Chương 86
Cuồng Thượng Gia Cuồng
14/12/2023
Lá gan của Cầu Chấn này quá lớn, nếu như mặc cho hắn ta mở rộng ra, nhất định sẽ đâm thủng trời của Đại Ngụy triều.
Về phần hắn trở thành ngựa đua? Hàn Lâm Phong lắc đầu tự giễu nở nụ cười, cho tới bây giờ hắn cũng không có dã tâm như Cầu Chấn, kiếp này cũng chẳng qua là hi vọng có thể như phụ thân dặn dò, vựt dậy phủ Bắc Trấn vương.
Nếu có một ngày, hắn có thể gạt bỏ sự cảnh giác của bệ hạ đối Bắc Trấn vương phủ, để cho dòng dõi mình không cần cụp đuôi mà đối nhân xử thế nữa, xem như đời này của hắn không còn gì tiếc nuối nữa.
Lạc Vân nghe, yên tĩnh rúc vào trong ngực của hắn, nâng một cái tay của hắn lên nhìn.
Vân tay của người nam nhân này giống như vẻ bề ngoài của hắn, rất sâu và gọn gàng dứt khoát, đường sinh mệnh kéo dài, ngoài một đường thẳng, còn phân ra mấy đường nhánh rẽ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Còn học được cách xem tướng tay cho người ta à?"
Lạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía hắn cười nói: "Nhìn ra phu quân không phải người bình thường, nhất định có một lúc sẽ nổi trội khiến người ta kinh ngạc!"
Hàn Lâm Phong không hề tin lời nịnh hót của tiểu yêu tinh, lại có ý riêng nói: "Vậy nàng xem dòng dõi con cái của ta có vượng hay không?"
Lời này của hắn mang theo mấy phần thăm dò, nếu Lạc Vân lộ ra sự áy náy, vậy trong lòng hắn hẳn là có thể hơi dễ chịu chút.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, gương mặt của tiểu cô nương có đánh chết cũng không chịu sinh con cho hắn thế mà hơi đỏ lên, khóe mắt đuôi lông mày cong cong cười nói: "Sao hả? Sốt ruột rồi à? Nếu như chờ không kịp thì chàng lại nạp thêm mấy người thiếp đi, lúc trước không phải mẫu thân chàng nói, họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của bà có mấy mấy người tốt chuẩn bị dự phòng sẵn cho chàng đó sao?"
Tính ra, từ sau khi nàng không tránh thai, hai người cũng làm chuyện đó mấy lần, nói không chừng qua ít ngày nữa, sẽ có vật nhỏ thai nghén trong bụng của mình.
Lạc Vân đã có mâu thuẫn trong việc sinh con từ khi vừa tân hôn, nhưng đến bây giờ trong cõi lòng là đầy sự chờ mong.
Bây giờ nàng biết dáng vẻ của Hàn Lâm Phong, thậm chí trong lòng bắt đầu nhịn không được tưởng tượng ra mắt mũi của bé con.
Thế nhưng nói đùa vô tâm, Hàn Lâm Phong nghe vào trong tai thì như muốn đòi mạng —— thì ra nàng tính toán như vậy, chỉ chờ hắn không kiên nhẫn được nữa, muốn nạp thiếp sinh con, nàng mới dễ danh chính ngôn thuận rời đi...
Đây là tâm địa làm từ đá sao? Sao ủ hoài không ấm lên được vậy!
Bây giờ mắt của Tô Lạc Vân đã thấy được, tự nhiên có thể nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú của nam nhân khác, khuôn mặt hắn từ nói chuyện nhẹ nhõm thanh thản, dần dần trở nên căng cứng, trong mắt còn tích góp lửa giận vô hạn...
Lạc Vân có chút mắt trợn tròn, sao hắn tức giận... cũng đẹp như vậy?
Hàn Lâm Phong cúi đầu nén giận trừng mắt nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng cũng không trốn tránh, chỉ chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt nhìn chằm chằm hắn... thật là khiến người khác giận quá mà!
Giờ khắc này, Hàn Lâm Phong kém chút không thở được. Nếu có thể đảo ngược thời gian, trở về hôm hắn và nàng gặp nhau.
Hắn thà rằng lấy thân mạo hiểm, ở lại cùng sống chết với quan binh, cũng tuyệt đối không nhảy lên chiếc thuyền oan gia kia.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người trừng mắt nhìn nhau một chút, rốt cục vẫn là hắn thua trận, nhịn không được đưa ôm mặt nàng, mặt lạnh nói: "Nàng còn gì thì nói tiếp đi!"
Lạc Vân cảm thấy giọng điệu của mình rõ ràng là đùa giỡn, cho dù là ai cũng đều có thể nghe ra được, nhưng sao hắn lại tưởng thật?
Nàng dùng cánh tay mình quấn lấy cổ hắn, cũng học dáng vẻ nắm hai bàn tay ôm mặt hắn: "Được rồi, không đùa nữa, không cần đến người khác, ta sinh cho chàng, có được hay không?"
Nhìn nàng chớp chớp mắt ranh mãnh, rõ ràng dùng giọng điệu dỗ đứa bé để dỗ dành mình.
Trong lòng Hàn Lâm Phong biết mình sắp phải về quân doanh, lại phải tạm thời biệt ly với nàng một đoạn thời gian, gặp nhau một khắc đáng ngàn vàng, hắn cũng không muốn ầm ĩ với nàng.
Vấn đề này, vẫn là chờ sau trận chiến sự qua đi, chậm rãi tinh tế phân thích cùng nàng một phen...
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong đảo khách thành chủ, cúi đầu nhanh chóng lấp đầy môi của nàng, gắt gao đè nàng lên trên giường.
Thậm chí sau khi hai người triền miên, hắn vẫn là có cảm giác đói khác khó hiểu... Đồng thời lại nghĩ, thật chẳng lẽ là bởi vì vẻ bề ngoài của mình không đủ được nàng yêu thích, mới không cột được trái tim thật lòng của nữ nhân này?
Nghĩ đến, hắn cúi đầu nhìn xem giai nhân đang ôm cánh tay mình ngọt ngào thiếp đi, nhịn không được cắn một cái vào gương mặt thơm nứt ngọt mềm đang ngủ của nàng, nhưng không nỡ dùng sức, cuối cùng hóa thành nụ hôn triền miên dịu dàng.
Đêm xuân mê người, nhưng Hàn Lâm Phong không hề làm như Thương Trụ vương trầm mê sắc đẹp.
Hắn cùng lão con bạc Du Sơn Việt dàn dựng trận đánh bạc lớn này, đương nhiên muốn dùng hết sức lực ứng phó, nếu không là phải mất một cánh tay để mang đi làm vật đánh cược.
Sau khi viết một bức thư hồi âm cảm ơn bằng văn chương phong phú cho tên Du tài thần kia, hắn còn kèm thêm hai tấm cần thông đổi thành ngân phiếu, cho người mang tin tức cho Du Sơn Việt.
Sau đó nữa, hắn phải hộ tống một đám nữ quyến trở về Lương châu.
Tông vương phi bệnh đến giờ vẫn không có tinh thần như cũ, thế nhưng hồn phách cuối cùng cũng quy vị, đột nhiên nhớ tới Tô Lạc Vân dường như từng không biết lớn nhỏ đánh sau gáy của mình.
Tô Lạc Vân đang ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tông vương phi, mớm thuốc tận hiếu cho bà, nghe Tông vương phi muốn tính toán nợ cũ, chỉ giả ngốc nói: "Có sao? Khi đó hai mắt con vẫn không thấy rõ, bị dọa đến cả người đều choáng váng, không nhớ rõ cái gì!"
Tông vương phi không hề tin, lúc ấy toàn bộ lầu hai, nữ tử này lá gan lớn nhất bình tĩnh nhất, vừa là nghiêm nghị quát lớn, vừa là dùng muôi đập sau gáy của mình, quả thực là không biết lễ phép!
Tông vương phi còn muốn khiển trách, Tô Lạc Vân nhanh tay lẹ mắt, lại đưa một thìa thuốc vào trong miệng bà bà: "Mẫu thân mau mau uống, nếu không thuốc lạnh sẽ mất dược hiệu..."
Tông vương phi sợ nhất thuốc đắng, lập tức bị đắng đến che cả miệng, ra hiệu Lạc Vân đưa cho đưa ô mai tử tới kìm bớt vị đắng.
Đúng lúc này, bà nghe thấy xe ngựa công chúa vượt qua mình, từ trên xe ngựa bay ra mấy câu làm nũng: "Phu quân, mấy ngày này chàng ở bên ta thật tốt, có mấy ngày này, cho dù ta chết ở bắc địa hoang mạc thì cả đời cũng không tiếc..."
Phò mã gia hiển nhiên không thích nghe những lời buồn nôn này, không nhẹ không nặng khiển trách nói: "Nàng nhỏ hơn ta nhiều như vậy, làm sao lại chết sớm ở nơi này? Cũng không sợ Quy Bắc nghe được, chê cười người mẫu thân như nàng..."
Bởi vì Triệu Đống nóng lòng về quân doanh, muốn đi trước, cho nên cũng không đợi xe ngựa đi chậm của Tông vương phi, chạy một mạch về Lương châu.
Tông vương phi cũng nghe thấy những lời nũng nịu của Ngư Dương công chúa, tuổi tác của bà cùng công chúa cũng không hơn kém nhau nhiều, đều là người đã trung niên, thật sự là khó có thể tưởng tượng mình dùng giọng điệu kia của công chúa nói chuyện với trượng phu.
Cho nên Tông vương phi cảm thấy chịu không nổi, chau mày: "Năm tháng điên cuồng vẫn chưa qua hết, đây thật là kim chi ngọc diệp mà hoàng thất nuôi dưỡng ra, không giống với những người tục tằng như chúng ta..."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Lạc Vân mơ hồ cảm thấy trong lời nói này của bà bà, dường như mang theo một chút giống như là hâm mộ ghen tuông.
Mặc dù Ngư Dương công chúa có chút mất đi trang nghiêm thận trọng của phụ nhân ở độ tuổi này, thế nhưng là kiểu người này đến trung niên vẫn có thể nũng nịu cùng phu quân, cũng không phải chuyện người khác có thể sánh bằng.
Lạc Vân biết, bà bà chắc là lại nghĩ đến sự gặp gỡ với người mà mình giao phó cả cuộc đời này, lại muốn nôn nước đắng ra.
Nàng lấy cớ thuốc lạnh rồi, xuống xe ngựa kêu nha hoàn dùng lò nhỏ hâm nóng, tránh đi những lời phàn nàn của bà bà đối với công công.
Đợi khi đến Lương châu, Hàn Lâm Phong lập tức về quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Nhưng mà hắn chỉ là dừng lại ngắn ngủi, để cho người ta đóng gói dãy núi sa bàn chất lên xe, sau đó mang theo những sa bàn này đi thẳng đến quân doanh Kinh Châu.
Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, Kinh Châu trở thành vùng giao tranh kế tiếp của binh gia. Triệu Đống đã tới chỗ này sớm hơn một bước, điều phối quân doanh chung quanh, bố phòng xây dựng công sự một lần nữa.
Vương Quân kia ở chỗ này kinh doanh nhiều năm như vậy, hàng năm đều ăn chặn số lớn quân lương, thế nhưng châu huyện trọng điểm mà trang bị để công phá và phòng thủ với kẻ địch cũ kỹ không chịu nổi, căn bản không chịu nổi một trận chiến. Nếu là Gia Dũng châu cũng giống như Kinh Châu, thì cuối cùng Triệu Đống cũng hiểu rõ vì sao Vương Quân lại vứt bỏ Gia Dũng châu trong hai ngày ngắn ngủi đến thế!
Khi Triệu Đống đang bận kiểm tra chỗ thiếu sót để bổ sung, lại nghe được tin tức đốc vận Hàn Lâm Phong quân doanh lương thảo Thiên Tây đến bái kiến.
Triệu Đống nhướng mày rậm, bây giờ cũng không phải lúc vận chuyển lương, hắn tới làm cái gì?
Khi ông trở lại đại doanh, lại phát hiện bên trong doanh trướng của mình có thêm một cái bàn sa lớn được bày ra, mà Hàn Lâm Phong mặc một thân nhung trang đang đứng ở một bên chờ ông.
Triệu Đống và vãn bối đời sau này cũng coi như có quan hệ thân thích, nên miễn đi những lễ nghi thăm hỏi phiền phức, cho đám người lui ra sau, hỏi hắn đến làm gì.
Hàn Lâm Phong cũng nói ngay vào điểm chính: "Không biết lời mời trước đây của thượng tướng với ta có còn được tính không?"
Triệu Đống nhìn khuôn mặt cương nghị của Hàn Lâm Phong, biết Hàn Lâm Phong hỏi chuyện lần trước mình mời hắn vào quân trướng của mình.
Lần trước tiểu tử này từ chối rất kiên quyết, nói hắn còn chưa có con cái, không thể cùng theo liều mạng!
Thế là Triệu Đống một mặt nghiêm túc hỏi: "Ta thấy thê tử của ngươi không giống như muốn sinh... làm sao? Ngươi nuôi thiếp thất bên ngoài, đã sinh dòng dõi cho ngươi?"
Hàn Lâm Phong bị Triệu Đống nói móc một trận, cũng không xấu hổ, chỉ thật kính cẩn nói: "Chỉ có một thê tử, chưa hề có thiếp."
Triệu Đống lại hỏi: "Vui vẻ làm quan lương thực núp ở hậu phương nhàn nhã, không phải rất tốt sao?Tại sao đột nhiên đổi ý, muốn tới dốc sức rèn luyện cùng ta?"
Hàn Lâm Phong trầm giọng trả lời: "Trận nổ ở Huệ thành kia, thật sự là khiến người trong mộng bừng tỉnh. Những người như ta ai ai cũng núp ở hậu phương tìm thanh nhàn, chỉ chờ thượng tướng quân dẫn những người phu quân khác chém giết vì nước, há có thể được? Cuối cùng cũng chỉ có thể khiến thê tử con cái gặp nạn."
Triệu Đống cảm thấy lời này rất đúng, rốt cục khen ngợi cười nói: "Nếu ngươi có thể có giác ngộ như vậy là tốt... trước khi lên trận ta đang cần nhân thủ, ngươi không ngại tới làm mấy ngày trước xem, để ta suy nghĩ thật kỹ, mới có thể sắp xếp vị trí của ngươi."
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: "Đa tạ thượng tướng quân tán thưởng, nhưng mà lần này ta đến hiến kế, chứ không phải cầu tước vị."
Triệu Đống híp híp con ngươi, hoài nghi nói: "Hiến kế, ngươi có thượng sách gì?"
Hàn Lâm Phong tất nhiên là nói ý nghĩ trong lòng ra.
Sau khi Triệu tướng quân nghe xong, đôi mắt trợn to như chuông đồng, thật lâu không nói tiếng nào.
Theo ông thấy, ý nghĩ mà Hàn Lâm Phong nói ra quá lớn mật liều lĩnh, hoàn toàn là ý nghĩ hão huyền của thanh niên nhiệt huyết, trong đó còn có vài phần đánh cược.
"Ý nghĩ của ngươi thật sự là quá mức hão huyền! Hoàn toàn không có khả năng!"
Hàn Lâm Phong đưa tay chỉ mảnh vải trắng một bên, sau đó nói: "Ta mang theo đồ vật tốt hơn cho thượng tướng quân, mời tướng quân nhìn qua..."
Nói rồi, Hàn Lâm Phong giở tấm vải trắng ra, lúc này Triệu Đống mới phát hiện phía dưới vải trắng này, lại là bàn sa của mấy cái châu huyện quanh mình.
Cũng không do ai khác làm ra, những sa bàn này dường như là hoàn toàn được phục khắc, cẩn thận cực kỳ. Thậm chí pháo đài công sự bên trên thành trì, còn có vách đá dòng nước trên dãy núi, tất cả đều hiện ra.
Hàn Lâm Phong chỉ chỉ vào bàn sa: "Tướng quân lại nhìn, còn cảm thấy kế hoạch ta nói không có chắc chắn sao?"
Triệu Đống nhìn thật lâu, lại không cho rằng những lời vừa rồi của Hàn Lâm Phong là sự cuồng ngôn của tiểu tử.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chỉ nhìn từ sa bàn này, cũng biết hắn đã có sự chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ đến mức như vậy, tuyệt không phải một hai ngày, có thể thấy được những lời Hàn Lâm Phong mới nói, không hề là những lời mê sảng.
"Kế hoạch của ngươi tuy tốt, thế nhưng Cầu Chấn há có thể phối hợp hết mọi chuyện như ý ngươi muốn? Làm sao ngươi biết, kế hoạch tiếp theo của hắn ta là tiến đánh nơi nào?"
Hàn Lâm Phong vững vàng nói: "Hắn ta là tên thổ phỉ, ta có mấy lần giao thủ với hắn ta, cũng coi như có qua có lại, ngang hàng ngang sức, nhưng lại có chút ít hiểu về tính tình của người này."
Triệu Đống nhíu mày nói: "Hắn ta có tính tình gì?"
Hàn Lâm Phong cười cười: "Một người xuất thân thổ phỉ, tự nhiên là có tính tham lam cướp bóc. Muốn thăm dò bước kế tiếp hắn ta sẽ tiến đánh nơi nào, cũng không khó, chỉ cần cam lòng dùng mồi nhử, mồi mà thơm đến sói đói cũng không thể từ chối, tự nhiên là mồi ở chỗ nào, sói ở ngay chỗ đó..."
Còn về Cầu Chấn, xém chút nữa giết được Hàn Lâm Phong ở Huệ thành, xém một chút nữa là bắt thế tử phi đi.
Đáng tiếc ông trời không thiên vị hắn ta, cũng chỉ là xém một chút, cuối cùng thành đại bại.
Trên người Cầu Chấn chịu phải một đao của Hàn Lâm Phong, may mắn được thuộc hạ của hắn ta kịp thời kéo lên trên thuyền, một đường chật vật, cuối cùng trốn được ra khỏi thành.
Mà phía bên Du Sơn Việt vẫn chậm chạp không chịu thả ngân phiếu, thực sự đáng hận.
Lòng quân thật vất vả mới yên ổn lại, nếu là chậm trễ lương thảo, ai lại bằng lòng bị đói bụng mà bán mạng cho người ta?
Mà bên phía Đại Ngụy, từ sau khi Triệu Đống tới, toàn bộ đều tiến vào giai đoạn tu chỉnh.
Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, Kinh Châu biến thành tuyến đầu đối địch. Trước đó quân tốt của Vương Quân tổn thất không phải số lượng nhỏ, cho dù Triệu Đống mới tới có bản lĩnh, cũng nhất thời không có khả năng xuất binh.
Nghe nói người ngựa của đại doanh Thiên Bắc đã tập kết dời đến Kinh Châu.
Trong đại doanh Thiên Bắc phần lớn là phú quý đệ tử từ kinh thành tới, xem như là nơi nuôi người rảnh rỗi, nhưng bây giờ cũng bị đuổi qua tiền tuyến, có thể thấy được tiền tuyến Đại Ngụy thiếu người trầm trọng.
Mặc dù quân doanh Đại Ngụy có hơi thiếu người, nhưng người ngựa vẫn chưa động, lương thảo đi đầu, doanh trại lương thảo Thiên Tây kia gần đây lại nhận được một nhóm lương thực.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Những xe lương thực kia được vận chuyển ngày đêm không ngừng, nhanh chóng lấp kín kho lúa trống của quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Ngoại trừ lương thực, Hàn Lâm Phong còn thông đổi số bạc lớn từ Huệ thành về.
Mật thám tin tức bén nhạy nhao nhao gửi tin tới, nói có người cầm mấy tờ ngân phiếu cực lớn, thông đổi bạc ở Mậu Tường tiền trang của Huệ thành, sau đó chứa lên xe chuyển đến quân doanh lương thảo Thiên tây.
Còn có người gửi tin tức tới, nói là có người gặp được Tào thống lĩnh tại Huệ thành, dường như ông ấy phục hồi rất tốt, còn có thể cưỡi ngựa.
Còn có người đồn nói, Tào Thịnh cố ý quy hàng triều đình, mà sổ sách ngân phiếu của nghĩa quân trong tay ông ta cầm, chính là lễ vật dùng để quy hàng dâng tặng.
Chẳng qua mấy xe bạc đến quân doanh lương thảo Thiên Tây là lễ mọn gặp mặt để dò đường trước khi hành động, còn nhiều tiền bạc hơn ở phía sau.
Những tin tức này theo nhau truyền đến, khiến trong lòng Cầu Chấn như trăm kiến bò.
Những số tiền bạc kia đều là quân tư của nghĩa quân, vốn cũng nên do hắn ta kế thừa.
Tên cứng đầu ngu dốt Tào Thịnh đáng hận kia, thà rằng thiên vị người ngoài, cũng không chịu giúp đỡ người con rể là hắn ta đây!
Nhưng mà đối với những lời đồn này, hắn ta vẫn là bán tín bán nghi, đỉnh núi Dã Trư đối với Cầu Chấn mà nói, xe nhẹ đường quen.
Cho nên có mấy lần, thừa dịp đêm tối hắn ta đi vòng qua đỉnh núi Dã Trư thăm viếng quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Trong doanh địa quả nhiên mới thêm rất nhiều kho lúa, ngoài ra còn có ngân khố mới xây, lúc đám quân tốt kia chuyển bạc, dùng bao tải, thỉnh thoảng có bạc như đá vụn rơi xuống đất, chờ vận chuyển xong, lại dùng bồ cào cào bạc trên mặt đất vào trong kho bạc.
Dưới ngọn đuốc chập chờn, những ngân lượng tản ra ánh sáng mê ly.
Mà lúc này, cho dù trong đêm, vẫn có xe ngựa chạy vào, Cầu Chấn nấp bên đường nhìn thấy, giấy niêm phong trên toa xe ngựa kia đều là phong ấn của Mậu Tường tiền trang.
Cầu Chấn xuất thân thổ phỉ, mắt thấy tiền bạc vốn thuộc về mình lại chảy vào kho của người khác, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt quả thực khó mà chịu nổi.
Sau khi Cầu Chấn trở về, Tào Bội Nhi cũng đứng dậy đi đến doanh trướng của hắn ta. Tính ra, hai người cũng coi như vừa mới tân hôn, nhưng trừ đêm tân hôn đầu tiên, sau khi hắn ta ăn mặc đồ cưới rồi nằm ngủ trong phòng chẳng làm gì, thì không còn quay lại nữa.
Cho dù tính cách Tào Bội Nhi mạnh mẽ đến đâu, ở phương diện này cũng không tiện mở miệng, tuy trong lòng nàng cũng biết Cầu Chấn bận rộn quân vụ, nên ngày thường cố gắng không quấy rầy hắn ta.
Gần đây, không chỉ buổi tối không trở lại ngủ, mà ban ngày nàng ở doanh địa đều không gặp được hắn ta.
Từ lần trước sau khi hai người xảy ra cãi vã ở Huệ thành, Tào Bội Nhi vẫn không thể nói chuyện với hắn ta, đến ngay cả hắn ta bị thương trở về, đều là thị nữ thân cận hắn ta vừa mua đến băng bó vết thương.
Bị vắng vẻ rõ ràng như vậy, Tào Bội Nhi tự nhiên cảm giác được, cho nên nàng âm thầm suy nghĩ, tối nay nói cái gì cũng phải kêu Cầu Chấn trở về ngủ.
Nhưng lần này, lúc nàng đi đến doanh trướng Cầu Chấn, có thể rõ ràng nghe được âm thanh nam nữ gia.o ho an bên trong truyền đến.
Nàng sững sờ nghe một hồi, sau một khắc thì không quan tâm đến thị vệ ngăn cản, vọt vào giống như điên.
Kết quả phát hiện, Cầu Chấn đang ôm nha hoàn vừa mua được kia lăn lộn trên giường.
Nhìn thấy Tào Bội Nhi xông vào, tiểu nha hoàn kia xấu hổ hét lên một tiếng dùng chăn che mặt lại.
Mấy ngày nay trong lòng Cầu Chấn bực tức, hôm nay đang kéo lấy tiểu nha hoàn dập lửa, không nghĩ tới lúc đang hưng phấn lại bị Tào Bội Nhi xông vào.
Tào Bội Nhi bị lòng đố kị làm đỏ cả mắt, chỉ xông qua kéo lấy tiểu nha hoàn kia đánh một trận.
Vừa đánh, nàng còn vừa mắng: "Một đôi cẩu nam nữ các ngươi, còn có lễ nghĩa liêm sỉ không?"
Cầu Chấn bị thê tử mới cưới bắt gặp làm chuyện xấu xa, thế nhưng một chút xấu hổ cũng không có. Bây giờ hắn ta đang buồn bực chuyện nhạc phụ lấy tiền bạc của nghĩa quân tặng cho quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Lúc này vừa nhìn Tào Bội Nhi không biết điều xông thẳng vào, ngọn lửa tức giận nhất thời bùng cháy, hắn ta cũng mặc kệ hai phụ nhân vật lộn, từ trên giường nhảy xuống, tiện tay túm lấy chiếc áo choàng ngắn phủ lên, lại nhìn tiểu nha đầu kia đã bị Tào Bội Nhi cưỡi trên người, không hề có sức đánh trả, lúc này hắn ta mới chậm rãi đi qua, giơ tay hung hăng cho Tào Bội Nhi một cái tát.
Tào Bội Nhi không nghĩ tới hắn ta lại đánh mình, chỉ bụm mặt khóc um lên: "Cầu Chấn! Ngươi quá đáng! Ta và ngươi mới tân hôn mấy ngày, ngươi đã dám giấu ta ăn nằm với nữ nhân không đứng đắn? Không phải người từng nói, sau khi thành thân nhất định sẽ tốt với ta sao?"
Cầu Chấn lắc lắc cổ tay, cười lạnh nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng nói sẽ đối tốt với ngươi, chỉ nói là nếu ngươi có thể giúp ta lấy được giang sơn, sẽ cho ngươi làm Hoàng hậu, thế nhưng thân là hoàng hậu, chuyện phải làm chính là gì? Đương nhiên là phải quản lý nữ tử trong lục cung, ngày ngày để ta lật thẻ bài không trùng nhau! Ngươi cũng không nhìn một chút dáng vẻ của ngươi? Không ngủ với nàng ta, chẳng lẽ muốn ta ngày ngày ngủ với ngươi?"
Nhục nhã quá lớn đối với nữ nhân chẳng qua chính là như vậy, Tào Bội Nhi đã bị những lời chẳng biết xấu hổ của Cầu Chấn chọc giận đến toàn thân run rẩy, nhưng vừa định bổ nhào qua, lại bị Cầu Chấn nhấc chân hung hăng gạt ngã.
"Người cha kia của ngươi, quả thực hận không thể bắt ta tế trời, trăm phương ngàn kế ngáng chân ta. Ngươi thì sao, lại là không có mắt đến quấy rầy chuyện tốt của ta! Quả thực không biết điều, nếu là cảm thấy trong phòng thiếu nam nhân, thì cứ tùy ý túm lấy hai tên! Còn bây giờ, lăn được bao xa thì lăn đi cho ta!"
Tào Bội Nhi cũng không phải là nữ tử yêu kiều mà bình thường Cầu Chấn yêu thích, chuyện với nàng, thuần túy là nể mặt cha của nàng.
Nhưng hôn sự hôm nay đã thành, lòng quân cũng ổn, mà Tào Thịnh lại chân ngoài dài hơn chân trong, cứ ngáng chân hắn ta.
Lại nhìn thê tử đến từ nông thôn hoang dã này, hoàn toàn không có công dụng! Sao Cầu Chấn lại lãng phí thời gian cùng với nàng chứ.
Một cú đá này của hắn ta, hoàn toàn dùng hết sức, Tào Bội Nhi bị một cú đá này làm cho mơ hồ. Thế nhưng là nàng không phục, còn muốn chạy lên liều mạng.
Nhưng nếu một nam nhân mạnh bạo thật sự không nhường, coi như Tào Bội Nhi có mạnh hơn nữ tử bình thường một chút thì thế nào?
Nàng chưa kịp chịu hết đau, Cầu Chấn đã nâng chân lên, hung hăng đạp nàng ngã lên mặt đất lần nữa.
Lần này cũng không biết đạp trúng chỗ nào, Tào Bội Nhi đau đến gập cả người, nằm rạp trên mặt đất, đau đến túm lấy cỏ mới mọc ra trên mặt đất.
Cầu Chấn không hề nhìn nàng một chút, trực tiếp gọi người kéo Tào Bội Nhi về trong doanh trướng của nàng.
Mà hắn ta thì ném khăn tay mà Tào Bội Nhi tự tay thêu cho hắn ta cho tiểu nha hoàn đang nức nở trên mặt đất: "Lau máu mũi đi, lên trên giường nằm, đừng làm gia mất hứng!"
Tiểu nha hoàn kia cũng biết tính tình Cầu Chấn, lập tức ngoan ngoãn bò lên, nằm lại trên giường lần nữa...
Lại nói về Tào Bội Nhi kia, bị lôi kéo trở về trong doanh trướng của mình giống như chó chết, lúc nàng bị ném ở trên giường, lòng đã như tro tàn, nghẹn ngào đến độ không phát ra được tiếng gì.
Cuộc đời không thấy nhiều nam tử, cứ tưởng nam nhân tuấn tú, nên phẩm hạnh không kém.
Thế mới biết một bước sai, mọi bước đều sai. Đáng đời nàng trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà không nghe cha khuyên, gả cho thứ không bằng cầm thú này.
Sờ lấy phần bụng đau đớn khó chịu, Tào Bội Nhi muốn chạy trốn. Thế nhưng cho dù nàng có thể chạy trốn thì lại có thể đi đâu?
Trong lúc nhất thời, Tào Bội Nhi đột nhiên nghĩ đến lúc nàng cùng Cầu Chấn tiến về Huệ thành, ở tiền trang của Huệ thành gặp phải một đôi phu thê.
Nàng biết người gọi là đốc vận Hàn Lâm Phong kia, là kẻ thù của Cầu Chấn. Chỉ là Tào Bội Nhi không nghĩ tới nam nhân kia vậy mà còn tuấn tú khí khái hơn cả Cầu Chấn.
Khó có được nhất là, Hàn Lâm Phong kia thoạt nhìn như là người đối xử với thê tử rất tốt, coi như thê tử của hắn có bệnh mắt, hắn cũng không chút nào ghét bỏ...
Nữ nhân kia thật tốt số, không giống người mà nàng giao phó cả đời... Tào Bội Nhi đau khổ co ro thân thể, nhất thời cũng khó nghĩ ra con đường tiếp theo của mình.
Lại nói đến Cầu Chấn, sau một đêm sảng khoái, sớm đã vứt bỏ Tào Bội Nhi sau đầu rồi.
Một buổi sáng sớm, hắn ta liền đứng dậy dò xét Kinh Châu.
Bây giờ đại quân của hắn ta được chỉnh đốn tập kết một lần nữa, dựa theo kế hoạch từng bước tiến đánh Kinh Châu.
Lúc này thủ hạ của Triệu Đống đều là binh mã tập hợp từ các nơi, không có rèn luyện thao luyện, chẳng khác gì một đám người ô hợp.
Nhưng mà Triệu Đống am hiểu nhất chính là thủ thành.
Nghe nói tất cả chân tường thành của Kinh Châu dùng gạch xanh cùng đất sét gia cố hai tầng, mặt khác trong đất sét kia còn trộn với gạo nếp. Bức tường được gia cố dày như vậy, coi như dùng thuốc nổ như diêm tiêu, cũng không thể nổ tung.
Về phần hắn trở thành ngựa đua? Hàn Lâm Phong lắc đầu tự giễu nở nụ cười, cho tới bây giờ hắn cũng không có dã tâm như Cầu Chấn, kiếp này cũng chẳng qua là hi vọng có thể như phụ thân dặn dò, vựt dậy phủ Bắc Trấn vương.
Nếu có một ngày, hắn có thể gạt bỏ sự cảnh giác của bệ hạ đối Bắc Trấn vương phủ, để cho dòng dõi mình không cần cụp đuôi mà đối nhân xử thế nữa, xem như đời này của hắn không còn gì tiếc nuối nữa.
Lạc Vân nghe, yên tĩnh rúc vào trong ngực của hắn, nâng một cái tay của hắn lên nhìn.
Vân tay của người nam nhân này giống như vẻ bề ngoài của hắn, rất sâu và gọn gàng dứt khoát, đường sinh mệnh kéo dài, ngoài một đường thẳng, còn phân ra mấy đường nhánh rẽ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Còn học được cách xem tướng tay cho người ta à?"
Lạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía hắn cười nói: "Nhìn ra phu quân không phải người bình thường, nhất định có một lúc sẽ nổi trội khiến người ta kinh ngạc!"
Hàn Lâm Phong không hề tin lời nịnh hót của tiểu yêu tinh, lại có ý riêng nói: "Vậy nàng xem dòng dõi con cái của ta có vượng hay không?"
Lời này của hắn mang theo mấy phần thăm dò, nếu Lạc Vân lộ ra sự áy náy, vậy trong lòng hắn hẳn là có thể hơi dễ chịu chút.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, gương mặt của tiểu cô nương có đánh chết cũng không chịu sinh con cho hắn thế mà hơi đỏ lên, khóe mắt đuôi lông mày cong cong cười nói: "Sao hả? Sốt ruột rồi à? Nếu như chờ không kịp thì chàng lại nạp thêm mấy người thiếp đi, lúc trước không phải mẫu thân chàng nói, họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của bà có mấy mấy người tốt chuẩn bị dự phòng sẵn cho chàng đó sao?"
Tính ra, từ sau khi nàng không tránh thai, hai người cũng làm chuyện đó mấy lần, nói không chừng qua ít ngày nữa, sẽ có vật nhỏ thai nghén trong bụng của mình.
Lạc Vân đã có mâu thuẫn trong việc sinh con từ khi vừa tân hôn, nhưng đến bây giờ trong cõi lòng là đầy sự chờ mong.
Bây giờ nàng biết dáng vẻ của Hàn Lâm Phong, thậm chí trong lòng bắt đầu nhịn không được tưởng tượng ra mắt mũi của bé con.
Thế nhưng nói đùa vô tâm, Hàn Lâm Phong nghe vào trong tai thì như muốn đòi mạng —— thì ra nàng tính toán như vậy, chỉ chờ hắn không kiên nhẫn được nữa, muốn nạp thiếp sinh con, nàng mới dễ danh chính ngôn thuận rời đi...
Đây là tâm địa làm từ đá sao? Sao ủ hoài không ấm lên được vậy!
Bây giờ mắt của Tô Lạc Vân đã thấy được, tự nhiên có thể nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú của nam nhân khác, khuôn mặt hắn từ nói chuyện nhẹ nhõm thanh thản, dần dần trở nên căng cứng, trong mắt còn tích góp lửa giận vô hạn...
Lạc Vân có chút mắt trợn tròn, sao hắn tức giận... cũng đẹp như vậy?
Hàn Lâm Phong cúi đầu nén giận trừng mắt nhìn nàng, lại phát hiện ánh mắt nàng cũng không trốn tránh, chỉ chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt nhìn chằm chằm hắn... thật là khiến người khác giận quá mà!
Giờ khắc này, Hàn Lâm Phong kém chút không thở được. Nếu có thể đảo ngược thời gian, trở về hôm hắn và nàng gặp nhau.
Hắn thà rằng lấy thân mạo hiểm, ở lại cùng sống chết với quan binh, cũng tuyệt đối không nhảy lên chiếc thuyền oan gia kia.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hai người trừng mắt nhìn nhau một chút, rốt cục vẫn là hắn thua trận, nhịn không được đưa ôm mặt nàng, mặt lạnh nói: "Nàng còn gì thì nói tiếp đi!"
Lạc Vân cảm thấy giọng điệu của mình rõ ràng là đùa giỡn, cho dù là ai cũng đều có thể nghe ra được, nhưng sao hắn lại tưởng thật?
Nàng dùng cánh tay mình quấn lấy cổ hắn, cũng học dáng vẻ nắm hai bàn tay ôm mặt hắn: "Được rồi, không đùa nữa, không cần đến người khác, ta sinh cho chàng, có được hay không?"
Nhìn nàng chớp chớp mắt ranh mãnh, rõ ràng dùng giọng điệu dỗ đứa bé để dỗ dành mình.
Trong lòng Hàn Lâm Phong biết mình sắp phải về quân doanh, lại phải tạm thời biệt ly với nàng một đoạn thời gian, gặp nhau một khắc đáng ngàn vàng, hắn cũng không muốn ầm ĩ với nàng.
Vấn đề này, vẫn là chờ sau trận chiến sự qua đi, chậm rãi tinh tế phân thích cùng nàng một phen...
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong đảo khách thành chủ, cúi đầu nhanh chóng lấp đầy môi của nàng, gắt gao đè nàng lên trên giường.
Thậm chí sau khi hai người triền miên, hắn vẫn là có cảm giác đói khác khó hiểu... Đồng thời lại nghĩ, thật chẳng lẽ là bởi vì vẻ bề ngoài của mình không đủ được nàng yêu thích, mới không cột được trái tim thật lòng của nữ nhân này?
Nghĩ đến, hắn cúi đầu nhìn xem giai nhân đang ôm cánh tay mình ngọt ngào thiếp đi, nhịn không được cắn một cái vào gương mặt thơm nứt ngọt mềm đang ngủ của nàng, nhưng không nỡ dùng sức, cuối cùng hóa thành nụ hôn triền miên dịu dàng.
Đêm xuân mê người, nhưng Hàn Lâm Phong không hề làm như Thương Trụ vương trầm mê sắc đẹp.
Hắn cùng lão con bạc Du Sơn Việt dàn dựng trận đánh bạc lớn này, đương nhiên muốn dùng hết sức lực ứng phó, nếu không là phải mất một cánh tay để mang đi làm vật đánh cược.
Sau khi viết một bức thư hồi âm cảm ơn bằng văn chương phong phú cho tên Du tài thần kia, hắn còn kèm thêm hai tấm cần thông đổi thành ngân phiếu, cho người mang tin tức cho Du Sơn Việt.
Sau đó nữa, hắn phải hộ tống một đám nữ quyến trở về Lương châu.
Tông vương phi bệnh đến giờ vẫn không có tinh thần như cũ, thế nhưng hồn phách cuối cùng cũng quy vị, đột nhiên nhớ tới Tô Lạc Vân dường như từng không biết lớn nhỏ đánh sau gáy của mình.
Tô Lạc Vân đang ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tông vương phi, mớm thuốc tận hiếu cho bà, nghe Tông vương phi muốn tính toán nợ cũ, chỉ giả ngốc nói: "Có sao? Khi đó hai mắt con vẫn không thấy rõ, bị dọa đến cả người đều choáng váng, không nhớ rõ cái gì!"
Tông vương phi không hề tin, lúc ấy toàn bộ lầu hai, nữ tử này lá gan lớn nhất bình tĩnh nhất, vừa là nghiêm nghị quát lớn, vừa là dùng muôi đập sau gáy của mình, quả thực là không biết lễ phép!
Tông vương phi còn muốn khiển trách, Tô Lạc Vân nhanh tay lẹ mắt, lại đưa một thìa thuốc vào trong miệng bà bà: "Mẫu thân mau mau uống, nếu không thuốc lạnh sẽ mất dược hiệu..."
Tông vương phi sợ nhất thuốc đắng, lập tức bị đắng đến che cả miệng, ra hiệu Lạc Vân đưa cho đưa ô mai tử tới kìm bớt vị đắng.
Đúng lúc này, bà nghe thấy xe ngựa công chúa vượt qua mình, từ trên xe ngựa bay ra mấy câu làm nũng: "Phu quân, mấy ngày này chàng ở bên ta thật tốt, có mấy ngày này, cho dù ta chết ở bắc địa hoang mạc thì cả đời cũng không tiếc..."
Phò mã gia hiển nhiên không thích nghe những lời buồn nôn này, không nhẹ không nặng khiển trách nói: "Nàng nhỏ hơn ta nhiều như vậy, làm sao lại chết sớm ở nơi này? Cũng không sợ Quy Bắc nghe được, chê cười người mẫu thân như nàng..."
Bởi vì Triệu Đống nóng lòng về quân doanh, muốn đi trước, cho nên cũng không đợi xe ngựa đi chậm của Tông vương phi, chạy một mạch về Lương châu.
Tông vương phi cũng nghe thấy những lời nũng nịu của Ngư Dương công chúa, tuổi tác của bà cùng công chúa cũng không hơn kém nhau nhiều, đều là người đã trung niên, thật sự là khó có thể tưởng tượng mình dùng giọng điệu kia của công chúa nói chuyện với trượng phu.
Cho nên Tông vương phi cảm thấy chịu không nổi, chau mày: "Năm tháng điên cuồng vẫn chưa qua hết, đây thật là kim chi ngọc diệp mà hoàng thất nuôi dưỡng ra, không giống với những người tục tằng như chúng ta..."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Lạc Vân mơ hồ cảm thấy trong lời nói này của bà bà, dường như mang theo một chút giống như là hâm mộ ghen tuông.
Mặc dù Ngư Dương công chúa có chút mất đi trang nghiêm thận trọng của phụ nhân ở độ tuổi này, thế nhưng là kiểu người này đến trung niên vẫn có thể nũng nịu cùng phu quân, cũng không phải chuyện người khác có thể sánh bằng.
Lạc Vân biết, bà bà chắc là lại nghĩ đến sự gặp gỡ với người mà mình giao phó cả cuộc đời này, lại muốn nôn nước đắng ra.
Nàng lấy cớ thuốc lạnh rồi, xuống xe ngựa kêu nha hoàn dùng lò nhỏ hâm nóng, tránh đi những lời phàn nàn của bà bà đối với công công.
Đợi khi đến Lương châu, Hàn Lâm Phong lập tức về quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Nhưng mà hắn chỉ là dừng lại ngắn ngủi, để cho người ta đóng gói dãy núi sa bàn chất lên xe, sau đó mang theo những sa bàn này đi thẳng đến quân doanh Kinh Châu.
Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, Kinh Châu trở thành vùng giao tranh kế tiếp của binh gia. Triệu Đống đã tới chỗ này sớm hơn một bước, điều phối quân doanh chung quanh, bố phòng xây dựng công sự một lần nữa.
Vương Quân kia ở chỗ này kinh doanh nhiều năm như vậy, hàng năm đều ăn chặn số lớn quân lương, thế nhưng châu huyện trọng điểm mà trang bị để công phá và phòng thủ với kẻ địch cũ kỹ không chịu nổi, căn bản không chịu nổi một trận chiến. Nếu là Gia Dũng châu cũng giống như Kinh Châu, thì cuối cùng Triệu Đống cũng hiểu rõ vì sao Vương Quân lại vứt bỏ Gia Dũng châu trong hai ngày ngắn ngủi đến thế!
Khi Triệu Đống đang bận kiểm tra chỗ thiếu sót để bổ sung, lại nghe được tin tức đốc vận Hàn Lâm Phong quân doanh lương thảo Thiên Tây đến bái kiến.
Triệu Đống nhướng mày rậm, bây giờ cũng không phải lúc vận chuyển lương, hắn tới làm cái gì?
Khi ông trở lại đại doanh, lại phát hiện bên trong doanh trướng của mình có thêm một cái bàn sa lớn được bày ra, mà Hàn Lâm Phong mặc một thân nhung trang đang đứng ở một bên chờ ông.
Triệu Đống và vãn bối đời sau này cũng coi như có quan hệ thân thích, nên miễn đi những lễ nghi thăm hỏi phiền phức, cho đám người lui ra sau, hỏi hắn đến làm gì.
Hàn Lâm Phong cũng nói ngay vào điểm chính: "Không biết lời mời trước đây của thượng tướng với ta có còn được tính không?"
Triệu Đống nhìn khuôn mặt cương nghị của Hàn Lâm Phong, biết Hàn Lâm Phong hỏi chuyện lần trước mình mời hắn vào quân trướng của mình.
Lần trước tiểu tử này từ chối rất kiên quyết, nói hắn còn chưa có con cái, không thể cùng theo liều mạng!
Thế là Triệu Đống một mặt nghiêm túc hỏi: "Ta thấy thê tử của ngươi không giống như muốn sinh... làm sao? Ngươi nuôi thiếp thất bên ngoài, đã sinh dòng dõi cho ngươi?"
Hàn Lâm Phong bị Triệu Đống nói móc một trận, cũng không xấu hổ, chỉ thật kính cẩn nói: "Chỉ có một thê tử, chưa hề có thiếp."
Triệu Đống lại hỏi: "Vui vẻ làm quan lương thực núp ở hậu phương nhàn nhã, không phải rất tốt sao?Tại sao đột nhiên đổi ý, muốn tới dốc sức rèn luyện cùng ta?"
Hàn Lâm Phong trầm giọng trả lời: "Trận nổ ở Huệ thành kia, thật sự là khiến người trong mộng bừng tỉnh. Những người như ta ai ai cũng núp ở hậu phương tìm thanh nhàn, chỉ chờ thượng tướng quân dẫn những người phu quân khác chém giết vì nước, há có thể được? Cuối cùng cũng chỉ có thể khiến thê tử con cái gặp nạn."
Triệu Đống cảm thấy lời này rất đúng, rốt cục khen ngợi cười nói: "Nếu ngươi có thể có giác ngộ như vậy là tốt... trước khi lên trận ta đang cần nhân thủ, ngươi không ngại tới làm mấy ngày trước xem, để ta suy nghĩ thật kỹ, mới có thể sắp xếp vị trí của ngươi."
Hàn Lâm Phong ôm quyền nói: "Đa tạ thượng tướng quân tán thưởng, nhưng mà lần này ta đến hiến kế, chứ không phải cầu tước vị."
Triệu Đống híp híp con ngươi, hoài nghi nói: "Hiến kế, ngươi có thượng sách gì?"
Hàn Lâm Phong tất nhiên là nói ý nghĩ trong lòng ra.
Sau khi Triệu tướng quân nghe xong, đôi mắt trợn to như chuông đồng, thật lâu không nói tiếng nào.
Theo ông thấy, ý nghĩ mà Hàn Lâm Phong nói ra quá lớn mật liều lĩnh, hoàn toàn là ý nghĩ hão huyền của thanh niên nhiệt huyết, trong đó còn có vài phần đánh cược.
"Ý nghĩ của ngươi thật sự là quá mức hão huyền! Hoàn toàn không có khả năng!"
Hàn Lâm Phong đưa tay chỉ mảnh vải trắng một bên, sau đó nói: "Ta mang theo đồ vật tốt hơn cho thượng tướng quân, mời tướng quân nhìn qua..."
Nói rồi, Hàn Lâm Phong giở tấm vải trắng ra, lúc này Triệu Đống mới phát hiện phía dưới vải trắng này, lại là bàn sa của mấy cái châu huyện quanh mình.
Cũng không do ai khác làm ra, những sa bàn này dường như là hoàn toàn được phục khắc, cẩn thận cực kỳ. Thậm chí pháo đài công sự bên trên thành trì, còn có vách đá dòng nước trên dãy núi, tất cả đều hiện ra.
Hàn Lâm Phong chỉ chỉ vào bàn sa: "Tướng quân lại nhìn, còn cảm thấy kế hoạch ta nói không có chắc chắn sao?"
Triệu Đống nhìn thật lâu, lại không cho rằng những lời vừa rồi của Hàn Lâm Phong là sự cuồng ngôn của tiểu tử.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Chỉ nhìn từ sa bàn này, cũng biết hắn đã có sự chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ đến mức như vậy, tuyệt không phải một hai ngày, có thể thấy được những lời Hàn Lâm Phong mới nói, không hề là những lời mê sảng.
"Kế hoạch của ngươi tuy tốt, thế nhưng Cầu Chấn há có thể phối hợp hết mọi chuyện như ý ngươi muốn? Làm sao ngươi biết, kế hoạch tiếp theo của hắn ta là tiến đánh nơi nào?"
Hàn Lâm Phong vững vàng nói: "Hắn ta là tên thổ phỉ, ta có mấy lần giao thủ với hắn ta, cũng coi như có qua có lại, ngang hàng ngang sức, nhưng lại có chút ít hiểu về tính tình của người này."
Triệu Đống nhíu mày nói: "Hắn ta có tính tình gì?"
Hàn Lâm Phong cười cười: "Một người xuất thân thổ phỉ, tự nhiên là có tính tham lam cướp bóc. Muốn thăm dò bước kế tiếp hắn ta sẽ tiến đánh nơi nào, cũng không khó, chỉ cần cam lòng dùng mồi nhử, mồi mà thơm đến sói đói cũng không thể từ chối, tự nhiên là mồi ở chỗ nào, sói ở ngay chỗ đó..."
Còn về Cầu Chấn, xém chút nữa giết được Hàn Lâm Phong ở Huệ thành, xém một chút nữa là bắt thế tử phi đi.
Đáng tiếc ông trời không thiên vị hắn ta, cũng chỉ là xém một chút, cuối cùng thành đại bại.
Trên người Cầu Chấn chịu phải một đao của Hàn Lâm Phong, may mắn được thuộc hạ của hắn ta kịp thời kéo lên trên thuyền, một đường chật vật, cuối cùng trốn được ra khỏi thành.
Mà phía bên Du Sơn Việt vẫn chậm chạp không chịu thả ngân phiếu, thực sự đáng hận.
Lòng quân thật vất vả mới yên ổn lại, nếu là chậm trễ lương thảo, ai lại bằng lòng bị đói bụng mà bán mạng cho người ta?
Mà bên phía Đại Ngụy, từ sau khi Triệu Đống tới, toàn bộ đều tiến vào giai đoạn tu chỉnh.
Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, Kinh Châu biến thành tuyến đầu đối địch. Trước đó quân tốt của Vương Quân tổn thất không phải số lượng nhỏ, cho dù Triệu Đống mới tới có bản lĩnh, cũng nhất thời không có khả năng xuất binh.
Nghe nói người ngựa của đại doanh Thiên Bắc đã tập kết dời đến Kinh Châu.
Trong đại doanh Thiên Bắc phần lớn là phú quý đệ tử từ kinh thành tới, xem như là nơi nuôi người rảnh rỗi, nhưng bây giờ cũng bị đuổi qua tiền tuyến, có thể thấy được tiền tuyến Đại Ngụy thiếu người trầm trọng.
Mặc dù quân doanh Đại Ngụy có hơi thiếu người, nhưng người ngựa vẫn chưa động, lương thảo đi đầu, doanh trại lương thảo Thiên Tây kia gần đây lại nhận được một nhóm lương thực.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Những xe lương thực kia được vận chuyển ngày đêm không ngừng, nhanh chóng lấp kín kho lúa trống của quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Ngoại trừ lương thực, Hàn Lâm Phong còn thông đổi số bạc lớn từ Huệ thành về.
Mật thám tin tức bén nhạy nhao nhao gửi tin tới, nói có người cầm mấy tờ ngân phiếu cực lớn, thông đổi bạc ở Mậu Tường tiền trang của Huệ thành, sau đó chứa lên xe chuyển đến quân doanh lương thảo Thiên tây.
Còn có người gửi tin tức tới, nói là có người gặp được Tào thống lĩnh tại Huệ thành, dường như ông ấy phục hồi rất tốt, còn có thể cưỡi ngựa.
Còn có người đồn nói, Tào Thịnh cố ý quy hàng triều đình, mà sổ sách ngân phiếu của nghĩa quân trong tay ông ta cầm, chính là lễ vật dùng để quy hàng dâng tặng.
Chẳng qua mấy xe bạc đến quân doanh lương thảo Thiên Tây là lễ mọn gặp mặt để dò đường trước khi hành động, còn nhiều tiền bạc hơn ở phía sau.
Những tin tức này theo nhau truyền đến, khiến trong lòng Cầu Chấn như trăm kiến bò.
Những số tiền bạc kia đều là quân tư của nghĩa quân, vốn cũng nên do hắn ta kế thừa.
Tên cứng đầu ngu dốt Tào Thịnh đáng hận kia, thà rằng thiên vị người ngoài, cũng không chịu giúp đỡ người con rể là hắn ta đây!
Nhưng mà đối với những lời đồn này, hắn ta vẫn là bán tín bán nghi, đỉnh núi Dã Trư đối với Cầu Chấn mà nói, xe nhẹ đường quen.
Cho nên có mấy lần, thừa dịp đêm tối hắn ta đi vòng qua đỉnh núi Dã Trư thăm viếng quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Trong doanh địa quả nhiên mới thêm rất nhiều kho lúa, ngoài ra còn có ngân khố mới xây, lúc đám quân tốt kia chuyển bạc, dùng bao tải, thỉnh thoảng có bạc như đá vụn rơi xuống đất, chờ vận chuyển xong, lại dùng bồ cào cào bạc trên mặt đất vào trong kho bạc.
Dưới ngọn đuốc chập chờn, những ngân lượng tản ra ánh sáng mê ly.
Mà lúc này, cho dù trong đêm, vẫn có xe ngựa chạy vào, Cầu Chấn nấp bên đường nhìn thấy, giấy niêm phong trên toa xe ngựa kia đều là phong ấn của Mậu Tường tiền trang.
Cầu Chấn xuất thân thổ phỉ, mắt thấy tiền bạc vốn thuộc về mình lại chảy vào kho của người khác, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt quả thực khó mà chịu nổi.
Sau khi Cầu Chấn trở về, Tào Bội Nhi cũng đứng dậy đi đến doanh trướng của hắn ta. Tính ra, hai người cũng coi như vừa mới tân hôn, nhưng trừ đêm tân hôn đầu tiên, sau khi hắn ta ăn mặc đồ cưới rồi nằm ngủ trong phòng chẳng làm gì, thì không còn quay lại nữa.
Cho dù tính cách Tào Bội Nhi mạnh mẽ đến đâu, ở phương diện này cũng không tiện mở miệng, tuy trong lòng nàng cũng biết Cầu Chấn bận rộn quân vụ, nên ngày thường cố gắng không quấy rầy hắn ta.
Gần đây, không chỉ buổi tối không trở lại ngủ, mà ban ngày nàng ở doanh địa đều không gặp được hắn ta.
Từ lần trước sau khi hai người xảy ra cãi vã ở Huệ thành, Tào Bội Nhi vẫn không thể nói chuyện với hắn ta, đến ngay cả hắn ta bị thương trở về, đều là thị nữ thân cận hắn ta vừa mua đến băng bó vết thương.
Bị vắng vẻ rõ ràng như vậy, Tào Bội Nhi tự nhiên cảm giác được, cho nên nàng âm thầm suy nghĩ, tối nay nói cái gì cũng phải kêu Cầu Chấn trở về ngủ.
Nhưng lần này, lúc nàng đi đến doanh trướng Cầu Chấn, có thể rõ ràng nghe được âm thanh nam nữ gia.o ho an bên trong truyền đến.
Nàng sững sờ nghe một hồi, sau một khắc thì không quan tâm đến thị vệ ngăn cản, vọt vào giống như điên.
Kết quả phát hiện, Cầu Chấn đang ôm nha hoàn vừa mua được kia lăn lộn trên giường.
Nhìn thấy Tào Bội Nhi xông vào, tiểu nha hoàn kia xấu hổ hét lên một tiếng dùng chăn che mặt lại.
Mấy ngày nay trong lòng Cầu Chấn bực tức, hôm nay đang kéo lấy tiểu nha hoàn dập lửa, không nghĩ tới lúc đang hưng phấn lại bị Tào Bội Nhi xông vào.
Tào Bội Nhi bị lòng đố kị làm đỏ cả mắt, chỉ xông qua kéo lấy tiểu nha hoàn kia đánh một trận.
Vừa đánh, nàng còn vừa mắng: "Một đôi cẩu nam nữ các ngươi, còn có lễ nghĩa liêm sỉ không?"
Cầu Chấn bị thê tử mới cưới bắt gặp làm chuyện xấu xa, thế nhưng một chút xấu hổ cũng không có. Bây giờ hắn ta đang buồn bực chuyện nhạc phụ lấy tiền bạc của nghĩa quân tặng cho quân doanh lương thảo Thiên Tây.
Lúc này vừa nhìn Tào Bội Nhi không biết điều xông thẳng vào, ngọn lửa tức giận nhất thời bùng cháy, hắn ta cũng mặc kệ hai phụ nhân vật lộn, từ trên giường nhảy xuống, tiện tay túm lấy chiếc áo choàng ngắn phủ lên, lại nhìn tiểu nha đầu kia đã bị Tào Bội Nhi cưỡi trên người, không hề có sức đánh trả, lúc này hắn ta mới chậm rãi đi qua, giơ tay hung hăng cho Tào Bội Nhi một cái tát.
Tào Bội Nhi không nghĩ tới hắn ta lại đánh mình, chỉ bụm mặt khóc um lên: "Cầu Chấn! Ngươi quá đáng! Ta và ngươi mới tân hôn mấy ngày, ngươi đã dám giấu ta ăn nằm với nữ nhân không đứng đắn? Không phải người từng nói, sau khi thành thân nhất định sẽ tốt với ta sao?"
Cầu Chấn lắc lắc cổ tay, cười lạnh nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng nói sẽ đối tốt với ngươi, chỉ nói là nếu ngươi có thể giúp ta lấy được giang sơn, sẽ cho ngươi làm Hoàng hậu, thế nhưng thân là hoàng hậu, chuyện phải làm chính là gì? Đương nhiên là phải quản lý nữ tử trong lục cung, ngày ngày để ta lật thẻ bài không trùng nhau! Ngươi cũng không nhìn một chút dáng vẻ của ngươi? Không ngủ với nàng ta, chẳng lẽ muốn ta ngày ngày ngủ với ngươi?"
Nhục nhã quá lớn đối với nữ nhân chẳng qua chính là như vậy, Tào Bội Nhi đã bị những lời chẳng biết xấu hổ của Cầu Chấn chọc giận đến toàn thân run rẩy, nhưng vừa định bổ nhào qua, lại bị Cầu Chấn nhấc chân hung hăng gạt ngã.
"Người cha kia của ngươi, quả thực hận không thể bắt ta tế trời, trăm phương ngàn kế ngáng chân ta. Ngươi thì sao, lại là không có mắt đến quấy rầy chuyện tốt của ta! Quả thực không biết điều, nếu là cảm thấy trong phòng thiếu nam nhân, thì cứ tùy ý túm lấy hai tên! Còn bây giờ, lăn được bao xa thì lăn đi cho ta!"
Tào Bội Nhi cũng không phải là nữ tử yêu kiều mà bình thường Cầu Chấn yêu thích, chuyện với nàng, thuần túy là nể mặt cha của nàng.
Nhưng hôn sự hôm nay đã thành, lòng quân cũng ổn, mà Tào Thịnh lại chân ngoài dài hơn chân trong, cứ ngáng chân hắn ta.
Lại nhìn thê tử đến từ nông thôn hoang dã này, hoàn toàn không có công dụng! Sao Cầu Chấn lại lãng phí thời gian cùng với nàng chứ.
Một cú đá này của hắn ta, hoàn toàn dùng hết sức, Tào Bội Nhi bị một cú đá này làm cho mơ hồ. Thế nhưng là nàng không phục, còn muốn chạy lên liều mạng.
Nhưng nếu một nam nhân mạnh bạo thật sự không nhường, coi như Tào Bội Nhi có mạnh hơn nữ tử bình thường một chút thì thế nào?
Nàng chưa kịp chịu hết đau, Cầu Chấn đã nâng chân lên, hung hăng đạp nàng ngã lên mặt đất lần nữa.
Lần này cũng không biết đạp trúng chỗ nào, Tào Bội Nhi đau đến gập cả người, nằm rạp trên mặt đất, đau đến túm lấy cỏ mới mọc ra trên mặt đất.
Cầu Chấn không hề nhìn nàng một chút, trực tiếp gọi người kéo Tào Bội Nhi về trong doanh trướng của nàng.
Mà hắn ta thì ném khăn tay mà Tào Bội Nhi tự tay thêu cho hắn ta cho tiểu nha hoàn đang nức nở trên mặt đất: "Lau máu mũi đi, lên trên giường nằm, đừng làm gia mất hứng!"
Tiểu nha hoàn kia cũng biết tính tình Cầu Chấn, lập tức ngoan ngoãn bò lên, nằm lại trên giường lần nữa...
Lại nói về Tào Bội Nhi kia, bị lôi kéo trở về trong doanh trướng của mình giống như chó chết, lúc nàng bị ném ở trên giường, lòng đã như tro tàn, nghẹn ngào đến độ không phát ra được tiếng gì.
Cuộc đời không thấy nhiều nam tử, cứ tưởng nam nhân tuấn tú, nên phẩm hạnh không kém.
Thế mới biết một bước sai, mọi bước đều sai. Đáng đời nàng trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà không nghe cha khuyên, gả cho thứ không bằng cầm thú này.
Sờ lấy phần bụng đau đớn khó chịu, Tào Bội Nhi muốn chạy trốn. Thế nhưng cho dù nàng có thể chạy trốn thì lại có thể đi đâu?
Trong lúc nhất thời, Tào Bội Nhi đột nhiên nghĩ đến lúc nàng cùng Cầu Chấn tiến về Huệ thành, ở tiền trang của Huệ thành gặp phải một đôi phu thê.
Nàng biết người gọi là đốc vận Hàn Lâm Phong kia, là kẻ thù của Cầu Chấn. Chỉ là Tào Bội Nhi không nghĩ tới nam nhân kia vậy mà còn tuấn tú khí khái hơn cả Cầu Chấn.
Khó có được nhất là, Hàn Lâm Phong kia thoạt nhìn như là người đối xử với thê tử rất tốt, coi như thê tử của hắn có bệnh mắt, hắn cũng không chút nào ghét bỏ...
Nữ nhân kia thật tốt số, không giống người mà nàng giao phó cả đời... Tào Bội Nhi đau khổ co ro thân thể, nhất thời cũng khó nghĩ ra con đường tiếp theo của mình.
Lại nói đến Cầu Chấn, sau một đêm sảng khoái, sớm đã vứt bỏ Tào Bội Nhi sau đầu rồi.
Một buổi sáng sớm, hắn ta liền đứng dậy dò xét Kinh Châu.
Bây giờ đại quân của hắn ta được chỉnh đốn tập kết một lần nữa, dựa theo kế hoạch từng bước tiến đánh Kinh Châu.
Lúc này thủ hạ của Triệu Đống đều là binh mã tập hợp từ các nơi, không có rèn luyện thao luyện, chẳng khác gì một đám người ô hợp.
Nhưng mà Triệu Đống am hiểu nhất chính là thủ thành.
Nghe nói tất cả chân tường thành của Kinh Châu dùng gạch xanh cùng đất sét gia cố hai tầng, mặt khác trong đất sét kia còn trộn với gạo nếp. Bức tường được gia cố dày như vậy, coi như dùng thuốc nổ như diêm tiêu, cũng không thể nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.