

Hơn nữa nhóm đàn anh này, tuổi không lớn lại có đầy khí chất xã hội, còn tốt hơn một người đàn ông trung niên béo ục ịch đầy mỡ và gan dạ.

Cô đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, càng không đi đến chỗ Tôn Lãng đã sắp xếp cho mình.

“Đàn em Hạ Tang, đến đây ngồi.”

“Không.” Hạ Tang trực tiếp từ chối: “Tôi muốn ngồi cạnh đàn chị Tần Na.”

Vẻ mặt Tôn Lãng lộ vẻ xấu hổ: “Không đi, là không muốn chơi, hay không thích anh Dương Dục của chúng ta.”

Hạ Tang liếc mắt nhìn Dương Dục một cái, cũng quen mặt đấy, chắc là cũng là một nhóm thi đấu ở ICGM.

“Tôi và học trưởng Dương Dục cũng là lần đầu gặp mặt, không tính cái gì gọi là tôn trọng hay không.”



Cô nhớ đến một số chuyện đã xảy ra trước kia.

Lúc ấy, có đàn chị đi công tác về thăm Đàm Cận, đến nhà cô làm khách, cô nghe thấy đàn chị ấy nói thường xuyên bị ông chỉ kêu đến ngồi uống rượu cùng.

Không tính nghiệp vụ của đàn chị xuất sắc thế nào, làm không ít đồng nghiệp, đối thủ cạnh tranh là nam thất bại, nhưng trên bàn tiệc rượu, bởi vì chuyện này mà các đại gia bằng lòng để phụ nữ đến tiếp khách.

Trước kia Hạ Tang từng nghe đàn chị nói qua, cũng cảm thấy tức giận và bất bình, không ngờ đến một ngày, cô cũng sẽ tự mình trải qua một màn này.

Cô vẫn cố chấp từ chối, không muốn qua đấy ngồi.

Dương Dục thấy cô gái bên cạnh Tưởng Thao ngoan ngoãn bao nhiều, lại thấy Hạ Tang nhăn nhó, khó chịu làm bầu không khí vô cùng nặng nề, vì thế sắc mặt cũng đen lại, nói: “Hạ Tang, sau này ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng gặp, cho dù là thuận lợi học xong nghiên cứu sinh, sau này các công ty cũng rất gần nhau, trợ giúp lẫn nhau, người với người nên có chút tôn trọng cơ bản, em nên biết điều một chút.”

Tính cách Hạ Tang cũng rất cứng rắn, thẳng thắn nói: “Học trưởng cũng không có tôn trọng chúng tôi mà, như học trưởng mời chúng tôi đến đây chơi, hay chính là mời chúng tôi đến để mua vui cho mọi người, xin lỗi tôi không làm được.”

Bản tính xấu xa của Tôn Lãng lại bộc phát, rất không khách khí mà trách mắng Hạ Tang: “Đàn em này sao thế này, anh Dục để cho cô ngồi đấy là để ý đến mặt mũi của cô đấy, cô xem trọng bản thân mình đế thế à.”

HẠ Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Tôn Lãng: “Tôi không cần người thua cuộc ở ICGM ban tặng cái mặt mũi này.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy đàn anh đồng thời đều đen hết lại.

Đương nhiên, chuyện thi ICGM lần đó, tuy rằng đã xảy ra lâu rồi nhưng ký ức vẫn còn rất mới mẻ.

Không cam lòng vì vòng nguyệt quế đã bị nhóm sinh viên chưa tốt nghiệp lấy được, quá đáng hơn chính là, bọn họ còn một đường lấy được giải thưởng thế giới.

Trung Quốc đã rất lâu rồi chưa lấy được phần thưởng thế giới, nghe nói nhóm đó còn có một thành viên bởi vì vô cùng đặc biệt nên có thể thuận lợi tiến vào bộ phận nghiên cứu phát triển của công ty Khoa Duy mà bao người mơ ước, nghe nói là “Sinh viên tài năng”, cả nước không có mấy người có thể làm được.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Hạ Tang, chớp mắt một cái đã trở nên rất phức tạp.

Không cam lòng, ghen tị, còn có chút… tức giận vô cớ.

Tôn Lãng lạnh nhạt nói: “Cậu chẳng phải là nhóm thắng cuộc đấy, cũng có phải đại thần đâu, có gì phải khoe chứ, thật sự trâu bò thế sao, cậu tiến vài Khoa Duy à.”

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo, tiếng nói du dương, sạch sẽ, lưu loát ---

“Tôi nghe người nào đó nói, hình như có chút tranh cãi nhỉ.”

Mọi người nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài tiến vào, vóc dáng cao gầy, làn da rất trắng, ngũ quan thanh tuấn, nhìn qua rất đẹp trai.

Anh ta tiến vào, mấy người học trưởng đều đứng hết lên: “Anh Dương đến rồi.”

“Anh Dương ngồi đi.” Có nam sinh cuốn quít nhường chỗ cho anh ta.

Tần Na nhẹ giọng giới thiệu bên tai Hạ Tang: “Đây là học trưởng Mục Dương, là học trò của viện trưởng chúng ta đấy, không kể là học thuật hay các giải thưởng của cuộc thi khác, đều khiến người ta tâm phục khẩu phục. Gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt, đặc biệt là dáng vẻ cũng rất đẹp trai.”

Đương nhiên, Hạ Tang bắt được từ mấu chốt – gia thế tốt.

Hôm nay xem ra cô cũng hiểu được, ván cờ ngày hôm nay là liều mạng vì mình một chút.

Hạ Tang cảm thấy rất không thú vị, muốn lấy cớ rời đi.

Không ngờ đến, Mục Dương lại đi thẳng đến ngồi cạnh cô, còn như quen thuộc nói với cô: “Đừng để ý, trong vòng luẩn quẩn này sẽ luôn có mấy con sâu làm rầu nổi canh, không phải ai cũng như thế, từ từ em sẽ hiểu được, muốn an ổn học nghiên cứu sinh, muốn làm nghiên cứu sinh… thì phải mạnh mẽ. Đương nhiên, người nịnh nịt cũng không cần kết giao làm gì.”

Hạ Tang nghe thế thì thoáng thả lỏng một chút.

Quả thật đây mới là đàn anh đàn chị, ngoại trừ Tôn Lãng, thì những người khác cũng chẳng tệ.

Tần Na cũng đổi với Tô Nhã Di, để cô ấy ngồi cạnh Hạ Tang.

Mục Dương nhìn Hạ Tang nói: “Cùng nhau chơi đi, đừng để ảnh hưởng tâm trạng.”

Hạ Tang gật gật đầu.

Sau khi Mục Dương đến đây, không khí cũng bình thường hơn rất nhiều, Tôn Lãng cũng không dẫn đầu làm càng, mọi người cùng nhau chơi bài, thoải luận về tính tình của giáo sư nào được yêu thích nhất, cũng như giáo sư nào nghiêm khắc, giáo sư nào theo kiểu nuôi thả sinh viên…

Đối với sinh viên mới như Hạ Tang, thật sự là một nội dung vô cùng có ích.

“Giáo sư của em là giáo sư Tần, ông ấy cũng là người có tiếng trong trường, đi theo ông ấy muốn học nghiên cứu, phải rất quyết tâm, chắc chắn có tiền đồ.”

“Vâng, cảm ơn học trưởng.”

Mục Dương thêm WeChat của Hạ Tang, sau đó gửi cho cô mấy lịch trình hợp lý cho việc học cao học, nào là trang tra cứu tư liệu, trường học phòng máy nào dùng tốt nhất.

Hạ Tang vô cùng cảm kích anh, luôn miệng nói cảm ơn.



Mục Dương dịu dàng tỏ vẻ không cần khách sao.

Đúng lúc đấy, Chu Cầm gửi cho cô tin tức, nói trời mua to kêu có gửi định vị đến.

Hạ Tang thuận tay gửi định vị cho anh –

“Cục cung em tan tiệc chưa?”

“Ừm.”

“Bên này anh gặp mặt cũng xong rồi, anh không cần đến đón em, chờ lát nữa em sẽ tự gọi xe về.”

Cô nghĩ anh tan làm đã mệt rồi, còn đến đón cô thật sự là mệt đi.



Mười giờ tối, chơi bời cũng đã xong, bởi vì mấy đàn chị sáng mai còn có tiết, cho nên cũng không thể về muộn, nên tan tiệc.

Khi đi xuống lầu, bên ngoài đã mưa rất to rồi.

Ở trên phòng hoàn toàn không phát hiện bên ngoài mưa đang rất to!

Bọn họ hỏi mượn mấy cây dù, miễn cưỡng đi ra ngoài, Mục Dương đã lái xe đến, chờ ở ven đường.

Chiếc xe đó đánh một đường cong lưu loát, ngoại hình của chiếc xe vô cùng nổi bật, giá trị không nhỏ.

“Hạ Tang, Tô Nhã Di lên xe đi, anh đưa mọi người về trường trước.”

Hạ Tang lắc lắc tay, vội vàng nói: “Không cần đâu học trưởng, em không ở trường học, nếu anh muốn thì đưa Nhã Di về đi.”

“Mưa lớn thế này, em gọi xe cũng không bắt được.” Mục Dương kiên trì nói: “Không sao, không cần biết em ở đâu, anh đều phụ trách an toàn cho mọi người, huống chi, con gái đêm khuya bắt xe cũng không an toàn.”

Hạ Tang có chút do dự, Tô Nhã Di quay đầu nói: “Đúng thế, Tang Tang đi cùng đi.”

“Thế… Phiền học trưởng rồi.”

Hạ Tang đành phải đi vào dù của Mục Dương, hướng đến chiếc xe ô tô kia, nhưng khi cô muốn lên xe, phía sau đã truyền đến giọng nói trầm thấp khác ---

“Hạ Tang.”

Hạ Tang quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Cầm đứng ở trong mưa gió tầm tã, một thân cô độc mặc áo khoác màu đen đứng đấy, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ sắc bén.

“Sao anh đến đây!”

“Đến đón em, về nhà.”

Hạ tang vội vàng tạm biệt bọn Tô Nhã Di, chạy chậm qua trốn vào dù của Chu Cầm.

Nhóm nam sinh nương theo ánh đèn đường nhìn rõ mặt Chu Cầm, cũng nhận ra anh, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc—

“Là Chu Cầm đấy! Là sinh viên chưa tốt nghiệp duy nhất của trường chúng ta được nhận vào Khoa Duy.”

“Đúng thế, là cậu ta.”

“Cậu ta và Hạ Tang đã từng lên hotsearch rồi đấy? Các cậu không biết sao?”

“Ai theo dõi mấy cái đấy chứ.”

Sắc mặt Tôn Lãng bỗng trở nên ngại ngùng, cảm giác như mới vừa phạm phải một sai lầm ngu ngốc.

Nhìn thấy Chu Cầm và Hạ Tang cũng nhau lên xe taxi, anh ta mới chế giễu nói: “Bối cảnh cũng chẳng có, có thể vươn lên mới là lạ.”

Mục Dương quay đầu liếc mắt nhìn họ một cái, rất không khách khí nói: “Được rồi, bớt cằn nhằn đi, không phiền sao.”

“Được được, em im đây.”

Tôn Lãng cũng nhìn ra được, từ trước đến nay Mục Dương vẫn thảnh thơi một mình, nhưng từ lúc Chu Cầm xuất hiện, vẫn khiến anh ta cảm thấy mình không còn tự do.

Nhiều cô gái tìm anh ta chủ động xin cách liên lạc như thế, một cái cũng không cho nhưng lại đồng ý thêm Hạ Tang.

Bây giờ bên cạnh Hạ Tang đã có bạn trai vĩ đại như thế này, anh ta thoải mái mới là lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tóc Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook