Chương 136: Đại kết cục
Cuồng Thượng Gia Cuồng
14/12/2023
Đã phát hiện suy nghĩ của mình không bằng người khác, từ nay về sau Tông hoàng hậu nói chuyện với Bệ hạ cũng tốt, nói chuyện hai vị con dâu cũng được, càng ngày càng thêm khách khí, khí chất cả người trở nên thận trọng mà có chừng mực.
Đến Chu ma ma còn không ngừng tán dương, nói hoàng hậu bây giờ càng hiền thục, thanh tao lịch sự, là một người đoan trang.
Hoàng hậu nương nương trở nên trang trọng, nhìn yến yến oanh oanh trong cung, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Dù sao bà biết, cho dù có đẹp hơn nữa, trong mắt của phu quân mình cũng đều là đồ chơi, có thể một gậy đánh chết tươi, có gì mà tranh giành ghen tuông?
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hơn nữa trong cung lâu như vậy, cũng không có hoàng tự nào xuất hiện, bà có ngốc cũng có thể đoán ra đại khái.
Kể từ đó, coi như đầu óc Tông thị có không bằng người khác, nhưng bởi vì trong lòng đã có niềm tin, càng thêm có khí chất ổn định của hoàng hậu một nước.
Không lâu sau khi cung biến được dọn dẹp sạch sẽ, thừa dịp vết máu còn vương trên phiến đá ở Ngọ môn, Tô Lạc Vân rốt cục giành thời gian xử lý một chút những bái thiếp của phụ thân Tô Hồng Mông.
Những ngày này, trái tim của Tô Hồng Mông run rẩy kịch liệt như bỏ vào trong đồ chơi lúc lắc.
Mới đầu lúc ông chạy nạn về quê nhà, bất ngờ nghe tin Bắc Trấn vương gia vinh quang đăng cơ hoàng vị, nhất thời điên cuồng vui vẻ đến không thể tin vào tai của mình. Lập tức kêu hạ nhân thu dọn hành lý, vội vã chạy tới kinh thành, chuẩn bị đi gặp nữ nhi và cô gia, thuận tiện nhận vị trí quốc trượng tương lai.
Thế nhưng là hoàn toàn không nghĩ tới, bái thiếp mà chính mình nhiều lần giao vào cung, nữ nhi Tô Lạc Vân lại cứ mượn cớ tránh không gặp.
Tô Hồng Mông tức giận đến nỗi mắng mỏ trong nhà, nói thẳng nữ nhi một khi trở thành phượng hoàng, thì không nhận cha nữa. Bất hiếu là đại tội! Nàng cũng không sợ gián quan vạch tội!
Nhưng mà còn đỡ, mặc dù nữ nhi tránh không gặp, thế nhưng là mười dặm tám phương đều biết nữ nhi của ông trở thành Thái tử phi, chuyện này mang tới những thứ tốt và chuyện béo bở quả không ít.
Tô Hồng Mông thực sự được dễ chịu một trận. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, ngay sau đó liền truyền ra tin tức bệnh mắt của Thái tử phi tái phát, hòa ly với Thái tử.
Lúc này thì tốt rồi, tất cả những người trước kia đến cửa cho lợi ích đều trở mặt. Ngay cả quả phụ mình cưới sau này đều đến làm ầm ĩ với mình, nói Tô Lạc Vân thật sự là gan to như chuông đồng, còn dám chủ động cầu rời đi.
Lúc này thì tốt rồi, vinh hoa phú quý trên trời rơi xuống chẳng nhặt được chút nào, mà nói không chừng, còn bởi vì đắc tội Thái tử cuộc sống trở nên quá khó khăn.
Sau khi Tô Lạc Vân chuyển ra khỏi cung, ngược lại là phái người đưa tin cho Tô Hồng Mông.
Đáng tiếc lúc này là người làm cha lại tránh không gặp mặt. Tô Hồng Mông nghe lời vợ kế của mình, chỉ là phái người đưa cho Tô Lạc Vân một phong thư tuyệt nghĩa, nói nàng không thể tuân thủ nghiêm ngặt đạo của nữ nhân, phục vụ Thái tử tốt, khiến Tô gia hổ thẹn, Tô Hồng Mông hắn chỉ coi như không có nữ nhi như nàng.
Nhưng mà lúc trước Tô Hồng Mông đồng ý lung tung rất nhiều việc mà bản thân không làm được, đến chuyện giúp đỡ đăng ký sửa đổi ruộng đồng, đều đã nhận mấy phần tiền của thân tộc.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bây giờ Tô Lạc Vân bị đuổi ra khỏi đông cung, chỗ tốt mà trước kia ông nhận được cũng đều bị ép trả lại.
Đáng tiếc trước chiến loạn, tiền bạc cửa hàng của ông không quay vòng vốn được, chỗ tốt mà ông thu được cũng đã ồn hết vào, àm gì còn gì để lấy ra trả cho người khác?
Kết quả bị mấy tên kia cáo lên nha môn, đúng lúc ông đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn quan tâ m đến nữ nhi vừa mới bỏ phu quân?
Tô Lạc Vân đã đoán được phản ứng của Tô Hồng Mông, trong lòng chỉ là cười lạnh, nhưng cũng không quá buồn.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, lại có người mà nàng không ngờ đến chủ động tới ngõ Thanh Ngư thăm hỏi nàng. Người này chính là muội muội Tô Thái Tiên cùng cha khác mẹ của nàng.
Lúc trước Thái Tiên nhận được sự giúp đỡ của Lạc Vân, kiện thắng biểu ca lưu manh làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng, lại có chỗ ở an thân, mặc dù mỗi ngày cũng phải làm chút công việc vất vả, nhưng cuối cùng cũng được ổn định.
Bởi vì bị Tô gia xoá tên, nàng ấy cũng đổi họ tên, làm công tại tiệm thuốc. Ngay lúc nàng bị đuổi đi không lâu, mẫu thân Đinh thị cũng sinh bệnh nặng, bởi vì tiền tài đều bị ca ca tẩu tẩu lừa sạch, không có tiền trị liệu, cô độc thê thảm trút hơi thở cuối cùng.
Thái Tiên cũng coi là không cha không mẹ, bà chủ tiệm thuốc thương tiếc cho hoàn cảnh của Tô Thái Tiên, còn nhận sự nhờ vả của Tô Lạc Vân, lúc nào cũng giúp đỡ nàng, coi như có cơm ăn.
Nhưng mà, Thái Tiên lại tự mình tìm một mối hôn sự cho chính mình.
Nam tử nàng quen biết - Triệu Võ là người buôn bán dược liệu, là một kẻ độc thân, trước kia làm tiểu nhị trong tiệm thuốc, sau khi học được bản lĩnh, thì tự mình ra ngoài buôn bán dược liệu.
Trong nhà hắn nghèo quá, cũng làm trễ nải việc hôn nhân, tăng thêm ánh mắt có chút cao, bình thường những cô nương thôn quê nắng cháy đến mặt đỏ da đen, ăn nói thô tục cũng không xem trọng.
Cũng là duyên phận đến, thế mà liếc mắt đã nhìn trúng Thái Tiên làm công ở hiệu thuốc. Dù sao Tô Thái Tiên cũng là tiểu thư phú hộ, cầm kỳ thư họa từ nhỏ đã bỏ tiền học qua, những chữ do bàn tay xinh đẹp kia viết ra, cũng rất có thể dọa người.
Triệu Võ thường đến tiệm thuốc làm ăn, hai người mới đầu cũng chỉ là nói vài câu giữa người mua và người bán.
Về sau quen biết nhau, nghe những thơ từ Thái Tiên ngẫu nhiên làm ra, Triệu Võ cũng là sinh lòng mong mỏi, cảm thấy nếu không phải nữ tử này lận đận, sao có thể để một thôn phu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết như hắn gặp được?
Đây chính là cơ hội duy nhất bay lên cành vàng trong đời này của mình, cho dù cành vàng gặp rủi ro, cũng khiến người ta thương tiếc.
Thế là sau khi qua lại đôi lần, hắn đề nghị muốn cưới Thái Tiên, cũng coi như cho đứa bé trong bụng nàng một danh phận.
Thái Tiên không chỗ nương tựa, bây giờ nhìn thấy nam tử, cũng không phải có tâm tình tìm được công tử cao sang như trước đây nữa. Triệu Võ này là người thành thật, mà lại rất có đầu óc làm ăn, bây giờ trong tay cũng tích góp không ít tiền bạc, nghe bà chủ nói, hắn cũng là một nam nhân trung thực có thể phó thác cả đời.
Thế là nàng vui sướng đồng ý, cứ như vậy gả cho Triệu Võ. Sau khi hai người thành hôn, Thái Tiên sinh ra một đứa bé trai, lấy tên là Triệu Khang. Triệu Võ cũng không chút nào ghét bỏ, coi như con đẻ.
Bây giờ Thái Tiên mang thai lần nữa. Lúc trước khi nghe nói tỷ tỷ làm Thái tử phi, nàng tự thấy hổ thẹn, ngại ngùng lộ mặt, dù sao bây giờ nàng cũng không còn tên trên gia phả của Tô gia, sao có thể không biết xấu hổ mà đi tìm lợi ích từ chỗ của tỷ tỷ.
Đến lúc nghe hai mắt của tỷ tỷ đã khỏe lại, nàng xem như thở dài nhẹ nhõm.
Thế nhưng sau khi nghe trượng phu vào kinh chọn mua đồ nói, bệnh mắt của Thái tử phi kia dường như lại tái phát, bị Thái tử đuổi ra cung, Thái Tiên yên lặng khóc ròng một đêm.
Không phải là bởi vì điều gì khác, mà là sự tự trách bản thân sâu sắc và sự ăn năn muộn màng.
Nàng cảm thấy lúc đó do mình vô tâm, nên mới đưa đẩy khiến cho tỷ tỷ dính phải căn bệnh không thể chữa khỏi này. Rõ ràng đã có được một tương lai sáng lạn, nhưng cũng phải bỏ lỡ nó một cách ảm đạm.
Thái Tiên bây giờ đã không phải là thiếu nữ tuổi nhỏ không biết gì, nhớ tới tất cả những chuyện mà tỷ tỷ đã đối xử với nàng, sự áy náy cũng tuôn ra như một dòng nước.
Kết quả Triệu Võ nghe thấy nửa đêm nàng khóc tỉnh, thì hỏi nguyên do, càng nghe hai mắt càng trừng lớn, cuối cùng trợn mắt nói: "Vậy mà ta không biết tỷ tỷ nàng chính là Thái tử phi đương triều!"
Bây giờ Thái Tiên cũng đổi họ, không còn họ Tô, tự nhiên trước nay cũng chưa từng khoe khoang những chuyện này. Nàng tự cảm thấy mình bị Tô gia xoá tên, thanh danh xấu đi, cần gì đi rêu rao, làm tổn hại thanh danh của tỷ tỷ?
Triệu Võ nghe xong, lập tức nói: "Đã như vậy, tỷ tỷ nàng gặp rủi ro, nàng phải thăm nàng một cái nha!"
Thái Tiên thấp giọng nói: "Ta cũng lo lắng cho tỷ ấy, chỉ là người khác đều nói tỷ ấy đắc tội Thái tử, bị đuổi ra khỏi đông cung, chỉ sợ..."
Triệu Võ mang theo sự thật thà chất phác của người trong thôn nói: "Không phải chỉ là hòa ly với Thái tử sao? Hoàng tử đã lớn như vậy, lòng dạ có thể nhỏ nhen giống như cây kim sao? Không sống được thì hòa ly tìm người khác thôi? Đường đường là đứng đầu thiết diện quân, cũng coi như nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể làm khó thê tử kết tóc của mình? Hơn nữa, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng, đừng vì kết thúc mà bi thương, lúc nguy nan thì giúp đỡ lẫn nhau một tay. Bây giờ nàng không đi trấn an tỷ ấy, nếu như tỷ ấy nghĩ quẩn thì làm thế nào?"
Hai phu thê thương lượng một phen, Triệu Võ chọn một củ nhân sâm lớn từ trong dược liệu của mình, còn có các loại dược liệu và đặc sản khác, một đường ngồi xe ngựa chạy đến kinh thành, trên đường đi nghe ngóng, đến ngõ Thanh Ngư vấn an tỷ tỷ.
Tô Lạc Vân thật không nghĩ tới, những ngày tháng “không tốt” của mình, muội muội khác mẫu thân đã bị nàng sớm quên lãng này, vậy mà không sợ bị liên lụy, đi theo trượng phu, mang theo dược liệu trứng gà, còn có một loại thổ sản như nấm khô, đội sương đội gió đến thăm nàng.
Vì bản thân nàng giả mù, sợ lộ ra manh mối, nên Lạc Vân cũng không đích thân đi gặp muội muội cùng muội phu.
Thế nhưng người tới là khách, nàng kêu Hương Thảo chuẩn bị vài xấp vải vóc tinh xảo, còn có hai trăm lượng bạc làm đáp lễ, xem như quà bổ sung cho hài tử của Thái Tiên.
Nhưng mà Hương Thảo nói Triệu Võ kia chỉ lấy một xấp vải, nói đây là tấm lòng của di mẫu cho hài tử, hắn nhận lấy, trở về làm y phục cho hài tử mặc.
Thế nhưng số bạc kia hắn lại kiên quyết không nhận, chỉ nói mình mang theo thê tử là đến thăm người thân, cũng không phải ăn xin, không có đạo lý lấy bạc trở về.
Hơn nữa bây giờ tỷ tỷ của thê tử cũng mang bụng lớn từ trong cung ra ngoài sống một mình, sau này chuyện dùng đến bạc cũng sẽ nhiều, cũng không thể có đạo lý lấy lại bạc đi về như thế.
Sau khi kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng vẫn là không có nhận bạc. Thái Tiên cũng chỉ nghĩ tỷ tỷ đau lòng không muốn gặp người, sau đó chỉ dặn dò Hương Thảo chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, có chuyện có thể đi tìm phu thê bọn họ giúp đỡ, rồi quay về.
Có đôi khi, tình cảm giữa người và người có thể tồn tại hay không, chính là nằm ở chỗ có một phần chân thành thiện ý hay không.
Hôm đó cách cửa sổ, Lạc Vân vụng trộm nhìn muội muội đã lâu không gặp một chút.
Mặc dù không áo gấm lụa là như trước kia, thế nhưng là hai gò má ửng hồng, trong mắt có ánh sáng, hẳn là sống rất tốt. Triệu Võ kia nhìn cũng là người nhanh nhẹn thành thật.
Mặc dù muội muội Thái Tiên vụng về, nhưng vận mệnh cũng coi như không tệ, nửa đường gặp được người tốt.
Mặc dù người muội phu này xuất thân không cao, đọc sách không nhiều, nhưng là làm người mạnh mẽ hiểu rõ lí lẽ, hơi có chút nghĩa khí giang hồ, cũng khiến Lạc Vân âm thầm gật đầu.
Tối thiểu nhất có một trượng phu có tâm tư chất phác ảnh hưởng, về sau Thái Tiên cũng sẽ không còn phạm phải sai lầm, làm những chuyện hồ đồ nữa.
Hôm nay Thái Tiên không sợ bị liên lụy, ôm bụng lớn đến thăm mình, chứng tỏ tấm lòng tốt lúc trước mà nàng dành cho muội muội, cũng không hề bị phụ lòng.
Sau phong ba cung biến, Tô Lạc Vân được Thái tử tự mình đón về đông cung. Cũng chỉ nói với bên ngoài là giận dỗi giữa phu thê, Thái tử phi xuất cung giải sầu.
Rồi trận hòa ly ở đông cung lại là đùa mọi người chơi đấy hả?
Tô Hồng Mông không khỏi kêu khổ thấu trời, trực giác được bản thân thật đúng là bị đùa bỡn rồi!
Chờ lúc ông lại vào trong cung đưa thiếp mời, thứ mà Tô Lạc Vân để cho người ta đưa ra, lại là bức thư lần trước ông từ chối gặp Tô Lạc Vân.
Lúc trước sau khi ông nói năng lạnh nhạt, Tô Lạc Vân chỉ đích thân viết tiếp một hàng chữ —— "duyên cha con đã cạn, thà rằng không gặp".
Về phần những kiện cáo liên quan đến Tô Hồng Mông, cũng không bởi vì địa vị của Thái tử phi mà tan thành mây khói.
Hình như có người đã đánh tiếng với quan phủ, nên huyện thừa nhăn nhó mặt mày, tuyệt đối không thèm quan tâ
m đến mặt mũi của quốc trượng tương lai.
Cuối cùng bởi vì chiếm đoạt tiền tài của người khác, ý đồ hối lộ quan viên, trở ngại chính sách chia đều ruộng đất mới của tân đế, Tô Hồng Mông bị xử phạt bốn mươi trượng, đánh đến da tróc thịt bong.
Lúc ông ta bị đánh, thân hào nông thôn bách tính đến đây chờ phán xét đều thấy tận mắt.
Lúc đó, Thái tử theo lẽ công bằng vô tư, công chính nghiêm minh, dấu vết chuyện quất roi nhạc phụ đại nhân lập tức truyền ra, trở thành một giai thoại "quốc trữ đương triều chí công vô tư" của tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
Lại có người cầu tình vì chuyện ruộng đồng, vậy sẽ phải cân nhắc một chút, cái mông của mình quý giá hơn vị trí quốc trượng đại nhân tương lai bao nhiêu.
Thái tử cũng không hề nể mặt Thái tử phi nữa là, đám người còn lại có muốn dùng bản thân thử nghiệm luật pháp một chút không?
Nhưng mà chuyện nghiêm trị nhạc phụ này, nhất thời lại khiến lòng người ta nghi ngờ, Thái tử phi thân mang thai lại sắp thất sủng.
Thế nhưng quay đầu lại, Thái tử đã xin Bệ hạ hạ chỉ, truy phong mẫu thân Hồ thì đã mất của Thái tử phi làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ban cho phong hào "Huệ Hiền", đồng thời cũng phong thưởng thêm cho cữu cữu và đệ đệ của Tô Lạc Vân.
Nhất là cữu cữu của Tô Lạc Vân, nhớ tới công lao mấy lần cứu và bảo vệ Thái tử, từ võ tướng nhất phẩm, lên thẳng Binh bộ.
Mà lúc trước Tô Quy Nhạn bị giáng chức, đi đến phía Bắc mới một nửa đường, thì quay trở về, trực tiếp thăng thành nhị phẩm bổ sung vào vị trí còn thiếu của Lại bộ.
Mặc dù chỉ là nhị phẩm, nhưng lý lịch lúc trước của hắn cũng chẳng qua là biên tu* của Hàn Lâm viện, vị trí kế quan thất phẩm mà thôi. Hơn nữa nơi hắn vào chính là Lại Bộ, nếu không phải thế gia đại nho, hoặc là chiến tích nổi bật, há sao có thể vào Lại bộ?
*biên tu: chức sử quan thời xưa
Tô đại nhân đây là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn!
Mà muội muội khác mẹ đã đổi họ kia của Tô Lạc Vân, mặc dù chưa từng được phong tước vị, thế nhưng cũng được Thái tử đích thân phong thưởng ruộng ấp.
Đôi phu thê kia trông coi điền sản ruộng đất, làm một phú hào ở địa phương dư xài.
Có thể nói một nhà vinh sủng, chỉ trừ lão cha Tô Hồng Mông – cái mông bị gậy đánh kia.
Nhưng mà người ngoài nghe thấy, cũng cảm thấy không trách được Thái tử phi bất hiếu, thật sự là quốc trượng tương lai này không dám gặp ai được.
Thường phạt rõ ràng như thế, cũng để mọi người thấy rõ phương hướng —— đạo đức của phụ thân của Thái tử phi có thiếu sót, lúc trước nuôi ngoại thất riêng, cay nghiệt với thê tử kết tóc đã mất, đối xử lạnh nhạt với nữ nhi và nhi tử của thê tử đã mất, quả nhiên là không bằng cầm thú.
Bệ hạ thà rằng bỏ qua ông thông gia khỏe mạnh, chỉ phong thưởng cho bà thông gia đã chết, có thể đủ để hiểu chiều hướng của thánh ý.
Những người quan can gián kia coi như thanh nhàn đi nữa, cũng sẽ không động kinh thượng tấu khiến cho người ta ghét bỏ, bắt bẻ Thái tử phi không hiếu thuận.
Tô Hồng Mông cũng là xấu hổ giận dữ, mặc dù nữ nhi làm Thái tử phi, đáng tiếc bản thân đắc tội hoàn toàn với nữ nhi và con rể, sự phú quý từ trên trời rơi xuống chẳng dính được chút nào.
Cho nên sau khi làm ăn ở kinh thành thất bại, ông trốn ở nhà cũ quê hương, cả ngày cũng không thích gặp người khác.
Hơn nữa lúc đầu Triệu Đống và Thái tử cùng nhau "đùa giỡn" Thục phi, là do phụng mệnh triệu tập quân đội trấn thủ tại bốn phía của hoàng thành, để tránh lúc xảy ra cung biến, lại có phiên vương tùy thời làm loạn.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi cuộc nổi loạn nhanh chóng bị dập tắt ở kinh thành, Triệu tướng quân liền lãnh binh viễn chinh, thật sự đi đến bắc địa.
Sau tháng tư, phía bắc truyền đến chiến báo, Triệu Đống suất lĩnh đại quân, chinh phạt hai châu cuối cùng, tin chiến thắng truyền đến, cả nước chúc mừng.
Bệ hạ hạ chỉ đại xá thiên hạ, trong cung triển khai tiệc ăn mừng, quân thần cùng vui. Bởi vì thân thể Lạc Vân dần dần nặng nề, xã giao sơ sơ ở tiền điện với các vị phu nhân một phen thì quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.
Từ sau khi Bệ hạ hạ lệnh chém giết mấy đại thế gia, chính sách mới được phổ biến thuận lợi đến kỳ lạ.
Lại thêm việc kiểm kê tài sản của Du tài thần cùng mấy Đại thế gia, quốc khố ngày càng đẫ.y đà.
Tiệc mừng công chúc mừng quân bắc chinh thắng lợi lần này, lúc bài bố bàn tiệc thì hoành tráng hơn nhiều so với tiệc thành thân của Nhị hoàng tử lúc trước. Nhưng thân thể của Tô Lạc Vân dần nặng nề hơn, xã gia với chư vị các phu nhân một chút liền trở về tẩm cung.
Lần này gia quyến quan viên vào cung có rất nhiều gương mặt lạ, không ít nữ quyến ăn mặc vô cùng hợp lúc, lúc nói chuyện, cũng mang theo giọng nói quê hương.
Tô Lạc Vân biết, đây đều là một loạt những gia quyến của quan viên mới được đề bạt trong ân khoa* tháng trước của Hàn Lâm Phong.
*ân khoa: khoa thi đặc biệt, thời khoa cử (đời Minh, Thanh), triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển.
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, bây giờ Bệ hạ đang bồi dưỡng cánh tay trái phải đắc lực của mình.
Có lẽ sau này trên các bữa tiệc trong cung thì những nữ quyến lạ mặt cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Mặc dù thân thể Tô Lạc Vân nặng nề, không thể chăm sóc cho những nữ quyến mới vào cung điện kia chu đáo được, nàng dặn dò đệ muội Trịnh thị của mình một cách tỉ mỉ, thay nàng chăm sóc những những nữ quyến đang lo sợ bất an này.
Cũng bớt đi một vài gia quyến của quan lại hay kẻ nịnh hót, giống như Phương Nhị và Tuấn quốc công phu nhân lúc trước, âm thầm chế nhạo người khác, ảnh hưởng tới danh dự chiêu mộ hiền sĩ của Bệ hạ cùng Thái tử.
Lúc này lại là sang hè, bóng đêm và ánh sao thật say mê lòng người. Nàng đỡ bụng dạo bước trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng vừa đi vừa nghỉ.
Một tháng trước Hương Thảo và Ký Thu đã xuất cung lập gia đình, cung nữ mới điều tới nhìn thấy dáng vẻ đi chầm chậm của nàng, không khỏi hơi căng thẳng nói: "Thái tử phi, người trở về nghỉ ngơi đi!"
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lạc Vân lắc đầu nói: "Ngự y nói, thai nhi này quá lớn, cả ngày ta ăn ngon miệng, nếu còn không đi nhiều vòng một chút, đợi đến lúc sinh không ra thì tiêu rồi..."
Lúc nàng nói được nửa câu, đột nhiên sau lưng có một đôi tay vòng qua, vững vàng nâng bụng nàng, để cho nàng bước đi, lưng eo nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều.
Nàng quay đầu nhìn lại, Hàn Lâm Phong vốn dĩ nên ở đại sảnh uống rượu với người ta, không biết lúc nào cũng tản bộ đến ngự hoa viên.
"Sao chàng lại chạy ra đây rồi?" Lạc Vân mỉm cười hỏi.
Hàn Lâm Phong hôn một cái trên hai gò má phấn nộn của nàng, nói: "Ngự y đều đoán chừng qua ít ngày nàng sẽ sinh, ta nghĩ đi bộ với nàng nhiều một chút, như vậy lúc sinh, eo và chân của nàng cũng có thể dùng sức... Thế nào, muốn xuất cung đi tản bộ cùng ta không?"
Lạc Vân nhìn hắn hôm nay có tâm trạng tốt như vậy, tự nhiên cũng cười đồng ý.
Kết quả một chiếc xe ngựa của hai người chạy tới trong ngõ Điềm Thủy.
Đây là ham mê lớn nhất của Hàn Lâm Phong gần đây, cứ ba ngày năm bữa thì đưa nàng đến ngõ Thanh Ngư tản bộ.
Nơi này là nơi định tình lúc trước của hai người bọn họ, bây giờ trong bụng của Lạc Vân có đứa con của Hàn Lâm Phong, nàng kéo tay hắn đi trên con đường đá xanh quen thuộc này, đều cảm thấy thoáng qua như trong mộng.
Trong tiếng kêu của côn trùng, nàng yên lặng đi một hồi, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, cười nói: "Chàng còn nhớ, lúc chàng và ta mới quen nhau, mỗi lần ta từ cửa hàng trở về, chàng luôn luôn xuất hiện ở đầu ngõ, sau đó cứ đi theo ta như vậy mà không nói một câu. Lúc ấy ta xấu hổ vô cùng, thật hận không thể có một trận gió thổi bay chàng đi!"
Hàn Lâm Phong không nghĩ ra giữa mình và nàng còn từng có thời gian ngại ngùng như vậy. Trong ký ức của hắn, cho dù mình và nàng không nói lời nào, lúc tản bộ cũng thấy vui vẻ cả thể xác và tinh thần.
Bây giờ nghe thê tử đang mang thai bụng lớn bên mình còn nói lúc ấy hận không thể gió thổi hắn đi, hắn không khỏi nhíu mày cười nói: "Là hận ta không chủ động, muốn để gió thổi ta tới trong chăn của nàng sao?"
Lạc Vân nghe xong bật cười: "Còn cần dùng gió thổi chắc? Khi đó trong đêm ta luôn luôn mơ thấy chàng dùng chủy thủ kề vào cổ ta, quả nhiên là đêm nào cũng nằm mơ!"
Hàn Lâm Phong thấy nàng phá hư phong cảnh như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn trên môi nàng một cái: "Đêm nào nàng cũng vào trong giấc mơ của ta, đi, đi đến viện tử ở ngõ Điềm Thủy, diễn tả tỉ mỉ về giấc mơ của ta..."
Tô Lạc Vân cũng không xác định được vị đại gia này là chuẩn bị dùng miệng, hay là thân thể để diễn tả giấc mơ, cho nên tất nhiên cười không làm.
Trong lúc giả vờ từ chối, thì hai người đi tới cửa viện ở ngõ Điềm Thủy.
Thái tử Đại Ngụy luôn canh cánh trong lòng chuyện ở cách tường viện nhưng lại không thể bò lên giường của hàng xóm tốt bụng. Nên gần đây luôn luôn hẹn Lạc Vân đến tiểu viện tử ngủ, nói là tình thú đặc biệt.
Nhưng mà hôm nay lúc đẩy cửa vào viện tử, Lạc Vân lại ngây ngẩn cả người. Thì ra bên trong viện tử trồng đầy cỏ anh thảo màu tím, còn có vô số con đom đóm phát sáng bay lượn trên cỏ, trong mùi hương mê ly, hiện ra cảnh tượng mờ ảo.
Thấy Lạc Vân ngạc nhiên nhìn mình, Hàn Lâm Phong cúi đầu cười nói: "Chẳng lẽ nàng đã quên, hôm nay là sinh thần của nàng. Đây cũng là lễ vật ta tặng cho nàng?"
Niềm vui ngoài ý muốn, chắc cũng chỉ có hai phu thê bọn họ mới hiểu.
Thì ra trước đó vài ngày, lại có người không có mắt đến dâng sắc đẹp cho Thái tử, còn lòng đầy căm phẫn tự so sánh với lương thần, phàn nàn tác hại của người ở ngôi vị cao mà chuyên sủng một người.
Tên ngốc kia còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ hỏi Thái tử, nếu là nữ tử bị sủng đến kiêu căng, muốn hái sao trên trời xuống, vậy nên như thế nào?
Lúc ấy Hàn Lâm Phong lạnh lùng trả lời: "Nữ nhân có thể để cho Cô độc sủng cả đời, vốn dĩ sẽ không nói những lời nhảm nhí không đứng đắn như ngươi, nếu nàng ấy thật sự muốn vậy, nghèo đến cùng trời cuối đất, Cô cũng sẽ làm được, không cần đồ không liên quan quan tâm!"
Lúc Lạc Vân nghe nói chuyện này, cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới có người thế mà lại để tâm, vào ngày sinh thần của nàng, thật sự làm ra một sân đầy “sao trời”.
Nam nhân này! Mặc dù ở bên ngoài sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn, thế nhưng trước mặt mình lại vĩnh viễn mang theo chút tính cách ngang bướng của đứa trẻ....
Sau khi cảm động, nàng cũng muốn nói chút lời tình cảm, thế nhưng là vừa mỉm cười há miệng, sắc mặt lại hơi thay đổi, bàn tay mảnh khảnh bám thật chặt Hàn Lâm Phong, chịu đựng một hơi nói không ra lời.
Hàn Lâm Phong nhìn sắc mặt nàng có thay đổi, nhịn không được hỏi: "Thế nào?"
Tô Lạc Vân mờ mịt nói: "Hình như ta... tè ra quần?"
...
Lúc Tô Lạc Vân mang thai thời kỳ đầu, vậy nhỏ trong bụng kia dày vò khiến mẫu thân không ngừng nôn mửa, thật không nghĩ đến cuối cùng lại là một đứa bé làm người khác an tâm.
Hôm đó thị vệ của Thái tử thúc ngựa phi nước đại đến thái y viện, sau khi mang thái y trực ban và bà đỡ đã được sắp xếp sẵn lên ngựa, chạy vội tới tiểu viện Điềm Thủy, lúc đến nơi thì thấy trong sân toàn cỏ anh thảo, truyền ra một tiếng khóc nỉ non to vang của đứa trẻ.
Thái tử phi không đợi bà đỡ đến, đã thuận lợi sinh xong.
Lúc bà đỡ luống cuống tay chân thu dọn xong, thì Hàn Lâm Phong vẫn còn đang trong mộng, chỉ trừng mắt nhìn bà đỡ nhét một con khỉ con nhăn nheo nằm trong bọc vải vào trong tay mình.
Bà đỡ mừng rỡ vội vàng báo tin vui nói: "Chúc mừng Thái tử, có thêm long tự, Bệ hạ thêm hoàng tôn! Thái tử phi thật đúng là có phúc, nô tỳ cũng là đã lâu chưa từng thấy nữ nhân mang thai nào sinh thuận lợi như thế!"
Đừng nói Hàn Lâm Phong, chính Tô Lạc Vân cũng chưa lấy lại tinh thần. Không phải nói sinh sản chính là quỷ môn quan của phụ nhân sao?
Vì sao nàng không có cảm giác chút nào? Chẳng qua là sau khi cảm thấy bụng căng lên, không đợi trở về phòng, thì đứng đấy sinh ra luôn một quả "trứng lớn"?
Chờ quả trứng từ trong lòng của người cha vẫn chưa hoàn hồn kia được chuyển tới trong ngực của nàng, đứa bé ngáp một cái, cố gắng đưa khuôn mặt nhỏ ra.
Cái mũi và cái miệng kia, thật đúng là giống cha hắn như đúc!
Sau khi đứa bé ngáp, rồi tốn sức mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phía mẫu thân của mình giống như cười nhưng cùng mà hình như không phải, có vẻ rất hài lòng rằng mẫu thân của mình là một mỹ nhân xinh đẹp.
Lúc nửa đêm, cung yến còn chưa giải tán.
Người trong cung cũng luống cuống tay chân, Tông hoàng hậu dưới sự nâng đỡ của nữ nhi Hàn Dao vừa thờ hổn hển trèo lên xe ngựa, vừa lầm bầm: "Hai người này, bình thường thì như kẻ xấu, sao vào thời khắc mấu chốt lại không có chừng mực như đứa trẻ vậy! Đến lúc nào rồi, không ở trong cung chờ sinh, lại chạy ra ngoài chơi! Làm hại bản cung không an tâm, còn phải đi chịu giày vò một lần. Tã lót vải quấn bản cung chuẩn bị sẵn có mang chưa? Còn phải mang chút vải quấn dài, sau khi phụ nhân sinh con xong, phải quấn chặt lại, mới không thể bị thay đổi hình dạng... Ai u, tấm ván của xe ngựa này sao cứng như vậy? Một hồi đón long tôn hồi cung, chạm vào người thì làm sao bây giờ? Nhanh, thêm vài cái đệm tới! Aiz, nói cho cùng vẫn là Lương châu tốt, không rộng lớn giống kinh thành, kinh thành lớn như vậy, từ thành đông giày vò chạy đến thành tây cũng có thể khiến khung xương của người ta vỡ tan mà... Hàn Dao, con ở đó trợn mắt cái gì? Tưởng bản cung không nhìn thấy à, ta đã nói với con rồi, con cũng vừa vừa mang thai, nếu như đến lúc đó cũng tự dưng làm trò ngu ngốc giống tẩu tử con như thế, đừng trách ta và cả phu quân con cùng nhau mắng!"
Lúc này con đường nối thẳng từ hoàng cung đến ngõ Điềm Thủy đều nhao nhao sáng đèn. Đom đóm trong viện tử kia cũng chầm chậm bay ra bốn phía.
Lúc này hương thơm của hoa thuộc loài Anh thảo rất nồng, trực tiếp xông lên tận trời xanh, kinh thành lại thêm việc vui.
Lạc Vân ôm đứa bé, dựa vào trong ngực Hàn Lâm Phong, hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàn Lâm Phong cẩn thận đụng đụng khuôn mặt nhỏ non nớt của nhi tử, lại cúi đầu ngửi ngửi mái tóc của kiều thê rải rác trong ngực.
Lúc này tóc mây thêm hương, dường như có thêm một mùi vị sữa ngọt ngào.
Hàn Lâm Phong cũng hài lòng nhắm mắt lại, mượn cớ rượu vẫn còn chưa tan, ôm lấy một lớn một nhỏ quý báu, say sưa ngủ thiếp đi trong viện tử nhỏ của ngõ Điềm Thủy...
Đến Chu ma ma còn không ngừng tán dương, nói hoàng hậu bây giờ càng hiền thục, thanh tao lịch sự, là một người đoan trang.
Hoàng hậu nương nương trở nên trang trọng, nhìn yến yến oanh oanh trong cung, trong lòng cũng rất bình tĩnh.
Dù sao bà biết, cho dù có đẹp hơn nữa, trong mắt của phu quân mình cũng đều là đồ chơi, có thể một gậy đánh chết tươi, có gì mà tranh giành ghen tuông?
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Hơn nữa trong cung lâu như vậy, cũng không có hoàng tự nào xuất hiện, bà có ngốc cũng có thể đoán ra đại khái.
Kể từ đó, coi như đầu óc Tông thị có không bằng người khác, nhưng bởi vì trong lòng đã có niềm tin, càng thêm có khí chất ổn định của hoàng hậu một nước.
Không lâu sau khi cung biến được dọn dẹp sạch sẽ, thừa dịp vết máu còn vương trên phiến đá ở Ngọ môn, Tô Lạc Vân rốt cục giành thời gian xử lý một chút những bái thiếp của phụ thân Tô Hồng Mông.
Những ngày này, trái tim của Tô Hồng Mông run rẩy kịch liệt như bỏ vào trong đồ chơi lúc lắc.
Mới đầu lúc ông chạy nạn về quê nhà, bất ngờ nghe tin Bắc Trấn vương gia vinh quang đăng cơ hoàng vị, nhất thời điên cuồng vui vẻ đến không thể tin vào tai của mình. Lập tức kêu hạ nhân thu dọn hành lý, vội vã chạy tới kinh thành, chuẩn bị đi gặp nữ nhi và cô gia, thuận tiện nhận vị trí quốc trượng tương lai.
Thế nhưng là hoàn toàn không nghĩ tới, bái thiếp mà chính mình nhiều lần giao vào cung, nữ nhi Tô Lạc Vân lại cứ mượn cớ tránh không gặp.
Tô Hồng Mông tức giận đến nỗi mắng mỏ trong nhà, nói thẳng nữ nhi một khi trở thành phượng hoàng, thì không nhận cha nữa. Bất hiếu là đại tội! Nàng cũng không sợ gián quan vạch tội!
Nhưng mà còn đỡ, mặc dù nữ nhi tránh không gặp, thế nhưng là mười dặm tám phương đều biết nữ nhi của ông trở thành Thái tử phi, chuyện này mang tới những thứ tốt và chuyện béo bở quả không ít.
Tô Hồng Mông thực sự được dễ chịu một trận. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, ngay sau đó liền truyền ra tin tức bệnh mắt của Thái tử phi tái phát, hòa ly với Thái tử.
Lúc này thì tốt rồi, tất cả những người trước kia đến cửa cho lợi ích đều trở mặt. Ngay cả quả phụ mình cưới sau này đều đến làm ầm ĩ với mình, nói Tô Lạc Vân thật sự là gan to như chuông đồng, còn dám chủ động cầu rời đi.
Lúc này thì tốt rồi, vinh hoa phú quý trên trời rơi xuống chẳng nhặt được chút nào, mà nói không chừng, còn bởi vì đắc tội Thái tử cuộc sống trở nên quá khó khăn.
Sau khi Tô Lạc Vân chuyển ra khỏi cung, ngược lại là phái người đưa tin cho Tô Hồng Mông.
Đáng tiếc lúc này là người làm cha lại tránh không gặp mặt. Tô Hồng Mông nghe lời vợ kế của mình, chỉ là phái người đưa cho Tô Lạc Vân một phong thư tuyệt nghĩa, nói nàng không thể tuân thủ nghiêm ngặt đạo của nữ nhân, phục vụ Thái tử tốt, khiến Tô gia hổ thẹn, Tô Hồng Mông hắn chỉ coi như không có nữ nhi như nàng.
Nhưng mà lúc trước Tô Hồng Mông đồng ý lung tung rất nhiều việc mà bản thân không làm được, đến chuyện giúp đỡ đăng ký sửa đổi ruộng đồng, đều đã nhận mấy phần tiền của thân tộc.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bây giờ Tô Lạc Vân bị đuổi ra khỏi đông cung, chỗ tốt mà trước kia ông nhận được cũng đều bị ép trả lại.
Đáng tiếc trước chiến loạn, tiền bạc cửa hàng của ông không quay vòng vốn được, chỗ tốt mà ông thu được cũng đã ồn hết vào, àm gì còn gì để lấy ra trả cho người khác?
Kết quả bị mấy tên kia cáo lên nha môn, đúng lúc ông đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn quan tâ m đến nữ nhi vừa mới bỏ phu quân?
Tô Lạc Vân đã đoán được phản ứng của Tô Hồng Mông, trong lòng chỉ là cười lạnh, nhưng cũng không quá buồn.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, lại có người mà nàng không ngờ đến chủ động tới ngõ Thanh Ngư thăm hỏi nàng. Người này chính là muội muội Tô Thái Tiên cùng cha khác mẹ của nàng.
Lúc trước Thái Tiên nhận được sự giúp đỡ của Lạc Vân, kiện thắng biểu ca lưu manh làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng, lại có chỗ ở an thân, mặc dù mỗi ngày cũng phải làm chút công việc vất vả, nhưng cuối cùng cũng được ổn định.
Bởi vì bị Tô gia xoá tên, nàng ấy cũng đổi họ tên, làm công tại tiệm thuốc. Ngay lúc nàng bị đuổi đi không lâu, mẫu thân Đinh thị cũng sinh bệnh nặng, bởi vì tiền tài đều bị ca ca tẩu tẩu lừa sạch, không có tiền trị liệu, cô độc thê thảm trút hơi thở cuối cùng.
Thái Tiên cũng coi là không cha không mẹ, bà chủ tiệm thuốc thương tiếc cho hoàn cảnh của Tô Thái Tiên, còn nhận sự nhờ vả của Tô Lạc Vân, lúc nào cũng giúp đỡ nàng, coi như có cơm ăn.
Nhưng mà, Thái Tiên lại tự mình tìm một mối hôn sự cho chính mình.
Nam tử nàng quen biết - Triệu Võ là người buôn bán dược liệu, là một kẻ độc thân, trước kia làm tiểu nhị trong tiệm thuốc, sau khi học được bản lĩnh, thì tự mình ra ngoài buôn bán dược liệu.
Trong nhà hắn nghèo quá, cũng làm trễ nải việc hôn nhân, tăng thêm ánh mắt có chút cao, bình thường những cô nương thôn quê nắng cháy đến mặt đỏ da đen, ăn nói thô tục cũng không xem trọng.
Cũng là duyên phận đến, thế mà liếc mắt đã nhìn trúng Thái Tiên làm công ở hiệu thuốc. Dù sao Tô Thái Tiên cũng là tiểu thư phú hộ, cầm kỳ thư họa từ nhỏ đã bỏ tiền học qua, những chữ do bàn tay xinh đẹp kia viết ra, cũng rất có thể dọa người.
Triệu Võ thường đến tiệm thuốc làm ăn, hai người mới đầu cũng chỉ là nói vài câu giữa người mua và người bán.
Về sau quen biết nhau, nghe những thơ từ Thái Tiên ngẫu nhiên làm ra, Triệu Võ cũng là sinh lòng mong mỏi, cảm thấy nếu không phải nữ tử này lận đận, sao có thể để một thôn phu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết như hắn gặp được?
Đây chính là cơ hội duy nhất bay lên cành vàng trong đời này của mình, cho dù cành vàng gặp rủi ro, cũng khiến người ta thương tiếc.
Thế là sau khi qua lại đôi lần, hắn đề nghị muốn cưới Thái Tiên, cũng coi như cho đứa bé trong bụng nàng một danh phận.
Thái Tiên không chỗ nương tựa, bây giờ nhìn thấy nam tử, cũng không phải có tâm tình tìm được công tử cao sang như trước đây nữa. Triệu Võ này là người thành thật, mà lại rất có đầu óc làm ăn, bây giờ trong tay cũng tích góp không ít tiền bạc, nghe bà chủ nói, hắn cũng là một nam nhân trung thực có thể phó thác cả đời.
Thế là nàng vui sướng đồng ý, cứ như vậy gả cho Triệu Võ. Sau khi hai người thành hôn, Thái Tiên sinh ra một đứa bé trai, lấy tên là Triệu Khang. Triệu Võ cũng không chút nào ghét bỏ, coi như con đẻ.
Bây giờ Thái Tiên mang thai lần nữa. Lúc trước khi nghe nói tỷ tỷ làm Thái tử phi, nàng tự thấy hổ thẹn, ngại ngùng lộ mặt, dù sao bây giờ nàng cũng không còn tên trên gia phả của Tô gia, sao có thể không biết xấu hổ mà đi tìm lợi ích từ chỗ của tỷ tỷ.
Đến lúc nghe hai mắt của tỷ tỷ đã khỏe lại, nàng xem như thở dài nhẹ nhõm.
Thế nhưng sau khi nghe trượng phu vào kinh chọn mua đồ nói, bệnh mắt của Thái tử phi kia dường như lại tái phát, bị Thái tử đuổi ra cung, Thái Tiên yên lặng khóc ròng một đêm.
Không phải là bởi vì điều gì khác, mà là sự tự trách bản thân sâu sắc và sự ăn năn muộn màng.
Nàng cảm thấy lúc đó do mình vô tâm, nên mới đưa đẩy khiến cho tỷ tỷ dính phải căn bệnh không thể chữa khỏi này. Rõ ràng đã có được một tương lai sáng lạn, nhưng cũng phải bỏ lỡ nó một cách ảm đạm.
Thái Tiên bây giờ đã không phải là thiếu nữ tuổi nhỏ không biết gì, nhớ tới tất cả những chuyện mà tỷ tỷ đã đối xử với nàng, sự áy náy cũng tuôn ra như một dòng nước.
Kết quả Triệu Võ nghe thấy nửa đêm nàng khóc tỉnh, thì hỏi nguyên do, càng nghe hai mắt càng trừng lớn, cuối cùng trợn mắt nói: "Vậy mà ta không biết tỷ tỷ nàng chính là Thái tử phi đương triều!"
Bây giờ Thái Tiên cũng đổi họ, không còn họ Tô, tự nhiên trước nay cũng chưa từng khoe khoang những chuyện này. Nàng tự cảm thấy mình bị Tô gia xoá tên, thanh danh xấu đi, cần gì đi rêu rao, làm tổn hại thanh danh của tỷ tỷ?
Triệu Võ nghe xong, lập tức nói: "Đã như vậy, tỷ tỷ nàng gặp rủi ro, nàng phải thăm nàng một cái nha!"
Thái Tiên thấp giọng nói: "Ta cũng lo lắng cho tỷ ấy, chỉ là người khác đều nói tỷ ấy đắc tội Thái tử, bị đuổi ra khỏi đông cung, chỉ sợ..."
Triệu Võ mang theo sự thật thà chất phác của người trong thôn nói: "Không phải chỉ là hòa ly với Thái tử sao? Hoàng tử đã lớn như vậy, lòng dạ có thể nhỏ nhen giống như cây kim sao? Không sống được thì hòa ly tìm người khác thôi? Đường đường là đứng đầu thiết diện quân, cũng coi như nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể làm khó thê tử kết tóc của mình? Hơn nữa, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng, đừng vì kết thúc mà bi thương, lúc nguy nan thì giúp đỡ lẫn nhau một tay. Bây giờ nàng không đi trấn an tỷ ấy, nếu như tỷ ấy nghĩ quẩn thì làm thế nào?"
Hai phu thê thương lượng một phen, Triệu Võ chọn một củ nhân sâm lớn từ trong dược liệu của mình, còn có các loại dược liệu và đặc sản khác, một đường ngồi xe ngựa chạy đến kinh thành, trên đường đi nghe ngóng, đến ngõ Thanh Ngư vấn an tỷ tỷ.
Tô Lạc Vân thật không nghĩ tới, những ngày tháng “không tốt” của mình, muội muội khác mẫu thân đã bị nàng sớm quên lãng này, vậy mà không sợ bị liên lụy, đi theo trượng phu, mang theo dược liệu trứng gà, còn có một loại thổ sản như nấm khô, đội sương đội gió đến thăm nàng.
Vì bản thân nàng giả mù, sợ lộ ra manh mối, nên Lạc Vân cũng không đích thân đi gặp muội muội cùng muội phu.
Thế nhưng người tới là khách, nàng kêu Hương Thảo chuẩn bị vài xấp vải vóc tinh xảo, còn có hai trăm lượng bạc làm đáp lễ, xem như quà bổ sung cho hài tử của Thái Tiên.
Nhưng mà Hương Thảo nói Triệu Võ kia chỉ lấy một xấp vải, nói đây là tấm lòng của di mẫu cho hài tử, hắn nhận lấy, trở về làm y phục cho hài tử mặc.
Thế nhưng số bạc kia hắn lại kiên quyết không nhận, chỉ nói mình mang theo thê tử là đến thăm người thân, cũng không phải ăn xin, không có đạo lý lấy bạc trở về.
Hơn nữa bây giờ tỷ tỷ của thê tử cũng mang bụng lớn từ trong cung ra ngoài sống một mình, sau này chuyện dùng đến bạc cũng sẽ nhiều, cũng không thể có đạo lý lấy lại bạc đi về như thế.
Sau khi kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng vẫn là không có nhận bạc. Thái Tiên cũng chỉ nghĩ tỷ tỷ đau lòng không muốn gặp người, sau đó chỉ dặn dò Hương Thảo chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, có chuyện có thể đi tìm phu thê bọn họ giúp đỡ, rồi quay về.
Có đôi khi, tình cảm giữa người và người có thể tồn tại hay không, chính là nằm ở chỗ có một phần chân thành thiện ý hay không.
Hôm đó cách cửa sổ, Lạc Vân vụng trộm nhìn muội muội đã lâu không gặp một chút.
Mặc dù không áo gấm lụa là như trước kia, thế nhưng là hai gò má ửng hồng, trong mắt có ánh sáng, hẳn là sống rất tốt. Triệu Võ kia nhìn cũng là người nhanh nhẹn thành thật.
Mặc dù muội muội Thái Tiên vụng về, nhưng vận mệnh cũng coi như không tệ, nửa đường gặp được người tốt.
Mặc dù người muội phu này xuất thân không cao, đọc sách không nhiều, nhưng là làm người mạnh mẽ hiểu rõ lí lẽ, hơi có chút nghĩa khí giang hồ, cũng khiến Lạc Vân âm thầm gật đầu.
Tối thiểu nhất có một trượng phu có tâm tư chất phác ảnh hưởng, về sau Thái Tiên cũng sẽ không còn phạm phải sai lầm, làm những chuyện hồ đồ nữa.
Hôm nay Thái Tiên không sợ bị liên lụy, ôm bụng lớn đến thăm mình, chứng tỏ tấm lòng tốt lúc trước mà nàng dành cho muội muội, cũng không hề bị phụ lòng.
Sau phong ba cung biến, Tô Lạc Vân được Thái tử tự mình đón về đông cung. Cũng chỉ nói với bên ngoài là giận dỗi giữa phu thê, Thái tử phi xuất cung giải sầu.
Rồi trận hòa ly ở đông cung lại là đùa mọi người chơi đấy hả?
Tô Hồng Mông không khỏi kêu khổ thấu trời, trực giác được bản thân thật đúng là bị đùa bỡn rồi!
Chờ lúc ông lại vào trong cung đưa thiếp mời, thứ mà Tô Lạc Vân để cho người ta đưa ra, lại là bức thư lần trước ông từ chối gặp Tô Lạc Vân.
Lúc trước sau khi ông nói năng lạnh nhạt, Tô Lạc Vân chỉ đích thân viết tiếp một hàng chữ —— "duyên cha con đã cạn, thà rằng không gặp".
Về phần những kiện cáo liên quan đến Tô Hồng Mông, cũng không bởi vì địa vị của Thái tử phi mà tan thành mây khói.
Hình như có người đã đánh tiếng với quan phủ, nên huyện thừa nhăn nhó mặt mày, tuyệt đối không thèm quan tâ
m đến mặt mũi của quốc trượng tương lai.
Cuối cùng bởi vì chiếm đoạt tiền tài của người khác, ý đồ hối lộ quan viên, trở ngại chính sách chia đều ruộng đất mới của tân đế, Tô Hồng Mông bị xử phạt bốn mươi trượng, đánh đến da tróc thịt bong.
Lúc ông ta bị đánh, thân hào nông thôn bách tính đến đây chờ phán xét đều thấy tận mắt.
Lúc đó, Thái tử theo lẽ công bằng vô tư, công chính nghiêm minh, dấu vết chuyện quất roi nhạc phụ đại nhân lập tức truyền ra, trở thành một giai thoại "quốc trữ đương triều chí công vô tư" của tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
Lại có người cầu tình vì chuyện ruộng đồng, vậy sẽ phải cân nhắc một chút, cái mông của mình quý giá hơn vị trí quốc trượng đại nhân tương lai bao nhiêu.
Thái tử cũng không hề nể mặt Thái tử phi nữa là, đám người còn lại có muốn dùng bản thân thử nghiệm luật pháp một chút không?
Nhưng mà chuyện nghiêm trị nhạc phụ này, nhất thời lại khiến lòng người ta nghi ngờ, Thái tử phi thân mang thai lại sắp thất sủng.
Thế nhưng quay đầu lại, Thái tử đã xin Bệ hạ hạ chỉ, truy phong mẫu thân Hồ thì đã mất của Thái tử phi làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ban cho phong hào "Huệ Hiền", đồng thời cũng phong thưởng thêm cho cữu cữu và đệ đệ của Tô Lạc Vân.
Nhất là cữu cữu của Tô Lạc Vân, nhớ tới công lao mấy lần cứu và bảo vệ Thái tử, từ võ tướng nhất phẩm, lên thẳng Binh bộ.
Mà lúc trước Tô Quy Nhạn bị giáng chức, đi đến phía Bắc mới một nửa đường, thì quay trở về, trực tiếp thăng thành nhị phẩm bổ sung vào vị trí còn thiếu của Lại bộ.
Mặc dù chỉ là nhị phẩm, nhưng lý lịch lúc trước của hắn cũng chẳng qua là biên tu* của Hàn Lâm viện, vị trí kế quan thất phẩm mà thôi. Hơn nữa nơi hắn vào chính là Lại Bộ, nếu không phải thế gia đại nho, hoặc là chiến tích nổi bật, há sao có thể vào Lại bộ?
*biên tu: chức sử quan thời xưa
Tô đại nhân đây là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn!
Mà muội muội khác mẹ đã đổi họ kia của Tô Lạc Vân, mặc dù chưa từng được phong tước vị, thế nhưng cũng được Thái tử đích thân phong thưởng ruộng ấp.
Đôi phu thê kia trông coi điền sản ruộng đất, làm một phú hào ở địa phương dư xài.
Có thể nói một nhà vinh sủng, chỉ trừ lão cha Tô Hồng Mông – cái mông bị gậy đánh kia.
Nhưng mà người ngoài nghe thấy, cũng cảm thấy không trách được Thái tử phi bất hiếu, thật sự là quốc trượng tương lai này không dám gặp ai được.
Thường phạt rõ ràng như thế, cũng để mọi người thấy rõ phương hướng —— đạo đức của phụ thân của Thái tử phi có thiếu sót, lúc trước nuôi ngoại thất riêng, cay nghiệt với thê tử kết tóc đã mất, đối xử lạnh nhạt với nữ nhi và nhi tử của thê tử đã mất, quả nhiên là không bằng cầm thú.
Bệ hạ thà rằng bỏ qua ông thông gia khỏe mạnh, chỉ phong thưởng cho bà thông gia đã chết, có thể đủ để hiểu chiều hướng của thánh ý.
Những người quan can gián kia coi như thanh nhàn đi nữa, cũng sẽ không động kinh thượng tấu khiến cho người ta ghét bỏ, bắt bẻ Thái tử phi không hiếu thuận.
Tô Hồng Mông cũng là xấu hổ giận dữ, mặc dù nữ nhi làm Thái tử phi, đáng tiếc bản thân đắc tội hoàn toàn với nữ nhi và con rể, sự phú quý từ trên trời rơi xuống chẳng dính được chút nào.
Cho nên sau khi làm ăn ở kinh thành thất bại, ông trốn ở nhà cũ quê hương, cả ngày cũng không thích gặp người khác.
Hơn nữa lúc đầu Triệu Đống và Thái tử cùng nhau "đùa giỡn" Thục phi, là do phụng mệnh triệu tập quân đội trấn thủ tại bốn phía của hoàng thành, để tránh lúc xảy ra cung biến, lại có phiên vương tùy thời làm loạn.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau khi cuộc nổi loạn nhanh chóng bị dập tắt ở kinh thành, Triệu tướng quân liền lãnh binh viễn chinh, thật sự đi đến bắc địa.
Sau tháng tư, phía bắc truyền đến chiến báo, Triệu Đống suất lĩnh đại quân, chinh phạt hai châu cuối cùng, tin chiến thắng truyền đến, cả nước chúc mừng.
Bệ hạ hạ chỉ đại xá thiên hạ, trong cung triển khai tiệc ăn mừng, quân thần cùng vui. Bởi vì thân thể Lạc Vân dần dần nặng nề, xã giao sơ sơ ở tiền điện với các vị phu nhân một phen thì quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.
Từ sau khi Bệ hạ hạ lệnh chém giết mấy đại thế gia, chính sách mới được phổ biến thuận lợi đến kỳ lạ.
Lại thêm việc kiểm kê tài sản của Du tài thần cùng mấy Đại thế gia, quốc khố ngày càng đẫ.y đà.
Tiệc mừng công chúc mừng quân bắc chinh thắng lợi lần này, lúc bài bố bàn tiệc thì hoành tráng hơn nhiều so với tiệc thành thân của Nhị hoàng tử lúc trước. Nhưng thân thể của Tô Lạc Vân dần nặng nề hơn, xã gia với chư vị các phu nhân một chút liền trở về tẩm cung.
Lần này gia quyến quan viên vào cung có rất nhiều gương mặt lạ, không ít nữ quyến ăn mặc vô cùng hợp lúc, lúc nói chuyện, cũng mang theo giọng nói quê hương.
Tô Lạc Vân biết, đây đều là một loạt những gia quyến của quan viên mới được đề bạt trong ân khoa* tháng trước của Hàn Lâm Phong.
*ân khoa: khoa thi đặc biệt, thời khoa cử (đời Minh, Thanh), triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển.
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, bây giờ Bệ hạ đang bồi dưỡng cánh tay trái phải đắc lực của mình.
Có lẽ sau này trên các bữa tiệc trong cung thì những nữ quyến lạ mặt cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Mặc dù thân thể Tô Lạc Vân nặng nề, không thể chăm sóc cho những nữ quyến mới vào cung điện kia chu đáo được, nàng dặn dò đệ muội Trịnh thị của mình một cách tỉ mỉ, thay nàng chăm sóc những những nữ quyến đang lo sợ bất an này.
Cũng bớt đi một vài gia quyến của quan lại hay kẻ nịnh hót, giống như Phương Nhị và Tuấn quốc công phu nhân lúc trước, âm thầm chế nhạo người khác, ảnh hưởng tới danh dự chiêu mộ hiền sĩ của Bệ hạ cùng Thái tử.
Lúc này lại là sang hè, bóng đêm và ánh sao thật say mê lòng người. Nàng đỡ bụng dạo bước trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng vừa đi vừa nghỉ.
Một tháng trước Hương Thảo và Ký Thu đã xuất cung lập gia đình, cung nữ mới điều tới nhìn thấy dáng vẻ đi chầm chậm của nàng, không khỏi hơi căng thẳng nói: "Thái tử phi, người trở về nghỉ ngơi đi!"
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lạc Vân lắc đầu nói: "Ngự y nói, thai nhi này quá lớn, cả ngày ta ăn ngon miệng, nếu còn không đi nhiều vòng một chút, đợi đến lúc sinh không ra thì tiêu rồi..."
Lúc nàng nói được nửa câu, đột nhiên sau lưng có một đôi tay vòng qua, vững vàng nâng bụng nàng, để cho nàng bước đi, lưng eo nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều.
Nàng quay đầu nhìn lại, Hàn Lâm Phong vốn dĩ nên ở đại sảnh uống rượu với người ta, không biết lúc nào cũng tản bộ đến ngự hoa viên.
"Sao chàng lại chạy ra đây rồi?" Lạc Vân mỉm cười hỏi.
Hàn Lâm Phong hôn một cái trên hai gò má phấn nộn của nàng, nói: "Ngự y đều đoán chừng qua ít ngày nàng sẽ sinh, ta nghĩ đi bộ với nàng nhiều một chút, như vậy lúc sinh, eo và chân của nàng cũng có thể dùng sức... Thế nào, muốn xuất cung đi tản bộ cùng ta không?"
Lạc Vân nhìn hắn hôm nay có tâm trạng tốt như vậy, tự nhiên cũng cười đồng ý.
Kết quả một chiếc xe ngựa của hai người chạy tới trong ngõ Điềm Thủy.
Đây là ham mê lớn nhất của Hàn Lâm Phong gần đây, cứ ba ngày năm bữa thì đưa nàng đến ngõ Thanh Ngư tản bộ.
Nơi này là nơi định tình lúc trước của hai người bọn họ, bây giờ trong bụng của Lạc Vân có đứa con của Hàn Lâm Phong, nàng kéo tay hắn đi trên con đường đá xanh quen thuộc này, đều cảm thấy thoáng qua như trong mộng.
Trong tiếng kêu của côn trùng, nàng yên lặng đi một hồi, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, cười nói: "Chàng còn nhớ, lúc chàng và ta mới quen nhau, mỗi lần ta từ cửa hàng trở về, chàng luôn luôn xuất hiện ở đầu ngõ, sau đó cứ đi theo ta như vậy mà không nói một câu. Lúc ấy ta xấu hổ vô cùng, thật hận không thể có một trận gió thổi bay chàng đi!"
Hàn Lâm Phong không nghĩ ra giữa mình và nàng còn từng có thời gian ngại ngùng như vậy. Trong ký ức của hắn, cho dù mình và nàng không nói lời nào, lúc tản bộ cũng thấy vui vẻ cả thể xác và tinh thần.
Bây giờ nghe thê tử đang mang thai bụng lớn bên mình còn nói lúc ấy hận không thể gió thổi hắn đi, hắn không khỏi nhíu mày cười nói: "Là hận ta không chủ động, muốn để gió thổi ta tới trong chăn của nàng sao?"
Lạc Vân nghe xong bật cười: "Còn cần dùng gió thổi chắc? Khi đó trong đêm ta luôn luôn mơ thấy chàng dùng chủy thủ kề vào cổ ta, quả nhiên là đêm nào cũng nằm mơ!"
Hàn Lâm Phong thấy nàng phá hư phong cảnh như vậy, nhịn không được cúi đầu hôn trên môi nàng một cái: "Đêm nào nàng cũng vào trong giấc mơ của ta, đi, đi đến viện tử ở ngõ Điềm Thủy, diễn tả tỉ mỉ về giấc mơ của ta..."
Tô Lạc Vân cũng không xác định được vị đại gia này là chuẩn bị dùng miệng, hay là thân thể để diễn tả giấc mơ, cho nên tất nhiên cười không làm.
Trong lúc giả vờ từ chối, thì hai người đi tới cửa viện ở ngõ Điềm Thủy.
Thái tử Đại Ngụy luôn canh cánh trong lòng chuyện ở cách tường viện nhưng lại không thể bò lên giường của hàng xóm tốt bụng. Nên gần đây luôn luôn hẹn Lạc Vân đến tiểu viện tử ngủ, nói là tình thú đặc biệt.
Nhưng mà hôm nay lúc đẩy cửa vào viện tử, Lạc Vân lại ngây ngẩn cả người. Thì ra bên trong viện tử trồng đầy cỏ anh thảo màu tím, còn có vô số con đom đóm phát sáng bay lượn trên cỏ, trong mùi hương mê ly, hiện ra cảnh tượng mờ ảo.
Thấy Lạc Vân ngạc nhiên nhìn mình, Hàn Lâm Phong cúi đầu cười nói: "Chẳng lẽ nàng đã quên, hôm nay là sinh thần của nàng. Đây cũng là lễ vật ta tặng cho nàng?"
Niềm vui ngoài ý muốn, chắc cũng chỉ có hai phu thê bọn họ mới hiểu.
Thì ra trước đó vài ngày, lại có người không có mắt đến dâng sắc đẹp cho Thái tử, còn lòng đầy căm phẫn tự so sánh với lương thần, phàn nàn tác hại của người ở ngôi vị cao mà chuyên sủng một người.
Tên ngốc kia còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ hỏi Thái tử, nếu là nữ tử bị sủng đến kiêu căng, muốn hái sao trên trời xuống, vậy nên như thế nào?
Lúc ấy Hàn Lâm Phong lạnh lùng trả lời: "Nữ nhân có thể để cho Cô độc sủng cả đời, vốn dĩ sẽ không nói những lời nhảm nhí không đứng đắn như ngươi, nếu nàng ấy thật sự muốn vậy, nghèo đến cùng trời cuối đất, Cô cũng sẽ làm được, không cần đồ không liên quan quan tâm!"
Lúc Lạc Vân nghe nói chuyện này, cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới có người thế mà lại để tâm, vào ngày sinh thần của nàng, thật sự làm ra một sân đầy “sao trời”.
Nam nhân này! Mặc dù ở bên ngoài sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn, thế nhưng trước mặt mình lại vĩnh viễn mang theo chút tính cách ngang bướng của đứa trẻ....
Sau khi cảm động, nàng cũng muốn nói chút lời tình cảm, thế nhưng là vừa mỉm cười há miệng, sắc mặt lại hơi thay đổi, bàn tay mảnh khảnh bám thật chặt Hàn Lâm Phong, chịu đựng một hơi nói không ra lời.
Hàn Lâm Phong nhìn sắc mặt nàng có thay đổi, nhịn không được hỏi: "Thế nào?"
Tô Lạc Vân mờ mịt nói: "Hình như ta... tè ra quần?"
...
Lúc Tô Lạc Vân mang thai thời kỳ đầu, vậy nhỏ trong bụng kia dày vò khiến mẫu thân không ngừng nôn mửa, thật không nghĩ đến cuối cùng lại là một đứa bé làm người khác an tâm.
Hôm đó thị vệ của Thái tử thúc ngựa phi nước đại đến thái y viện, sau khi mang thái y trực ban và bà đỡ đã được sắp xếp sẵn lên ngựa, chạy vội tới tiểu viện Điềm Thủy, lúc đến nơi thì thấy trong sân toàn cỏ anh thảo, truyền ra một tiếng khóc nỉ non to vang của đứa trẻ.
Thái tử phi không đợi bà đỡ đến, đã thuận lợi sinh xong.
Lúc bà đỡ luống cuống tay chân thu dọn xong, thì Hàn Lâm Phong vẫn còn đang trong mộng, chỉ trừng mắt nhìn bà đỡ nhét một con khỉ con nhăn nheo nằm trong bọc vải vào trong tay mình.
Bà đỡ mừng rỡ vội vàng báo tin vui nói: "Chúc mừng Thái tử, có thêm long tự, Bệ hạ thêm hoàng tôn! Thái tử phi thật đúng là có phúc, nô tỳ cũng là đã lâu chưa từng thấy nữ nhân mang thai nào sinh thuận lợi như thế!"
Đừng nói Hàn Lâm Phong, chính Tô Lạc Vân cũng chưa lấy lại tinh thần. Không phải nói sinh sản chính là quỷ môn quan của phụ nhân sao?
Vì sao nàng không có cảm giác chút nào? Chẳng qua là sau khi cảm thấy bụng căng lên, không đợi trở về phòng, thì đứng đấy sinh ra luôn một quả "trứng lớn"?
Chờ quả trứng từ trong lòng của người cha vẫn chưa hoàn hồn kia được chuyển tới trong ngực của nàng, đứa bé ngáp một cái, cố gắng đưa khuôn mặt nhỏ ra.
Cái mũi và cái miệng kia, thật đúng là giống cha hắn như đúc!
Sau khi đứa bé ngáp, rồi tốn sức mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phía mẫu thân của mình giống như cười nhưng cùng mà hình như không phải, có vẻ rất hài lòng rằng mẫu thân của mình là một mỹ nhân xinh đẹp.
Lúc nửa đêm, cung yến còn chưa giải tán.
Người trong cung cũng luống cuống tay chân, Tông hoàng hậu dưới sự nâng đỡ của nữ nhi Hàn Dao vừa thờ hổn hển trèo lên xe ngựa, vừa lầm bầm: "Hai người này, bình thường thì như kẻ xấu, sao vào thời khắc mấu chốt lại không có chừng mực như đứa trẻ vậy! Đến lúc nào rồi, không ở trong cung chờ sinh, lại chạy ra ngoài chơi! Làm hại bản cung không an tâm, còn phải đi chịu giày vò một lần. Tã lót vải quấn bản cung chuẩn bị sẵn có mang chưa? Còn phải mang chút vải quấn dài, sau khi phụ nhân sinh con xong, phải quấn chặt lại, mới không thể bị thay đổi hình dạng... Ai u, tấm ván của xe ngựa này sao cứng như vậy? Một hồi đón long tôn hồi cung, chạm vào người thì làm sao bây giờ? Nhanh, thêm vài cái đệm tới! Aiz, nói cho cùng vẫn là Lương châu tốt, không rộng lớn giống kinh thành, kinh thành lớn như vậy, từ thành đông giày vò chạy đến thành tây cũng có thể khiến khung xương của người ta vỡ tan mà... Hàn Dao, con ở đó trợn mắt cái gì? Tưởng bản cung không nhìn thấy à, ta đã nói với con rồi, con cũng vừa vừa mang thai, nếu như đến lúc đó cũng tự dưng làm trò ngu ngốc giống tẩu tử con như thế, đừng trách ta và cả phu quân con cùng nhau mắng!"
Lúc này con đường nối thẳng từ hoàng cung đến ngõ Điềm Thủy đều nhao nhao sáng đèn. Đom đóm trong viện tử kia cũng chầm chậm bay ra bốn phía.
Lúc này hương thơm của hoa thuộc loài Anh thảo rất nồng, trực tiếp xông lên tận trời xanh, kinh thành lại thêm việc vui.
Lạc Vân ôm đứa bé, dựa vào trong ngực Hàn Lâm Phong, hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàn Lâm Phong cẩn thận đụng đụng khuôn mặt nhỏ non nớt của nhi tử, lại cúi đầu ngửi ngửi mái tóc của kiều thê rải rác trong ngực.
Lúc này tóc mây thêm hương, dường như có thêm một mùi vị sữa ngọt ngào.
Hàn Lâm Phong cũng hài lòng nhắm mắt lại, mượn cớ rượu vẫn còn chưa tan, ôm lấy một lớn một nhỏ quý báu, say sưa ngủ thiếp đi trong viện tử nhỏ của ngõ Điềm Thủy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.