Chương 113
Cuồng Thượng Gia Cuồng
14/12/2023
Lúc Tông thị làm vương phi, cũng từng phái ma ma đến dạy bảo quy củ cho con dâu. Không ngờ ngày đầu tiên mình được phong làm hoàng hậu, bệ hạ đã lập quy củ cho bà rồi!
May mà bà cũng biết, trượng phu của mình xưa đâu bằng nay, đúng là quốc sự quấn thân, cho nên bà chỉ lạnh lùng nói với Chu ma ma: "Được rồi, nếu như ngươi không còn chuyện gì, thì lui ra đi, lúc ta cần dùng ngươi, sẽ sai người gọi ngươi."
Chu ma ma không có lên tiếng, sau khi thi lễ, liền cúi đầu lui ra.
Nhưng mà Tông hoàng hậu cũng không có vội vã đi gặp mặt bệ hạ đòi giải quyết chuyện lục cung.
Dù sao phu quân đã xưng đế, bà cũng nên cho bệ hạ mặt mũi, hơn nữa lúc trước bà chính xác là bị bệnh. Chờ thêm mấy ngày, bớt đi sự mệt mỏi khi đi đường lại đi đòi quyền cũng không muộn.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trước mắt, điều quan trọng nhất là một hồi sẽ có cáo mệnh phu nhân các phủ muốn đến đây yết kiến bà!
Nghĩ đến trước kia phủ Tuấn quốc công hãm hại phụ thân bà, còn có nhục nhã chuyện từ hôn của nữ nhi, Tông hoàng hậu hận đến nghiến răng —— đợi chút nữa gặp lão tú bà của phủ Tuấn quốc công kia, nếu bà không thể hiện chút lợi hại thì hậu vị này ngồi vô ích rồi!
Nghĩ như vậy, Tông hoàng hậu phấn chấn tinh thần, chuẩn bị kỹ càng đối mặt với nhóm người cũ mới ở kinh thành.
Lạc Vân cũng tiến về Kiến Khang Cung chúc mừng mẫu thân làm Hoàng hậu. Sau khi nàng hành lễ lại nói về tình hình của Kinh thành với mẫu hậu, ngược lại là có lòng nhắc nhở mẫu hậu một chút: "Mẫu hậu, dù sao chúng ta cũng từ Lương châu vừa mới hồi kinh, phụ hoàng cũng cần tụ tập thần tử cũ để bọn hắn giúp đỡ quốc sự. Lúc trước phu nhân Tuấn quốc công đắc tội chúng ta, trong lòng đã thấp thỏm lo âu, trước đó còn từng tới trong cung con chịu đòn nhận tội... Lúc người gặp lại bà ấy, cũng đừng làm bà ấy khó xử."
Tông hoàng hậu nghe xong ngược lại là cười lạnh nói: "Độc phụ kia kém chút làm hại Tông gia ta cửa nát nhà tan, chẳng lẽ bà ta không biết xấu hổ đi quỳ một chút thì ta sẽ nhẹ nhàng tha cho bà ta?"
Tô Lạc Vân nói khẽ: "Mọi chuyện phải tính dài lâu, mặc dù phụ nhân kia đáng hận, nhưng cả nhà phủ Tuấn quốc công là tử đệ thế gia nhiều năm, lại là thần tử có công bảo vệ con của Cửu hoàng tử trong chiến loạn. Nếu bị đối xử lạnh nhạt, không tốt đối với thanh danh của bệ hạ..."
Không đợi Lạc Vân nói xong, Tông hoàng hậu lại không nhịn được nói: "Được rồi, mặc dù ta rời khỏi kinh thành nhiều năm, nhưng cũng là từ trong nhà quan lại ra, chẳng lẽ ta lại là bà tử không hiểu chuyện của nông thôn, cần con chỉ dạy mọi chuyện?"
Nhìn bà bà tức giận, Lạc Vân đương nhiên không khuyên tiếp nữa, đứng dậy cáo từ rời đi.
Thịnh ma ma vừa cắm trâm phượng cho Tông hoàng hậu, vừa thấp giọng nói: "Đây chính là tật xấu mà Thái tử phi ở Lương châu dưỡng thành, vậy mà dám quản đến trên đầu hoàng hậu rồi! Theo nô tỳ thấy, Bệ hạ thật sự nên phái Chu ma ma kia đến trước mắt nàng, bắt nàng học một ít quy củ!"
Tông hoàng hậu thản nhiên cười cười, bây giờ tâm tình của bà rất tốt, rất nhiều việc nhỏ cũng không thèm so đo nữa, về phần những lời Lạc Vân mới khuyên bà uống mấy ngụm trà cũng quên hết sạch.
Còn về Lạc Vân, tự biết thân phận hôm nay có khác, cũng không thể giống lúc trước khi còn ở phủ trạch Lương châu, không biết lớn biết nhỏ đi khiến bà bà á khẩu
Bây giờ trong cung này, tất cả đều là thái giám cung nhân, cũng không thể để cho người ta lời ra tiếng vào, cho nên nàng cũng quyết định không muốn tự chuốc nhục nhã.
Vào lúc bà bà xếp đặt yến hội chiêu đãi nữ quyến các phủ, nàng vừa vặn có thể mượn cớ thân có khó chịu, một mình né đi cho nhàn nhã.
Nhưng mà ngày hôm đó nàng cũng phải gặp khách nhân bằng hữu cũ trong cung của mình, thật ra không phải là danh môn quý tộc gì, mà là bẵng hữu cũ từ ngày xưa của mình, Lục gia tiểu thư Lục Linh Tú.
Bởi vì phu quân mà Lục tiểu thư gả chính là thị vệ Lữ Ưng của Lục hoàng tử.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cho nên sau khi cung biến lắng xuống, phu quân Lục Linh Tú cũng chịu liên luỵ theo.
Bây giờ Vương hoàng hậu và Lục hoàng tử đã bị tước đoạt phong hào, đều bị cầm tù tại Tông Nhân phủ.
Dựa vào ý kiến của Thái thượng hoàng - người đã là từng Ngụy Huệ đế, nên tân đế cũng không xử tử hai mẹ con này, chỉ là quãng đời còn lại đều phải sống trong ngục, ngày tháng sống không bằng chết.
Chẳng qua cũng không cần thiết phải nhân nhượng băng đảng của Lục hoàng tử, trong lúc nhất thời, rất nhiều thân tín của Lục hoàng tử trong kinh thành đều bị bắt bỏ vào trong ngục giam.
Mà phu quân Lữ Ưng của Lục Linh Tú cũng bị tính là thân tín của hoàng tử, cùng bị định tội chết, giam vào thiên lao.
Lục Linh Tú trải qua nhiều trắc trở, nhờ mối quan hệ của phụ thân, lúc này mới chuyển lời cho Thái tử phi, hi vọng Thái tử phi nể tình tình cảm ngày xưa của hai người, cứu phu quân nàng một mạng.
Sau khi Tô Lạc Vân nhận được thư, mới biết tình cảnh của bằng hữu tốt, cũng lập tức cầu xin Hàn Lâm Phong, nói ra tình nghĩa của nàng và Lục Linh Tú, hi vọng Hàn Lâm Phong có thể đối xử khoan hồng đặc xá cho phu quân của Lục Linh Tú.
Dù sao một tên thị vệ nho nhỏ, chẳng qua là nghe theo quan chức làm việc, cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, sống hay chết, cũng là chuyện một câu nói của quan trên.
Hàn Lâm Phong đồng ý không chút do dự, nhưng lại vô tình hay cố ý dùng lời thăm dò Lạc Vân, hỏi Lục thị còn có viết thư cho nàng nữa không.
Tô Lạc Vân biết, Thái tử phu quân nhìn như rộng rãi lỗi lạc này của mình thỉnh thoảng cũng sẽ nổi lên lòng dạ hẹp hòi.
Nàng chỉ có thể mỉm cười vừa giúp hắn sửa sang cổ áo, vừa nói: "Chàng yên tâm đi! Bây giờ chàng là Thái tử, ta là Thái tử phi. Nếu như có kẻ không có mắt lại viết mấy bức thư nhàm chán đó cho ta, chính là lấy đầu một nhà lớn nhỏ đầu của hắn ra chơi đùa. Mặc dù ngày thường dáng vẻ ta còn được, nhưng cũng không đến nỗi như Ðát Kỷ, mê hoặc người ta dùng mạng đến cược đổi một đoạn tình cảm đâu"
Hàn Lâm Phong nghe nàng khoe khoang dáng vẻ đẹp, môi mỏng cũng chậm rãi hé nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng mà nàng nói mình không có dáng vẻ quyến rũ như Ðát Kỷ, hắn cũng không thừa nhận!
Phụ nhân khác sau khi mang thai, đa phần dáng vẻ đều trở nên mập mạp.
Thế nhưng từ khi cô gái nhỏ này mang thai đến nay, ngoại trừ thỉnh thoảng thích ngủ không có tinh thần ra, thì làn da của nàng còn non mềm hơn so thường ngày.
Bây giờ nàng còn chưa lộ bụng, vòng eo vẫn nhỏ nhắn như cũ, nhưng ngực mông lại đầy đặn không ít, mang theo phong vận nữ nhân khác biệt, còn xinh đẹp hơn so với dáng vẻ hơi ốm khi còn là cô nương trước đây.
Tính ra mỗi ngày hắn chỉ có thể ôm tiểu yêu cơ này vào trong ngực lướt qua liền thôi, Hàn Lâm Phong thật sự là ngóng trông nàng mau mau sinh, nếu không hắn sắp bị chiên thành Liễu Hạ Huệ rồi.
Còn về Tô Lạc Vân được thời gian rảnh, tuyên triệu bằng hữu tốt Lục Linh Tú vào cung ôn chuyện cũ với nàng.
Bằng hữu tri kỷ của nàng trong kinh thành không nhiều, Lục Linh Tú cũng coi là bằng hữu tốt không rời bỏ nàng trong thời gian đen tối của nàng.
Cho nên sau khi hai người gặp nhau, nhìn khuôn mặt Lục Linh Tú trở nên vô cùng tiều tụy, già nua rất nhiều, Tô Lạc Vân cũng đau lòng không thôi.
Mà Lục Linh Tú cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy nhân sinh gặp gỡ vô thường. Nhớ ngày đó, trong lòng nàng còn tràn đầy vui sướng khoe khoang với Lạc Vân bản thân có được phu quân như ý, còn than tiếc lấy Lạc Vân gặp người không quen biết, bị một thế tử phóng đ.ãng chiếm đoạt.
Ai có thể nghĩ, tay ăn chơi ngày xưa thế mà một khi thành rông là trở thành đương kim Thái tử cao quý. Mà phu quân của mình lại bị giam cầm vào ngục, kém một chút là xa cách trời đất với nàng.
Bây giờ xem ra, Lạc Vân mới thật sự là người có phúc!
Sau khi Lục Linh Tú thi lễ với nàng, Lạc Vân vẫy tay cho người hầu hai bên lui xuống, chỉ lưu lại thị nữ thiếp thân của mình, sau đó tự mình đi qua kéo lấy tay của Lục Linh Tú, để nàng ngồi bên cạnh mình.
“Nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần câu nệ. Ngược lại là ta suy nghĩ không chu toàn, lại quên quan hệ của phu quân ngươi và Lục hoàng tử kia, không thể can thiệp sớm, khiến ngươi lo lắng hãi hùng trong nhiều ngày như vậy.”
Lục Linh Tú không nghĩ tới, Lạc Vân đã đắc thế nhưng đối với nàng vẫn còn bình dị gần gũi như thế.
Linh Tú không kìm được nước mắt, cảm động nói: "Thân là thiếp thân thị vệ của Lục hoàng tử, tự nhiên là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu không phải người cầu tình, sao hắn được thả ra nhanh như vậy? Nói mới biết, đây đều là mệnh số của mỗi người, sao có thể oán người? Nhớ ngày đó lúc định ra mối hôn sự này, phụ thân mẫu thân của ta vui vẻ đến cỡ nào, cho rằng từ đây Lục gia đã leo lên chức cao. Nhưng ai lại có thể nghĩ đến Lục hoàng tử vậy mà phạm phải sai lầm tội lỗi chồng chất như vậy. Lúc vừa xảy ra chuyện, phụ thân ta khuyên ta tranh thủ thời gian hòa ly với Lữ Ưng, phủi sạch quan hệ với hắn. Thế nhưng ta và hắn đã có một đứa con, lại là phu thê làm bạn hơn hai năm, thật sự là dứt bỏ không được, lúc này mới đánh bạo, mặt dày đi cầu người."
Lạc Vân cười cười: "Ngươi là người trọng tình nghĩa, chắc hẳn phu quân ngươi cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của ngươi, về sau đương nhiên là những ngày tháng bình an hòa thuận. Đừng khóc nữa, đôi mắt của ngươi đẹp nhất, khóc sưng lên không còn đẹp nữa đâu."
Nghe Thái tử phi nói chuyện dịu dàng, Lục Linh Tú dường như lại về tới khoảng thời gian còn là cô nương, lúc hai mắt của Lạc Vân chưa mù thời, hai người bọn họ thường thường dính lại với nhau, nói nhỏ cả một ngày đều không chê mệt mỏi.
Trong lúc nhất thời, sợi thần kinh căng cứng của nàng cũng thả lỏng ra, lại tán gẫu một chút chuyện vụn vặt thường ngày với bằng hữu cũ.
Ý của Lục Linh Tú là sau khi Lữ Ưng ra khỏi thiên lao, thì không cho hắn mưu cầu công sai nữa, mà là để hắn học cách kinh doanh cùng phụ thân của mình.
Mặc dù công danh lợi lộc khiến cho người ta chạy theo như vịt, nhưng nếu không thể xem xét thời thế, thì giống như giẫm trên băng mỏng mà đi, không biết ngày nào mất đầu, còn không bằng thành thật đi làm ăn.
Đồng thời Lục Linh Tú cũng hỏi Lạc Vân, phụ thân của nàng có trở về tìm nàng hay không.
Dù sao nữ nhi có thể một bước lên trời trở thành Thái tử phi vẻ vang, dựa vào tính cách của phụ thân Lạc Vân, nhất định sẽ tới đòi quyền lợi.
Lạc Vân cười nói: "Phụ thân kia của ta nhát gan, lúc chiến loạn hình như chạy tới nông thôn quê quán, bây giờ cũng vẫn chưa về, cho dù ông ấy muốn trở về gặp ta, cũng phải sắp xếp cung bài, đâu phải ông ấy muốn gặp thì gặp?"
Từ lúc hồi kinh đến nay, Lạc Vân cũng không có cố ý đi đón người Tô gia. Sau khi nàng xuất giá cũng không có liên lạc gì với phụ thân, về sau cũng không có ý định nâng đỡ phụ thân của mình làm quan gì đó.
Bằng không, dựa vào tính tình của Tô Hồng Mông, có thể thực sự là một tên tham quan, chỉ có thể làm xấu thanh danh của thái tử Hàn Lâm Phong.
May mà bà cũng biết, trượng phu của mình xưa đâu bằng nay, đúng là quốc sự quấn thân, cho nên bà chỉ lạnh lùng nói với Chu ma ma: "Được rồi, nếu như ngươi không còn chuyện gì, thì lui ra đi, lúc ta cần dùng ngươi, sẽ sai người gọi ngươi."
Chu ma ma không có lên tiếng, sau khi thi lễ, liền cúi đầu lui ra.
Nhưng mà Tông hoàng hậu cũng không có vội vã đi gặp mặt bệ hạ đòi giải quyết chuyện lục cung.
Dù sao phu quân đã xưng đế, bà cũng nên cho bệ hạ mặt mũi, hơn nữa lúc trước bà chính xác là bị bệnh. Chờ thêm mấy ngày, bớt đi sự mệt mỏi khi đi đường lại đi đòi quyền cũng không muộn.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trước mắt, điều quan trọng nhất là một hồi sẽ có cáo mệnh phu nhân các phủ muốn đến đây yết kiến bà!
Nghĩ đến trước kia phủ Tuấn quốc công hãm hại phụ thân bà, còn có nhục nhã chuyện từ hôn của nữ nhi, Tông hoàng hậu hận đến nghiến răng —— đợi chút nữa gặp lão tú bà của phủ Tuấn quốc công kia, nếu bà không thể hiện chút lợi hại thì hậu vị này ngồi vô ích rồi!
Nghĩ như vậy, Tông hoàng hậu phấn chấn tinh thần, chuẩn bị kỹ càng đối mặt với nhóm người cũ mới ở kinh thành.
Lạc Vân cũng tiến về Kiến Khang Cung chúc mừng mẫu thân làm Hoàng hậu. Sau khi nàng hành lễ lại nói về tình hình của Kinh thành với mẫu hậu, ngược lại là có lòng nhắc nhở mẫu hậu một chút: "Mẫu hậu, dù sao chúng ta cũng từ Lương châu vừa mới hồi kinh, phụ hoàng cũng cần tụ tập thần tử cũ để bọn hắn giúp đỡ quốc sự. Lúc trước phu nhân Tuấn quốc công đắc tội chúng ta, trong lòng đã thấp thỏm lo âu, trước đó còn từng tới trong cung con chịu đòn nhận tội... Lúc người gặp lại bà ấy, cũng đừng làm bà ấy khó xử."
Tông hoàng hậu nghe xong ngược lại là cười lạnh nói: "Độc phụ kia kém chút làm hại Tông gia ta cửa nát nhà tan, chẳng lẽ bà ta không biết xấu hổ đi quỳ một chút thì ta sẽ nhẹ nhàng tha cho bà ta?"
Tô Lạc Vân nói khẽ: "Mọi chuyện phải tính dài lâu, mặc dù phụ nhân kia đáng hận, nhưng cả nhà phủ Tuấn quốc công là tử đệ thế gia nhiều năm, lại là thần tử có công bảo vệ con của Cửu hoàng tử trong chiến loạn. Nếu bị đối xử lạnh nhạt, không tốt đối với thanh danh của bệ hạ..."
Không đợi Lạc Vân nói xong, Tông hoàng hậu lại không nhịn được nói: "Được rồi, mặc dù ta rời khỏi kinh thành nhiều năm, nhưng cũng là từ trong nhà quan lại ra, chẳng lẽ ta lại là bà tử không hiểu chuyện của nông thôn, cần con chỉ dạy mọi chuyện?"
Nhìn bà bà tức giận, Lạc Vân đương nhiên không khuyên tiếp nữa, đứng dậy cáo từ rời đi.
Thịnh ma ma vừa cắm trâm phượng cho Tông hoàng hậu, vừa thấp giọng nói: "Đây chính là tật xấu mà Thái tử phi ở Lương châu dưỡng thành, vậy mà dám quản đến trên đầu hoàng hậu rồi! Theo nô tỳ thấy, Bệ hạ thật sự nên phái Chu ma ma kia đến trước mắt nàng, bắt nàng học một ít quy củ!"
Tông hoàng hậu thản nhiên cười cười, bây giờ tâm tình của bà rất tốt, rất nhiều việc nhỏ cũng không thèm so đo nữa, về phần những lời Lạc Vân mới khuyên bà uống mấy ngụm trà cũng quên hết sạch.
Còn về Lạc Vân, tự biết thân phận hôm nay có khác, cũng không thể giống lúc trước khi còn ở phủ trạch Lương châu, không biết lớn biết nhỏ đi khiến bà bà á khẩu
Bây giờ trong cung này, tất cả đều là thái giám cung nhân, cũng không thể để cho người ta lời ra tiếng vào, cho nên nàng cũng quyết định không muốn tự chuốc nhục nhã.
Vào lúc bà bà xếp đặt yến hội chiêu đãi nữ quyến các phủ, nàng vừa vặn có thể mượn cớ thân có khó chịu, một mình né đi cho nhàn nhã.
Nhưng mà ngày hôm đó nàng cũng phải gặp khách nhân bằng hữu cũ trong cung của mình, thật ra không phải là danh môn quý tộc gì, mà là bẵng hữu cũ từ ngày xưa của mình, Lục gia tiểu thư Lục Linh Tú.
Bởi vì phu quân mà Lục tiểu thư gả chính là thị vệ Lữ Ưng của Lục hoàng tử.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Cho nên sau khi cung biến lắng xuống, phu quân Lục Linh Tú cũng chịu liên luỵ theo.
Bây giờ Vương hoàng hậu và Lục hoàng tử đã bị tước đoạt phong hào, đều bị cầm tù tại Tông Nhân phủ.
Dựa vào ý kiến của Thái thượng hoàng - người đã là từng Ngụy Huệ đế, nên tân đế cũng không xử tử hai mẹ con này, chỉ là quãng đời còn lại đều phải sống trong ngục, ngày tháng sống không bằng chết.
Chẳng qua cũng không cần thiết phải nhân nhượng băng đảng của Lục hoàng tử, trong lúc nhất thời, rất nhiều thân tín của Lục hoàng tử trong kinh thành đều bị bắt bỏ vào trong ngục giam.
Mà phu quân Lữ Ưng của Lục Linh Tú cũng bị tính là thân tín của hoàng tử, cùng bị định tội chết, giam vào thiên lao.
Lục Linh Tú trải qua nhiều trắc trở, nhờ mối quan hệ của phụ thân, lúc này mới chuyển lời cho Thái tử phi, hi vọng Thái tử phi nể tình tình cảm ngày xưa của hai người, cứu phu quân nàng một mạng.
Sau khi Tô Lạc Vân nhận được thư, mới biết tình cảnh của bằng hữu tốt, cũng lập tức cầu xin Hàn Lâm Phong, nói ra tình nghĩa của nàng và Lục Linh Tú, hi vọng Hàn Lâm Phong có thể đối xử khoan hồng đặc xá cho phu quân của Lục Linh Tú.
Dù sao một tên thị vệ nho nhỏ, chẳng qua là nghe theo quan chức làm việc, cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, sống hay chết, cũng là chuyện một câu nói của quan trên.
Hàn Lâm Phong đồng ý không chút do dự, nhưng lại vô tình hay cố ý dùng lời thăm dò Lạc Vân, hỏi Lục thị còn có viết thư cho nàng nữa không.
Tô Lạc Vân biết, Thái tử phu quân nhìn như rộng rãi lỗi lạc này của mình thỉnh thoảng cũng sẽ nổi lên lòng dạ hẹp hòi.
Nàng chỉ có thể mỉm cười vừa giúp hắn sửa sang cổ áo, vừa nói: "Chàng yên tâm đi! Bây giờ chàng là Thái tử, ta là Thái tử phi. Nếu như có kẻ không có mắt lại viết mấy bức thư nhàm chán đó cho ta, chính là lấy đầu một nhà lớn nhỏ đầu của hắn ra chơi đùa. Mặc dù ngày thường dáng vẻ ta còn được, nhưng cũng không đến nỗi như Ðát Kỷ, mê hoặc người ta dùng mạng đến cược đổi một đoạn tình cảm đâu"
Hàn Lâm Phong nghe nàng khoe khoang dáng vẻ đẹp, môi mỏng cũng chậm rãi hé nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng mà nàng nói mình không có dáng vẻ quyến rũ như Ðát Kỷ, hắn cũng không thừa nhận!
Phụ nhân khác sau khi mang thai, đa phần dáng vẻ đều trở nên mập mạp.
Thế nhưng từ khi cô gái nhỏ này mang thai đến nay, ngoại trừ thỉnh thoảng thích ngủ không có tinh thần ra, thì làn da của nàng còn non mềm hơn so thường ngày.
Bây giờ nàng còn chưa lộ bụng, vòng eo vẫn nhỏ nhắn như cũ, nhưng ngực mông lại đầy đặn không ít, mang theo phong vận nữ nhân khác biệt, còn xinh đẹp hơn so với dáng vẻ hơi ốm khi còn là cô nương trước đây.
Tính ra mỗi ngày hắn chỉ có thể ôm tiểu yêu cơ này vào trong ngực lướt qua liền thôi, Hàn Lâm Phong thật sự là ngóng trông nàng mau mau sinh, nếu không hắn sắp bị chiên thành Liễu Hạ Huệ rồi.
Còn về Tô Lạc Vân được thời gian rảnh, tuyên triệu bằng hữu tốt Lục Linh Tú vào cung ôn chuyện cũ với nàng.
Bằng hữu tri kỷ của nàng trong kinh thành không nhiều, Lục Linh Tú cũng coi là bằng hữu tốt không rời bỏ nàng trong thời gian đen tối của nàng.
Cho nên sau khi hai người gặp nhau, nhìn khuôn mặt Lục Linh Tú trở nên vô cùng tiều tụy, già nua rất nhiều, Tô Lạc Vân cũng đau lòng không thôi.
Mà Lục Linh Tú cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy nhân sinh gặp gỡ vô thường. Nhớ ngày đó, trong lòng nàng còn tràn đầy vui sướng khoe khoang với Lạc Vân bản thân có được phu quân như ý, còn than tiếc lấy Lạc Vân gặp người không quen biết, bị một thế tử phóng đ.ãng chiếm đoạt.
Ai có thể nghĩ, tay ăn chơi ngày xưa thế mà một khi thành rông là trở thành đương kim Thái tử cao quý. Mà phu quân của mình lại bị giam cầm vào ngục, kém một chút là xa cách trời đất với nàng.
Bây giờ xem ra, Lạc Vân mới thật sự là người có phúc!
Sau khi Lục Linh Tú thi lễ với nàng, Lạc Vân vẫy tay cho người hầu hai bên lui xuống, chỉ lưu lại thị nữ thiếp thân của mình, sau đó tự mình đi qua kéo lấy tay của Lục Linh Tú, để nàng ngồi bên cạnh mình.
“Nơi này không có người ngoài, ngươi cũng không cần câu nệ. Ngược lại là ta suy nghĩ không chu toàn, lại quên quan hệ của phu quân ngươi và Lục hoàng tử kia, không thể can thiệp sớm, khiến ngươi lo lắng hãi hùng trong nhiều ngày như vậy.”
Lục Linh Tú không nghĩ tới, Lạc Vân đã đắc thế nhưng đối với nàng vẫn còn bình dị gần gũi như thế.
Linh Tú không kìm được nước mắt, cảm động nói: "Thân là thiếp thân thị vệ của Lục hoàng tử, tự nhiên là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu không phải người cầu tình, sao hắn được thả ra nhanh như vậy? Nói mới biết, đây đều là mệnh số của mỗi người, sao có thể oán người? Nhớ ngày đó lúc định ra mối hôn sự này, phụ thân mẫu thân của ta vui vẻ đến cỡ nào, cho rằng từ đây Lục gia đã leo lên chức cao. Nhưng ai lại có thể nghĩ đến Lục hoàng tử vậy mà phạm phải sai lầm tội lỗi chồng chất như vậy. Lúc vừa xảy ra chuyện, phụ thân ta khuyên ta tranh thủ thời gian hòa ly với Lữ Ưng, phủi sạch quan hệ với hắn. Thế nhưng ta và hắn đã có một đứa con, lại là phu thê làm bạn hơn hai năm, thật sự là dứt bỏ không được, lúc này mới đánh bạo, mặt dày đi cầu người."
Lạc Vân cười cười: "Ngươi là người trọng tình nghĩa, chắc hẳn phu quân ngươi cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của ngươi, về sau đương nhiên là những ngày tháng bình an hòa thuận. Đừng khóc nữa, đôi mắt của ngươi đẹp nhất, khóc sưng lên không còn đẹp nữa đâu."
Nghe Thái tử phi nói chuyện dịu dàng, Lục Linh Tú dường như lại về tới khoảng thời gian còn là cô nương, lúc hai mắt của Lạc Vân chưa mù thời, hai người bọn họ thường thường dính lại với nhau, nói nhỏ cả một ngày đều không chê mệt mỏi.
Trong lúc nhất thời, sợi thần kinh căng cứng của nàng cũng thả lỏng ra, lại tán gẫu một chút chuyện vụn vặt thường ngày với bằng hữu cũ.
Ý của Lục Linh Tú là sau khi Lữ Ưng ra khỏi thiên lao, thì không cho hắn mưu cầu công sai nữa, mà là để hắn học cách kinh doanh cùng phụ thân của mình.
Mặc dù công danh lợi lộc khiến cho người ta chạy theo như vịt, nhưng nếu không thể xem xét thời thế, thì giống như giẫm trên băng mỏng mà đi, không biết ngày nào mất đầu, còn không bằng thành thật đi làm ăn.
Đồng thời Lục Linh Tú cũng hỏi Lạc Vân, phụ thân của nàng có trở về tìm nàng hay không.
Dù sao nữ nhi có thể một bước lên trời trở thành Thái tử phi vẻ vang, dựa vào tính cách của phụ thân Lạc Vân, nhất định sẽ tới đòi quyền lợi.
Lạc Vân cười nói: "Phụ thân kia của ta nhát gan, lúc chiến loạn hình như chạy tới nông thôn quê quán, bây giờ cũng vẫn chưa về, cho dù ông ấy muốn trở về gặp ta, cũng phải sắp xếp cung bài, đâu phải ông ấy muốn gặp thì gặp?"
Từ lúc hồi kinh đến nay, Lạc Vân cũng không có cố ý đi đón người Tô gia. Sau khi nàng xuất giá cũng không có liên lạc gì với phụ thân, về sau cũng không có ý định nâng đỡ phụ thân của mình làm quan gì đó.
Bằng không, dựa vào tính tình của Tô Hồng Mông, có thể thực sự là một tên tham quan, chỉ có thể làm xấu thanh danh của thái tử Hàn Lâm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.