Tóc Mây Thêm Hương

Chương 45: Pháo hoa trong lò đất

Cuồng Thượng Gia Cuồng

29/10/2022

Phương Cẩm Thư không nhìn nữa, nâng chén rượu lên uống hết hết sạch, sau đó quay đầu nhìn cửu Hoàng tử đang cười đi tới chỗ mẫu thân nàng ta.

Nàng ta đã từng nói, sẽ khiến Hàn Lâm Phong cảm thấy hối hận, đây không phải câu nói nhảm để phô trương thanh thế. Nàng ta sẽ khổ sở suốt đời, để Hàn Lâm Phong cùng kẻ mù lòa kia biết rằng, nhân duyên của bọn họ không phù hợp đến mức nào...

Nghĩ đến đây, Phương Cẩm Thư lấy một chén rượu mới, châm rượu vào, mỉm cười đứng lên, kính về phía cửu Hoàng tử.

Sau khi cung yến kết thúc, tất cả mọi người trở về với tâm sự riêng của mình.

Đối với Tô Lạc Vân mà nói, bữa tiệc kết thúc có nghĩa là đại hình đã kết thúc. Cái mũ lớn luôn ở trên đầu nàng, khiến nàng phải giữ lễ nghi phù hợp, cái cổ thật sự đau nhức cực kỳ.

Đợi Hàn Lâm Phong đỡ nàng trở lại xe ngựa, chuyện đầu tiên Tô Lạc Vân làm chính là tháo cái mũ nặng trịch này xuống.

Hàn Lâm Phong thấy nàng gặp chút rắc rối, liền đưa tay giúp nàng tháo xuống.

Lạc Vân cảm thấy trên đầu chợt nhẹ, thở phào nhẹ nhõm: "Là ai đã làm ra cái mũ này vậy? Chắc chắn không phải nữ tử, nặng nề như vậy, may mà có nhiều lá ngọc cành vàng lắm tiền thỉnh thoảng đội nó để ăn tiệc."

Hàn Lâm Phong lại cười nói: "Cái mũ này của nàng cũng không tính là nặng đâu, mũ phượng của trung cung Hoàng hậu, nặng chừng gấp đôi cái của nàng."

Lạc Vân hít một hơi lạnh, nhưng may mắn thay, nàng đời này không phải đội cái mũ nặng như vậy. Bằng không, chẳng phải sẽ bị đè chết trên phượng vị sao?

Trong lòng đang nghĩ ngợi, bụng của nàng lại bắt đầu kêu.

Mặc dù đố ăn trong yến hội không ngon, nhưng Lạc Vân thật sự rất đói bụng, song vì không muốn mất mặt trước mặt người khác, ngoài một hai món rau, số còn lại nàng đều không động tới.

Hết lần này tới lần khác Hàn Lâm Phong cứ đòi nàng hầu hạ hắn ăn, nói là muốn để người ngoài nhìn thấy Thế tử hài lòng với hôn sự Bệ hạ ban, đóng vai phu thê tình thâm một chút.

Nàng chỉ có thể cầm thìa, đút hắn ăn mấy ngụm. Hết lần này tới lần khác không cẩn thận, múc một quả ớt vào miệng Thế tử, hắn đưa tay bóp lấy mặt nàng, hỏi nàng có phải cố ý hay không.

Thân ở đại điện, nàng không dám khiển trách hắn đến thanh lâu uống rượu mà diễn, đành miễn cưỡng chịu đựng.

Tóm lại, mặt mũi ở đây đều đủ cả rồi, còn nàng thì đói gần chết, bụng lại bắt đầu kêu.

Hàn Lâm Phong nghe thấy cái bụng của nàng thất thố, cười bồi tội: "Gả cho ta, hình như nàng ăn không được no... Khánh Dương, bảo xa phu lái xe đến biệt viện ngoại ô, nói Thôi sư phó ở đó làm chút đồ ăn Lương châu cho Thế tử phi ăn cho nóng."

Thế là Khánh Dương đang đi theo hắn trên xe ngựa được lệnh, và xe ngựa chạy một mạch đến biệt viện của Thế tử ở ngoài kinh thành.

Phàm là Thế tử không ra gì ở kinh thành, sẽ có một viện tử ở ngoại ô kinh.

Mặc dù kinh thành Đại Ngụy nổi tiếng phong lưu lả lướt, nhưng cũng không thể phạm vào quy củ của vọng tộc, cho nên có rất nhiều chuyện không hay rất khó thực hiện trong trạch viện ở kinh thành.

Có một cái viện tử ở ngoại ô kinh thành, uống rượu thâu đêm suốt sáng cũng được, cùng ba năm ca cơ bừa bãi cũng được, tự do tự tại.

Hàn Lâm Phong làm đệ tử ăn chơi nổi danh ở kinh thành cũng không thể ngoại lệ, hắn chọn mua một biệt viện cách thôn xóm gần đó một dãy núi.

Đương nhiên, mặt ngoài hắn xây ngôi viên này để tận hưởng lạc thú, nhưng thực tế đây là nơi để hắn mở tiệc chiêu đãi những người không tiện chiêu đãi ở kinh thành.

Và đầu bếp ở đây, lão Thôi, thực ra là một người đồng hương hắn mang về từ quân doanh Bắc địa, sở trường là làm cơm Lương châu cho quân doanh.

Nghe nói Thế tử muốn nếm lại hương vị quê nhà, lão Thôi hiểu ngay, bèn nhóm lửa ở bếp đất ngoài viện, bắc một cái nồi gang lớn, rán những miếng thịt lợn thịt gà vừa thái, sau đó thêm nước, rắc ớt cay vào và hầm với nhiều loại rau, khoai tây, thậm chí cả gan lợn.

Khi nước thịt trong nồi gần cạn, lão dùng kéo cắt thịt thành miếng nhỏ để ăn, thêm nước tương nồng đậm để chấm.

Tô Lạc Vân là một nữ tử nhỏ bé lớn lên ở Hoài Nam từ nhỏ, đã bao giờ ăn bằng một cái nồi gang to như thế này đâu?

Lúc Hàn Lâm Phong dọn một cái ghế đẩu tới cho nàng, nói rằng ăn bằng nồi mới ngon, Tô Lạc Vân cũng đành ngồi bên cái nồi gang nóng hổi, nhận lấy đũa mà Hàn Lâm Phong đưa tới, ăn một miếng thịt lớn.

Vị cay độc tươi mặn này quá gắt, Lạc Vân chỉ có thể ăn mấy miếng cơm trắng để dịu đi.

Vừa gian nan ăn một miếng thịt, ngay sau đó Hàn Lâm Phong lại gắp cho nàng một miếng gan heo lớn, ăn kèm với ớt xanh hầm và dưa muối chua đặc sản của Lương châu, vì quá cay nên phải ăn nhiều cơm, cho nên Lạc Vân đã ăn hết trọn vẹn một bát cơm.

Ngày thường sức ăn của nàng không nhiều như vậy, kết quả nhờ cái lò đất nóng hổi kia, và nghe lão Thôi cùng bà nương của lão dùng tiếng địa phương mời rượu Thế tử, bất tri bất giác ăn hết hai bát...

Lão Thôi đầu bếp kia vậy mà không biết lớn nhỏ, cùng Thế tử ngồi cùng một chỗ dùng một cái chén to uống rượu.

Khi bọn họ kể đến mấy chuyện thú vị trước kia ở quân doanh, Khanh Dương cùng mấy thị vệ đang ngồi xổm quanh nồi gang ăn bát cơm cũng ha ha theo.

Hàn Lâm Phong mặc dù nói không nhiều, nhưng Lạc Vân có thể nghe được, lúc này hắn rõ ràng đang thả lỏng, ngữ điệu nói chuyện cũng mang theo một chút nhẹ nhõm.

Có lẽ người khác đến biệt viện là vì kim ốc tàng kiều, tận hưởng lạc thú trước mắt. Nhưng biệt viện của Hàn Lâm Phong dường như là nơi dùng để giải phóng một chút tính cách vốn có mà hắn kiềm chế đã lâu.

Nam nhân đang cùng lão đầu bếp và bọn thị vệ ngồi quanh một cái nồi lớn, thoài mái uống với nhau, cung với đệ tử ăn chơi tô son điểm phấn thực sự khác biệt quá lớn.

Bầu không khí thân thiện bình hòa này, cũng khiến cho Tô Lạc Vân lần đầu tiên tới biệt viện này cảm thấy thả lỏng không nói nên lời.

Có lẽ vì cái lò đất ấm nồng mùi củi, những món ăn đạm bạc mà vui mắt cùng những lời lẽ không quá câu nệ giữa những người trong viện này, khiến cho người ta cảm thấy bình dị, thân thiện như ở chốn thôn quê.

Mọi thứ trong viện tử này hoàn toàn tương phản với sự lạnh lẽo trong đại điện nàng vừa trải qua, khiến cho người ta có cảm giác vừa ngắm pháo hoa nhân gian.

Cho nên coi như có ăn no rồi, Tô Lạc Vân vẫn không đứng dậy ngay, mà lại nhấp một ngụm rượu, nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm.

Nhưng nói nói, không biết vì sao chủ để lại chuyển đến Lạc Vân, bà nương lão Thôi nói: "Thế tử cuối cùng cũng có nhà rồi. Thế tử phi nhìn rất ôn lương, không biết lúc nào ôm bé con đây?"

Lạc Vân sặc một trận, suýt chút nữa phun hết rượu trong miệng vào nồi gang, Hàn Lâm Phong cười vỗ lưng nàng, cười nói với lão bà bà kia: "Không vội, sẽ có."

Lần này Lạc Vân lại ho lợi hại hơn, thật sự muốn không quan tâm, hung hăng đánh Hàn Lâm Phong không biết ngậm miệng này lại.

Chờ ăn cơm xong, Lạc Vân vốn cho là họ sẽ trở về kinh thành.

Nhưng Hàn Lâm Phong lại nói: "Chúng ta ở biệt viện hai ngày rồi về. Nhân sự ở nơi này không phức tạp như ở trong phủ Thế tử, từ lúc thành hôn đến này nàng luôn bận bịu, cũng có chút mệt mỏi, ở đây giải khuây đi."

Tô Lạc Vân cẩn thận từng chút một nói: "Vậy thì... ngài và thϊếp vẫn ở chung một phòng?"

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Đương nhiên phải ở chung một phòng, nếu không sẽ khiến bọn hạ nhân trong viện nghĩ ngợi, nhất là nếu bị tiết lộ phong thanh, truyền đến tai người khác, sẽ không hay."

Đồ đạc trong biệt viện hiển nhiên đầy đủ hơn so với phủ Thế tử, dù sao trong đó có một cái ghế êm, hai người không cần chen chung một giường giống như đêm động phòng nữa.

Chờ sau khi bọn nha hoàn bưng hai thau nước nóng đến, hai người bọn họ liền ngồi đối diện nhau ngâm chân.

Lạc Vân ngồi đối diện Hàn Lâm Phong, đối mặt với Thế tử mà cởi vớ ra, lòng có chút khó xử.

Nhưng bọn nha hoàn, bao gồm cả Hương Thảo ở trong đó, dường như lại không cảm thấy tiểu phu thê đã tân hôn đối mặt ngâm chân có gì không ổn.



Mà Thế tử hôm nay có vẻ đã uống quá nhiều rượu, phong thái quân tử không biết đang ngủ gật ở nơi nào, không hề lên tiếng nhắc nhở nha hoàn không ổn.

Hắn ngược lại là người đầu tiên cảm thấy nóng chân, còn chào hỏi Lạc Vân: "A Vân, chân nàng cũng nóng rồi, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta phải nghỉ ngơi sớm thôi!"

Lúc này trời chiều còn chưa buông, lời này giống như lời mà một trượng phu mới cười có thể nói ra, cho nên nha hoàn bưng nước thắp hương cũng nhịn không được mà nhìn nhau cười một tiếng, sau đó bỏ đồ ra ngoài, tránh chậm trễ thời gian của đôi phu thê mới cưới.

Hương Thảo sau khi giúp tiểu thư cởi vớ, đặt đôi chân ngọc vào thau đồng, nàng ta buồn bã nhìn đại cô nương của mình, cảm thấy bắp cải mềm của nàng ta sẽ bị lợn bới cả đêm.

Tô Lạc Vân một mực cắn môi không nói lời nào, sau khi nàng lên tiếng hỏi thăm người trong nhà Thế tử có phải đã đi hết rồi không, nàng cảm thấy cần phải nói chuyện với Thế tử một chút, là lúc nào thì đẩy nàng vào lãnh cung, ngày ngày vườn không nhà trống.

Dù sao một kẻ ăn chơi như Hàn Lâm Phong đây cũng sẽ không hết lòng vì thê tử cho dù hắn mới cưới.

Mọi người đều biết nàng là dân nữ bị hắn chiếm đoạt, phu thê quá tình thâm, cũng có chút quá mức.

Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ yên tĩnh ngồi dựa lên ghế, ngâm chân, không nhanh không chậm nói: "Nàng nói có đạo lý. Nhưng phụ thân đã viết thư cho ta, yêu cầu ta không được phép lại gây chuyện thị phi, tuyệt đối không được ra ngoài ăn cơm khách, ta nhất thời không thể ra ngoài chơi đùa. Mà từ nay trở đi, ta sẽ đến Công bộ làm quan, không được nhàn rỗi như ngày xưa nữa, e rằng cũng không thể ra ngoài ăn chơi đàng điếm."

Nói đến đây, hắn còn buồn vô cớ mà thở dài.

Tô Lạc Vân biết, mối hôn sự này truyền đến tai Vương gia, nhất định trong lòng đã tức điên lên, dù sao mối nhân duyên kém cỏi này, thật sự đúng là làm ảnh hưởng tới cả nhà Bắc Trấn Vương phủ.

Cũng không biết trong phong thư kia của Vương gia đã mắng chửi Hàn Lâm Phong như thế nào. Nghĩ đến đây, nàng cũng không dám chung đụng, làm phiền cuộc sống hằng ngày của Hàn Lâm Phong.

Đáng tiếc Lạc Vân lại không biết, Hàn Lâm Phong lúc này đáng lẽ ra phải đầy bụng phiền muộn lại đang chống cằm, hài lòng mà chuyên chú nhìn một dạng nàng rũ đôi mắt, khẽ cắn cặp môi thơm như đang suy nghĩ điều gì.

Trước kia chỉ có thể qua bức tường ngăn nghe tiếng giai nhân, hiện giờ đã được ngồi đối diện nàng, hắn có thể rõ ràng nhìn cảm xúc vi diệu biến hóa trên gương mặt nàng, thậm chí cả đôi má hơi phồng lên của nàng.

Nếu đưa tay, hắn thậm chí có thể khẽ vuốt lấy mái tóc đen mượt đang buộc hờ của nàng.

Nhưng trong lòng Hàn Lâm Phong biết mình không nên vội vàng.

Lúc này, tấm rèm cửa gầm cuốn lấy hương khói lượn lờ từ lư hương trong phòng, bầu không khí thật dễ chịu, Hàn Lâm Phong nhìn nương tử mới gả đang liều mạng co chân kéo cái thau lại, nhịn không được mà cưng chiều cười lên.

Cô nương trông kiên cường này, kì thật lại giống một con ốc sên chậm chạp, ẩn náu trong cái vỏ dày không chịu bước lên phía trước thêm một bước.

Hắn sẽ cho nàng chút thời gian, chờ khi nàng cẩn thận chui ra cái vỏ, lộ ra vẻ mềm mại từng chút một...

Nhưng trước mắt, hắn muốn để nàng chậm rãi làm quen với hắn, cũng như làm quen với thân phận Thế tử phi...

Suy nghĩ kỹ một chút, hiện tại thành thân vẫn đúng là có chút không thích hợp, dù sao tình cảnh hiện tại của hắn có chút tế nhị.

Nếu như tình cảnh cho phép, hắn thà rằng chậm thêm một chút mới cưới nàng. Nhưng đáng tiếc có lẽ nàng sẽ không chờ hắn, cho nên hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội trước mắt, nuôi dưỡng ốc sên nhỏ này trước rồi nói sau.

Ở biệt viện hai ngày, kỳ thật rất thư thái vui sướng.

Bởi vì nô bộc không nhiều, Lạc Vân không cần phải hao tâm tổn trí để nhớ người.

Thời gian rảnh rỗi, Lạc Vân liền bảo Hương Thảo đọc danh sách lúc trước Thế tử đưa cho nàng, dò số chỗ ngồi, trong lòng đại khái nhớ được.

Lão Thôi thì một ngày ba bữa cơm, mặc dù không phải những món ăn cầu kỳ gì, nhưng lại đầy ắp nước chấm, đầy đủ hương vị.

Theo lời của phu nhân lão Thôi: "Đáng tiếc Thế tử phi không thể ở biệt viện lâu, nếu không nhất định sẽ được ăn cho mập lên."

Mà Lạc Vân cũng hỏi, Thế tử đã thích ăn đồ ăn của lão Thôi, vì sao lại không mang lão ta về phủ.

Hàn Lâm Phong chỉ cười cười nói: "Phủ trạch kinh thành quá câu nệ, mà lão Thôi trên người còn có vài bản án cũ năm xưa, không nên lộ diện ở kinh thành."

Nghe vậy, Tô Lạc Vân lập tức thức thời không hỏi đến nữa. Nam nhân này có vẻ thường kết giao với những người kỳ kỳ quái quái. Hắn đã có thể kết giao với phản quân Bắc địa, như vậy chứa chập cả tội phạm gϊếŧ người làm đầu bếp trong biện viện thì là cái gì, cũng không có gì bất ngờ."

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Lâm Phong liền dẫn nàng đến sau núi tản bộ, chỉ là nơi này không phải là nơi quý nhân thường đến du ngoạn, đường núi chưa được tu bổ hoàn chỉnh, khó tránh khỏi dốc đứng khó đi..

Lúc này, Thế tử ngồi xổm người xuống, để Lạc Vân ghé vào trên lưng hắn, hắn cõng lấy nàng tiếp tục tiến lên.

Lạc Vân có muốn cự tuyệt cũng không thành. Sự mạnh mẽ mà Thế tử đã giấu rất lâu, ở nơi không có một ai này liền bộc lộ ra, một mạch ôm lấy nàng, giống như cõng một cục bông nhẹ nhàng linh hoạt tiến lên.

Đã như vậy, hắn còn trêu chọc nàng: "Nhẹ như vậy, lúc nào lão Thôi mới có thể nuôi mập nàng đây?"

Tô Lạc Vân lần này không nhịn nữa, cãi lại nói: "Ca cơ mỹ nhân bình thường Thế tử yêu sủng rốt cuộc là mập như thế nào mà khiến ngài không thể chịu được vóc người của thϊếp?"

Nói xong, nàng liền cảm thấy hối hận, mình nói như vậy, có vẻ lỗ mãng.

Hàn Lâm Phong lại ha ha cười nhẹ, đắc ý nói: "Nàng kỳ thật cũng không tính là gầy, cũng có chút da thịt."

... Lạc Vân nghe không hiểu, không biết hắn muốn mấy khối thịt mới vừa đây.

Nhưng mấy trò vui đùa này đã vượt qua mong muốn của nàng về đoạn nhân duyên hư giả này.

Thế tử có vẻ không tâm cơ thâm sâu như nàng phán đoán, ít ra hai ngày nay hành trình sắp đặt ra đều là vui chơi giải trí, hoàn toàn không có dụng tâm gì khác.

Do đó, Lạc Vân ngược lại hi vọng sớm trở về phủ Thế tử một chút. Ít nhất, nàng và Thế tử sẽ có thể thể hiện đúng vị trí của mình, sống một cuộc sống "tương kính như tân".

*Tương kính như tân: coi trọng nhau như khách.

Cuối cùng, sau khi ở lại đó hai ngày, Hàn Lâm Phong liền dẫn Lạc Vân quay lại kinh thành.

Nhưng khi ở trên xe ngựa, Hàn Lâm Phong vừa bóc quả lựu lớn hái từ biệt viện cho Lạc Vân, vừa nói: "Trong phủ Thế tử có nhiều bí mật, nếu để nhiều người biết thì khó mà giữ kín được, để tránh phiền phức, tốt nhất nàng và ta đừng chia phòng ở. Nếu người ta phát giác ta khinh mạn nàng, có thể sẽ bị gán vào tội lừa dối quân chủ."

Lạc Vân ngả người ra phía sau khi nghe thấy lời này, không hề che giấu nỗi thất vọng trên mặt.

Kỳ thật nàng hiểu ý tứ của Thế tử, chuyện này giống với các phi tử trong cung, cần phải giành được sự ân sủng của Bệ hạ thì mới có thể sống an ổn, đây đều là quy luật sinh tồn.

Thế nhưng... nàng là một người xuất thân thấp như thế mà lại có thể được Thế tử chuyên sủng, chẳng phải có chút kỳ lạ hay sao?

Theo nàng thấy, bị lạnh nhạt mới hợp lý chứ?

Hai người mặc dù đang diễn kịch, nhưng phải diễn giống một chút, đương nhiên không thể không tưởng tượng!

Nghe Lạc Vân phản bác, Hàn Lâm Phong khẽ cười một cái. Nàng bị mù ngoài ý muốn đã được hai năm, có lẽ đã sớm quên dung mạo của mình khiến trái tim người ta rung động đến mức nào.

Cho nên hắn lười nhác nói: "A Vân lo lắng quá rồi, dựa vào vẻ ngoài của nàng, có thể khiến ta thất thố chiếm lấy làm thê, chuyên sủng tới mấy năm cũng không thành vấn đề..."

Nói, hắn đưa trái lựu đầy thịt đã bóc vỏ đến bên miệng Tô Lạc Vân.

Lạc Vân tự cảm thấy mình nghiêm túc bàn bạc với Hàn Lâm Phong như vậy, không ngờ rằng hắn lại trả lời không đứng đắn như thế, cái miệng vừa định mở ra phản bác, lại bị lấp đày bằng mấy hạt lựu chua ngọt.



Đợi nàng tức giận ăn xong, thời điểm muốn nôn ra, Hàn Lâm Phong lại nâng khăn tay chờ ở bên miệng của nàng.

Quan tâm chu đáo như thế... quả nhiên là khách quen của chốn hồng trần.

... Chẳng lẽ hắn ở cùng với những nữ tử lầu xanh kia lâu, cho nên bên nữ tử mỹ mạo nào cũng có thể tùy tiện thân mật như vậy?

Nàng chưa kịp mở miệng nói tiếp, xe ngựa đã dừng lại trước phủ Thế tử.

Tiểu Quận chúa Hàn Dao dẫn theo Hề ma ma cùng một đám hạ nhân đứng trước cửa phủ Thế tử chờ, cung nghênh ca ca tẩu tẩu hồi phủ.

Bởi vì Hàn Lâm Phong còn phải đến Công bộ một chuyến, vừa về phủ đã vội vàng thay quan phục, đi đến chỗ làm.

Lạc Vân vừa thay y phục, đã nghe thấy hạ nhân bẩm báo, nói là Hàn Dao Quận chúa muốn mời tẩu tử cùng nhau uống trà.

Hiện tại Lạc Vân đã hiểu rõ hơn về tình hình trong phủ Thế tử.

Trong hai ngày ở biệt viện, Thế tử đã nói một với nàng tình hình đại khái của Bắc Trấn Vương phủ.

Hóa ra Bắc Trấn Vương phi, cũng chính là bà bà trên danh nghĩa của nàng, bởi vì dưới gối không có đứa con trai trưởng nào, Vương gia cũng đã nhiều lần kiên trì, lúc đó mới nhận Hàn Lâm Phong do mỹ thϊếp dị tộc sở sinh nhận làm con thừa tự.

Về phần thân mẫu của Hàn lâm Phong, hoàn toàn không được thân cận với nhi tử, về sau nghe nói là lại mang thai lần nữa, vì khó sinh mà chết, cho nên Vương phi mặc dù không phải thân mẫu của hắn, nhưng từ nhỏ đã chăm sóc hắn lớn lên. Đối với vị đích mẫu này, Hàn Lâm Phong vẫn hết sức kính trọng.

Hàn Lâm Phong đúng là có số vượng mẫu, ngay khi Vương phi vừa nhận hắn làm con thừa tự, vài năm sau sinh hạ được nữ nhi Hàn Dao.

Ngay sau đó tin vui lại đến, bà ta lại sinh được một đứa trẻ, đó là Hàn Tiêu, là tiểu công tử của Bắc Trấn Vương phủ, nghe nói năm mười bốn tuổi, thông minh khiêm tốn, được ở bên cạnh Vương phi dạy dỗ và nuôi nấng.

Thời điểm hắn nói đến đây, ngữ điệu lạnh nhạt, không thấy chút lên xuống nào.

Thế nhưng Tô Lạc Vân nghe xong thì trong lòng lật một cái, cẩn thận hỏi: "... Vương phi kia đã có thân nhi, bà ấy có ý định để tiểu công tử kế thừa tước vị sao?"

Nàng không ngờ Hàn Lâm Phong lại có thân thế tương tự như mình, thân mẫu không có ở bên cạnh, mà đích mẫu lại có thân tử, tình cảnh của Hàn Lâm Phong không phải đáng xấu hổ sao?

Hàn Lâm Phong lại mỉm cười bình thản nói: "Thân là con trai trưởng, sẽ vào kinh để xin học, nhận được ân sủng của Bệ hạ. Tiêu nhi quá thông minh, mẫu thân sợ đầu óc nó bị ảnh hưởng, nên không cần ta phải nhường hiền thoái vị."

Hắn nói đều rất thỏa đáng, nhưng Tô Lạc Vân lại hiểu.

Làm Bắc Trấn Vương gia, chuyện đầu tiên cần làm không phải là văn võ kiêm toàn, mà là phải học cách lãng phí thời gian mà sống qua ngày. Càng là nuôi đến không ra thể thống gì, mới càng có thể thả lỏng đề phòng trong cung.

Vương gia như thế thật vô vị, nhưng phải thường xuyên cảnh giác lưỡi dao treo trên đỉnh đầu.

Vương phi kia quá đau lòng cho thân nhi của mình, không muốn hắn ta bị nuôi phế, cho nên cũng sẽ không muốn tranh giành vị trí Thế tử không có kết quả tốt này của Hàn Lâm Phong.

Mà Hàn Lâm Phong nói những chuyện này với Tô Lạc Vân, cũng thuận tiện cho Lạc Vân có thể xem xét thời thế.

Hề ma ma kia là người của Bắc Trấn Vương phi, bỏ mặc bà ta, chính là không cho đích mẫu của Hàn Lâm Phong mặt mũi.

Một Thế tử bị nuôi phế đi, lấy một nữ tử mù lòa thân phận thấp, tổng thể có thể nói là ôn hòa vô hại.

Mặc dù Hề ma ma hoặc bởi vì khinh miệt, hoặc vì mặt mũi của Vương phủ mà mở miệng quản giáo Lạc Vân, nhưng trọng lượng và kiến thức của nàng vẫn chỉ ở một chỗ, ngoại trừ thích cậy già lên mặt, cũng sẽ không có tích sự gì. Dù sao Vương phi bây giờ không có ở kinh thành, lão bà tử đó có thể dựa vào thế lực mà khinh người như vậy được không?

Nghe vậy, Lạc Vân cũng coi như trong lòng có biện pháp để đối đã với mấy vị thần tiên thông thiên.

Đó chính là vừa không thể để cho bọn họ cảm thấy mềm yếu chịu ức hϊếp của người khác, vừa không thể quá sắc bén, xuyên phá bầu trời.

Làm rõ điểm ấy, khi nàng cùng tiểu cô Hàn Dao ở chung, cũng sẽ không bó tay bó chân.

Khi hai cô tẩu ngồi ở trong phòng pha trà nói chuyện trời đất, Tô Lạc Vân cảm thấy vị Quận chúa này là người rất hòa nhã, vẻ ngoài sáng sủa hơn so với Hề ma ma.

Mà Hàn Dao kỳ thật cũng đã quan sát vị tẩu tẩu mới này khắp nơi.

Nàng ta mới đầu cũng nghĩ rằng huynh trường hoang đường, cho nên mới bị Bệ hạ trừng phạt, ban cho một mối nhân duyên khuất nhục thế này.

Thế nhưng mắt lại thấy huynh trưởng ngược lại rất là sủng ái vị thê tử mới này, không có chút dáng vẻ ai oán nào. Nhưng nàng ta có thể giải thích được, mặc dù người này xuất thân không cao, trên người lại có tật, nhưng vẻ ngoài kia thật sự quá đẹp. Làm sao mà không khiến nam nhân khuynh đảo?

Chỉ là vẻ ngoài đẹp mắt, nhưng khi người này nói chuyện thì không có vẻ gì là nhỏ bé cả, nhất là khi nói đến trà nghệ, cổ tay nhỏ nhắn mềm mại trắng như tuyết, đều rất uyển chuyển, khiến cho người ta hoàn toàn quên mất nàng là một người mù.

Hoàn toàn chính xác, Tô Lạc Vân giỏi về trà nghê, lúc pha trà cho tiểu cô, chuyển cổ tay rửa cốc, pha nước uống đều làm nhanh chóng.

Điều này đã đẹp, lại từ một mỹ nhân làm ra, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hương trà tứ phía, tâm cảnh người trầm tĩnh lại.

Khi một chén trà thơm đưa đến trước mặt Hàn Dao, Hàn Dao mỉm cười nhận lấy, nhìn tẩu tẩu hoa dung nguyệt mạo, không khỏi cảm thán, huynh trưởng mặc dù hoang đường, nhưng người ngọc, áo đẹp, gấm ăn, tuyệt đối sẽ không khiến mình chịu ủy khuất.

Nữ tử này... quả thật xứng với vừa xinh đẹp lại thông minh, quốc sắc thiên hương!

Về phần hai cô tẩu nói chuyện, cũng không tẻ ngắt.

Công việc chính của Tô Lạc Vân là kinh doanh cửa hàng hương liệu, đi theo đường lối của quan to hiển quý, đối với mối quan tâm nhất của các tiểu thư thâm trạch, cũng hiểu rõ vô cùng.

Vì Hàn Dao có hôn ước, cho nên rất muốn biết tam công tử phủ Tuấn Quốc công là nhân vật cỡ nào.

Thế là, uống trà và hương quả, Lạc Vân chuyển chủ để tới tam công tử phủ Tuấn Quốc công một cách tự nhiên.

Quả nhiên sau vài câu, Hàn Dao không còn vòng vo hỏi chuyện giữa nàng và ca ca nữa, ngược lại chuyên chú hỏi han về ân tình quá vãng của Tuấn Quốc công phủ.

Sau này nàng ta sẽ gả vào phủ Tuấn Quốc công, dĩ nhiên phải quan tâm đến tình hình nhà phu quân.

Lạc Vân cũng không giấu diếm bí mật của mình, nàng chia sẻ tất cả những gì nàng biết. Bà bà tương lai của nàng ta mặc dù là một người chậm chạp, nhưng lại rất thích đánh đấm, nếu tiểu Quận chúa thân thủ không tệ, có thể cùng Tuấn Quốc công phu nhân đánh vài trận, từ đó, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể sẽ trở nên thân thiết hơn.

Qua lần uống trà này, hai cô tẩu đều yên tâm lẫn nhau.

Hàn Dao giảm bớt sáu phần sự khinh thường ban đầu đối với tẩu tử này, thậm chí cảm thấy tẩu tử đến từ tiểu môn tiểu hộ cũng không tệ, ít ra nàng ta không cần phải chiều theo nịnh nọt.

Còn một năm nữa là nàng ta xuất giá, nếu trong phủ huynh trưởng có một tẩu tử sắc sảo cay nghiệt, một năm này nàng ta sẽ không mấy dễ chịu.

Tô Lạc Vân cũng cảm thấy yên tâm, ít nhất tiểu cô này không giống một lão chủ, ngược lại là một cô nương hiểu lễ nghĩa.

Sau tiệc trà xã giao của cô tẩu, Hề ma ma thầm sâu sắc nhắc nhở Hàn Dao: "Quận chúa, người nhất định phải nhớ kỹ thân phận của mình. Loại nữ nhân kia vốn dĩ không xứng để xách giày cho người, bây giờ một bước lên trời, mọc lông phượng hoàng, giả vờ là một con người. Sau này người ra ngoài, tuyệt đối không được thân cận với nàng ta trước mặt người khác, nhất là trước mặt người của phủ Tuấn Quốc công, càng phải cách xa nàng ta một chút. Nếu không, dù cho người có tôn kính tẩu tử, người ta vẫn sẽ ở sau lưng chế giễu cô nương của Bắc Trấn Vương phủ không có kiến thức, sẽ coi người cũng hoang đường giống như Thế tử."

------------HẾT CHƯƠNG 48------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tóc Mây Thêm Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook